Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Dư An trở về từ bệnh viện thì trời đã tối, cậu vẫn như cũ không gặp bác Dương thần bí kia.

Bởi vì ngày hôm qua bị bệnh, ngày hôm sau Lộc Dư An hiếm khi ngủ muộn.

Đã qua thời gian thường ngày cậu xuống lầu ăn sáng.

Nhà họ Lộc có thói quen người một nhà cùng nhau ăn bữa sáng, cho dù rất vội, chỉ cần Lộc Chính Thanh ở nhà, đều sẽ cùng ăn sáng với các con , biết những chuyện gần đây của các con. Đây từng là khoảng thời gian dịu dàng Lộc Dư An thích nhất, cho dù cậu là người im lặng nhất trong bữa ăn.

Nhưng vào lúc này, cậu lại không hề lưu luyến loại ý thức lừa gạt dịu dàng này.

Mà dưới lầu ăn, Lộc Chính Thanh cau mày cầm một ly cafe, nhịn không được thường xuyên ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.

Thường ngày vào lúc này Dư An đã xuống lầu, ở trong ấn tượng của ông, dường như vào mỗi bữa sáng, Dư An đều ngồi trên vị trí của mình, im lặng nhìn ông, ông cũng đã quen việc Dư An nhìn chăm chú. Ông cẩn thận nhớ lại ký ức của mình, thế nhưng không có lần nào là Dư An không xuống, đôi mắt màu hổ phách trong trí nhớ sáng ngời luôn nhìn mình.

Chút ý nghĩ không có tên nảy lên trong lòng ông, nhưng ông còn chưa kịp nghĩ lại.

Lộc Vọng Bắc thấy đã đến lúc mình đến công ty hằng ngày, cha lại không có ý định rời đi, liền hỏi:"Sao vậy, cha?"

Lộc Chính Thanh khẽ giật mình, thấy đứa con cả vừa mới đi công tác lại muốn đến công ty, dịu dàng nói:"Không có gì. Đúng rồi, Vọng Bắc, báo cáo kiểm tra sức khỏe năm nay của con không có gì chứ? Mau nói cho cha nghe." Đứa con cả luôn là niềm kiêu ngạo của Lộc Chính Thanh, Lộc Chính Thanh đối với đứa con này có chút áy náy, vào mấy năm vợ bị bệnh nặng, ông gần như là không quan tâm đến đứa con cả này, dường như vừa chớp mắt một cái, đứa trẻ liền trưởng thành.

Lộc Vọng Bắc cũng đã quen mỗi năm  cha sẽ dặn dò hắn kiểm tra sức khỏe, hơn nữa còn tự mình xem kết quả kiểm tra của hắn. Thật ra hắn hiểu được, bởi vì mấy năm mẹ bị bệnh nặng kia, đối với cha con bọn họ đều là nỗi tra tấn rất lớn. Là nổi đau không thể nhìn thấy trong lòng bọn họ, là ác mộng không thể biến mất.

Vì vậy Lộc Vọng Bắc không có cách nào buông bỏ khúc mắc trong lòng, đối với hắn mà nói, Lộc Dư An là em trai của hắn. Nhưng cũng là người đã cướp đi mẹ của hắn. Cho dù là ý nghĩa gì, hắn mơ hồ nhớ rõ, bởi vì mang thai Lộc Dư An, khoảng thời gian đó mẹ tiều tụy vô cùng, thậm chí-- cha mẹ vì chăm sóc Lộc Dư An, tạm thời đưa hắn đi, buổi tối hắn cô đơn cuộn tròn trên chiếc giường xa lạ, mở to hai mắt nhìn trần nhà trắng bệch đến lúc trời gần sáng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lộc Dư An, Lộc Dư An đã 3 tháng tuổi được ôm trong lòng ngực cha mẹ.

Từ bé đến lớn Lộc Dư An đều được thiên vị, bị chiều hư cũng là đương nhiên.

Sau khi Lộc Dư An trở về, hắn định cứ thế quên đi, dù sao bọn họ vẫn là anh em, nhưng hắn không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, tính cách Lộc Dư An giống y hệt lúc nhỏ, không chấp nhận Dữ Ninh, dùng mọi cách để bắt nạt Dữ Ninh.

Hắn làm sao lại có thể có đứa em trai tính toán chi li, lòng dạ hẹp hồi, kiêu căng bá đạo như vậy chứ. Bởi vì Dữ Ninh là con nuôi, liền hất hàm vênh mặt sai khiến em ấy, lại dùng mọi cách để lấy lòng của cha và hắn, hai bộ mặt khác nhau hoàn toàn.

Trong lòng Lộc Vọng Bắc dâng lên chán ghét nhàn nhạt.

"Cộp cộp cộp--" tiếng bước chân trên hành lang lầu hai vang lên, trong nháy mắt âm thanh xuất hiện, Lộc Chính Thanh đang cầm cafe và Lộc Vọng Bắc mặc tây trang chuẩn bị đến công ty đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang lầu hai.

Lộc Dư Ninh bưng cacao nóng nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn hai người không hẹn mà cùng động tác, sắc mặt buồn bã.

Là người đứng xem, cậu ta so với mọi người đều hiểu rõ-- anh hai ở trong lòng bọn họ rất đặc biệt, chỉ là chính bọn họ không hề phát hiện.

Cậu ta thật ra rất hâm mộ anh hai, anh hai cho dù xuất hiện ở đâu, đều sẽ biến thành tiêu điểm chú ý của mọi nguời, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Lộc Dư Ninh nhịn không được cắn cắn môi, nhớ tới bức tranh ngày hôm qua, tuy rằng cậu ta được bác Dương khen ngợi, nhưng cậu ta lại không hề vui vẻ, ngày hôm qua cậu ta hỏi thử bác Vương, bác Vương cũng không biết là ai.

Hôm qua cậu ta thậm chí còn mơ thấy ác mộng, âm thanh trong mơ không rõ ràng lặp đi lặp lại từng câu, cậu ta là kẻ lừa đảo. Lúc sau tỉnh lại, khắp nguời cậu ta đều là mồ hôi lạnh.

Lộc Dư An đeo cặp sách xuống lầu, đại khái là vội vàng xuống giường, mái tóc đen nhếch lên, nghiêng đầu nhìn mọi người trong nhà ăn, nhấc chân đi đến phía cửa.

Cậu sắp muộn rồi.

Một cỗ ngột ngạt xông vào đầu Lộc Chính Thanh, không chút suy nghĩ nói:"Tại sao lại dậy muộn như vậy?"

Lộc Chính Thanh sau đó cũng nhận ra sự khác thường của mình, ông nói với mình, có thể là trong tiềm thức của ông sự việc chuyển lớp hôm qua quá mức cứng rắn khiến Dư An không vui, ngược lại lại khiến quan hệ giữa hai anh em chuyển biến xấu. Cho nên nghĩ rằng bữa sáng hôm nay là để bồi thường cho Dư An, mới có thể bực bội vì không đợi được Dư An.

Chỉ là không biết tại sao, lúc nói ra ông lại thay đổi ngữ khí.

Mắt thấy chiến tranh giữa cha con bọn họ trở nên căng thẳng.

"Cha, anh hai lâu lâu mới đến muộn mà." Lộc Dư Ninh nhìn đi nhìn lại sắc mặt hai người, vội vàng trả lời cha, điều chỉnh không khí, cầm ly thủy tinh đựng cacao nóng, đưa cho Lộc Dư An, cười một cách thân mật:"Anh hai, mau đến ăn bữa sáng, mọi người đã để riêng cho anh."

Ánh mắt Lộc Dư An dừng trên người Lộc Dư Ninh, mái tóc xoăn tự nhiên, màu tóc tự nhiên, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn khéo léo, lúc cuời làm lộ mi mắt cong cong, không có tính công kích, khiến cho người ta rất thích.

Lộc Dư An cũng biết nụ cười của Lộc Dư Ninh là thật lòng, cũng thật sự sợ mình không ăn sáng sẽ làm cơ thể không thoải mái. Cậu cùng Lộc Dư Ninh cũng không có hiểu lầm cẩu huyết gì, hoặc là trước mặt Lộc Dư Ninh là bộ mặt khác, sau lưng lại là bộ mặt hãm hại người khác, nhưng mà cậu chỉ đơn giản là lòng dạ hẹp hòi, không thích Lộc Dư Ninh mà thôi.

Trước kia cũng không, hiện tại cũng sẽ không.

Cho nên cậu lơ đi ly thủy tinh trong tay Lộc Dư Ninh, đeo cặp sách trên vai, đi nhanh qua người Lộc Dư Ninh, nhìn Lộc Chính Thanh:"Con đi học đây."

Sắc mặt Lộc Chính Thanh đang tốt đẹp nhanh chóng trở nên xanh mét, cố gắng không nổi giận, nhưng vẫn là không có cách nào nhẫn nại việc Dư An đối với Ninh Ninh trước sau cay nghiệt, âm thanh tăng lên vài phần:"Lộc Dư An!" Ông không biết, tại sao Dư An lại trở nên như vậy.

Rõ ràng khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn đáng yêu, hiểu chuyện nghe lời. Mà mười năm sau, cho dù ông cố gắng nhìn thật kỹ, cũng không hề thấy bất kì một chút bóng đang của đứa bé kia.

Nhưng mà Lộc Dư Ninh lại nhanh chóng cắt ngang:"Cha!" Cậu ta gần như là cầu xin giữ Lộc Chính Thanh. Lộc Chính Thanh tham gia vào sẽ càng khiến mối quan hệ của cậu ta và Lộc Dư An trở nên xấu đi.

Lộc Chính Thanh bất đắt dĩ thở dài trong lòng, vui mừng vì Ninh Ninh hiểu chuyện, vô số lần cảm thấy nếu Dư An có thể ngoan ngoãn bằng một nửa Ninh Ninh, trong nhà cũng sẽ không căng thẳng như vậy.

Con cái đều là cục nợ, Vọng Bắc và Ninh Ninh đều không khiến ông nhọc lòng, cả đời này ông chỉ để ý đến Dư An.

Lúc này Lộc Chính Thanh mới nhớ ra, hình như đã đồng ý với Dư An sẽ đưa cậu đến trường học.
----

huhuhu xinloi mấy bà nhìuuuu, lịch học nhìu qá nên đc nghỉ cái là tui xả luôn, hok nhớ gì hết, so sorry 😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro