Chương 30: Sẽ được tất cả mọi người khắc ghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Đế Lâm Uyên biến mất đối với Thiên Lan mà nói tuyệt đối là đả kích, từ sau ngày đó Thiên Lan cũng chưa từng thấy người liên quan tới Đế Lâm Uyên, Thần Thú không giảm chút sức hút nào, lục tục có người chạy tới rừng chết.

Đồng thời, Thiên Lan cũng không còn thấy thân ảnh Kỳ Lân đâu nữa, hình ảnh Kỳ Lân hùng vĩ ngày ấy, chỉ như kinh hồng thoáng qua.

Dung nham đã ngưng phun trào, nhưng vẫn không có người dám đến gần miệng núi. Bên trong miệng núi kia đầy ắp dung nham, dù cho có vòng linh lực bảo hộ, tới gần miệng núi kia cũng là nóng cháy người, nói chi là đi sâu xuống dưới.

Tâm tình Thiên Lan không tốt ngồi trên cành cây, phía dưới là vẻ mặt bối rối của Vân Huyền Khê cùng với vẻ mặt bình tĩnh của Quy Nhai.

"Thiên Lan, đầu tiên muội phải xuống đây đã." Mấy ngày nay Vân Huyền Khê cũng đều trải qua dằn vặt, ngày đó hắn trơ mắt nhìn giáo viên hướng dẫn đem Thiên Lan ném vào dung nham, mà không thể làm gì cho nàng.

Tuy sau này giáo viên hướng dẫn có giải thích với hắn việc này tốt cho Thiên Lan, hắn cũng không thể tha thứ cho Quy Nhai và chính mình, nếu không phải vì mình quá yêu, sao Thiên Lan có thể bị ném vào dung nham nóng cháy kia.

Quy Nhai không cảm nhận được mình sai chỗ nào, nếu hắn khuyên Thiên Lan tự nhảy xuống dung nham, Thiên Lan sẽ nhảy sao? Đương nhiên là không rồi, đối mặt với cái chết, ai cũng không thể bình tĩnh tiếp nhận được, phương thức hắn lựa chọn là phương pháp tốt nhất.

Thiên Lan nhìn lướt qua phía dưới, buồn bực vuốt tóc dài, từ trên cây nhảy xuống, nàng đã nắm giữ một ít linh lực, độ cao ấy với cô chả hề hấn gì.

''Thiên Lan." Vân Huyền Khê vui mừng tiến lên.

"Ca, muội không sao." Cảm xúc của Thiên Lan không mặn mà lắm, nhàn nhạt ứng phó rồi một tiếng, nhìn thấy Quy Nhai bên cạnh, Thiên Lan nhớ tới chuyện Quy Nhai đem mình ném vào dung nham.

Nàng đẩy Vân Huyền Khê ra, đi tới bên người Quy Nhai, trên mặt không cảm xúc, "Quy Nhai đạo sư, chuyện ngài đem ta ném vào dung nham không giải thích gì sao?"

Nàng đã hiểu câu Quy Nhai nói "Ngươi đã chết" mang ý tứ gì, nhưng là dù vậy cũng không thay đổi được sự thật là hắn ném chính mình xuống dung nham a, nếu lúc đó phong ấn không được cởi bỏ, nàng thật sự chết chắc!

"Ngươi không phải không chết sao?" Quy Nhai giật giật bờ môi, âm thanh cực kỳ lãnh đạm, dường như có ý nói chuyện này không đáng quan trọng.

Đối với Quy Nhai mà nói, sống chết của người khác với hắn xác thực không có quan hệ.

"Theo ngài nói, ý ngài là ngài đang tiếc sao?" Thiên Lan nhẫn nhịn tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Quy Nhai, nàng thật sự sợ chính mình không nhịn được xông lên đánh nam nhân này một trận.

"Không, ta nói đây là quà gặp mặt giáo viên hướng dẫn ta đây tặng cho ngươi." Nhìn Quy Nhai nghiêm trang nói, Thiên Lan thật sự chán nản.

Có giáo viên hướng dẫn nào đưa tặng quà gặp mặt cho học sinh bằng cách ném vào dung nham không? Được rồi, tuy rằng kết quả là nàng được lợi, nhưng này hành vi hoàn toàn cũng không phải là người bình thường nên làm!

Thấy sắc mặt Thiên Lan không tốt, Vân Huyền Khê nhanh chóng chen vào giữa hai người, một người là giáo viên hướng dẫn ân trọng như núi, một người là chí thân huyết thống của chính mình, nếu cứ như vậy hắn thật sự không biết đối mặt với hai người như thế nào.

Quy Nhai thấy động tác của Vân Huyền Khê, trong lòng đã sớm nổi trận lôi đình, tiểu tử thúi này, có muội muội là quên Lão sư.

"Ngày mai khởi hành về Đế Kinh." Quy Nhai ném câu nói này liền biến mất ở trước mặt hai người.

Ngày học viện Đế Quốc chiêu sinh không còn xa, từ Vân Thành chạy tới Đế Kinh, giống như đi hai tháng trong rừng chết vậy/

"Đại ca, huynh nói một chút xem đây là cái thể loại giáo viên hướng dẫn gì hả? Sao huynh có thể gặp được cái loại giáo viên hướng dẫn hiếm gặp thế này chứ, tức chết muội rồi." Thiên lan giận dữ trừng mắt về nơi Quy Nhai biến mất, tính tình ác liệt như vậycũng có thể làm giáo viên hướng dẫn, viện trưởng học viện Đế Quốc này có mù không thế!

"Thiên Lan, giáo viên hướng dẫn nói trong cơ thể muội có phong ấn, gặp lửa sẽ giải được, giáo viên hướng dẫn làm vậy là vì tốt cho muội." Vân Huyền Khê cảm nhận cơ thể Thiên Lan, xác nhận có linh lực dao động, tuy rằng còn rất ít.

"Vì muốn tốt cho muội? Vì muốn tốt cho muội liền không nói tiếng nào, cho cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không, muội thấy hắn là cố tình." Thiên Lan hung tợn nói.

Sau khi hét lên quả nhiên tâm tình thoải mái không ít, nàng chợt hỏi: "Vừa rồi, huynh có nói hắn biết phong ấn trong cơ thể muội?"

Đại Trưởng Lão Vân gia nàng nhớ tới không sai là cao thủ Linh Tôn đỉnh còn nhìn không ra, Quy Nhai lại có thể nhìn ra? Không lẽ thực lực của Quy Nhai còn cao hơn Đại trưởng lão? Hắn là Linh thánh?

Nói đến đây cái Vân Huyền Khê cũng quái dị nhìn Thiên Lan, "Thiên Lan bên trong cơ thể muội tại sao có thể có phong ấn, là ai ác độc như vậy, cắt đứt đường tu luyện của muội?"

"Không biết, muội cũng gần đây mới biết." Thiên Lan lắc đầu, nguyên chủ căn bản sẽ không biết trong cơ thể có phong ấn, càng không biết người nào hạ phong ấn này.

Quan trọng nhất là phong ấn không phải linh căn, mà là Hoàng Quyết, ai sẽ đem loại công pháp phong ấn có một không hai này phong ấn trong cơ thể nàng?

"Đừng suy nghĩ, giải được là tốt rồi, Thiên Lan bây giờ cũng có thể tu luyện." Trên mặt Vân Huyền Khê có chút vui vẻ, dáng dấp kia giống như con gái mình sắp đi lấy chồng.

Thiên Lan có thể tu luyện đối với Vân Huyền Khê không gì có thể vui hơn, Thiên lan vốn thông minh, chỉ cần nỗ lực, nhất định rất nhanh liền có thể dương danh Đại lục.

Thiên Lan không biết Vân Huyền Khê rốt cuộc là tự tin ở đâu, nhận định mình nhất định là thiên tài.

Những ngày qua Thiên Lan cũng một mực tu luyện, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài dạo vài vòng, hy vọng có thể nhìn thấy Đế Lâm Uyên, nhưng mỗi lần đều là dáng vẻ thất vọng quay về.

Nàng một thân kim bào là nhiều người biết đến, trận pháp như hoa phù dung sớm nở tối tàn ngày đó khiến rất nhiều người nổi lên lòng tham, đoán rằng trên người Thiên Lan chắc chắn còn đồ vật chứa Linh khí.

Nhưng mà Vân Huyền Khê vẫn luôn đi bên cạnh Thiên Lan, thanh danh Vân Huyền Khê trên đại lục này không ai không biết, nhưng bọn họ cũng biết Vân Huyền Khê ở đây cũng chính là Huyền Khê, chữ Vân bị hắn bỏ đi, cho nên Vân gia mới không biết đến Huyền Khê công tử thanh danh lan truyền trên đại lục chính là Đại công tử Vân gia.

Thiên Lan nhìn lướt qua không ít mấy cái đuôi phía sau, trong lòng rất là bất đắc dĩ, những người này theo nàng không phải một ngày hai ngày, đây là muốn làm gì?

Vân Huyền Khê đương nhiên biết, cho nên mới một tấc cũng không rời Thiên Lan, Quy Nhai kỳ thực cũng đi chưa xa, hắn cũng không phải yên tâm đem học sinh chính mình đặt ở hang sói bị người mơ ước.

"Thiên Lan tiểu thư." Một tiếng kêu hoán thanh từ phía sau Thiên Lan truyền đến, Thiên Lan không thể làm gì khác hơn là dừng chân lại.

Lam Diệu cùng Lam Diệp từ trong rừng đi ra, đi bên cạnh là một mầm cây nhỏ biết đi, cô đen mặt, nàng biết ngay là thiêu thiếu cái gì, thì ra là quên mất cái cây này. Di, làm sao lại thấy nó cao lên không ít nhỉ? Lá cây cũng nhiều hơn một xíu!

Hoan mộc thụ lắc lắc lá cây của mình, chạy đến bên cạnh Thiên Lan, cọ cọ chân nàng lấy lòng, lại ngại với mọi người xung quanh, hoa mộc thụ không dám mở miệng nói chuyện, mà nó lại không có khế ước với Thiên Lan nên không thể dùng trao đổi linh thức.

"Các ngươi không sao chứ?" Thiên Lan nhìn Lam Diệu, nhìn qua hoàn hảo không chút tổn hại.

Trong ngực Lam Diệu phình phình, thỉnh thoảng sẽ động động một chút, Thiên Lan không cần suy nghĩ cũng biết đó là gì. Thời gian lâu như vậy mà Cẩm Chồn đều không rời đi nàng, xem ra Cẩm Chồn này ở chung với Lam Diệu cũng không tồi.

"Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn đều rất tốt, chúng ta không có chuyện gì, đúng là Thiên Lan tiểu thư, không sao chứ?" Khuôn mặt bé nhỏ của Lam Diệu đỏ bừng, rất đáng yêu.

Bọn họ không thấy rõ trên bầu trời, nhưng trường hợp Thiên Lan xuất hiện bên trong một trận pháp lại biết rất rõ. Trường hợp gây chấn động như vậy, trên đại lục bây giờ đã nhấc lên rất nhiều phong ba.

Thiên Lan xoay một vòng, làn váy vàng xòe ra, "Ngươi thấy ta giống có chuyện gì sao?"

Trong mắt Lam Diệu đều là vẻ kinh diễn, Thiên Lan tiểu thư thật thích hợp với xiêm y này, vốn làn da đã trắng nõn, xiêm y màu vàng càng làm cho làn da nàng thêm vẻ thủy nộn, vẻ non nớt trên mặt rút bớt đi, thêm phần thanh lãnh chi khí, quanh thân nàng tản ra một cỗ quý khí không thể xem thường.

Vân Huyền Khê không quen biết Lam Diệu cùng Lam Diệp, vì lẽ đó không có nói chen vào, đúng lúc Quy Nhai không biết từ đâu chi ra, cầm lấy tay Lam Diệp, "Lam gia tiểu tử, ngươi vẫn không chết."

Ngữ khí bình thản nhưng Thiên Lan lại nghe được có chút cảm giác tiếc nuối, thật giống như lời lúc trước hắn nói.

Lam Diệp cung kính cười: "Quy Nhai đạo sư, Lam Diệp còn có thể sống, ít nhiều nhờ Thiên Lan tiểu thư.''

"Cũng tốt, ta cũng đỡ phải trở về giải thích với Lam Nhuận, các ngươi đi theo ta hồi Đế Kinh đi, hiện tại liền xuất phát!" Quy Nhai buông ra Lam Diệp, mặt không biểu tình dẫn đầu đi về phía trước.

Thiên Lan không thể lý giải được cuộc đối thoại của bọn họ được hình thành như thế nào, này hoàn toàn không phải cuộc đối thoại bình thường a, còn hiện tại xuất phát là cái ý gì, không phải đã nói buổi sáng mới khởi hành sao?

Lam Diệu từng thấy Quy Nhai, nàng một mặt hưng phấn bước theo Quy Nhai, "Quy Nhai đạo sư, ngài không phải nói không bước ra Đế Quốc học viện nửa bước sao? Tại sao lại tới nơi này, còn có cái đại ca ca bên kia là học sinh của ngài sao?"

Nghe Lam Diệu hỏi thật nhiều vấn đề liên tiếp, Thiên Lan cười trên sự đau khổ của người khác, không giết được ngươi thì phải làm cho ngươi sống không bằng chết haha.

Quy Nhai rất bình tĩnh trả lời từng vấn đề của Lam Diệu, không có một chút nào không kiên nhẫn, ý cười của Thiên Lan nồng đậm phía sau, nàng cũng không dự định cùng người đàn ông này đi tới Đế Kinh, nàng còn về Vân gia một chuyến.

Trước đó đã bàn tốt với Vân Ninh Thấm, cùng nhau đi Đế Kinh.

Trên đường trở về lại gặp được Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn, Thiên Lan liền đưa bọn họ cùng về Vân Thành, Thừa Đức đương nhiên là vui vẻ đáp ứng, hắn còn muốn hỏi Thiên Lan mấy chuyện liên quan tới trận pháp.

Vân Huyền Khê vốn là muốn ở cùng Thiên Lan, nhưng Quy Nhai sống chết cũng không thả người, Thiên Lan cũng cực kì cự tuyệt, hắn mới coi như thôi, cùng Quy Nhai mang theo hai huynh muội Lam Diệp chạy về Đế Kinh.

Lam Diệu lôi kéo Thiên Lan ra nói rất nhiều chuyện, nói đến Đế Kinh nhất định phải đến Lam gia tìm nàng, nàng ta còn phải tạ ơn nàng, còn nói năm nay nàng cũng phải tham gia học viện Đế Quốc nhập học sát hạch, đến thời điểm gặp nhau ở học viện, nàng còn nói thật nhiều thật nhiều chuyện, Thiên Lan cũng vô lực sửa chữa.

Chờ mãi đến lúc Lam Diệu nói xong, Vân Huyền Khê lại thao thao bất tuyệt với cô, từ việc sinh hoạt nhỏ đến đối mặt các loại lưu manh cặn bã, quan trọng nhất là hắn nhấn mạnh không được có quan hệ gì với Đế Lâm Uyên.

Người đàn ông kia tại đại lục này là đối tượng người người đuổi giết, cùng hắn ở một chỗ, chắc chắn không còn đường sống.

Thấy Thiên Lan sắp chịu hết nổi, cuối cùng Quy Nhai cũng không kiên nhẫn hạ lệnh khởi hành, Thiên Lan mới xem như tránh được một kiếp.

Nhìn bóng lưng xa dần, khóe miệng Thiên Lan hơi nhếch lên, Vân Thiên Lan, ngươi xem, hành trình mới bắt đầu, đây là khởi điểm của ngươi, cuối cùng cũng có một ngày, cái tên Vân Thiên Lan trở thành người đại biểu vượt thời đại, được mọi người khắc ghi, kính ngưỡng sùng bái, lưu truyền nghìn đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro