Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh chắc không biết, mặt tôi đang đỏ bừng vì vui. Dứt hơi, anh quay lại hỏi tôi, hỏi hồn nhiên:

- Anh hát hay, em nhỉ?

- Vâng, hay lắm

Tôi cố nín cười. Người con trai này thích được nghe những lời tan dương từ người mình yêu, nhưng ko được sáo rỗng, mà phải thật lòng. Tôi vòng tay ôm anh chặt hơn, để rồi cảm nhận nhịp đập cả 2 trái tim đag hòa vào nhau, ấm áp lắm.

Bên cạnh SungGyu, không cần phải cao siêu, ko cần phải thể hiện gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn đóng vai 1 đứa ham học hỏi. Anh có thể ngồi hàng giờ để giảng bài cho tôi thế nào là nhận thức cảm tính, thế nào là nhận thức li tính, hay nói vanh vách về sự biến đổi khí hậu toàn cầu cũng như chủ nghĩa khủng bố quốc tế. Quan trọng là tôi biết tiếp thu, hoặc cố gắng tiếp thu và tỏ ra hứng thú với những gì anh đang thể hiện. Í tai chịu đựng nổi tính tình kì cục của anh, họ khó mà hiểu được những kẻ chỉ sống bằng tương lai, thi thoảng mới quay về ghé thăm thực tại. Tôi chấp nhận hết. Bởi: "Những gì anh nghĩ, nửa thế kỉ sau người khác mới hiểu dc", tốt nhất hãy cứ để anh hành xử theo cách mình muốn, chỉ cần khi đã mệt nhoài, anh vẫn nhớ còn có tôi, thế là đủ.

SungGyu có nhiều cách biểu lộ tình cảm rất độc đáo. Mỗi hành động cử chỉ, lời nói đều mang lại 1 bất ngờ nho nhỏ. Đó là ngày 14/2 của năm trước, chúng tôi cãi nhau một trận tơi bời. Tôi gào lên trong điện thoại:

-Tại sao phải bận vào ngày này chứ? Em đã hen với YoonGi và HoSeok cùng đi ăn tối nay. Anh muốn em trở thành thằng dở hơi đáng thương trog mắt họ phải ko?

-Anh có muốn thế đâu. Nhưng công việc là công việc. Tối nay có buổi gặp mặt với các doanh nhân thành đạt và tập huấn kĩ năng cho cộng tác viên mới. Anh vắng mặt thì ai lo khâu tổ chức?

Tôi nức nở:

-Lúc nào anh chẳng có lí do chính đáng.

SungGyu dỗ dành:

-Ngoan nào. Em muốn chỉ năm nay hay nhiều năm sau nữa chúng ta vẫn được ngồi ăn tối cùng YoonGi và HoSeok vào ngày này?

-Anh đi đi!

Tôi cáu tiết, đùng đùng tắt máy, ném vèo điện thoại xuống gối, ôm mặt khóc tức tưởi. Bất hạnh chưa? Vậy là công việc đã bắt cóc người tôi yêu mà tôi chẳng thể làm gì ngoài vật vã ăn vạ. SungGyu gọi lại, tôi nhất quyết ko nghe. Chẳng lằng nhằng được lâu, anh còn phải giải quyết công việc, cũng đành để mặc tôi giận dỗi, khóc chán thì thôi. Tôi thua.

Ngủ thiếp đi vì mệt, lúc tỉnh dậy đã gần 9h tối, tôi lọ mọ định bụng sẽ ra ngoài mua cái gì đó ăn cho no vỡ bụng ra, xem ai đó có xót thương hay ko. Bỗng điện thoại hiện số của SungGyu. Tôi lao đến, vồ lấy điện thoại như hổ thấy mồi, rồi bắt máy bằng cái giọng vờ ngái ngủ vô cùng giả tạo:

-Ừm, làm sao?

-Em ra ngoài ban công đi.

-Không ra.

-Nhanh lên. Anh vừa bị tai nạn, đang đứng trước của nhà trọ em. Em không ra xem khi nào anh mất máu chết à?

-GIỀ?!?

Tôi bật dậy, chạy bổ ra mở cửa. Đập vào mắt tôi là quả bóng bay hình trái tim "bạ chà bứ" được nối bởi 1 sợi dây dài, một đầu cố định vào viên gạch đỏ dưới đất, đang lơ lửng sát thành ban công. Tôi phì cười, đưa tay kéo tóm lấy quả bóng bay, phát hiện 1 mảnh giấy gấp làm tư treo kèm. Mấy dòng chữ như gà bới viết vội viết vàng:

"Anh biết chỉ có nói thế em mới chịu thò mặt ra nên đừng có dỗi anh nghe chưa? Xin lỗi bảo bối, anh lại phải về công ty ngay, chưa xong việc. Hôm khác anh sẽ đền cho em 1 bữa spaghetti tự tay anh làm nhé. Anh yêu em lắm đấy...

P/s: Quà 14/2 của em anh gửi cô chủ nhà, em tự xuống mà lấy. Hôn em..."

Tôi vừa bực vừa buồn cười, vừa thương vừa giận, cứ nhăn nhó rồi lại tủm tỉm 1 mình. SungGyu "dị" từ tính cách đến những hành động. Cả cái việc tặng quà cũng không giống ai. Tự nhiên tôi thấy tim đập rộn ràng, rất lạ. Anh đang bận bịu tram công nghìn việc, vẫn cố dành chút thời gian bày trò làm tôi vui khi tôi chỉ biết nhõng nhẽo, chẳng bao giờ thông cảm cho anh. Tôi thấy mình có lỗi quá.

Và đó là ngày 14/2 tôi hạnh phúc nhất trog đời.

Mùa hè là thời điểm chúng tôi bắt đầu rạng nứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro