Chương 23+24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Thử (1)

::::: Cún béo lười :::::

Tư Tư?

Sủng vật?

Mộ Tử ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộ Dung Thừa hơn nửa ngày, mới ý thức được hắn là đang nói Mộ Tử.

Làm một thiếu nữ phản nghịch quái gở, nuôi rắn như sủng vật không phải là chuyện bình thường sao?

Mộ Tử co người lại trong chăn của Mộ Dung Thừa, không hề có ý muốn đi ra.
Cô cười gượng hai tiếng, nói: " Thật sao...haha, lâu không nhìn thấy, muội thật không nhận ra."

Rắn có biến hóa thì đơn giản cũng chỉ là dài hay ngắn mà thôi, như thế nào sẽ không nhận ra?

Hơn nữa... cho dù thật sự không nhận ra, cũng không sợ đến mức thành bộ dạng như vậy.

Mộ Dung Thừa thâm thuý híp đôi mắt lại, ánh mắt dừng lại ở trên người cô thật lâu.

Muội muội của hắn, từ sau khi xuất viện, thay đổi làm người ta kinh ngạc...
Mộ Tử bị hắn nhìn đến vô cùng lo sợ, nỗ lực nặn ra một nụ cười hồn nhiên vô tội, "Ca ca?"

Mộ Dung Thừa hời hợt nhếch môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười tà mị.

Thần kinh Mộ Tử căng thẳng, cảm thấy Mộ Dung Thừa thoạt nhìn không có ý tốt, trong người cô vang lên chuông cảnh báo, Mộ Dung Thừa lại không nhanh không chậm xuống giường------

Khi tầm mắt Mộ Dung Thừa rời đi, cả người Mộ Tử nhẹ nhàng không ít.

"Những ngày ngươi nằm viện, không ai chăm sóc Tư Tư, mẹ nhờ ta chăm sóc nó một khoảng thời gian."Mộ Dung Thừa như đang cùng cô nói chuyện phiếm, duỗi tay vớt con rắn lớn trên mặt đất lên, nâng lấy đầu rắn hướng vị trí Mộ Tử đưa qua, " Muốn đem nó về sao?"
Mộ Tử vèo một cái chui lại vào trong chăn!

" Không cần! " Cô trốn ở trong chăn nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng nhìn ra cô sợ hãi, còn cố ý đưa con rắn đó qua, hắn quả nhiên không có ý tốt!

Mộ Tử ở trong chăn mơ hồ nghe thấy Mộ Dung Thừa thấp giọng cười trầm, trong lòng càng thêm khẳng định người đàn ông này đã xấu xa lại còn vô sỉ.

"Nhốt nó lại đi! Trong phòng đen như mực, nhỡ đâu dẫm vào sẽ làm nó bị thương." Cô nói.

Ánh mắt Mộ Dung Thừa sáng quắc nhìn chằm chằm cái đống nhô cao trên giường kia, khỏe môi tươi cười, mở rộng mang theo vài phần tà khí.

Vật nhỏ còn rất cố gắng tìm một lý do.

"Làm sao mới từ bệnh viện ra, lá gan lại trở nên nhỏ rồi." Mộ Dung Thừa em rắn thả lại vào trong hộp, quay trở về, cách tấm chăn nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, "Chui ra đi."

Mộ Tử nhất thời đỏ mặt.

....... Vừa hay tay hắn chụp vào mông của cô.......

Cô đỏ mặt, có chút bối rối từ trong chân chui ra.

Con rắn lớn trên sàn nhà đã không còn nữa, lúc này cô mới yên tâm bò xuống giường.

"Nữ sinh nào lại không sợ rắn? Trước kia muốn nuôi nó cũng vì tò mò, bây giờ thì không còn nữa, cho nên vẫn là để lại cho ca ca nuôi nó đi...." Mổ tử cuối đầu,một bên sửa sang lại đầu tóc tán loạn của mình, một bên lại ra vẻ trấn định nói.

Cô nói xong một hồi, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy Mộ Dung Thừa đáp lại.

Mộ Tử cảm thấy kỳ quái, liền quay đầu nhìn lại phía sau----
Vừa nhìn thấy, cả người cô liền cứng nhắc tại chỗ.

Mộ Dung Thừa nghiêng người dựa vào mép giường, lặng im chăm chú nhìn cô. Hắn không mặc quần áo......

Không,...cũng không phải hoàn toàn thỏa thân, ít nhất hắn còn đang mặc một cái quần lót góc bẹt.

Tuy cô biết sẽ không ai mặc nhiều quần áo khi đi ngủ, nhưng lại không nhịn được mặt đỏ tai hồng!

Muốn rời mắt đi, lại cảm thấy như vậy sẽ càng thêm xấu hổ, bọn họ là huynh muội, nếu cô phản ứng quá mức, ngược lại có vẻ không bình thường.

Mộ Tử ép chính mình phải thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Thừa....

Cơ bụng rắn chắc, đường cong gợi cảm như người cá, cánh tay tùy ý cong lại chống trên mép giường, lười biếng lại không làm người khác cảm thấy sa sút.
Hắn tuấn lãng bất phàm, khí chất lãnh ngạo, thân thể cũng thật phần cường kiện, đường cong cơ bắp xinh đẹp, không có chỗ nào không hợp lý trên người hắn.

Mộ Tử không thể không thừa nhận, tuy rằng tên gia hỏa này thật hỗn trướng nhưng dáng người của hắn......thực đáng thưởng.

Mộ Dung Thừa liền như vậy an tĩnh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy yên lặng, lộ ra tia quỷ dị.

Trái tim Mộ Tử thình thịch hai tiếng, không hiểu sao có chút hốt hoảng.

"Mẹ nhờ muội lại đây......." Bởi vì khẩn trương, Mộ Tử nói chuyện có chút lắp: "Nhờ muội lại đây kêu huynh qua dùng bữa sáng..... Huynh rửa mặt xong thì qua nhanh đi thôi."

Cô vội vàng giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở chỗ này, không chờ nổi, gấp gáp muốn rời đi.

Khi đi đến cửa, người đàn ông phía sau lên tiếng gọi cô: " Tô Tử."

:::::::::::::::::::::

Chương 24: Thử (2)

::::: Cún béo lười :::::

Tô Tử.

Hai chữ vô cùng đơn giản, lại khiến Mộ Tử cả kinh suýt nữa hồn phi phách tán.
Cô biết bản thân mình cùng với nguyên chủ khẳng định không giống nhau, cô đối với tính nết thói quen của nguyên chủ tất cả đều không hiểu biết, tuy tính toán làm sao để che dấu, nhưng chắc chắn sẽ bị người khác nhìn ra chỗ bất đồng!

Dù vậy, cô cũng chưa từng quá lo lắng.
Bởi vì tuổi Mộ Tử còn nhỏ, dù có thay đổi gì đều có thể dùng một câu 'trưởng thành nên hiểu chuyện' tới giải thích! Huống chi thiếu nữ tuổi dậy thì chính là chuyển biến tốt đẹp!

Nhưng là, ngàn vạn lần cô không nghĩ tới, Mộ Dung Thừa sẽ trực tiếp dùng cái tên 'Tô Tử' này tới thử cô!

Hắn là nghĩ như thế nào?!

Nhưng phạm là người bình thường, tuyệt nhiên sẽ không liên tưởng đến chuyện mượn xác hoàn hồn ly kỳ vớ vẩn như vậy!

Mộ Dung Thừa chỉ là đơn giản kêu tên của cô, trong đầu Mộ Tử lại khẩn cấp xẹt nhanh đủ thể loại biện pháp khẩn cấp, não bị dồn nén, thiếu chút nữa nổ mạnh!

Trong phòng an tĩnh đến quỷ dị.
Cô đình trệ hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi xoay người lại, hai tròng mắt trong suốt đơn thuần, mang theo thần sắc kinh hoàng.

"Ca ca......." Thanh âm Mộ Tử mềm nhẹ, khẽ run, " Ca vì sao đột nhiên kêu tên tam tẩu(chị dâu, vợ của người a thứ 3 thì kêu là tam tẩu)?..... Cúng tuần của chị dâu vừa qua khỏi, trong nhà âm trầm, ca đừng làm muội sợ a......"
Cô nỗ lực sắm vai một cô gái nhỏ ngây thơ khiếp nhược.

Mộ Dung Thừa nhìn cô trong chốc lát, tà tà gợi lên môi mỏng tiếng nói trầm thấp mang theo đùa cợt: " Ta kêu tên cô ấy sao? Ta vừa rồi là kêu tên ngươi, Mộ Tử, ngươi nghe nhầm rồi."

Cô nghe nhầm??

Mộ Tử sửng sốt, sau đó lửa giận bừng bừng dồn lên ngực!

Cô cảm thấy Mộ Dung Thừa là đang trêu chọc cô!

Liền cho là 'Mộ' và 'Tô' phát âm giống nhau, nhưng hai cái tên này cũng khác biệt rất lớn! Sao có thể nghe lầm?!

Dù sao cô vẫn chưa thể làm rõ thân phận!

Trên mặt Mộ Tử giả bộ sợ hãi, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi.

Cô đưa hai tay chà xát vào nhau, cố ý nói: " À, thì ra là muội nghe nhầm, nhưng mà ca ca à, huynh ở cạnh phòng tam tẩu, buổi tối có sợ hãi hay không?....Lỡ đâu tam tẩu trở về tìm Tam ca, đi nhầm cửa phòng...."

Đang nói, bản thân lại cảm thấy có chuyện giật mình, lại nói tiếp: "Nghĩ lại liền thấy hoảng, nơi này âm khí dày đặc, muội đi trước đây, ca ca,huynh đừng quên đi qua dùng bữa sáng."

Cô mở cửa đi ra ngoài, bởi vì hoảng loạn, hơi thở có chút gấp gáp.

Lúc này đây, Mộ Dung Thừa không gọi cô lại nữa.

Rời khỏi phòng Mộ Dung Thừa, Mộ Tử cảm thấy như sống lại, cả người nhẹ nhõm.

Nghĩ lại, chính mình cũng không nói sai, căn phòng kia thật sự âm trầm khủng bố, ban ngày ban mặt như thế mà một chút ánh sáng cũng không có......

................

Khi Mộ Tử xuống lầu thì gặp được Mộ Tắc Ninh vừa dùng xong bữa sáng, cô cúi đầu đi vội vàng, cùng hắn ta lướt qua, không muốn tăng thêm cảm giác tồn tại.

Ai ngờ hôm nay đặc biệt xui xẻo! Một người hai người đều tìm cô phiền toái!
"Tử Tử". Mộ Tắc Ninh đột nhiên gọi cô lại.

Đang đi xuống thang lầu chân Mộ Tử liền mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã!
Lúc trước, Mộ Tắc Ninh sẽ thường xuyên thâm tình chân thành ôn nhu gọi cô 'Tử Tử'.

Mộ Tắc Ninh Vừa kêu xong, ước chừng cũng ý thức được hai cái tên phát âm giống nhau, biểu tình chớp mắt có chút ngưng trọng hoảng hốt.

Mộ Tử gắt gao nắm chặt lan can, cuối đầu không lên tiếng.

Xuất phát từ lễ phép, cô hẳn là nên kêu hắn một tiếng Tam ca, tốt nhất lại thêm một câu buổi sáng tốt lành.

Nhưng là đối diện với người đàn ông trước mắt, yết hầu của cô phảng phất như bị thít chặt, máu toàn thân đều ngừng chảy, phát không ra âm thanh, hô hấp cũng cảm thấy khó khắn.

.........Thật sự oán hận!

Vừa nghĩ đến hắn một mặt nói lời yêu cô, mặc khác lại cùng Kiều Tĩnh Gia duy trì loại quan hệ mập mờ....thật khiến người ta buồn nôn!!!

Mộ Tử cảm thấy ghê tởm.

Cô yên lặng lùi lại một bậc, cùng Mộ Tắc Ninh duy trì khoảng cách.

Mộ Tắc Ninh nói: "Ngày hôm qua Tiểu Linh bị thương không nhẹ, tìm một cơ hội nói lời xin lỗi nó đi, tuổi ngươi không còn nhỏ, cũng không cần buồn bực ở nhà, nên tìm một trường nào đó, học hành đàng hoàng."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro