Chương 1: Nữ nhân bị vận xui vờn quanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Vân Thành được gọi là thương loan trên đại lục hòa bình nhất ở thành trì, ở Vân Thành không có chuyện kẻ yếu dám xâm phạm đến kẻ mạnh, không có chuyện kẻ mạnh đi cướp đoạt, người dân an cư lạc nghiệp, hạnh phúc an khang.

Vân Thiên Lan chỉ muốn nói một câu, vô nghĩa!

Chưởng quản Vân Thành chính là người nhà họ Vân, người nhà họ Vân bề ngoài luôn tỏ ra hiền lành, công bằng ngay thẳng, cứu thế kẻ yếu giúp đỡ người nghèo, mỗi người đều là một đại nhân lương thiện.

Vân Thiên Lan trường khiếu* ngửa mặt lên trời, vô nghĩa!

*Khi tình cảm bị kích động, há miệng hét vang, một cách bộc lộ tình cảm của người xưa.
Việc bi kịch nhất của Vân Thiên Lan không phải tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện mình xuyên không rồi, cũng không phải sau khi tỉnh lại phát hiện toàn thân đau nhức, cả người vô lực, hay phát hiện mình xuyên không thành người nhà họ Vân thiện lương chính trực trong truyền thuyết, mà bi kịch cực kỳ chính là xuyên không thành đại tiểu thư phế vật trong truyền thuyết, trùng tên trùng họ với người tên Vân Thiên Lan.

Như hết thảy tiểu thuyết xuyên không khác, cô thân ở không gian đại lục có tên là Thương Loan, ở đây của cải hưởng không hết, mỹ nữ dùng mãi cũng không cạn, thật giống như là đang chạy trốn, nói chung nơi này là một dị thế của đại lục, nghe đồn có thể sử dụng các loại màu sắc đẹp đẽ làm vũ lực để cai trị một nơi nào đó.

Vân Thiên Lan khuôn mặt đau buồn người hoàn toàn nằm trên đá vụn trên mặt đất, cả người chua xót, tất cả đau đớn không ngừng từ tay chân truyền khắp toàn thân, nghiến răng nghiến lợi một phen, mấy tên ... tiểu nhân khốn nạn kia lại dám đưa cô ném tới vùng hoang dã này.

Không sai, Thiên Lan lúc này, chính bản thân đang ở nơi rừng cây rậm rạp, đỉnh đầu là tán cây che kín bầu trời, lúc này trời đã tối, trong rừng cây không nhìn thấy chút tia sáng nào, xa xa không ngừng có tiếng gầm gừ vang lên, Thiên Lan cả người run lên, tóc gáy đứng thẳng.

Thật vất vả từ dưới đất bò dậy, thân thể mỏng manh này của Thiên Lan tại giữa nơi rừng rậm rộng lớn này giống như kim thêu hoa không chút nào bắt mắt, tầm mắt ở bốn phía lướt nhanh một vòng, mượn ánh sáng yếu ớt có thể ngờ ngợ thấy rõ một con đường mòn.

Thân thể này để lại ký ức rất ít cho cô, chỉ có một chút đoạn ngắn về ký ức cơ bản vụn vặt ở Vân gia cũng được đưa đến nơi này.

Vân gia gia phả rất lớn, mà thân thể này lại là đại tiểu thư dòng chính của Vân gia, nhưng hưởng thụ đãi ngộ ngay cả hạ nhân cũng không bằng, đưa cô ném tới nơi này là tứ tiểu thư được Vân gia sủng ái nhất, Vân Vũ Nhu.

Ngày thường, Vân Vũ Nhu thích nhất là nhắm vào thân thể này, nguyên nhân cũng chỉ là bởi vì cô chiếm cái tên đại tiểu thư chính thống này.

Thiên Lan vừa đi vừa nhớ lại ký ức trong đầu, ngoại trừ ngoài hắn ra những thứ này đều là những thứ vụn vặt vặt vãnh, Thiên Lan thở dài, sờ sờ ngực của mình, một ít ký ức kiếp trước chen chúc mà tới, làm người nắm quyền tập đoàn xí nghiệp có thế lực kinh tế mạnh, cô hầu như là hô gió gọi mưa, một câu nói của cô toàn bộ giới kinh doanh đều phải run lên, nhưng là cô thực sự không nhớ ra, tại sao mình lại trọng sinh.

Cô chỉ nhớ rõ chính mình tham gia một tiệc rượu, uống đến hơi nhiều, thư ký đưa cô đi tới khách sạn, chuyện sau đó cô không nhớ rõ lắm, tỉnh lại chính là đã ở đây.

Quên đi, sống sót là tốt rồi, ở nơi nào cũng giống nhau, ngược lại kiếp trước cô cũng là một thân một mình, không có gì đáng lưu luyến.

"Gào gừ!"

Một tiếng sói tru, vang vọng toàn bộ rừng cây, Thiên Lan cảnh giác hướng về bốn phía xem xét nhìn, tiếng sói tru lên này rất chói tai, một tiếng cao hơn một tiếng, làm cho Thiên Lan lạnh cả người, sói động vật sống theo bầy, cô nếu như gặp phải, cô bây giờ tay chân nhỏ bé, không thể không chết.

So với những vết thương trên người, những kia tiếng sói tru càng làm cho cô sợ hãi, cô có thể bình tĩnh tiếp thu chuyện chính mình xuyên không là bởi vì cô còn sống, điều này của cô những người khác không có, chỉ là tiếc mệnh vô cùng, tình huống lúc này, cô còn có thể duy trì tư thế đứng yên là quá lắm rồi.

Trên chân giống như bị ngàn mũi kim chích vào, hoàn toàn bước không được, đầu óc càng hỗn loạn, thấy bốn phía đều là mơ hồ, tiếng sói tru không ngừng quanh quẩn một chỗ bên tai cô, Thiên Lan lúc này dáng vẻ rất chật vật, nếu những lão già kiếp trước trên thương trường kia thấy chắc chắn sẽ cười chết.

Đường đường là người nắm quyền tập đoàn xí nghiệp có thế lực kinh tế mạnh dĩ nhiên cũng sẽ có những lúc chật vật như thế.

"Ba, ở gần nơi này." Một âm thanh âm trầm không có chút tình cảm nào trong đêm đen đột ngột vang lên.

Đầu óc hỗn loạn của Thiên Lan lập tức minh mẫn lại không ít, con ngươi đen nhánh sáng ngời, lấp lóe trong bóng tối làm người ta phải kinh sợ, trái tim ngay sau đó âm trầm lại, cô được cứu rồi.

Mới tới nơi này Thiên Lan đương nhiên sẽ không đần độn vác mặt ra ngoài, cô đi tìm nơi có thể ẩn thân, trước tiên quan sát một phen, nếu không phải kẻ ác gì, cầu cứu hơn nửa có thể được, đáy lòng cô đồng thời cũng lo lắng, chính mình sẽ gặp phải người lạ.

Bỏ qua, tốt xấu gì lão nương cũng là người đã trải qua phong ba bão táp, sẽ không xui xẻo như vậy chứ!

"Tất tất. . . Tác tác. . ."

Cách đó không xa bụi cây Thiên Lan đứng phát ra một vài tiếng động, Thiên Lan nắm chặt vạt áo, nín thở, hô hấp căng thẳng nhìn chằm chằm bên kia, chỉ một lát, có bóng đen thứ nhất từ trong đó chạy ra, đứng tại chỗ đứng một lúc rồi quay ra phía sau thủ thế, lát sau lại có mấy bóng đen mơ hồ xuất hiện, trong đó có một rõ ràng thân ảnh màu trắng.

"Kỳ quái, phải là ở đây không sai chứ." Lại có âm thanh vang lên, có điều rõ ràng không phải âm thanh trước kia, âm thanh này rõ ràng có chút giống trẻ con.

"Lão gia, có mùi máu tanh."

Tim Thiên Lan đập mạnh, trên người cô có rất nhiều vết thương, đa số đều là thấy máu, không nghĩ tới những người này thính giánh tốt như vậy, ngay cả mùi máu tanh cũng ngửi được.

Thân ảnh màu trắng kia ở giữa đám người, tầm mắt xoay chuyển quanh bốn phía, sau đó dừng lại ở chỗ Thiên Lan đang ẩn thân.

Tầm mắt sắc sảo khiến thân thể Thiên Lan căng thẳng, đáy lòng đã đem những người này quy kết đến hàng ngũ người lạ, cô tuy rằng là người có địa vị cao quý, nhưng cũng đã từng tiếp xúc nhiều chuyện trong bóng tối, thêm vào trực giác nhạy bén của cô, những người này tuyệt đối không phải người lương thiện gì.

"Là chính mình tự đi ra vẫn là ta giúp các ngươi?" Âm thanh trong suốt như nước suối chảy, không pha lẫn chút tạp chất nào, nhưng Thiên Lan có thể cảm nhận trong đó có mùi vị chết chóc.

Đang do dự chính mình có muốn ra ngoài hay không, sau lưng đột nhiên xuất hiện thêm mấy thân ảnh, mang theo tiếng gió thổi gào thét bên tai cô, Thiên Lan cố che đậy trái tim đang đập mạnh, hóa ra không nói cô, hù chết người ta rồi.

"Đế Lâm Uyên trên đại lục tàn sát người của danh môn chính phái, hôm nay ngươi đang ở đây, chúng ta vì Đại lục thanh lý ngươi, tên ma đầu giết người này." Những thân ảnh vừa chạy ra kia lập tức nói, âm thanh vang dội, thái độ chính nghĩa có lẽ đạt 10/10.

Thiên Lan khinh thường trợn tròn mắt, ở đây ai đúng ai sai cô không có quyền phán xét, thế nhưng ở nơi này so sánh thực linh trên đại lục, tự xưng danh môn chính phái có phải là làm quá rồi không.

"Thật sao?" Chủ nhân của thanh âm kia hiển nhiên cũng là không đem những người này để ở trong mắt, ngữ điệu giương lên, che lấp trong bóng tối vẻ mặt mang theo một vệt tàn nhẫn.

"Tiến lên!" Những người kia nói một tiếng rồi vọt thẳng hướng về phía người bên kia ảnh.

Thiên Lan không rõ lắm, có thể những người kia vừa ra tay, đủ mọi màu sắc ánh sáng ở rừng cây lấp loé, cô đứng ở phía sau nam tử kia thấy rõ ràng, tại chỗ sửng sốt.

Nam tử vừa mới khoảng chừng hai mươi, mang một bộ bạch y, tóc đen như thác nước, chắp tay mà đứng, lông mày hẹp dài ngang, nhăn mày, một đôi mắt lành lạnh không có một chút tình cảm nào, hiện ra lam quang nhàn nhạt, vòm mũi cao ngất thở ra, bờ môi mỏng manh, lúc này môi đang khẽ mím, cả người tản ra hơi thở lành lạnh như tiên, khí thế chính là tuyệt thế thoát tục.

Đứng ở nơi này một lúc nhìn hỗn chiến bên trong, nhưng bị ảnh hưởng chút nào, dường như trước mặt hắn không phải là một đám người kéo bè kéo lũ đánh nhau, mà là đang đùa giỡn một lúc.

Thiên Lan gặp qua không ít mỹ nam, xưa nay chưa từng thấy nam tử nào như vậy, có điều đáy lòng cô cũng chỉ là hơi ngạc nhiên cùng tán thưởng, Thiên Lan cũng không quên hiện tại giữ mạng sống mới là quan trọng, rất nhanh thu lại hình-tượng-bản-thân cùng cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro