Chương 39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 39: Thương lượng

::::: Cún béo lười :::::

Mộ Tử quay đầu né tránh, hắn hôn xoạch một tiếng dừng ở trên gò má cô.

Cô tức giận muốn chết!

Mạnh mẽ phản kháng, cô đánh không lại Mộ Dung Thừa; yếu ớt cầu xin, gia hỏa này lại thờ ơ! Lời hay ý đẹp cùng hắn giảng đạo lý đi, căn bản là đàn gảy tai trâu!

—— Đồ vô lại! Thủ đoạn! Lưu manh! Hỗn đản!!!

Mộ Tử cảm thấy dùng hết những từ mắng chửi người khác mà cô biết, cũng không đủ để nói hết sự vô lại của Mộ Dung Thừa!

Bộ dáng tức giận của cô dừng ở trong mắt Mộ Dung Thừa, lại là một loại dụ hoặc.

Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt oánh nhuận bởi vì phẫn nộ mà càng thêm sáng ngời, ngay cả cái môi đang cắn chặt, thoạt nhìn cũng càng mềm, càng mịn......

Hai tròng mắt Mộ Dung Thừa ám trầm, bất động thanh sắc ẩn nhẫn.

Tiểu cô nương hiển nhiên phi thường bài xích hắn, hắn cũng không muốn cưỡng ép cô quá nhiều.

Tử Tử, chúng ta còn nhiều thời gian.

Trong lòng Mộ Dung Thừa nghĩ vậy, sủng ái xoa xoa đầu cô, rốt cuộc không lại tiếp tục làm những hành động kia.

......

Bạch Vi rất nhanh đã làm xong thủ tục xuất viện, tình trạng của Mộ Tử đã tốt lên, chỉ cần ở bệnh viện quan sát một đêm liền có thể xuất viện.

Mộ Tử theo sát ở bên người Bạch Vi, trái phải không rời, phòng ngừa người nào đó tới quấy rầy.

Mộ Dung Thừa cười cười.

Chỉ sợ là cô không biết, càng né tránh như vậy, ngược lại sẽ làm nam nhân cảm thấy càng thú vị.

Ngay lúc một nhà ba người họ muốn rời khỏi, Mộ Vinh Hiên thần sắc vội vàng chạy tới.

Hắn đi vào phòng bệnh, thấy Mộ Tử, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Tử Tử, em xuất viện à?"

Không đợi mọi người đáp lời, Mộ Vinh Hiên lại nói: "Sự việc ngày hôm qua anh đã nghe kể lại, đứa nhỏ Mộ Linh này càng ngày càng kỳ cục! Đùa giỡn cũng nên có giới hạn, may mắn Tử Tử không có việc gì!"

Bạch Vi nghe xong, sắc mặt rất khó xem, tuy rằng ngày thường bà có chút nhu nhược, nhưng ẩn ý bao che trong lời nói của Mộ Vinh Hiên rõ ràng như vậy, sao bà có thể không nghe ra?

"Như thế mà gọi là đùa giỡn sao?" Hốc mắt Bạch Vi phiếm hồng, "Nó đẩy mạnh Tử Tử xuống nước, nếu không phải Dung Thừa đúng lúc cứu người, Tử Tử nhà ta liền......"

"Mẹ, đại ca là do thói quen nghề nghiệp, muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, mẹ không cần để ở trong lòng." Mộ Dung Thừa hững hờ dựa sát mép giường, không mặn không nhạt nói, "Rốt cuộc là đùa giỡn, hay là mưu sát, cảnh sát sẽ làm rõ ràng, chúng ta cũng đừng nhọc lòng."

Mộ Vinh Hiên sắc mặt thay đổi, nhìn về phía Mộ Dung Thừa, ngữ khí thực trầm trọng: "Tứ đệ, Mộ gia bây giờ đang ở thời điểm phong ba, chúng ta là người một nhà, hẳn là nên đồng tâm hiệp lực mới phải, Tử Tử dám làm ra loại sự tình này, anh cũng rất khó chịu, nói cho cùng là do anh bộn bề công việc, không dạy dỗ tốt con gái, mọi người muốn trách, thì cứ trách anh đi! Anh sẽ bù đắp hết sức mình, hà tất nháo đến cục cảnh sát? Tam đệ muội (cún: tam đệ muội = vợ của tam đệ) vừa mới qua đời không bao lâu, lại nháo ra việc này, đến lúc đó không biết phóng viên sẽ nói Mộ gia thành cái dạng gì!"

Hắn nói, lại lần nữa nhìn về phía Bạch Vi, biểu tình càng thêm khẩn thiết, "Lão gia chỉ có cũng chỉ có hai đứa cháu gái, Tiểu Linh mới vừa tròn mười bảy tuổi, con đường phía trước phải đi còn rất dài, cũng là dì nhìn nó lớn lên, dì nhẫn tâm hủy diệt cả đời của nó sao? Chúng ta đều họ Mộ, có chuyện gì, hoàn toàn có thể ngồi xuống chậm rãi thương lượng, sao nhất định phải đem sự tình nháo đến mọi người đều biết? Ta tin tưởng Tử Tử là đứa trẻ thiện lương hiểu chuyện, con bé sẽ không muốn nhìn thấy gia đình sụp đổ."

Mộ Tử không biết Mộ Dung Thừa cùng Bạch Vi có cảm tưởng gì, riêng cô sau khi nghe xong, chỉ muốn dựng ngón tay cái cho Mộ Vinh Hiên!

—— không hổ là giám đốc văn phòng Tư pháp! Thấu tình đạt lý, tài ăn nói như này, cấp bậc rất cao a!

Mộ Tử âm thầm nhìn Bạch Vi, phát hiện biểu cảm của bà quả nhiên là đã dao động.

Bạch Vi vừa thiện lương lại mềm yếu, là điển hình của loại người hay nhẫn nhịn, trong việc thương lượng, hoàn toàn không phải đối thủ Mộ Vinh Hiên.

Lúc này, Mộ Dung Thừa cất giọng nói: "Hỏi Tử Tử đi, em ấy là người bị hại, chuyện này muốn giải quyết như thế nào, liền nghe theo ý của em ấy."

Giọng nói vừa dừng, tất cả mọi người liền nhìn về phía Mộ Tử.

:::::::::::::::::::::::

Chương 40: Cự tuyệt

::::: Cún béo lười :::::

Mộ Tử: "......"

Sắm vai một cô gái mười sáu tuổi vừa mới trải qua sinh tử, hiện tại cô nên làm loại biểu bình gì?

Mộ Tử mở to đôi mắt đen mọng nước như nai con, tựa như là có chút kinh hoàng.

Mộ Vinh Hiên ngữ khí hòa ái: "Tử Tử, có yêu cầu gì cứ việc nói, đại ca sẽ dùng hết khả năng đền bù cho em."

Mộ Tử có chút chần chờ, "...... Cái gì cũng có thể?"

Mộ Vinh Hiên gật đầu, "Chỉ cần là việc đại ca có thể làm ."

Mộ Tử trong lòng không nhanh không chậm tính toán......

Kỳ thật Mộ Vinh Hiên không hề nói sai —— sự tình nếu nháo lớn, đối với mỗi người ở Mộ gia đều không có chỗ tốt.

Dựa theo pháp luật, tạo thành thương tổn cho người khác, chỉ ở mức trọng thương hoặc tử vong mới truy cứu trách nhiệm hình sự. Vì không hình thành thương tổn quá lớn, khi xử phạt cũng đều tương đối nhẹ, mà Mộ Linh mới mười bảy tuổi, cho thật sự xử phạt, nhiều lắm chỉ là đi trại cải tạo thiếu niên ngây ngốc mấy tháng.

Đương nhiên, chờ cô ta từ trại cải tạo thiếu niên trở về, các trường đại học danh tiếng tất nhiên sẽ không nghênh đón cô ta, mà Mộ Vinh Hiên cha của cô ta, con đường thăng quan tiến chức của ông cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Cho nên Mộ Vinh Hiên mới có thể khẩn trương như vậy.

Nhưng mà việc này thì có quan hệ gì đến Mộ Tử?

Mộ Tử trở lại cái nhà này, cho đến giờ đều không phải vì đối phó một Mộ Linh nho nhỏ này, so với để Mộ Linh tiến vào trại cải tạo, Mộ Tử càng hy vọng có thể lấy được chút lợi ích từ việc này hơn.

Phòng bệnh an tĩnh không tiếng động, mọi người đều nhìn chăm chú vào cô, chờ đợi cô nói ra đáp án.

Mộ Tử mím môi, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi học......"

Mộ Vinh Hiên biểu tình buông lỏng, như là tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống nhẹ nhàng, cười nói: "Tử Tử muốn đi học sao? Đây là chuyện tốt a, vừa lúc qua mấy ngày kì nghỉ hè kết thúc là tới ngày khai giảng, đại ca mấy ngày này đi an bài một chút, em muốn tiếp tục học sơ trung, hay là trực tiếp lên cao trung?" ( Cún: Trẻ 6 tuổi bắt đầu vào tiểu học, gồm 6 lớp từ thấp đến cao: nhất niên cấp, nhị niên cấp , tam niên cấp , tứ niên cấp , ngũ niên cấp, lục niên cấp .

Kế đến là bậc sơ trung , gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất , sơ nhị , sơ tam . Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở VN. Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung , gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất , cao nhị , cao tam . Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học.)

Thì ra, Mộ Tử học sơ trung chưa xong liền bỏ học.

Mộ Tử nói: "Em muốn đi Cách Thuỵ, học cao trung."

Ý cười trên mặt Mộ Vinh Hiên vừa mới giãn ra, nháy mắt đông lại.

Ngay cả Bạch Vi cũng kinh ngạc thay đổi sắc mặt, vội khuyên nhủ: "Tử Tử, không nên vào đó học."

Bạch Vi tuyệt không phải muốn giúp Mộ Vinh Hiên nói chuyện, bà đơn thuần chỉ là lo lắng con gái vào học ở một trường cao trung danh tiếng như vậy, sẽ không thích ứng.

Phải biết rằng, cao trung Cách Thuỵ nằm trong top 3 trường học quý tộc cả nước, học sinh trong đó không phú thì quý, học phí mỗi năm coi như là giá trên trời, đối người thường mà nói, tuyệt đối là chuyện xa xôi không thể với tới!

Ngay cả Mộ Vinh Hiên, mỗi năm đóng học phí cho Mộ Vân Mộ Linh, cũng sẽ đau lòng một trận!

Mộ Tử chỉ là một đứa con nuôi, hơn nữa sơ trung bỏ học, vậy mà vọng tưởng muốn vào Cách Thuỵ đọc sách?!

Mộ Vinh Hiên trong lòng tức giận, cảm thấy Mộ Tử không biết tốt xấu.

"Cách Thuỵ...... trường học này, không tốt để vào a." Mộ Vinh Hiên ánh mắt có chút lãnh, "Tử Tử, không ngừng cố gắng là chuyện tốt, nhưng mà đua đòi hư vinh quá mức liền không tốt, dốc lòng học hỏi mà nói, vào trường khác học thì cũng như nhau."

"Em chỉ muốn vào Cách Thuỵ." Thanh âm Mộ Tử mềm mại mỏng manh, mang theo nức nở, giống như chỉ cần Mộ Vinh Hiên nói thêm câu nữa, cô liền bật khóc.

Mộ Vinh Hiên là tới hoà giải, đương nhiên không thể làm Mộ Tử khóc.

Nhưng là bắt hắn móc ra một số tiền lớn như vậy, cho Mộ Tử đi học, Mộ Vinh Hiên thực không tình nguyện.

Con đường hắn đi chính là làm quan, không giống lão nhị lão tam là người làm ăn. Tiền của hắn trừ bỏ chút tiền lương, hoàn toàn là dựa vào việc chia hoa hồng trong cổ phần Mộ gia, hiện giờ tập đoàn của Mộ gia còn chưa có chuyển nguy thành an, Mộ Vinh Hiên căn bản không có bao nhiêu tiền.

Lại nhìn Mộ Tử trước mắt lã chã chực khóc, Mộ Vinh Hiên tâm tình bực bội, bỗng nhiên cảm thấy đứa nhỏ này thực không làm người khác ưa thích nổi.

Bất quá chỉ là chuyện đùa giỡn giữa mấy thiếu nữ, hắn tình nguyện lùi một bước xem như là hắn rộng lượng, cô lại công phu sư tử ngoạm, quả thực lòng tham không đáy.

"Tử Tử, em suy nghĩ kĩ một chút đi, trừ bỏ Cách Thuỵ, còn có rất nhiều trường học đều thực không tồi." Mộ Vinh Hiên ngữ khí như cũ ôn hòa, lại cũng xa cách lãnh đạm, "Anh còn có việc, Tử Tử khi nào nghĩ kỹ rồi, lại đến nói cho đại ca."

Đây là ý tứ cự tuyệt.

Mộ Vinh Hiên đi rồi, Mộ Dung Thừa kéo tay nhỏ trắng nõn của Mộ Tử qua, nắm lòng bàn tay thưởng thức, cười nói: "Hắn không thể thì thôi, ca ca giúp em vào Cách Thuỵ."

(Cún: quà valentine của trẫm có hợp ý các ái phi?

À, tiện đây trẫm có thông báo đến cho các ái phi luôn, vì truyện này rất dài, rất dài, rất rất dài, không biết edit đến bao giờ mới đọc được cái kết, mà đây là truyện đầu trẫm edit nên hông nỡ drop(vẫn ra chương nhưng hơi lâu), vì vậy, để đỡ nhàm chán thì trẫm sẽ edit thêm 1 truyện nữa, truyện mới này thuộc thể loại mau xuyên nên mỗi thế giới tầm 20-30 chương là có 1 cái kết. Ai thích thể loại này hoặc muốn khám phá thì cứ nhảy hố nhé, truyện tên  Nhân vật phản diện lớn, xin đừng hắc hoá! Trẫm tìm trên gg thì chưa thấy ai edit, mà nếu nàng nào đọc và biết là truyện mới này đã có người edit thì cho trẫm xin link nhé,sau đó trẫm sẽ xem xét coi có nên edit tiếp k.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro