Chương 7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 7: Từ nay về sau sẽ là Mộ Tử (1)

Hứa Thi Hàm gò má ửng đỏ, có chút e lệ.

Tuy rằng mơ mơ màng màng không rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng là ở tại phòng bênh chăm sóc đặc biệt xa hoa như vậy, lại đột nhiên xuất hiện người đàn ông anh tuấn xa lạ tự xưng là người yêu của mình, hết thảy đều mỹ diệu giống đang nằm mơ.

Mộ Dung Thừa dùng dao nhỏ cắt thanh long thành từng miếng, đặt ở trong chiếc dĩa tinh xảo.

"Ăn chút hoa quả." Ngữ khí của hắn nhàn nhạt.

Hứa Thi Hàm vui sướng cúi đầu, đem một sợi tóc đẹp vén ra sau lỗ tai, cầm nĩa thẹn thùng ăn hai miếng nhỏ.

Mộ Dung Thừa ngồi ở một bên chằm chằm nhìn cô, ở nơi không thể thấy ấn đường có chút nhăn lại, như là nhìn kỹ cái gì đó......

Hứa Thi Hàm không hiểu thâm ý trong mắt hắn.

Trên thực tế cô vẫn luôn cảm thấy Mộ Dung Thừa thật kỳ lạ, tuy rằng mỗi ngày đều tới thăm cô, ngoài miệng cũng tự xưng là bạn trai, nhưng mà thái độ đối với cô vẫn luôn lạnh như băng, dù cho ngẫu nhiên toát ra ôn nhu, cũng chỉ lướt qua giây lát, có loại...... cảm giác âm tình bất định.

Ăn cái gì cũng bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, thực không thoải mái, Hứa Thi Hàm buông nĩa, nhỏ giọng nói: "Không có gì khẩu vị, một lát nữa tôi lại ăn......"

Mộ Dung Thừa không nói một lời nhìn cô chăm chú, lát sau, bỗng nhiên cười, nói: "Không thích ăn này sao? Không việc gì, lần sau mua cái khác cho em."

Hứa Thi Hàm ngơ ngác nhìn hắn, không rõ hắn vì cái gì đột nhiên liền cao hứng......

Rõ ràng hoa quả là hắn mua tới, rõ ràng là hắn muốn cô ăn......

Hơn nữa, cô cũng không có nói là mình không thích ăn a.

Hứa Thi Hàm ánh mắt dừng ở cái dĩa sứ trắng đựng thanh long, tươi mới, mọng nước.

Cô thầm nghĩ, có lẽ...... lần sau cũng không được tiếp tục ăn.

......

Tô Tử đi theo Bạch Vi trở lại Mộ gia.

Mộ trạch tọa lạc tại khu nhà giàu nổi danh của thành phố Thanh Giang, là một tòa biệt thự phong cách Châu Âu cổ điển, cột trụ trùng điệp đối xứng cùng với tường cong tuyết trắng phối hợp, đã ngập tràn lãng mạn lại thêm mơ mộng, mà không làm mất đi vẻ ung dung hoa lệ.

Cửa sắt lớn được khắc hoa quấn quanh kiên cố chậm rãi mở ra, lộ ra cảnh trí vật quen thuộc bên trong.

Hai người xuống xe ở cửa sân, người hầu trong nhà tiếp nhận hành lý từ trong ta Bạch Vi, chào: "Bạch phu nhân, Mộ Tử tiểu thư."

Tô Tử nháy mắt hoảng hốt.

Đúng rồi...... Cô hiện tại không phải là Mộ phu nhân gia thanh danh hiển hách, mà là một đứa con gái nuôi không mấy quan trọng, Mộ Tử.

Quay về chốn cũ, thân phận lại thay đổi, thật là làm lòng người nảy sinh cảm khái.

Mộ Tử đi theo Bạch Vi đi vào trong.

Biệt thự xa hoa lộng lẫy, bọn họ lại không được ở nơi này.

Ở phía sau biệt thự hình hình vòm bán nguyệt, trong hoa viên, còn có một căn nhà nhỏ, nơi đó mới là chỗ ở của bọn họ.

Căn nhà nhỏ với tường trắng mái đỏ, bên ngoài tường bao trùm dây thường xuân xanh um, cùng cảnh vật ở hoa viên hòa làm môt, có loại cảm giác cổ xưa tươi mát.

Chỗ ở này, bên ngoài cũng là rất nhiều người dù tích cóp cả đời cũng mua không nổi "Tiểu biệt thự", nhưng ở Mộ gia, lại thật sự không đủ cấp bậc.

Bước vào cửa, một bên là phòng khách, một bên khác là nhà ăn, cách trang trí bên trong vẫn như cũ mang phong cách Âu cổ, nhưng là ít đi hơi thở xa hoa, nhiều thêm chút trang nhã nông thôn.

Phòng ngủ nằm ở trên lầu hai.

Trong phòng của Mộ Tử, bố trí một bộ đồ dùng bằng gỗ trải qua thủ công tinh xảo, tuy không cao quý, nhưng nổi bật phong cách cổ xưa tự nhiên, mang theo nhàn nhạt hương vị cây tùng bách.

Bố trí trong phòng thoải mái ấm áp, Mộ Tử thực vừa lòng.

Cô đẩy của sổ phòng ngủ ra, phát hiện từ nơi này vừa hay có thể nhìn thấy biệt thự phía trước, tầm nhìn thoáng đãng.

Cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang, Bạch Vi tới tìm Mộ Tử.

"Mấy ngày qua con ở trong bệnh viện, không thể tham gia tang lễ của chị dâu, lát nữa con hãy đốn nén hương cho chị dâu đi."

"Vâng, đúng là nên đi thắp một nén hương." Mộ Tử gật đầu.

Thắp một nén hương, phù hộ chính mình lúc này đây trọng sinh sẽ không sống uổng, có thù báo thù, có ân báo ân, tất cả mọi chuyện, đều kết thúc đi.

Cô nhìn về phía biệt thự cách đó không xa, nghĩ thầm: Hung thủ hại chết cô, ở ngay tại đó......

:::::::::::::::: Cún Béo Lười ::::::::::::::

CHƯƠNG 8

Lễ tang tuy rằng đã kết thúc, rất nhiều đồ vật còn không bị bỏ đi, thí dụ như bài vị lư hương, còn có hoa tươi những người phúng viến đưa tới.

Mộ gia tuân theo lễ nghi cũ, người chết trôi bảy ngày dâng hương, như là ngày mùng bảy, ngày mười bốn, ngày 21, thẳng đến ngày thứ 49, thắp một nón hương cuối cùng xong, linh đường mấy thứ này mới có thể hoàn toàn tháo dỡ hết.

Bạch Vi dâng hương trước cho Tô Tử xem.

Mộ Tử học theo, thắp ba nén hương.

Thời điểm rời đi trên đường qua phòng khách, cô nhìn thấy chồng mình, Mộ Tắc Ninh.

Hắn giống như là mượn rượu giải sầu, một mình một người ngồi ở trên sô pha, một ly lại một ly Whiskey hướng trong miệng rót.

Đã từng là người đàn ông anh tuấn phong tư nhẹ nhàng, giờ phút này hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tiều tụy.

Mộ Tử nhìn gương mặt quen thuộc này, bước chân tuỳ theo chậm lại.

Bạch Vi đi ra ngoài rất xa, hoàn toàn không biết con gái đã dừng ở phía sau.

......

Màn lụa xanh sẫm dày đặc rơi xuống bên cửa sổ kính, tựa đáy hồ lục tảo (rêu xanh) sâu thẳm, đem thân ảnh Mộ Tử thỏa đáng che lấp tốt.

Nàng giống như một linh hồn, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngưng mắt nhìn chồng của mình.

Cô hẳn là nên ra ngoài cùng hắn làm rõ......

Chính là, chỉ cần nghĩ đến mình chết đi, có lẽ là do một tay hắn thúc đẩy, ngực liền sẽ một chút lại một chút đau!

Cô không tin hắn!

Cho dù sinh thời (khi còn sống) hắn đối với cô che chở chu toàn, chính là lúc sau khi cô chết, hắn để cô lẻ loi lưu tại nước sông âm u lạnh lẽo tối tăm vứt bỏ không để ý tới, để cô sưng to hư thối ——

Cô hẳn là hận hắn!

Mộ Tử cảm xúc nhất thời kích động, cô nắm chặt quyền, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, muốn bình phục cổ oán hận căm phẫn này.

Trên lầu thanh thuý truyền đến tiếng vang của giày cao gót, cô nghe tiếng nhìn lại, ngoài ý muốn thấy một người...... người mà vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.

Như thế nào sẽ là cô ta?

Mộ Tử ngây ngẩn cả người.

Kiều Tĩnh Gia ôm một chiếc hộp đã thu thập tốt xuống lầu, đi đến bên người Mộ Tắc Ninh, nhẹ giọng nói: "Tắc Ninh, di vật của Tô tỷ em đã thu dọn không sai biệt lắm, còn lại này là tư liệu công tác thượng, em sẽ nộp chúng cho viện kiểm sát, anh nhìn lại xem có vật phẩm tư nhân cần lưu lại hay không."

Mộ Tắc Ninh bưng chén rượu, đối Kiều Tĩnh Gia nói không có nửa điểm phản ứng, cả người có vẻ đần độn.

Kiều Tĩnh Gia than nhẹ một tiếng, buông đồ vật trong tay, đoạt lại chén rượu từ trong tay hắn, "Đừng uống, Tô tỷ trên trời có linh, cũng không muốn nhìn thấy anh như bây giờ......"

Mộ Tắc Ninh ngẩng đầu nhìn hướng cô ta, âm thanh khàn đặc hỏi: "...... Có phải cô làm hay không?"

Kiều Tĩnh Gia sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, đôi mắt ngập nước bắt đầu rơi lệ, "Anh hoài nghi em? Em ở ngươi trong mắt anh là loại này người sao?"

"Tĩnh Gia, thực xin lỗi......" Nam nhân đem cô ôm tiến vào trong lòng ngực, thanh âm đau kịch liệt, "Tôi chỉ là không nghĩ ra, cô ấy vì cái gì muốn...... Vì cái gì......"

"Tô tỷ là vì anh!" Kiều Tĩnh Gia nước mắt ràn rụa ôm lấy Mộ Tắc Ninh, "Chúng ta không thể làm tỷ ấy uổng phí tâm huyết, nếu để người bên ngoài biết tỷ ấy là tự sát, liền không lấy được tiền bảo hiểm!"

Mộ Tử nhìn phòng đôi nam nữ ôm nhau trong phòng khách, hoàn toàn ngốc.

Cô mới đầu là khiếp sợ, sau đó lờ mờ cảm nhận được một loại sỉ nhục đến khó chịu!

Một người, là người chồng cùng cô sớm chiều làm bạn.

Một người, là trợ lý cùng cô cộng sự nhiều năm.

Hai người được cô tín nhiệm, ỷ lại, ở tại lúc cô chết đi không lâu, trắng trợn táo bạo ôm nhau!

Đáng giận là khi còn sống cô thế nhưng một chút cũng không biết! Cô giống như là bị sự thật lạnh lẽo này hung hang tát cho một cái!

Kiều Tĩnh Gia dựa vào trong lồng ngực Mộ Tắc Ninh khóc lóc kể lể: "Tắc Ninh, anh phải mau phấn chấn lên, Tô tỷ làm như vậy tất cả đều là vì anh! Anh nhất định phải lấy được tiền bảo hiểm, trợ giúp Mộ thị chuyển nguy thành an, Tô tỷ trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng!"

Mộ Tắc Ninh thống khổ nhắm hai mắt, lẩm bẩm: "Là tôi hại cô ấy......"

Mộ Tử thấy như vậy một màn, suy ngĩ không biết nên làm gì.

Giống như rơi vào hầm băng, khắp cả người phát lạnh, ngay cả tâm cũng lạnh.

Chồng của cô, cứ như vậy dễ dàng tin Kiều Tĩnh Gia nói, cho rằng cô là tự sát......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro