Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Lộc Hàm

Làm nhóm trưởng EXO-M, trước khi đảm nhiệm chức vụ đã được người đại diện dặn dò ngàn vạn lần đừng đem ếch điên Lộc Hàm và kungfu Panda Hoàng Tử Thao để cùng một chỗ. Ngô Diệc Phàm cũng nghiêm túc đáp ứng yêu cầu của người đại diện, đại khái lúc mười một giờ, Ngô Diệc Phàm đuổi bọn trẻ đang đứng xung quanh trở về phòng ngủ, dặn dò Lộc Hàm cùng Hoàng Tử Thao nhanh chóng thu dọn chiến trường, hai người cũng ngoan ngoãn vâng lời, chính là, chờ sau khi hắn rửa mặt chải đầu xong, lúc đắp mặt nạ đi ra ngoài, thấy được Hoàng Tử Thao và Lộc Hàm đang say rượu nằm vắt qua một bên, Ngô Diệc Phàm cảm thấy khuôn mặt vừa mới đắp mặt nạ của mình trong mấy giây liền biến thành một màu mặt nạ đất, tựa như mình đang trong tâm trạng bị đau trứng vậy.

"Hoàng Tử Thao, cái thằng tiểu vương bát đản này!!" Ngô Diệc Phàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, " Lăn nhanh đi rửa mặt!!"

" Đi liền đây," Hoàng Tử Thao làu bàu, cố gắng mở đôi mắt toàn sương mù ra, chỉ vào Lộc Hàm nói " Đội trưởng, anh .. Ách .. chăm sóc tốt cho anh ruột của em a. Em không làm được việc đó."

" Lăn về phòng ngủ nhanh, còn quay lại đây làm gì!" Ngô Diệc Phàm đá Hoàng Tử Thao dang đi xiêu xiêu vẹo vẹo, " Ngày mai nếu như không dậy được, anh nhất định sẽ dùng gậy đánh chết cậu."

Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao quay về phòng ngủ, lúc sau có chút đau đầu nhìn chằm chằm Lộc Hàm đang ngủ say trên sô pha, Độ Khánh Thù cùng Ngô Thế Huân chỉ sợ đã sớm đi ngủ hết rồi.

" Làm sao vậy?" Trương Nghệ Hưng cũng vừa vặn đi ra, nhìn thấy dáng ngủ giả vờ của Lộc Hàm nói " Mau đi ngủ đi, em giúp Lộc ca tỉnh táo chút." Ngô Diệc Phàm cũng không nói gì gật đầu, xoay đầu quay trở về phòng ngủ.

Trương Nghệ Hưng lúc này mới ngồi bên cạnh Lộc Hàm " Đừng giả vờ say nữa, đứng lên a"

" Haha" Lộc Hàm mở to mắt, liếc trái phải, chỉnh lại cái thắt lưng " Thắt lưng của anh đau như muốn gẫy làm đôi vậy."

" Giả vờ uống rượu để làm gì?"

" Còn không phải tại xú tiểu tử Hoàng Tử Thao!" Lộc Hàm thu dọn mấy chai bia xung quanh trả lời " Điển hình máu hiếu thắng dâng lên, anh mà không giả vờ say rượu, không chừng còn muốn đánh LOL đến mấy tiếng nữa. Lộc gia già rồi, không chịu nổi."

" Vậy anh nhanh thu dọn về phòng đi. Ngày mai còn phải lên sân khấu đấy." Trương Nghệ Hưng theo thói quen dặn dò, nghĩ nghĩ gì đó, cắn môi vẫn là không nói gì.

" Được rồi, vậy Đản Đản, anh đi ngủ đây." Lộc Hàm đem mấy chai bia rỗng để gọn trong nhà bếp, chạy đi rửa mặt.

Chờ Lộc Hàm tắm rửa sạch sẽ trở về phòng, điện trong phòng đã tắt hết rồi, Lộc Hàm nhanh chóng sờ soạng trên giường, ngoài ý muốn đụng đến một cái đầu xù lông, Lộc Hàm trong lòng cả kinh, " Ta đi, cư nhiên có người dám trèo lên giường của Lộc gia ta a! Sẽ không phải là tiểu hỗn đản Hoàng Tử Thao đi !!"

Nghĩ đến đây, cậu lấy điện thoại ra, ấn vào màn hình, soi ít ánh sáng qua. Lại ngoài ý muốn thấy Ngô Thế Huân ghé vào bên giường, thằng bé đã ngủ say rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mũi thở hơi phập phồng, lông mi lo lắng rung rung, bởi vì tư thế ngủ này không thoải mái hơi hơi liếm môi.

Lộc Hàm cảm thấy được nội tâm nhẹ nhàng rung động, khóe miệng không tự giác cười cười, tiến lên phía trước, cậu còn lo lắng không biết nên dùng biểu tình gì với Ngô Thế Huân, cậu bởi vì Ngô Thế Huân lúc ăn cơm trong lời nói có chút thương tâm, cũng là do cậu hôm nay lại nói ra lời " diễn trò " như vậy sau đó lại tự hối hận, hối hận chính mình không nên như vậy cùng thằng bé cãi nhau. Chính là, nhìn thấy Ngô Thế Huân im lặng ghé vào giường cậu ngủ, trong lòng còn lưu lại một chút thương tâm sớm tan đi, trong đầu lúc này chỉ còn lại khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Ngô Thế Huân.

Nghĩ đến đây, không khỏi thở dài, sờ sờ đầu thằng bé " Thế Huân a, về giường ngủ của em đi."

Ngô Thế Huân không vui hé mắt, ánh mắt không có tiêu cự, sóng sánh mặt hồ làm nũng " Không muốn, đêm nay em muốn ngủ cùng anh."

Vừa nói vừa cử động, lăn lăn giống con sâu vào góc tường.

Lộc Hàm bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn nằm vào.

Quả nhiên, cậu vẫn không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Ngô Thế Huân, không có cách nào nổi giận với Ngô Thế Huân, không có cách nào mặc kệ Ngô Thế Huân.

Cậu vẫn là bị Ngô Thế Huân của Lộc Hàm thu hút mãnh liệt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro