Chapitre 6 - Paradis sombres

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu bảo rằng em không ghét những ngày mưa thì đó sẽ là một lời nói dối cực kì kinh khủng, kinh khủng hệt như cái cách mà em nhìn nhận loại hình thời tiết này vậy.

Dường chăng đó cũng là lý do ngày Chúa tàn nhẫn tước đi hết lẽ sống của em, trời đã đổ một cơn mưa rất to, ầm ầm như tiếng thác đổ, đinh tai nhức óc đến nhói cả tim.

Sân gạch ám mùi ôi thiu, nhành hoa huệ tây bên bệ cửa nhang nhác mùi bùn và bên mép áo anh thoảng mùi tàn tạ, như thể sẽ chẳng còn lần nào em được gặp lại một cái ngày đốn mạt đến vậy.

Nhưng tâm em vẫn thản nhiên sóng hồ êm trôi.

Chính xác. Em chẳng thấy như thế nào cả. Vẫn là em của ngày hôm qua, hôm kia rồi hôm kia nữa. Em vẫn là vậy thôi, không buồn đau, không oán thán, không hận trách dù cho máu vẫn rỉ ra từ một nơi đâu đó mà em chẳng thể nào lần ra được.

Non chục con người y phục màu đen cứ ra ra vào vào, qua qua lại lại trước mặt, kim đồng hồ trên mặt tường cũng trôi đi vòng vòng.

Có đôi khắc, em còn những tưởng nắng vàng thơm mùi hoa muồng hoàng yến đã quay trở về trên đôi hàng mi và ấp ủ làn da em bợt bạc. Nhưng một ánh nhìn ghé qua cửa sổ, nỗi thất vọng lại tràn về muốn thoát trào khỏi cuống họng em.

Ngoài kia, mưa đổ ầm ầm, như một gã côn đồ liên tục đập cửa đòi vào nhà xin trú tạm đôi ba ngày. Không những đã côn đồ rồi mà gã lại còn tằn tiện và ích kỷ. Gã hạ mình xuống trần thế, cướp đi mọi niềm hạnh phúc từ con người rồi giữ khư khư cất làm riêng trên những đám mây xám ngoét nặng trịch của gã.

Mà phải chăng gã cũng có một loại sức mạnh siêu nhiên, in cả dấu mưa lên đôi gò má và khoé mi của mẹ lẫn những con người xa lạ quanh đây.

Em không hẳn là ghét họ. Và em cũng chẳng hẳn là ghét cái cách họ thể hiện những cung bậc xúc cảm của mình. Nhưng hơi thở của họ lại ồn ào quá đỗi, cứ như cái kiểu láo nháo của bọn trẻ con mỗi lần đến giờ ra chơi, trông nghe thật phiền.

"Em có đang đau buồn không, Đông Hách?"

Tiền bối Trịnh, kề cận em từ khi nào, cách nhau non sáu mươi xăng ti nhưng tiếng lòng em hổng hoác tiền bối vẫn chẳng nghe thấu nỗi.

"Mẹ từng nói với em rằng, nếu tin là ma quỷ có thật thì chúng sẽ thật sự tồn tại. Nhưng nếu em không tin, vậy thì chúng cũng chẳng là thật và chẳng hại đến được em"

Bờ môi em thoảng qua một nét cong, bình dị lạ thường.

"Vậy thì lựa chọn của em là gì?"

Nhác trông vẻ mặt em, thanh âm người đối diện phảng phất chút ngập ngừng.

"Em không tin là có ma trên đời này"

Giờ đây, hẳn đã không còn là một thoáng nữa, chút khóe môi em cong vút một nét cười, nhường thể vẻ đẹp của tất cả các tạo vật trên thế gian đều chẳng nỗi nào sánh được.

Mưa đã đi qua và nắng đã quay về, trên món tóc mơ, trên đầu móng tay, trên đuôi mắt và trên thành lồng ngực của em.

Trịnh tiền bối hồ như đã im thít, đôi lông mày hồ nghi nhướng cao nhưng người chỉ cất bước quay đi, không một câu chất vấn gì thêm.

Lý Đông Hách bật người đứng dậy, len khỏi dòng người ngột ngạt. Em đứng bên hàng hiên, nhịp chân, khẽ so vai, đuôi mắt cong cong lém lỉnh, nom có vẻ trẻ con. Và rồi sau đó, vì vua của em xuất hiện giữa làn mưa, ướt át...

"Đông Hách, mưa không xấu như em nghĩ đâu"

nhưng rực rỡ tựa vầng dương duy nhất.

Và thiêu đốt em tận xương tuỷ, bằng ánh nhìn chất chứa những tâm tư xuyến xao dềnh dàng.

Nếu em không tin, vậy thì chúng cũng chẳng là thật và chẳng hại đến được em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro