Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7. Lần đầu tiên.

"Nghĩ gì vậy mấy ông nội, chỉ là nhờ các anh tìm cho em đồ mà thôi." Lâm An nhìn vẻ mặt của bọn họ liền hiểu rõ trong lòng. Cậu ngay lập tức nổi giận mắng một câu, sau đó liền nói thẳng ý đồ của của mình.

Nếu nói muốn giết ai thì cậu trái lại rất muốn giết tên cầm đầu khống chế cậu suốt năm năm trời ở đời trước. Nhưng việc này không cần người khác nhúng tay. Khi mạt thế đến, nếu cậu có duyên gặp lại đám người đó, thì chắc chắn cậu sẽ có nhiều phương pháp tự mình báo thù.

Đời trước khi mạt thế vừa tiến đến cái tên đó cũng chỉ là một dị năng giả hệ hỏa một mà thôi. Hiện giờ Lâm An đã là dị năng giả không gian cấp hai, chỉ còn kém một chút nữa sẽ thăng lên cấp ba. Tuy cậu không thuộc hệ dị năng công kích, nhưng dù sao đẳng cấp chênh lệch vẫn còn đó. Nếu thực sự đụng phải gã, cậu sẽ có biện pháp khiến cho đối phương đời này không có cơ hội nào làm một dị năng giả cấp ba lớn mạnh sau này.

Còn nếu như không gặp mặt.. thì thôi quên đi, sống lại một đời, báo thù đối với cậu chỉ là thứ yếu. Có thể cứu lấy mình để tiếp tục sống sót mới là chuyện quan trọng.

Có lẽ đang nghĩ tới điều gì đó không tốt, khiến cho vẻ mặt lãnh đạm của Lâm An còn lộ ra thêm một nụ cười khác thường. Mặc dù sát ý không rõ ràng, nhưng đôi mắt màu đen sáng ngời của cậu không tự chủ được mà biểu lộ ra một chút ý nghĩ xấu xa. Nhìn thấy nét mặt này của Lâm An, khiến cho ba tên lưu manh sinh sống ở thời đại hòa bình khỏi cảm thấy rét run.

Một kẻ trong đó nuốt nước bọt, có chút không tự nhiên nói, "Tiểu.. Tiểu Lâm à, em rốt cuộc muốn nhờ mấy anh lấy cái gì? Cho tụi anh một lời xác định đi."

"Đúng đó, nhìn mặt của chú em sao đáng sợ quá vậy, ai đắc tội em hả?"

Lâm An nói, "Không có, mấy anh nhìn lầm rồi."

Lâm An che giấu tâm tình trong đôi mắt của mình. Một lần nữa hồi phục lại dáng vẻ ngây ngô trước kia, thêm một chút lưu manh của cái tuổi mới lớn. Lâm An cười, từ trong túi móc ra tờ giấy đưa cho bọn họ, cậu nói. "Ây, đừng lo lắng, em chỉ muốn nhờ các anh nghĩ biện pháp giúp em có những thứ này thôi. Em cũng không dám nhờ không các anh, nếu vật này tới tay, em sẽ ra cái giá này." Lâm An nói xong liền đưa hai ngón tay lên.

Tên lưu manh tiếp nhận tờ giấy nhìn thoáng qua. Hắn đầu tiên là nhíu mày, nhưng sau khi nhìn thấy hai ngón tay của Lâm An, ánh mắt của hắn liền tỏa sáng, ba người liếc nhìn có chút động tâm. Chẳng զua chỉ là tìm về vài con dao găm với mã tấu loại tốt mà thôi, cũng không có liên quan đến súng đạn. Đối với những kẻ như bọn họ mà nói thì mấy thứ này tìm không khó.

Huống hồ cái giá mà Lâm An ra thật khiến cho cả ba động tâm. Hai vạn! Bọn họ còn có thể kiếm được giá chênh lệch, vụ buôn bán này có thể làm!!

Ba người nhỏ giọng nói chuyện với nhau một hồi. Một kẻ trong đó hạ giọng tỏ ý hàng mà Lâm An muốn có có thể gom đủ vào ba ngày sau. Lâm An gật đầu đồng ý, sau đó cùng đối phương ước định thời gian giao dịch và địa điểm. Ba người nhìn nhau cười, bọn họ lại giống như lúc mới tới, vừa uống bia vừa ăn hải sản nướng, tán gẫu với Lâm An một hồi sau đó rời đi trước.

Về phần Lâm An, cậu vẫn tiếp tục gọi đồ ăn dưới ánh nhìn đầy giật mình của chủ quán. Sau khi ăn xong một bàn đồ ăn, cậu mới đỡ cái bụng của mình đứng lên, tìm chủ quán đặt thêm một đống hải sản khác. Nói là cậu muốn mời vài người bạn ở nhà ăn đồ nướng, lại lười làm mấy món này. — Còn về việc đối phương có tin không, cậu cũng lười giải thích thêm. Kiếm tiền thì cần gì quan tâm đến chuyện đó là thật hay giả. Ông chủ quán hải sản nướng vô cùng vui vẻ mà đáp ứng.

Nói xong giá cả, vô số phần hải sản được bỏ vào hộp, ngay cả đồ gia vị cũng được phân ra nhiều phần. Dù sao vài ngày nữa tiền cũng sẽ giống như tờ giấy trắng. Còn không bằng hiện giờ cậu mua thêm vài xâu hải sản, sau đó để dành ăn từ từ mới là chuyện thiết thực.

Ngày 17 thảng 11 năm 201x, thu vào "món hàng" trị giá hai vạn cuối cùng. Sau khi dùng hết mấy nghìn đồng còn sót lại trên người mua nước suối, cậu liền chặn cửa sổ, đóng chặt cửa ra vào từ chối tiếp khách. Tất nhiên, một thân một mình như cậu sẽ không có ai đến ghé thăm.

Giống như những cuốn tiểu thuyết mạt thế thường viết. Thảm họa nói đến là đến, dấu hiệu báo trước rõ rệt nhưng lại không khiến cho người ta chú ý nhiều.

Gần nửa tháng nay, trong thành phố liên tục nổi lên vài vụ án chó dại đột nhiên bệnh cắn người. Đài truyền hình thành phố Cẩm liền mượn cơ hội này làm vài chương trình tuyên truyền về cách chăm sóc vật nuôi an toàn. Những đội bắt chó dại cầm một mạng lưới sao chép quét qua toàn bộ các khu dân cư trong thành phố. Sau vài ngày rối loạn xôn xao, người dân cũng dần dần bình lặng trở lại.

Không ai đặt biệt quan tâm đến tình huống sau khi nhập viện của những người bị chó dại cắn. Tin tức lan truyền rồi cũng qua đi, về phần những ngưởi bất hạnh bị chó dại cắn phải, cũng chỉ đến bệnh viên tiêm vài mũi vắc-xin, sau đó liền xem như không có việc gì.

Toàn bộ thành phố vẫn bận rộn như cũ giữa những tiếng ồn ào náo động của giao thông vận chuyển. Một ít biến hóa xảy ra ở trong góc rất dễ khiến cho người ta rơi vào quên lãng. Thế cho nên những biến hóa này không ngừng bị ủ lại, lên men, sau đó bành trướng. Cuối Cùng là thảm họa vô pháp vãn hồi.

Lâm An nhìn nhìn người phụ nữ MC vẫn còn đang ra sức hô hào tiêu chuẩn nuôi chó dành cho mọi người dân thành phố. "Định kỳ mang thú cưng đi tiêm vắc-xin phòng bệnh. Nếu các bạn ra mồ hôi ướt lòng bàn tay hay tim đập nhanh..."

Nhanh thôi, sắp tới rồi, chính là ngày hôm nay, rất nhanh thôi...

Ở đời trước chính là như vậy, ai cũng không nghĩ tới cái bệnh "chó dại cắn người" này sẽ đột nhiên gia tăng đáng kể sau ngày hôm nay. Ấn núp bên trong cơ thể của bọn họ không phải là độc tố của bệnh chó dại mà là bệnh độc tang thi, sau này được hậu thế gọi là virus T. – Loại virus này đến từ thiên thạch bên ngoài tầng không gian. Nó ngẫu nhiên rơi xuống vùng địa cực, sau đó được lớp băng bao phủ đông lại. Mãi cho đến một ngày tảng băng đó "ngẫu nhiên" lại tan chảy. Virus cũng theo đó mà tụ hợp lại xâm nhậm vào biển rộng. Trải qua thời gian nước biển bốc hơi lên tầng khí quyển, rồi ngưng tụ thành mây, sau đó tạo thành mưa...

Một vòng tuần hòan cứ thế lập lại, và bà mẹ thiên nhiên vô cùng khéo léo dung thật nhiều thứ "ngẫu nhiên" để đưa tặng cho nhân loại một món quà khó có thể tiêu hóa.

Rạng sáng ngà 18 – cũng chính là đêm nay, khi kim dài lướt qua con số mười hai. Những thứ đã hòa tan vào trong nước và không khí ô nhiễm đang ẩn núp trong thân thể của người nhiễm bệnh độc sẽ giống như được nhấn công tắc, đột nhiên mà bạo phát, khiến cho nhân loại trở tay không kịp, và tiếp đó... toàn bộ thành thị phồn hoa đều trở thành chốn mua vui cho đám tang thi.

Lâm An thở sâu một hơi, nhớ lại tất cả mọi thứ mà cậu đã nhìn đã nghe ở kiếp trước, trong lòng không rõ đây là khổ sở hay là hoang mang. Mặc dù khó chịu, cậu cũng chưa từng nghĩ tới sẽ lợi dụng việc mình sống lại làm anh hùng cứu vớt toàn bộ nhân loại. Đó là chuyện của những người hùng muốn làm. Còn cậu, Lâm An chỉ là một tiểu nhân vật khát vọng được sống sót ở mạt thế. Là một kẻ ích kỷ, nhát gan, việc cậu có thể làm cũng chỉ là đem hết toàn bộ sức lực ra để khiến cho mình sống lâu hơn một chút, một chút cũng đủ tốt rồi...

Ngày mười tám tháng mười một, lúc một giờ hai mươi ba phút sáng. Trên hành lang dần dần vang lên tiếng đập cửa bang bang. Từ nhỏ đến lớn, tiếng động ồn ào từ từ nổi lên, đánh vỡ đêm khuya vắng vẻ. Trong bóng tối Lâm An mở mắt ra, cậu đứng dậy lẳng lặng ngồi ở trên giường. Gần như có khả năng dự kiến được sự việc kế tiếp sắp xảy ra.

"Ông đúng là thứ quỷ yêu, lại chạy đi đâu lêu lổng thế hả? Ông còn có mặt mũi trở về đây sao!" Sát vách nhà Lâm An vừa dọn đến một đôi vợ chồng trung niên. Nữ chủ nhân ngôi nhà đó hung hùng hổ hổ mở cửa cho người chồng say xỉn nửa đêm trở về. Chắng biết hai người nói gì, một hồi yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, ngay sau đó là tiếng gào thét cuồng loạn bạo phát.

"A!!! Có quỷ!! Có ai không cứu tôi với, mau cứu tôi..."

Ngoài cửa, con tang thi vừa xuất thế bị mùi máu thịt tươi ngon của người phụ nữ mập mạp hấp dẫn. Sâu bên trong khoang miệng hư thối của nó phát ra tiếng ồ ồ đầy hưng phấn, nước dãi cũng tí tách chảy xuống hai bên miệng.

Con tang thi lê bước chân cứng ngắc đi từng bước một tiến đến cánh cửa mở rộng trong phòng. Nó đi đến gần phụ nữ hai chân mềm nhũn đang nằm té ngã trên mặt đất. Như không hề nghe thấy tiếng thét chói tai cùng giọt nước mắt cầu xin của bà ta, móng tay cùng hàm răng sắc nhọn của nó không chút lưu tình mà xé nát da thịt của đối phương.

"Ôn ào gì thế, hơn nửa đêm rồi đó bà nội, có cho người ta ngủ hay không hả. Có bệnh thì..."

Tiếp ngay sau đó, bên trong ngôi nhà của gia đình kia cũng truyền đến tiếng mở cửa kèm theo thanh âm bất mãn chửi rủa. Sau đó lại vang lên tiéng thét chói tai, một hồi hỗn loạn, làm náo động khắp cả hành lang. Vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại, cánh cửa mở rộng, tiếng hét vang lên bên tai không dứt. Thanh âm Ô Ô hưng phấn của đàn tang thi, tiếng đập cửa ầm ầm mạnh mẽ...

Mùi máu tươi nhàn nhạt truyền tới hấp dẫn càng nhiều tang thi đang du đãng ở khu dân cư. Bữa tiệc mang tên mạt thế cứ như vậy chậm rãi mở màng.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Lâm An một đêm không ngủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm mà ngã xuống giường.

Nhà cậu nằm ở tầng đầu tiên, nên tối qua có không ít tang thi cố gắng đập cửa. Nhưng cánh cửa chống trộm của cậu vẫn kiên cố ngăn cản chúng lại ở bên ngoài.

Tang thi cấp một tuy không có trí tuệ, nhưng chúng có bản năng biết dung sức lực để tìm kiếm con mồi. Khu dân cư cũ kỹ này của bọn họ không có bao nhiêu nhà có cửa chống trộm đặt biệt vững chắc. Thậm chí có nhà chỉ lấy một ván gỗ làm cửa, nhìn qua thì rất nặng. Có thể ngăn cản trộm cắp, nhưng lại không thể ngăn cản được sức đánh cửa lien tục của tang thi.

Nơi Lâm An cư trú chỉ có bốn tầng lầu, mỗi tầng có ba căn hộ, tổng cộng cũng chỉ có mười hai gia đình. Tình huống trên lầu cậu tạm thời không biết. Nhưng sau khi trải qua một đêm thì ở tầng một này cũng chỉ còn mình cậu là người may mắn còn sống sót.

Tạm thời không có nguy cơ bị tang thi nuốt chửng. Lâm An đem mình chôn vào trong chăn, vừa lo sợ thấp thỏm vừa cảnh giác thiếp đi. Lâm An chìm trong giấc ngủ chập chờn không yên. Mỗi lần bên ngoài cánh cửa có chút động tĩnh cậu đều có thể ngay lập tức giật mình tỉnh dậy. Nắm chặt cây mã tấu bên cạnh, cả người cậu lâm vào trạng thái cảnh giác.

Sau khi miễn cưỡng bổ sung lại tinh thần, cậu cầm chặt cây mã tấu trong tay, nhẹ nhàng đi về phía nhà bếp. Cậu đè thấp thân thể rồi nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Mấy con tang thi này gần như không có thị lực, nhưng thính giác và khứu giác của bọn chúng lại nhạy cảm đến dọa người. Nhất là khứu giác, chúng đối với mùi máu tươi cực kỳ mẫn cảm. Điều này cũng khiến cho số phụ nữ còn sống sót ở hậu kỳ mạt thế ít hơn đàn ông. Cơ thể kiểm soát sinh lý, phụ nữ mỗi tháng đều phải mất một chút máu.

Bất cứ người phụ nữ nào có thể song sót đều không dễ trêu chọc. Lâm An cố hết sức chuyển động nhẹ nhàng đi về phía ban công ở nhà bếp, cậu nhìn ra ngoài, cách ban công không đến hai mét có ba con tang thi đang du đãng. Còn đằng sau bãi cỏ thì trái lại chỉ có một con đang lảo đảo lắc lư, đi đi lại lại bốn phía xung quanh mà chẳng có mục đích.

Trong lòng Lâm An tràn đầy tính toán, những hộ gia đình ở khu dân cư cũ này vốn không nhiều. Dựa theo tình huống tối qua trên hành làng có lẽ chỉ có hai đến ba tên tang thi, số lượng này không tính là nhiều. Đối với một người giàu kinh nghiệm lăn lộn suốt năm năm ở mạt thế như cậu mà nói, mấy con tang thi cấp một này chẳng thấm vào đâu.

Đợi đến lúc tang thi cấp hai hay thậm chí cấp ba xuất hiện, thì lúc đó mới chính là thời điểm cậu phát sầu. Không gian dị năng của cậu thuộc hệ trợ giúp. Mặc dù sau khi thức tỉnh dị năng, các cơ quan chức năng trong cơ thể được cường hóa thích hợp. Nhưng nếu so với dị năng chiến đấu hệ công kích thì sức tấn công của cậu không tính là mạnh mẽ.

Hiện giờ cậu là dị năng giả không gian cấp hai. Nếu so giá trị vũ lực với các dị năng đồng cấp khác thì sức chiến đấu của cậu yếu hơn bọn họ một nửa. Nếu phải đấu một chọi một, thì đối phó với tang thi cấp một cậu vẫn có thể thuận buồm xuôi gió. Còn nếu gặp phải tang thi cấp hai, cậu chỉ miễn cưỡng bảo vệ được mạng của mình. Nhưng đụng phải tang thi cấp ba, cậu đành phải chạy trốn trối chết.

Tình hình hiện giờ của cậu không tính là tốt đẹp lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro