Chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Bạn gái (1)

::::: Cún béo lười :::::

Bạch Vi đau lòng con gái mới ra viện, đi một hồi đến nhà nhỏ, liền kêu Mộ Tử về phòng ngủ trưa nghỉ ngơi.

Mộ Tử nằm trên giường trắng mềm mại, lại không hề buồn ngủ.

Trong đầu hiện lên bộ dạng thân mật của Mộ Tắc Ninh cùng Kiều Tĩnh Gia, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi có chút khí bực phập phồng.

Cô dứt khoát ngồi dậy, tận lực thanh tỉnh đầu óc.

—— Kiều Tĩnh Gia là cái ngoài ý muốn.

Viện kiểm sát lấy nam giới chiếm đa số, làm một trong những trợ thủ của cô, bởi vì cùng là phụ nữ, cho nên cô càng nguyện ý đem một ít việc tư giao cho Kiều Tĩnh Gia làm giúp. Có khi sẽ nhờ Kiều Tĩnh Gia đến nhà lấy văn kiện để quên, có khi tra án ở ngoại thành cũng sẽ để Kiều Tĩnh Gia giúp đỡ thu thập hành lý.

Kiều Tĩnh Gia có rất nhiều cơ hội tiếp xúc Mộ Tắc Ninh.

Chính là cô không nghĩ tới, Kiều Tĩnh Gia cùng Mộ Tắc Ninh sẽ "quen thuộc" đến mức này, ngay cả những người khác ở Mộ gia, đối bọn họ hai người gian thân mật cũng nhìn như không thấy, phảng phất chuyện này sớm đã thành thói quen!

Cho nên...... Kiều Tĩnh Gia cùng Mộ Tắc Ninh đã ở Mộ gia ngang nhiên ra vào có đôi, mà cô thì một lòng nhào vào công việc, đối với hai người này hoàn toàn không biết gì cả?!

Mộ Tử đột nhiên cảm thấy, cô bị chết như thế một chút cũng không oan uổng......

Mặc dù tục ngữ hay nói 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường' , nhưng như vậy cũng vô pháp che dấu sự ngu xuẩn của cô.

Đồng thời......

Cô cũng cảm thấy nghi hoặc.

Lúc cô kéo thân thể mỏi mệt về đến nhà, Mộ Tắc Ninh đối với cô hỏi han ân cần, dốc lòng quan tâm.

Lúc cô tuyên bố chính mình sắp lên chức kiểm sát trưởng cấp cao, mọi người ở Mộ gia toát ra sự hãnh diện.

Chẳng lẽ, này đó đều là giả sao?

Bọn họ rốt cuộc xem cô là cái gì?! Thế nhưng không ai hướng cô nói ra chuyện của Kiều Tĩnh Gia! —— tất cả mọi người đều gạt cô!

Ngay khi Mộ Tử nghĩ đến chỗ đau, lại không có chỗ để phát tiết cảm giác nghẹn khuất cơ hồ làm cô hít thở không thông!

Cô phát hiện chính mình chui vào ngõ cụt, lại bắt đầu rối rắm lừa gạt cùng che dấu.

Chuyện này đối với cô không có lợi, trừ bỏ làm chính mình càng khó chịu, cô vô pháp đạt được bất luận trợ giúp gì trong đó.

Mộ Tử nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, nhìn hoa cỏ cây cối trong hoa viên phía bên ngoài.

Lá xanh tươi mát, sắc hoa muôn hồng nghìn tía, thực vật luôn có ma lực làm cho con người tĩnh tâm.

Ánh mặt trời lộng lẫy, từng sợi chiếu lên rèm cửa sổ màu xanh nhạt mạ lên một tầng sáng ấm, ấm áp mà lịch sự tao nhã.

Mộ Tử cảm thấy Bạch Vi phẩm vị không tồi, mỗi một chi tiết trong phòng này đều thực hợp ý cô, cũng may mắn là Mộ Tử không có lung tung đạp hư nhà ở.

Cô ngồi bên cửa sổ trong chốc lát, tâm tình rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Tình hình trước mắt, cũng có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng......

Mộ Tắc Ninh, tựa hồ cũng không rõ ràng đối với cái chết của cô.

Kiều Tĩnh Gia thì có điều thú vị, luôn miệng lặp lại chuyện cô tự sát, còn nhắc tới tiền bảo hiểm.

Khi còn sống xác thật là cô đã mua bảo hiểm tai nạn ở mức độ tài khoản cao nhất.

Kiểm sát trưởng thường xuyên phải đối mặt hung phạm hay côn đồ, bởi vì tính chất đặc thù của công việc, cô vì không muốn đến mức để cho bà ngoại không còn chỗ nào nương tựa, sớm đã cấp bảo hiểm cho chính mình.

Sau đó khi bà ngoại qua đời, người được lãnh tiền bảo hiểm đổi thành Mộ Tắc Ninh.

Nghe ý tứ trong lời nói Kiều Tĩnh Gia, là ám chỉ cô vì cứu vớt sản nghiệp của Mộ gia, mới cố ý thiết kế sự cố chính mình "ngoài ý muốn" rơi xuống nước, dùng tự sát để lấy được tiền bảo hiểm kếch xù tới trợ giúp Mộ Tắc Ninh vượt qua cửa ải khó khăn.

A......

Cô vĩ đại như vậy sao?

Châm chọc nhất chính là, lý do gượng ép như vậy, Mộ Tắc Ninh cư nhiên tin!

Ai biết được, có lẽ hắn đã sớm ngầm đánh chủ ý lên tiền bảo hiểm, hiện giờ vừa lúc thuận nước đẩy thuyền......

Mộ Tử hơi âm trầm suy đoán.

Phanh, phanh, phanh ——

Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, Bạch Vi ở bên ngoài ôn nhu kêu cô: "Tử Tử, mẹ có thể vào trong không?"

Mộ Tử thu hồi suy nghĩ đang phân tán, đi qua mở cửa.

Bạch Vi cười nói: "Anh trai con muốn mang bạn gái về nhà ăn cơm, hiện tại mẹ đi mua đồ ăn, con có muốn ăn cái gì hay không?"

Chuyện này thật đúng là hiếm lạ, đừng nói là mang bạn gái, ngay cả chính Mộ Dung Thừa, cũng rất ít tới chỗ bên này của Bạch Vi dùng cơm.

Mộ Tử có chút thất thần, thuận miệng trả lời: "Con ăn cái gì cũng được."

"Vậy hầm móng heo đậu nành đi." Bạch Vi bẻ ngón tay đếm từng cái, "Còn có đầu ca băm ớt, a...... Khoai môn, rau thái nhỏ......"

Mộ Tử biểu tình cổ quái nhìn về phía Bạch Vi.

Như thế nào tất cả đều là đồ cô thích ăn......

::::::::::::

Chương 12: Bạn gái (2)

::::: Cún béo lười :::::

Bạch Vi hưng phấn đi mua đồ ăn.

Kỳ thật loại sự tình này có thể giao cho người hầu. Mộ gia có phòng bếp lớn, Bạch Vi hoàn toàn có thể chỉ tay năm ngón không cần động vào, đưa thực đơn để người hầu chiếu theo mà làm rồi đưa lại đây là được.

Nhưng là Bạch Vi hiển nhiên muốn đích thân động thủ, có lẽ bà cảm thấy như vậy càng thể hiện thành ý.

Bạch Vi đi rồi, nhà nhỏ chỉ còn một mình Mộ Tử.

Cô đi vài vòng xung quanh, cảnh vật quen thuộc, không bao lâu liền thấy Mộ Dung Thừa đã trở lại.

Hắn dắt theo một cô gái trẻ tuổi, dọc theo đường nhỏ lát đá bám bụi đi tới bên này.

Nữ hài dung mạo thanh lệ, mặc áo sơ mi sọc vuông màu hồng anh đào cùng làn váy dài rộng màu xanh biếc, tóc dài thắt hình cái xương cá, phong cách ăn mặc thực thanh nhã.

Tuy rằng thật không thích Mộ Dung Thừa, nhưng hiện tại Bạch Vi không ở đây, Mộ Tử cũng chỉ có thể miễn cưỡng sắm vai chủ nhân một chút.

Cô khách sáo nói: "Mẹ đi mua đồ ăn rồi, trước tiên vào trong phòng ngồi đi."

"Đây là Hứa Thi Hàm." Mộ Dung Thừa chưa đi đến phòng, ngữ khí nhàn nhạt giới thiệu, "Bạn gái anh."

Sau đó lại đối với Hứa Thi Hàm nói: "Em gái anh, Mộ Tử."

Hứa Thi Hàm đối với Mộ Tử lộ ra nụ cười thân thiện, "Xin chào, cô cùng anh trai cô lớn lên thật giống."

Mộ Tử khóe miệng hơi hơi run rẩy......

Xem ra vị bạn gái này không rõ lắm tình huống ở Mộ gia, không biết cô là con gái do Bạch Vi nhận nuôi, cùng Mộ Dung Thừa căn bản không có nửa điểm quan hệ huyết thống.

Cô nửa trêu chọc nửa ám chỉ: "Rất giống sao? Tôi cảm thấy tính cách của chúng tôi khác nhau rất nhiều."

Cô ôn nhu hòa ái cỡ nào a, Mộ Dung Thừa thì ngạo mạn vô lễ, làm sao có thể so cùng cô?

Mộ Dung Thừa không kiên nhẫn xem hai người lôi kéo làm quen, lạnh lùng ném xuống một câu "Chúng ta vào hoa viên đi dạo", xoay người liền đi rồi.

Hứa Thi Hàm vội vàng đuổi kịp hắn. Mộ Dung Thừa chân dài bước chân lại lớn, cô ta không thể không nhanh hơn mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Hai người này một trước một sau đi xa, Mộ Tử nhìn theo bóng dáng bọn họ, cười nhạt một tiếng, "Dạo hoa viên? Tôi thấy anh đây là đang dắt chó đi dạo nha?"

Mộ Tử thực không quen nhìn Mộ Dung Thừa đối đãi bạn gái không chút thái độ để ý.

Cô cảm thấy trong ánh mắt Mộ Dung Thừa không có tình cảm, tựa như động vật máu lạnh, ích kỷ lại lạnh nhạt, không có nửa điểm săn sóc đối với bạn gái. Hứa Thi Hàm này chỉ sợ rất mau liền sẽ trở thành một trong những người bạn gái cũ đông đảo của hắn.

Cũng không biết hắn hôm nay phát thần kinh gì, cư nhiên đem nữ nhân dắt về nhà.

......

Bạch Vi trở về sau khi mua đồ ăn xong, Mộ Tử nói cho bà, Mộ Dung Thừa cùng bạn gái đã tới rồi.

Bạch Vi nghe xong thập phần kích động, còn có chút khẩn trương, lôi kéo Mộ Tử hỏi bà có nên hay không đổi quần áo khác, trang điểm như vậy có thích hợp không, làm Mộ Tử có một loại ảo giác vai trò mẹ chồng nàng dâu bị đảo lộn......

"Mẹ, mẹ trước vẫn là đi nấu cơm đi, làm xong lại thay quần áo." Mộ Tử đề nghị.

"Đúng vậy nha, sẽ dính khói dầu lên...... Vẫn là làm xong cơm lại đổi đi." Bạch Vi lẩm bẩm nói, tập trung tinh thần toàn thân tiến vào phòng bếp.

Không cần đợi lâu, mùi thức ăn liền từng đợt bay ra.

Mộ Tử có điểm thèm......

Cô đã thật lâu không có thật tốt ăn qua một bữa cơm.

Thời điểm thành quỷ liền không cần phải nói, sau khi trọng sinh thì bởi vì nguyên chủ say rượu bị thương, ở bệnh viện mỗi ngày chỉ có thể uống nước canh thanh đạm.

Chính là hôm nay thì khác.

Hôm nay, tất cả đều là món cô thích ăn......

Cô ở phòng ăn dưới lầu ánh mắt chờ mong canh giữ, nhìn Bạch Vi đem mỹ thực đã nấu xong từng cái mang tới.

Bạch Vi nhìn ra bộ dáng thèm thuồng của cô, không nhịn được bật cười, gắp một khối khoai môn tròn đút vào trong miệng Mộ Tử, "Giúp mẹ nếm thử hương vị, mùi vị thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro