Chương 39: Thiên phú Xích Cấp, lừa đảo à

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:  khuynhtanthienha

Beta: phongly1212 &  juki_maiVN
Nguyên bản:  "坑爹(Kēngdiē): Hố cha" là một ngôn ngữ mạng, có nghĩa là lừa gạt hoặc ám chỉ một sự việc lừa đảo nào đó. Nó đề cập đến những người lừa dối cả cha của họ (爹), đại diện cho một mức độ nguy hiểm. Từ này thường được sử dụng bởi nam giới.

"Đi!" Sau một hồi Phong Giang mới phun ra một chữ, dẫn đầu rời khỏi Linh Tuyển viện.

Phong Giang vừa đi, những người xem diễn trò trong viện sợ liên lụy đến bản thân cũng không dám ở lại, đều ồn ào rời khỏi viện, cả sân chỉ còn lại năm người bọn họ.

"A! Lá gan sao lại nhỏ như vậy." Viêm Ngự nhỏ giọng nói một câu, nếu như Phong Giang nghe được lời hắn nói e là tức chết.

Những người đó gọi hắn là Phong thiếu, nhưng ở Học Viện Đế Quốc hoành hành ngang ngược chỉ có một người họ Phong, Phong Giang, tam thiếu gia của Phong Tam Gia trong ngũ đại gia tộc.

Phong Giang cũng không phải do chính thất sở sinh, mà do một thiếp thất được Phong gia gia chủ sủng ái sinh ra, thiếp thất kia vì khó sinh mà chết, cho nên Phong gia gia chủ đem tình yêu đối với vị thiếp thất kia chuyển dời đến trên người Phong Giang.

Từ nhỏ đến lớn, đồ ăn đồ dùng của Phong Giang đều là loại tốt nhất, dù là thiếu gia dòng chính của Phong Gia cũng không có được loại đãi ngộ này của Phong Giang.

Mà loại cưng chiều này của Phong gia chủ, khiến cho Phong Giang không coi ai ra gì, tính khí kiêu căng ngạo mạn, ở Đế Đô cũng tuyệt đối là một ác bá, ở Học Viện Đế Quốc một người bình thường cũng không dám trêu chọc.

Gần đây Phong gia chủ còn không để ý đến sự phản đối của các trưởng lão trong tộc, muốn lập Phong Giang làm thiếu chủ, vị trí thiếu chủ là đại biểu cho sau này Phong gia là của Phong Giang rồi, cho nên Phong Giang lại càng không coi ai ra gì , tuổi còn nhỏ nhưng giết người với hắn mà nói đều là chuyện như cơm bữa.

Hôm nay Phong Giang chẳng hiểu vì sao* bị ăn thiệt, chắc chắn sẽ không bỏ qua, Thiên Lan cũng chỉ im lặng cho Mặc Viêm và Mạc Quân Linh một phút mặc niệm, bị tên quần áo lụa là quấn như vậy, cuộc sống sau này nhất định rất đặc sắc.

Nguyên bản: ''莫名其妙(Mòmíngqímiào): Mạc danh kỳ diệu, là 1 thành ngữ trung quốc, có ý nghĩa là ù ù cạc cạc hoặc chẳng hiểu vì sao

Vân Vũ Nhu cất bước đi đến căn phòng duy nhất trong viện, tầm mắt Thiên Lan kỳ quặc đảo qua, Vân Vũ Nhu này bị người ta đánh tráo rồi à?

Vân Ninh Thấm cũng rất kỳ quái, nhưng cô ta không biểu lộ ra, chỉ đi theo Vân Vũ Nhu vào phòng.

Động tĩnh trong viện này lớn như vậy, mà bên trong phòng đó cũng không hề có phản ứng, Thiên Lan đi vào mới biết được vì sao, ở bên trong căn phòng này một chút âm thanh bên ngoài cũng không thể nghe được, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt.

Căn phòng u ám, bốn phía có không ít cửa, ánh sáng mỏng manh từ bên trong hiện ra, nhưng lại không thấy rõ bên trong có cái gì.

Khi Thiên Lan đi vào trong, Vân Vũ Nhu và Vân Ninh Thấm đều không thấy bóng dáng đâu nữa, đường nhìn của Thiên Lan đảo quanh bốn phía một vòng, cuối cùng dừng lại trên người duy nhất trong phòng, phía sau Viêm Ngự và Mặc Quân Linh cũng đi vào.

Người nọ ngồi ở phía trước bàn gỗ giữa phòng, không thấy rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn ra là một người nam nhân, nhận thấy có người đi vào, hắn trực tiếp ném ra ba cái mộc bài.

"Đi vào." Hắn chỉ cánh cửa phía bên tay trái, thanh âm khàn khàn cực thấp.

Từ trên bàn gỗ Thiên Lan cầm lấy một mộc bài, trên mặt chỉ khắc một chữ, tuy rằng nghi ngờ, nhưng Thiên Lan cũng chỉ có thể đóng cánh cửa người nọ chỉ.

Bên trong cánh cửa là một thông đạo dài, bốn phía chỉ dùng một loại đá thông thường xây nên, bốn phía được khảm đồ vật giống như lần trước Thiên Lan nhìn thấy ánh sáng viên ngọc ở Đào Hoa,... chỉ là khi so sánh, hạt châu ở đây rõ ràng ít hơn, ánh sáng tỏa ra rất ít.

Đi được mấy thước, Thiên Lan nhìn thấy trên vách dũng đạo xuất hiện một cánh cửa gỗ, trên cửa khắc số một.

Thiên Lan nhìn mộc bài trên tay, là đối ứng với cánh cửa này ư?

Lại đi một hồi, ngang qua vài cánh cửa, vừa từ 6, khi đến bảy, nàng đã đi được một đoạn dài rồi, quay đầu nhìn, thông đạo dài hoàn toàn không nhìn thấy cuối.

Thiên Lan đứng ở trước cửa một lúc mới đẩy cửa phòng ra, căn phòng và bên ngoài không hề giống nhau, ánh sáng ở đây rất rõ, khiến Thiên Lan liếc mắt một cái liền xem xong cảnh tượng trong phòng rồi.

Trừ cái bàn ở giữa căn phòng kia ra, những địa phương khác đều trống rỗng.

Trên bàn bày hai thủy tinh cầu giống nhau, bên cạnh là một quyển sổ nhỏ, Thiên Lan cầm lấy tùy ý lướt qua, đại ý chính là hai thủy tinh cầu một quả khảo nghiệm thiên phú, một quả khảo nghiệm sức mạnh hiện tại.

Trong quyển sổ nhỏ viết rất tỉ mỉ, thí nghiệm thế nào, phân biệt ra sao.

Thiên phú chia ra làm 7 loại: xích (đỏ), cam, vàng, lục (xanh lá), thanh, lam, tử (tím), thủy tinh cầu hiện ra màu gì, thì thiên phú chính là cấp bậc đó, tử là cấp cao nhất, xích là cấp thấp nhất, thiên phú của người bình thường đều là lục cấp hoặc thanh cấp, lam cấp trong vạn người mới có một người, mà tử cấp trong trăm nghìn năm qua vẫn chưa từng xuất hiện.

Sinh mệnh của con người trên đại lục này rất dài, mặc dù không thể tu luyện cũng có thể sống đến hai ba trăm năm, người tu luyện có thể sống đến trăm nghìn năm hoàn toàn không thành vấn đề. Cho nên những lão gia hỏa Linh Thánh cấp trên đại lục này đều là lão yêu quái sống hơn trăm tuổi.

Người trên đại lục này sống lâu như vậy vì sao lại không có người làm loạn?

Bởi vì mỗi ngày trên đại lục này đều có người bởi vì thực lực yếu mà chết đi, mà người có thể sống tiếp cũng vì gặp cường địch mà chết, nhiều không đếm xuể, người chết có thể so với người sinh ra mỗi ngày rất nhiều, sao có thể có người làm loạn được.

Quả cầu thủy tinh còn lại kia là khảo nghiệm sức mạnh sẽ trực tiếp biểu hiện ra chữ linh sĩ cấp thấp, linh sĩ cấp trung.

Thiên Lan dạo quanh cái bàn một vòng, người của Học Viện Đế Quốc này vẫn chưa suy nghĩ chu đáo, ở trong phòng một mình như thế này, sẽ không biết được thực lực và thiên phú của người khác, bất quá bọn họ lại biết được như thế nào?

Sau một lúc Thiên Lan mới chầm chậm vươn tay phải đặt lên quả cầu khảo nghiệm thiên phú, dựa theo những gì trên quyển sổ nói, tập trung tinh thần, đem linh lực truyền vào thủy tinh cầu.

Linh lực vừa tiến vào thủy tinh cầu, thủy tinh cầu liền bắt đầu có màu sắc lưu động, tất cả thuỷ tinh cầu có màu như máu, nhưng lại không có xu hưởng đổi màu, quỷ dị chính là, màu đỏ kia vẫn lấp lánh không ngừng, có vẻ không ổn định.

Thiên Lan chớp chớp mắt, thiên phú của nàng mới có xích cấp, là cấp thấp nhất.

Đây... đây... quá đả kích người rồi!

Thiên Lan không tin, bỏ tay, lại phủ thêm lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, sau khi hồng quang tràn đầy, liền bắt đầu lóe ra không ngừng, cả gian phòng đều bao trùm trong ánh sáng đỏ.

"Ta phải tự sát a, sao lại lừa đảo như vậy." Thiên Lan thu tay về, không tin lật lại nhìn tay của chính mình lần nữa, dựa theo định luật nhân vật chính xuyên qua, nàng hẳn là phải thiên phú trăm ngàn năm chưa từng xuất hiện trong truyền thuyết mới đúng, sao lại là cấp bậc xích cấp.

Mắt nhìn thủy tinh cầu bên cạnh, Thiên Lan trực tiếp đưa tay phủ lên, cái này khá tốt, giống như nàng nghĩ, là trung cấp linh giả.

Thiên Lan từ trong phòng đi ra, vẻ mặt rối rắm, nàng như thế nào cũng không tiếp thu được, bản thân là xích cấp. Thiên phú đại biểu cho thành tựu sau này lớn bao nhiêu, nói cách khác không có bất ngờ gì xảy ra, nàng vẫn luôn là linh giả... luôn là...

"Thiên Lan sao ngươi đi lâu thế?'' Nàng vừa bước ra từ dũng đạo,một gương mặt tươi cười liền xuất hiện trong tầm nhìn, dọa nàng nhảy dựng.

Nàng hoàn hồn nhìn căn phòng, ngoại trừ Vân Vũ Nhu, những người khác đều ở trong này, Thiên Lan trong lòng thở dài, thiên phú này nàng hoàn toàn không thể chấp nhận a!

"Cấp bậc huân chương của ngươi." Người ngồi ở trước cái bàn kia không ngẩm đầu lên ném ra một đồ vật bằng đồng chế, hình dạng giống như một con phượng hoàng, rồi lại có chút không giống, mặt trên có khắc trung cấp linh sĩ, mặt sau là tên của nàng. Hắn cũng không nói ra cấp bậc thiên phú của mình, lúc này Thiên Lan mới thở phào nhẹ nhõm, thiên phú này chính nàng cũng cảm thấy mất mặt.

Sau đó Thiên Lan mới biết được, khảo nghiệm thiên phú trong học viện đều là bản ghi chép được lưu trữ, ngoại trừ cấp cao, người khác đều không thể thấy được, tuy nhiên loại đồ thiên phú này của các đại công hội, gia tộc đều có thể khảo thí, thực ra loại đồ vật thiên phú này vô cùng tốt, bằng không ai sẽ lấy ra đi nói khắp nơi.

Rời khỏi căn phòng kia, Viêm Ngự lập tức quấn lấy Thiên Lan: "Thiên Lan Thiên Lan, cấp bậc thiên phú của ngươi là gì?"

Cử chỉ vô tâm này của Viêm Ngự hiển nhiên chạm đáy nỗi đau của Thiên Lan, nàng chỉ có thể cười xấu hổ, không đáp lời lại, chê cười, cái này phải nói như thế nào đây?

"Vậy, cấp bậc của các ngươi thì sao?"Thiên Lan rất nhanh dời đi lực chú ý.

"Ta và Mặc Linh đều là lam cấp, Ninh Thấm thì không biết" Viêm Ngự vẻ mặt đơn thuần trực tiếp đem cấp bậc thiên phú của hắn cùng Mặc Quân Linh nói ra.

Thiên Lan chú ý tới khóe miệng Mặc Quân Linh co rút, bất quá hắn cũng không ngăn cản, có lẽ là muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.

"Lam" Vân Ninh Thấm thản nhiên nói một chữ, một chữ này đã hoàn toàn đem Thiên Lan đả kích đến thương tích đầy mình, đấy là bộ ba biến thái sao? Lam cấp a, không phải nói trong vạn người cũng khó tìm được một người sao? Sao người bên nàng thoáng một lát đã có hai? Không đúng, ba người chứ?

Thiên Lan chỉ có thể âm thầm rơi lệ, nhưng Viêm Ngự lại đem vấn đề quay trở lại : "Thiên Lan, ngươi còn chưa nói cấp bậc của ngươi đâu?"

Thiên Lan hận không thể một tát chết tên này, ngươi gọi thân thiết như vậy? ai cho ngươi gọi thân thiết như vậy, hỏi gì mà không được, không nên hỏi cái này.

Cười gượng hai tiếng, Thiên Lan nhìn qua Vân Ninh Thấm: "Xích cấp".

Vân Ninh Thấm dường như đã sớm biết, một chút cũng không giật mình, thậm chí ngay cả mày cũng không nhăn lấy một cái, đối với nàng ta mà nói, trước kia Thiên Lan không thể tu luyện, hiện giờ lại có thể tu luyện cho dù là xích cấp cũng rất tốt, thiên phú rất quan trọng, nhưng cũng không đại biểu cho thực lực sẽ tương ứng với thiên phú.

Sử sách có rất nhiều người có thiên phú bình thường, nhưng cuối cùng lại trở thành Linh Thánh.

"...Thiên Lan! Ngươi đang nói giỡn với ta à?" Viêm Ngự nuốt nuốt nước miếng, hắn nhìn Thiên Lan thấy thế nào cũng không giống như một người bình thường, như thế nào lại là xích cấp chứ?

Thiên Lan bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thật rất muốn nghĩ đây là nói đùa, nhưng đây là chuyện chân chân thực thực, cấp bậc của nàng là xích cấp, trừ khi có người nói cho nàng thủy tinh cầu kia bị hỏng rồi.

"Thiên phú không có nghĩa là thực lực." Mặc Quân Linh thốt ra một câu lạnh lùng, một đôi con ngươi lạnh như băng đặt trên người Thiên Lan.

Thiên Lan chỉ thấy cả người chợt lạnh, câu nói kia của hắn giống như ma âm quanh quẩn bên tai nàng, đúng vậy, thiên phú không có nghĩa là thực lực, không nghĩ tới Mặc Quân Linh này cũng sẽ đi an ủi người khác, tuy rằng ngữ khí tựa như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn, nhưng cũng không hề gây trở ngại Thiên Lan nảy sinh hảo cảm đối với hắn.

Trong cơ thể nàng không phải là có bí quyết hoàng gì kia sao?

Nghe khẩu khí của Phạn Diệt, đồ chơi này rất lợi hại, nàng phải tu luyện thật tốt, ở Đế Lâm Uyên đã cởi bỏ toàn bộ phong ấn, nàng không tin mình còn không thành được việc lớn.

Thấy trong mắt Thiên Lan lóe ra sự kiên định, Mặc Quân Linh sửng sốt, hắn nói câu kia bất quá là luận sự, không nghĩ tới cô gái nhỏ này chỉ dựa vào một câu nói liền kiên định, đổi thành những người khác sẽ cam chịu, thiên phú xích cấp đã muốn nghịch thiên rồi, chẳng những phải nỗ lực hơn vài lần so với người khác, số mệnh lại càng phải tốt hơn so với người khác.

Không có kỳ ngộ, cũng chẳng làm nên chuyện gì, từ giữa hai đầu lông mày của cô gái này có thể thấy được số mệnh của nàng ta rất tốt, nhưng luôn có người quấy phá, xem ra con đường của nàng vô cùng khó đi, nhưng những điều này không liên quan đến hắn, hắn không cần phải nói rõ ràng với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro