Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một đêm dài ồn ào và nhộn nhịp, một ngày mới lại bắt đầu. Mặt trời dần dần nhú lên sau ngọn núi cao vun vút. Khác với vẻ tĩnh lặng và bình yên ở rừng tre trong vực thẳm, bình minh ở đây lại nhộn nhịp và sôi động hơn hẳn. Từ sáng, mọi người đã tấp nập ra vào, những vị khách trên giang hồ đến tham dự Đại Hội Đào Hoa mà ngủ qua đêm nhiều không kể xiết, ai cũng có công việc cần làm của mình. Người thì mải mê luyện võ chuẩn bị cho buổi thi đấu tối nay, người thì xuống bếp phụ giúp chuẩn bị thức ăn, nhưng có người lại làm náo động một dãy phòng những tiếng thét kinh hoàng:

- Á á á á á á á !

Kazuha la lớn hết cỡ khi cảm thấy Hattori đang ôm mình chặt kín trong lòng, cái gối làm vật ngăn cách của hai người tối qua đang nắm lăn lóc dưới sàng. Bị tiếng thét làm giật mình, Hattori mệt mỏi mở mắt nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra mình đang ôm một người trong lòng, hèn chi cứ cảm thấy ấm ấm.

- Huhu! Anh đã làm gì tôi vậy? Đừng nói là trong lúc tôi ngủ say, anh đã....đã.....Oa! Không biết
đâu, tôi đây là con nhà có giáo dục, tấm thân trong trắng đáng giá ngàn vàng, chỉ trong một đêm mà anh nhẫn tâm lấy đi cái quý giá nhất trong tôi, sao này tôi biết sống làm sao đây. Oa! Oa! Không biết đâu, đền đi, đền cho tôi.

Kazuha tuôn một tràn như suối, càng nói, cô càng đánh mạnh vào ngực Hattori, khiến anh chàng muốn thanh minh cũng không có cơ hội để nói, cuối cùng, phải dùng sức lực của một người đàn ông để ngăn không cho Kazuha
đánh nữa:

- Nãy giờ là tự cô nói đấy thôi, tôi có làm gì đâu mà kích động dữ vậy, mà quả thật nếu có chuyện đó xảy ra thì cô cũng thầm cảm tạ trời cao đã cho cô qua đêm cùng một vị hoàng tử vừa đẹp trai vừa tài giỏi như tôi, chứ ở đó mà khóc, mà hét cứ như tôi ăn thịt cô không bằng.

Hattori vừa nói vừa chỉnh lại y phục cho đàng hoàng, không khéo để người khác nhìn vào thì mình lại bị hiểu lầm giống như Shinichi tối qua. Kazuha nghe Hattori nói vậy cũng yên tâm phần nào. Cô cũng lẽn bẽn leo xuống giường trang điểm lại và thay quần áo.

Trời bắt đầu sáng hẳn, mọi người trong Đào Hoa Trang đã thức dậy hết, ánh nắng sớm mai soi rọi vào từng cành cây ngọn cỏ để lộ những giọt sương còn vương vấn không muốn từ giã chiếc lá sau một đêm dài. Khuôn viên của gia trang thật không hổ danh là một trong 10 nơi đẹp nhất vương quốc Mặt Trời Mọc. hoa anh đào quanh năm 4 mùa không lúc nào không khoe sắc, có thể nói, đây là nơi mà hoa anh đào từ xưa đã chọn làm nơi phát triển nòi giống, khoe hương sắc giữa đất trời.

Như bị khung cảnh lãng mạng, xinh đẹp như trên thiên đường này cuốn hút, cả bọn luôn miệng trầm trồ khen ngợi, đúng là thiên đường ở trần gian. Người uống trà ở hoa viên cũng không thể cưỡng lại lòng mà nhìn những
nam thanh nữ tú bước đi giữa chốn ngàn hoa này, dường như những con người ấy cũng muốn đọ sắc cùng muôn hoa. Đó là những suy nghĩ hiện lên trong đầu của mỗi người uống trà ngấm cảnh ở hoa viên này khi nhìn thấy cả bọn Shinichi bước vào. Họ đã bị những bông hoa này cuốn hút, bây giờ lại bị đám người của Shinichi làm say mê,
từ nam nhân đến những cô gái không ai tránh được sức cuốn hút của cả nhóm Shinichi. Biết mình đang bị chú ý, Shinichi ra hiệu cho mọi người dừng chân bên một gốc cây còn trống ngồi uống rượu ngắm cảnh. Khi cả bọn vừa ngồi xuống thì đã có một dàn mỹ nữ lại lễ phép chào hỏi:

- Xin phép tiểu nữ đắc tội đã làm phiền các vị ngắm cảnh, mọi người ở đây muốn dùng rượu hay trà ạ?

- Phiền vị cô nương mang cho chúng tôi một vò Nữ Nhi Hồng và một bình trà Ô Long._Shinichi sau khi đã hỏi ý mọi người liền kêu rượu và trà.

Gật đầu đồng ý, vị cô nương mỉm cười và lập tức đi lấy thức uống, cả bọn thì thả hồn vào khung cảnh thần tiên trước mắt, một lúc sau, vị cô nương kia trở lại và mang trên tay một vò Nữ Nhi Hồng khá lớn cùng một bình trà Ô Long theo yêu cầu của cả bọn, cô nương ấy nhẹ nhàng đặt bình trà và vò rượu lên bàn của bọn Shinichi:

- Gia trang đây vốn dĩ không có mĩ tửu cũng không có trà ngon, chỉ có chút nước uống gọi là giải khát này, mong mọi người thông cảm cho.

- Cô nương quả là khách sáo, vò rượu Nữ Nhi Hồng này ngoài bình vẫn còn dính đất, nhãn giấy cũng đã phai màu nát bấy, cầm lên vẫn còn hôi mùi đất nồng nặc, chắc đã ngâm được mấy năm chứ không ít, còn nữa,
bình trà chưa kịp đặt lên bàn đã ngửi thấy mùi hương Ô Long thoang thoảng bay trong gió. Đây không phải là mĩ tửu và trà ngon thì là gì nữa?_Hakuba làm người khác phải tháng phục trước kiến thức của anh.

- Quả đúng như Hakuba nói, chưa kịp đưa lên miệng nhấm nháp thì đã bị mùi hương nồng nàn quyến rũ của bình Nữ Nhi Hồng và trà Ô Long đây làm cho thần trí mê mẫn, chưa uống đã cảm thấy tinh thần lâng lâng sảng khoái, tâm hồn như phiêu lãng trên thiên đàng. Ngoài mĩ tửu, còn có quang cảnh đẹp tựa thiên đàng, xung quanh toàn là mỹ nhân, đây quả thật là nơi con người ta có thể tận hưởng được cuộc đời tươi đẹp. Vị cô nương đây có vẻ khá khách sáo rồi, Đào Hoa Trang của các cô quả thật trăm nghe không bằng một thấy. Tại hạ đây quả thật đã bị nơi này cuốn hút._Shinichi cũng để mọi người thầm thán phục vì tài ăn nói của anh.

Mỉm cười trước lời nói ngọt như đường của Shinichi, vị cô nương từ từ lui ra trả lại cho cả bọn một khoảng bình yên để nói chuyện.

- Thật không ngờ miệng lưỡi của anh lại dẻo như thế, không những thế lại còn đam mê nữ sắc, nãy giờ mắt cứ láo lia láo lịa nhìn đàn bà. Miệng dẻo lại còn hám sắc. Thật là xấu hổ cho hoàng thất quá đi._Ran vẫn cứ ung dung nói mặt cho những lời nói đó có thể làm cho cô bị chém đầu vì tội khi quân phạm thương.

- Này cô kia, cô có biết rằng mình đang xỉ nhục hoàng tử của một nước trước mặt bàn dân thiên hạ
không hả. Tôi có thể chém đầu cô ngay tức khắc đấy._Tuy miệng thì làm dữ nhưng trong lòng Shinichi thì xem đây như là một chuyện hết sức bình thường, có lẽ anh đã quen với cái tính cách không biết trời cao đất dày này của Ran.

- Ấy chết! Anh làm tôi quên mất anh là một hoàng tử.Nhìn đi nhìn lại thì phong thái của anh chẳng
giống hoàng tử chút nào. Nhìn anh tôi lại nhớ đến thằng Cu Đen làm ruộng ở nhà tôi._Ran vừa nói vừa cười lớn.

Cô thật sự không có lúc nào vui hơn những lúc cô nhìn thấy mặt của Shinichi dần dần biến sắc.

- Phụt.....Ha ha ha! Shinichi nhìn giống thằng Cu nào ở nhà em vậy Ran? Hahaha._Makoto không
kiềm nổi "xúc động" mà phun vàng bạc châu báu ra khỏi miệng.

- Thằng Cu Đen đó anh, mặt mày nó nhìn cũng tựa tựa cha nội này, miệng dẻo mà cũng mê gái giống
hắn vậy. Nhìn hắn em cứ liên tưởng đến thằng Cu Đen hoài._Ran vẫn tự nhiên đến nỗi cả bọn được một trận cười hả hê, chỉ có Shinichi là mặt đỏ như lửa. Anh không kiềm nổi lửa trong người mình nữa:

- Này cái cô vô duyên không biết phép tắc kia, cô dám nói tôi giống cái thằng Cu Đen gì đó ở nhà cô à, còn nói tôi mê gái? Cô có biết, biết bao người muốn tôi đây ghé mắt mà nhìn qua không hả, với sắc đẹp này của tôi thì cô muốn cũng không được nữa là..._Shinichi nhìn Ran bằng con mắt khinh thường và anh khá tự tin trước vẻ đẹp của mình.

- Thì đúng rồi, với vẻ đẹp "nghiêng thùng đổ thúng, chim sa cá ngộp" của anh thì tôi quả thật không thèm._Ran chống trả bằng một câu khiến cả bọn không thể kìm nổi sự "xúc động" của mình mà "khóc" thành lời:

- Hahaha! Đúng đúng, Shinichi đúng là thừa hưởng vẻ đẹp như em nói đấy Ran ạ, vẻ đẹp "nghiêng thùng đổ thúng". Hahahaha_Hattori khá nghiêm chỉnh nhưng anh lại không nhịn nổi trước lời nói vô cùng thông
minh của Ran.

- Các cậu làm bạn bè thế đấy hả, thấy anh em bị người khác sỉ nhục không sỉ nhục lại thì thôi, còn chọc quê nữa là sao? Còn cô nữa, tôi đây không dám nhận cái vẻ đẹp "nghiêng thùng đổ thúng, chim sa cá ngộp" gì của cô đâu. Người đâu mà ăn nói thiếu lễ độ, tưởng mình đẹp lắm sao, được chút nhan sắc thì ta đây lên mặt à, nhìn từ trên xuống dưới cũng chỉ được coi là nhà lá thôi, trên người chẳng có tí nào gọi là sức hút. Tôi "nghiêng thùng đổ thúng" chứ cũng được cả khối người theo rồi đấy nhé.

Shinichi làm người khác ngạc nhiên trước vẻ trẻ con của anh khi cãi lộn với Ran, từ trước tới giờ, anh luôn lạnh lùng như băng giá, thế mà khi nói chuyện với Ran anh dường như biến đổi thành một con người hoàn toàn khác, chính anh cũng không thể hiểu nổi. Ran cũng không thể chịu thua, cô không nhận là đẹp nhưng cô cũng thuộc vào
hàng mỹ nhân nên không thể để người khác cười nhạo được:

- Xin lỗi anh, nhìn bên ngoài thì thấy đơn sơ như nhà lá chứ thực ra bên trong toàn là đồ vật khang trang đấy. Ừ thì nhà lá, thế cũng đỡ hơn hoàng tử gì mà giống như thằng Cu Đen xắn quần bắt cua bắt ốc. Hứ!

Nói rồi Ran không quên nở một nụ cười khinh bỉ Shinichi. Thấy tình hình có vẻ căn thẳng nên Shiho nhảy vào can thiệp:

- Hai người thôi đi, trời cũng đã trưa rồi, về phòng thôi, còn chuẩn bị cho trận đấu tối nay nữa. Cãi nhau chắc đến tối mới xong quá?

- Hên cho cô rồi đó, nếu không nhờ Shiho thì cô đừng hòng mà vác cái mặt về phòng. Nghe cho kĩ đây, nếu còn dám lên mặt với tôi một lần nữa thì đừng hòng tôi tha cho cô, đây là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?

Shinichi dần lấy lại vẻ mặt lạnh tanh của mình, khuôn mặt khiến ai cũng phải sợ. Và đây chính là phong thái của một vị hoàng tử đích thực, khuôn mặt và lời nói ấy khiến Ran không dám hó hé thêm tiếng nào nữa. Cô nàng
đành theo mấy đứa bạn về phòng, để lại đám người Shinichi uống rượu trò chuyện. Đi được một đoạn khá xa, Sonoko khều nhẹ vào tay Ran, nói nhỏ:

- Nè Ran! Cái thằng Cu Đen mà cậu nói giống Shinichi là ai vậy?

- Cậu có còn nhớ tên thái giám chuyên đi bắt dế cho tiểu a ca, con trai của Toàn Phi nương nương trong cung tớ không, là tên thái giám đó._Ran vừa nói vừa cười, cô thật sự khâm phục khả năng tưởng tượng trời phú của mình.

- Nói gì thì nói chứ Shinichi cũng là một người tốt ấy chứ! Nếu như gặp những hoàng tử khác thì có lẽRan bị chém đầu lâu rồi, dám ăn nói như thế thì quả thật là gan to bằng trời mà.

Kazuha chen vào khi thấy Ran ăn hiếp Shinichi quá mức. Nhưng những điều Kazuha nói không sai, đó là tội khi quân phạm thượng, Ran không bị chém đầu tại chỗ là may lắm rồi. Mỉm cười trước câu nói của Kazuha, cô cũng biết mình làm vậy là hơi quá nhưng cô cũng có mục đích của mình, nhưng bây giờ cô không muốn để cho họ biết
mục đích của mình.

" Tớ cũng biết làm vậy là tội cho Shinichi, nhưng tớ không muốn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy thêm nữa, cứ cười tươi vui vẻ như vậy không phải là tốt lắm sao?"_Ran thầm nghĩ, khuôn mặt lại nở lên một nụ cười đầy bí ẩn.

Sau một lúc vừa đi vừa nói chuyện thì mọi người ai về phòng nấy, Ran cảm thấy hơi mệt nên cũng thiếp đi trên giường một lúc, cô không ngờ là Shinichi về lúc nào cũng không hay. Nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, Shinichi thật sự không khỏi rung động. Khuôn mặt trắng hồng, làn da căng tràn đầy sức sống, đôi môi đỏ mộng khép lại nhưng
vẫn để lộ hàm răng trắng đều, đôi lông mi đen dài cong vút khiến anh càng không thể thoát khỏi vẻ mặt xinh như thiên thần của Ran. Cảm giác như đang có người nhìn mình, Ran dần dần mở mắt, rồi đến giây phút bốn mắt nhìn nhau, cả hai đỏ mặt quay đi. Không ai nói gì, không khí chiềm vào sự im lặng, cảm thấy khó chịu trước không khí này, Shinichi mở lời bằng một câu hết sức vận động trí óc để suy nghĩ:

- Người đâu mà "giàu tài nguyên thiên nhiên" dữ.

Ran khẽ nhíu mày khó chịu, cô vẫn nằm đó, nhìn về phía Shinichi và hỏi:

- Ý anh là sao?

- Tôi nói cô là người giàu tài nguyên thiên nhiên, ngủ thôi mà cũng có "dòng suối" tuôn ra từ miệng.

Giật mình lấy tay lau miệng của mình, Ran lau đi lau lại nhưng vẫn không thấy dấu hiệu cho thấy sự xuất hiện của "dòng suối", biết mình bị lừa nên mặt mày bí xị, quát vào mặt Shinichi:

- A! Giỏi lắm, dám lừa tôi sao cái tên đáng ghét kia.

Thấy Ran bị mình lừa một vố cho mất mặt, Shinichi khống giấu nổi sung sướng mà cười to, nụ cười tuy không nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại có sức hút khủng khiếp. Ran bị đơ ngay sau đó. Cô nàng khẳng định, nếu một
người mà có trái tim lạnh lùng băng giá như Shiho thì chắc chắn cũng bị rung động ít nhiều trước nụ cười tuyệt đẹp hiện hữu trên khuôn mặt hoàn hảo của Shinichi. Thấy Ran đang nhìn chằm chằm vào mình, Shinichi đỏ mặt quay đi và lại lấy ngay cái vẻ lạnh lùng đến khó gần của anh:

- Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy, tôi thấy cô không từ bất cứ cơ hội nào để nhìn tôi châm chú như vậy. Sao hả? Thích tôi rồi sao?

Câu nói của Shinichi làm Ran đang bây bổng trên thiên đường lập tức có một kẻ đáng ghét lôi xuống mặt đất.

- Anh nói như vậy không biết ngượng sao? Lúc nãy khi ngủ tôi có cảm giác như có ai nhìn mình vậy? Chẳng lẽ anh cũng bị vẻ đẹp trời phú của tôi làm cho rung động?

Câu cuối cùng thì giọng điệu và ánh mắt của Ran thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt lóe lên tia nhìn gian gian. Như bị nói trúng tim đen, Shinichi bối rối quay mặt đi và ra sức chối:

- Không có chứng cớ thì đừng có mà nói tầm bậy, tầm bạ. Trên đời này có thiếu gì người đẹp hơn,
mắc mớ gì tôi phải nhìn ngắm một bà chằn như cô.

- Vậy sao? Nhưng mà lúc nãy đúng thật là tôi bị nụ cười của anh cuốn hút. Mà sao anh không cười như vậy nhỉ, suốt ngày cứ làm cái vẻ mặt như bị âm binh ám vậy, quanh năm suốt tháng chẳng thấy có cái mùa xuân nào hiện trên khuôn mặt của anh. Ban nãy chắc hiếm có lắm mới được nhìn thấy "hoa nở" trên khuôn mặt ._Ran vừa nói vừa từ từ đứng dậy rời khỏi giường, tiến về phía Shinichi, hình như cô thấy khuôn mặt Shinichi càng lúc càng đỏ.

- Lạnh lùng thì có gì không tốt, chứ ai như cô, lúc nào cũng biểu hiện rõ trạng thái của mình trên
khuôn mặt, đến lúc đau khổ chỉ biết cố gắng cười cho mọi người yên tâm. Lạnh lùng không phải là muốn che giấu cảm xúc, lạnh lùng một chút để quên đi nỗi đau và cố gắng trở thành một con người mới, bắt đầu một cuộc sống mới.

Shinichi tiếp tục giảng đạo lí mặc cho Ran đang nhăn nhó khó hiểu, cô nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Shinichi, cô thấy hôm nay anh có gì đó rất lạ, lúc thì lạnh lùng ít nói, lúc thì nói không ngớt, tính tình quả là thất thường như trẻ con. Thấy Ran nhìn mình chằm chằm mà không hề để ý tới những gì anh nói, Shinichi cáu gắt:

- Này! Nãy giờ có nghe tôi nói gì không hả?

- Anh có giảng đạo lí đến thế nào thì tôi cũng không hiểu đâu. À phải rồi, mấy giờ là bắt đầu đại hội đây?_Ran lảng sang chuyện khác.

- Mặt trời vừa lặn là đại hội bắt đầu, bây giờ đã chiều rồi, xuống dưới ăn cơm đi, ngủ gì mà như heo, từ trưa đến chiều tối.

Shinichi vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, anh tiến về phía cả bọn đang ngồi ăn cơm. Ran cũng mệt mỏi bước theo, trong lòng lại nổi lên một cảm giác bất an. Ngồi ăn cơm cũng không yên, thường ngày cô đã ăn ít, nay còn ăn ít
hơn. Mọi người thấy vậy nên cũng hơi lo lắng, Sonoko quay sang Ran, nhẹ nhàng hỏi:

- Thức ăn không ngon hả Ran? Hay là không hợp khẩu vị của cậu?

- À, không phải! Rất ngon, nhưng tớ có cảm giác bất an lắm, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.

- Chắc là hồi hộp về buổi thi đấu tối nay chứ gì? Yên tâm đi, đã có Shinichi ở bên, cậu ấy sẽ không để cậu bị thương đâu._Kaito nói chắc nịch làm Ran cũng yên tâm phần nào.

Sau khi ăn xong thì trời cũng đã tối, tất cả mọi thứ nhanh chóng chìm vào bóng đêm huyền ảo nhưng chưa đầy một phút thì bầu trời đã được những chiếc lồng đèn thắp sáng tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạng. Trong lòng Ran lại nổi lên một tâm trạng đầy lo lắng, cô lắc đầu cố gắng quên đi cái cảm giác khó chịu ấy. Shinichi thấy hình ảnh lạ lẫm của Ran thì bước sang phía cô nàng ân cần hỏi:

- Sao vậy? Cả ngày hôm nay tôi thấy cô lạ lắm.

- Không sao! Chỉ là......à....không có gì.

Thái độ lấp bấp của cô càng làm cho anh nghi ngờ, nhưng cũng không để ý đến lắm vì chỉ còn một chút nữa thôi, Đại Hội Đào Hoa chính thức bắt đầu. Họ phải đối mặt với rất nhiều cao thủ võ lâm trong giang hồ, chính vì thế
mà tâm trạng của Shinichi cũng không được tốt cho lắm. Đến khi nhận được sự thông báo rằng Đại Hội đã bắt đầu, cả bọn cùng nhau đi đến hoa viên của nha trang. Tuy trời đã tối nhưng những cây anh đào ở đây không quên
nhiệm vụ tỏa hương khoe sắc của mình, những cánh hoa mềm mại mỏng manh dịu dàng rơi xuống theo những cơn gió, cả bầu trời toàn là cánh hoa đào rơi, khung cảnh bây giờ không khác gì chốn " bồng lai tiên cảnh".

Khuôn viên lúc này đã chật kính người, cả bọn của Shinichi khó khăn lắm mới tìm được một chỗ vừa ý. Cả bọn thong thả ngồi xuống, chờ xem sự xuất hiện của trang chủ Đào Hoa Trang: Bạch Nguyệt Dao và đối thủ của họ:

Thiên hạ đệ nhất kiếm- Triệu Hoa Ngữ.

Sau một lúc ngồi uống trà, cả giới võ lâm đã được chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng nhất từ trước đến nay trong Đại Hội, hàng nhìn cánh hoa hồng đỏ mọng nổi bật hơn hẳng màu hồng lợt của hoa anh đào được rãi xuống, tiếp đó là một thiếu nữ từ trên bầu trời đen rộng lớn với bộ trang phục trắng toát của mình từ từ hạ xuống mặt đất, đó
không ai khác chính là thiên hạ đệ nhất kiếm: Triệu Hoa Ngữ, tài sắc vẹn toàn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào dáng người thon thả và nhẹ nhàng như gió của cô, đến cả năm người được mệnh danh là Ngũ Đại Mỹ Nhân đẹp nhất Tam Hoa quốc cũng không thoát khỏi vẻ đẹp dịu dàng đến mê người của cô gái làm mưa làm gió trên giang hồ này.

Triệu Hoa Ngữ từ từ bước sang một bên, đã đến lúc cô nhường sự chú ý của mọi người cho trang chủ của Đào Hoa trang và cũng là người tổ chức Đại Hội này: Bạch Nguyệt Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro