Chương 19: Thần Thú hiện thế dẫn chúng đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

"Thiên Lan tiểu thư ngươi hôm nay không ăn cơm sao? Đi chậm như vậy, ngươi không thấy trời tối à, gia thì không quan trọng, nhưng hai người bên cạnh ngươi thì không biết thế nào đâu." Đế Lâm Uyên chân không chạm đất, đứng thẳng phía trước, khóe miệng treo lên một nụ cười châm chọc, nhìn chằm chằm về phía sau Lam Diệp đang quàng vai Thiên Lan đang rất vất vả mà bước từng bước.

Sắc mặt Thiên Lan tối sầm lại, trừng Đế Lâm Uyên một lát, nam nhân chết tiệt này, đáng ghét.

Lam Diệu cùng Lam Diệp đen mặt, hai người kia đúng là bạn đồng hành sao? Tại sao công tử kia giống như cười trên sự đau khổ của người khác, tại sao vẻ mặt của cô nương này lại giống như luôn muốn giết người công tử kia cho hả giận?

Kéo kéo gương mặt đang có chút cứng ngắc, Thiên Lan nỗ lực nặn ra một nụ cươi," Đế công tử đường đường một nam tử hán, để cho hai tiểu cô nương bọn ta đỡ Lam công tử trong lòng không cảm thấy bất an sao?"

"Sao thế được, gia với hắn vô thân vô cố, cũng không tốt bụng như Thiên Lan tiểu thư." Đế Lâm Uyên ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ châm chọc mười phần.

"A. . ." Thiên Lan phát ra một âm thanh tượng trưng, không muốn để ý đến Đế Lâm Uyên, nam nhân này không nói được câu nào lọt lỗ tai cả.

Vành tai Lam Diệp đỏ lên, "Thiên Lan tiểu thư, hay là để chúng tôi tự đi đi.''

Thiên Lan quét mắt nhìn Lam Diệp một cái, quả nhiên buông hắn ra, Lam Diệp trong ánh mắt có chút bất ngờ, Thiên Lan tiểu thư thật sự là đang...

"Đế lâm uyên, ngươi nghĩ ngươi. . ."

Thiên Lan đi tới bên người Đế Lâm Uyên, nhỏ giọng như muốn nói gì, nhưng nàng còn chưa nói hết, lại thấy Đế Lâm Uyên đi tới bên cạnh Lâm Duyệt, giơ tay đút ngay một viên đan dược vào trong miệng hắn. Biên đơn dược mang theo vị chát vào đến miệng liền tan ra, Lam Diệp muốn nôn ra cũng khó.

"Hành động uy hiếp người khác của Thiên Lan tiểu thư không phải là hành động của một thục nữ nên có, lần sau không dám đảm bảo gia sẽ không giết ngươi để diệt khẩu."Đế Lâm Uyên làm hết một loạt động tác này cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, sắc mặt có chút âm trầm nhìn chằm chằm Thiên Lan.

Thiên Lan bình tĩnh nhún vai, "Bản tiểu thư cho rằng Đế công tử không nỡ giết ta."

Đế Lâm Uyên muốn giết nàng cùng lắm là trong chớp mắt, nhưng sao nhiều ngày trôi qua rồi, nàng chọc hắn cũng không phải một hai lần, mỗi lần hắn tuy rằng đều là một bộ dạng thâm sâu đến đáng sợ, nhưng một chút cũng không có ý muốn giết nàng, nàng tuy rằng không hiểu được Đế Lâm Uyên đang nghĩ cái gì, nhưng không cần phải nghi ngờ chính là đang cho nàng quá nhiều cơ hội, cái ngày có thể cưa đổ Đế Lâm Uyên sắp tới.

"Đa tạ công tử." Sắc mặt Lam Diệp không còn tái nhợt nữa, vừa nãy vị công tử này cho hắn ăn đan dược chữa trị vết thương.

"Hừ, may cho ngươi là đầu thai tốt." Đế Lâm Uyên cười gằn.

Lam Diệp quẫn bách nhìn Thiên Lan, vị công tử này. . .

Xác thực, nếu như Lam Diệp không phải người nhà họ Lam, Thiên Lan căn bản thì sẽ không quản, Lam Diệp nói không chừng hiện tại đã chết, tất cả những chuyện này cùng đều là vì hắn may mắn lại là người của Lam gia.

"Được rồi, không cần tính toán, tên khốn này cứ như vậy." Thiên Lan vốn là muốn Đế Lâm Uyên giúp mang Lam Diệp một đoạn đường, ai biết hắn lại trực tiếp trị thương cho Lam Diệp.

Đan dược chữa trị vết thương cũng không khó tìm, nhưng giá cả người bình thường không thể mua được, trên người Lam Diệp và Lam Diệu tổng cộng cũng chỉ có ba viên, trước đó vây bắt cẩm chồn đã dùng mất hai viên rồi, còn lại một viên trong lúc tranh đấu với mấy người kia đã dùng mất rồi, vì thế nên bây giờ mới chật vật như vậy.

"Không biết Thiên Lan tiểu thư là đang muốn đi đâu?" Lam DIệp điều hòa lại khí tức trong người, lúc này mới hỏi lại.

Thiên Lan đang nghịch ngợm mấy cái lá của hoan mộc thụ, nhìn dáng vẻ như muốn ngắt xuống, nghe thấy lời Lam Diệp mới dừng lại động tác, trong lòng hoan mộc thụ vô cùng cảm kích Lam Diệp, nếu chậm một giây nữa thôi, lá trên thân thể nó sợ rằng sẽ không giữ được rồi, đây đâu phải là chủ nhân chứ, rõ ràng chính là ác ma mà.

Người đàn ông này chỉ nói mang chính mình xem kịch vui, nhưng cho tới bây giờ chưa nói muốn dẫn chính mình đi nơi nào, Thiên Lan trước giờ đều không biết đang đi nơi nào.

Lam Diệp nào dám đi hỏi Đế Lâm Uyên, không thể làm gì khác hơn là nuốt một ngụm nước bọt, rúc đầu không nói chuyện, cảm giác Đế Lâm Uyên rất nguy hiểm.

"Trong khu rừng chết có tin đông thần thú hiện thế, các ngươi ở trong khu rừng chết không thể nào chưa nghe nói qua chứ" vẻ mặt Đế Lâm Uyên chợt biến đổi, cười tươi rói mà mở lời.

Lam Diệp và Lam Diệu đối với cái vẻ trước sau bất nhất này của Đế Lâm Uyên có chút không thích ứng kịp, ngây ngốc mà nhìn Đế Lâm Uyên, trong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.

Thần Thú?

Đồ chơi này không phải nói rất khó nhìn thấy sao? Linh thú là trong các loại thú có đẳng cấp tồn tại thấp nhất, nhưng loại đẳng cấp thấp đó tồn tại trong thế giới loài người đều là đang tranh nhau giành giật lấy, linh thú có huyết mạch cường đại kết hợp với kĩ năng thiên phú trong chiến đấu đều là những yếu tố vô cùng quan trọng.

Trong loài thú thần thú chính là cấp bậc tồn tại cao nhất, thần thú cũng phân làm hai loại, một loại là huyết mạch duyên thừa, một loại là phổ cập. So với loại thứ hai, thần thú có huyết mạch duyên thừa càng tôn quý hơn, chúng từ khi sinh ra đã là thần thú, lực thiên phú vô cùng cường đại, có một con thần thú để lập nên khế ước thú, thì đó chính là một chuyện đáng để đem ra khoe với thiên hạ.

Một một lần thần thú hiện thế đều sẽ mở ra trên đại lục một trận tinh phong huyết vũ, người người đều muốn đoạt được thần thú, lòng tham che lấp đi lí trí, bị dục vọng điều khiển đến mức không ngừng tàn sát, vì thế việc thần thú hiện thế đối với Thiên Lan cũng chẳng phải là chuyện gì tốt cho lắm.

"Đã nghe qua." Lam Diệp gật đầu một cái, mục tiêu của bọn họ không phải Thần Thú, cũng không muốn đi so lo thực lực với đám người đó, vì lẽ đó cũng không để ý lắm.

"Ta nghe nói lần này hiện thế Thần Thú rất có thể là bộ tộc Kỳ Lân." Lam Diệu cũng nhanh tiếp lời, trong mắt cũng có chút tò mò, nhưng không tham lam, nàng năng lực của mình, muốn có được Thần Thú căn bản không khả năng.

Gia giáo của Lam gia chính là như vậy, không muốn tham niệm không thuộc về mình gì đó, nắm chặt tất cả có thể nắm giữ cơ hội.

"Hơn nữa các đại gia tộc cùng các đại công sẽ đều phái người đến, nghe nói Liên Vân gia cùng Học Viện Đế Quốc cũng cử người tới." Lam Diệu nói tiếp những tin tức trên dọc đường cô nghe ngóng được, Lam gia cũng nhận được tin tức, có thể Lam gia bây giờ tình hình chính là không có năng lực để tranh đoạt, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

Học Viện Đế Quốc, Quy Nhai là vì cái này?

Thiên Lan nhớ tới nụ cười cổ quái trên gương mặt Quy Nhai, người đàn ông kia không phải là nhìn ra trên người mình có phong ấn chứ? Nhưng không đúng, tại sao hắn lại nói câu kia trừ phi ngươi chết?

"Vì lẽ đó a, Thiên Lan tiểu thư, ngươi cảm thấy chúng ta còn tiếp tục ở đây chậm trễ thì thần thú sẽ đợi chúng ta sao?" Đế Lâm Uyên vỗ tay một cái, tổng kết lại cuộc trò chuyện này.

Thần thú đợi hay không đợi nàng, nàng không biết, nhưng nàng biết mình đi nhất định cũng chỉ là pháo xám, nhưng mặc dù như vậy, nàng vẫn muốn đi! Xem xem thần thú trong truyền thuyết là như thế nào, quả nhiên lòng hiếu kì của nữ nhân thật giống như mèo vậy.

Lam Diệp cùng Lam Diệu vốn là không muốn ở theo Thiên Lan, nhưng Đế Lâm Uyên nói một câu, nơi này đã là bên trong rừng tử vong, cứ thế đem ý định muốn rời đi của họ đánh chết. Lam Diệp là linh vương cấp thấp, cũng được xem là một thiên tài nổi bật, nhưng Lam Diệu cũng mới chỉ bước lên linh sĩ cấp trung thôi, thực lực thế này muốn từ vòng trong của khu rừng chết đi ra ngoài, quả thật là một chuyện quá khó khăn.

Cứ thế một đoàn bốn người theo một tư thế qủy dị không ngừng hướng tới nơi dự đoán có thể thần thú sẽ xuất thế ở đó.

"Thiên Lan tiểu thư, cái cây này của ngươi biết chạy à?" Âm thanh kinh hô của Lam Diệu không ngừng phát lên trong đội ngũ.

"Cái này là sủng vật của Thiên Lan tiểu thư ư? Thật nhỏ nhắn, lại thật đáng yêu."

"Thiên Lan tiểu thư, cô và vị công tử kia có quan hệ gì, tại sao hai người. . ."

Thiên Lan đau đầu xoa huyệt Thái Dương, tiểu nha đầu này sao mà hỏi lắm thế, muốn dằn vặt nàng à?

Đế Lâm Uyên lại cười đến mức cả khuôn mặt đều là vẻ đắc ý, nữ nhân này cuối cùng cũng hiểu được cảm xúc của hắn trước đó rồi, hừ, oán báo oán, xem nàng còn dám ở bên tai hắn náo loạn nữa không.

Lam Diệp thấy vẻ mặt Thiên Lan có chút khó coi, ngại ngừng hướng Thiên Lan cười cười, nhanh chóng đem muội muội mình kéo lại bên người, nhỏ giọng dạy dỗ nàng.

Bên tai Thiên Lan cuối cùng cũng yên tĩnh, ngay đến không khí cũng trở nên yên tĩnh hơn vài phần, sau này nàng vẫn là nên nói ít lại một chút.

Đêm xuống, mọi người chỉ có thể nghỉ ngơi lại tại trong rừng, bốn phía thỉnh thoảng lại vọng lại âm thanh gào thét của linh thú, cứ thế vội vàng cất lên lại vội vàng hạ xuống, không biết có phải bởi vì thần thú sắp xuất thế hay không, linh thú nơi này đều cùng một trạng thái xao động, chốc chốc lại thấy một đội ngũ bị linh thú vây quanh công kích.

Đương nhiên, dựa vào tính cách của Thiên Lan và Đế Lâm Uyên, tất nhiên sẽ không đi ra giúp đỡ, Lam Diệu thì lại không nhịn được, nhưng Lam Diệp kéo nàng lại, hoàn toàn không cho nàng cơ hội tiến lên.

Đế Lâm Uyên mất tích trong phút chốc, khi quay lại trên tay đã cầm mấy đĩa điểm tâm, Thiên Lan thấy lạ mà không lạ, mọi chú ý đều dồn vào mấy phiến lá trên thân của hoan mộc thụ.

"Thiên Lan tiểu thư, ngươi không ăn sao?" Đế Lâm Uyên thấy Thiên Lan không lên cướp thức ăn trong tay hắn như mọi hôm, bèn quan tâm hỏi.

"Sợ ngươi hạ độc." Thiên Lan cười lạnh một tiếng, Lam Diệu và Lam Diệp bên cạnh đang ăn tráng miệng nghe xong thân thể đều cứng đờ.

Thiên Lan. . . Tiểu thư, chuyện cười này không buồn cười chút vậy?''

"Cái thủ đoạn hạ đẳng này gia mới không thèm làm, mau ăn đi" Đế Lâm Uyên đem thức ăn trong tay nhét vào lòng Thiên Lan, cười không chút hảo ý.

Đáy lòng Thiên Lan thở dài, cầm lấy món tráng miệng, ăn uống không chút nào thục nữ, mơ hồ không rõ hỏi: "Đế công tử lại quan tâm ta như thế sao, Thiên Lan rất cảm động, không có gì báo đáp không bằng lấy thân báo đáp làm sao?"

Nụ cười Đế Lâm Uyên cứng đờ, có điều rất nhanh liền che đi, "Thiên Lan tiểu thư so với ta còn kém xa, có điều gia tin tưởng ngươi, cố lên!" Nói xong, Đế Lâm Uyên lập tức lẻn đến một bên khác.

Thiên Lan lườm hắn, chắc bố mày sợ, dung mạo của ta xấu thế cơ à?

Hiện tại Thiên Lan cũng không phải xấu, dù là ở vùng hoang dã, nhưng Đế Lâm uyên nuôi nấng nàng rất khá, tế bì nộn nhục, châu tròn ngọc sáng, chỉ có điều nét mềm mại trên mặt còn mang theo vài phần trẻ con, làm cho không người nào có thể đối xử với cô như nữ tử hoàn toàn.

Nếu như lớn thêm vài tuổi nữa, chắc chắn sẽ là một đại mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Lam Diệu cùng Lam Diệp im lặng không lên tiếng ăn món tráng miệng, bọn họ đã quá quen với việc vị tiểu thư này và Đế công tử cãi nhau, khi thì cả hai đều nịnh hót, khi thì cả hai đều chửi bới, nói chung, tóm lại, hai người này là một tổ hợp kì quặc.

... kì nhất là Thiên Lan tiểu thư lúc nào cũng có thể làm Đế công tử từ đang vui vẻ mau chóng sầm mặt lại, tốc độ biến đổi rất nhanh, làm bọn họ nghi ngờ đây có phải là hai người khác nhau.

Thiên Lan rất bất đắc dĩ, loại nam nhân hỉ nộ vô thường này là khó cưa đổ lắm sao, nàng chỉ muốn lặng lẽ mở phong ấn, tại sao phải đối xử với nàng như thế? Thiên Lan có cảm giác ngày tháng mở phong ấn của cô còn xa xôi lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro