Chương 32: Hữu biến ắt hữu trá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MtKtNi4

Beta: kunchann88

Trong lòng Vân Ninh Thấm hoảng sợ, hiển nhiên cũng bị uy áp ảnh hưởng đến. Ngược lại vẻ mặt Thiên Lan lại không có biểu lộ gì, bình tĩnh nhìn Vân Khiếu Thiên.

"Gia chủ xin bớt giận, chúng tiểu nhân chỉ là muốn đến thăm nữ nhi thôi." Nam nhân run run trả lời, hắn không nghĩ sẽ gặp được gia chủ trong tình huống như thế này.

"Thăm nữ nhi?" Vân Khiếu Thiên tầm mắt sắc bén liếc qua mấy người bọn họ một vòng, dừng lại trên người Vân Ninh Thấm. Rồi đột nhiên tức giận lớn tiếng: "Đây là cách các ngươi thăm nữ nhi của mình? Ninh Thấm là hài tử Vân gia nỗ lực bồi dưỡng, khi nào đến phiên đám người các ngươi giáo huấn nàng?"

Muốn náo cũng phải biết động não mà suy nghĩ. Vào được chủ phủ thành này, xem như là một nửa chủ tử. Huống hồ bọn họ cũng chỉ người thân xa xôi, căn bản là không có tư cách giáo huấn Ninh Tẩn.

Bất quá, nữ nhân kia chỉ là một phụ nhân nơi thôn gia, nào biết qua quy củ trong đại gia tộc. Ý nghĩ hối hận lúc này hoàn toàn không có, ngược lại lại nhìn hướng Vân Ninh Thấm đầy hận ý. Gia chủ quát bọn họ lớn tiếng như vậy, tiểu tiện nhân này cũng không biết mở miệng nói đỡ cho bọn họ một câu.

Lời của Vân Khiếu Thiên đám tiểu bối nào có ai dám cãi lại. Nếu là Vân Huyền Khê hoặc Vân Vũ Nhu ra mặt, còn có thể lọt vào tai hắn vài ba câu. Còn Vân Ninh Tẩn mặc dù có chút thiên phú, cũng chỉ được coi là một nữ hài hưởng nhờ vinh quang Vân gia.

"Gia chủ, mẫu thân và phụ thân của ta không phải cố ý ... " Vân Ninh Thấm nhịn đau đớn trên người, rốt cuộc mở miệng. Dù sao đây cũng là thân nhân của nàng.

Thiên Lan nhíu nhíu mày, đây là chuyện riêng của Vân Ninh Thấm, nàng căn bản không có quyền nhúng tay vào. Chỉ là phụ mẫu như vậy, có cũng bằng không.

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên trầm xuống nhìn Vân Ninh Thấm "Ngươi là tương lai, là hi vọng của Vân gia. Sao có thể so sánh với những kẻ đó. Về sau ngươi cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ đi!"

Ba người này đối với Vân Khiếu Thiên không hề mang lại chút lợi ích nào. Ngược lại còn dễ dàng liên lụy đến việc chú tâm tu luyện của Vân Ninh Tẩn. Cho nên hắn không thể không loại trừ bọn họ khỏi thế giới của nàng.

Vân gia gia chủ đã nói như vậy, người nam nhân kia một lời cũng không thốt ra nổi, cuối cùng chỉ mấp máy môi, nuốt lại ý phản bác. Nhưng còn nữ nhân thì không thể tin nổi, ngẩng đầu, bàng hoàng mà nhìn về phía Vân Khiếu Thiên.

Vân Ninh Thấm đối với bà ta chính là một con dê béo. Bà ta mất bao nhiêu công sức, cực cực khổ khổ nuôi dưỡng bao lâu nay. Sao có thể buông tha dễ dàng như vậy!!!

"Gia chủ, Ninh Tẩn là thân sinh nữ nhi của ta. Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nàng trưởng thành, ngài không thể nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt được. " Vị phụ nhân kia liền tỏ vẻ bi thương, vừa khóc lóc than thở, vừa kể lể đủ chuyện.

Vân Khiếu Thiên cười lạnh. Sống hơn phân nửa cuộc đời, còn loại người nào mà hắn chưa gặp qua. Từ trên người xuất ra một túi tiền, đẩy về phía kẻ đang làm bộ làm tịch kia. "Nhiêu đây vàng cũng đủ cho các ngươi dùng một thời gian dài. Từ nay về sau, đừng đến tìm Ninh Thấm nữa. Hiểu chưa?"

Nữ nhân kia nhìn thấy túi tiền trong tay Vân Khiếu Thiên, hai mắt liền tỏa sáng. Đang muốn gật đầu, liền ngẫm lại xem sai sót ở chỗ nào. Nếu thiên phú của Vân Ninh Thấm đã được coi trọng như vậy, đi theo nàng chẳng phải sống sẽ tốt hơn sao. Nghĩ vậy, bà ta ngay lập tức lắc đầu, nước mắt theo đó lã chã rơi nhiều hơn.

"Gia chủ, ngài làm sao có thể nhẫn tâm chia lìa một nhà chúng tôi cùng nhi nữ. Dù sao cũng là thân sinh cốt nhục, trên đời này nào có phụ mẫu không thương con của mình? Chúng tôi nuôi dạy nàng cũng chỉ mong sau này nàng sống được tốt mà thôi." Bà ta nói cực kỳ thành khẩn. Nếu không thấy một màn vừa nãy, Thiên Lan quả thực tin rằng đây là một mẫu nương tốt.

Tầm mắt Vân Ninh Thấm rung động, muốn đi về phía bọn họ, liền cảm nhận được một cánh tay ngăn nàng lại. Trước kia cha mẹ chưa bao giờ xem nàng như nữ nhi của họ, bây giờ họ lại khóc than như vậy, chẳng qua là muốn dựa vào nàng mà ăn sung mặc sướng thôi.

"Ta không muốn lặp lại lần nữa. Hoặc là đám các ngươi cầm mấy đồng vàng này rồi tự mình rời đi. Hoặc là ta phái người đuổi các ngươi đi." Vân Khiếu Thiên mất kiên nhẫn nhìn ả nữ nhân đang quỳ trên mặt đất khóc lóc không ngừng, trong mắt hiện lên một mạt sát ý không dễ phát hiện.

Bà ta bị lãnh khí trên người Vân Khiếu Thiên làm kinh sợ. Biểu tình trên mặt bị đình trụ, trông thật buồn cười.

Thiếu niên kia thấy nương mình như vậy, trong mắt sắc thái khinh thường lộ ra rõ ràng. Y đi về phía trước, quỳ gối đoan chính trước mặt Vân Khiếu Thiên "Đa tạ gia chủ, chúng tôi lập tức rời đi." Nếu thật sự không lấy mấy đồng vàng kia, đến cuối cùng có lẽ cái gì cũng không lấy được.

Không thể không nói tâm tư thiếu niên này so với người mẹ kia thông thấu hơn nhiều.

Vân Khiếu Thiên là ai?

Gia chủ Vân gia làm sao có thể cùng một thứ dân cò kè mặc cả?!

Vân Khiếu Thiên ném túi tiền đến trước mặt tên thiếu niên, ý vị thâm trường liếc qua Thiên Lan. "Ngươi và nàng đi theo ta."

Thiên Lan con ngươi nhíu lại, do dự nhìn Vân Khiếu Thiên đang xoay người rời đi. Người nam nhân này lúc trước thật sự muốn giết nàng ... tuy rằng cuối cùng người bị thương lại là Vân Nhu Vũ.

Vân Ninh Thấm hít một hơi thật sâu, đẩy ra Thiên Lan, hướng về phụ nhân và nam nhân kia cúi đầu thật sâu "Đa tạ phụ thân và mẫu thân đã có công sinh dưỡng. Đây là một chút đồ vật Ninh Thấm dành dụm mấy năm nay. Xem như báo đáp hai người, từ nay về sau Vân Ninh Thấm ta không còn có quan hệ gì với các ngươi nữa."

Vân Ninh Thấm đặt túi trữ vật của mình trước mặt vị thiếu niên kia, nàng ở Vân gia mấy năm nay cũng để dành được một ít đồ vật. nàng đều giữ gìn thật cẩn thận, không nghĩ tới cuối cùng cũng có tác dụng.

"Ngươi..." Sắc mặt bà ta trắng bệch, không thể tin được người con gái trước giờ đều cung kính với mình nháy mắt liền trở nên cao cao tại thượng.

Ninh Thấm dứt khoát xoay người, đuổi theo phía sau Vân Khiếu Thiên. Thiên Lan không có biện pháp nào khác cũng chỉ có thể chạy theo, đáy lòng yên lặng cầu nguyên vị gia chủ này đừng tính toán thêm chuyện gì xấu xa.

Vân Khiếu Thiên dẫn các nàng đi thẳng tới thư phòng. Bên trong vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp. Nhìn qua liền biết nơi này thường xuyên được dọn dẹp quét tước. Đến mức một hạt bụi cũng không thấy được.

Trong lòng Thiên Lan thấp thỏm, ánh mắt phòng bị, đỡ lấy Vân Ninh Thấm bước vào phòng.

Vân Khiếu Thiên ngồi ở trước án thư, khuôn mặt thâm trầm. Mi mắt rũ xuống che hết tất thảy tinh toán. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.

"Hai người các ngươi đều muốn đến Học Viện Đế Quốc. Ta nói trước, khi đến đó, bất cứ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến Vân gia. Cũng đừng nghĩ đến việc lấy danh tiếng của Vân gia ra làm xằng làm bậy. Trong Học Viện Đế Quốc, không ít kẻ có thân phận lớn. Các ngươi nếu chọc phải người không nên chọc làm liên lụy Vân gia. Thì đừng trách ta tàn nhẫn." Âm thanh Vân Khiếu Thiên lạnh như băng, nồng đậm uy hiếp.

Thiên Lan vốn nghĩ rằng sẽ gặp một phen khó dễ, ai ngờ hắn lại nói lời như vậy. Khiến vừa nãy nàng một giây cũng không dám lơi lỏng. Chẳng lẽ Vân Khiếu Thiên dễ dàng buông tha nàng vậy sao? Nàng không tin!

Vân Ninh Thấm mặt không biểu tình lên tiếng đáp ứng, Vân Khiếu Thiên vừa lòng gật đầu, đem ánh mắt chuyển đến trên người Thiên Lan.

Thiên Lan cau mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói "Gia chủ yên tâm, Vân Thiên Lan sẽ không làm chuyện của bản thân mình liên lụy đến Vân gia."

Vân Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, phất tay đuổi các nàng ra ngoà. Thiên Lan chớp chớp mắt, hôm nay hắn là uống nhầm thuốc đi?

Lần trước hắn chính là hận không thể giết chết chính mình. Sao giờ lại ra vẻ như chưa có gì xảy ra? Có khác thường chắc chắn có âm mưu, Vân Khiếu Thiên đang tính toán gì đây?

Vết thương trên người Vân Ninh Thấm nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da không gây tổn hại gì. Dùng linh lực trị liệu một chút liền khỏi. Nhưng miệng vết thương vẫn cần qua một đoạn thời gian mới có thể biến mất.

Thiên Lan trở lại sân của Vân Huyền Khê, vừa thu thập đồ vật vừa quở trách Vân Ninh Thấm. Miệng nói liên miên cằn nhằn không dứt, bộ dáng lúc này giống Lam Diệu như đúc.

Vân Ninh Thấm ngồi ở bên cạnh nàng, trên mặt thanh lãnh cũng nhiễm một tầng ấm áp. Chưa từng có người sẽ giúp nàng nói chuyện, vì nàng mà lộ diện. Lúc trước nàng nhìn thấy Thiên Lan bị Vân Vũ Nhu khi dễ ... ngạch ... lúc đó hình như là Thiên Lan đang khi dễ Vân Vũ Nhu mới đúng. Mặc kệ tình huống thế nào, nàng lúc đó chỉ tùy tiện ra tay, lại không ngờ sẽ có được người ằng hữu đầu tiên trong đời.

"Này, ta sẽ không bao giờ trở lại Vân gia, người nơi này quá nham hiểm." Thiên Lan chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy xong, đặt mông ngồi cạnh Vân Ninh Thấm nói.

Sắc mặt Vân Ninh Thấm cứng đờ, một lúc lâu sau mới nói "Nói như thế nào thì Vân gia cũng dưỡng dục chúng ta nhiều năm như vậy, ta không thể vong ân phụ nghĩa!"

Trước kia khi nàng chưa gặp được Thiên Lan, mọi người gọi Thiên Lan là phế vật, nàng cũng không có ý kiến gì. Nhưng sau này, khi tiếp xúc với Thiên Lan, nàng mới phát hiện nữ tử này nếu thật là phế vật, đại lục này không có ai là thiên tài nữa.

Mặc dù không có linh lực, nàng cũng có thể khiến người khác kinh diễm liên tục.

"Vị Đế công tử kia đâu?" Vân Ninh Thấm đột nhiên nhớ tới Đế Lâm Uyên, nam nhân kia thấy sao cũng đều có điểm tà khí. Nàng vẫn mong Thiên Lan không nên kết giao với hắn.

Thiên Lan cong cái miệng nhỏ, căm giận nói "Không biết là chết hay chưa!"

Theo lời Phạm Diệt nói, nếu Kỳ Lân an toàn thoát ra khỏi không gian, chỉ có 2 khả năng, một là Đế Lâm Uyên đã chết, hai là Đế Lâm Uyên thả Kỳ Lân ra ngoài.

Kêu nàng tin cái nam nhân vô liêm sỉ, vô tiết tháo, vô đạo đức kia đã chết, so với kêu nàng tin tưởng ngày mai tận thế còn khó hơn.

Vân Ninh Thấm thấy sắc mặt Thiên Lan không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng âm thầm nghi hoặc, đại lục công địch (kẻ thù của cả đại lục) sao lại dễ dàng chết được.

Vân Ninh Thấm cũng không có đồ vật gì nhiều để thu thập, nàng chỉ có hai ba kiện xiêm y. Thiên Lan lại thu thập một đống lớn đồ vật. Tuy toàn là đồ vật không có nhiều tác dụng, nhưng chúng đều là Vân Huyền Khê mua cho nàng. Nàng không muốn đặt chúng ở Vân gia, tiện cho đám người đó.

Vân Ninh Thấm thấy bao lớn bao nhỏ đồ vật nháy mắt liền biến mất, sắc mặt lộ ra một tia không thể tin, một hồi lâu sau mới nuốt nước miếng nói. "Thiên Lan, ngươi có không gian trữ vật?"

Không gian trữ vật có rất nhiều hình dạng, Vân Ninh Thấm cũng không thấy loại không gian trữ vật nào trên tay Thiên Lan. Nhưng ánh mắt lại thấy được hoa văn đỏ như máu trên ngón trỏ của Thiên Lan. Nàng nhớ rõ lúc trước trên tay Thiên Lan không hề có hoa văn đó.

Thiên Lan hơi gập ngón trỏ lại, tầm mắt đặt ở trên hoa văn đỏ tươi chỉ có hoa không lá kia "Xem như là vậy đi!"

Trong suy nghĩ của Thiên Lan, không gian trữ vật không khác với công năng của Hoàng Quyết bao nhiêi, vậy cứ xem như là giống nhau đi.

Đa số không gian trữ vật được chế tạo thành nhẫn hoặc vòng tay, nhưng người sở hữu lại không nhiều. Ở đại gia tộc thường có mấy cái, không thì trong quá trình rèn luyện, cũng có người gặp cơ duyên xảo hợp đạt tạo thành một cái. Trên đại lục Thương Lan hiện tại đã không còn người chế tạo nhẫn không gian, nên nhẫn không gian được rất nhiều người săn lùng.

Ở Vân gia, chỉ có Vân Khiếu Thiên và Vân Vũ Nhu mỗi người có một cái. Vài vị trưởng lão khác dù có hay không cũng khó mà biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro