phần 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Hải Vực Âm Dương!
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 488: Hải Vực Âm Dương!
30/06/2018
Lăng Lan chờ đợi tất cả đoàn viên tập họp, cô cũng không đợi một cách vô ích, cô lấy khẩu súng ánh sáng tầm xa từ sau lưng, nhắm ngay phía dưới, bắn một phát không mục đích.

Một đường sáng chói mắt phá vỡ bầu trời đêm, từ trên trời giáng xuống.
00:00 / 00:00

“Oanh” một âm thanh trầm đục, chùm ánh sángbắn trúng mặt đất, không phát ra tiếng vang dữ dội, chùm ánh sáng chói mắt kia biến mất trong nháy mắt, vô ảnh vô tung, giống như bị cái gì cắn nuốt.

"Cảm giác này, hình như phía dưới không phải là mặt đất." Lăng Lan nhíu mày, mặt sắc mặt ngưng trọng hỏi thăm Tiểu Tứ: "Tiểu Tứ, một kích mới vừa rồi, em phát hiện cái gì?"

"Theo phản ứng của ánh sáng, phía dưới giống như là chất lỏng." Bởi vì cách mặt đất có hai ba trăm thước, chỉ dựa vào máy ghi hình của cơ giáp, trời tối đen như mực mang đến không ít phiền toái để Tiểu Tứ thu tài liệu.

"Lão đại, có cơ giáp tới." Đang lúc Lăng Lan muốn lại gần xem một chút thì đột nhiên Tiểu Tứ nhắc nhở Lăng Lan, có biến rồi.

"Lão đại!" Tiến vào khoảng cáchcó thể liên lạc cho tiểu đội, Lăng Lan nghe trong băng tần, một giọng nói gà trống quen thuộc xuất hiện, chẳng qua bây giờ giọng nói của cậu ta, lạnh hơn bình thường.

"Là Lạc Lãng!" khóe miệng Lăng Lan mỉm cười nói, cô không nghĩ tới người thứ nhất đến lại là Lạc Lãng, tuy nhiên nghĩ đến giọng nói vừa rồi của Lạc Lãng, cũng biết Lạc Lãng mở ra nhân cách vô cùng bình tĩnh, khi Lạc Lãng có nhân cách này thì trình độ thao tác điều khiển cơ giáp của Lạc Lãng, liền tăng vọt, một bước tiến vào phạm vi đặc cấp sư sĩ, điều này cũng có thể hiểu được vì sao cậu ta có thể tìm đến nhanh như vậy.

"Lão đại, tớ tới rồi." Mặc dù Lạc Lãng điều khiển cơ giáp cao cấp, nhưng tốc độ đã đạt đến cơ giáp cao cấp cao nhất, chênh lệch cũng không lớn với tốc độ cơ giáp đặc biệt.

"Lạc Lãng, tớ đi phía dưới điều tra tình huống, nơi này giao cho cậu." Lăng Lan trực tiếp nói một câu, điều khiển cơ giáp nhanh chóng bay xuống.

Lạc Lãng nghe vậy, nhanh chóng lấy kiếm quang từ sau lưng cùng súng ánh sáng tầm ngắn, ở trong bóng tối không ánh sáng, có kiếm quang chứa quang năng thích hợp hơn so với binh khí lạnh, dĩ nhiên, đây là chỉ là lúc chiến đấu cận chiến. Nhưng lúc này, lại không thích hợp mở kiếm quang ra, mặc dù ánh sáng kiếm quang có thể chiếu sáng bốn năm mươi thước, nhưng cũng làm cho cậu ta trở thành cái biabị đánh lén, Lạc Lãng mở nhân cách vô cùng bình tĩnh ra dĩ nhiên sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.

Ánh mắt Lạc Lãng trở nên tĩnh táo hơn, cậu cẩn thận phòng bị tình huống bốn phía, nhìn như một câu nói đơn giản của Lan lão đại, nhưng thật ra là giao an nguy cho Lạc Lãng, cho nên coi như Lạc Lãng mở nhân cách vô cùng bình tĩnh, cũng cảm thấy căng thẳng.

Nhưng, cho dù như thế, cậu cũng sẽ không cô phụ đối với tín nhiệm của lão đại! Lạc Lãng trong khoang thuyền điều khiển dùng sức nắm thành quyền.

Đột nhiên cậu cảm giác phía bên phải, có động tĩnh, cậu không cần suy nghĩ, giơ súng ánh sáng tầm ngắn lên bắn một phát.

"Má ơi, mưu sát!" Tề Long mới vừa đuổi tới, còn chưa chờ cậu thở gấp, cũng cảm giác được một nguy cơ lớn lại sắp tới, trong nháy mắt, tốc độ trên tay, lại phá kỷ lục của chính mình. Cũng bởi vì phản xạ thần kinh thần kỳ này, để cho cậu tránh thoát một kích xuất hiện ngoài ý muốn này.

Cho đến lúc này, Tề Long mới phát hiện, cách cậu mười mấy thước, vẫn còn có một cơ giáp ẩn ở trong bóng tối.

Nghe được trong băng tần tiểu đội đột nhiên phát ra một giọng nói lớn, Lạc Lãng cảm thấy lũ lụt trôi miếu long vương *, người mình đánh người mình. Cậu thu súng, lạnh lùng nói: "Thì ra là cậu, Tề Long."

(*Lũ lụt trôi miếu Long vương từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”, tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. Nói về hoàn cảnh người cùng một nhà, vì không biết nhau mà xảy ra hiểu lầm gây nên xích mích.)

"Lạc Lãng... Ách, cho dù là Lạc Lãng, tại sao cậu không phát một tiếng thì nổ súng đây?" Tề Long thấy người quen, cũng thu hồi vũ khí trong tay, điều khiển cơ giáp đi tới trước mặt Lạc Lãng.

"Cậu quay về, vì sao không thông báo một tiếng?" Lạc Lãng lạnh lùng hỏi, trong lời nói thậm chí còn mang theo một tia trách cứ.

Tề Long sờ sờ lỗ mũi, ngượng ngùng nói: "Tớ... Đây không phải là gấp gáp chạy tới sao?"

"Đáng đời!" Lạc Lãng khinh bỉ liếc Tề Long một cái, đừng tưởng rằng cậu là Lạc Lãng bản thể, nói gì sẽ tin cái đấy.

Tề Long im lặng sờ sờ lỗ mũi lần nữa, sau đó nói sang chuyện khác: "Tại sao lão đại không có ở đây?" Cậu muốn cho lão đại một kinh hỉ, còn tưởng rằng cậu là người thứ nhất đến, không nghĩ tới, chạy tới đầu tiên chính là Lạc Lãng, Lạc Lãng còn mở nhân cách vô cùng bình tĩnh ra, thật là một nhân cách lừa gạt khó khăn.

Lạc Lãng không trả lời, chẳng qua là chỉ chỉ phía dưới. Tề Long cũng không phải người đần, liên tưởng đến lão đại bắn đạn tín hiệu màu tím chỉ thị cho việc trôi lơ lửng, cũng biết phía dưới nhất định là có chút vấn đề, có thể cũng không an toàn.

Nếu lão đại chưa nói để cho bọn họ đi xuống, Tề Long cũng không có tự chủ trương, mà là cùng Lạc Lãng chờ đợi cảnh giới chung quanh. Tề Long rất rõ ràng, bây giờ là thực chiến, bất kỳ nguy hiểm nào đều có thể mang đến cho cậu tai hoạ ngập đầu, cậu không muốn bởi vì xung động mù quáng, để cho mình thấy Ngọc đế trước thời gian.

Lăng Lan bên này, điều khiển cơ giáp trực tiếp bay đến phía dưới, cô lấy kiếm quang từ sau lưng ra, cũng mở nguyên năng lượng ra, nhất thời kiếm quang phát ra một đường sáng mạnh, trong nháy mắt thắp sáng chung quanh chừng năm mươi thước không gian.

Lăng Lan mượn ánh sáng này, đi xuống chút nữa, rốt cục nhích tới gần "Mặt đất", mặt đất bằng phẳng, bóng loáng bắt đầu phản xạ ánh sáng kiếm quang, khiến cặp mắt Lăng Lan lập tức bị chói lóa.

Không đợi Lăng Lan phân phó, trong nháy mắt màn hình cơ giáp tối xuống, Tiểu Tứ trực tiếp che bớt ánh sáng phản xạ, cũng không hề ảnh hưởng tầm mắt Lăng Lan.

Lăng Lan phi hành một đoạn dọc theo mặt đất, phát hiện chung quanh cũng là "Mặt đất" như vậy, không biết điểm cuối ở nơi nào.

Lăng Lan đâm một phát kiếm quang xuống, kiếm quang gần như không có cảm giác lực cản, trực tiếp không xuống mặt đất, cho đến chuôi kiếm.

Lăng Lan nhanh chóng nhấc tới, vốn "Mặt đất" bằng phẳng nên thay đổi, bắt đầu từ từ lay động.

"Kiếm quang năng lượng bỗng chốc bị tiêu hao hết một phần sáu, nước này thật là kỳ quái." Lăng Lan thấy trong màn hình nhắc nhở năng lượng kiếm quang tiêu hao, tự nhủ nói.

"Là nước, hơn nữa nước này có thể có sự ăn mòn, hoặc là nó có năng lực hấp thu năng lượng." Lăng Lan nhanh chóng đeo kiếm quang sau lưng, đồng thời lại lấy Binh khí lạnh xuống —— cự kiếm.

Lăng lan cầm cự kiếm trong tay, sử dụng kiếm nhọn không ngừng khiêu nhẹ chất lỏng, sau đó lấy nguồn sáng ra, chiếu sáng mũi cự kiếm, phát hiện mũi kiếm có nước đang rơi xuống, mà kiếm quang vẫn như cũ, không thấy một chút tổn thương...

"Có lẽ năng lực ăn mòn của nước này đối với cự kiếm cũng không có tác dụng, nhưng hơn thế, nó là một loại tồn tại có thể cắn nuốt năng lượng thần kỳ." Nếu thật có sự ăn mòn, sợ rằng người chủ sự củacuộc tranh tài cơ giáp không có gan này, bỏ bọn họ từ vị trí này xuống, trong vô số cơ giáp rơi xuống, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Lăng Lan phỏng đoán, đại khái. Cô vừa định trở về thì nơi đó bắn đạn tín hiệu, phát hiện bầu trời đang tối đengần như không nhìn thấy năm ngón tay bắt đầu từ từ phai nhạt.

"Tiểu Tứ, chị cảm thấy bóng đêm phai nhạt sao?" Lăng Lan hỏi.

"Thật." Lăng Lan nhắc nhở để cho Tiểu Tứ phản ứng kịp, nó thu góp tài liệu, đúng là tầm nhìn bắt đầu lớn hơn: "Xem ra ban ngày tới rồi."

"Không biết ban ngày khoảng bao lâu, khoảng thời gian từ giờ đến 12 giờ đêm, chúng ta cũng đủ sáu giờ rồi.

"Ừ, chỉ có 5 giờ bốn mươi mốt phút." Tiểu Tứ báo cáo thời gian chính xác.

"Phải mau sớm xác định địa điểm chúng ta, nếu không sẽ không có biện pháp quyết định đi hướng phương nào." Nơi này không phải là Giang Hà thì là Hải Vực, cô rút được chỗ dãy núi cao, khác nhau một trời một vực. Đáng tiếc, Lăng Lan suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ tới, rốt cuộc mình ở Giang Hà hay là Hải Vực.

Mấy câu nói, bóng đêm càng ngày càng nhạt, trong nháy mắt ban ngày đã tới rồi.

Lúc này, Lăng Lan mới nhìn rõ, bọn họ rơi xuống, đích xác là một Hải Vực, hơn nữa cái Hải Vực này rất kỳ quái, sương khói tràn ngập, gần như không thấy rõ tình huống bên trong, mà nơi khác lại vô cùng rõ ràng, thậm chí Lăng Lan mơ hồ nhìn ở phía cuối có núi cao chập chùng...

"Hải Vực Âm Dương!" Lăng Lan tự nhiên địa nhớ lại danh xưng hải vực này trên bản đồ, một nửa Hải Vực này trời quang mây đãng, ít mưa, mà một nửa kia lại liên tục mưa dầm, không có mấy ngày là trong, đây cũng là nguyên nhân vì sao nơi này được gọi là Hải Vực Âm Dương.

"Xem ra, một mặt tràn ngập sương khói này là Hải Vực âm, mà bên phải là Hải Vực dương, mặc dù mặt trời còn chưa ra. Muốn tới mục đích của chúng ta, chúng ta đi một đường dọc theo Hải Vực dương, vòng qua những núi cao kia là được." Lăng Lan bắt đầu tính toán.

"Tiểu Tứ, lấy bản đồ Hải Vực Âm Dương." Lăng Lan phân phó nói.

Rất nhanh, trong ý thức hải Lăng Lan, đã xuất hiện bản đồ Hải Vực Âm Dương chi tiết. Đúng là, viết Hải Vực dương này rất gần đại bản doanh bọn họ, theo khoảng cách thực tế quy đổi ra thời gian, nửa giờ mới có thể chạy tới. Lăng Lan nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời buông lỏng, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi mọi người trở về.

Ban ngày lại tới, cũng làm cho mấy trường quân đội khác không có phương hướng, không biết nên làm sao bây giờ, cũng bắt đầu tích cực tập hợp đoàn viên. Mà Lăng Lan bên này, mặc dù phần lớn đoàn viên đều được tập họp về hàng, nhưng còn có số ít người không có báo cáo, các đại đội trưởng chiến đội cũng không chờ, rối rít phái ra các thủ hạ họp thành đội đi ra ngoài tìm kiếm.

Đám người Lý Lan Phong về sau cùng, lúc này cũng đi tới bên người Lăng Lan. Bọn họ tràn đầy nụ cười, với Lâm Trung Khanh đang báo cáo tình huống hao tổn vật liệu, làm một tư thế chiến thắng, Lâm Trung Khanh thấy vậy, tinh thần trực tiếp phấn khởi.

Thì ra là, bọn họ về trễ như thế, bởi vì bọn họ đi tìm đội cơ giáp hậu cần Lâm Trung Khanh, cuối cùng bọn họ lại đi cướp vật liệu. Thì ra, xuất thủ cướp đoạt vật liệu chính là bốn người Lý Lan Phong, Triệu Tuấn, Hàn Kế Quân cùng Tạ Nghi.

Chủ ý này là Lý Lan Phong đề nghị trongthời gian ba phút sau cùng, Hàn Kế Quân đồng ý, hai người Triệu Tuấn, Tạ Nghi tự động chờ lệnh thò chân vào. Cuối cùng bọn họ hoàn thành sáng kiến hoàn mỹ này, thành công cướp đoạt tư nguyên.

Trải qua kiểm tra, bốn người mang đến gì đó đều là vật tốt, thậm chí bọn họ không có, bọn họ tiện nghi rất lớn, cũng để cho bọn họ có cảm giác thành tựu.

doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Lai Lịch Tiểu Tứ?
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 489: Lai lịch Tiểu Tứ?
01/07/2018
Editor: Maria Nyoko

Bản đồ đã hoàn thành được chín phần, trong tay từng đội trưởng chiến đội Trường quân đội nam sinh đệ nhất đều có một bản đồ như vậy, không chỉ có Lăng Lan phát hiện chỗ khu vực bọn họ, đội trưởng chiến đội cũng phát hiện rồi. Phải nói, lần này Cơ Giáp Sư Trường quân đội nam sinh đệ nhất dự thi đều là các đoàn cơ giáp kiệt xuất nhất, không bao lâu, mọi người đều về đơn vị, không thiếu một ai.
00:00 / 00:00

Mấy đại đội trưởng chiến đội đã tề tụ ở bên Lăng Lan, lúc đang điểm đoàn viên lạc đoàn, bọn họ đã thương nghị hành động tiếp theo, vẫn cho rằng dọc theo Hải Vực dương, mau chóng tìm được đại bản doanh của bọn họ, hoàn thành nhiệm vụ này là điều kiện tiên quyết quyết định bọn họ có thể tham gia đại hỗn chiến hay không.

Lăng Lan không có ý kiến, sau khi một đoàn viên cuối cùng tìm được về đơn vị, Lăng Lan truyền đạt mệnh lệnh phi hành theo hướng Hải Vực dương.

Quân giáo khác một mực yên lặng chú ý hành động của Trường quân đội nam sinh đệ nhất, khi bọn hắn nhìn Trường quân đội nam sinh đệ nhất lựa chọn phương hướng thì bọn họ quyết định nhất trí, không băn khoăn, dồn hết tốc lực phi hành theo hướng Hải Vực dương, một lần lướt đi trước một bước, Trường quân đội nam sinh đệ nhất luôn luôn giữ tốc độ thấp.

Hành vi này, ở trong mắt Trường quân đội nam sinh đệ nhất, là có ý tứ khiêu khích, nhóm đoàn viên buồn bực vừa định tăng tốc, chuẩn bị vượt qua đối phương, ở tiền phương Lăng Lan luôn luôn nhìn chằm chằm, trong tầm mắt, Hải Vực này làm cho người ta ấm áp bình tĩnh thế nhưng vặn vẹo quỷ dị một chút.

Có vấn đề! Lăng Lan cảm giác được không ổn, lập tức ra lệnh: "Đình chỉ phi hành!"

Mệnh lệnh của Lăng Lan, khiến mọi người dừng cơ giáp lại, trôi nổi giữa trời. Các chiến đội cơ giáp trường khác còn trong tầm mắt, bởi vì bọn họ dừng bước lại, nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung...

"M*, sao mấy tên kia nhanh như vậy?" Nhìn bóng dáng đối thủ quân giáo khác biến mất, nhất thời rất nhiều đoàn viên nồng đậm chiến ý buồn bực vô cùng, cũng có chút bất mãn đối với mệnh lệnh vô cớ của Lăng Lan rồi.

Cơ giáp Kiều Đình lơ lửng, cau mày nhìn về phía Lăng Lan, anh cũng không biết vì sao Lăng Lan vô cớ kêu ngừng, anh hơi trào phúng hỏi: "Lăng đội trưởng, chẳng lẽ có vấn đề?"

"Đúng, thật có chút vấn đề." Không nghĩ tới vấn đề của anh được Lăng Lan xác nhận, điều này làm cho lòng Kiều Đình cả kinh: "Là vấn đề gì?"

Lăng Lan trả lời: "Trước đợi chút, để tôi nghiên cứu một chút."

Lăng Lan trừng mắt xem bầu trời Hải Vực quang đãng yên bình, ý đồ tìm ra cảm giác vừa rồi khiến cô không ổn, ước chừng một phút đồng hồ, Hải Vực dương vẫn yên ắng không có gì biến hóa, tựa hồ vừa rồi Lăng Lan nhìn thấy vặn vẹo chính là ảo giác, chỉ là, thật là ảo giác sao?

Đang lúc Lăng Lan lâm vào hoang mang, Hải Vực dương trước mắt yên tĩnh, trong như gương, hình ảnh lại vặn vẹo một chút. Lúc này đây, bởi vì Lăng Lan hoàn toàn chú ý, so với lần trước càng thêm rõ ràng - - quả nhiên có vấn đề!

Nhưng vấn đề là gì? Lăng Lan tập trung khẩn cấp tự hỏi, cô không quên kêu Tiểu Tứ cùng nhau phân tích, dù sao năng lực tính toán của Tiểu Tứ khủng bố, mạnh hơn cô gấp ngàn gấp trăm lần, không để nó làm cu li thì lãng phí rồi.

"Lão đại, em vừa đối chiếu các số liệu Hải Vực dương, phát hiện độ ẩm ướt trong không khí lớn hơn so với vùng chúng ta rơi xuống." Tiểu Tứ so sánh số liệu của hai nơi một chút, phát hiện dị trạng.

Độ ẩm ướt? Lăng Lan sửng sốt rất nhiều, lập tức phản ứng kịp, cô cao hứng nâng đầu Tiểu Tứ lên, hôn mạnh ở trên trán nó một cái nói: "Tiểu Tứ, em quả thực là Tiểu Tứ tốt của ta, em tìm được vấn đề. Suýt chút, ta đã bị Hải Vực Âm Dương này lừa."

Tiểu Tứ đột nhiên bị Lăng Lan nhiệt tình hôn đến vui sướng choáng váng, Chip của hắn nóng sắp thiêu cháy, bên trong chỉ quét một câu nói: Lão đại hôn ta rồi! Lão đại hôn ta rồi! năm chữ này vô cùng khoa trương, nháy mắt chiếm hết bộ máy xử lý, kém chút là hắn sẽ chết máy.

Trong không gian học tập, đạo sư Nhất Hào mạnh mắt ra, vốn mặt bình tĩnh, lần đầu tiên biến sắc, hắn vươn ngón tay ra vẽ một chút với không khí, một con đường đen trống rỗng xuất hiện tại nơi đó, hai tay Nhất Hào cháp lại, trước mắt hiện hình ảnh trong ý thức hải của Lăng Lan.

Nhất Hào tìm Tiểu Tứ, kéo về... Trong ý thức hải đột nhiên Tiểu Tứ biến mất, Lăng Lan hoàn toàn chìm trong phỏng đoán, cũng không để ý điểm này. Bởi vì thời điểm không cần thiết Tiểu Tứ luôn luôn xuất quỷ nhập thần, có lẽ lần này hắn lại đi nơi nào chơi đùa rồi.

Nhất Hào bắt Tiểu Tứ đến, một giây sau liền đi tới thế giới tràn đầy sương lạnh như băng, Tiểu Tứ đến nơi này, bị rét lạnh, cả người toát ra vô số khí trắng, Chip vốn nóng bỏng sắp chết, rốt cục độ ấm giảm xuống một chút...

Lúc này, trên không thế giới băng sương, đột nhiên nứt ra tám vết rách, một giây sau tám vị đạo sư đi tới thế giới này, tuy rằng trên mặt Cửu Hào lạnh băng như trước, hai mắt lại khó nén thân thiết hỏi: "Tứ Điện hạ, không có việc gì đi!"

"Không có việc gì, bất quá..." Nhất Hào chau mày: "Tứ Điện hạ chỉ sợ không thích hợp lại ở cùng Lăng Lan rồi."

"Vì sao?" Tam hào không hiểu hỏi.

Ngũ hào trào phúng mà nói: "Ngươi này toàn thân đều là nam cơ giáp cơ bắp, đương nhiên sẽ không rõ điểm này rồi."

Tam hào không tức giận, hắn cười hì hì hỏi ngược lại: "Ta không rõ, nếu ngươi rõ, liền giải thích một chút cho ta đi?"

Ngũ hào nhất thời nghẹn lời, tuy rằng hắn loáng thoáng cảm giác được một ít nguyên nhân, nhưng để hắn nói rõ, thật là có chút khó khăn.

Nhị Hào lại ở một bên lải nhải lầm bầm lầu bầu: "Đây là một loại lực ảnh hưởng, không biết có quan hệ cùng Tinh Thần lực không, ta hẳn là nghiên cứu một chút."

Tứ hào quyến rũ cười: "Xem ra, tiềm chất học sinh tương lai của ta siêu cao, dù hiện tại đều không có vị nữ nhân, vẫn làm đầu óc Tứ Điện hạ mê hoặc choáng váng, kém chút kịp thời ."

Cửu Hào tức giận trừng mắt nhìn Tứ hào liếc mắt một cái: "Tứ hào, ngươi nói vớ vẫn cái gì âu? Tứ Điện hạ vừa mới đến sinh kỳ, làm sao có thể rõ mấy thứ này."

Tứ hào lại che miệng cười: "Hoặc cho tứ Điện hạ chúng ta, trời sinh chính là một Tiểu Sắc Lang cũng nói không chừng đâu."

Lúc này ánh mắt ba vị đạo sư Lục hào, Thất hào, Bát hào lóe sáng, bọn họ liếc nhìn nhau, cuối cùng lục hào mở miệng nói: "Nếu tứ Điện hạ không thích hợp tiếp xúc cùng Lăng Lan, không phải là chúng ta thay thế tứ Điện hạ chứ? Chỉ có chúng ta còn chưa gặp mặt cùng Lăng Lan đâu."

Tứ hào vừa nghe, nóng nảy: "Ta cũng chưa thấy qua Lăng Lan, ta cũng có thể thay thế Tứ Điện hạ."

Thất hào cười nhẹ nói: " Ba người chúng ta tinh thông lĩnh vực không giống nhau, có thể thỏa mãn lĩnh vực Lăng Lan cần, mấu chốt nhất là, ba người chúng ta giống nhau như đúc, có thể tự do thay thế mà sẽ không bị Lăng Lan hoài nghi. Tứ hào, điểm ấy ngươi làm không được rồi."

Tứ hào buồn bực vô cùng, Thất hào nói sự thật, bọn họ đi ra ngoài thay thế Tiểu Tứ, chỉ có thể sử dụng hệ thống phân tích bên ngoài, hệ thống trung tâm, chỉ có tứ Điện hạ sử dụng, bọn họ không thể thao tác vượt cấp.

"Không, ta muốn ở cùng với lão đại!" Tiểu Tứ tỉnh táo lại nghe được nhóm đạo sư thương nghị muốn thay thế hắn, nhất thời kích động kêu lên.

"Tứ Điện hạ, mới vừa rồi, ngài kém chút sẽ chết rồi." Nhất Hào đạo sư nghiêm khắc nói, "Một khi độ ấm Chip quá cao sẽ bị hủy, không cần ta nói, ngài cũng biết kết cục là cái gì."

Tiểu Tứ thấy khiển trách trong ánh mắt Nhất Hào, xấu hổ cúi đầu, hắn thưa dạ mà nói: "Ta chỉ là kích động."

Không đợi Nhất Hào đạo sư tiếp tục răn dạy, Tiểu Tứ liền ngẩng đầu lên nghiêm cẩn nói, "Về sau ta nhất định sẽ khống chế bản thân, tuyệt đối sẽ không để bản thân lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên, để cho ta ở cùng với lão đại đi."

Sắc mặt Nhất Hào cực kỳ ác liệt, biểu cảm Tiểu Tứ đầy chờ mong biến thành lệ rơi ướt át, thương tâm khiến Cửu Hào mềm lòng, cô nói với Nhất Hào: "Anh, Tiểu Tứ biết nặng nhẹ, anh để cho Tứ Điện hạ đi theo Lăng Lan tốt hơn." Tiểu Tứ ở cùng Lăng Lan mười mấy năm qua nên có quan hệ thân mật khăng khít, cô không đành lòng chia cách bọn họ.

Nhất Hào mắt lạnh quét về phía Cửu Hào, trong lòng Cửu Hào giật mình, lập tức cúi đầu, xưng hô này, cô vượt qua rồi.

Ngũ hào thấy thế trong lòng tê rần, hắn lập tức mở miệng nói: "Nhất Hào, Cửu Hào nói cũng không sai, Tứ Điện hạ đi theo Lăng Lan mười mấy năm, trình độ tiến hóa đến mấy trăm năm, chỉ cần tứ Điện hạ biết nặng nhẹ, khống chế được bản thân, đi theo Lăng Lan sẽ có ưu việt hơn, tính thế nào, đều đáng giá."

Tiểu Tứ nghe được Ngũ hào đạo sư lời nói, liều mạng gật đầu, tiểu bộ dáng khát vọng, khiến khóe miệng Nhất Hào đạo sư giật giật, Tứ Điện hạ bọn họ vốn tiến hóa trí tuệ Thần Vũ, phát triển như vậy, thật sự tốt sao?

"Được rồi, cuối cùng cho ngài một cơ hội!" Nhất Hào bị bộ dáng đáng yêu của Tiểu Tứ đánh ngã, bất đắc dĩ trả lời. Từ khi gặp được Lăng Lan, hắn cảm giác bản thân bất đắc dĩ càng ngày càng nhiều...

"Cảm ơn Nhất Hào đạo sư!" Tiểu Tứ cao hứng nhảy dựng lên, một giây sau hắn khôi phục bình thường liền về trong ý thức hải của Lăng Lan.

"Ách..." Nhất Hào xem vị trí trước mắt đã trở nên không có một bóng người, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn còn chưa nói, tiểu hài tử trong tiểu hắc ốc kia đã tỉnh, hỏi muốn quan tâm một chút hay không? Ân, không nóng nảy, chờ lần sau rồi nói sau.

Tâm niệm Nhất Hào vừa động, ngón tay bắn ra, Tiểu Hoa trong tiểu hắc ốc, liền cảm thấy đầu choáng váng, lại lâm vào ngủ say, trước khi ngủ say, trong lòng Tiểu Hoa phẫn nộ gào thét: "Mẹ nó, ta vừa mới tỉnh!"

Tiểu Tứ vừa đến ý thức hải của Lăng Lan, yên lặng nhìn kết quả phỏng đoán của Lăng Lan, nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Kém chút, kém một chút, hắn cùng lão Đại nhà mình âm dương cách xa nhau... A phi, là Ngưu Lang Chức Nữ cách Ngân Hà không thể nói gì rơi lệ... này cũng không đúng, mới không phải quan hệ này với lão đại! Tiểu Tứ mạnh bứt tóc bản thân, hắn phát hiện từ ngữ bản thân rất thiếu thốn, thế nhưng tìm không ra một câu nói thích hợp để hình dung lòng tuyệt vọng vừa rồi của hắn.

Mặc kệ! Tiểu Tứ lướt qua nước mắt, một phen bổ nhào qua, ôm lấy đùi Lăng Lan: Hu hu hu, lão đại, cầu bảo hộ!

Tiểu Tứ bổ nhào qua, cuối cùng kêu tỉnh Lăng Lan từ trong trầm tư, nhìn Tiểu Tứ ôm đùi cô không tha, cái trán Lăng Lan nhất thời hiện hắc tuyến, không cần suy nghĩ, trực tiếp trong một nháy mắt, đánh trúng cái trán Tiểu Tứ: "Tiểu Tứ, em đó, làm cái quỷ gì?"

doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Hải Thị Thận Lâu!
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 490: Hải Thị Thận Lâu!
05/07/2018
Cái trán Tiểu Tứ bị bắn đau, càng nghĩ trong lòng càng sợ, hai mắt nó rơi lệ nói: "Lão đại, vừa rồi, thiếu chút nữa đã không thấy được chị rồi."
00:00 / 00:00

Lời nói của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan hoàn toàn ngạc nhiên, cô chờ đợi Tiểu Tứ giải thích, nhưng Tiểu Tứ lại chỉ ôm đùi của cô, không nói chuyện nữa.

Cảm giác được khủng hoảng trong lòng Tiểu Tứ, Lăng Lan nhẹ nhàng mà xoa xoa tóc của nó, lúc này mới nói: "Tiểu Tứ, em phải nhớ kỹ, nếu như có một ngày, đột nhiên không thấy em nữa, chị nhất định sẽ tìm được em, nhất định!"

Giọng nói của Lăng Lan kiên định trấn an sự hoảng sợ của Tiểu Tứ, cảm xúc của Tiểu Tứ từ từ bình tĩnh lại, nó gật gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Vâng, em tin tưởng chị, lão đại!"

Lại xoa đầu Tiểu Tứ, cảm giác tâm tình Tiểu Tứ khôi phục bình thường, Lăng Lan lập tức đẩy Tiểu Tứ ra, lắc mình rời khỏi ý thức hải, may mắn vì mọi chuyện chỉ phát sinh trong ý thức hải, bên trong phát sinh nhiều chuyện, bên ngoài cũng chỉ qua 2 phút mà thôi.

Tiểu Tứ nhìn ý thức hải đã không có một bóng người, nhất thời bi thương. Hu hu hu, người em trai như nó nhất định là do mẹ kế mang đến, bằng không làm sao lão đại có thể vô tình vứt bỏ nó như vậy?

Lăng Lan đến bên ngoài, lập tức nói cho mọi người phát hiện của cô: "Theo lý thuyết, Hải Vực dương luôn luôn có mặt trời chiếu nắng, khó có cơ hội đổ mưa, độ ẩm sẽ ít hơn so với Hải Vực âm. Nhưng kết quả ngược lại, độ ẩm ở nơi này lớn hơn so với địa điểm mà chúng ta rơi xuống ban đầu..."

Năng lực của người tham gia thi đấu cơ giáp không phải tầm thường, đều là người thông minh. Bọn họ biết nơi mưa dầm triền miên, độ ẩm luôn luôn lớn hơn so với nơi có mặt trời. Kiều Đình gật đầu trả lời: "Chỉ có điểm này, quả thực không giải thích được."

"Có phải trước khi chúng ta đáp xuống, nơi này từng có mưa to hay không?" Có người đưa ra một tình huống có khả năng xuất hiện.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi Lăng Lan giải đáp.

"Đương nhiên cũng có khả năng này, vì xác định có phải hay không, tôi quyết định lại chờ thêm nửa giờ." Lăng Lan nói ra quyết định của cô: "Dựa theo cường độ mặt trời hiện tại, nửa giờ sau, mới có thể giảm độ ẩm nơi này, như vậy, nếu đúng như vị đội viên kia nói, có khả năng trước khi chúng ta đến, nơi này đã có một trận mưa to, độ ẩm trong không khí còn chưa hết. Tuy nhiên, nếu độ ẩm vẫn không thay đổi, không yếu bớt, như vậy Hải Vực này..."

"Hải Vực này có thể là cạm bẫy." Kiều Đình hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lăng Lan, lập tức mở miệng nói: "Ta đồng ý chờ đợi!"

"Ta cũng đồng ý!"

"Đồng ý!"

...

Tất cả đội trưởng chiến đội đều đồng ý chờ đợi nửa giờ, dựa theo bản đồ, từ Hải Vực dương đến đại bản doanh của bọn họ, một đường thuận lợi, chỉ cần trong khoảng nửa giờ, cho nên, bọn họ có thể lãng phí nửa giờ được.

Cứ như vậy, tất cả đoàn viên Quân giáo nam tử đệ nhất yên lặng chờ đợi, rất nhanh, nửa giờ qua, không ít người luôn luôn theo dõi độ ẩm, phát hiện trong khoảng thời gian này, độ ẩm trong không khí chẳng những không giảm bớt, ngược lại từ từ tăng lên.

Kiều Đình cũng thấy được điểm này, anh ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao, sắc mặt nghiêm trọng mà nói: "Kết quả này là chuyện gì xảy ra? Vì sao xuất hiện tình huống này?"

Lăng Lan không trả lời, ngược lại hỏi: "Đội trưởng Kiều, không biết anh đã nghe qua Hải Thị Thận Lâu chưa?"

Lăng Lan nói khiến mọi người chấn động, Hải Thị Thận Lâu, gọi tắt là ảo ảnh, là một hiện tượng do ánh sáng bị khúc xạ và phản xạ toàn phần, trên địa cầu xa xưa vật thể phản xạ ánh sáng qua khí quyển lại bị khúc xạ hình thành ảo ảnh.

Từ xa xưa địa cầu đã khai thác hết tài nguyên ánh sáng, cuối cùng trở thành một tinh cầu hoang vu, bọn họ cũng chỉ có thể biết được sự tồn tại thần kỳ này từ trên sách vở. Chưa từng tận mắt chúng kiến, nên bọn họ cũng quên chuyện này, càng khiến bọn họ không thể suy nghĩ theo phương diện này, Hải Thị Thận Lâu, thật sự cách bọn họ quá mức xa xôi rồi.

"Cậu nói, chúng ta nhìn Hải Vực dương này, thật ra có thể là giả, chẳng qua chỉ là Hải Thị Thận Lâu mà thôi?" Vẻ mặt Kiều Đình kinh ngạc, thời viễn cổ đã biến mất gì đó, nhưng tại đây lại tái hiện hiện tượng trên tinh cầu không biết tên đó? Đây là thật hay giả?

"Đúng, chỉ có thể giải thích theo cách này thôi." Kiếp trước Lăng Lan chính là một người địa cầu ở thế kỷ hai mươi mốt, tuy rằng bởi vì thân thể, chỉ có thể ở trong bệnh viện, không thể ra ngoài. Nhưng cô thích tìm hiểu về Địa Cầu, rất thích kỳ cảnh Hải Thị Thận Lâu này, hận không thể xem tận mắt. Cho nên, khi Lăng Lan phát hiện số liệu thực tế không phù hợp với hiện tượng nơi này, Lăng Lan nghĩ đến Hải Thị Thận Lâu đầu tiên."Như vậy Hải Vực dương ở nơi nào?" Có người hoang mang đưa ra vấn đề này.$dd&lequydon$

Lăng Lan quay đầu nhìn thoáng phía sau mình, lúc này còn có thể nhìn ra nơi đó tràn ngập sương khói, cô chỉ vào nơi đó nói: "Tôi đoán chừng, Hải Thị Thận Lâu này, có thể là một loại mặt kính phản xạ, chính xác, có khả năng ở phía đối diện.

Ánh mắt Kiều Đình đột nhiên sáng ngời: "Cậu nói, Hải Vực âm và Hải Vực dương chúng ta nhìn thấy đều là giả, đều là Hải Thị Thận Lâu, nó giống như gương, phản xạ lẫn nhau, mà khu vực chúng ta cho là Hải Vực âm, mới là Hải Vực dương?"

"Ta phỏng đoán kết quả là như vậy, có phải hay không, quay lại nơi đó mới biết được, càng tới gần Hải Vực dương, độ ẩm sẽ nhỏ hơn, như vậy phỏng đoán của tôi chắc chắn đúng rồi." Lăng Lan trả lời.

Đoàn viên nghe được vài đội trưởng nói chuyện, bọn họ nghe phỏng đoán của Lăng Lan như lọt vào trong sương mù, nhưng không cách nào ngăn cản trong lòng bọn họ bội phục đối Lăng Lan. Trời ạ, tri thức của đội trưởng Lăng rộng bao nhiêu, mới có thể nhanh chóng suy đoán đến Hải Thị Thận Lâu trong truyền thuyết kia?

Lý Lan Phong cùng Hàn Kế Quân ở bên cạnh Lăng Lan, nghe suy đoán của Lăng Lan, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa hổ thẹn, kiêu ngạo vì người này kiệt xuất là lão đại dẫn dắt bọn họ đi, lão đại càng lợi hại càng yêu nghiệt, bọn họ càng cảm thấy vinh hạnh. Nhưng bản thân bọn họ cũng không tránh khỏi cảm thấy hổ thẹn trong tâm, phải biết rằng công tác này, vốn phải là trách nhiệm của quân sư, hiện tại lão đại đều làm xong rồi.

Trong lòng hai người đều có cảm giác nguy cơ, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ chức quân sư sẽ khó giữ được rồi. Trong lòng hai người không khỏi cười khổ, có một vị đội trưởng không thiếu tâm lực vũ lực, yêu nghiệt như vậy, là người dẫn dắt bọn họ, thật sự là.

Suy đoán của Lăng Lan được mọi người tán thành, Lăng Lan mệnh lệnh toàn bộ quay về chỗ cũ, không chỉ không có người mâu thuẫn, không ít đội viên còn vui đùa nói, bọn họ phải đi về tự mình thể nghiệm một chút tính chuẩn xác của suy đoán này.

Trên thực tế, tất cả đều là Lăng Lan suy đoán. Càng tới gần Hải Vực dương, độ ẩm lại càng thấp. Lăng Lan cũng khẳng định phán đoán của mình. Cô không chút do dự mệnh lệnh tất cả đội viên, theo sát đội hữu phía trước, đi trước làm gương năm ngón tay vươn vào làn sương mù.

Bên trong sương mù, tầm nhìn giảm xuống, vì sợ trong sương mù có nguy hiểm, tốc độ đám người Lăng Lan phi hành cũng không nhanh, từng Cơ Giáp Sư nhìn chằm chằm đội hữu trước mặt mình, không dám phân tâm, chỉ sợ sơ sẩy, mất bóng dáng đối phương. Ở trong sương mù, mất bóng dáng đội hữu là đáng sợ nhất.

Ước chừng phi hành hai ba phút, đột nhiên Lăng Lan phát hiện sương mù đột nhiên biến mất, cô thoát khỏi phạm vi sương mù, nhìn thấy mình đứng giữa ánh mặt trời đẹp rực rỡ, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu trên cơ giáp, Lăng Lan trong khoang khống chế cũng có thể cảm thấy ấm áp.

"Oa, đây thật sự là Hải Vực dương!" Đội viên theo ở phía sau đi ra, thấy Hải Vực trước mắt này tràn ngập ánh nắng tươi sáng, ào ào kích động kêu lên.

Lúc này Kiều Đình cũng dẫn đội chạy ra khỏi sương mù, anh luôn luôn giám sát độ ẩm, lúc anh tiến vào khu vực này, độ ẩm lại giảm rõ rệt, như Lăng Lan phỏng đoán, nơi này mới là Hải Vực dương chân chính.

"Chúng ta tìm đúng phương hướng rồi... Quân giáo kia bay vào Hải Thị Thận Lâu trước mặt chúng ta... Không phải triệt để bi kịch sao?" Lúc này Hàn Dục luôn luôn hoài nghi cũng biết Lăng Lan đúng, anh ta nghĩ đến mấy Quân giáo chui đầu vào Hải Vực dương giả dối, nhất thời vui sướng khi người gặp họa.

"Hi vọng bọn họ có thể tỉnh ngộ kịp thời, bằng không, đến Hải Vực âm bên kia, lại vòng trở về, tuyệt đối không hoàn thành xong trong vòng 12 tiếng." Mục Thiếu Vũ xem bản đồ trong tay, nhịn không được cảm thán nói.

Hải Vực Âm cùng bản đồ đại hỗn chiến như hai điểm tương phản, khoảng cách này, dù là cơ giáp vương bài, sáu giờ cũng không về kịp rồi.

Lăng Lan nhìn Hải Vực bên này, khóe miệng hơi hơi vểnh vểnh lên, vì suy đoán bản thân chuẩn xác âm thầm tán dương. Dù cô biểu hiện như định liệu trước, trên thực tế, chưa thấy kết quả, cô còn có chút không yên.

"Toàn thể tập hợp, thống kê đội viên chiến đội, nếu toàn bộ đến đủ, chúng ta dùng hết tốc độ tiến về phía trước." Lăng Lan nhanh chóng hạ mệnh lệnh mới, tất cả chiến đội tiến hành thống kê đội viên, báo cáo cho Lăng Lan, cuối cùng xác định không một người lạc đội.

Lăng Lan không băn khoăn, tất cả đoàn viên nhanh chóng tiến về phía trước, hơn một giờ phi hành buồn tẻ, bọn họ thấy được đường ven biển Hải Vực dương, từng dãy núi trùng trùng nhấp nhô, khiến người ta kích động lại hưng phấn, bởi vì đại bản doanh của bọn họ, khu vực G17 trên ngọn núi cao cách đó không xa.

Đám người Kiều Đình nhìn dãy núi cao, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, phi hành xa, Hải Vực mênh mông vô bờ, làm cho người ta mỏi mệt gấp bội, có thể nhìn thấy lục địa, làm cho thần kinh người ta run lên, mỏi mệt đều tan biến.

Nhóm Lăng Lan là nhóm đầu tiên đến gần nơi này, bọn họ bay qua núi cao, cũng không phát hiện Quân giáo khác. Bọn họ nhanh chóng tìm được G17thuộc về bọn họ, nổi lửa một cái góc nào đấy đại biểu cho đại bản doanh G17.

Lúc này, cách bọn họ mấy ngàn km, trong cơ giáp chủ quan sát trận giao chiến, trên màn hình siêu cấp lớn, hiện ra một đại địa đồ u ám, khu vực G17, bị đốt sáng lên.

doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Chơi Kích Thích Một Lần!
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 491: Chơi kích thích một lần!
05/07/2018
Nhóm trọng tài luôn luôn chờ đợi cười một tiếng, kích động đứng lên, đội trưởng trọng tài, nhìn thời gian trên máy truyền tin, cười nói: "Đi đến đại bản doanh đầu tiên, mất 1 giờ 59 phút. Thời gian rất ngắn, đáng tiếc vẫn không thể nào phá vỡ kỷ lục trước kia."
00:00 / 00:00

"Năm đó Đại Tướng Lăng Tiêu lập kỷ lục1 giờ 37 phút, trên lý thuyết đã đến gần tốc độ nhanh nhất, làm sao có người có thể phá vỡ kỷ lục này?" Một vị trọng tài nghe vậy không nhịn được phản bác lại.

Trọng tài chính cũng ngẫm lại, nếu có người có thể phá vỡ kỷ lục về mất ít thời gian nhất của Đại Tướng Lăng Tiêu sáng lập, cái này mới chính thức làm cho người khiếp sợ. Lúc này nhóm trọng tài chính cũng không biết, nếu không phải Lăng Lan muốn xác định suy đoán của mình mà chờ đợi nửa giờ, nói không chừng, Lăng Lan có thể phá hết kỷ lục ban đầu mà Lăng Tiêu sáng lập.

Bỏ lại nhàn nhạt tiếc nuối trong lòng, trọng tài chính quay đầu hỏi một lần trọng tài giám sát truyền tín hiệu nói: "Mất bao lâu để biết G17 là Trường quân đội nào?"

"Quang Não đang tiếp thu tín hiệu, bây giờ là 91%, có thể biết được đáp án ngay lập tức." Trọng tài vừa nhìn, vừa báo cáo.

Vừa dứt lời, nghe một tiếng “bíp”, tiếp thu tín hiệu đã đạt đến 100%. Ngay sau đó, điểm khu vực G17 sáng lên, xuất hiện một huy hiệu học viện rất quen thuộc: "Là Trường Quân đội nam sinh đệ nhất!"

"Lần thi đấu trước đó Trường Quân đội nam sinh đệ nhất rất mạnh, điểm tích lũy đã bỏ xa các Trường quân đội khác, chỉ cần biểu hiện trong đại hỗn chiến không quá kém, NO. 1 năm nay cũng sẽ thuộc về bọn họ. Chậc chậc, cũng gần 7 lần không đạt được NO. 1 rồi hơn hai mươi năm, Trường Quân đội nam sinh đệ nhất nên trở lại rồi." Có trọng tài không nhịn được thở dài nói.

Lúc này, có trọng tài như nghĩ tới điều gì, đột nhiên bật cười. Mọi người kinh ngạc nhìn, không biết ông đang vui vẻ chuyện gì.

Vị trọng tài kia vội vàng giải thích: "Chẳng qua ta cảm thấy rất đúng dịp, hơn hai mươi năm trước, Đại Tướng Lăng Tiêu mang Trường Quân đội nam sinh đệ nhất giành được hạng nhất huy hoàng, hơn hai mươi năm sau, Đại tướng Lăng Tiêu quá bộ đến cuộc so tài cơ giáp, hết lần này tới lần khác Trường Quân đội nam sinh đệ nhất biểu hiện vô cùng xuất sắc, có phải Đại tướng Lăng Tiêu là ngôi sao may mắn của Trường Quân đội nam sinh đệ nhất hay không, chỉ cần có ngài ấy ở đây, tất cả đều thuận lợi?"

Lời nói này mang chút nhạo báng khiến mọi người cười một tiếng, tuy nhiên đúng như vị trọng tài kia nói, đúng dịp vô cùng. Từ khi Đại tướng Lăng Tiêu dẫn đội đạt được thành tích hạng nhất, 7 lần tiếp theo, Đại tướng Lăng Tiêu không xuất hiện, Trường Quân đội nam sinh đệ nhất biểu hiện vẫn không tốt, liên tục bảy lần bị trường Trường quân đội nam tử đệ nhị đè ở vị trí thứ hai. Thế nhưng lần này, Đại tướng Lăng Tiêu đến, vì vậy vừa mới bắt đầu, Trường Quân đội nam sinh đệ nhất biểu hiện khí thế vượt trội, đánh các Trường quân đội khác không ngóc đầu lên được. Mà bây giờ, người đầu tiên tới đại bản doanh, vì có nhiều thời gian an bài lực lượng phòng ngự hơn các đại bản doanh khác. Triển vọng của Trường Quân đội nam sinh đệ nhất tại đại hỗn chiến rất khả quan.

Đang lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn, có người không ngừng kêu lên: "Đại tướng Lăng Tiêu đến."

Quan sát mọi người bên trong phòng đang vô cùng vui mừng, mặc dù mọi người biết Đại tướng Lăng Tiêu đã đích thân tới hiện trường, nhưng tất cả mọi người cho là, Đại tướng Lăng Tiêu bận rộn, cuối cùng sẽ chỉ tới quan sát hậu kỳ ở đại hỗn chiến, lại không nghĩ tới, còn chưa bắt đầu chính thức tranh tài, Đại tướng Lăng Tiêu đã tới rồi.

Rất nhanh, người trong phòng quan sát thấy tinh thần Đại tướng Lăng Tiêu phấn chấn mang theo một người đẹp như hoa đi vào, đó chính là Đại tướng Lăng Tiêu cùng phu nhân của ông Lam Lạc Phượng.

Chuyện xưa về tình yêu của hai người bọn họ, vẫn gây hứng thú với mọi người, Lam Lạc Phượng từng trở thành nhân vật mà tất cả nữ nhân Liên Bang hâm mộ ghen tỵ, lúc này thấy chân nhân, không ít trong lòng nữ sĩ sĩ quan nhân ở hiện trường cảm thấy chua, thầm hận vì sao nữ nhân đứng ở bên cạnh Đại tướng Lăng Tiêu không phải là mình.

Dĩ nhiên, cùng tiến vào với Đại tướng Lăng Tiêu còn có rất nhiều sĩ quan, tỷ như Thiếu tướng Khâu Nguyệt, đệ nhất tham mưu của quân đoàn 23 Hà Húc Dương, các đại biểu những quân đoàn khác vân vân, cùng với đại biểu thuộc về Chính Phủ Liên Bang—— Phó Tổng Thống.

Dưới sự chỉ dẫn của người phụ trách, mọi người đi tới trước màn ảnh lớn, Lăng Tiêu thấy nơi thắp sáng duy nhất, huy hiệu quen thuộc thì khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Không nghĩ tới con gái mình chạy tới đại bản doanh nhanh như vậy, ông không nhịn được liếc mắt Khâu Nguyệt bên cạnh một cái, ánh mắt lộ ra một tia khinh bỉ.

Cái nhìn này của Lăng Tiêu, để cho Khâu Nguyệt lúng túng sờ sờ cái mũi của mình. Mới vừa rồi lúc tới đây đã nói với Lăng Tiêu chuyện anh ta làm chủ vứt Lăng Lan xuống Hải Vực Âm Dương. Không có cách nào, anh ta lo lắng Trường Quân đội nam sinh đệ nhất sẽ không nhìn thấu huyền bí của Hải Vực Âm Dương, không tìm được con đường chân chính sẽ bị loại một cách tiếc nuối, cho nên muốn nói trước cho Lăng Tiêu dự phòng, tránh cho cuối cùng bị chọc tức.

Bên này Lăng Tiêu hài lòng biểu hiện của Lăng Lan, bên kia các học sinh Trường Quân đội nam sinh đệ nhất, vừa đến đại bản doanh đã bắt đầu lu bù công việc. Mọi người phân công hợp tác, Lăng Lan triệu tập tiểu tổ cải tạo, dưới sự hướng dẫn của Thường Tân Nguyên, bắt đầu tiến hành cải tạo đối với một số vũ khí đơn giản. Cũng bởi vì những người này, vừa bắt đầu Lăng Lan mới từ bỏ việc đổi vũ khí hạng nặng, mà lựa chọn mang theo vũ khí đơn giản tiện lợi, có những chuyên gia cải tạo này, đại bản doanh tuyệt đối sẽ không thiếu hụt hỏa lực.

Lăng Lan cũng không nghỉ ngơi, cô để cho Lâm Trung Khanh thu thập nguồn sáng ra ngoài, cho Kiều Đình 100 tấm. Nguồn sáng hết sức hữu dụng ở hoàn cảnh tối tăm, có thể dùng để chiếu sáng, sau khi Kiều Đình lấy nguồn sáng, âm thầm lặng lẽ không phát ra tiếng động rời khu vực đội.

Theo kế hoạch sớm định ra, 24 người chiến đội Kiều Đình phụ trách đấu tranh anh dũng, cướp đoạt những khu vực bất kể có người hay không, lấy càng nhiều khu vực càng tích lũy nhiều điểm. Mà công việc phòng thủ đại bản doanh, là Lăng Lan, Hàn Dục, Mục Thiếu Vũ, cùng với chiến đội khác phụ trách.

Đưa mắt nhìn chiến đội Kiều Đình rời đi, Lăng Lan quả quyết gọi điện cho Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ nói: "Mục đội trưởng, Hàn đội trưởng, tôi tìm các cậu có chuyện, xin tới đây một chút."

Hai chiến đội đang dò xét tình huống khu vực, đang nghe Lăng Lan gọi,nhanh chóng chạy tới.

Thấy Lăng Lan xuống cơ giáp, hai người cũng xuống cơ giáp theo, Lăng Lan đưa hai tờ giấy nhỏ đã sớm chuẩn bị xong, hé ra cho Mục Thiếu Vũ cùng Hàn Dục.

Hai người nhận lấy sau đó liếc mắt nhìn, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, có chút không hiểu ý này là gì.

Lăng Lan nhắc nhở: "Hai người có thể xem cùng nhau."

Trong lòng hai người vừa động, đưa tờ giấy cầm trong tay cho đối phương. Đồng thời bọn họ thấy được nội dung trên tờ giấy của đối phương, phát hiện trên tờ giấy của Mục Thiếu Vũ viết G14, mà trên tờ giấy của Hàn Dục viết là G20.

Trong lòng hai người có chút sáng tỏ, nhưng còn có một chút nghi hoặc, hai người bọn họ nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi Lăng Lan giải thích rõ.

Lúc này Lăng Lan đã mở bản đồ trong tay ra, ý bảo hai người đến gần một chút. Cô chỉ chỉ hai khu vực cách xa khu vực G17 nói: "Thật ra thì những khu vực này, trong trí nhớ của tôi, đều là khu vực không người. Tôi không muốn để cho đại bản doanh chúng ta trực tiếp bại lộ ở trước mặt mọi người, mới vừa rồi cho hai người hai khu vực, là đối tượng che chắn tốt..."

Lăng Lan nhỏ giọng nói ý tưởng của cô cho hai người Hàn Dục,Mục Thiếu Vũ, hai người vừa nghe vừa gật đầu, ánh mắt càng ngày càng sáng ngời, Lăng Lan an bài rõ ràng chính là kế sách thành trong thành, làm cho người ta không sờ được đại bản doanh chân chính của bọn họ ở khu vực nào.

"Ở khu vực núi cao, chúng ta chỉ có ba đối thủ, một G6, là đội trưởng Mục Thiếu Vũ phụ trách, một G12, đội trưởng Hàn Dục phụ trách tiếp cận." Lăng Lan vừa chỉ chỉ khoảng cách hai khu vực cách nơi bọn họ hơi xa, nói cho bọn họ biết địch nhân ở nơi nào. Tiếp cô vừa chỉ chỉ một nơi hẻo lánh cách bọn họ hơn xa xôi: "Còn có, ở G2 này, cái này không đáng nói nói, bởi vì nơi này, nơi này, nơi này, đều có đại bản doanh trường khác, bọn họ phải ứng phó những đối thủ trước, mới có thể mở rộng về phía chúng ta."

Lăng Lan phân tích nguyên nhân không cần suy tính đối thủ thứ ba, Mục Thiếu Vũ cùng Hàn Dục cho là rất chính xác, đối thủ thứ nhất cách bọn họ ở quá xa, G6, G12 không xa bằng. Thứ hai, này trường Trường quân đội G2 thật có chút xui xẻo, khu vực bọn họ có 4 khu liên tiếp nhau, trừ G1 là khu bên ngoài không người nào, cho nên 3 khu khác P3, P***5, trở thành đại bản doanh của các trường quân sự khác đều xui xẻo giống nhau. Có thể thấy được, 4 khu vực của 4 trường Trường quân đội, hoặc là tạm thời hợp tác, tất cả hợp lại mở rộng ra bên ngoài, hoặc là trước hết chém giết một phen, lưu lại đội mạnh nhất, chiếm cả 4 khu vực này.

Tuy nhiên, Lăng Lan không cho rằng bọn họ có thể hợp tác thành công, trừ nơi đó chen thành một đoàn, những nơi khác đều là khu vực không người. Không có địch nhân áp bách bên ngoài, bọn họ tuyệt đối không thể duy trì hợp tác, chỉ có thể là hoa trong gương trăng trong nước*, kết quả cuối cùng tất nhiên là ngươi thọt ta một đao ta ghim ngươi một kiếm, từng đôi chém giết, lưu lại chỉ có một.

(*đây là câu thành ngữ chỉ tình cảm chỉ hờ hững, không thật lòng)

Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ tiếp mệnh đi, bắt đầu chế tạo đại bản doanh bên ngoài để mê hoặc những trường quân đội khác. Về phần đại bản doanh bọn họ như thế nào, Lăng Lan mặc kệ. Có thể trở thành đoàn trưởng của tứ đại thế lực, không thể nào Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ không có chút tài năng, Lăng Lan luôn luôn dùng người thì không nên nghi người nghi người thì không dùng người. Cô thông báo Lâm Trung Khanh, chỉ cần yêu cầu không quá phận, sẽ thỏa mãn nhu cầu hai vị đoàn trưởng.

An bài xong hết thảy, thấy đám người Tề Long đã đi tới bên cạnh cô, bộ dạng Tề long càng buồn bã ỉu xìu.

"Làm sao rồi?" Lăng Lan hỏi.

"Bọn họ cũng đi ra ngoài, chẳng lẽ chúng ta ở trong đại bản doanh chờ đợi người khác tiến công? Đây cũng quá nhàm chán." Tề Long cũng muốn đi ra ngoài đấu tranh anh dũng, đối với cậu mà nói, phòng thủ xa không gây hứng thú bằng tấn công.

"Chờ tớ sắp xếp xong xuôi hết thảy, sẽ mang mọi người ra ngoài đi dạo một vòng." Lăng Lan im lặng nói, cũng biết bọn tiểu tử này không ngồi yên, hoàn hảo, ban đầu cô không chuẩn bị ở đại bản doanh tử thủ.

Lăng Lan nắn đồ vật trong túi, nếu cô đoán sai, rất có thể sẽ thất bại thảm hại, sẽ thua khi sắp lấy được tất cả... khóe miệng Lăng Lan nhếch lên, trong lòng đã có một quyết định.

Ở tình huống không phải đại chiến sinh tử, cô đánh cuộc cố chấp như vậy! Sẽ để cho toàn đoàn cùng cô chơi kích thích một lần!

doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Khu Vực Thứ Năm?
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 492: Khu vực thứ năm?
06/07/2018
Trong phòng quan sát, trọng tài cùng với các nhân viên làm việc cũng nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, nhìn trường Quân đội đệ nhất khuếch trương khu vực...
00:00 / 00:00

"Thắp sáng 20 khu vực... khu vực G14 cũng sáng lên, xem ra trường Quân đội nam sinh đệ nhất chia ra đánh, chiếm đoạt khu không người chung quanh. Phạm vi thế lực đã khuếch trương đến 11 mảng." Có trọng tài đang ghi chép chiến tích trường Quân đội nam sinh đệ nhất, dĩ nhiên đây không phải là kết cục cuối cùng, sau khi thắp sáng, sau khi đại hỗn chiến chính thức bắt đầu còn phải phòng thủ trong vòng 72 giờ.

Mà lúc này cả nhóm Lăng Tiêu lại đi tới quan sát và thực thể hóa bản đồ địa hình ngay giữa, núi cao, dòng chảy, bình nguyên và rừng rậm cũng theo tỷ lệ thực tế hiện ra dày đặc trên bàn.

"Trường Quân đội nam sinh đệ nhất, gần như chiếm cứ phần phía sau dãy núi cao, phải, bọn họ bắt thăm rất tốt, chung quanh đại bản doanh gần như không có bất kỳ đối thủ nào, gần bọn họ chỉ có G6 và G12 trái phải, để cho bọn họ yên tâm hơn là, sau lưng của bọn họ là Hải Vực Âm Dương, đây là tuyến phòng ngự thiên nhiên, có thể thành công từ nơi này qua tới, hiện tại trừ trường Quân đội nam sinh đệ nhất, không còn những trường quân đội khác. Nên áp lực phòng thủ của hậu phương trở nên rất nhỏ rồi." Một đại biểu quân đoàn thấy được mô hình thực tế hóa, bắt đầu phân tích ưu thế trường Quân đội nam sinh đệ nhất, dứt lời, ông ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu đứng ở một bên đang nghiêm túc nhìn địa hình, mang một chút khiêu khích, nói: "Đại tướng Lăng, lần này, vận khí của những học đệ đó của ngài thật không tệ." Ý tứ là trường Quân đội nam sinh đệ nhất có thể có thành tích khá như vậy, hoàn toàn là vấn đề vận khí.

Ánh mắt Lăng Tiêu hơi ngưng lại, khóe miệng rất nhanh lộ ra một tia cười yếu ớt nói: "Đúng, không nghĩ tới vận khí bọn họ tốt như vậy, có thể đi qua Hải Vực Âm Dương, tới đại bản doanh đầu tiên."

Hừ! Hải Vực Âm Dương có thể đi qua dễ dàng sao? Lại dám nói con gái của ông chỉ là vận khí tốt? Mẹ nó! Đây tuyệt đối là thể hiện thực lực!

Lời nói của Lăng Tiêu rõ ràng mang theo gai, để cho sắc mặt đại biểu quân đoàn này chợt cứng đờ, cuối cùng hóa thành cười xấu hổ, trong lòng không khỏi nói thầm: Không phải nói tính tình Lăng Tiêu luôn luôn tốt sao? Tại sao lần này không như vậy?

Hà Húc Dương nghe vậy khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt, quả nhiên, Lan Thiếu là nghịch lân của Đại Tướng! Không dễ khinh thường!

Cảm giác được Lăng Tiêu có chút không vui, ánh mắt đại biểu ban tổ chức cuộc so tài cơ giáp bất đắc dĩ liếc về hướng tên đại biểu quân đoàn không biết nặng nhẹ kia, chẳng lẽ còn cho Đại tướng Lăng Tiêu là vị Thiếu tướng ban đầu kia, mặc cho bọn họ điều động chỉ huy sao? Ông ta vội vàng cười hòa giải nói: "Vận khí cũng là một loại thực lực, trong vòng 3 giờ, tới đại bản doanh chỉ có trường Quân đội nam sinh đệ nhất, có thể thấy được lần này thực lực học sinh trường Quân đội nam sinh đệ nhất dự thi rất mạnh. Nghe nói, bên trong còn có một học sinh được gọi là Đại tướng Lăng thứ hai, gọi... Kiều gì?" Ông quay đầu lại nhìn về phía trợ thủ bên cạnh.

Trợ thủ phản ứng rất nhanh, lập tức tiếp lời nói: "Kiều Đình, năm thứ tư đã thăng cấp Vương bài của Trường."

Đại biểu ban tổ chức gật đầu liên tục: "Đúng đúng rồi, chính là cậu ta, nói đến cậu ấy, tôi nhớ lại Đại tướng Lăng là người đầu tiên sáng lập kỷ lục lúc tựu trường năm thứ tư đã thăng cấp lên Vương bài."

Lăng Tiêu khiêm tốn cười nói: "Ông cứ cười tôi đi, tôi biết, âm thầm, số lượng học sinh năm thứ tư thăng cấp Vương bài trường quân đội không ít, bây giờ suy nghĩ một chút, ban đầu trẻ tuổi còn thịnh khí chút, cũng chỉ khoe khoang."

Nói lầm bầm, nếu để cho các ngươi biết con gái của ta đã thăng cấp vào năm nhất, có phải kinh ngạc đến sợ hay không? Tuy nhiên ta cũng không sẽ cho các ngươi biết! Trong lòng Lăng Tiêu vô cùng đắc ý.

Đại biểu ban tổ chức dĩ nhiên sẽ không xem lời của Lăng Tiêu là thật, tiếp tục lấy lòng nói: "Đại tướng Lăng quá khiêm nhượng, quả thực cuối năm thứ tư thăng cấp có một ít, nhưng vừa mới bắt đầu năm thứ tư thăng cấp Vương bài, cũng chỉ có độc nhất Đại tướng Lăng ngài rồi." Nói tới chỗ này, đại biểu ban tổ chức khoa trương vỗ trán một cái: "ui, bây giờ còn có Kiều Đình, nếu không sao lại nói cậu ta là Đại tướng Lăng thứ hai đâu."

Đại biểu ban tổ chức cho là Lăng Tiêu chú ý trường Quân đội nam sinh đệ nhất như vậy, có thể là vì Kiều Đình được gọi là Lăng Tiêu thứ hai, trong lời nói, cũng thổi phồng Kiều Đình, muốn Lăng Tiêu vui vẻ.

Đi theo Lăng Tiêu còn có một vị đại biểu Quân đoàn thứ ba, nghe vậy ánh mắt chợt sáng lên, một phần vui sướng chợt lóe lên. Lần này trước cuộc so tài cơ giáp, nhiệm vụ của anh ta chính là tới đây quan sát biểu hiện của Kiều Đình. Âm thầm tiến vào Quân đoàn thứ tam, trở thành người dưới trướng Nguyên soái thứ ba, Nguyên soái cực kỳ coi trọng. Nếu Kiều Đình có thể trở thành Lăng Tiêu thứ hai, cuối cùng trở thành Thần cấp sư sĩ, phái thực lực bọn họ, có thể vượt qua hệ phái Nguyên soái thứ hai, thậm chí có thể sánh vai hệ phái Nguyên soái thứ nhất.

Cho nên Nguyên soái thứ nhất có thể nắm quân bộ Liên Bang trong tay hơn mười năm, không phải bởi vì có vị Lăng Tiêu tuổi trẻ tài cao này, tương lai không thể không lên Thần cấp sư sĩ sao? Nếu không phải năm đó Lăng Tiêu "Hy sinh" quá mức đúng dịp, để cho hệ phái Nguyên soái thứ nhất bắt được cơ hội, dùng dư luận kích khởi quân dân tức giận, để cho hai phái bọn họ không thể không tị hiềm thối lui, từ bỏ cạnh tranh, hệ phái Nguyên soái thứ nhất cũng không dễ dàng nắm quân bộ trong tay lần nữa như vậy, cho tới hôm nay.

Thật vất vả đợi đến lúc ảnh hưởng Lăng Tiêu "Hy sinh" xuống đến thấp nhất, địa vị Nguyên soái thứ nhất không yên thì Lăng Tiêu lại vừa lúc "Sống lại", đã bị quần chúng biết cấp bậc chân thật của Lăng Tiêu, một lần trở về chính là muôn người đều đổ xô ra đường, để cho khí thế hệ phái Nguyên soái thứ nhất vốn đang thấp dần trở lại đỉnh cao lần nữa, Nguyên soái thứ nhất lại ngồi vững vàng...

Nếu Kiều Đình có thể giống như Lăng Tiêu nhanh chóng lớn lên như vậy, sáu năm là có thể thành công thăng cấp Thần cấp, chính là ngày hệ phái thứ ba bọn họ phản công rồi. Khóe miệng đại biểu Quân đoàn thứ ba vui vẻ, anh ta gần như đoán trước tương lai huy hoàng.

Lời của đại biểu ban tổ chức, chẳng qua chỉ giúp Lăng Tiêu cười cười có lệ, ông biết Kiều Đình này, là bởi vì con gái mình muốn dẫn đội tham gia cuộc so tài cơ giáp. Mà làm cha ngàn dặm lo lắng! Dĩ nhiên Lăng Tiêu phải hiểu đoàn đội Lăng Lan có những đoàn viên nào, bởi vì năng lực thiên phú của Kiều Đình xuất chúng, bị nhân viên tình báo liệt ra vị trí thứ nhất, Lăng Tiêu cũng chú ý nhiều, nhưng chỉ giới hạn như thế.

Đang lúc này, đột nhiên trong phòng quan sát có nhân viên làm việc hô: "Trường quân đội thứ hai xuất hiện."

Vừa dứt lời, lại có người tiếp lời nói: "Thứ ba cũng có..."

"Thứ tư cũng có..."

"A, lại một khu vực phát sáng, thứ năm..."

Trên màn hình lớn, mấy khu vực đồng thời bị đốt sáng lên, vốn chỉ có khu G có sắc thái, những địa phương khác cũng xám xịt cả vùng đất, bây giờ lại nhiều hơn mấy khu vực tràn đầy sức sống.

"Khu P tiếp nhận 47 tín hiệu xong, là trường quân đội tổng hợp đệ nhất!" khu vực P47 là bình nguyên vùng đất trung tâm, vị trí này coi như tốt cũng coi như không tốt, tốt, cho dù phương hướng nào, trường quân đội tổng hợp đệ nhất cũng có thể đánh chiếm một khu vực lớn, không tốt cũng là điểm này, bốn phía đều có thể có địch nhân nhìn chằm chằm, cộng thêm là giải đất bình nguyên, không có địa thế thiên hiểm có thể dựa vào, đại bản doanh nơi này cũng khó phòng thủ nhất.

Muốn phòng thủ, phải dựa vào nhân số mới được, như vậy, trường quân đội tổng hợp đệ nhất, có thể phái đội viên tiến công càng ngày càng ít. Quy tắc cuộc tranh tài là bọn họ thủ hạ đại bản doanh trước hết, mới có thể nói những thứ khác. Đây cũng là nguyên nhân trường quân đội tổng hợp đệ nhất khẩn cấp muốn hợp tác cùng trường Quân đội nam sinh đệ nhất, coi như trường Quân đội nam sinh đệ nhất không giúp một tay, có thể ít một đối thủ cường đại như vậy, cũng tốt.

"Tiếp nhận tín hiệu khu vực Q9 xong, là trường quân đội nam sinh đệ nhị..." Trường quân đội nam sinh đệ nhị ở khu vực Khâu Lăng, nếu an bài thích đáng, cũng là một địa phương dễ thủ khó công, rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với trường quân đội tổng hợp đệ nhất, chỉ là cả vùng đất khu vực Khâu Lăng ở góc tây nam, muốn công kích những khu vực khác, nhất định đánh từ góc tây nam Khâu Lăng ra, giống như mới vừa rồi nói như vậy, giải đất Khâu Lăng đều là khu vực dễ thủ khó công, cho nên trường quân đội nam sinh đệ nhị muốn đi ra địa khu Khâu Lăng, phải tiến công từng khu vực, muốn đánh chiếm khu vực lớn, khó khăn hơn so với khu vực P của trường quân đội tổng hợp đệ nhất.

"Tiếp nhận tín hiệu khu vực S33 xong, trường quân đội nam sinh đệ tam." Gần như đồng thời, trường quân đội nam sinh đệ tam theo sát trường quân đội nam sinh đệ nhị, cũng đốt sáng đại bản của doanh bọn họ, rừng rậm là nơi rất dễ dàng ẩn núp cơ giáp, muốn tìm ra đối thủ ẩn núp trong rừng rậm, hết sức khó khăn, trường quân đội nam sinh đệ tam muốn giải quyết đối thủ chung quanh, không thể dễ dàng hơn so với trường quân đội nam sinh đệ nhị khu Q.

"Khu vực S9 cũng đốt sáng lên, không biết có phải trường quân đội đệ ngũ hay không." trọng tài đang tiếp thu tín hiệu khu vực S9 thắp sáng, nhiều hứng thú. Trước mắt, tứ cường truyền thống, cũng đã thắp sáng thành công, trừ đầu tàu trường Quân đội nam sinh đệ nhất gương mẫu, thời gian ba trường quân đội khác cũng thắp sáng chỉ kém mấy giây mà thôi, sẽ là mười trường quân đội mạnh nhất trước kia sao? Còn một trường quân đội là đại hắc mã ẩn giấu? Có thể theo sát ba trường quân đội này, gần như đồng thời thắp sáng thành công, thực lực này cũng không kém ba trường quân đội này bao nhiêu... Trọng tài nhìn chằm chằm tỉ lệ phần trăm tiếp nhận tín hiệu, muốn nhanh một chút biết trường quân đội thứ năm làm cho người mong đợi.

Những người khác cũng bởi vì khu thứ năm này đồng tiến cùng ba trường quân đội này, hết sức có hứng thú. Phải biết mấy lần trước, trong mười đội mạnh thì bốn đội dẫn đầu cách khá xa sáu đội còn lại, đại bản doanh khu thứ năm thắp sáng, nếu muộn hơn nửa giờ so với bốn đội kia cũng còn nhiều, lần này đột nhiên theo sát không thả, đương nhiên bọn họ muốn biết rõ, đến cùng là trường nào trở nên mạnh mẽ.

"Xuất ra, là.. Tại sao là trường Quân đội nam sinh đệ nhất!" Trọng tài thấy tin tức đạt trăm phần trăm, tinh thần chợt rung lên, ông nhìn, sắc mặt lại đại biến.

Thì ra là thắp sáng khu vực S9, huy hiệu trường thể hiện ở trên màn hình lớn, lại là trường Quân đội nam sinh đệ nhất.

Ông ta kinh hô, để cho cả phòng đang quan sát nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn lãnh địa khu vực S9này đại biểu trường Quân đội nam sinh đệ nhất.

Ánh mắt Lăng Tiêu chợt chợt lóe, bước nhanh đi tới mô hình khu vực S9 nơi này, chân mày hơi nhíu lại, ông nhìn khu vựcS9một chút, lại nhìn khu vực G đã nối thành một đường, mới chậm rãi nói: "Trường Quân đội nam sinh đệ nhất, không chỉ có phân lính qua hai bên trái phải, đồng thời cũng sai phái một đội ngũ khác, đi tới khu S."

"Chia nhiều như vậy?? Đại bản doanh còn có thể lưu lại bao nhiêu người? Chẳng lẽ bọn họ không cần đại bản doanh nữa?" Một đại biểu quân đoàn kinh hô lên, gương mặt không thể tin.

TRUYỆN NGÔN TÌNH HOT
Tổng Giám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro