Chương 37: Thái độ đột nhiên thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Vân Vũ Nhu đứng đối diện Thiên Lan, vừa mở mắt đã thấy Thiên Lan, cơn giận giữ khiến lửa trong con ngươi sáng rực rỡ, sao nàng ta lại ở đây?

Ân Huyên quay đầu, nhìn về phía từ trên lầu xuống chỗ hai người, chỉ liếc mắt một cái rồi  thu hồi tầm mắt, nàng căn bản liền không thấy rõ diện mạo hai người kia, trong con ngươi chỉ thoáng xuất hiện một chiếc áo choàng màu vàng.

Vân Ninh Thấm đi qua bên người Ân Huyên, ra đến cửa, bốn phía đều có người trừng mắt rất to, cô nương này từ đâu tới, trong tình huống thế này mà lại rất bình tĩnh.

Thiên Lan vốn là muốn đuổi kịp Vân Ninh Thấm, ai ngờ lúc đi ngang qua Vân Vũ Nhu, Vân Vũ Nhu thế liền túm chặt cánh tay nàng, Thiên Lan dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Vũ Nhu, ngữ khí ngả ngớn, "Vân tứ tiểu thư, có việc?"

"Tỷ tỷ, muội muội bị khinh thường, sao tỷ còn khoanh tay đứng nhìn." Vân Vũ Nhu trên mặt có chút nhu nhược, trong con ngươi có chút thủy quang yếu đuối, làm người ta không kìm nén được sinh ra vài phần thương tiếc.

Tầm mắt Ân Huyên quả nhiên bị Vân Vũ Nhu hấp dẫn tới trên người Thiên Lan, bọn họ là một nhóm? Ăn mặc tệ nạn như vậy, nghĩ chắc cũng không phải hạng người tốt gì, Ân Huyên tự động nghĩ rằng nàng khinh thường người trong trường hợp này, liền xếp Thiên Lan vào loại người điêu ngoa.

Thiên Lan trong lòng thầm mắng Vân Vũ Nhu, trên mặt lại bắt đầu thảo mai, "Vân tứ tiểu thư cũng không nên nhận thân thích loạn xạ, Thiên Lan không dám có muội muội như vậy."

Loại này thường sẽ đâm nàng từ sau lưng, nàng cảm thấy thật ghê tởm.

Giọng nói trào phúng nên ai cũng hiểu, trên mặt Vân Vũ Nhu đã có chút bớt nhu nhược, trong lòng đã đem Thiên Lan xé thành bột phấn.

"Tỷ tỷ sao lại có thể nói như thế, chúng ta tốt xấu cũng là người một nhà, cha trước khi đi đãnói cho chúng ta biết phải giúp đỡ nhau, sao giờ tỷ tỷ lại khinh thường muội như vậy." Vân Vũ Nhu có thể nói là than thở khóc lóc.

Kỹ năng một giây đã rơi nước mắt này làm Thiên Lan tò mò, kiếp trước có rất nhiều diễn viên làm không được, lẽ nào Vân Vũ Nhu kiếp trước từng là diễn viên chuyên nghiệp?

Thiên Lan chậm rãi rút tay về, nhìn thấy người trong mắt đã đi ra khỏi cửa, vừa bước vừa thành khẩn nói với Ân Huyền: "Ân tiểu thư, muội muội này của ta ngày thường rất hay nghịch ngợm."

Con ngươi Vân Vũ Nhu hiện lên chút vui mừng, nàng liền biết Vân Thiên Lan không dám cãi lời nàng nói.

"Hiện giờ có thể được Ân tiểu thư dạy dỗ, Thiên Lân thay mặt muội muội cảm ơn ngươi, vậy nha, giúp đỡ ta dạy dỗ muội muội này một phen." Nhưng lời tiếp theo mà Thiên Lân nói làm cho Vân Vũ Như mặt mày xanh mét.

Ân Huyên quái dị nhìn khắp người Thiên Lan, so sánh nàng với Vân Vũ Nhu một phen, phát hiện khí thế trên người Thiên Lan căn bản là Vân Vũ Nhu không thể so sánh.

Con ngươi đen nhánh kia dường như đang che giấu điều gì đó, sao lại nhờ nàng việc này, Ân Huyên cong cong khóe môi, cười lạnh nói: "Ta sẽ thay ngươi giáo huấn muội muội thật tốt."

Nàng mặc kệ này hai người là quan hệ gì, nữ nhân này dám đánh người của nàng, phải phạt cho biết tay.

Thiên Lan hướng về phía Vân Vũ Nhu nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Muội muội, tỷ tỷ đi trước một bước, aiya, có muội muội như muội, tỷ tỷ cảm thấy thật đáng sợ." Ngữ khí của Thiên Lan đột nhiên thay đổi, ánh mắt trầm trầm, "Lần sau không nên nói là muội muội của ta, nếu không, ta cũng không cam đoan ta sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Toàn thân Thiên Lan tỏa ra một loại khí tức khiến cho người khác sợ hãi, làm Vân Vũ Nhu sững sờ ở nơi đó, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, nàng ta như thế mà lại sợ Vân Thiên Lan sao.

Chờ khi nàng ta phục hồi tinh thần lại, đã không còn bóng dáng Thiên Lan ở đây nữa, chỉ có Ân Huyền đứng ở phía đối diện cười lạnh.

Thiên Lan ra khỏi khách điếm liền thấy Vân Ninh Thấm dựa vào cửa, thấy nàng ra tới nơi lại không nói một lời nhấc chân đi về phía trước.

"Ninh Thấm, ngươi cảm thấy Ân Huyên kia là dạng người gì?" Thiên Lan tiến đến bên người Ninh Thấm.

Vân Ninh Thấm ghé mắt, trong mắt một mảnh thanh lãnh, sau một lúc lâu nàng mới mở miệng, "Không thể thâm giao."

Ân Huyên này là loại tiểu thư có gia thế, nếu không phải số phận bắt gặp gỡ, nàng vĩnh viễn sẽ không để tâm nàng ta trong lòng, loại người này đáng sợ ở chỗ không biết tâm can thế nào, nàng ta khi nào sẽ đem ngươi bán đứng, cho nên, không tiếp xúc là tốt nhất.

Thiên Lan cũng tán đồng gật đầu, nàng chỉ là cảm thấy Ân Huyên cô nương này ở Đế Kinh này hô mưa gọi gió, còn có thể duy trì chính mình tính cách độc đáo rất khó.

Đây là gia tộc cường đại sao?

Tùy hứng phải có kịch bản tùy hứng, nàng ta nên nỗ lực hơn a!

Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm ở bên ngoài tùy tiện đi dạo một vòng, thấy thời gian cũng không lâu  lắm liền trở về khách điếm, trong khách điếm ai cũng bị cuớp sạch, bàn ghế đổ đầy đất, tiểu nhị mặt khóc như đưa đám đang thu dọn tàn cục, người xem náo nhiệt cũng dần tản ra.

Thiên Lan hỏi tiểu nhị chuyện vừa rồi, tiểu nhị than thở khóc lóc đem vừa rồi tình cảnh thuật lại một lần.

Thiên Lan đi rồi, Vân Vũ Nhu không xin lỗi, Ân Huyên trực tiếp đem người của nàng ta đi đánh nhau với Vân Vũ Nhu một trận, người hầu của Ân Huyên kia đều là cấp bậc linh hoàng, Vân Vũ Nhu kéo theo mấy người đến xem, một lát sau có thể thấy kết quả của một bên cực kỳ bi thảm.

Nghe nói Vân Vũ Nhu kia bộ dáng thảm không nỡ nhìn, mặt sưng phù như đầu heo, toàn thân không một chỗ nào ổn, cũng chỉ bị thương ngoài da, rất đau, nhưng dùng linh lực điều tức một chút sẽ không sao.

Nhưng, Ân Huyên hiển nhiên còn tàn nhẫn hơn Thiên Lan, đem Vân Vũ Nhu chà đạp đến mức nàng ta không chịu nổi, rồi cho cô ta thời gian dưỡng thương, sau đó tiếp tục chà đạp, cho đến khi Vân Vũ Nhu xin lỗi, Ân Huyên mới buông tha nàng.

Cuối cùng Ân Huyên còn hạ lệnh đem nàng ném ra khách điếm, nếu đem so sánh, Vân Vũ Nhu vừa hận vừa sợ Ân Huyền giống như Thiên Lan vậy.

Theo tiểu nhị chính mắt thấy, Vân Vũ Nhu được một xe ngựa đưa đi, đó là ai, không ai biết.

Thiên Lan vui sướng khi người gặp họa một phen, cùng Vân Ninh Thấm trở về phòng, Vân Vũ Nhu a Vân Vũ Nhu, ngươi cho rằng này Đế Kinh vẫn là Vân gia của ngươi sao?

Tin tức thanh ngọc thạch được bán đấu giá ở hội đâu giá truyền ra ngoài, ngày đó ở hiệu cầm đồ ai cũng nhìn chằm chằm vào Thiên Lan, chính là lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ, hội đấu giá Bắc Đường muốn bán đấu giá đồ vật, bọn họ nếu lấy được món đồ này của Bắc Đường thương hội, không bị phát hiện còn tốt, bị phát hiện nói không chừng sẽ liên lụy toàn bộ gia tộc.

Cơ sở ngầm của Bắc Đường thương hội trải rộng thiên hạ, không bị phát hiện thực sự có chút khó khăn, bọn họ vẫn là chờ đấu giá hội đi.

Mà tin tức thanh ngọc thạch ở Đế Kinh không chút sóng gió, các đại gia tộc người đều khua chiêng gõ mõ trù đi mua, cũng có người hỏi thăm bồi bàn thân phận, nhưng kỳ quái chính là, cũng không có người truyền ra hình dáng đặc thù của Thiên Lan, mặc áo khoác màu vàng cũng chưa từng truyền ra, chỉ nói là một tiểu cô nương.

Hỏi thăm không được tin tức, những người này cũng chỉ có thể chờ chiêu sinh ở Học Viện Đế Quốc sau khi kết thúc hội đấu giá.

Đế Kinh náo nhiệt, ngày Đế Quốc Học Viện chiêu sinh cũng tới rồi, Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm đều là đặc chiêu(được chiêu sinh đặc biệt), cho nên không cần tham gia báo danh ở Học Viện Đế Quốc, chỉ cần tham gia chiêu sinh ở Học Viện Đế Quốc sau khi kết thúc xếp hạng.

Năm mươi người, dựa theo thực lực để xếp ở vị trí nào trên bảng xếp hạng, dựa theo bảng xếp hạng tiến hành phân ban, hoặc đạo sư trực tiếp tuyển đệ tử nhập môn.

Đi báo danh ít thì một hai vạn, thời gian này càng lúc càng đông người, lúc báo danh kết thúc không phải là thời gian chiêu sinh kết thúc, có kết quả chiêu sinh chính thức mới coi như là kết thúc thật.

Sau khi báo danh kết thúc Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm mới chậm rì rì đi tới học viên.

Thủ vệ thấy Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm lúc này mới đến, tức khắc mặt lộ vẻ tiếc hận, chặn trước mặt bọn họ, "Hai vị tiểu thư, báo danh đã kết thúc, mời sang năm hãy đến."

"Ừ, ta biết." Thiên Lan gật đầu, báo danh này không kết thúc thì nàng tới làm cái gì?

Thủ vệ đen mặt, biết thế còn đứng ở chỗ này làm gì? Ngại với sự giáo dục tốt của học viện, thủ vệ đành tươi cười, "Hai vị tiểu thư có chuyện gì sao?"

Thiên Lan gật đầu, chỉ chỉ bên trong, "Chúng tôi muốn vào."

Thủ vệ đen mặt lần nữa, hai cô nương này cao ráo đoan đoan chính chính, như là nữ tử của đại gia tộc, đây là tới quấy rối sao?

"Xin lỗi, hai vị tiểu thư, không phải là học sinh của Học Viện Đế Quốc thì không được phép tiến vào, nếu hai người là đến thăm bằng hữu mời nửa tháng sau lại đến." Thủ vệ rõ ràng đã có chút không kiên nhẫn.

"Đây là đặc chiêu thiếp." Vân Ninh Thấm mở miệng trước Thiên Lan, đem hai thiếp vàng tới trước mặt thủ vệ.

Thiên Lan hoàn toàn không biết có cái này, cho nên nàng mới ngây ngốc nhìn kia hai tấm thiếp, cái này là gì hả Vân Ninh Thấm? Quan trọng nhất chính là sao nàng không biết?

Kia bảo vệ cửa vừa thấy thiếp đặc cách, tinh thần tỏ vẻ ''tới rồi'', nhìn tỉ mỉ nhìn một lần, thái độ cung kính hơn vừa rồi, đem thiếp đưa lại Vân Ninh Thấm, "Ra là Vân gia tiểu thư, mời vào trong.''

Hắn đã sớm biết năm nay có ba đặc chiêu, đều là Vân gia tiểu thư, năm nay chỉ có năm cái, gia tộc này quả thật không tồi, Vân gia này năm nay đã chiếm ba cái, đã sớm khiến học viện đầy lời bàn tán.

Được thủ vệ chỉ điểm, Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm ở tìm được nơi lần này tân sinh tụ tập, võ trường của Học Viện Đế Quốc, lúc các nàng đến võ trường đã có không ít người, thấy Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm tiến vào, ánh mắt không ít người lộ ra chút kinh diễm cùng xem xét.

Vân Vũ Nhu đứng ở một chỗ không người, nhìn thấy Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm, trong mắt lập tức xẹt qua tia sát mạng, hơi nháy mắt lướt qua, cưỡng bách chính mình dời tầm mắt không nhìn Thiên Lan.

Thiên Lan tò mò đánh giá Vân Vũ Nhu một chút, nữ nhân này hôm nay chỉ nhìn liếc mình một cái, thật kỳ lạ.

Trước đây nhìn mình thôi cũng hận không thể đem chính mình nuốt vào bụng, Vân Vũ Nhu không phải là bị mất trí nhớ chứ?

Lại đợi một hồi lâu, năm mươi mốt nhân tài đến đông đủ, một nam nhân trung niên tùy ý bước vào, khuôn mặt nghiêm túc, hắn đầu tiên là nhìn lướt qua những người ở bốn trạm khác nhau, lát sau khuôn mặt mới âm trầm, mở miệng, "Bên này năm, bên kia mười, ta trạm này thật tốt."

Đầu tiên bọn họ đều im lặng, sau đó mới có người lên tiếng, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử trong gia tộc, tới nơi này hiển nhiên còn có chút không thích ứng vì bị người sai vặt, trên mặt đều là bộ dạng không tình nguyện.

Vậy nhưng Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm đến cuối cùng, đã được vô trạm tốt, Thiên Lan phát hiện Vân Vũ Nhu thế nhưng cực kỳ không có chút tính tiểu thư nào, hiển nhiên đứng giữa một đám người, đây là do bị đánh nên đầu óc thông suốt hơn?

Khuôn mặt nam nhân trung niên vẫn luôn duy trì sự âm trầm dù thế nào, thời gian càng dài, sắc mặt của hắn liền càng khó nhìn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro