Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu, bầu trời trong xanh, từng cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua lay lắt từng cành cây, ngọn cỏ tạo nên khung cảnh vô cùng bình yên và trở nên bớt lạnh hơn nhờ vào ánh nắng mặt trời ấm áp.

Mọi vật như bừng tỉnh sau một buổi tối dài yên tỉnh, giọt sương long lanh sớm mai cũng từ từ trượt xuống chiếc lá xanh thẳm mà rơi xuống đất.

Đã từ rất sớm, mọi người có thể nghe thấy tiếng rao của anh bán kẹo hồ lô, một loại kẹo mà trẻ con vùng này rất thích, tiếng mời gọi khách của chị bán son phấn, và không thể thiếu tiếng nói của bác bán bánh bao, chỉ vừa mới
mở nắp thì mùi thơm lừng của bánh đã níu giữ không biết bao nhiêu bước chân người qua lại.

Trong phố người ra vào tấp nập, không khí rộn ràng và càng lúc càng nhộn nhịp hơn hẳn báo hiệu lại thêm một ngày trôi qua và một ngày mới lại bắt đầu.

Một nụ cười sớm mai
.
Cho ngày dài tươi tắn
.
Quên hết mọi lo lắng
.
Để trái tim rộn ràng
.
Với câu chúc nhẹ nhàng
.
Mong mọi người hạnh phúc.

Mọi người trong phủ cũng đã thức, ai cũng tươi tắn chào đón ngày mới trong khi Shinichi thì uể oải giống như người mất hồn. Thấy lạ nên Hattori hỏi thăm cậu bạn thân của mình:

- Cậu hôm nay sao vậy, tinh thần không được minh mẫn cho lắm.

Mỉm cười trừ và trả lời đại một câu, Shinichi càng làm mọi người nghi ngờ hơn:

- À, chắc là lạ nước lạ cái nên ngủ không được đâm ra không có tinh thần ấy mà.

Không ai không biết, với thân phận hoàng tử của mình, Shinichi đã đi đến nhiều nơi để quan sát tình hình dân chúng và không lần nào cậu bị mất ngủ cả, chắc chắn đây là một câu trả lời xuôi cho qua chuyện.

" Chết tiệt, nếu không phải cô ta dựa vào vai mình mà ngủ thì mình không cần phải ngồi yên cho đến lúc gần sáng, bây giờ thì hay rồi, không còn tâm trạng làm bất cứ việc gì hết"._Shinichi thầm oán trách kẻ gây nên mọi chuyện.

Mặc cho Shinichi có bị làm sao hay không, dường như "hung thủ" vẫn chưa biết mình là nguyên nhân của mọi chuyện, cô nàng nhí nhảnh mong muốn được dạo phố:

- Anh Massui này, có thể làm phiền anh đưa mọi người đi dạo phố không?

Tất nhiên không thể từ chối lời yêu cầu thú vị từ cô bạn mới quen, Massui gật đầu đồng ý ngay.

Mọi người xuống phố, Shinichi cũng miễn cưỡng đi theo. Cả bọn con gái luôn luôn háo hức và hứng thú với những chú thỏ ngọc lắm lánh, hình nộm con nít dễ thương và ai cũng mua một cây kẹo hồ lô cho mình, vừa đi vừa ăn kẹo thì thoải mái biết chừng nào....

Trong khi mọi người đã đi xa về gian hàng tiếp theo thì Ran vẫn còn lúi húi đi sau, cô nàng như bị hút hồn bởi những thứ trước nay chưa từng thấy. Đắm mình vào những thứ mới lạ và quên bén mất mình đang bị bỏ lại một
mình. Đến lúc giật mình nhìn lại thì không còn ai cả. Cô khẽ gọi tên bạn của mình, không ai trả lời, cô chỉ nghe tiếng bước chân của người qua lại, tiếng rao hàng và vô vàn cặp mắt nhìn vào cô. Sự náo nhiệt và ồn ào lúc này lại
làm cô hoảng sợ hơn, theo cảm tính, cô cứ tiếp tục bước đi, bước đi và đến một góc phố vô cùng vắng vẻ. Cảnh vật hoang tàn, gió thổi bụi bay tứ tung. Miệng cô vẫn không ngừng kêu tên của những người bạn và sự im lặng đến đáng sợ là câu trả lời mà cô nhận được.

Bất giác, cô nghe thấy tiếng bước chân của ai đó, ngày càng gần hơn, đến lúc quay mặt nhìn lại thì đã ngất xỉu do trúng phải một cú đánh mạnh vào đầu.

- Ế! Ran và Shinichi đâu, sao không thấy bọn họ?_Aoko bỗng nhiên la lên, đầu quay tứ phía tìm kiếm bóng hình người bạn.

- Chắc là do hiếu kỳ quá nên bọn họ vẫn còn ở phía sau đấy mà, chắc cũng sẽ biết đường về thôi, lớn hết rồi mà.

Câu nói của Kaito làm mọi người dường như an tâm hơn, họ trở về phủ trước đợi bạn của mình về.

- Ơ...đây là đâu vậy?_Ran từ từ mở mắt, cô vừa rên rỉ vừa lấy tay xoa xoa đầu mình.

Trước mắt cô bây giờ là bốn bức tường cùng một màu đen u ám bao phủ. Cô chỉ có thể nghe được tiếng kêu của mình vọng lại, cô đứng dậy một cách khó khăn mà tiếng lại gần cánh cửa, đập mạnh và la lên dù cho cô biết điều
đó không bao giờ thành sự thật:

- Thả tôi ra! Thả tôi ra! Mấy người là ai mà dám bắt tôi hả?

Tuyệt vọng ngồi bịch xuống đất, Ran không biết làm gì thêm, cô đã thấm mệt, nhưng rồi hy vọng lại lóe lên khi cánh cửa được hé mở.....

Một bóng người vụt qua và cánh cửa nhanh chóng được đóng lại. Ran giật mình và càng ngạc nhiên hơn khi người
có số phận đen đủi giống mình lại là.....

- Shinichi! Sao anh lại ở đây?

- Đến đây để cứu cô chứ khi không rảnh quá lại chui rúc trong căn phòng hôi hám này à?_Shinichi lại làm thái độ lạnh lùng của mình càng làm cho Ran thêm ghét hơn.

- Vậy tại sao cậu lại bị bắt?_Ran bực bội hỏi, nhưng chắc một điều là cô đã bớt sợ hơn khi Shinichi xuất hiện.

- Không phải là bị bắt mà là tôi cố tình để cho họ bắt, tôi tình cờ thấy cô bị một đám người bắt đi nên tôi đi theo sau, đang định cứu cô thì thấy đông người quá, cả chục người chứ không ít, nếu đánh thì chưa chắc là thua
nhưng sẽ bị tổn thương chút ít, thế là tôi cố tình để cho họ bắt, với võ công của tôi chắc cũng thắng được không ít người._Shinichi cũng ngồi bịch xuống, mắt không ngừng quan sát để tìm lối thoát.

- Thế là hai chúng ta bị bắt hết, thế thì có ai cứu đâu chứ, ở đó còn lên mặt này nọ._Ran chề môi chế giễu

Không hiểu sao khi Shinichi xuất hiện, cô đã trở nên bình tĩnh hơn và tự nhiên hơn, trong lòng không còn cảm thấy sợ nữa.

- Cô lo xa quá, còn nhóm của Hakuba và Shiho bạn cô nữa chi, tôi đã để lại ám hiệu, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến đây, vấn đề là sớm hay muộn thôi.........mà này, cô có nghe thấy tiếng gì không?_Shinichi vừa nói vừa áp tai vào tường, khuôn mặt hiện lên rõ vẻ nghiêm túc lạnh lùng của mình.

Ran cũng áp tai vào nghe, quả thật là có tiếng động lạ, càng lúc càng lớn dần, những thứ đó từ từ bò vào trong căn phòng qua những khe cửa và rồi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro