Chương 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cún đã trở lại đây...hurayyyy...mấy chương sắp tới hài hước lắm, nói chung bà nữ chính cũng cố mặn mà dùm anh Thừa rồi, đừng khó khăn quá với ảnh, thiện tai thiện tai!!!!

Chương 17: Canh giờ chưa tới (1)

::::: Cún béo lười :::::

Mộ Dung thừa bị bộ dạng thảnh thơi của cô chọc tức đến mức muốn bùng nổ!

Cố tình khi Mộ Tử còn nhỏ mẹ hắn đã bất công, thiên vị cô đến không có giới hạn!

Mộ Dung thừa đứng dậy đi ra ngoài, "Không ăn! Con đi ra ngoài uống rượu!"

"Aizzz? Như thế nào lại đi ra ngoài a...... Đêm nay có trở về không?" Bạch Vi đối với con trai thường xuyên ra ngoài ăn chơi đàng điếm thực lo lắng, rồi lại quản không được hắn.

Mộ Tử ở một bên nói mát: "Mẹ, anh trai là đi tìm con dâu cho mẹ, mẹ để cho anh ấy đi thôi, nói không chừng cháu trai cũng sắp có rồi......"

Mộ Dung Thừa ngoài cửa: "......"

Thật muốn quay lại bóp chết nàng!

......

Mộ Dung Thừa đến khách sạn Hoàng Gia xa hoa .

Nói là khách sạn, kỳ thật càng giống như một nơi giải trí tổng hợp, trừ bỏ khách sạn khổng lồ bên ngoài, còn có sòng bạc, KTV, quán bar, câu lạc bộ đêm cùng sân vận động trong nhà.

Mộ Dung Thừa ở khi ở bên ngoài, bộ dáng ngợp trong vàng son ăn chơi trác táng ở nơi này cũng không khác biệt mấy, nhưng sau khi đi vào trong một đoạn, tiến vào thang máy chuyên dụng, hắn sửa vẻ bất cần đời trên mặt, phảng phất thay đổi thái độ.

Mắt đen sắc bén, môi mỏng nhẹ nhếch, trong nội liễm trầm tĩnh hiện ra khí thế cô độc lãnh ngạo, rất là bất phàm.

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, đến một thế giới khác.

Không có âm nhạc ồn ào ca hát náo động, không có tiền hào cơ*( 角子机 ai biết thì dich hộ nhé) hoa cả mắt, chỉ có hành lang thật dài, các gian phòng liên tiếp được bảo hộ tầng tầng lớp lớp.

Bảo tiêu hai bên đồng loạt cúi đầu, thân trên khẽ hạ thấp, cung kính chào.

"Kêu Vương Chiêm lại đây." Mộ Dung thừa ném xuống một câu, lập tức đi vào phòng.

Màu sắc tổng thể bên trong phòng ám trầm, phong cách trang hoàng màu đen khí thế ổn trọng, mà bên trong màu đen dùng màu đỏ làm điểm xuyết, cao quý thần bí, thế nhưng cùng khí chất của Mộ Dung Thừa vô cùng phù hợp, cho người ta một loại cảm giác kinh diễm.

Mộ Dung Thừa ngồi xuống sô pha da thật màu đen, bực bội nới lỏng cổ áo, đốt một điếu thuốc.

Trong gian phòng ngậm mây phun sương, dung nhan tuấn mỹ của nam nhân hiện ra vài phần thị huyết hung ác.

Vương Chiêm đi tới cửa, nhìn thấy được cảnh tượng này, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.

Mộ Dung Thừa rất ít khi hút thuốc.

Nếu nhìn thấy hắn hút thuốc, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là: Tâm tình hắn hiện tại, phi, thường, xấu!

Vương Chiêm thật cẩn thận đi qua, "Ông chủ, ngài tìm tôi?"

Mộ Dung Thừa không nhìn hắn, tầm mắt dừng ở bàn trà pha lê trước mắt, ánh mắt sâu thẳm quỷ dị.

"Vẫn chưa tìm được Hoàng lão quỷ?" Hắn hỏi.

Cái trán Vương Chiêm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, "Chưa tìm được, người của chúng ta đã đem chỗ của hắn phá muốn lật tung trời, phụ cận mấy chỗ giao thông quan trọng cũng nhìn kỹ, chỉ là tạm thời chưa có tin tức......"

Mộ Dung Thừa nhả khói, mặt âm trầm không nói chuyện.

Vương Chiêm liếc nhìn sắc mặt của hắn, thấp giọng nói: "Ông chủ, ngài yên tâm, lão nhân kia cầm nhiều vàng của chúng ta như vậy, chạy không xa, tiệm vàng cùng hiệu cầm đồ tôi cũng đã gọi người nhìn chằm chằm."

Mộ Dung Thừa không có tiếp tục truy vấn chuyện Hoàng lão quỷ, ngược lại hỏi Vương Chiêm: "Ngươi nói xem, loại chuyện mượn xác hoàn hồn này, thật sự có khả năng sao?"

Vương Chiêm bị hỏi đến sửng sốt, "Người ông chủ Giả giới thiệu, hẳn là không sai được đi......"

Hắn đầu óc linh hoạt, xoay chuyển thực mau, lập tức hỏi: "Gia, Hứa Thi Hàm phải hay không...... có vấn đề?" ( gia=ông chủ, mình thấy gọi gia nghe hay hơn nên để vại nhoa!!! ^3^)

Mộ Dung Thừa đem đầu mẩu thuốc lá ấn xuống gạt tàn thuốc dập tắt, "Tô Tử cho dù mất trí nhớ, cũng không nên là dáng vẻ kia."

"Ách......" Vương Chiêm do dự nói, "Thời gian địa điểm cùng sinh thần bát tự tất cả đều là theo yêu cầu của Hoàng lão quỷ mà làm, hẳn là không sai được a, gia, chúng ta vì tìm khối thân thể thích hợp này chính là phí không ít công phu, bằng không...... chờ một chút?"

Mộ Dung Thừa nâng mí mắt lên, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Vương Chiêm cười gượng hai tiếng, "Ý tứ của tôi là...... Có lẽ canh giờ chưa tới? Nói không chừng qua mấy ngày liền quỷ thượng thân đâu!"

Chương 18: Canh giờ chưa tới (2)

::::: Cún béo lười :::::

Sắc mặt Mộ Dung Thừa vốn hơi âm trầm, giờ hoàn toàn đen!

Cái từ 'quỷ thượng thân' này, thật là khó nghe.

Vương Chiêm đổ ra một thân mồ hôi lạnh! Nói năng lộn xộn: "Tôi là nói...... hồn phách trở về cơ thể, ách ách ách, người hồn hợp nhất! Đúng, người hồn hợp nhất!"

Mộ Dung Thừa thu hồi tầm mắt, lạnh giọng dặn dò: "Tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Thi Hàm, lúc trước thất bại, ta không muốn nhìn thấy khí thể có bất luận tổn thương gì, đợi khi tìm được Hoàng lão quỷ, an bài hắn làm lại pháp sự một lần nữa."

Vương Chiêm rất nhanh liền gật đầu nhận lời, thật cẩn thận nói: "Gia, nếu không còn gì phân phó, tôi liền đi sắp xếp mọi chuyện."

Ấn đường Mộ Dung Thừa nhăn lại, "Chọn một chi nhánh trong tập đoàn Kỳ Hạ (在集团旗下的公司里挑一家 ko bik kỳ hạ chỗ này có phải tên tập đoàn hông ta, ai bik giúp nha), tùy tiện an bài cho ta một chức vụ."

Dù sao bị Bạch Vi nhắc mãi về chuyện không làm việc đàng hoàng, hắn cũng sẽ cảm thấy phiền.

Vương Chiêm nghe đàn hiểu ý, biết Mộ Dung Thừa đây là không tính toán tiếp tục diễn ăn chơi trác táng, bất quá thân phận chân thật của Mộ Dung Thừa quá mức mẫn cảm, cho nên đối với bên ngoài tốt nhất lấy một cái chức danh không gây ảnh hưởng đến chính sự.

Hơn nữa, cái chức danh này còn phải là cái chức quan nhàn tản, dù sao cũng không thể thật sự kêu hắn nghiêm túc đi làm mỗi ngày .

"Khu bất động sản Hằng Tín bên kia có thể an bài một cái chức vụ phó tổng, gần nhất chúng ta còn thu mua một đám công ty khoa học kỹ thuật internet, chức vụ tổng tài đều chưa có, ngài xem......"

Mộ Dung Thừa dùng ánh mắt giống như xem người ngu nhìn hắn, "Chức vụ công tác được phân đầu tiên chính là làm tổng tài?"

Vương Chiêm vẫy đuôi một cái nịnh nọt cười, "Gia, các chức vị khác không phải sợ hạ thấp thân phận ngài sao? Ngài nếu là lo lắng bị người ta hoài nghi, chúng ta có thể thu mua một công ty nhỏ, bên ngoài chỉ cần nói là ngài tự chủ gây dựng sự nghiệp, không ai sẽ nghi ngờ."

Nhóm phú nhị đại có tiền đều thích làm như vậy, lấy chút tiền tiêu vặt tùy tiện mở một cái công ty lên làm ông chủ, tạm không đề cập tới lợi nhuận như thế nào, dù sao mặt mũi cũng vẻ vang.

Vương Chiêm đưa ra chủ ý này, thật ra rất phù hợp với bề ngoài Mộ Dung Thừa dựng lên.

"Đi an bài đi." Mộ Dung Thừa không hề nhìn hắn, ngồi dựa ở trên sô pha lại châm cho mình một điếu thuốc.

Vương Chiêm biết hắn tâm tình không tốt, không dám lưu lại tìm xúi quẩy, nhanh chóng rời đi.

Mộ Dung Thừa tâm trạng nóng nảy.

Hắn cầm thuốc lá đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy khung ảnh trên bàn——

Người trong ảnh chụp là Tô Tử, thoạt nhìn so với tuổi thực muốn nhỏ hơn rất nhiều, quần áo học sinh trang điểm một cách ngây ngô.

Mộ Dung Thừa nhìn ảnh chụp lúm đồng tiền như hoa của thiếu nữ, hô hấp có chút nặng nề.

Tô Tử, em đến tột cùng đang ở nơi nào......

......

Đêm khuya tịch liêu, trong bóng đêm chỉ có côn trùng kêu vang.

Mộ Tử ở trong nhà ngủ đến giữa đêm, cũng không yên ổn.

Cô mơ thấy đêm hè đầy sao sáng chói lúc chính mình chết đi kia.

Ngày hôm đó là ngày kỷ niệm một năm tròn sau khi kết hôn của cô cùng Mộ Tắc Ninh.

Bởi vì công ty gặp khó khăn, Mộ Tắc Ninh lâu lắm không có thả lỏng, cũng không biết có phải là vì bù đắp cho cô, hắn đột nhớ tới, muốn mở tiệc trên du thuyền xa hoa, còn mời vài vị bạn bè thân thích cùng những người có quan hệ thân cận.

Du thuyền ngừng ở giữa hồ, mọi người ở cùng một chỗ uống rượu chơi đùa.

Trợ lý Kiều Tĩnh Gia tìm được cô, nói Mộ Tắc Ninh ở đầu thuyền đang chuẩn bị món quà thần bí.

Cô liền đáp ứng lời mời đi đến đầu thuyền, lại không thấy bóng dáng Mộ Tắc Ninh, vì thế dựa lan can lẳng lặng chờ đợi, thuận tiện thưởng thức cảnh mặt sông ban đêm.

Kết quả bị người từ phía sau đẩy rời khỏi thuyền......

Thật uất ức.

Cô bắt giữ qua nhiều tội phạm như vậy, bản thân lại bị người hại chết, ngay cả hung thủ là ai cũng chưa thấy.

Ác mộng này làm Mộ Tử thực không thoải mái.

Cô ôm ngực tỉnh lại, mở to mắt, đột nhiên thấy trong phòng vô số mặt quỷ dữ tợn lay động! Hết sức khủng bố, kinh tởm!

"A a a a! ——" Mộ Tử bị trước mắt cảnh tượng doạ sợ tới mức thất thanh kêu to!

G�Yo�|�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro