phần 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


508-2: Thật giả! 2



Tưởng Thiếu Vũ trong lòng cả kinh, hắn liếc radar, phát hiện nguyên bản không có một bóng người bốn phía đột nhiên xuất hiện vô số điểm, bọn họ thế nhưng bước vào một vòng vây.

Tưởng Thiếu Vũ cũng không phải người ngốc nháy mắt minh bạch những cơ giáp này hẳn là đóng động cơ cho nên không có năng lượng dao động, radar không có biện pháp tìm ra. Hắn ở Khu Q Khu M cũng từng làm chuyện này, không nghĩ tới, lần này hắn thế nhưng tự mình nếm mùi bị mai phục.

Phanh phanh phanh…… Vô số chùm tia sáng từ bốn phương tám hướng công kích đến, vây quanh mọi người Tưởng Thiếu Vũ, không ít đội viên bị đánh trúng rơi xuống đất. Phía trước Lý Anh Kiệt dùng đạn giả thật chặn lại làm Cơ giáp sư chung quanh có đủ thời gian đuổi tới địa điểm mai phục, nói cách khác, đây là tất cả lực lượng còn lưu lại ở đại bản doanh, Hàn Kế Quân quyết định gậy ông đập lưng ông đồng thời cũng là đập nồi dìm thuyền.

“Không nghĩ tới, Trường Đệ Nhất  Nam Sinh còn lưu lại quân sư lợi hại như vậy, luân phiên tính kế cũng đủ làm Trường Đệ Nhị Nam Sinh thiệt hại rất nhiều Cơ giáp sư.” Phòng Quan sát, người nguyên bản cho rằng những người lưu thủ ở Trường Đệ Nhất  Nam Sinh căn bản vô pháp ngăn cản Trường Đệ Nhị Nam Sinh, hiện tại xem ra lại chưa chắc, phía trước thật thật giả giả đạn phá giáp làm Tưởng Thiếu Vũ tổn hại hơn một chiến đội, lại bị phục kích, có thể lưu lại nhiều ít Cơ giáp sư thì rất khó nói…… Nếu Kiều Đình còn lưu thủ ở đại bản doanh, Tưởng Thiếu Vũ căn bản một chút hy vọng đều không có.

“Xem ra, chúng ta vẫn là xem thường Trường Đệ Nhất  Nam Sinh, bọn họ không mù quáng tự đại như chúng ta tưởng tượng, bọn họ an bài trong lòng là nắm chắc.” Quân nhân thích Trường Đệ Nhất  Nam Sinh nói.

“Bằng không, hiện tại liền xem Tưởng Thiếu Vũ, Vương bài sư sĩ cũng không phải một cái phục kích nho nhỏ có thể giải quyết.” Người đứng về phía Trường Đệ Nhị Nam Sinh đương nhiên đưa ra phản đối ý kiến.

“Liền tính nhất thời giải quyết không được Tưởng Thiếu Vũ, nhưng đem cậu ta giải quyết cũng không khó.”

“Chỉ cần lưu lại một chiến đội, bằng năng lực Tưởng Thiếu Vũ cũng có thể giải quyết chiến đội lưu lại đó, lúc ấy, Đại bản doanh Trường Đệ Nhất  Nam Sinh chính là vật trong bàn tay Tưởng Thiếu Vũ.”

Hai phương tranh chấp không dừng, một người trong đó đột nhiên quay đầu hỏi Lăng Tiêu nói: “Đại tướng, không biết ngài thấy thế nào?”

Lăng Tiêu khẽ cười nói: “Liền xem Tưởng Thiếu Vũ có thể ngăn cản một vòng phục kích hay không, có thể ngăn cản được Tưởng Thiếu Vũ thắng, không thể, Trường Đệ Nhất  Nam Sinh thắng.” Lăng Tiêu nói nhất châm kiến huyết, điểm mấu chốt liền xem trận phục kích này.

Tưởng Thiếu Vũ dù sao cũng là Tưởng Thiếu Vũ, Vương bài sư sĩ không phải phục kích có thể giải quyết, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vọt về phía trước, lúc này không thể chần chờ, chỉ có đột phá trùng vây mới có hy vọng.

Tưởng Thiếu Vũ lần này mang đến chiến đội đều là Cơ giáp sư mạnh nhất, bao gồm hai chiến đội liên minh, đồng dạng cũng là chọn lựa kỹ càng, có thể thấy Tưởng Thiếu Vũ đối Đại bản doanh Trường Đệ Nhất  Nam Sinh nhất định phải có được.

Cho nên, cứ việc ngay từ đầu bị chùm tia sáng che trời lấp đất bốn phương tám hướng làm cho tay chân hoảng loạn, thiệt hại không ít Cơ Giáp, nhưng trấn định xuống nhóm Cơ giáp sư nhìn đến Tưởng Thiếu Vũ hành động lập tức theo đi lên đủ thấy bọn họ cực kỳ ăn ý.

Cứ như vậy, lấy Tưởng Thiếu Vũ làm mũi tên, còn thừa Cơ giáp sư một bên phóng ra chùm tia sáng, một bên thao tác Cơ Giáp vọt đi. Liền này trong nháy mắt, bọn họ lại lần nữa thiệt hại không ít Cơ Giáp, khá bởi vì loại này quyết đoán làm cho bọn họ thành công mà mở ra một cái chỗ hổng, xông ra ngoài.

Hàn Kế Quân trấn định mà ấn nút trò chuyện: “Lý Anh Kiệt, phóng Đạn phá giáp.”

Theo này một tiếng, đã thối lui đến G17 đám người Lý Anh Kiệt đem mười Đạn phá giáp cuối cùng phóng ra ngoài, còn có vô số đạn giả.

“Hô hô hô……” thanh âm vô số đạn đạo phóng ra lại lần nữa truyền tới, Tưởng Thiếu Vũ vừa mới đột phá trùng vây, còn chưa dừng một hơi, đã bị che trời lấp đất đạn đạo vào đầu tráo tới.

Lần này, làm Tưởng Thiếu Vũ lâm vào lưỡng nan, nếu chặn đạn không biết phía trước thì liền vô pháp chặn vô số Cơ Giáp truy đuổi cùng công kích mặt sau, nếu toàn diện phòng ngự truy binh mặt sau, thì phía trước chỉ có thể dựa Cơ Giáp, chỉ là không biết, trong đó có bao nhiêu đạn phá giáp thật.

Đã không chấp nhận được hắn do dự, Tưởng Thiếu Vũ cắn răng mệnh lệnh nói: “Toàn lực ngăn chặn truy binh phía sau.” Cũng chính là hắn lựa chọn đối đầu với đạn pháo phía trước.

“Phanh phanh phanh……” Tiếng đạn pháo đánh trúng Cơ Giáp gây ra vô số tiếng nổ mạnh, mười Cơ Giáp tại một vòng bị phá huỷ, nhìn chính mình lại thiệt hại mười đội viên, Tưởng Thiếu Vũ thiếu chút nữa hộc máu.

Hắn lúc ấy không ngăn cản đạn đạo phía trước, là cược đối phương không có nhiều Đạn phá giáp như vậy, đáng tiếc, hắn thua cuộc.

Một vòng đạn pháo vừa mới nổ mạnh, lại nghe hô hô hô vô số đạn pháo phóng ra thanh âm, lúc này đây, Tưởng Thiếu Vũ không dám lại đánh cuộc, làm đội viên chặn đạn pháo, tuy rằng các đội viên chặn đạn pháo phía trước thi triển "Bất quy tắc chạy động" cũng né tránh vô số chùm tia sáng phía sau, nhưng vẫn còn có mấy Cơ Giáp không né tránh kịp, lại lần nữa thiệt hại.

Nhưng từ kiểm tra đo lường đến phản ứng năng lượng nổ mạnh, bọn họ lại bị lừa, này một vòng, căn bản không có đạn phá giáp chân chính.

Tưởng Thiếu Vũ bị loại thật thật giả giả này lộng điên rồi, hắn quát: “Mặc kệ, lên.” Nha, hắn cũng không tin, Trường Đệ Nhất  Nam Sinh thật sự có nhiều Đạn phá giáp như vậy.

Lúc này đây, Tưởng Thiếu Vũ đánh cuộc chính xác, nhìn đối phương không băn khoăn đạn pháo mà tiếp tục hướng tới, Lý Anh Kiệt cũng không phóng đạn giả mà cho sở hữu đội viên phóng pháo hạng nặng, tuy rằng lực sát thương không thể so với đạn phá giáp nhưng so đạn giả kia thì cũng tốt hơn rất nhiều.

Bất quá, lần này cũng làm Tưởng Thiếu Vũ rõ ràng, đối diện quả nhiên không còn loại vũ khí cường đại như đạn phá giáp, nếu không không có khả năng liền từ bỏ như vậy.

Hiện menu
doc truyen
TruyệnĐàn Ông Tương Lai Không Dễ LàmChương 509
ĐÀN ÔNG TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
509: Coi thường!
0.2B views
00:00 / 00:00
Cuối cùng Tưởng Thiếu Vũ cũng thoát khỏi cảnh bị vây công hai mặt, tình hình có chuyển biến tốt hơn nhưng hiện tại sáu chiến đội của gã cũng đã giảm mạnh xuống còn ba mươi ba người, hai liên minh chiến đội đều bị đánh tan tác, còn bốn chiến đội do gã dẫn theo cũng chỉ có mình chiến đội của gã là bảo toàn được nguyên vẹn, những chiến đội khác không bị diệt một nửa thì cũng tổn thất rất nhiều cơ giáp sư có thực lực.

Có điều, sau cơn mưa trời lại sáng, Tưởng Thiếu Vũ bất ngờ phát hiện được một nơi tuyệt vời để đánh chặn, gã quyết đoán dẫn theo đám cơ giáp sư còn lại xông vào trong, triển khai trận thế, ngăn chặn toàn diện truy binh phía sau.

Điều này khiến truy binh phía sau không dám hành động lỗ mãng, hỏa lực của hơn ba mươi con người vẫn rất mạnh, hai bên lại rơi vào thế giằng co.

- Không thể tiếp tục như vậy nữa, mình không thể bị cầm chân ở đây.

Tưởng Thiếu Vũ hiểu rõ, lần này gã dẫn đội đánh hạ đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1, bắt buộc phải nhanh phải mạnh, nếu không đợi Kiều Đình phản ứng lại, muốn đánh hạ đại bản doanh nữa sẽ rất khó.

- Đội trưởng, anh dẫn một số người đi đi, chỗ này giao cho em.

Đúng lúc này, đội phó của Tưởng Thiếu Vũ quyết đoán nói với gã.

Tưởng Thiếu Vũ cắn răng nói:

- Giao cho cậu đấy.

Để đảm bảo ngăn chặn được truy binh phía sau, Tưởng Thiếu Vũ không dẫn theo chiến đội của mình mà lại mang chiến đội mười người người vừa bị đánh tan sau đó ráp vào nhau theo, bọn họ quay phắt lại, phi như bay về phía khu G17.

- Tưởng Thiếu Vũ chia quân rồi.

Vũ Cảnh nhìn thấy hành động của Tưởng Thiếu Vũ bèn lập tức liên lạc với Hàn Kế Quân.

Hàn Kế Quân nhận được tin này không tránh khỏi thầm than trong lòng: “Số người cắm chốt tại đại bản doanh vẫn hơi ít, nếu có thêm hai chiến đội gia nhập mai phục, Học viện quân sự nam sinh số 2 sẽ không thể chạy thoát nhiều người như thế.”

Hàn Kế Quân nhìn về phía Đông Nam, khóe mắt để lộ chút lo âu.

Hai người Mục Thiếu Vũ và Hàn Dục cùng tham gia mai phục với Vũ Cảnh nhìn thấy Tưởng Thiếu Vũ chia quân xuất kích, cả hai đều giật mình kinh ngạc, Hàn Dục vội nói:

- Bằng không để tôi và Mục Thiếu Vũ lần lượt dẫn hai đội vòng qua hai bên vị trí đánh chặn đi?

Chỉ huy tạm thời của trận mai phục này là Vũ Cảnh, bởi vậy Hàn Dục đề xuất cách nghĩ của mình cho Vũ Cảnh.

- Không cần, chúng ta giải quyết đám người này trước đã.

Vũ Cảnh lập tức ngăn cản nói.

- Nhưng ngoại trừ đội hậu cần và đội tuần tra, trong đại bản doanh không còn chiến đội chính thức nào nữa, hoàn toàn không thể chống lại Tưởng Thiếu Vũ.

Hàn Dục vội nói. Nếu bị Tưởng Thiếu Vũ công phá đại bản doanh, bọn họ sẽ thua sạch.

- Không sao, sếp Lan đã sắp xếp ổn thỏa, chúng ta chỉ cần dọn dẹp đám vây cánh này của Tưởng Thiếu Vũ là được.

Vũ Cảnh bình tĩnh nói.

Sự điềm tĩnh của Vũ Cảnh làm Hàn Dục nhất thời bình tĩnh lại. Ánh mắt Mục Thiếu Vũ khi nghe câu này hơi sáng lên, anh ta hỏi như đã biết điều gì đó:

- Có phải Lăng đoàn trưởng đã có kế hoạch gì không?

Vũ Cảnh không hề trả lời mà lại chỉ về phía hai mươi hai người ở lại phía trước:

- Nhiệm vụ của chúng ta là những người này. Lần này tuyệt đối không thể để họ chạy thoát khỏi bàn tay chúng ta nữa.

Sau đó anh ta nói suy nghĩ của mình cho hai người Hàn Dục, Mục Thiếu Vũ, hai người liên tiếp gật đầu, rồi mang theo chiến đội của mình, mỗi người chọn một hướng phi nhanh đi.

Trước khi đi, Hàn Dục không quên uy hiếp Vũ Cảnh:

- Vũ Cảnh, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện đại bản doanh không xảy ra chuyện. Nếu không tôi nhất định sẽ tìm cậu tính sổ.

Tuy lòng Vũ Cảnh cũng rất lo, nhưng lại vô cùng tin phục Lăng Lan, anh ta nói dứt khoát:

- Đội trưởng Hàn, anh sẽ không có cơ hội này.

- Nói lời giữ lời đấy!

Hàn Dục dùng ngón tay chỉ về phía Vũ Cảnh, biểu thị giữa hai người họ có hẹn. Hàn Dục nghĩ, nếu thật sự bị Học viện quân sự nam sinh số 2 đánh bại, anh ta không có khả năng đi tìm Lăng Lan báo thù, vậy thì tìm đàn em của Lăng Lan báo thù cũng được.

Vất vả lắm mới tiễn được Hàn Dục đi, nhìn bóng lưng dần biến mất của đối phương, Vũ Cảnh không khỏi âm thầm lắc đầu: “Rốt cuộc cái tay đội trưởng Hàn này bất mãn với Lăng Thiên họ đến mức nào chứ, không lúc nào không tìm cơ hội báo thù.”

Cứ như thế, hai chiến đội do Hàn Dục và Mục Thiếu Vũ dẫn đầu đột nhiên bay thẳng về hai phía trái phải mấy ki-lô-mét, thoát khỏi phạm vi tìm kiếm radar do Tưởng Thiếu Vũ để lại đánh chặn, sau đó mới thay đổi phương hướng phi hành, vòng ra phía sau quân ngăn chặn.

Đội phó ở lại đánh chặn nhìn thấy hai chiến đội của Học viện quân sự nam sinh số 1 đột nhiên rời đi thì giật mình trong lòng, anh ta thầm tự hỏi rốt cuộc đối phương muốn làm gì, lẽ nào muốn đuổi theo đội trưởng bọn họ? Vừa nghĩ thế, anh ta không kìm được hơi lo lắng, đáng tiếc ba chiến đội đối phương để lại có hỏa lực quá điên cuồng, nhất thời đánh cho họ không thể cựa quẩy nổi. Anh ta không còn cách nào khác chỉ đành liên hệ với Tưởng Thiếu Vũ, để bọn họ cẩn thận hai chiến đội truy binh đang đuổi theo phía sau.

Tưởng Thiếu Vũ nghe được tin này lại không hề lo lắng như đội phó, thậm chí gã còn cho rằng đối phương chia quân càng có lợi cho bên mình, đối phương chia hai chiến đội ra truy sát bọn họ, vậy thì bên phía đội phó, đối thủ của họ chỉ còn gần ba mươi cơ giáp, không nghi ngờ gì nữa, việc này đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho đội phó đang ở lại đánh chặn.

Khi Tưởng Thiếu Vũ nghe được trong số ba mươi cơ giáp ở lại đối kháng với đội phó còn có năm đến sáu cơ giáp cao cấp, gã càng cho rằng đây là cơ hội của đội phó bọn họ. Tưởng Thiếu Vũ nói suy nghĩ của mình cho đội phó, để anh ta tìm cơ hội giải quyết sạch sẽ ba mươi cơ giáp kia, sau đó lại tụ họp với gã.

Tưởng Thiếu Vũ rất tin tưởng vào thực lực của chiến đội mình, những cơ giáp sư gã dẫn theo đều là cơ giáp sư đặc cấp đỉnh cao được tuyển chọn kỹ càng, sư sĩ cấp phổ thông tuyệt đối không thể so bì được, hai mươi hai đấu với ba mươi, xét về số lượng đối phương nhìn có vẻ chiếm ưu thế, nhưng trừ năm đến sáu cơ giáp cao cấp đi, số lượng sư sĩ đặc cấp không hơn kém nhau nhiều, nguyên nhân cơ giáp có đẳng cấp khác nhau, không phải là không có khả năng giành thắng lợi.

Tưởng Thiếu Vũ hơi giảm tốc độ lại để đám đội viên có thể đuổi kịp mình, hơn nữa gã cũng muốn thừa dịp giải quyết hai chiến đội cơ giáp đang đuổi theo phía sau. Trước khi đánh hạ G17, dốc sức tiêu hao lực lượng phòng thủ của đối phương ở đại bản doanh cũng cực kỳ có lợi cho sự tiến công của họ.

Phi hành ước chừng hơn 10 phút, nhìn thấy G17 đã ở ngay trước mắt, lại vẫn không thấy hai chiến đội kia xuất hiện.

Đúng lúc này, đột nhiên Tưởng Thiếu Vũ nhận được yêu cầu trò chuyện khẩn cấp từ đội phó, gã vừa ấn xuống nút nhận cuộc gọi, tiếng gào giận dữ của đội phó đã vang lên:

- Đội trưởng, chúng ta trúng kế rồi.

Bên trong còn xen lẫn vô số tiếng pháo nổ liên hồi và tiếng vũ khí lạnh va vào nhau tóe lửa.

Lòng Tưởng Thiếu Vũ trầm xuống, gã hét:

- Đội phó, đã xảy ra chuyện gì?

- Hai chiến đội kia vây công chúng tôi từ đằng sau, khốn kiếp…

Tưởng Thiếu Vũ chỉ nghe thấy đội phó nói được nửa câu này, một tiếng thét bỗng vang lên, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Lúc này Tưởng Thiếu Vũ còn gì mà không hiểu, e rằng hai mươi hai chiếc cơ giáp gã để lại đánh chặn đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Không ngờ rằng, người của Học viện quân sự nam sinh số 1 lại to gan như thế, dám coi thường đám người đang tiếp cận đại bản doanh là họ, một lòng một dạ cắn chặt lấy hai mươi hai chiếc cơ giáp phụ trách ngăn cản truy binh gã để lại, thế mà hắn còn để cho đối phương đánh không kịp trở tay chỉ vì phán đoán sai lầm của bản thân.

- Đáng ghét!

Tưởng Thiếu Vũ tức giận vung kiếm trong tay, thanh kiếm to bản mang theo luồng khí cực mạnh, trực tiếp chặt đứt một thân cây cách chưa tới mười mấy mét dưới mặt đất.

Tưởng Thiếu Vũ không thể không tức giận, bảy mươi hai người hắn dẫn theo thuận buồm xuôi gió tới được khu G, lại liên tục gặp thất bại tại vòng ngoài khu G17, cuối cùng chỉ còn lại mười một chiếc cơ giáp bao gồm cả gã, Tưởng Thiếu Vũ cảm thấy một nỗi sỉ nhục trước giờ chưa từng có, nếu thua trong tay Kiều Đình, có lẽ gã còn có thể viện ít lý do, nhưng giờ đại bản doanh không hề có Kiều Đình, chỉ là một vài tên sư sĩ đặc cấp và cao cấp phổ thông, vậy mà chính những tên cơ giáp sư phổ thông này lại khiến hắn bị thương tới gân cốt.

- Đoàn trưởng, giờ phải làm sao đây? Hay là, chúng ta cứ về khu P chỉnh đốn trước đã?

Mười chiếc cơ giáp còn lại, bảy người là học viên của Học viện quân sự nam sinh số 1, ba người khác lại thuộc về liên minh chiến đội, giờ phút này trong lòng ba cơ giáp sư liên minh chiến đội đã có ý muốn rút lui.

- Nếu đã tới tận đây rồi, không đích thân đi nhìn đại bản doanh G17 của Học viện quân sự nam sinh số 1 một chút, tôi tuyệt đối không cam tâm.

Tưởng Thiếu Vũ nhẫn nhịn lửa giận, sắc mặt âm trầm nói ra quyết định của mình.

Có lẽ đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 có sức hấp dẫn rất lớn, vì thế mà ba người thuộc liên minh chiến đối vốn đã muốn rút lui giờ cũng không còn ý kiến gì nữa, mười một chiếc cơ giáp lại tiếp tục bay về phía khu G17.

G17 rất yên tĩnh, gần như không nhìn ra có dấu vết nào thuộc về đại bản doanh, nếu không phải Tưởng Thiếu Vũ rất tin tưởng vào tấm bản đồ kia của mình, lúc này e rằng cũng sẽ hoài nghi, rốt cuộc tình báo này có đúng hay không.

Mười một người Tưởng Thiếu Vũ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, muốn tìm thấy thiết bị ngắm bắn được giấu kín tại vùng rừng núi rộng rãi hoang sơ này, thật sự rất khó khăn.

- Hàn Kế Quân, bọn họ xâm nhập khu G17 rồi, giờ làm thế nào đây?

Tại thung lũng nào đó thuộc G17, Lý Anh Kiệt nhìn thấy chiến đội Tưởng Thiếu Vũ trên màn hình, không giấu nổi sự lo lắng, lên tiếng hỏi Hàn Kế Quân bên cạnh mình.

Hàn Kế Quân không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn vào màn hình cơ giáp, nhìn chằm chằm vào radar cơ giáp mà không hề chớp mắt, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Lý Anh Kiệt nhìn thấy Hàn Kế Quân không thèm để ý đến cậu ta, tức khắc bực mình tru lên một tiếng:

- Mẹ nó, ông đây đếch quan tâm nữa, ông dẫn đội đi chặn bọn nó.

Hàn Kế Quân nghe thấy câu này mới di chuyển ánh mắt mình, hỏi đầy vẻ muốn biết đáp án:

- Cậu chặn bọn họ thế nào?

Lý Anh Kiệt bị hỏi khó rồi, cậu ta nhụt chí vò mái tóc ngắn của mình, kêu:

- Thế làm gì bây giờ? Chẳng lẽ trừng mắt nhìn Tưởng Thiếu Vũ đánh hạ đại bản doanh của chúng ta ư? Trở thành một trong bốn Học viện quân sự nam sinh mạnh nhất bị loại trừ à?

Hàn Kế Quân vẫn không trả lời, anh ta mím chặt môi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào radar.

- Cậu nói đi chứ, không nói tôi xông lên thật đấy, cho dù dùng cách tấn công tự sát cũng phải chặn bằng được đối phương.

Lý Anh Kiệt nói xong bèn không thèm quan tâm gì nữa ấn nút kết nối trò chuyện với tiểu đội mình, phát động mệnh lệnh:

- Tất cả đội viên, chuẩn bị chiến đội!

- Rõ! Đội trưởng.

Tất cả đội viên kích động trả lời, đồng thời họ cũng dùng sức bẻ các khớp ngón tay. Là đội hình pha trộn giữa hậu cần và tuần tra, bọn họ là chiến đội kém cỏi nhất của Học viện quân sự nam sinh số 1, nhưng họ không phải thằng yếu ớt thấy kẻ địch mạnh là rụt đầu, mọi người đều hiểu rõ, nếu thật sự họ phải tiến lên ngăn chặn kẻ địch, chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó chính là tấn công tự sát, nếu không dựa vào cơ giáp của họ, dựa vào khả năng điều khiển cơ giáp của họ, hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào.

Họ vẫn còn nhớ trước kia sếp Lan dẫn đội thi đấu với chiến đội của Kiều Đình, chính là nhờ vào chiêu này mới lật ngược được cả ván đấu.

- Còn thời gian, chúng ta còn cơ hội, vẫn còn cơ hội.

Mồ hôi lạnh dần dần chảy xuống trán Hàn Kế Quân, lẽ nào bên kia xảy ra sai lầm?

Hiện menu
doc truyen
TruyệnĐàn Ông Tương Lai Không Dễ LàmChương 510
ĐÀN ÔNG TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
510: Cửa ải khó!
00:00 / 00:00
Lý Anh Kiệt gấp gáp không chờ nổi nữa, hắn lại lệnh cho các đội viên:

- Kiểm tra trang bị!

Một câu lệnh này, tâm tình sốt ruột của Lý Anh Kiệt tức khắc biến mất, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng. Hắn cẩn thận kiểm tra trang bị bên trong cơ giáp, đặc biệt là mặt kiếng quang thuẫn mà Thường Tân Nguyên chuẩn bị cho bọn họ ngay từ đầu. Thực lực kém nhất chính là bọn họ, nên tất cả đã sớm có chuẩn bị, trong tương lai khi bị chiến đội khác đến tập kích, tại thời khắc mấu chốt nhất sẽ cho tấm khiên siêu cường này tự bạo để lưu đối phương lại.

Tất cả mọi người đều cẩn thận kiểm tra trang bị, chức năng cơ giáp tự bạo này đã bị tháo bỏ, nhưng Quang Não vẫn có thể bắt chước tự bạo năng lượng để tạo thành công kích.

- Số 1 kiểm tra xong!

- Số 2 kiểm tra xong!

Rất nhanh, toàn bộ đội viên đều hoàn tất kiểm tra, Lý Anh Kiệt quả quyết ra lệnh:

- Bay lên!

Động cơ tức khắc kêu lên, chừng mười chiếc chuyển vận cơ giáp hình dáng khác nhau cùng với bốn năm chiếc cao cấp cơ giáp từ từ bay lên. Điều duy nhất khiến Lý Anh Kiệt cảm thấy may mắn là tốc độ của chuyển vận cơ giáp không thua gì cao cấp cơ giáp. Cái này làm cho bọn họ có thêm nắm chắc tiếp cận đối thủ.

Hàn Kế Quân thấy Lý Anh Kiệt liều mạng chuẩn bị chiến đấu, hắn bất đắc dĩ khống chế cơ giáp theo sau, nếu mọi người muốn chiến đấu, hắn Hàn Kế Quân cũng sẽ không lùi bước.

- Đoàn trưởng, có cơ giáp xuất hiện.

Cơ giáp tiên phong phụ trách tìm kiếm tiền đồn trước tiên phát hiện đám Lý Anh Kiệt.

Tương Thiểu Vũ cả kinh, hắn thấy trên ra đa lóe lên mười lăm điểm đỏ, vội vàng nhìn gần hơn, liền thấy hình tượng các loại cơ giáp khác nhau, không nhịn được kinh ngạc nói:

- Mẹ kiếp, kia là cái gì?

- Đội trưởng, đó là chuyển vận cơ giáp.

Có đội viên lập tức nhận ra.

- Xem ra trường quân sự nam sinh số một trong đại bản doanh đích xác không có cơ giáp, ngay cả chuyển vận cơ giáp cũng cử đi rồi.

Một thành viên trong liên minh chiến đội thấy những cơ giáp này thì vô cùng mừng rỡ.

Tương Thiểu Vũ thấy vậy, trong mắt thoáng hiện hung ác:

- Trước bắt những cơ giáp rách rưới này làm lợi tức!

Hắn là người thứ nhất vượt ra ngoài, hướng về phía đội lính hỗn tạp của Lý Anh Kiệt.

Mắt thấy khoảng cách giữa hai phe càng ngày càng gần, thời điểm xung đột vũ trang sắp diễn ra thì một chùm sáng phá vỡ trời đêm hạ xuống, bắn thẳng đến chỗ Tương Thiểu Vũ.

Tương Thiểu Vũ lập tức cảm thấy một cỗ cường đại nguy cơ, hắn liền khống chế cơ giáp né tránh, chùm sáng bao trùm cơ giáp của Tương Thiểu Vũ, có thể coi là lao qua, năng lượng của quang thuẫn trên cơ giáp Tương Thiểu Vũ trực tiếp tiêu hao 1 phần 3.

Tương Thiểu Vũ kinh ngạc quay đầu, liền thấy một chiếc cơ giáp đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, màu sắc bên ngoài của chiếc cơ giáp này hắn không thể quen thuộc hơn được rồi, chính là vương bài cơ giáp đồng đẳng cấp với của hắn, chẳng lẽ là Kiều Đình chạy đến?

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Tương Thiểu Vũ, nhưng hắn ngay tức khắc bác bỏ, bởi vì hắn thấy rõ, bộ vương bài cơ giáp này không phải là chiếc viễn trình cơ giáp Kiều Đình thường dùng, mà là một chiếc tổng hợp hình cơ giáp...

Ánh mắt Tương Thiểu Vũ đột nhiên đỏ ngầu, hắn đã biết bộ cơ giáp này là của ai rồi. Kẻ này chính là Lâm Tiêu, người đã đánh bại hắn tại trận bán kết cơ giáp đơn đấu để tiến vào chung kết.

- Lâm Tiêu, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Tương Thiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tại sao cái tên Lâm Tiêu này cứ liên tục phá hư tính toán của mình vậy chứ? Thời điểm tranh tài cơ giáp đơn đấu đã thế, bây giờ tấn công đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 1 hắn vẫn như vậy.

- Chẳng lẽ ngươi không biết, trường quân sự tổng hợp số 1 của chúng ta đã liên minh với trường quân sự nam sinh số 1, ngươi tấn công đại bản doanh Liên Minh Quân giáo của chúng ta, đương nhiên là ta phải tới giúp thủ trại rồi.

Lâm Tiêu nhàn nhạt trả lời.

Dứt lời Lâm Tiêu liền ngoảnh lại nhìn Hàn Kế Quân, tỏ vẻ áy náy nói:

- Thật xin lỗi, ta tới chậm, để các ngươi phải đợi lâu.

- Không muộn, đến rất vừa vặn.

Hàn Kế Quân trấn định trả lời, dường như mới vừa rồi hắn đầu đầy mồ hôi lạnh, nôn nóng chờ đợi chỉ là ảo giác.

- Ngươi sắp xếp rất tốt.

Lâm Tiêu lên tiếng khen ngợi. Mặc dù sau khi hắn nhận được tin tức đã một đường chạy như điên, thế nhưng nếu đám người Hàn Kế Quân không an bài kéo dài thời gian, sợ rằng chờ tới lúc hắn chạy tới thì cũng đã muộn.

Lúc này, Lâm Tiêu không khỏi âm thầm bội phục Lăng Lan, cái này cần bao nhiêu tín nhiệm cùng dũng khí, mới có thể hoàn toàn giao phó an nguy của đại bản doanh cho những Cơ Giáp Sư vô danh này? Thật không thể ngờ rằng những người này lại có biểu hiện xuất chúng như vậy.

Ngay cả hắn cũng không nhịn được hâm mộ, thủ hạ của Lăng Lan thật sự là quá nhiều nhân tài.

Lâm Tiêu và Hàn Kế Quân không coi ai ra gì mà đứng trao đổi với nhau đã hoàn toàn chọc giận Tương Thiểu Vũ, hắn gầm lên một tiếng:

- Khốn kiếp!

Một giây kế tiếp, hắn liền nhặt cự kiếm lên, chém về phía Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu thấy vậy, khóe miệng khẽ cười mỉm. Sở dĩ hắn không nhìn Tương Thiểu Vũ, chính là muốn chọc giận đối phương. Nói thật, năng lực cận chiến của Tương Thiểu Vũ thực sự rất mạnh. Mặc dù Lâm Tiêu cũng rất tự tin nhưng trên phương diện cận chiến cơ giáp, bản thân không có gia trì, nếu là để cho Tương Thiểu Vũ bình tĩnh, Lâm Tiêu không dám khẳng định có thể đánh bại đối phương.

Lâm Tiêu là một người có sở trường sử dụng tâm kế, cho nên ngay từ đầu, hắn đã thiết kế bố cục, rồi biểu hiện vô cùng tự nhiên để Tương Thiểu Vũ không hề phát giác.

Lâm Tiêu nhanh chóng tháo cự kiếm xuống, rồi cùng Tương Thiểu Vũ bắt đầu chiến đấu. Hai người đều là vương bài Sư sĩ, bất kể là năng lực cận chiến hay khả năng điều khiển cơ giáp đều cực kỳ cao minh. Trong lúc nhất thời, khó phân thắng bại...

Mười chiếc cơ giáp đi theo Tương Thiểu Vũ thấy Lâm Tiêu một mình lao đến, trong lòng hơi động, bọn họ muốn giúp Tương Thiểu Vũ, đang định âm thầm bắn một chùm sáng quấy nhiễu thì trên ra đa lại xuất hiện một lượng lớn cơ giáp. Hoá ra Lâm Tiêu không chỉ đơn độc tới, mà đồng thời còn mang theo không ít người, có thành viên của chiến đội trường quân sự tổng hợp số 1, cũng có mấy người của Minh Quân chiến đội.

Điều này làm bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, ước chừng mấy chục giây sau, một vài cơ giáp đã chạy tới nơi đây khiến cho mười chiếc cơ giáp kia càng không dám nhúc nhích.

Tình thế đối với trường quân sự nam sinh số 1 vô cùng thuận lợi. Thời điểm mọi người tại phòng quan sát đều cho rằng trường quân sự nam sinh số 2 sẽ hoàn toàn thất bại thì Lăng Tiêu vẫn luôn tươi cười lại bắt đầu tỏ ra ngưng trọng, không chỉ hắn mà Hà Húc Dương cũng nhíu mày.

- Đại tướng, ta biết nơi đây nhất định có vấn đề, nhưng ta làm sao cũng nghĩ không thông, trường quân sự nam sinh số 2 dựa vào cái gì mà có thể lật bàn.

Hà Húc Dương hoả nhãn kim tinh, hắn thấy rõ biểu hiện lửa giận ngất trời của Tương Thiểu Vũ chỉ là ngụy trang, nếu không thì tại sao từng chiêu từng thức của hắn lại có thể lưu loát như thế.

- Liên minh chiến đội không chỉ có mấy người trước mặt.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhắc nhở.

Hà Húc Dương bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra sát cơ nằm ở chỗ này.

- A, tại sao khu G2 lại điều động cơ giáp chiến đội, bọn họ chuẩn bị làm gì?

Trong khi tất cả mọi người đều tập trung chú ý trường quân sự nam sinh số 1 thì một khu vực vẫn luôn bị coi nhẹ lại lặng lẽ phái ra bảy nhánh chiến đội.

- Hướng đến khu G10+, mục tiêu cuối cùng, G17!

Rất nhanh theo hướng di chuyển của mấy tiểu đội này, phòng quan sát rốt cuộc cũng phân tích ra mục đích cuối cùng của họ.

- Bọn họ là trường quân sự nam sinh số 1 của Liên Minh quân sao?

Có người không hiểu hỏi.

- Chờ chút, mau phóng to hình ảnh của bọn họ.

Đột nhiên có người phát hiện ra điểm khả nghi, lập tức lệnh cho nhân viên khuếch đại hình ảnh của bảy nhánh chiến đội kia.

Một vài chiến đội rốt cuộc xuất hiện trên màn ảnh lớn, khi hình ảnh ngực bọn họ hiện ra, mọi người rốt cuộc hiểu rõ vấn đề, bảy nhánh chiến đội này không cùng một trường, là liên minh chiến đội.

- Khu G2 có liên minh chiến đội từ khi nào vậy?

Có người kinh ngạc hỏi.

Trường quân sự tại khu G2 vốn vô danh, mọi người đều đã bỏ quên bọn họ, cho nên không thể ngờ lại có một liên minh được thành lập dưới mắt bọn họ.

- Không biết nhóm Liên Minh quân này muốn làm gì, có quan hệ với trường quân sự nam sinh số 1 hay không...

Mọi người đều cảm thấy thế cục trước mắt đã trở nên khó bề phân biệt, bọn họ cũng không thể nhìn thấu.

- Đại tướng, nhìn qua thì thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.

Hà Húc Dương lặng lẽ nói với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khẽ vuốt cằm:

- Đúng vậy, nếu họ cùng phe với trường quân sự nam sinh số 1, thì thời điểm Tương Thiểu Vũ xâm lấn, sẽ không im lặng như vậy. Hiện tại xem ra, chi Liên Minh Quân này rất có thể cùng phe với Tương Thiểu Vũ.

Lăng Tiêu sờ sờ ngón tay, không ngờ đại bản doanh của nữ nhi nhà mình lại gặp phải khó khăn trùng trùng như vậy, thật vất vả chống đỡ qua một cửa ải khó, thế mà cửa ải khó thứ hai đã lại tới...

Lúc này, đã qua mười hai giờ, trời mới bắt đầu sáng, lại một đêm trắng nữa đang đến...

Bảy người Lăng Lan nghỉ ngơi một phen, rốt cuộc phải hành động. Tất cả mọi người đều tiến vào cơ giáp của mình, khống chế cơ giáp từ từ rời khỏi đài chỉ huy của đại bản doanh trường quân sự, bay về hướng đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2.

Lăng Lan không ẩn nấp mà quang minh chính đại dẫn đội viên một đường phi hành. Đoạn đường này, cũng không thấy nhiều tuần tra chiến đội, chỉ có mấy nhánh chiến đội linh tinh, cùng mười hai giờ trước so sánh, thật sự là khác biệt một trời một vực.

Lăng Lan biết rõ đây là vì cái gì, Tiểu Tứ đã sớm nói cho nàng biết nguyên nhân. Tương Thiểu Vũ tập hợp liên minh vô số chiến đội, phân binh thành nhiều nhóm nhỏ, một nhóm do hắn dẫn đầu tấn công trường quân sự nam sinh số 1, một nhóm vây công trường quân sự nam sinh số 3. Cũng bởi vì vậy nên Kiều Đình mới bị kẹt tại trường quân sự nam sinh số 3, không thể quay về đại bản doanh thủ trại.

Bởi vì toàn bộ khu Q trở nên trống rỗng, cho nên tuần tra chiến đội mới buông lỏng, thấy nhóm Lăng Lan, cũng không thèm hỏi thăm xem bọn họ đi đâu, chuẩn bị làm gì. Suy cho cùng, huy hiệu trên ngực đã đại biểu thân phận của đám Lăng Lan. Hơn nữa, cách đó không xa, chính là đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2, bọn họ không muốn chọc giận người của ngôi trường này.

Phải nói, tuần tra chiến đội tại nơi này rõ ràng có chút đứng sau đèn thì tối, cảm thấy đại bản doanh của trường quân sự nam sinh số 2 ở nơi này thì dĩ nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cái này giúp đám Lăng Lan vô cùng thuận lợi, đến khi còn cách mục tiêu 10km thì Lăng Lan đột nhiên hạ một mệnh lệnh, khiến các thành viên của tiểu đội kinh ngạc không thôi. Đó chính là bỏ đi cơ giáp, chuẩn bị đi bộ lẻn vào trường quân sự nam sinh số 2.

Mặc dù Lăng Lan có thanh vũ khí vạn năng như Tiểu Tứ, có thể làm cho Radar của cơ giáp đối phương mất đi hiệu lực, cũng đồng nghĩa với việc Lăng Lan điều khiển cơ giáp đi vào, chỉ cần không bị tận mắt nhìn thấy, thì ra đa căn bản là không thể thấy được chút vết tích nào. Nhưng Lăng Lan vừa muốn bảo đảm an toàn tánh mạng lại vừa muốn làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ.

Không có Tiểu Tứ, cơ giáp liền không có thiết bị quấy nhiễu, một khi đến gần đại bản doanh, tất nhiên sẽ bị Cơ Giáp Sư canh cổng phát hiện, khi đó muốn vào đại bản doanh, nhất định phải cường công.

Nếu Lăng Lan chỉ có một mình, cường công thì liền cường công, vạn nhất không chống đỡ được, dựa vào năng lực của nàng thì vẫn có thể bình yên thoát khốn. Thế nhưng dẫn theo đội viên thì lại khác, một khi bị vây hãm nghiêm trọng, bọn họ chắc chắn sẽ không trốn được.

Lăng Lan là một người có trách nhiệm, nếu nàng đã mang theo đồng đội ra ngoài và bị vây công, thì nàng cũng muốn cùng toàn đội cười lớn khi hỗn chiến kết thúc.

Hiện menu
doc truyen
TruyệnĐàn Ông Tương Lai Không Dễ LàmChương 511
ĐÀN ÔNG TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
511: Phản bội?

Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết0.2B viewsEntertainment
Khu G17

Lâm Tiêu cùng Tưởng Thiếu Vũ lại liều mạng

ra chiêu thêm một lần nữa, hắn nhìn chiến đội liên minh chính mình mang đến đã

đuổi tới, nhất thời cười ha hả:

- Tưởng Thiếu Vũ, ngươi thua rồi.

Tưởng Thiếu Vũ nhìn lại xung quanh, chính

mình bị mười chiến đội cơ giáp Lâm Tiêu mang đến bao vây không lọt, hắn sắc mặt

đại biến, cắn răng oán hận mà nói:

- Lâm Tiêu, ngươi cho rằng như vậy có thể

khiến ta can tâm chịu trói hay sao? Ngươi nằm mơ.

Sau tiếng nằm mơ cuối cùng, Tưởng thiếu Vũ

phẫn nộ không kìm nổi tức giận trong lòng gầm thét ra miệng:

- Lâm Tiêu, cùng là hợp tác, tại sao ngươi

lại từ chối hợp tác cùng ta, mà lựa chọn Học viện quân sự nam sinh số 1? Chắc

chắn ngươi hiểu rõ, đại hỗn chiến lần này, người Học viện quân sự nam sinh số 1

dẫn tới không phải là quân tiên phong, mà là những nam sinh năm hai không có

danh tiếng... Còn ngươi lại tình guyện tin tưởng bọn họ cũng không muốn tin

tưởng ta.

Vốn

dĩ Tưởng Thiếu Vũ muốn dựa vào tình hình hỗ loạn lúc chiến đấu muốn thăm dò một

chút, tìm hiểu thực hư chuyện Tiêu – Đàm hợp tác, đáng tiếc Lâm Tiêu không hề muốn

nghe hắn nói xong đã cắt ngang giữa lời hắn.

Lâm Tiêu nghe vậy, nhất thời cười lạnh

lẽo:

- Đương nhiên là sau khi ngươi có tâm tư

muốn quấy rối học muội của ta, ngươi nghĩ rằng ta còn có khả năng hợp tác

với các ngươi hay sao? Thật sự là quá nực cười.

- Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà

ngươi tình nguyện dẫn dắt hợp tác cùng đám tiểu tử miệng còn hôi sữa ấy cũng cự

tuyệt hợp tác cùng ta?

Tưởng thiếu Vũ thật sự tức điên, hắn không

cho rằng hành vi của mình có cái gì sai, nam nữ ái mộ vốn là thế gian chi đạo

thường tình, là đạo lý hiển nhiên.

- Chuyện nhỏ?

Nhất thời hai mắt Lâm Tiêu nheo lại, hàn

quang nguy hiểm chợt lóe lên:

- Đã từng chiến đấu cùng ta thì là an hem

của ta, ngươi dám đụng đến anh em của ta lại muốn ta bỏ qua mà vui vẻ hợp tác

cùng ngươi? Đây là ngươi đang mơ mộng hão huyền hay sao?

Anh em? Hóa ra không phải là quần áo. Khóe

miệng Hàn Kế Quân hơi nhếch lên, vị Lâm Tiêu này bịt tai trộm chuông, cách làm

lừa mình dối người này thật thú vị.

Lời nói của Lâm Tiêu không chút lưu tình,

làm cho sắc mặt Tưởng Thiếu Vũ thay đổi liên tục, hắn không ngờ được chỉ là

trong lúc vô tình nổi lên sắc tâm, vậy mà lại ảnh hưởng lớn như vậy. Vốn dĩ là

đối tượng được lựa chọn hợp tác đầu tiên, vậy mà đối phương lại trực tiếp từ

chối bọn họ. Phải biết rằng trong mấy năm gần đây, Học viện quân sự nam sinh số

2 có thể áp chế Học viện quân sự nam sinh số 1 một bậc bởi vì học viện quân sự

tổng hợp số 1 luôn là đồng minh của bọn họ.

- Thì ra là vậy, vì vậy mà ngươi luôn nhằm

vào ta, tại thời điểm thi đấu cơ giáp đơn thể hay là hỗn chiến hiện tại ngươi

vẫn luôn nhằm vào ta.

Tưởng Thiếu Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ.

- Tới lúc này ta không ngại nói cho ngươi

biết một chuyện, cơ hội liên minh với học viện quân đội tổng hợp số 1 là ta chủ

động bỏ qua. Vì thế chúng ta đã phải trả một cái giá thật lớn.

Lâm Tiêu thong dong thuật lại.

- Sở dĩ phải trả cái giá lớn như vậy, là

để đổi lấy một lời hứa hẹn của Lăng đội trưởng.

- Hứa hẹn điều gì?

Lâm Tiêu nở nụ cười:

- Đó chính là, tính mạng của ngươi nhất

định phải do ta kết thúc.

Trong lòng Tưởng Thiếu Vũ mạnh mẽ trầm

xuống, hắn rốt cục hiểu rõ, lần này hắn là bị Học viện quân sự nam sinh số 1 và

học viện quân đội tổng hợp số 1 liên thủ lại tính kế rồi.

- Thì ra Kiều Đình bị phái đi khu S, để

lực lượng phòng thủ của trung tâm Học viện quân sự nam sinh số 1 yếu đi là do

các ngươi cố ý tạo ra.

Tưởng Thiếu Vũ đã hận đến nghiến răng

nghiến lợi.

- Rõ ràng. Nếu không, ngươi cho rằng lý do

gì có thể khiến cho một con rùa như ngươi lại dám từ trung tâm khu Q bò ra tới

đây.

Lâm

Tiêu cười nói. Cho tới bây giờ, hắn vẫn bội phục phương án thiết kế này của

Lăng Lan khi đó. Quyết đoán, đủ ngoan, đủ độc, đủ tuyệt, dám lấy đại bản

doanh chính mình ra làm mồi dụ. Ai cũng rõ nếu như chuyện này chỉ cần có một

chỗ sai lệch nhỏ, đại bản doanh Học viện quân sự nam sinh số 1 sẽ trở thành

chiến lợi phẩm của Học viện quân sự nam sinh số 2.

Lúc này Tưởng Thiếu Vũ đột nhiên nở nụ

cười:

- Thiết kế quả thực cực kỳ hoàn mỹ, tuy

nhiên, ngươi thực sự sẽ tính toán của các ngươi không chút sơ hở nào hay sao?

Lâm Tiêu nghe vậy nhất thời sửng sốt:

- Ngươi có ý gì?

- Ý của ta là … TMD công kích cho ta.

Tưởng

Thiếu Vũ đột nhiên hạ đạt mệnh lệnh công kích, mười Cơ Giáp Sĩ hắn mang đến còn

chưa phản ứng kịp, trong chiến đội liên minh Lâm Tiêu dẫn tới đột nhiên có hai

chiên đội quay đầu lại phản bội, khởi động vũ khí hướng đồng bọn bên cạnh công

kích.

Đây chính là một màn gà nhà tự đánh giết

lẫn nhau, khiến cho sắc mặt đám người Hàn Kế Quân đại biến, còn bên phía mười

Cơ Giáp Sĩ mà Tưởng Thiếu Vũ mang đến lại hết sức vui mừng. Bọn họ không nghĩ

tới, khi đã rơi vào trong tuyệt cảnh như vậy lại có thể đảo lộn tình thế. Bọn

họ kích động tuyệt đối, chỉ hận không thể giơ cả hai tay mà hô to một

tiếng “uy vũ” với Tưởng Thiếu Vũ.

Có điều kinh hỉ này chỉ tồn tại trong nháy

mắt, một giây sau tâm tình lại lập tức đóng băng trở lại. Ngoài ý muốn, những

công kích được coi là trăm phần hiệu quả kia đều đã mất đi tác dụng.

Thì ra chiến đội Lâm Tiêu đã sớm có chuẩn

bị, đồng thời hướng đối thủ khởi động công kích. Đối phương đánh lén không hề

chiếm được chút tiện nghi, hơn nữa còn bị phản kích, không thể ngờ được lại bị

phá hủy vài cái cơ giáp. Cục diện cứ ngỡ được đảo lộn một lần nữa lại bị Lâm

Tiêu khống chế ngược lại.

Tưởng Thiếu Vũ không thể tin nổi kinh ngạc

hô:

- Làm sao ngươi có thể biết được bọn họ là

người của ta?
- Lúc đầu ta cũng không chú ý, dù sao bọn

hắn đã hợp tác với trường quân đội tổng hợp số 1 chúng ta đã lâu, cũng được gọi

là huynh đệ. Nhưng lòng người luôn là thứ không thể ngờ được, đặc biệt là chúng

ta đã hợp tác đã lâu, đặc biệt là lúc ta dẫn hai đội đó đến, bọn học đều hành

dộng theo sau các ngươi.

Lâm Tiêu cười lạnh nói.

- Nếu như sau đó các ngươi không có hợp

tác thì chúng ta cũng không biết được. May mà lúc hỗn chiến Lăng đội trưởng đã

nhắc nhở ta. Cho nên, khoảng thời gian trước ta liền làm như chỉ ở lại đại bản

doanh canh giữ, trên thực tế ta đã đi dò xét những người này trong liên minh.

Ta muốn xem một chút, rốt cuộc có phải bọn họ có thật đúng là phản bội chúng ta

mà đầu quân cho các ngươi hay không. Thực không tồi, tình huống còn khác hơn ta

nghĩ rất nhiêu, số người phản bội không nhiều lắm. Trừ bỏ hai đội này còn có

một đội mập mờ không rõ, ta liền sắp xếp cho bọ họ đến Học viện quân sự nam

sinh số 3 để Kiều Đình quan sát, thì ra bọn họ cũng là người của ngươi, đã có

Kiều Đinh trông coi thì cũng không thể làm điều mờ ám.

Hàn Kế Quân cùng Lăng Thiên và cả đội cơ

giáp, nghe được lời nói của Lâm Tiêu đột nhiên có một cảm giác kiêu ngạo không

nhỏ, thì ra đội trưởng lại an bài nhiều chuyện phía sau như vậy.

Tưởng Thiếu Vũ thiếu chút nữa tức điên,

thì ra mỗi hành động nhỏ của hắn đều bị đối phương nắm rõ, vậy mà hắn còn dương

dương tự đắc cho rằng mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Trong khi Hàn Kế Quân cho rằng cục diện đã

được khống chế toàn bộ thì đột nhiên nhận được tình báo mới, sắc mặt hắn đại

biến vội vàng báo cho Lâm Tiêu:

- Lâm đội trưởng, vừa mới nhận được tin

tức, tại khu G13, lại xuất hiện bảy nhánh chiến đội.

Lâm Tiêu khẽ cau mày:

- Biết bảy nhánh là của trường quân đội

nào không?

- Trường quân đội Phi Dực, trường quân đội

Chanh Quang, trường quân đội Hà Miểu...

Hàn Kế Quân tuôn ra một lèo tên bốn năm

gia trường quân đội, đây đều là những trường có chút danh tiếng, còn lại những

trường phía sau hắn không có để vào mắt. Đám người Lâm Tiêu căn bản hẳn không

chú ý tới bọn hắn, nhưng chính những thứ bọn họ không để vào mắt này hiện tại

lại tổ chức tới bảy nhánh liên minh chiến đội quây công bọn họ, làm cho nhóm

người Lâm Tiêu tăng thêm áp lực trầm trọng.

Tưởng Thiếu Vũ nghe vậy, linh quang trong

mắt lóe lên, hắn nhớ tới thời điểm trước lúc hắn xuất phát Gia Cát quân sư đã

từng nói, vạn nhất nếu hắn tấn công Học viện quân sự nam sinh số 1 thất bại sẽ

có trợ lực giúp đỡ hắn. Lúc đó hắn đắc chí kiêu căng cho rằng chỉ cần sáu chiến

đội trong tay là có thể đánh hạ đại bản doanh Học viện quân sự nam sinh số 1 dễ

dàng, đối với lời của Gia Cát quân sư hắn chưa từng để trong lòng. Xem ra trợ

lực kia hẳn đã phát huy tác dụng.

"Đội trưởng, có đôi khi những thứ tạp

binh chúng ta không coi trọng kia lại có thể trở thành mấu chốt quyết định lợi

thế thắng bại sau cùng, đừng xen thường bọn họ." Lời nói của Gia Cát quân

sư ngay lúc đó lúc này vọng lại bên tai hắn. Tưởng

Thiếu Vũ lúc này vô cùng cảm kích quân sư

của hắn, hiện tại có lẽ có thể dựa vào trợ lực này để thay đổi cục diện.

Tưởng thiếu Vũ lại dấy lên tin tưởng, hắn

ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Lâm Tiêu, ngươi đừng nghĩ rằng chỉ có

các ngươi mới có mưu tính, chúng ta cũng có.

Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, hắn quyết đoán

ra lệnh:

- Công kích!

Mặc kệ bảy nhánh chiến đội kia có phải

viện binh của Tưởn Thiếu Vũ hay không, chỉ cần đánh bại Thưởng Thiếu Vũ cùng

chiến đội ở đây đánh bại hết thì sẽ giải quyết được, những thứ viện binh kia

đến đây cũng là có đi mà không có về.

Tất cả mọi người đều rõ điểm ấy, tập trung

bao vây Tưởng Thiếu Vũ. Đương nhiên hắn không thể chịu nổi tình huống vừa có

tia hy vọng thoát khỏi nguy hiểm lại bị người ta đánh bại, vì vậy hắn hét

to:

- Cố gắng cầm cự cho ta, viện quân lập tức

liền đến, kiên trì đến cùng thắng lợi cùng vinh dự sẽ thuộc về chúng ta.

Bên phía Tưởng Thiếu Vũ nhao nhao giơ binh

khí lên, quyết tâm liều mạng với đối thủ. Một bên không cam tâm giơ tay chịu

trói, một bên quyết tâm không thể để đối phương thắng lợi, chiến đấu trở nên

kịch liệt tàn khố, mỗi một phút đều có một trận cơ giáp rơi xuống, thất bại rời

khỏi chiến trận.

Khu G13:

Vũ Cảnh, Hàn Dục, Mục Thiếu Vũ cùng với

hai nhánh cơ giáp khác đã hợp lại thành một chiến đối cùng chiến đấu với bảy

nhánh chiến đội kia. Tuy nhiên tình huống lại vô cùng bất lợi với bọn họ, tuy

là chiến đấu luân phiên có thể loại bỏ những Cơ Giáp sĩ của Tưởng Thiếu Vũ lưu

lại nhưng bọn họ cũng phải trả cái giá lớn, mỗi một nhánh chiến đội đều giảm

bớt quân số dù ít hay nhiều. Cho nên nếu nhìn có vẻ như bọn họ chỉ thua hai

nhánh chiến đội, trên thực tế bọn họ đã thua kém nhân số lên đến ba nhánh chiến

đội. Điều này khiếm cho bọn Alexander đối mặt với rất nhiều Cơ Giáp Sĩ của đối

thủ, thậm chí là một đối hai.

Tình huống ở khu G13 không ổn, tại

khu G17 đám người Lâm Tiêu lại ổn định chiếm thượng phong, Hàn Kế Quân biết

chiến cuộc ở khu G13 đang căng thẳng liền dẫn theo bọ Lý Anh Kiệt đang cố gắng

tìm cách chen chân vào trận chiến tới khu G13 viện trợ.

Chiến cục ở đại bản doanh Học viện quân sự

nam sinh số 1 biến đổi bất ngờ, khiến cho vài lão thất tinh trong đám người

đang quan sát nồng nhiệt liên tục nói học sinh thời nay đúng là không thể xem

thường. Một loạt mưu kế này làm cho những lão binh đã có kinh nghiệm sa trường

xem cũng đến hoa cả mắt, còn có rất nhiều an bài mà bọn họ cũng chưa nhìn thấu,

nếu để bọ họ tự mình xuất trận chỉ sợ cũng sẽ từ từ rơi vào vòng vây tính toán.

Lăng Tiêu nghiêng đầu tựa vào ghế, nhìn

như không hề để ý đến đại bản doan Học viện quân sự nam sinh số 1, chỉ có Húc

Dương biết đại tướng quân đang lo lắng. Hắn thả tay trên tay vịn bên phải, im

lặng gõ bàn, đây chính là động tác của Lăng Tiêu khi hắn tập trung suy nghĩ.

- Đại tướng quân không cần lo lắng, Lan

thiếu bên kia chiến đấu rất thuận lợi.

Húc Dương nhẹ giọng khuyên bảo một câu.

Lăng Tiêu đưa mắt lướt qua Húc Dương,

trong lòng Húc Dương liền cả kinh, hắn không thể tưởng được đại tướng quân Lăng

Tiêu luôn luôn ôn hòa cũng có lúc có ánh mắt lạnh lẽo như vậy.

- Như thế nào Tham Mưu Trưởng, ở trên

chiến trường, xử trí theo cảm tính là tối kỵ, toàn bộ đều phải thực sự cầu thị.

Lăng Tiêu nhàn nhạt địa điểm một câu, để cho như thế nào ánh nắng ban mai trong lòng ám thẹn, vừa rồi hắn sợ Lăng Tiêu Đại Tương lo lắng, nói chút không hề căn cứ nhàm chán nói, đích xác có ô hắn thủ tịch tham mưu quan thân phận.

- Thực xin lỗi, đại tướng quân.

Húc

Dương hít sâu một hơi cúi đầu nhận lỗi.
Hiện menu
doc truyen
TruyệnĐàn Ông Tương Lai Không Dễ LàmChương 512
ĐÀN ÔNG TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
512: Thiên phú!
00:00 / 00:00
- Cả anh và tôi đều hiểu rõ, nếu cứ dựa theo tiến độ này thì cho dù cuối cùng Lăng Lan thành công loại trừ Học viện quân sự nam sinh số 2 thì quân liên minh của hhọc viện này vẫn có thể đánh vào đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1, cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ bị loại khỏi cuộc thi.

Lăng Tiêu thấp giọng nói ra sự thật này, mà đây cũng là nguyên nhân khiến ông lo lắng.

Hà Húc Dương trầm mặc không nói tiếng nào, phán đoán của Lăng Tiêu cũng giống với phán đoán của hắn. Hắn nhìn về phía Lâm Tiêu đang chiến đấu ở khu G17, thấp giọng nói:

- Bây giờ chỉ hi vọng quân liên minh bên Lan thiếu có thể giúp đỡ nhiều một chút.

- Liên minh? Cái này cũng chưa chắc có thể trông chờ vào, bởi vì không ai biết được khi nào đối phương sẽ đâm một đao vào sau lưng mình.

Trong giọng nói của Lăng Tiêu lộ ra vẻ cảm khái.

Sắc mặt Hà Túc Dương hơi đổi:

- Ý của ngài là Học viên quân đội tổng hợp số 1 có khả năng sẽ phản bội sao?

Lăng Tiêu lắc lắc đầu:

- Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn nói là, dựa núi núi đổ dựa sông sông chảy, chỉ có dựa vào chính mình mới là an toàn nhất!

Hà Húc Dương yên lặng gật đầu, những lời này nói rất đúng, chỉ là nếu như chỉ dựa vào một mình Học viện quân sự nam sinh số 1 thì thật có thể giải quyết nguy cơ lần này sao?

...

Khu Q.

Bây giờ Lăng Lan đang dẫn theo năm đội viên của mình lén lút chạy đến đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2.

Bởi vì vết thương của Lý Lan Phong rất nặng mà bọn họ cũng cần một người ở lại chỗ này để canh chừng cơ giáp, cho nên anh liền bị Lăng Lan kêu ở lại, kết quả này làm cho Lý Lan Phong khổ sở vô cùng, cảm giác bị bỏ rơi làm cho anh càng thêm khao khát sức mạnh.

Sáu người Lăng Lan đang yên lặng thâm nhập vào sâu bên trong đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2, đại bản doanh của bọn chúng nằm trong một khu đồi núi rừng rậm chắn gió. Nếu như nhìn từ dưới lên thì chỉ nhìn thấy lùm cây cao thấp xen lẫn nhau ở ngoài bìa rừng, không có thứ gì khác nữa. Nhưng mà nếu nhìn từ trên xuống thì có thể nhìn bao quát hết toàn bộ, khu vực dưới đất và trên không đều nhìn thấy rõ ràng. Mà đây cũng là nguyên nhân vì sao khu Q lại trở thành khu vực dễ thủ khó công, khả năng đánh lén nơi này gần như bằng không, chỉ có thể dựa vào cường công, từng chút từng chút đánh lên đi thẳng đến khu vực trung tâm.

Loại hoàn cảnh này rất bất lợi với cơ giáp, nhưng mà đối với đám người đã bỏ cơ giáp đơn độc đi vào một mình như đám Lăng Lan thì còn chưa chắc, những bụi cây bụi cỏ rậm rạp đều là nơi để ẩn nấp vô cùng tốt.

Lĩnh vực của Lăng Lan cũng đã mở ra, hơi lạnh bao phủ toàn bộ bụi cây bọn họ đang ẩn núp, bây giờ thì cho dù là thiết bị dò xét nhiệt độ của cơ giáp cũng không thể tìm ra bất cứ thứ gì nữa. Chỉ khi tự mình đi ra bên ngoài điều tra mới có thể cảm giác được sự kì lạ. Đáng tiếc chuyện này là không có khả năng, chắc chắn sẽ không có người nào ra khỏi đại bản doanh của mình mà dám rời khỏi cơ giáp tự mình đi điều tra xung quanh cả.

Đợi đến khi tránh được một chiến đội cơ giáp tuần tra, Lăng Lan đoán bọn họ đã rời khỏi phạm vi của thiết bị dò xét nhiệt độ rồi mới bảo các đội viên chui ra khỏi lùm cây, tiếp tục nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Tiếp tục như vậy, Lăng Lan một đường đi này cứ trốn trốn tránh tránh, tuy rằng tốn không ít thời gian, nhưng mà ba giờ sau cũng đã đi đến vị trí trung tâm của đại bản doanh Học viện quân sự nam sinh số 2.

Lăng Lan đưa tay ra sau khẽ quơ, các đội viên còn lại đều ăn ý mà tìm nơi trốn. Lăng Lan lại như linh miêu mà đi đến ngoài bìa rừng. Cô cùng không có tự mình đi dò xét mà lại mở ra tinh thần lực của mình, ngưng kết tinh thần lực thành vài sợi tơ nhỏ yên lặng thả nó đi dò xét tình hình ở khu vực trung tâm.

Khu vực trung tâm là một khoảng đất rộng rãi, cái này không khác mấy với những gì Lăng Lan đã đoán trước, điều duy nhất làm cho Lăng Lan cảm thấy tiếc nuối chính là khoảng đất này thật sự là quá bằng phẳng trống trãi, đến cả một ngọn cây bụi cỏ cũng không có. Nếu như muốn vượt qua đám cơ giáp canh giữ lẻn vào nơi này thì hoàn toàn không có chút hi vọng nào. Trừ phi đợi đến đêm tối thì may ra mới còn chút khả năng. Nhưng mà bây giờ trời vừa mới sáng không lâu, cần phải chờ khoảng bảy tám tiếng nữa thì đêm tối mới bắt đầu.

Chỉ tiếc là Lăng Lan không có nhiều thời gian để chờ như vậy, tiểu Tứ đã đem diễn biến ở khu G17 phát sóng trực tiếp trong đầu, nếu như muốn phá vỡ cục diện khó khăn này thì cô nhất định phải nhanh chóng đánh hạ được đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2, khiến cho bọn họ bị loại trừ, như vậy mới giảm bớt một phần áp lực cho khu G17.

- Khu G2... Mình vẫn còn quá sơ suất.

Lăng Lan âm thầm thở dài. Mấy tên nhân vật nhỏ cỏn con lúc trước cô không để trong lòng bây giờ lại trở thành nhân tố quan trọng có thể xoay chuyển cả chiến cuộc. Quả nhiên không thể coi thường bất kì một kẻ nào có thể gây ra tai họa ngầm cho mình mà.

Lăng Lan đem chút phiền muộn này đè xuống đáy lòng, đâu là một bài học dành cho cô, mà bài học này có lẽ sẽ khiến Lăng Lan phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng mà cũng nhờ vào sai lầm lần này đã khiến cho Lăng Lan của tương lai không bao giờ xem thường bất kì một người qua qua đường Ất, Giáp nhỏ yếu nào hết.

Sau khi thăm dò xong địa hình nơi này thì Lăng Lan nhanh chóng lui về phía chỗ đội viên.

- Không có chỗ để chúng ta ẩn nấp, xung quanh còn có sáu cái cơ giáp canh giữ xung quanh, không có cách nào đi đến khu vực lều trại bên trong hết.

Lăng Lan dùng thủ thể nói cho đội viên nghe tình huống bên trong.

- Vậy bây giờ làm sao đây? Chờ tới khi trời tối sao?

Triệu Tuấn dùng thủ thế dò hỏi, bọn họ không có thiết bị gian lận vạn năng như tiểu Tứ cho nên vẫn không hề biết rằng đại bản doanh ở khu G17 đang gặp nguy cơ rất lớn.

- Không thể chờ được nữa, tôi lấy được tin tức, Tưởng Thiếu Vũ đã dẫn dắt Học viện quân sự nam sinh số 2 đi tấn công khu G17 rồi.

Lăng Lan nói tin tức này cho các đội viên, mọi người nghe xong cũng thay đổi sắc mặt, bọn họ không ngờ được chỉ mới qua một đoạn thời gian mà đã xảy ra chuyện lớn đến như vậy.

- Chúng ta cần phải mau chóng tấn công, nhất định phải hạ được đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2 trước bọn họ.

Tề Long hung hăng làm một cái thủ thế tấn công.

Năm người còn lại cũng đưa ra thủ thế giống như vậy, ai cũng kiến nghị lập tức tấn công.

Lăng Lan trầm mặc. Nếu như sử dụng cơ giáp thì cường công cũng không có sao, có cơ giáp bảo vệ, cho dù có bị đánh trúng thì cũng không có nguy hiểm gì. Chỉ là bây giờ bọn họ một thân một mình đi vào đây, nếu như để lộ dấu vết khiến cho cơ giáp tấn công lại thì có khả năng phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình, chuyện này Lăng Lan không muốn nhìn thấy chút nào.

Lăng Lan nghiêm túc tự hỏi một hồi, nghĩ ra được mấy biện pháp nhưng rồi tất cả đều bị chính cô bác bỏ. Cô vô cùng buồn bực, tại sao không có biện pháp nào ổn không có khả năng nguy hiểm nào hết vậy chứ?

Cô nhìn về Lý Thì Du, dùng thủ thế hỏi:

- Có loại mê dược cực mạnh nào có thể vượt qua được lực lượng bảo vệ của khoang điều khiển khiến cho người điều khiển bên trong đó hôn mê đi không?

Lý Thì Du tức giận trừng mắt liếc cô, khoa tay múa chân nói:

- Nếu như có loại mê dược này thì còn cần cơ giáp sư làm gì nữa chứ, cứ việc để tôi ném ra vài quả đạn mê dược như vậy là có thể dẹp yên chiến cuộc rồi.

Được rồi, là cô suy nghĩ kì lạ. Lăng Lan nghĩ, vẫn có một ít thiên phú có thể đạt được hiệu quả này, giống như mấy loại thôi miên gì đó, cô nhìn xung quanh một vòng nhưng lại phát hiện thiên phú của những đội viên mình đều không thuộc loại này. Sau đó tầm mắt của cô dừng ở trên người Triệu Tuấn. Tên này vừa mới gia nhập cho nên cô vẫn chưa biết gia hỏa này đã thức tỉnh thiên phú gì nữa, cô không ôm chút hi vọng nào mà hỏi thử:

- Triệu Tuấn, anh thức tỉnh thiên phú gì vậy?

Người có thể trở thành đặc cấp sư sĩ thì gần như ai cũng đều thức tỉnh thiên phú cả.

Mặt Triệu Tuấn lập tức cứng đờ, anh ta trầm mặc mấy giây sau đó mới dùng thủ thể trả lời:

- Tà âm!

Mọi người đột nhiên đưa tay lên che miệng mình ấn tiếng cười sắp vọt ra khỏi miệng trở lại. không ngờ được một thằng con trai quê mùa nam tính mười phần như Triệu Tuấn lại thức tỉnh loại thiên phú dịu dàng nhu mĩ như tà âm, cái này thật sự là vui quá xá luôn.

Triệu Tuấn thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn bọn họ, anh biết chắc đám người này sẽ cười nhạo anh mà, cũng chính vì vậy cho nên khi gia nhập chiến đội anh mới cố tình lờ cái đề tài này đi đó.

- Tà âm!

Hai mắt Lăng Lan sáng ngời, cái này quả thật là thiên phú chuyên môn dùng để phá giải khốn cảnh này mà, không lẽ cô thật sự là nữ chính được trời cao thương yêu sao, chứ không thì tại sao cô chỉ mới thuận miệng hỏi một câu đã hỏi ra cách để giải quyết vấn đề rồi chứ.

Lăng Lan lập tức vận dụng tinh thần lực, nói cho Triệu Tuấn nghe kế hoạch lợi dụng tà âm để đột phá cửa ải lần này.

Khi dùng tinh thần lực giao lưu thì cho dù người khác ở ngay cạnh bên cũng không thể nào nghe được tiếng nói chuyện. Chỉ cần xung quanh đây không có người có tinh thần lực cao hơn Lăng Lan thì sẽ không ai nhận ra được dao động tinh thần này. Phương thức giao lưu như vậy có thể nói là cách an toàn nhất bây giờ.

Vẻ mặt Triệu Tuấn đau khổ vô cùng, vừa nghe vừa gật đầu. Sau đó anh hít sâu một hơi, khép hờ mắt, mở ra thiên phú của chính mình.

Sau khi mở thiên phú ra thì anh liền cảm nhận được một cỗ lực lượng đang muốn xâm nhập vào đầu mình, Triệu Tuấn biết đây là tinh thần lực của Lan lão đại cho nên nhanh chóng thả lỏng phòng ngự, phối hợp để cho tinh thần lực của Lăng Lan đi vào trong đầu anh

- Triệu Tuấn, tà âm của anh năng lực đi theo khuynh hướng nào?

Giọng nói của Lăng Lan vang lên trong đầu Triệu Tuấn.

Triệu Tuấn dùng ý thức trả lời:

- Của tôi không phải theo hệ mê luyến như Lý Âm Phỉ, giọng nói của tôi sẽ làm cho tinh thần của người khác phản ứng chậm lại.

- Đây đúng là một năng lực tốt.

- Có cái gì tốt chứ, khi điều khiển cơ giáp lại không dùng nó được, cũng không thể gia tăng lực chiến đấu gì cả.

Triệu Tuấn tiếc hận nói. Lúc mới thức tỉnh thiên phú thì anh rất hi vọng mình có thể thức tỉnh được thiên phú gì đó tốt xứng đôi với việc điều khiển cơ giáp, nhưng mà ai mà ngờ được lại thức tỉnh ra cái tà âm này. Chuyện này làm cho anh thất vọng vô cùng, cuối cùng là luôn im lặng không bao giờ nhắc đến thiên phú của mình nữa. Cho dù là Lý Lan Phong cũng không biết được chuyện này. Nếu như không phải Lan lão đại hỏi thì cho dù có đánh chết anh anh cũng nhất định không nói ra. Thực ra, Triệu Tuấn vô cùng hâm mộ thiên phú mắt thú của Tề Long, cái này thật sự là thiên phú vô cùng phù hợp cho việc điều khiển cơ giáp

Lăng Lan hừ lạnh làm cho lòng Triệu Tuấn lập tức trở nên căng thẳng, tâm trạng xấu hổ vì tiết lộ thiên phú cũng bay mất tiêu. Bởi vì tinh thần lực của Lăng Lan đang ở trong đầu anh cho nên anh có thể cảm nhận rõ hiện tại Lăng Lan đang rất bực bội.

- Không có thiên phú nào là vô dụng cả, cho dù là tà âm được mọi người coi là thiên phú dùng để giải trí cũng giống vậy.

Giọng nói thanh lãnh của Lăng Lan cang lên trong đầu Triệu Tuấn.

- Cái gì mà không thể dùng trong điều khiển thao tác chứ? Thật ra từ trước tới giờ tôi vẫn không thể hiểu được vì sao Liên Bang lại phân chia thiên phú ra thành nhiều hệ, cái gì mà hệ giải trí, hệ hậu cần, hệ phụ trợ, hệ chiến đấu,... Trong mắt tôi thì bất kì loại thiên phú nào cũng đều có thể dùng trong điều khiển cơ giáp được hết.

Lăng Lan nói vô cùng kiên quyết.

Lí luận này không phải chỉ có một mình cô nghĩ đến, đây cũng là quy tắc của không gian học tập, bên trong không gian học tập chỉ phân loại thiên phú cao thấp chứ không có loại phân loại vô dụng hay hữu dụng.

Lời nói của Lăng Lan làm cho ánh mắt của Triệu Tuấn sáng ngời, anh kích động nói:

- Lan lão đại, vậy ý của cậu là thiên phú tà âm của tôi cũng có thể dùng trong việc điều khiển cơ giáp sao?

- Tại sao lại không thể chứ?

Lăng Lan hỏi lại.

- Làm sao để dùng, Lan lão đại cậu mau nói cho tôi biết đi.

Triệu Tuấn vội vàng la lên.

- Lúc anh điều khiển cơ giáp thì có thể mở ra thiên phú, dùng giọng nói của anh ảnh hưởng đến đối thủ làm cho đối thủ cảm thấy mệt mỏi, anh có từng nghĩ đến cách này chưa?

Lăng Lan hỏi ngược lại lần nữa.

Contact - ToS

- ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro