Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nằm trong phòng bệnh cung tuấn nhớ về những ngày mình và trương triết hạn ở bên nhau. chỉ còn một chút nữa thôi cậu sẽ được gặp anh.

"không biết anh ấy còn nhớ mình không?" cung tuấn tự hỏi. sau đó lại cười tự giễu "mà thôi, tốt nhất anh ấy đừng nhớ gì hết."

.....

hôm ấy là một ngày mưa tầm tã cung tuấn và trương triết hạn lại cãi nhau. lý do, hôm trước cung tuấn đã qua đêm ở bên ngoài và về nhà với cái áo sơ mi đầy dấu son.

cũng không biết từ khi nào mà anh và cậu trở thành như vầy, mỗi ngày ít nhiều đều sẽ cãi nhau một trận.

trương triết hạn bày tỏ anh đã quá mệt mỏi, muốn buông tay nhưng cung tuấn không chịu.

• thế bây giờ em muốn thế nào? - trương triết hạn hỏi.

• em xin lỗi, anh đừng giận nữa chuyện son môi em thật sự không biết ai làm. em không có ăn bậy anh phải tin em chúng ta đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi anh còn không hiểu em sao? với lại hôm qua là đối tác làm ăn lớn không tránh được việc uống nhiều.

• ha.. anh chán cái lý do này của em lắm rồi. lần nào em chẳng lôi nó ra biện giải cho mình. - trương triết hạn ngồi co ro trên ghế sô pha ngước mắt nhìn cung tuấn.

• em còn nhớ mình đã nói gì trước khi quen nhau không? em nói nếu đến một lúc nào đó anh không còn yêu em nữa, anh có thể rời đi em không ép buộc anh. em đã nói như thế với anh.

• em... anh muốn đi sao? - cung tuấn run run hỏi.

• đúng vậy anh chịu đủ rồi, em nói em yêu anh.. anh đương nhiên có thể cảm nhận được nhưng đó là trước kia. em bây giờ thay đổi rồi, không phải là cung tuấn mà anh biết nữa. - trương triết hạn cười chua xót.

• được, anh đi đi em không cản anh nữa. anh cũng thay đổi rồi không còn là trương triết hạn của em nữa. - cậu quát lớn, cậu nghĩ anh nói thì nói như thế thôi. đợi anh hết giận thì sẽ quay về bên cậu.

nhưng cung tuấn không biết đó là lần cuối cùng cậu thấy anh.

cậu cũng không biết người thay đổi chính là cậu còn trương triết hạn vẫn mãi là trương triết hạn lúc trước và bây giờ chưa từng thay đổi. mãi đến sau này cậu mới nhận ra mình thật sự không xứng với anh.

.....

trương triết hạn cứ chạy suốt trong mưa, anh muốn chạy khỏi nơi này, anh muốn quay về những năm tháng mình và cung tuấn mới quen nhau.

có lẽ đó là những ký ức đẹp nhất của anh. anh muốn mãi mãi dừng ở những ký ức tốt đẹp ấy.

"rầm"

trương triết hạn cảm thấy một thoáng toàn thân đều đau nhói sau đó anh không còn cảm thấy gì nữa, thứ còn lại trong mắt anh chỉ là một màn mưa dày đặc, như vậy cũng tốt.

• alo, đầu dây bên kia có phải là châu tiểu thư bạn của anh trương không ạ. anh ấy vừa bị xe đụng bây giờ đã đưa vào phòng cấp cứu, địa chỉ là xxx.

một lát sau, châu dã cùng mã văn viễn lảo đảo chạy vào bệnh viện.

châu dã với đôi mắt đỏ ngầu cố gắng bình tĩnh hỏi y tá phòng cấp cứu ở đâu.

trước cửa phòng cấp cứu cô cứ đi đi lại lại, cầu mong trời đất phù hộ cho trương triết hạn bình an.

mã văn viễn nhanh chóng gọi cho cung tuấn. một lát sau cậu có mặt trước cửa phòng cấp cứu, đôi mắt đỏ hoe.

• anh ấy bị gì vậy tại sao lại vào phòng cấp cứu? - cung tuấn nắm lấy tay châu dã run run hỏi.

• anh hỏi em, làm sao em biết được ảnh ở với anh với mà. anh lại làm gì cho ảnh buồn phải không? dạo này anh ấy hay nói với em là anh thay đổi rồi không còn như xưa nữa - châu dã quát lớn.

• châu dã bình tĩnh đi đây là bệnh viện. - mã văn viễn kéo châu dã ôm vào lòng để cô bình tĩnh hơn.

cung tuấn ngồi bệt xuống đất ôm đầu mình, nếu anh có mệnh hệ gì làm sao cậu sống nổi.

2 tiếng sau -----

"cạch"

• bác sĩ anh ấy sao rồi?

• bệnh nhân mắc máu quá nhiều, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

châu dã òa khóc trong lòng ngực mã văn viễn, cung tuấn đứng khựng lại như bức tượng.

anh ấy chết rồi sao.

ha, hoang đường làm sao anh ấy có thể chết chứ.

chính mình đã hại anh ấy.

.....

chuỗi ngày sau đó là những ngày đau khổ của cung tuấn, cậu gần như phát điên. ngày nào cũng uống rượu thay cơm.

châu dã đã nhiều lần khuyên can nhưng cung tuấn không chịu nghe, sau đó cô phát hiện cậu xỉu ở nhà nên đưa vào bệnh viện.

làm một loạt xét nghiệm lại phát hiện cung tuấn bị ung thư gan giai đoạn cuối, sống không được bao lâu nữa.

đây là quả báo của cậu, cậu đáng bị như vậy.

rồi hôm đó lại một ngày mưa tầm tã nữa cung tuấn nhìn ra ngoài qua cửa sổ phòng bệnh.

dường như cậu thấy được hình ảnh đau khổ của anh trong cơn mưa ngày ấy.

sắp rồi, cậu sắp được gặp anh rồi.

những hạt mưa nặng nề rơi từ từ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tạnh.

châu dã hôm nay tan làm sớm nên ghé qua thăm cung tuấn. trong phòng bệnh tối ôm cô thấy cung tuấn đang nằm.

• cung tuấn em đến thăm anh nè. - châu dã khẽ gọi nhưng không thấy cung tuấn đáp lại.

cô cảm thấy hơi bất an trong lòng, nên bước nhanh lại giường bệnh của cậu. tay chân cung tuấn đều lạnh ngắt. nhưng trên mặt cậu lại nở một nụ cười mãn nguyện.

cung tuấn ngủ rồi, ngủ một giấc ngủ thật sâu. có lẽ cậu đã gặp được anh hai người đang sống hạnh phúc ở đâu đấy.

châu dã nghĩ vậy.

đây là một kết thúc tốt đẹp.

---------------

13062021

truyện đọc giải trí, phi logic vứt não trước khi đọc =)

#mây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro