Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




           

Tôi không thể đếm được đã bao nhiêu ngày kể từ khi SungGyu xa tôi.

Nhưng tôi biết, chỉ vừa mới đây thôi, có lẽ do quá nhớ hoặc quá nuối tiếc những tháng ngày chúng tôi đã trải qua mà tôi vẫn cố gắng không chấp nhận sự thật, rằng là anh ấy đã lên máy bay và cách xa tôi hàng nghìn kilomet, Paris hoa lệ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì một người con trai mà phải phá giá bản thân đến kịch sàn như vậy.

Cũng đáng. SungGyu là "người của công chúng", mọi cô gái đều muốn có anh ấy. Suất học bổng toàn phần sang Pháp là do anh tự kiếm được. Trước khi lên đường du học đã làm quản lí kinh doanh 1 mạng lưới bán hàng đa cấp ở tuổi 19, hát cực hay và chơi piano cực đỉnh, biết nấu ăn, thậm chí rất ngon. Thế nào? Hình mẫu lí tưởng chưa? Vậy thì tại sao anh đã "từng" là của tôi? Đừng thắc mắc, chính tôi cũng đang đập đầu bồm bộp vào tường mà vẫn chưa có câu trả lời.

Đôi khi tôi đứng lặng trước gương hàng giờ liền, nhìn mình một lượt rồi cười nhạt:

-          Một đứa con trai như mình mà không xấu thì cũng đẹp trai phết ấy chứ.

Hài hước nhỉ?

Biết vậy, nên tôi vẫn tự an ủi, rằng người đàn bà tầm thường mới cần nhiều nhan sắc, bởi người đàn ông tầm thường dùng ánh mắt nhiều hơn trái tim, mặc dù tôi là đàn ông nhưng cũng vậy thôi. Thực ra, không phải tôi mờ nhạt, tôi cũng là tác giả của một số truyện ngắn với 1 số lượng đông đảo những người yêu mến, có chút cá tính dở hơi cộng một cái đầu khá nhiều suy nghĩ kiểu lộn ruột. Chỉ là, do SungGyu quá chói lóa khiến tôi phần nào mờ nhạt khi ở bên anh ấy mà thôi.

Tôi ghét cái cách những đứa con gái khác vây lấy anh ấy hỏi han trò chuyện khi chúng tôi đang hẹn hò. Giống như tôi chẳng hề tồn tại, hay vô hình khi bên cạnh anh, đại loại như vậy. Chẳng những thế, anh còn tươi cười hớn hở bắt  chuyện lại nhiệt tình, khiến tôi trở nên vô duyên và thừa thãi. Cho đến lúc họ bỏ đi, tôi ấm ức, hậm hực thì anh ôn tồn giải thích:

-          Phải giữ hình tượng em ạ, anh là người kinh doanh mà. Toàn mấy đứa cấp dưới của anh đấy.

Anh có vẻ luôn tự hào về bản thân. Tôi cũng tự hào vì anh.

           

Khi đó tôi đang là sinh viên năm thứ nhất, còn anh thậm chí bỏ 1 năm thi đại học để đầu tư cho công việc và chuyến du học đã nắm chắc trong tay.

Tôi chẳng nhớ được chúng tôi đã đến với nhau như thế nào, tự nhiên lắm. Nhưng có lẽ, điều khiến SungGyu bị cuốn hút chính là sự khác người của tôi.

Đó là một buổi chiều đầy nắng và không có gió.

Trong khi dòng người đang cố chen chút nhau, nhích lên từng bước, và mặt ai cũng như mặt tôi, cau có, khó chịu thì một "thằng" Liberty xanh ngọc ngớ ngẩn vượt lên trước tôi, cứ vừa đi vừa bóp phanh đột ngột. Ban đầu tôi chỉ cười thầm và nghĩ: "Chắc thanh niên này mới được mẹ mu axe nên đi đứng manh động". Cho đến luc dòng người đã thưa bớt, nếu di chuyển từ từ thì vẫn có thể đi đều và đoạn đường sẽ chẳng mấy chốc mà thông thoáng Nhưng không, thằng Liberty vẫn lượn lờ trước mặt tôi một cách lì lợm. Tôi sốt ruột bấm còi inh ỏi, thì nó quay lại nhìn tôi, toe toét. Mặt tôi bỗng đần thối, rồi ngay lập tức, các nơ-ron thần kinh của tôi hoạt động hết tốc độ:

"Hiểu! Thằng này đang trêu người mình đây mà!"

Tôi bực mình, đi chậm lại. khi giữa hai chúng tôi có 1 khoảng cách an toàn, vừa đủ, thì tôi bât ngờ vọt lên, áp sát, vỉa đầu thằng Liberty bằng 1 cú "tráng trứng"điệu nghệ. Tôi đoán là nó có giật mình, loạng choạng. Vì sau đó nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy nó đã cách xa mình một đoạn dài. Đến lượt tôi cười thầm đắc thắng:

-          Này thì đùa với Ninja Rùa.

Nào ngờ chưa đầy một phút sau, nó lại lao lên, lần này chạy song song với tôi, tôi tăng tốc nó cũng tăng tốc, tôi phanh nó cũng phanh mà tôi ga nó cũng ga. Cứ thế, nó đuổi theo tôi gần 2 cây số. Đường nào vắng, tôi cứ 50, 60 km/h mà vít, nó cũng chẳng kém tôi 1 giây. Mải vờn với nó, tôi không để ý đến đoạn đèn đỏ, ngang nhiên phóng qua. Lập tức 2 đồng chí giao thông hung hổ xông tới, chĩa thẳng cây gậy đen trắng về phía tôi tuýt còi văng cả nước bọt. Tôi giật thót mình, mồ hôi vã ra như tắm, từ hồi biết đi xe máy tới nay tôi chưa bao giờ bị "tấp vào lề" như thế này. Thôi thì bố ở nhà đã dặn:

-          Công an là bạn của công dân con ạ. Họ có bắt thì cũng đừng chạy, xuống nộp phạt là họ cho đi ngay.

Đến bây giờ tôi mới thấy thấm thía. Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng, người lớn chẳng bao giờ sai, họa chăng là do họ chưa kịp đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro