Phần I: Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc đó đã rất khuya, em gái ta đã ngủ. Ta nhớ rõ chuyện này như thể chuyện này mới xảy ra hôm qua vậy. Hắn tiến vào từ sân, nhẹ nhàng mở cánh cửa chính kiểu Pháp, đó là một người đàn ông da trắng cao lớn với mái tóc dày vàng óng và những bước di chuyển mau lẹ, duyên dáng như mèo. Hắn nhẹ nhàng phủ một chiếc khăn choàng lên mắt em gái ta và vặn bấc đèn xuống. Com bé ngủ gật bên cạnh cái chậu và tấm vải mà nó dùng để đắp trán cho ta, và nó không hề cựa quậy dưới lớp khăn cho đến sáng. Nhưng đến lúc ấy, ta đã thay đổi rất nhiều."
"Thay đổi đó là gì?" chàng trai hỏi.
Ma cà rồng thở dài. Hắn dựa lưng vào ghế và nhìn chằm chằm lên tường. "Lúc đầu, ta tưởng hắn là một bác sĩ hoặc được gia đình nhờ tới để thuyết phục ta. Nhưng ta nhanh chóng nhận ra mình đã nhầm. Hắn tiến gần tới giường ta và cúi xuống để mặt hiện rõ dưới ánh đèn, và ta dễ dàng thấy được đây không phải một con người bình thường. Đôi mắt xám sáng rực của hắn và hai bàn tay trắng dài buông hai bên mạng sườn không phải là mắt và tay của người bình thường. Ngay lúc ấy, ta nghĩ mình đã hiểu rõ mọi thứ và những gì hắn tiết lộ sau đó chẳng qua chỉ là sự tái khẳng định. Ý ta là, thời khắc nhìn thấy hắn, nhìn thấy hào quang tỏa ra từ cơ thể đó và biết mình chưa cảm thấy tạo vật tương tự nào trước đây, bản thân ta dường như tan biến. Bản ngã, vốn không thể chấp nhận một tạo vật phi thường nhường ấy trước mặt mình, đã bị nghiền nát.  Mọi ý niệm trong ta, kể cả cảm giác tội lỗi lẫn tư tưởng hủy hoại mình, đều không có ý nghĩa gì nữa. Ta đã hoàn toàn quên mất bản thân!" ma cà rồng thốt lên, lặng lẽ đưa bàn tay đặt lên ngực. "Ta đã hoàn toàn quên mất bản thân. Và cùng lúc đó ta cũng hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của những điều có thể. Từ đó về sau, ta chỉ cảm thấy nỗi kinh ngạc mỗi lúc một tăng. Khi hắn nói chuyện với ta và tiết lộ về cái mà rồi mà ta sẽ trở thành, về những điều hắn đã từng và vẫn đang trải qua, ta cảm thấy quá khứ của mình như đã cháy rụi. Ta nhìn lại cuộc đời đã qua như một kẻ ngoài cuộc, những phù hoa, sự ích kỉ, việc luôn trốn tránh vô vàn những điều khó chịu vụn vặt, lời ủng hộ xáo rỗng dành cho Chúa trời, Đứa mẹ Đồng trinh và một loạt các vị thánh trong sách kinh của ta, vốn chẳng có lấy một động thái dù nhỏ nhoi nào đối với cuộc đời tù túng, vật chất và ích kỉ mà ta đã sống. Ta đã thấy các thánh thần thật sự... thánh thần của phần lớn loài người. Đồ ăn, thức uống và sự an toàn khi sống theo nguyên tắc. Tất cả đều thanh tro tàn."
Khuôn mặt của chàng trai trở nên căng thẳng với sự bối rối xen lẫn kinh ngạc. "Và anh quyết định trở thành ma cà rồng?" anh hỏi. Ma cà rồng im lặng một lúc.
"Quyết định ư? Đó không phải từ chính xác trong trường hợp này. Thế nhưng ta không thể nói rằng điều đó là điều không thể tránh khỏi từ giây phút hắn bước vào căn phòng ấy. Không, quả thực nó không phải là điều không tránh khỏi. Tuy vậy ta cũng không thể nói là ta đã quyết định. Nói cách khác, khi tên ma cà rồng nói hết những điều hắn cần phải nói ta nhận ra mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác, và ta đã chấp thuận mà không hề hối hận. Ngoại trừ một điều."
"Ngoại trừ một điều? Đó là gì?"
"Bình minh cuối cùng của ta," mà cà rồng nói. "Buổi sáng hôm ấy ta vẫn chưa biến thành ma cà rồng. Và đó cũng là lần cuối ta được ngắm mặt trời mọc.
" Ta nhớ như in khoảnh khắc đó, thế nhưng ta không nghi rằng mình còn nhớ bất kỳ điều gì buổi bình minh nào trước đó. Ta nhớ tia nắng đầu tiên chiếu vào những khung cửa sổ kiểu Pháp, một ánh nắng nhàn nhạt phía sau tấm rèm cửa bằng ren, và sau đó, ánh nắng càng lúc càng chói chang hơn, xuyên qua những kẽ lá. Rồi mặt trời hiện lên qua khung cửa sổ, tấm cửa bằng ren in bóng xuống nền đá, và ánh nắng phủ lên em gái ta đang ngủ, bóng chiếc rèm in lên chiếc khăn choàng trên đầu và vai con bé. Bắt đầu cảm thấy nóng, nó bèn hất khăn ra nhưng vẫn không tỉnh dậy, rồi nắng chiếu lên mắt nó nó và nó nhắm chặt mắt. Rồi nắng lan tới cái bàn nơi con bé đang gối đầu lên tay mình, rồi chói rực lên trên nước trong bình. Và ta có thể cảm thấy nắng trên tay, trên tấm chăn rồi đến khuôn mặt ta. Ta nằm trên giường suy nghĩ về tất cả những điều mà tên ma cà rồng đã nói, rồi ta từ biệt buổi bình minh và trở thành một ma cà rồng. Đó là... buổi bình minh cuối cùng."
Ma cà rồng ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Và khi hắn ngừng câu chuyện, sự im lặng đột nhiên bao trùm đến mức chàng trai như nghe được cả sự tĩnh lặng. Rồi anh nghe thấy tiếng ồn từ đường phố. Tiếng một chiếc xe tải inh ỏi. Ánh sáng  của ngọn đèn hắt lên tường bị xao động vì những rung lắc của nó. Rồi chiếc xe biến mất.
"Anh có nhớ nhung nó không?" chàng trai hỏi nhỏ.
"Không hẳn," ma cà rồng đáp.
Continue.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro