🦁🦁 Chương 20🦁🦁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại rung động thứ hai mươi.
______________________________

Trần Lục Nam đại khái biết cô đang suy nghĩ cái gì, hầu kết lăn lăn: “Ừ.”

“……”

Rõ ràng chỉ cần vài phút, Nhan Thu Chỉ lại có ảo giác phảng phất như là cách một thế hệ.

Một lát sau, Trần Lục Nam nói: “Được rồi.”

Nhan Thu Chỉ cắn môi, cúi đầu từ trong tay anh lấy kem che khuyết điểm về, vì phòng ngừa cảm xúc của mình lộ ra, cô giả vờ tức giận cảnh cáo Trần Lục Nam.

“Về sau anh còn như vậy, tôi liền không để yên cho anh.”

Trần Lục Nam nhìn lỗ tai đỏ ửng của cô, nghe giọng điệu giống như đang làm nũng của cô, không nhiều lời.

Nhan Thu Chỉ hoảng loạn thu thập đồ của mình, sau khi xác định dấu vết trên người không còn rõ ràng, lúc này mới thay váy ra.

Nhìn người trong phòng càng thêm minh diễm động lòng người, Trần Lục Nam còn đánh giá vài lần.

Anh không thể không thừa nhận, ánh mắt của cư dân mạng xác thật là sáng như tuyết.

Nhan Thu Chỉ bỏ qua ánh mắt của Trần Lục Nam, nhanh chóng thu thập mình xong ném xuống một câu: “Tôi đi chụp tạp chí, buổi tối không trở về nhà ăn cơm.”

“Ừ.”

Nhan Thu Chỉ hồ nghi nhìn anh: “Anh hôm nay lại ở nhà?”

Trần Lục Nam gật đầu.

Nhan Thu Chỉ khựng lại, nhỏ giọng nói thầm: “Anh không phải là xuất ngoại học tập trở về thì không có công việc đi?”

Trần Lục Nam liếc mắt cô.

Nhan Thu Chỉ “Ồ” một tiếng, ngẩng cổ lên, giống như con tiểu thiên nga xinh đẹp: “Ai bảo anh quá nhàn.”

Cô nói tiếp: “Tôi đi đây.”

Nói xong, cũng không đợi Trần Lục Nam phản ứng, cầm theo túi xách của mình, ưu nhã xuống lầu.

*

Vừa lên xe, Châu Châu nhìn cô bắt đầu khen.

“Chị Nhan Nhan, hai ngày không gặp chị lại đẹp thêm.”

Nhan Thu Chỉ doanh doanh cười: “Vẫn là Châu Châu của chúng ta biết nói chuyện.”

Cô lười biếng dựa vào cửa sổ xe bên cạnh: “Qua đó mất bao lâu.”

Châu Châu nhìn thời gian: “Sẽ không lâu đâu, 40 phút.”

“Ừ.”

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngáp một cái.

“Sao chị lại mệt mỏi thế này.”

Châu Châu “A” lên, trên dưới đánh giá cô: “Chị không ngủ đủ giấc sao?”

Nhan Thu Chỉ nghĩ nghĩ, hẳn là cũng coi như là ngủ đủ giấc rồi, mặc dù tối hôm qua tới hai ba giờ mới đi vào giấc ngủ, nhưng buổi sáng cô đã ngủ tới 10 giờ, cũng không sai biệt lắm.

“Ngủ đủ giấc rồi.”

Nhan Thu Chỉ nói tiếp: “Có thể là bởi vì mùa đông, nên chị yêu cầu ngủ đông.”

Châu Châu: “……”

Bìa tạp chí hôm nay Nhan Thu Chỉ muốn chụp còn rất nổi danh, nằm trong top mười mảng tạp chí.

Đã định từ rất sớm rồi, kỳ này cô làm vai chính trên bìa mặt, chủ đề thật ra cũng không phù hợp với Nhan Thu Chỉ, nhưng cô không hiểu vì cái gì lại mời cô tới.

Lúc trước cô còn cùng Thẩm Mộ Tình thảo luận qua, chủ đề kỳ này là Lễ Tình Nhân, phải chờ tới ngày Lễ Tình Nhân mới tung ra, cô không hiểu lắm vì cái gì lại được mời khi cô thông báo bên ngoài là còn độc thân.

Dùng lời giải thích của Thẩm Mộ Tình, thì đại khái là vì ―― an ủi những người phụ nữ độc thân.

Nữ nhân giống Nhan Thu Chỉ này diện mạo dáng người học thức đều hoàn mỹ mà còn độc thân, mọi người còn có cái gì để khổ sở đâu.

Trong một khắc, Nhan Thu Chỉ thật đúng là bị cô ấy thuyết phục, cảm thấy có thể là nguyên nhân này.

Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, cô cảm thấy chính mình điên rồi.

Thời điểm đến tòa soạn, thời gian còn sớm.

Lúc trước Nhan Thu Chỉ đã chụp qua một lần bìa mặt tạp chí này, mọi người xem như cũng là người quen, giao lưu còn rất thuận lợi.

Sau khi chào hỏi qua, chuyên viên trang điểm hoá trang làm tạo hình cho Nhan Thu Chỉ, sau đó thay quần áo.

Tạo hình có vài bộ, hôm nay không nhất định có thể chụp xong toàn bộ. Nhan aỉ nhìn giá treo quần áo trước mặt, nói chuyện cùng nhiếp ảnh gia.

Người chụp cho Nhan Thu Chỉ lần này chính là một vị nhiếp ảnh gia rất nổi danh trong vòng, mỗi một lần xuất hiện tác phẩm đều làm người ta kinh ngạc cảm thán khen ngợi.

Ở dưới ống kính của cô ấy, mỗi một vị nghệ sĩ nào đều nhìn không ra tật xấu.

Nhiếp ảnh gia tên là Lê An, một nữ nhân lớn lên rất xinh đẹp.

Lê An cùng Nhan Thu Chỉ chào hỏi qua, thấp giọng nói: “Thu Chỉ, khoảng thời gian trước tôi có nhìn thấy ảnh chụp của cô.”

Nhan Thu Chỉ hơi hơi mỉm cười: “Weibo sao?”

Lê An gật đầu, thấp giọng nói: “Đồng phục JK.” Cô ấy còn nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn suy nghĩ, lúc này ngoại trừ giả thuyết là môi đỏ như lửa thì tôi còn muốn cho cô nhiều phong cách không giống nhau, ngày đó sau khi nhìn thấy liền quyết định, cô cảm thấy như thế nào?”

“Không thành vấn đề.”

Trong công việc, Nhan Thu Chỉ từ trước đến nay đều rất phối hợp.

Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức liền định ra.

Lê An an bài cho Nhan Thu Chỉ, bộ thứ nhất thế nhưng là cái váy hai dây màu đỏ sậm lần trước cô mặc khi tham dự hoạt động từ thiện.

Cô đột nhiên cười, nhướng mày.

Lê An nói: “Đây là tiếng hô tiếc nuối tối cao nhất fans.” Cô ấy nghiêng đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: “Thử không?”

Lần trước bởi vì Nhan Thu Chỉ không có thời gian, nên cũng chưa mời nhiếp ảnh gia chụp ảnh, fans phá lệ tiếc nuối.

Lúc này đây, Lê An muốn cô mặc lại lần nữa, rồi chụp cho cô một bộ ảnh chụp làm kinh diễm người nhìn.

“Được.”

Nhan Thu Chỉ thay đổi váy hoá trang xong đi ra, gương mặt cô rất hoàn mỹ, vô luận là lăn lộn như thế nào, đều rất xinh đẹp.

Vì phối hợp với cái váy này, dưới linh cảm của Lê An, chuyên viên trang điểm đem nốt ruồi nhạt dưới khóe mắt của Nhan Thu Chỉ làm đậm thêm, kết hợp với mái tóc xoăn gợn sóng, làm cả người cô càng thêm vũ mị.

Sau khi hóa trang tốt, Nhan Thu Chỉ cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ đang đeo trên người, đứng lên.

Cô vừa quay đầu, đã mị hoặc chúng sinh.

Quá xinh đẹp.

Cái váy đem đường cong dáng người hoàn mỹ của cô hiện ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa, là một đôi chân không một chút thịt thừa, trắng nõn câu nhân.

Cô xoay người, xương bướm cùng đôi vai có thể nói là tuyệt đẹp.

Cô rất thích hợp mặc váy hai dây.

Lê An nhìn môi đỏ mọng cùng mái tóc lượn sóng của cô, đánh giá tạo hình giờ phút này của cô, nói hai chữ: “Tuyệt mỹ.”

Nhân viên công tác khác cũng nhìn đến ngây người.

Bọn họ biết Nhan Thu Chỉ rất đẹp, cũng biết dáng người cô tốt, nhưng hôm nay trực tiếp nhìn thấy, mới chân chân thật thật cảm giác được, Nhan Thu Chỉ là tuyệt mỹ.

Lê An kêu nhân viên công tác dọn đạo cụ, Nhan Thu Chỉ nhìn: “Ngồi trên ghế?”

“Ừ.”

Lê An gật đầu, nhìn cô nói: “Trước tiên chúng ta chụp nghiêng người trước.”

“Được.”

Nhan Thu Chỉ rất ăn ảnh, màn ảnh đối với cô cũng phá lệ hữu hảo, mỗi một bức đều phá lệ hoàn mỹ.

Lê An nhìn, cũng rất vui vẻ khi chụp hình cho Nhan Thu Chỉ.

“Lại đổi tư thế.”

Lê An nhìn chằm chằm chân cô nửa ngày, nói: “Lại thêm một chút quyến rũ đi, nằm nghiêng người trên mặt đất ấy.”

“……”

Lê An là một người hiểu cư dân mạng muốn cái gì nhất, cả buổi chiều, cô ấy đưa ra cho Nhan Thu Chỉ một cái lại một cái chủ ý.

Mỗi một động tác, mỗi một hình ảnh, đều làm nhân viên công tác ở đây kinh ngạc cảm thán muốn liếm hình.

Khi tạp chí này tung ra, bọn họ nhất định phải đoạt lấy.

Quá tuyệt, nữ nhân Nhan Thu Chỉ này quả thực là người làm cho người khác kinh diễm.

*

Sau khi kết thúc, thời gian đã không còn sớm.

Lê An nhìn cô, trên mặt chất đầy ý cười: “Rất vui khi hợp tác một lần với cô.”

Trên người Nhan Thu Chỉ khoác áo lông vũ Châu Châu đưa qua đây, cười cười: “Cảm ơn chị Lê An.”

Lê An nhìn cô, nói: “Thật sự là rất lâu chưa có người làm tôi chụp ảnh vui vẻ đến như vậy.”

Cô ấy chớp chớp mắt với Nhan Thu Chỉ, nghịch ngợm nói: “Cô không hổ là người cùng Trần Lục Nam tề danh.”

Nhan Thu Chỉ: “……”

Cô cảm thấy nếu không có câu nói phía sau, cô sẽ càng vui vẻ.

“Quá khen, tôi còn kém xa lắm.”

“Không có.”

Lê An chân thành nói: “Tôi dám cam đoan, kỳ tạp chí này vừa ra, vị trí của cô càng ổn.”

Nhan Thu Chỉ cười.

Ngoại trừ quay chụp tạp chí, lát nữa còn có một cái phỏng vấn đã an bài.

Sau khi kết thúc toàn bộ, Nhan Thu Chỉ cùng Châu Châu lên xe trở về.

“Nhan Nhan tỷ, chị có đói bụng không?”

Nhan Thu Chỉ sờ sờ bụng nhỏ của mình còn chưa ăn trưa, gật đầu: “Đói, muốn ăn lẩu.”

Châu Châu: “……”

Cô ấy đau đầu, nhỏ giọng nói: “Chị không thích hợp ăn lẩu, qua mấy ngày còn có lễ trao giải muốn chị tham dự, chị cần phải bảo trì làn da cùng dáng người tốt như bây giờ, bằng không mặc lễ phục không vừa.”

Nhan Thu Chỉ không mấy vui vẻ.

Cô muốn ăn lẩu, cô ghé vào cửa sổ xe phóng mắt trông mong nhìn tiệm lẩu bên ngoài, trong ánh mắt tràn ngập chờ đợi.

Châu Châu không đành lòng nhìn, thấp giọng nói: “Nhan Nhan tỷ, em đưa chị về nhà đi, chị về nhà ăn chút trái cây.”

“……”

Thời điểm Nhan Thu Chỉ về đến nhà, Trần Lục Nam vừa lúc đang ở thư phòng.

Hắn cùng Trình Trạm đang nói chuyện công việc, Trần Lục Nam nhìn như chỉ là một diễn viên, ảnh đế nổi danh, nhưng thật ra anh lại có không ít công ty.

Ánh mắt đầu tư của anh đều rất tốt, tốt đến mức hầu hết công ty nổi danh trong vòng anh đều có cổ phần.

Về phần Trình Trạm, anh ấy là lão bản của công ty giải trí lớn nhất trong nước, hai người thường xuyên hợp tác, hơn nữa hợp tác còn không giới hạn trong giới giải trí, hai người tham gia các hạng mục đầu tư khác, Nhan Thu Chỉ biết đến một ít hạng mục kỹ thuật khoa học mới, cùng hạng mục tài chính hai người đều có đầu tư.

Theo lời của Nhan Thu Chỉ thì, khi hai người này ở cùng nhau thì có người muốn xui xẻo.

Hai người đang thương lượng, thì cửa thư phòng bị gõ gõ.

Trần Lục Nam nới lỏng cổ áo ngẩng đầu, Nhan Thu Chỉ ghé vào trên cửa, lộ ra gương mặt tinh xảo.

“Anh ăn cơm chưa?”

Trần Lục Nam gật đầu.

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, đem lời nói buổi chiều trở về nhà thì không ăn tối quên đến không còn một mảnh.

Cô mím môi, cẩn thận hỏi: “Vậy anh hiện tại có đói bụng không? Muốn ăn khuya không?”

Trần Lục Nam: “…… Không đói bụng.”

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, tươi cười trên mặt nháy mắt suy sụp xuống: “Được rồi, vậy anh tiếp tục bận đi.”

Cô vẫn là nên ăn quả táo đi thôi.

Cửa lại lần nữa bị đóng lại, Trần Lục Nam thu hồi ánh mắt, vừa muốn tiếp tục nói chuyện, Trình Trạm cười lên: “Nhan Nhan có phải hay không muốn kêu cậu đi nấu cơm cho cô ấy?”

Trần Lục Nam không lạnh không nhạt liếc anh ta.

Trình Trạm nhún vai: “Là do hai người các ngươi nói chuyện lớn tiếng nên tôi mới nghe thấy.”

Anh ta cười khẽ, nhìn người không dao động chút nào kia: “Cậu không đi nấu cơm cho Nhan Nhan sao?”

Trần Lục Nam không hé răng.

Trình Trạm nói: “Công việc lần sau bàn lại, cậu trước đi làm đầu bếp đi, tôi nghe nói Nhan Nhan buổi chiều chụp ảnh không tồi, cậu có hứng thú hay không, có cần tôi lấy mấy quyển cho cậu trước không?”

Trần Lục Nam liếc mắt cậu ta.

Trình Trạm đùa giỡn xong, nhanh chóng ngắt video.

Thời điểm Trần Lục Nam xuống lầu, thì thấy Nhan Thu Chỉ đang ngồi xổm trong phòng bếp gọt táo, mặc dù cô lớn lên ở vùng nông thôn hẻo lánh, nhưng mẹ Nhan lại sủng cô như đại tiểu thư, nấu cơm hay gọt vỏ trái cây ngay cả việc nhỏ cũng không cho Nhan Thu Chỉ nhúng tay vào.

Do đó nên cô có được một đôi tay trắng nõn mềm mại tinh tế, đồng thời cũng biến thành một tiểu phế vật phòng bếp.

Trần Lục Nam nhìn quả táo bị cô gọt gần hết một nửa, duỗi tay cầm lại đây.

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, ngước mắt nhìn anh, sau đó chuyển hướng nhìn tay Trần Lục Nam.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn rất là hấp dẫn.

Anh gọt quả táo cùng Nhan Thu Chỉ không giống nhau, trên mặt treo biểu tình không chút để ý, động tác trên tay lại tinh tế nghiêm túc, một chuỗi vỏ táo liền kề bên nhau, rớt xuống.

Không lâu sau, Trần Lục Nam đưa quả táo cho cô.

Nhan Thu Chỉ đưa tay nhận, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Ăn một miếng không?”

Thời khắc hai người không cãi nhau dỗi người, kỳ thật ở chung phi thường hảo.

Trần Lục Nam quét mắt: “Không cần.”

Anh rửa dao sạch sẽ, thấp giọng hỏi: “Không ăn cơm?”

“…… Ừ.”

Nhan Thu Chỉ không mấy vui vẻ nói: “Vốn dĩ muốn cùng Châu Châu đi ăn lẩu, cô ấy lại nói tôi mấy ngày nữa phải tham gia lễ trao giải, để mặc lễ phục đẹp, nên không cho tôi ăn.”

Trần Lục Nam hiểu rõ.

Nhan Thu Chỉ dựa vào cửa phòng bếp, một bên gặm quả táo một bên nhìn Trần Lục Nam: “Anh hôm nay thật sự một ngày không ra cửa sao.”

“Không có.”

Trần Lục Nam vẫn có đi ra ngoài.

Nhan Thu Chỉ “Ồ” một tiếng, tiếp tục gặm táo, cũng không hỏi anh đi nơi nào.

Cái đó đã vượt qua phạm vi vợ chồng plastic.

Sau khi ăn xong quả táo, Nhan Thu Chỉ vì không cho chính mình tham ăn, nhanh chóng về phòng đánh răng rửa mặt, hữu khí vô lực nằm trên giường cùng Thẩm Mộ Tình nói chuyện phiếm.

“Đúng rồi đúng rồi, cậu có biết hay không gần đây Địch Gia đang tuyển người phát ngôn?”

Nhan Thu Chỉ đắp mặt nạ gật đầu, mơ hồ không rõ nói: “Biết, sau đó thì sao.”

Thẩm Mộ Tình nói: “Tớ hôm nay cùng Khương Thần ra ngoài ăn cơm nghe được bát quái, nghe nói Quan Hà cùng tổng giám đốc chi nhánh ở Trung Quốc của Địch Gia gặp mặt.”

Nhan Thu Chỉ rũ mi.

“Cô ta lợi hại như vậy?”

Thẩm Mộ Tình: “Nếu cô ta nếu lấy được cái đại ngôn này, cậu có khả năng lại phải bị chèn ép, cậu có thể kêu Trần Lục Nam cho cậu đi cửa sau, vợ chồng nắm tay đem đại ngôn bắt lấy.”

Nhan Thu Chỉ lãnh đạm nói: “Không thể.”

Thẩm Mộ Tình nghẹn lại.

Nhan Thu Chỉ nghĩ nghĩ, an ủi cô: “Đừng lo lắng, Quan Hà bắt không được Địch Gia.”

“Vì cái gì?”

Nhan Thu Chỉ liếc cô ấy: “Không biết, nói ngắn lại, cái loại đại ngôn của Địch Gia này cô ta lấy không được.”

Thẩm Mộ Tình cũng không biết vì cái gì, sau khi nghe Nhan Thu Chỉ nói như vậy, thật đúng là yên lòng.

Cứ để Quan Hà nhảy nhót đi, dù sao cũng nhảy không ra sóng gió gì.

“A.”

Thẩm Mộ Tình hỏi cô: “Cuối tuần này cậu có phải không có việc gì hay không?”

Nhan Thu Chỉ liếc mắt: “Có cái gì muốn tớ hỗ trợ?”

Thẩm Mộ Tình gật đầu.

“Chương trình ngày hôm đó tớ nói với cậu mời tớ, vốn là không thành vấn đề, nhưng bộ phim lần trước không phải khởi động máy chậm lại sao, đẩy xuống thì lịch trình hai bên liền đụng phải, tớ nói với đối phương, đối phương hỏi tớ có người nào đề cử hay không, tớ liền đề cử cậu.”

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ: “Tính cách này của tớ…… không thích hợp tham gia chương trình tạp kỹ đi?”

Thẩm Mộ Tình xua xua tay: “Cậu nên cho mọi người thấy một mặt sinh hoạt của cậu, miễn cho bọn họ luôn nói cậu là Kiều tiểu thư.”

Nhan Thu Chỉ kỳ thật còn rất tán thành cái xưng hô “Kiều tiểu thư” này.

“Tớ có quản nó đâu, tớ còn cảm thấy xưng hô Kiều tiểu thư này là đang khen tớ.”

Thẩm Mộ Tình trợn mắt nhìn cô: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Chương trình tạp kỹ gì?”

“Gameshow Sống Chậm, của Từ Tùng lão sư.”

Mắt Nhan Thu Chỉ sáng rực lên, rất có hứng thú: “Được nha, tớ đây có phải hay không có thể ăn được đồ ăn do Từ Tùng lão sư làm?”

Ngày nào cô cũng xem cái gameshow này, thời điểm mỗi lần xem, Nhan Thu Chỉ đều hận không thể chui vào màn ảnh đem đồ ăn do Từ Tùng lão sư nhấm nháp một lần.

Xem từ màn ảnh, thật sự sắc hương vị đều đầy đủ, đối với một người tham ăn, thì xem một lần đói một lần.

Nhưng Từ Tùng lão sư mấy năm gần đây tương đối ít đóng phim, Nhan Thu Chỉ muốn đi làm quen một chút cũng không có cơ hội.

Thẩm Mộ Tình đối với mơ ước này của cô rất là khinh bỉ: “Ừ, đi sao?”

“Đi nha.”

Nhan Thu Chỉ nói: “Nhưng cái gameshow kia phải làm nhiều việc nhà, tớ bây giờ học có kịp không?”

Thẩm Mộ Tình nhìn cô: “Cậu học cùng ai?”

Nhan Thu Chỉ không chút nghĩ ngợi: “Trần Lục Nam nha, anh ấy gần đây giống như là đang thất nghiệp, vừa lúc tớ có thể nói anh ấy dạy tớ nấu cơm.”

“……”

Thẩm Mộ Tình an tĩnh vài giây, nhìn cô hỏi: “Cậu cùng Trần Lục Nam còn chơi loại play sắm vai thân phận này?”

Nhan Thu Chỉ: “……”

“Rất có tình thú nha.”

*

Ngày kế, Nhan Thu Chỉ liền nhận được tin tức, việc cô tham gia gameshow Sống Chậm được xác định.

Sau khi xác định, Nhan Thu Chỉ rất hưng phấn.

Cô kỳ thật rất hoài niệm đến những ngày xuống hồ bắt cá, đến dòng suối nhỏ rửa chân bắt con cua.

Cái loại sinh hoạt nông thôn này, là ký ức thơ ấu tốt đẹp nhất của cô.

Lần trước Trần Lục Nam mang cô đi vườn trái cây một lần là có thể làm Nhan Thu Chỉ hoà nhã với anh tương đối lâu như vậy, liền cũng đủ chứng minh cô rất thích.

Chỉ là ――

Chương trình tạp kỹ được xác định, nhưng Nhan Thu Chỉ cùng Trần Lục Nam play nhân vật phòng bếp thật ra vẫn luôn không thể thể thuận lợi tiến hành.

Trần Lục Nam hai ngày này đi sớm về trễ, khi Nhan Thu Chỉ tỉnh lại thì người không thấy đâu, buổi tối cô ngủ, cẩu nam nhân này còn không trở về.

Nếu không phải từ cái nhóm chat bốn người lúc đêm khuya kia biết được Trần Lục Nam gần đây đang cùng Trình Trạm tham gia hạng mục, Nhan Thu Chỉ thiếu chút đều phải hoài nghi anh ở bên ngoài nuôi phụ nữ.

Tra nam làm vẻ ta đây kia quá làm người khác hoài nghi.

Khoảng cách đi quay hình gameshow chỉ còn ba ngày, buổi tối hôm nay, Nhan Thu Chỉ cảm thấy chính mình nhất định phải bắt Trần Lục Nam trở về mới được.

Thật ra lúc giữa trưa cùng buổi tối cô đã cùng a di học nấu cơm hai lần, mỗi lần học xong, a di liền thấm thía nói với cô ―― phu nhân, ngài đi bên ngoài ngồi đi, tôi làm là được rồi.

Lời nói kia mang theo một chút hương vị ghét bỏ, làm lòng tự tin của Nhan Thu Chỉ bị tổn thương, vô cùng khó chịu.: )

Trần Lục Nam cùng Trình Trạm đêm nay mới vừa nói xong một cái hạng mục đầu tư, kết thúc đi ra, còn gặp được đạo diễn mà bọn họ có quen biết trước đây, tình cờ là đang lúc liên hoan, nên Trần Lục Nam bị lôi kéo uống mấy chén.

Thời điểm trở ra, đầu còn có chút say.

Sau khi hút điếu thuốc cho tỉnh rượu mới lên xe.

Tài xế quay đầu lại nhìn anh, đem cửa sổ mở ra một cái khe hở, để gió thổi vào.

Trần Lục Nam xoa xoa huyệt Thái Dương, tửu lượng của anh tạm được, cũng không quá thích uống rượu.

Cho nên tâm trạng lúc này không tính là rất tốt.

Đang lúc xoa, tiếng di động vang lên.

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn, có chút ngoài ý muốn.

Nhan Thu Chỉ: 【 Anh hôm nay khi nào thì trở về? 】

Có lẽ là do uống rượu nên say rồi, tâm trạng Trần Lục Nam giống như thả lỏng một chút.

Trần Lục Nam: 【 Bây giờ. 】

Thời điểm Trần Lục Nam xuống xe, cửa lến từ bên trong bị người mở ra.

Anh vừa nhấc mắt, liền thấy được người đứng ở chỗ huyền quan kia, ánh đèn chỗ huyền quan là tông màu ấm, dừng ở trên người cô, phát họa ra vai nhỏ eo thon.

Trên người cô mặc quần áo đơn giản ở nhà, không có trang điểm tinh xảo cỡ nào, lần đầu tiên Trần Lục Nam có loại cảm giác khác lạ.

Khi Nhan Thu Chỉ nhìn thấy Trần Lục Nam, hơi hưng phấn: “Anh hôm nay bận ――” Lời còn chưa nói xong, cô liền ngửi được mùi rượu trên người Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ nhíu nhíu mày: “Anh uống rượu?”

“Ừ.”

Nhan Thu Chỉ dừng một chút, duỗi tay chọc chọc mặt anh: “Uống say sao?”

Ánh mắt thâm thúy của Trần Lục Nam liếc nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ cũng không cảm thấy chính mình biết rõ còn cố hỏi, nhỏ giọng nói: “Hỏi rõ ràng tương đối tốt.”

“Không có.”

Trần Lục Nam nhìn cô: “Tìm tôi có việc?”

Trong tình huống bình thường, Nhan Thu Chỉ sẽ không tìm hiểu hành tung của anh, càng sẽ không nhiệt tình ở cửa nghênh đón anh như vậy.

“Có.”

Nhan Thu Chỉ đem việc mình tham gia gameshow nói ra, cuối cùng còn nói thêm: “Anh có thể dạy tôi nấu cơm?”

Không thể cái gì cũng không biết, nếu cứ như vậy tham gia tiết mục hẳn là sẽ bị các cư dân mạng mắng chết.

Tưởng tượng đến cái khả năng kia, Nhan Thu Chỉ liền không tự chủ được rùng mình một cái.

Sợ hãi.jpg.

Trần Lục Nam phản ứng trì độn giây lát, mới hiểu được ý tứ của Nhan Thu Chỉ.

Ánh mắt anh đi xuống, dừng trên đôi tay tinh tế trắng nõn kia, đôi tay kia mềm mại không xương, cũng không thích hợp làm “Việc nặng” trong bếp.

“Bây giờ?”

Nhan Thu Chỉ chớp đôi mắt gật đầu: “Đúng vậy, anh đêm nay trở về sớm, ai biết được ngày mai anh mấy giờ mới trở về nha.”

Cô ngáp một cái, nước mắt sinh lý đều chảy ra.

Trần Lục Nam nghe cô vô tâm oán giận, hầu kết lăn lăn nói: “Đêm nay làm cơm ai ăn?”

Nhan Thu Chỉ trừng lớn mắt, không dám tin tưởng hỏi: “Anh cảm thấy tôi lát nữa nấu cơm xong là có thể ăn?”

Làm xong khẳng định là đổ rác thùng a.

“……”

Lần đầu tiên Trần Lục Nam bị cô dỗi á khẩu không trả lời được.

Anh an tĩnh một lát, đột nhiên nói: “Dạy cô làm cái khác.”

“Cái gì?” Nhan Thu Chỉ nhắm mắt theo đuôi đi theo anh tiến phòng bếp, lòng hiếu kỳ rất nặng.

Trần Lục Nam mở tủ lạnh lấy lá trà ra, thanh tuyến trầm thấp ám ách: “Trà giải rượu.”

_________
11/07/2021.
щ(゜ロ゜щ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro