Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên là Bạch Nguyệt Dao chưởng môn phái Thất Kiếm, một bang phái hùng mạnh trên giang hồ. Xinh đẹp, võ công cao cường, tuy nhiên lạnh lùng, cô là một trong những học trò tài giỏi nhất của cố Ban chủ võ lâm Thất Tuyệt Tâm. Có tấm lòng nghĩa hiệp,được mọi người gọi là Bồ Tát sống. Cô được mệnh danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.Kiếm pháp của cô làm đối phương
hoa mắt, chống mặt vì ra tay nhanh như gió lại nhẹ như nhàng như tấm vải thướt tha.
___________________________________
- Dậy đi, các câu dậy mau lên.

Aoko đánh thức những ai còn ngủ. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Mọi thứ sáng rực lên, bầu trời trong xanh cùng những đám mây trắng dày nặng trĩu đến nỗi muốn sụp xuống bầu trời. Tiếng suối chảy róc rách, mặt nước trong veo, từng đàn cá thay nhau bơi lội tung tăng. Ánh nắng mặt trời ấm áp sưởi ấm mọi vật. Khung cảnh thần tiên với vẻ đẹp hoang dã hiện ra rõ trước mắt mọi người, khác hẳn với một màu đen thâm thẩm, đáng sợ đến rợn người vào buổi tối mà mọi người đã từng nhìn thấy.

Nghe tiếng bạn gọi, mọi người cũng nhanh chóng thức dậy, tìm đến bờ suối rửa mặt cho tỉnh táo, nước trong đến nỗi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của từng người phản chiếu qua mặt nước. Dành một chút thời gian thưởng
thức vẻ đẹp hùng vĩ, có chút hoang dại này, tuy nhiên, mọi người vẫn không quên mục đích chính của mình- tìm cho được Shinichi và Ran.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, mọi người nhanh chóng tìm Ran và Shinichi. Những cô gái thì gọi tên Ran, còn các chàng trai thì không ngừng gọi tên cậu bạn thân. Tìm đã lâu nhưng vẫn không thấy bòng hình nào của
Shinichi và Ran, Shiho có chút thất vọng, mệt mỏi, không giống như tính cách thường ngày của cô, kiên định, cứng rắn và không bao giờ bỏ cuộc.

Đang lấy làm lạ thì Shiho thì mọi người dường như không tin vào mắt mình.

Một vị cô nương từ trên vách núi bay xuống với bộ xiêm y màu xanh ngọc bay phấp phới trong gió, khuôn mặt được một lớp vải che kín nhưng vẫn lộ ra đôi mắt đen to tròn đầy sát khí, làn da trắng mịn của cô cũng dễ dàng
nhìn thấy được. Cô từ từ khuất hẳn sau rặng tre xanh dày đặc, dường như cô không nhìn thấy họ. Không giấu được sự tò mò và ngưỡng mộ, Aoko quay qua hỏi các bạn:

- Cô ấy là ai mà có kinh công giỏi như vậy nhỉ? Lại còn xinh đẹp nữa chứ.

- Tớ thấy cô ấy cũng tàm tạm, nói xinh đẹp thì không đẹp bằng cậu nữa đó Aoko à._Kaito khéo léo khen Aoko, khuôn mặt Aoko lúc này đỏ như trái cà chua, chỉ biết e thẹn cúi mặt xuống, lảng tránh ánh mắt của Kaito.

- Mặc kệ cô ta là ai, nghỉ mệt bao nhiêu đủ rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm cho được Ran và Shinichi.

Hattori nhanh chóng trở về vấn đề chính, mặc dù có lẽ anh cũng là một trong những người tò mò nhất về thân phận của cô gái kia và tại sao cô ta lại bay xuống ngọn núi vắng vẻ không một bóng người này.

Nghe lời của Hattori, mọi người lập tức đứng dậy tiếp tục đi tìm hai người bạn. Họ đi vào sâu hơn.....sâu hơn nữa, đột nhiên Hakuba dừng lại trước một đoạn đường:

- Các cậu có nhìn thấy những dấu giày này không, nhỏ và thon gọn, có lẽ là dấu giày của con gái, bên kia có một bụi dương thanh bị nhổ đi khá nhiều. Cây này có tác dụng cằm máu rất hay. Chắc chắn người đi hái thuốc là Ran
còn người bị thương là Shinichi. Chỉ cần đi theo dấu giày này thì chúng ta có thể tìm được tung tích hai người họ.

Cẩn thận quan sát những gì Hakuba nói, mọi người đều gật đầu đồng ý với suy luận của cậu. Qủa thật, đi theo dấu giày, họ cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Ran đang tựa đầu vào vách núi mà ngủ, Shinichi cũng nằm kế bên. Không kìm chế được niềm vui và xúc động, Aoko và các bạn vội vàng chạy lại mà ôm chằm lấy Ran, bất kể cô nàng đang ngủ rất ngon. Bị các bạn ôm chặt, Ran giật mình tỉnh giấc, không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi người, nước mắt thấm đẫm mi mắt, cô cũng ôm chằm lấy mọi người.

Hakuba và các chàng trai cũng nhanh chóng tiến về phía Shinichi, lo lắng cho vết thương của cậu. Kaito nhẹ nhàng
đánh thức cậu. Shinichi từ từ mở mắt, anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy hỉnh ảnh của từng người bạn thân hiện lên trước mắt. Tuy không nhảy chổm vào ôm lấy Shinichi hay nước mắt rơi như đám bạn của
Ran, chỉ là một cái vỗ vai, hay một nụ cười lộ trên khuôn mặt, Shinichi và các bạn đều hiểu tình cảm của mình dành cho nhau.

- Cậu thấy sao rồi? Có còn đau không?_Makoto sờ nhẹ vào vết thương, anh ần cần hỏi thăm Shinichi.

- Không sao rồi, cảm ơn cậu.

Shinichi mỉm cười, sắc mặt của anh đã có phần hồng hào hơn. Mọi người thấy vậy cũng yên tâm phần nào. Shiho và các bạn cũng không quên hỏi thăm Ran mặc dù họ đều nhìn thấy Ran chỉ bị một chút vết thương ngoài da.

Nhẹ nhàng đỡ Shinichi ngồi dậy, mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn sau khi biết bạn mình bình yên vô sự.

Shinichi đứng lên khởi động, thấy vết thương trên người bớt đau, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cả bọn đang định quay về chỗ sợi dây thừng để thoát khỏi vực thẩm này thì lại được một phen bất ngờ khi thấy hỉnh ảnh
cô gái ban nãy bay khỏi ngọn núi. Kinh công cô ta nhanh như cắt, khuôn mặt sắc sảo hiện lên nhưng lại có phần sát khí. Tà áo xanh phấp phới bay trong gió, cô khẽ cuối xuống nhìn đám người của Shinichi, có lẽ cô đã nhìn thấy bọn họ, nhưng chỉ thoáng một cái thì cô đã biến mất, để lại hàng vạn câu hỏi thắc mắt trong đầu của nhóm bạn Shinichi.

- Này, Hattori, hôm nay là ngày mấy vậy?_Shinichi đột nhiên quay sang nhìn Hattori, khuôn mặt ánh lên nét nhìn cực kì nghiêm túc.

- Ơ.....À.....Hôm nay là ngày ABC

- Có chuyện gì mà cậu khẩn trương vậy?_Hattori ngạc nhiên

Sonoko cũng ngạc nhiên không kém, cô khẽ quay sang Shinichi:

- Rằm tháng tám hằng năm là ngày tổ chức đại hội Đào Hoa, chủ trì bữa tiệc là chưởng môn phái Ngọc Tiêu, trang chủ Đào Hoa Trang, thiên hạ đệ nhất Kinh công, nếu tớ đoán không lầm thì cô nương ban nãy không ai khác
chính là Bạch Nguyệt Dao. Người mà để đích thân cô ấy đi mới tham dự đại hội chắc chắn không phải người tầm thường. Trong vực thẳm vắng vẻ này, nhất định có một người cực kì lừng lẫy trong giang hồ.

Shinichi một hồi rồi lại nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc. Không cần nói nhiều, ai cũng có thể biết, anh chàng dự định sẽ khám phá vực thẳm này.

- Thế nên cậu muốn tìm hiểu người mà đích thân ban chủ phái Ngọc Tiêu mời là ai?

Aoko với ánh mắt hai chấm nhìn Shinichi. Anh chàng thì cứ ngây thơ mà gật đầu, xung phong đi trước, mặc dù chẳng biết mình đi đúng hay không.

Càng đi vào sâu, cảnh vật hoang dã càng lúc càng biến mất, để lại hình ảnh một rừng tre xanh thẩm thẩm cao vút vút trước mặt. Lá tre rì rào theo tiếng gió hòa theo tiếng chim ríu rít trên ngọn cây

Mọi người như bị khung cảnh đơn sơ mộc mạc ấy cuốn hút lúc nào cũng không hay. Họ cứ đi mãi, đi mãi rồi đến một ngôi nhà tranh trong khu rừng. Ngôi nhà tranh đơn sơ được lợp bằng lá, phía trước là một khoảng sân khá rộng, bên ngoài hàng rào còn có một bụi hoa đỏ thắm càng tăng thêm vẻ đẹp giản dị của nó.

Sựng lại một chút để ngắm nhìn ngôi nhà, cả bọn quyết định bước vào trong, Sonoko mạo gan gõ cửa:

- Cho hỏi có ai ở nhà không?

Đợi một hồi nhưng cô vẫn không nghe thấy tiếng ai trả lời, cô vẫn kiên trì gọi tiếp:

- Có ai ở nhà không vậy?

Khuôn mặt cô bắt đầu biến sắc, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, cả bọn không giấu nổi một trận cười lớn. Sonoko xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.

Đợi một hồi lâu mới thấy bóng dáng hai người từ từ xuất hiện. Đứng trước mặt cả bọn bây giờ là hai cụ già tóc bạc phơ. Mỗi người cằm một cây gậy chậm rãi tiến về phía của Shinichi, trong khi nhóm của Ran còn đang châm chú nhìn thẳng vào hai lão tiền bối trước mặt thì đám của Shinichi đã reo lên:

- Sư phụ! Sư thúc!

Trố mắt nhìn về phía nhóm Shinichi, các cô gái vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và người đứng trước mặt mình là ai.

- Thì ra 10 năm trước hai người quy ẩn giang hồ là đến đây sao? Hèn chi bọn con tìm người quá trời mà không thấy.

Kaito hối hả chạy đến hỏi thăm hai vị sư phụ và sư thúc, Shinichi và mọi người còn lại cũng nhanh chóng tiến đến hai vị sự phụ của mình.

- Đây là sư phụ và sư thúc của chúng tôi Bạch Dương Phong và Vô Nguyệt Minh.

Shinichi đưa tay về phía hai vị tiền bối và giới thiệu về họ.

- Cái gì? Bạch Dương Phong và Vô Nguyệt Minh đây sao? Người sáng lập ra tuyệt thế võ học Song Long Kiếm đệ nhất thiên hạ?

Cả bọn trố mắt nhìn thẳng vào Shinichi rồi nhanh chóng chuyển hướng nhìn sang hai hai cụ già trước mặt.

- Đúng vậy, chính là ta và đệ đệ của ta đã sáng lập ra kiếm pháp mà mọi người ca tụng là tuyệt thế võ lâm đây.

Nở một nụ cười thân thiện trên môi, Dương Phong tiền bối nhìn sang nhóm bạn của Ran, tay thì vuốt hàm râu dài bạc phơ của mình.

- Chúng cháu có mắt như mù, có gì không đúng xin hai vị tiền bối bỏ qua cho._Shiho lễ phép cúi đầu với hai vị tiền bối, các cô gái thấy vậy cũng cuối theo.

- Được rồi. Không sao đâu. Các cháu cứ gọi bọn ta là sư phụ với sư thúc luôn đi, đều là người nhà cả mà.

Bạch Dương Phong nở một nụ cười hiền từ nhìn vào đám bạn của Ran. Trong khi đó thì Ran và các bạn vẫn không hiểu cho lắm cái từ "người nhà".

- Ông biết tụi cháu là ai không mà bảo là người nhà ạ?_Kazuha mạo gan hỏi thay cho cả đám.

- Khỏi cần nói ông đây cũng biết các cháu là ai, ngại không muốn nói ra thì ông cũng chẳng thèm nói.

Dương Phong cười lớn làm cả bọn không ai hiểu gì, chẳng lẽ thân phận công chúa của các cô bị lão tiền bối này phát hiện? Dòng suy nghĩ vừa mới xuất hiện thì đã bị Nguyệt Minh cắt ngang:

- Các con đến đúng lúc lắm, ta và sư huynh có việc nhờ các con. Ban nãy, cung chủ phái Ngọc Tiêu, Bạch Nguyệt Dao vừa đến tìm ta. Đại Hội Đào Hoa mỗi năm một lần lại được tổ chức, lần này ta sẽ dạy cho các con

Song Long Kiếm, các con hãy cố gắng đánh bại các tuyệt thế võ học khác, đặc biết phải vượt qua Thiên hạ đệ nhất kiếm Triệu Hoa Ngữ. Nhưng nếu không thắng cũng không sao, ta đây cũng không vì cái danh dự đó mà kêu đệ tử của mình mạo hiểm, nếu các con không muốn thì ta đây cũng không ép.

Im lặng một hồi rồi nhìn nhau, Shinichi đại diện cả bọn tiến về phía trước, nói rõ:

- Được thôi, tụi con quyết không để người thất vọng.

Khuôn mặt của hai vị tiền bối bắt đầu nở một nụ cười mãng nguyện, không cần nói nhiều, hai người lập tức bẻ một cành tre dài, thực hiện Song Long Kiếm pháp cho bọn Shinichi xem.

Chỉ một cành tre trên tay mà Song long kiếm pháp đã làm người khác hoa mắt chóng mặt, từng chiêu xuất ra biến hóa khôn lường, lúc trông có vẻ mềm yếu như một chú chim non, lúc lại vô cùng mãnh liệt như hai con rồng đang đấu với nhau. Mọi thứ nhanh chóng thu vào tầm mắt của cả bọn. Sau một lúc đã thi triển cho mọi người thấy sự
lợi hại của Song Long Kiếm Pháp, hai tiền bối lập tức ném 2 cành tre cho Shinichi và Hakuba, hai anh chàng cũng nhanh như cắt cầm lấy cành tre, cả hai thực hiện lại những gì mình đã thấy một lần nữa. Tuy không đạt đến mức
xuất thần nhập quỷ như sư phụ và sư thúc nhưng cũng có thể nói, Shinichi và Hakuba lãnh thụ được khá nhanh nhưng lại thấy có chút không hợp nhau về lúc xuất chiêu, Dương Phong tiền bối vẫn chăm chú nhìn, có lúc lại
nhíu mày khó chịu, họ không xuất chiêu sai, cũng không phải hai người xa lạ, tại sao lại phối hợp không ăn ý với
nhau như người và sư đệ của mình đã tập. Nhìn thấy được vẻ không hài lòng của Sư phụ, Shinichi và Hakuba
dừng lại, tiến về phía Dương Phong tiền bối:

- Sư phụ, chúng con cảm thấy kiếm pháp không được hài hòa cho lắm, chúng con tập sai chăng?

Lại đưa tay lên vuốt râu, suy ngẫm một chút thì nụ cười hiền từ lại hiện lên trên khuôn mặt của ngài:

- Shinichi, con và cô gái này thử tập cùng xem sao.

Vừa nói, ngài vừa chỉ vào Ran đang đứng xem gần đó. Khuôn mặt cô lúc này rất chi là buồn cười, mắt mở to hết
cỡ, miệng thì há ra lớn đến nỗi có thể đút trọn một quả trứng vào trong, nhìn thấy bộ dạng đấy, không ai có thể giấu được một nụ cười. Tuy rất buồn cười nhưng Shinichi cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng vì nghe lời sư phụ
nên anh đành lấy cành tre trên tay Hakuba đưa cho Ran. Cô cũng cầm lấy, đi ra giữa sân và bắt đầu tập với Shinichi.

Hai người chỉ mới vừa xuất chiêu thứ nhất thì mọi người đã phải chú tâm tột độ, theo dõi họ tập từng chi tiết nhỏ.

Tuy Ran không giỏi võ như Hakuba, nhưng cô nàng lại hết sức ưng ý với Shinichi.

Kiếm Pháp uyển chuyển giữa rừng tre xanh thẳm hòa cùng với tiếng suối chảy róc rách, tiếng lá cây xào xạt, thấy khung cảnh như vậy, Shiho cũng góp vui.Cô lấy cây sáo trúc của mình ra thổi, tiếng nhạc vang lên giữa núi
rừng, nhìn Shinichi và Ran bây giờ không khác nào một con phượng hoàng đang nhảy múa xung quanh con rồng hùng dũng, nhưng động tác hòa hợp với nhau một cách tự nhiên. Quả thật lúc đầu động tác rất mềm mại, lúc sau càng lúc càng nhanh hơn. Shiho cũng thổi sáo một lúc một gấp gáp, khúc tiêu dao càng làm cho dũng khí của hai người cao hơn, luyện tập càng ăn ý và phát ra những uy lực rất lớn khiến hai vị sư phụ mỉm cười hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro