Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mộng Khê Thạch

Edit: Trần

Beta: LSY

Đường Phiếm gật đầu: " 'Phú dương xuân' là phương thuốc cổ truyền có tác dụng kích tình, bản thân dược liệu trong phương thuốc cũng chẳng phải loại gì hiếm lạ, dùng chín loại dược liệu: hương trùng, thiên mao, thục địa, dâm hương hoắc,...dược liệu đủ liền có thể phối thuốc, tuy nói ăn nhiều cũng không có lợi, nhưng Trịnh Phúc nói qua Trịnh Thành dùng loại thuốc này cũng đã được ba tháng, cho nên thế nào cũng không đến mức bỏ mạng chết người. Nhưng nếu cho thêm 'Sài hồ' thì không giống như lúc đầu nữa. Sài hồ có tác dụng giải biểu khu nhiệt phát tán phong nhiệt, nhưng không thể dùng loạn cố kỵ dùng khi bị thoát dương, dùng lâu sẽ gây tổn thương đến gan thận, viên thuốc 'Phú dương xuân' nay được thêm vị thuốc 'Sài hồ' từ thuốc trợ tình tráng dương lại biến thành thuốc đòi mạng."

Tùy Châu: "Người của hạ quan từ Vệ Huy Phủ truyền về tin tức nói cái tên tiểu nhị Lâm Triêu Đông tự mình giúp Trịnh Thành phối thuốc kia thế nhưng không có về quê, đã mất mất dấu vết không thể tìm ra."

Đường Phiếm cười khổ: "Như vậy manh mối đã bị chặt đứt rồi."
Tùy Châu im lặng một lát nói: "Cũng chưa hẳn, ngài đi cùng hạ quan."

Hắn đứng dậy ra ngoài, Đường Phiếm khóa lại cửa viện, theo sau ra ngoài.

Giữa ban ngày, cái dấu vết xanh tím trên cổ Đường Phiếm cũng khiến người khác quá sợ hãi, cổ áo cũng không che nổi, bên cạnh còn có Cẩm Y Vệ đi cùng khiến cho người đi đường liên tục ngoái nhìn, nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị giống như nhìn thấy tử tù bị đưa ra pháp trường chém đầu.

Tùy Châu đi trước về đến Bắc Trấn Phủ Ti, đem Trịnh Phúc ở bên trong lôi ra ngoài, lại mang theo hắn đi đến Hồi Xuân Đường.

Đám người Lưu chưởng quầy tuy rằng đã được thả ra, nhưng mọi hành động đều bị hai người Cẩm Y Vệ đứng như thần giữ cửa tại cửa chính giám sát theo dõi, khiến cho việc làm ăn mấy ngày gần đây của Hồi Xuân Đường kém đi nhiều, đám ba người Lưu chưởng quầy mặt ủ mày chau đang ngồi trong quầy, thấy hai người Tùy Châu liền vội vàng đứng dậy.

"Tùy đại nhân, ngài xem chúng ta giữ vững phép tắc của người làm ăn, sự việc của tiểu tử Lâm Triêu Đông kia cùng với Hồi Xuân Đường không liên quan đi, có thể hay không........" Lưu chưởng quầy còn định tố khổ, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tùy Châu đảo qua liền tự động nuốt lại vế sau còn chưa kịp nói ra.

Tùy Châu đem phương thuốc gây chết người mà Đường Phiếm đã đưa cho hắn kia đưa lại cho Trịnh Phúc: " Ngươi nhận được mặt chữ trên phương thuốc không?"

Trịnh Phúc nhìn một chút, liên tục gật đầu: "Đây là phương thuốc của 'Phú dương xuân', tiểu nhân lúc trước khi giúp thiếu gia đi lấy thuốc thường thấy được,....Ơ, tuy nhiên phía trên cũng không có 'Sài hồ'!"

Tùy Châu: " Lần cuối khi ngươi đến lấy thuốc là lúc nào?"

Trịnh Phúc: " Tầm khoảng ba tháng trước đi?"

Tùy Châu lạnh lùng nói: "Cần ngày chính xác, nghĩ cho kỹ!"

Tiềm năng của con người là vô hạn, bị Tùy Châu dọa một cái Trịnh Phúc thế mà nhớ ra: " Là mười tám tháng ba, tiểu nhân nhớ ra rổi là ngày mười tám tháng ba, bởi vì những lần trước thuốc đểu phải làm thành thuốc viên nên khá là phiền phức, cho nên tiểu nhân đều là đến trước hai ngày để nói với Lâm Triêu Đông sau đó chờ đến hai mươi tháng ba cùng tháng để đến trực tiếp đến lấy thuốc viên về !"

Tùy Châu nhìn về phía Lưu chưởng quầy: " Ngươi nghe thấy rõ thì mau đem lịch sử ghi chép về việc phối thuốc của Hồi Xuân Đường từ mười tám tháng ba đến hai mươi tháng ba ra xem rồi mang lên!"

Lưu chưởng quầy: " Vâng, vâng, vâng, lão phu đi ngay!"

Ông ta vội vàng gọi Cao Nha Tử cùng đại phu ngồi quấy khám bệnh cùng đóng lại cửa Hồi Xuân Đường, sau đó bắt đầu tra tìm lịch sử ghi chép bốc thuốc phối dược.

Đã là khám bệnh bốc thuốc, mạng người do ông trời nắm giữ, không tốt một cái liền xuất hiện tình huống người ăn vào sẽ chết, khó tránh khỏi người cùng nghề có tranh chấp, bị người đâm sau lưng, cho nên để tránh xảy ra tranh cãi , hiệu thuốc lâu năm nào giống Hồi Xuân Đường cũng đều sẽ có một phần lịch sử ghi chép phối thuốc chế dược.

Đúng lúc có tác dụng cho hiện tại,

Có ngày chính xác để tìm kiếm, lịch sử ghi chép rất nhanh liền bị tìm ra, Đường Phiếm cùng Tùy Châu cầm lấy thấy trên mặt viết rất rõ ràng những dược liệu được dùng đến trong hai ngày, dùng với phương thuốc nào đều được ghi ra rõ ràng rành mạch.

Khi bọn họ nhìn đến dòng thứ ba, liền nhìn thấy ba chữ 'Phú dương xuân', mặt sau một loạt tên thuốc được liệt kê ra, duy nhất có mỗi 'Sài hồ' là không có.

Lại xem tiếp ghi chép hai ngày phối thuốc, cũng đều không có dược liệu 'Sài hồ'.

Nói cách khác, khi Lâm Triêu Đông làm thuốc cho Trịnh Thành bên trong có dùng sài hồ nhưng lại không lấy ở Hồi Xuân Đường.

Như vậy xem ra Lâm Triêu Đông là một người cực kỳ cẩn thận, để tránh bị Hồi Xuân Đường phát hiện, hắn liền dứt khoát mua thêm 'sài hồ ở bên ngoài  ', khiến điều này lại giúp trở thành manh mối điều tra.

Tùy Châu lập tức nói với hai thủ hạ Cẩm Y Vệ: "Các ngươi mang theo người, đi toàn bộ hiệu thuốc trong thành xem nhà nào vào ngày mười tám tháng ba đã bán ra số lượng lớn sài hồ!"

Hai người tuân mệnh đi làm.

Đường Phiếm nói: " Tùy Tổng Kỳ có thể cho ta xem xác Trịnh Thành không?"

Tùy Châu: " Ngỗ tác của Bắc Trấn Phủ Ti đã xem xét qua, thi thể không có chỗ nào khác thường."

Kỳ thật khi Trịnh Thành vừa mới chết Đường Phiếm đã xem qua xác của hắn, lúc đó thật sự không có sự khác thường nào, nhưng Đường Phiếm cảm thấy nên cẩn thận một chút vẫn hơn, hiện giờ đã cách mấy ngày từ lúc Trịnh Thành chết đi rồi nếu như bây giờ cũng không xem, đợi đến lúc xác của hắn thối rữa đến mức không xem được nữa, thì thật đáng tiếc.

Cho nên Đường Phiếm nói: " Còn mong Tùy Tổng kỳ tạo điều kiện cho ta được xem xét lại."

Trước kia Tùy Châu không quá xem trọng cũng chẳng để người của Thuận Thiên Phủ vào mắt, nên đến khi đối mặt với Đường Phiếm cũng không cho sắc mặt tốt, bây giờ thấy hắn nói chuyện khó khăn liền thấy cả người khó chịu, lại kiên trì chạy ngược chạy xuôi mà tra án cùng hắn, thái độ đã ôn hòa hơn trước rất nhiều.

"Bắc Trấn Phủ Ti có một hầm băng, xác chết Trịnh Thành được đặt ở đấy, tạm thời không cần lo lắng." Tùy Châu khó có lúc giải thích được một câu. " Bệ hạ ra lệnh Bắc Trấn Phủ Ti trong vòng một tháng phải phá được án, một tháng sau cho dù không phá được án cũng phải trả xác Trịnh Thành lại cho Hầu phủ, ngày mai đại nhân đến Bắc Trấn Phủ Ti tìm hạ quan ."

Mọi người đều biết, Cẩm Y Vệ chính là cấp bậc cao nhất do ông của Thành Hóa đế lập ra, ban đầu có tác dụng ' cánh tay chính điều khiển thị vệ, lo toan tế miếu' ý tứ chính là làm thì vệ hoàng gia sau là phụ trách bảo vệ hoàng đế đi tuần tra, tế lễ vân vân, sau đó lại giúp Tổ hoàng đế diệt trừ không ít công thần cùng tham quan, vì thế trừ việc bảo vệ cùng với nghi thức chức trách bên ngoài, đời sau lại thêm chức vụ của cục quốc an cùng cục chống tham nhũng, thành tổ trong năm khôi phục lại Cẩm Y Vệ, tỏ rõ bộ mặt hung ác bên trong ngục giam khiến thiên hạ đều biết.
Nhưng trên thực tế chức năng của Cẩm Y Vệ không chỉ ngừng lại tại đây: Tuần tra khảo sát thi đình Cẩm Y Vệ phái người đến hỗ trợ; Thuận Thiên Phủ chủ trì thi hương bởi vì bản thân liền bao gồm khu vực xung quanh kinh thành;nếu xuất hiện án kiện lớn làm rối loạn kỷ cương cũng sẽ mời Cẩm Y Vệ ra mặt giúp đỡ; còn có rất nhiều việc vụn vặt khác vốn dĩ là việc của Thuận Thiên Phủ, kết quả do nha dịch của Thuận Thiên Phủ vô dụng khiến cho nhóm Cẩm Y Vệ còn phải tự ra tay.

Chính vì nguyên nhân trên, nên Cẩm Y Vệ từ trước đến nay mới đánh giá Thuận Thiên Phủ chẳng làm được gì, cho dù Đường Phiếm danh tiếng có lớn đến đâu, thì cũng chỉ là quan văn trói gà không chặt chẳng liên quan gì đến Cẩm Y Vệ, một khi gia nhập vào nhóm người vô dụng của Thuận Thiên Phủ thì trong mắt người khác tự nhiên cũng sẽ thành người vô dụng.

Cho nên thành kiến của Tùy Châu với Đường Phiếm bên trong còn có nguyên nhân này, trong lòng Đường Phiếm cũng hiểu rõ.

Đây là do nhân tố lịch sử còn sót lại,cùng địa vị bản thân của Thuận Thiên Phủ có quan hệ, làm quan địa phương ở dưới mí mắt của hoàng đế, Thuận Thiên Phủ xem như là một phần của người đứng đầu, tuy rằng cấp bậc hành chính khi đem so với các địa phương khác thì cao hơn nửa cấp, nhưng khắp nơi đều có quan lại, ai cũng đều có thể khoa tay múa chân, điều này khiến cho Thuận Thiên Phủ cũng cực nghẹn khuất uất ức.

Phan Tân cùng người nhậm chức trước Phan Tân đều không phải loại người mạnh mẽ, liền để mặc mình trở thành quan chức thời thái bình yên ổn, không mong lập được công trạng chỉ cần không phạm phải lỗi lầm, một khi nhận được án tử có tính nhạy cảm đặc biệt liền ra sức từ chối, cũng không trách Tùy Châu sẽ xem thường bọn họ.

Đường Phiếm tuy rằng hiểu rõ điểm này nhưng hắn cũng vừa mới đến Thuận Thiên Phủ không lâu, lại cũng chỉ là một chức Thôi quan, nên đối mặt với loại sự tình này cũng đành chịu, chỉ có thể dựa vào năng lực ít ỏi của bản thân mà đi làm chút việc.

Giọng điệu hắn ung dung, chắp tay: " Vậy cảm ơn Tùy Tổng kỳ."

Lưu chưởng quầy đứng bên cạnh cố ý lấy lòng Đường Phiếm, bước lên cười nói: "Đường đại nhân đây là phương thuốc có một không hai của tiệm có tác dụng lưu thông máu bầm: thu lê cao, ngài trước uống thuốc để nhuận họng thanh nhiệt, sau lại bôi ngoài da giúp lưu thông máu bầm, vết thương trên cổ ngài chỉ cần dùng thuốc đến ngày mai liền không còn gì trở ngại!"

Bởi vì bữa sáng mới ăn được một nửa đã có người đến tìm, sau đó đi theo Tùy Châu ra đây tìm người hỏi chuyện nên chưa kịp bôi thuốc, lại nói hơn nửa ngày khiến cổ họng của Đường Phiếm khàn đến mức chịu không nổi, lúc này nghe thấy lời Lưu chưởng quầy vừa nói, mới phát giác ra cơ bắp trên cổ bị dây dưa đến phát đau liền không khỏi nhíu lông mày.

Đường Phiếm nói cảm ơn rồi nhận lấy thuốc của Lưu chưởng quầy, lại khăng khăng đưa tiền cho ông rồi mới đi theo Tùy Châu ra khỏi hiệu thuốc.

Ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, không mưa phùn giống mấy ngày trước nữa.

Tùy Châu ánh mắt lơ đãng đảo qua, nhưng thấy người bên cạnh tóc đen màu lông quạ, thanh tú trắng ngần, càng khiến mấy dấu tay bầm tím ghê người trên cổ kia nổi bật.

Hắn từ trong áo lấy ra một cái bình nhỏ, đưa qua, nhàn nhạt nói: "Ngày dùng ba lần, bôi ngoài da."

Đường Phiếm nhận lấy, cười nói: "Đồ từ Bắc Trấn Phủ Ti làm ra đương nhiên là hàng tốt, ta liền đến thử xem."

Tùy Châu hơi gật đầu, cũng không nói nhiều, tay ấn Tú Xuân đao, bước thẳng đến phía trước.

Dược tính của sài hồ tuy rằng tương đối mạnh nhưng nếu sử dụng đúng cách, cũng chẳng phải loại hiếm thấy, kinh thành lớn như vậy, bao nhiêu hiệu thuốc phối ra phương thuốc bên trong lại có bao nhiêu sài hồ, nhưng muốn tạo thành nhiều thuốc viên như vậy, lại muốn đạt được hiệu quả làm hại người thì số lượng thuốc khẳng định khá nhiều, không thể so với khi xem bệnh, hơn nữa lại ở trong giới hạn hai ngày mười tám tháng ba, phạm vi tìm kiếm liền được thu nhỏ đi rất nhiều.

Hiệu suất làm việc của Cẩm Y Vệ quả nhiên không bình thường, gần nửa ngày sau khi Tùy Châu phái người đi điều tra đã có tin tức.

Tam Nguyên Đường của thành Bắc cùng Nhân Tâm Đường của thành Đông vào ngày mười tám tháng ba đều có người đến mua lượng lớn sài hồ, Tùy Châu phái người đi tra hỏi từng nhà, phát hiện người đến mua đều là cùng một người, hơn nữa dựa vào người ở hiệu thuốc miêu tả người tới mua thuốc không phải là tên tiểu tử thần bí Lâm Triêu Đông của hiệu thuốc Hồi Xuân Đường.

Cẩm Y Vệ nắm giữ việc tuần tra truy bắt, gặp loại chuyện này cũng là ngựa quen đường cũ, Tùy Châu lập tức gọi họa sư đến căn cứ vào miêu tả của hai tên tiểu nhị mà vẽ ra người đến mua thuốc.

Chỉ chốc lát sau, một hình ảnh chân dung giống thật với đôi gò má cao cùng chiếc mũi hơi sụp liền hiện ra trên giấy.

Là một người lạ.

Tùy Châu nhíu mày, thực ra trong lòng hắn đã có hướng suy đoán, án mạng này chính ra cũng chẳng phức tạp như mọi người vẫn nghĩ, mẫn cảm ở chỗ người chết lại là trưởng tử của Võ An Hầu, mà phủ Võ An Hầu cũng chẳng phải nơi mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào.

Dân cư ở kinh thành không trăm thì cũng là vạn người, ,mỗi ngày ra ra vào vào, muốn tìm một cá nhân nhỏ bé như thế chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Lúc này người từ nãy giờ không nói-Đường Phiếm lại đột nhiên mở miệng: " Ta đã thấy người này!"

Tùy Châu quay đầu lại nhìn hắn.

Đường Phiếm đứng dậy cười: "Cũng tốt, hôm nay thu hoạch được không ít tin tức, ta còn phải đi về bẩm báo lên Phủ Đài đại nhân, xin cáo từ!"
Con người Tùy Châu nhìn như không dễ thân cận, làm việc lại đứng đầu, hơn nữa Đường Phiếm còn được hắn tặng cho một lọ thuốc , nói rõ quan hệ giữa hai người ít nhiều đã được cải thiện, nếu Thuận Thiên Phủ cùng Bắc Trấn Phủ Ti thành lập được mối quan hệ tốt đẹp thì về sau làm việc đương nhiên sẽ có được sự trợ giúp lớn.

Tùy Châu thình lình nói một câu: "Phan đại nhân gan quá bé không xứng với trách nhiệm trong việc này, Đường đại nhân nếu muốn làm cái nên làm mà còn ở lại Thuận Thiên Phủ thì thật đáng tiếc."

Đường Phiếm cười nói: "Tùy Tổng Kỳ không lẽ định đào góc tường của Phan đại nhân, mời ta đến Bắc Trấn Phủ Ti nhận chức?"

Tùy Châu: " Nếu ngài nguyện ý, đương nhiên là có thể."



------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Hê nhô các nàng ⟵(๑¯◡¯๑) ,tui là edit thần bí của bộ truyện này.Vì một số lí do nên lâu rồi tui hông up truyện lên(só rì các nàng thật nhiều nghen).Tuy nhiên hiện tại tui sẽ cố gắng edit thật nhanh cho các nàng cày cuốc nè ୧( ˵ ° ~ ° ˵ )୨,tui chỉ có yêu cầu nhỏ xíu xiu là các nàng like hoặc cmt cho tui thêm có động lực nhoa ( ̄ヘ ̄;), chứ nhìn số lượt yêu thích mà tui muốn nản cmn người luôn á! (';ω;`) Chúc các nàng đọc truyện zui zẻ nhoa, moah moah('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro