phần 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 153: Nữ thần may mắn?

Sau đó, bọn họ nhìn thấy khớp vai phải của cơ giáp Nhật Mộ bỗng nhiên gãy ra, tia lửa từ đó bắn ra khắp nơi, một thanh đao đang cắm ở chỗ đó, chỉ còn lộ chuôi đao ra ngoài. Mọi người ngay lập tức nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vào thời điểm mấu chốt, cơ giáp của Liên Bang vì không có vũ khí tấn công từ xa chỉ còn cách dùng đao làm vũ khí, đánh về nơi khớp vai, nơi có lớp phòng thủ yếu nhất của cơ giáp, một kích đắc thủ!
Không thể nghi ngờ cơ giáp sĩ của cơ giáp Liên Bang này có phong cách chiến đấu vô cùng độc đáo khiến cho bọn họ được mở rộng tầm mắt, cũng nhờ khoảnh khắc này mà trong tương lai, khi học điều khiển cơ giáp, họ không bị kinh nghiệm của những người đi trước làm hạn chế suy nghĩ, dám nghĩ dám làm, trên phương diện điều khiển cơ giáp, mỗi người đều tự sáng tạo ra vô số động tác kỳ diệu cho riêng mình...
Đến lúc này, cơ giáp Liên Bang đã thực hiện được ý nguyện của mình, tới gần cơ giáp Nhật Mộ, nhưng vì không có vũ khí, nó chỉ có thể dựa vào động cơ duy nhất là hoạt động là cánh tay đem cơ giáp của Nhật Mộ ôm chặt, rồi bắn khoang điều khiển ra ngoài..
Tề Long bọn họ trừ Lâm Trung Khanh đều là những con cháu từ hệ thống quân chính mà ra, tuy chưa từng thật sự điều khiển cơ giáp, nhưng những kiến thức cơ bản bọn họ đều nắm được rõ ràng, họ biết hành động này có nghĩa là cơ giáp Liên Bang quyết định tự bào, giải quyết đối thủ cuối cùng.
Nhưng thời gian đếm ngược cho cơ giáp tự bạo là 30 giây, như vậy khoang điều khiển có thể thoát khỏi phạm vi nổ của cơ giáp sao?? Bởi vì cơ giáp tự bạo chính là dùng để đồng quy vu tận với kẻ thù...
"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!"
Tiếng nổ đầu tiên là tiếng nổ của cơ giáp Liên Bang tự bạo, có lẽ do vụ nổ chạm vào nguồn năng lượng của cơ giáp Nhật Mộ nên sau vụ nổ thứ nhất, vụ nổ thứ hai cũng đồng thời xảy ra.
Đương nhiên, trước khi vụ nổ thứ nhất xảy ra, khoang điều khiển của cơ giáp Nhật Mộ cũng được bắn ra ngoài, chỉ là khi vụ nổ thứ hai xảy ra, uy lực của của hai vụ nổ gần như liên tiếp khiến phạm vi phá hủy của nó được mở rộng, đương nhiên khoang điều khiển của cơ giáp Nhật Mộ đã không thoát khỏi phạm vi này, trực tiếp nổ bay trở thành một khối đặc màu đen cuồn cuộn khói rơi nhanh xuống đất.
Tề Long bọn họ không cần kiểm tra cũng biết cơ giáp sĩ của Nhật Mộ nhất định đã chết, chỉ cần thì khoang điều khiển bị biến dạng chỉ còn bằng một nữa so với ban đầu thì có thể chắc chắn người ở trong không thể sống sót.
May mà khoang điều khiển của cơ giáp Liên Bang văng ra tương đối sớm, hơn nữa tốc độ bay của nó cũng đạt đến cực hạn, trong nháy mắt đã thoát khỏi vị trí trung tâm của vụ nổ được 500m, may mắn thoát khỏi phạm vu nguy hiểm của vụ nổ. Tuy may mắn thoát hiểm được một lần, nhưng dư lực của vụ nổ lại khiến cho khoang điều khiển bay xa thêm 100m, sau đó mới vẻ nên một đường cong rơi xuống đất.
Bọn Tề Long cực kỳ khẩn trương, trái tim đập nhah, trong lòng yên lặng cầu nguyện vụ nổ vừa rồi không làm hư quang não của khoang điều khiển...
Như chứng mình lời cầu nguyện của bọn họ được trời cao nghe thấy, khi khoang điều khiển còn cách mặt đất một độ cao nhất định, hệ thống đẩy của khoang điều khiển đúng lúc mở ra, khoang điều khiển từ từ rơi xuống đất.
Việc khoang điều khiển bắn ra khỏi cơ giáp chỉ thể hiện duy nhất một hành động, đó là cơ giáp tự bạo, mà cơ giáp chỉ tự bạo khi cơ giáp đang gặp phải trường hợp cửu tử nhất sinh, vì thế trên cơ bản, các hoạt động của khoang điều khiển sau khi bắn ra khỏi cơ giáp chỉ mang tính chất an ủi, bởi vì sau khi bắn ra, nếu khoang điều khiển dưới sự tác động của các loại lực mà bị lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu thì cũng đồng nghĩa với việc đi vào đường chết.
May mắn khoang điều khiển là do tiểu Tứ khống chế, nếu không dựa vào quang não hiện nay của Liên Bang thì thật không biết hậu quả mà Lăng Lan sẽ gánh phải là gì. Quang não bây giờ của Liên Bang chỉ có thể cứng nhắc dựa vào số liệu kỹ thuật được thu thập trước, dựa vào quy định điều khiển của cơ giáp mà thực hiện, căn bản không biết suy xét đến những tình huồng xấu khác.
Nhìn thấy khoang điều khiển dưới sự nâng đỡ của hệ thống phản lực mà rơi chậm, an toàn đáp xuống đất, mấy người Tề Long trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ chạy nhanh về địa điểm rớt xuống của khoang điều khiển, muồn điều tra tình huống của đối phương, nếu như có thể giúp được gì thì bọn họ sẽ toàn lực cố gắng thực hiện.
"Lão Đại, lão Đại, chúng ta an toàn." Tiểu Tứ tính toán chuẩn xác giúp điều khiển khoang an toàn đáp xuống đất thì hưng phấn mà kêu to Lăng Lan, muốn lão Đại khích lệ mình một chút.
Bất quá, trong khoang điều khiển không có tiếng nói, chỉ có sự im lặng trầm mặc, lúc này tiểu Tứ mới phát hiện máu đang không ngừng chảy ra từ khóe miệng của lão Đại nhà mình: "Lão Đại, cô đừng làm tôi sợ, mau tỉnh lại!" Nó liều mạng kêu, nhưng Lăng Lan vẫn như cũ không trả lời. Tiểu Tứ nghĩ tới cái gì, lập tức từ quang não của cơ giáp chạy về không gian học tập tìm kiếm Lăng Lan, lại phát hiện Lăng Lan căn bản không ở bên trong thì nó luống cuống, nó biết sự tình không ổn.
"Lão Đại nhất định bị trọng thương khiến hôn mê, lúc này phải làm gì...đúng rồi, phải cho lão Đại uống thuốc trị liệu ......" Tiểu Tứ phản ứng, nhưng nó chợt nhớ ra nó chỉ là một trí tuệ vô hình, căn bản không có tay chân để đút thuốc cho Lăng Lan, lúc này tiểu Tứ đặc biệt căm hận chính mình vì sao chỉ có thể là một sinh vật trí tuệ.
Lúc này, tiểu Tứ đột nhiên cảm giác chung quanh có người tới gần, nó khẩn trương mà rà quét, nhìn thấy mấy hình bóng quen thuộc, nó tức khắc mừng rỡ như điên: "Lão Đại được cứu rồi!" Đúng là mấy người Tề Long chạy tới.
Đám Tề Long nhìn khoang điều khiển an tĩnh nằm dưới đất từ xa, cậu ý bảo ba người Hàn Kế Quân chờ ở phía sau còn mình thì cẩn thận tới gần khoang điều khiển, nghỉ muốn quan sát tình hình bên trong.
Hắn vừa mới đi đến gần còn cách khoảng trăm mét thì cửa của khoang điều khiển đột nhiên mở ra, cái này làm cho Tề Long hoảng sợ, sau đó thì vui vẻ mà chờ người bên trong khoang điều khiển đi ra, nếu cửa khoang mở có nghĩa là người bên trong còn sống, cửa khoang chỉ có thể mở từ bên trong. Đương nhiên Tề Long còn chưa biết trên thế giới này còn có một trí thể thần kỳ như tiểu Tứ tồn tại.
Tề Long cũng không lựa chọn tiếp tục tới gần mà kiên nhẫn chờ đợi cơ giáp sĩ bên trong đi ra. Nếu như có một người xa lạ vô duyên vô cớ mà tới gần thì không thể nghi ngờ khiến người khác hiểu lầm, đặc biệt là trên chiến trường, những chiến sĩ trải qua huyết chiến đều mẫn cảm mười phần, chỉ cần một ngọn cỏ bị gió thổi lay cũng khiến cho bọn họ phản kích. Mặc dù Tề Long muốn giúp ân nhân cứu mạng một chút nhưng cậu vẫn đứng ở chỗ này không dám tới tiếp. Đây chính là thành quả sau mấy năm đi theo Lăng Lan mà có được.
Tề Long kiên nhẫn đợi vài phút nhưng lại không thấy người từ trong khoang điều khiển đi ra thì cảm thấy kỳ lạ.Giờ phút này, trong khoang điều khiển, tiểu Tứ đang nhảy loạn không ngừng, nếu không phải nó không thể nói thì nó đã sớm kếu đám Tề Long nhanh chóng tới đây rồi.
Tề Long không tiến lên làm mấy người Hàn Kế Quân phía sau nghi hoặc, Hàn Kế Quân mang theo Lạc Lãng Lâm Trung Khanh chạy đi lên tới bên người Tề Long. Lúc này, bọn họ cũng thấy được cửa của khoang điều khiển được mở ra.
"Tề Long, có thể là người bên trong bị thương hay không, cho nên mới không ra được?" Hàn Kế Quân nghĩ tới khả năng này.
Ánh mắt Tề Long sáng ngời, nghĩ Hàn Kế Quân nói có lý, vì thế cậu quyết định một người tiến lên xem, để x mấy người Tề Long chờ tại chỗ. Cậu chạy tới gần hơn một chút thì thấy máu bắn ra từ khoang điều khiển, lúc này mọi suy nghĩ phòng bị đều bị cậu vứt ra sau đầu, chạy nhanh hơn tới, lúc tới chỗ khoang điều khiển thì trèo vào cửa khoang để tìm hiểu tình huống bên trong.
"Kế Quân, không tốt, các cậu nhanh lại đây!" Giọng nói Tề Long mang theo đau đớn.
Trong lòng Hàn Kế Quân bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ cơ giáp sĩ bên trong là người nhà của Tề Long? Cậu mang theo Lạc Lãng và Lâm Trung Khanh cũng chạy nhanh qua, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang hôn mê bên trong, khóe miệng còn không ngừng chảy máu thì sắc mặt đại biến hô: "Lan lão Đại! Chuyện này không có khả năng, sao có thể là cậu ấy chứ......" Đó chính là cơ giáp cao cấp, Lan lão Đại mới mười tuổi, căn bản không có khả năng điều khiển loại cơ giáp này, Hàn Kế Quân cảm giác những thông tin mà mình học được trước đây hoàn toàn là sai lầm.
"Lan lão Đại, có thể chết hay không ......" Lạc Lãng thấy tình huống bi thảm Lăng Lan thì cả người rét run, thân thể không thể khống chế mà phát run lên. Mà Lâm Trung Khanh càng bị kinh sửng (kinh ngạc + sửng sốt), trong chốc lát không thể tìm thần trí trở về.
"Mau, cho cậu ấy uống dược liệu......" Hàn Kế Quân nhìn mấy người trước mắt còn đang hoảng sợ thì lập tức thu tâm thần khiếp sợ lại, bình tĩnh mà phân phó.
"Đúng đúng......" Lúc này mấy người Tề Long mới luống cuống tay chân tìm thuốc từ trong ba lô ra đút cho Lăng Lan, nhưng bởi vì tay chân quá run nên dù đút thế nào thuốc cũng chảy ra bên ngoài mà không thể vào miệng.
"Để tớ!" Hàn Kế Quân một phen đẩy mấy người bình thường lớn gan mà giờ lại hoảng loạn đến run rẩy tay chân ra, một tay đoạt thuốc từ trong tay Lạc Lãng, tay còn lại bóp miệng của Kawng Lan, đem thuốc rót vào.
"Tiếp!" Hàn Kế Quân ý bảo tiếp tục rót, sau khi rót năm liều thuốc mới dừng tay lại.
Tác dụng của 5 liều thuộc cũng không tồi, khuôn mặt đang tái nhợt không có huyết sắc của Lăng Lan dần dần chuyển hồng, tình trạng máu trào từ khóe miệng cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, ba phút sau, Lăng Lan không còn có hộc máu.
"Chúng ta cần phải trở về doanh địa ngay lập tức nếu không thân thể lão Đại sẽ không thể chữa khỏi, nhất định sẽ để lại tai họa ngầm, hủy hoại tương lai của cậu ấy." Nhìn Lăng Lan thoát khỏi nguy hiểm đến sinh mệnh, Tề Long mới bình tĩnh trở lại.
Tề Long nói đương nhiên được mọi người đồng ý, bọn họ thật cẩn thận nâng Lăng Lan từ trong khoang điều khiển ra, sau đó tìm kiếm những mãnh vỡ của cơ giáp còn lại ở xung quanh làm thành cái cáng nâng Lăng Lan đi. Dù sao tình huống của Lăng Lan bây giờ thì nằm vẫn tốt hơn là được dìu đi.
Đang tìm kiếm ở xung quanh thì bọn họ phát hiện nguồn pháo sáng mà tiểu đội trưởng lúc nãy phải bất đắc dĩ mà bỏ đi, nguồn pháo này rất nặng, nếu dựa vào sức của bốn người bọn họ thì không thể mang theo thứ đó đi.
Hàn Kế Quân nghĩ nghĩ, liền bảo mấy người Tề Long đem khoang điều khiển mà Lăng Lan vừa dùng đưa tới trước tầm bắn của pháo sáng. Tuy hoang mang khó hiểu nhưng mấy người Tề Long cũng nhanh chóng làm theo, đem khoang đặt trên đường bắn của khẩu súng, Hàn Kế Quân như điều chỉnh gì đó thì một nguồn sánh cực lớn từ họng súng bắn ra, khoang điều khiển mà cơ giáp vừa dùng bị tiêu hủy không còn lưu lại chút dấu vết.
Lúc này, mấy người Tề Long mới hiểu Hàn Kế Quân muốn làm gì. Phá hủy khoang điều khiển cũng chính là đem hộp đen bên trong tiêu hủy, như vậy không ai có thể biết Lăng Lan là người đã điều khiển cơ giáp đánh bại ba cơ giáp vương bài của Nhật Mộ (bọn họ còn không biết tiểu Tứ đã sớm đem tư liệu bên trong hộp đen cắt bỏ hoàn toàn). Như vậy thực lực thật sự của Lăng Lan vẫn được che dấu không bị ai phát hiện, phải biết rằng nếu bị người khác phát hiện, cuộc sống của Lăng Lan nhất định sẽ bị biến đổi, thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, đạo lý cây cao đón gió lớn bọn họ đều biết rõ ràng.
Cứ như vậy, bốn người đem tất cả những thứ có khả năng bại lộ thân phận Lăng Lan đem tiêu hủy hết rồi mới mang Lăng Lan đang hôn mê trở về doanh địa.
Một đường này bọn họ đi vô cùng gian khổ, rất nhiều lần thiếu chút nữa trở thành đồ ăn cho mãnh thú cấp F, chỉ mà mỗi lần lâm vào tuyệt cảnh thì những mãnh thú đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy điên cuồng, nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh...... Làm cho bọn họ hoang mang, cũng đồng thời may mắn được nữ thần may mắn yêu thương, khiến cho cả bọn sống sót thoát khỏi chiến trường.
Tiểu Tứ ở một bên bĩu môi, bất mãn không biết nữ thần may mắn kia ở đâu ra mà đoạt công của lão Đại nhà nó: Hừ, nếu không phải nó giải phóng một chút sát khí trên người lão Đại dọa đám mãnh thú kia sợ bỏ chạy thì mấy đứa nhỏ các người đã trở thành đồ ăn cho mãnh thú rồi...Nữ thần may mắn ở đâu ra chứ.....

Chương 154: Tỉnh lại!

Ngoài không gian, trong khoang chỉ huy của mẫu hạm đế quốc Nhật Mộ, một đám người đã kiên nhẫn chờ đợi mấy giờ nhưng trước sau vẫn không nhận được tin tức tốt truyền tới, điều này làm cho bọn họ có chút nóng nảy, tiếp tục thảo luận nên an bài tiếp theo như thế nào mới tốt.
"Quan chỉ huy, cứu viện của đối phương đã tới, mà đội chi viện của chúng ta vẫn ở chỗ này." Tham mưu trưởng chỉ vào một tọa độ trên màn hình tinh đồ (bản đồ hành tinh) hồi báo cho quan chỉ huy tối cao.
"Ba giờ nữa tinh hạm cứu viện của đối phương sẽ xuất hiện ở ngoài không gian của tinh cầu." Tham mưu trưởng vừa lật xem tư liệu vừa tiếp tục nói.
"Chi hạm đội này nhất định sẽ bị đội quân chi viện của chúng ta ngăn chặn, chúng ta vẫn còn thời gian." Quan chỉ huy không muốn thu tay như vậy, ở tinh cầu đang diễn ra giai đoạn cao trào của cuộc chiến, ai cũng không biết người thắng cuối cùng là ai.
"Quân của Trì Điền hiện tại ở nơi nào?" Quan chỉ huy lại hỏi.
"Đã an toàn đáp xuống tinh cầu rồi, đang tiến hành hành động. Bất quá chỉ có hai cái tiểu đội thành công tập hợp, tiểu đội còn lại không phải mất tích thì cũng đã anh dũng hi sinh." Người tham mưu phụ trách tập hợp số lượng người thương vong báo cáo.
"Các hạm đội khác của Liên Bang có động tĩnh gì không?" Quan chỉ huy hỏi tham mưu trưởng.
Tham mưu trưởng trực tiếp điểm vào ba điểm gần tinh cầu nhất nói: "Ba điểm này đều có một chi hạm đội xuất phát, tuy mật thám của chúng ta vẫn không tra ra được mục đích của bọn họ là đi đâu, nhưng với tình huống hiện tại thì khẳng định đang đi về phía chúng ta."
"Nếu là bọn họ đuổi tới, trận chiến này chúng ta không có bất cứ phần thắng nào." Tinh cầu này cách ba quốc gia Liên Bang, Khải Rải, Cách Lan khá gần nhưng lại cách Nhật Mộ của bọn họ khá xa, như vậy tinh hạm cứu viện của bọn họ nhất định sẽ không có khả năng tới nhanh như Liên Bang.
Quan chỉ huy trầm tư một chút sau đó hỏi: "Chúng ta còn nhiều nhất bao nhiêu thời gian?"
"Nếu không gặp bất cứ chướng ngại nào thì nhiều nhất cũng chỉ mất 7 tiếng." Tham mưu trưởng quyết đoán báo thời gian còn lại của bọn họ.
"Mệnh lệnh cho bọn họ,bọn họ chỉ có 7 giờ, không, chỉ có 6 giờ 30 phút để hoàn thành nhiệm vụ, . Nếu sau 6 giờ 30 phút mà bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ tấn công doanh địa trung tâm thì bọn họ sẽ trở thành con cờ thí mạnh ở chỗ này" Quan chỉ huy lãnh khốc ra lệnh.
"Vâng!" Mọi người sợ hãi cúi đầu tiếp lệnh, ở Nhật Mộ, quan chỉ huy tối cao có thể quyết định sinh tử của những lính dưới quyền.
Thời gian một chút qua đi, chi hạm đội cứu viện của Liên Bang chưa kịp tiến vào phạm vi sao trời của hành tinh thì đã bị một chi hạm đội của Nhật Mộ ngăn chặn, hai bên triển khai thế đánh kịch liệt, hai quốc gia bị hao tổn ít nhất mấy ngàn tinh hạm cùng với mười mấy bạn chiến sĩ chết trong trận chiến lần này.
Lúc chỉ còn dư lại 30 phút cuối cùng, mây đen đã che phủ khắp phòng chỉ huy của mẫu hạm đế quốc Nhật Mộ, sắc mặt mọi người đều xám xanh. Bọn họ đã cảm giác được kế hoạch xâm lấn lần này của bọn họ bị thất bại.
"Vì sao đến bây giờ còn không có tin tức của quân Trì Điền?" Mắt thấy hạm đội cứu viện của đối phương đã đuổi tới nơi, chỉ huy mẫu hạm bắt đầu nổi bạo.
Những tham mưu bên cạnh chỉ cúi đầu trầm mặt, lúc này, tất cả mọi người cảm giác đội trưởng Trì Điền lành ít dữ nhiều rồi.
"Chết tiệt, một đám phế vật!" Kỳ thật trong lòng quan chỉ huy cũng có dự cảm không ổn, chỉ là ông vẫn luôn không chịu tin tưởng thôi.
Đương nhiên bọn họ không biết, một trong hai tiểu đội cơ giáp vương bài đã vô thanh vô tức mà chết ở trong tay Lăng Lan, chỉ là sự thật này vĩnh viễn không người biết được, trừ bỏ bốn người Tề Long. Còn một chi tiểu đội khác thì không may gặp phải chiến đội của quan chỉ huy doanh địa tối cao, quan chỉ huy vốn cùng là một sư sĩ cấp đỉnh vương bài, chỉ cần một bước nữa thì có thể tấn chức vương cấp, mà chiến đội bảo vệ ông người kém nhất cũng là đặc cấp sư sĩ. Hơn nữa quan chỉ huy doanh địa là một người âm hiểm, vừa thấy đối phương là một phân đội nhỏ của các cơ giáp vương bài thì liền mệnh lệnh cho cấp dưới tập thể bao vây rồi tiêu diệt toàn bộ.
Chi tiểu đội kia căn bản không có cơ hội chống cự liền chết dưới vô số phát súng ánh sáng của cơ giáp, hành động tiêu diệt đầu não Liên Bang cứ thế bị phá hủy dễ dàng.
Lúc mấy người Tề Long bình yên chạy về đại bản doanh thì chiến tranh cũng gần đi vào giai đoạn kết thúc, trên hải vực của tinh cầu, những tinh hạm Liên Bang bắt đầu kế hoạch truy bắt mẫu hạm đang rút chạy của Nhật Mộ.
Đương nhiên, mẫu hạm rút lui cũng có nghĩa những cơ giáp còn ở lại tinh cầu liền trở thành con tốt thí mạng cho trận chiến. Đại bản doanh của tinh cầu phát ra tín hiệu chiêu hàng, bất quá những cơ giáp sĩ của Nhật Mộ đều bị quốc gia tẩy não hoàn toàn, biết chính mình không còn đường sống thì bộc lộ ra sức chiến đấu kinh người, không ai lựa chọn đầu hàng mà kéo theo những cơ giáp Liên Bang cùng đồng quy vu tận, điều này làm cho chiến sĩ Liên Bang đổ mồ hôi lạnh cả người, không dám bao dùng gọi hàng nữa mà trực tiếp bắn chết.
Loại trường hợp này vẫn diễn ra thường xuyên khi hai đế quốc giao chiến với nhau. Nhật Mộ không cần tù binh cho nên mỗi lần dành thắng lợi cũng đồng thời giải quyết tính mạng của kẻ thù. Mà Liên Bang cũng ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, đến cuối cùng ai cũng không chịu lưu lại tù binh đã dính máu của chiến hữu mình, giết chết ngay tại chỗ.
Mấy người Tề Long hành quân cấp tốc suốt mười lăm tiếng đồng hồ mới chạy về đại doanh mà. Lúc quân y của doanh địa nhìn thấy Lăng Lan được đám Tề Long nâng vào đã hôn mê bất tỉnh thì nhanh chóng mở khoang trị liệu tiến hành điều trị.
"May mắn các em trở về vừa kịp lúc, nếu mất thêm một giờ nữa thì chỉ sợ cho dù là dùng khoang điều khiển cũng không thể chữa trị hoàn toàn." Quân y nhìn những số liệu được khoang điều trị báo về thì không khỏi cảm thấy đứa trẻ này may mắn.
Tề Long nôn nóng hỏi: "Vậy cậu ấy phải mất ít nhất mấy giờ mới tỉnh lại được ạ?"
"Nếu tỉnh lại thì có thể mất khoảng 3 ngày, còn nếu muốn điều trị hoàn toàn cho thân thể thì ước chừng phải nằm trong khoang điều trị này 3 tháng." Người quân y cũng không nói quá, trên thực tế, thân thể Lăng Lan đã gần như hỏng mất, chỉ là trong thân thể còn có một tia năng lực có khả năng giúp sinh sôi, phục hồi những bộ phận bị tổn thương. Nếu không nhờ có loại năng lực này thì cho dù Lăng Lan có nằm trong khoang điều trị 10 năm cũng không bao giờ có khả năng tỉnh lại.
"Ba tháng, lâu như vậy?" Lúc này các bạn nhỏ lúc ày mới cảm giác được sợ hãi, bọn họ biết Lăng Lan bị thương rất nặng nhưng không đoán được lại nặng như vậy.
"Lâu? Mấy đứa, bạn của các em chỉ phải nằm trong khoang này có 3 tháng chứ không phải là không có thời gian nằm trong khoang này, mấy đứa hãy nhớ điều đó." Vị quân y lắc đầu thở dài, cũng chỉ có những đứa trẻ không biết sự tàn khốc của chiến tranh mới tính toán chi li thời gian nằm trong khoang an dưỡng ngắn hay dài, còn những chiến sĩ lúc nào cũng đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết như bọn họ thì chỉ cần còn có cơ hội nằm ở khoang trị liệu, cho dù mất thời gian bao lâu đều cảm thấy hạnh phúc.
Người quân y ở đây lúc nào cũng thấy vô số người bệnh đi ra đi vào, an bày tốt cho Lăng Lan xong thì cũng rời đi không đem chuyện này để trong lòng nữa. Mà mấy người Tề Long gần như mỗi ngày đều đi vào khu chữa bệnh để canh giữ bên khoang trị liệu, chờ Lăng Lan tỉnh lại.
Người quân y chẩn đoán cực kỳ chính xác, nói ba ngày sau tỉnh thì ba ngày sau Lăng Lan liền từ từ tỉnh lại.
Mọi người cực kỳ hưng phấn, vội dò hỏi Lăng Lan có yêu cầu gì.
Lăng Lan lắc lắc đầu đối với bọn họ, tiểu Tứ đã kể lại cho cô nghe những chuyện diễn ra sau khi cô hôn mê, kể cả việc đám Tề Long đã biết cô điều khiển cơ giáp. Bất quá việc Hàn Kế Quân tiêu hủy những thứ còn lại của khoang điều khiển cơ giáp khiến Lăng Lan rất vừa lòng.
Lúc Lăng Lan tỉnh lại thì hành tinh này cũng đã được Liên Bang dành lại quyền khống chế, đem tất cả những chiến sĩ của Nhật Mộ giết chết. Đương nhiên cũng có không ít cơ giáp sĩ lựa chọn bỏ cơ giáp trốn vào trong rừng, chờ đợi cơ hội phản kích tiếp theo.
Đối với một bộ phận người này Liên Bang cũng không phái quân đội quét sạch, bởi vì một khi tiến vào phạm vi của mãnh thú cấp F, những cơ giáp sĩ không có cơ giáp cũng chỉ có thể trở thành đồ ăn cho những mãnh thú đó...
Quá trình xây dựng lại quân doanh diễn ra rất nhanh, vật tư được Liên Bang chuyển vào không dừng. Có thể nói, để có được những vật tư này không thể không cảm ơn Nhật Mộ, bởi vì lần xâm lấn này của bọn họ mà Liên Bang không thể không công bố tọa độ của tinh cầu này, cũng đem nó đưa vào bản đồ của Liên Bang, đặt tên là tinh cầu Ma Thú vì ở đây người mãnh thú ra không còn gì cả...
Nửa tháng lúc sau, bọn Tề Long bắt đầu khôi phục nhiệm vụ săn thú, đương nhiên mỗi lần trở cả bọn đều không quên đưa cho Lăng Lan một vài con thú. Cứ như vậy, vòng đi vòng lại qua ba tháng thì Lăng Lan được quân y tuyên bố đã hồi phục hoàn toàn, có thể rời khỏi khoang trị liệu, bắt đầu hoạt động tự do.
Chuyện đầu tiên mà Lăng Lan làm sau khi có thể rời khỏi khoang thuyền chính là đi ăn cái gì đó, bởi vì cô thật sự rất đói.... Tuy rằng thuốc dinh dưỡng có thể bổ sung những dưỡng chất cho cơ thể, nhưng dạ dày đã thực hiện công việc hơn mười năm lại không thể chống cự cho cảm giác đói khát của cơ thể.
Sau khi cô cơm no rượu đủ thì mới phát hiện mấy người Tề Long Hàn Kế Quân đang kiên nhẫn ngồi ở một bên, chờ cô ăn cơm xong.
"Các cậu đến đây lúc nào?" Lăng Lan ngạc nhiên, vừa rồi cô quá chuyên chú ăn cơm nên liền xem nhẹ tình huống bên người.
Đương nhiên cô cũng hung hăng chất vấn tiểu Tứ vì sao không nhắc nhở mình, điều này khiến tiểu Tứ cực kỳ không biết nói gì, không phải lão Đại đã từng nói chỉ cần là những người này tới thì không cần phải nhắc nhở cô sao? Khi nào lại thay đổi chủ ý mà nó không biết chứ?
"Vừa tới không lâu, nhìn lão Đại ăn vui vẻ như vậy, chúng tớ không muốn quấy rầy." Hàn Kế Quân cười trả lời.
Lăng Lan bất đắc dĩ mà xoa xoa mày, buồn bực nói: "Hàn Kế Quân, muốn hỏi cái gì liền hỏi đi, bộ dạng như quỷ cười này không hợp với cậu chút nào." Nhìn Hàn Kế Quân đột nhiên từ một người lạnh lùng nghiêm túc biến thành một người tươi cười như ánh mặt trời ấm áp khiến cho Lăng Lan cảm thấy nổi da gà.
"Nơi này tựa hồ cũng không thích hợp." Hàn Kế Quân thu liễm tươi cười, nhìn thoáng qua chung quanh, tiếc nuối nói.
Bởi vì được phân phát vũ khí mới nên các lão binh tại tinh cầu này cực kỳ vui sướng, ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nói ầm ĩ, náo nhiệt bàn luận về vật tư mới của mình.
Lăng Lan thấy thế gật đầu nói: "Không tồi, vậy cùng tớ trở về ký túc xá đi."
Lăng Lan mang theo mấy người Tề Long đi ký túc xá, trước tiên cô đi tắm rửa một phen, thay một bộ phòng hộ mới rồi mới ngồi vào vị trí đầu nói: "Được rồi, có vấn đề gì thì mọi người hỏi đi, bất quá chỉ có hôm nay thôi." Lăng Lan cũng không phải là người thích giới thiệu chính mình, cho nên cô mới kéo dài chuyện cha mình là Lăng Tiêu.

<<
Chương 155: Cha là Lăng Tiêu!


Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng từ Hàn Kế Quân ra mặt hỏi: "Lan lão Đại, cậu rốt cuộc là ai?"
Lăng Lan bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường, cuối cùng vẫn không tránh được phải trả lời vấn đề này, bất quá nếu quyết định công bằng thì mình cũng nên giới thiệu mình lại mới tốt vì thế cô nghiêm túc trả lời: "Tên của tớ tuyệt đối chính xác, Lăng Lan. Tình huống gia đình cũng không giả, chỉ là, tớ không nói cho các cậu người cha đã mất sớm của tớ là ai thôi."
"Cha của Lan lão Đại? Họ Lăng? Hy sinh mười năm trước?" Tề Long lẩm bẩm tự nói.
Mấy người đang ở đây đều là những đứa trẻ thông minh, ngay lập tức một cái tên làm người người kích động phấn chấn rồi lại làm người người bi thống tiếc hận nổi lên trong lòng bọn họ, mọi người nhịn không được dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lăng Lan: "Lăng Tiêu?"
Lăng Lan mặt không thay đổi gật đầu, tỏ vẻ suy đoán của bọn họ không sai.
"A......" Biết chính mình suy đoán chính xác, mấy người Tề Long nhịn không được đồng thời la lớn, đáp án này đối bọn họ mà nói thật sự đánh thẳng vào tim.
Phải biết rằng Lăng Tiêu chính là vị thần cấp sư sĩ thứ 12 của Liên Bang, cũng là người đầu tiên của Liên Bang thậm chí cả xã hội loại người thành công thăng đến thần cấp sư sĩ ở tuổi 24, người được xưng tụng là yêu nghiệt thiên tài, đồng thời phá vỡ kỷ lục được ghi lại của thần cấp ở đế quốc Thải Rải, 33 tuổi, chênh lệch tới 8 tuổi có thể thấy Lăng Tiêu yêu nghiệt tới trình độ nào.
Cho nên đối với dân chúng Liên Bang mà nói Lăng Tiêu chính là sự tồn tại của thần thánh. Tuy rằng cuối cùng vẫn bị đế quốc Nhật Mộ tính kế mà hy sinh trong thông đạo lúc ra chiến trường, nhưng cái chết của ông cũng không thể ngăn lại nhiệt huyết của những chiến sĩ Liên Bang trẻ tuổi, không thể ngăn lại giấc mơ của những đứa trẻ Liên Bang.
Mà đám Tề Long Lạc Lãng lại là những đứa trẻ lớn lên trong hệ thống quân chính, là những đứa trẻ lớn lên trong lời kể cùng với những lời tiếc hận của người lớn về người anh hùng Lăng Tiêu, thậm chí còn không ngừng lặp lại việc nếu Lăng Tiêu còn sống thì 50 năm sau cũng không có nước nào dám uy hiếp đến Liên Bang, biên giới sẽ được yên ổn hòa bình. Vì vậy bọn họ lớn lên với sự tích về Lăng Tiêu, cũng đem Lăng Tiêu trở thành thần tượng của mình, hy vọng một ngày mình có thể được trở thành một người như Lăng Tiêu, thậm chí tiến thêm một bước nữa, hoàn thành việc mà Lăng Tiêu chưa kịp làm.
Bây giờ bọn Tề Long bỗng phát hiện Lan lão Đại nhà mình, thiên tài yêu nghiệt, chính là con của thần tượng toàn dân Lăng Tiêu kia thì cả bọn bị chấn động hôn mê hoàn toàn.
Lăng Lan đột nhiên khụ khụ gọi mọi người trở lại, sau đó mới nói nói: "Bởi vì cha tớ đã sớm hy sinh, hơn nữa tình huống của ông có chút đặc thù, cho nên không thế nào giải thích với cấc cậu."
"Khó trách lão Đại lại có thể điều khiển cơ giáp lợi hại như vậy." Hàn Kế Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả lỏng cả người. Kỳ thật việc cậu sợ nhất chính là thế lực sau lưng Lăng Lan cũng đến từ thế lực nào đó của quân bộ. Cha cậu vẫn thường nhắc nhở nhiều lần, mối quan hệ của cậu có thể khiến gia tộc rơi vào tình trạng chia bè kết phái không cần thiết, đây là điều mà cậu không muốn thấy nhất, nếu Lăng Lan thật sự đến từ một thế lực nào đó trong hệ thống quân chính thì tình bạn giữa bọn họ nhất định sẽ xuất hiện thay đổi, không thể là tình bạn đơn thuần nữa.
"Lão Đại, vậy cậu có thể dạy chúng tớ điều khiển cơ giáp không?" Với một người cuồng cách đấu, vừa nghe thấy điều khiển cơ giáp thì hai mắt Tề Long đều phát sáng.
Đề nghị của Tề Long làm mấy người đang ngồi đều động tâm, cả bọn đều dùng ánh mắt lấp lánh, chờ đợi nhìn Lăng Lan mong cô đồng ý.
"Không thể." Lăng Lan quyết đoán cự tuyệt.
Cô không biết mình đã hấp thụ trộm bao nhiêu liều thuốc kích phát gen, sau đó còn rèn luyện thể lực không ngừng nghỉ từ hiện thực đến trong không gian học tập, rồi trong quá trình điều khiển cơ giáp được tiểu Tứ giúp đỡ, giảm áp lực của việc điều khiển cơ giáp đến mức thấp nhất còn khiến cho thân thể chịu thương tổn nặng như vậ, nếu như để bọn Tề Long căn bản chưa từng trải qua huấn luyện cơ giáp thì không biết sẽ có chuyện đáng sợ gì xảy ra. Nếu là Tề Long thì còn tốt một chút, nhưng những người khác chắc chắn sẽ không điều khiển được cơ giáp sang động tác thứ hai.
Nhìn ánh mắt không phục của mọi người, Lăng Lan nghiêm khắc nói: "Bởi vì Lăng gia có bí truyền cho nên tớ mới có thể học điều khiển cơ giáp trước mấy năm. Nhưng cho dù như thế, tớ vẫn không có biện pháp thừa nhận lực phản hổi của cơ giáp mà bị trọng thương, các cậu đã học cái gì để điều khiển nó đây? Liên Bang quy định trẻ trước 13 tuổi không được điều khiển cơ giáp là tuyệt đối có đạo lý, đừng lấy mạng của mình ra để đùa giỡn."
Lăng Lan thật sự sợ những đứa trẻ trước mắt này không nghe lời khuyên của cô mà trộm đi điều khiển cơ giáp thử, đây không phải là chuyện chơi, nếu một cái không khéo thì nhất định sẽ xảy ra đại sự, tới lúc đó có khi mạng cũng không còn.
Mấy người bị Lăng Lan quan lớn như tỉnh người, tức khắc đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì nhìn thấy Lăng Lan dễ dàng xử lý bai cơ giáp vương cấp của kẻ địch mà quên mất lời cảnh cáo của người lớn trong nhà, các cậu vẫn luôn được các thế hệ đi trước trong gia tộc nhắc nhở rằng phản lực khi điều khiển cơ giáp là rất lớn, cho dù là người lớn thì không phải ai cũng có thể điều khiển được nó.
"Cho dù Lăng gia nhà tớ có bí thuật nhưng cha của tớ cũng không hy vọng tớ phải điều khiển cơ giáp trước 13 tuổi như vậy, nếu không phải tình huống nguy cấp tớ cũng không muốn làm như vậy." Lăng Lan nói cho Tề Long bọn họ sở dĩ cô điều khiển cơ giáp cũng là do tình thế bắt buộc.
Mấy người Tề Long hổ thẹn không thôi, bọn họ rất rõ ràng đây đều là vì cứu bọn họ, nếu không, Lăng Lan sẽ không rời đi cứ điểm mà tới tìm bọn họ, như vậy cũng sẽ không điều khiển cơ giáp, cuối cùng khiến cho chính mình bị thương đầy người.
Bọn họ rốt cuộc cũng không còn xao động như lúc đầu nữa, cả bọn đều gật đầu hiểu rõ, nhưng trong lòng bọn họ, hạt giống trở thành một cường giả đã được gieo xuống, chỉ còn chờ một ngày được chui lên từ dưới đất, sinh trưởng khỏe mạnh, phát triển không ngừng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Chương trình săn thú cũng không dài như bọn Tề Long nghĩ, sau khi bọn họ ngây người ở tinh cầu Ma Thú nữa năm thì tinh hạm của học viện rốt cuộc tới đón bọn họ.
Vốn định chiến tranh vừa kết thúc thì nhà trường sẽ đến đón bọn họ ngay, nhưng bởi vì tinh cầu Ma Thú bị Nhật Mộ xâm lược khiến Liên Bang không thể không công khai sự tồn tại của nó cho người dân khiến người dân toàn Liên Bang bị chấn động. Người dân đối với hành động dấu diếm này của Liên Bang cực kỳ tức dẫn, biểu tình khắp nơi. Điều này khiến cho quân bộ Liên Bang bị rơi vào thế bị động, chỉ có thể cố gắng giải quyết tranh chấp trong nước cho nên đối với yêu cầu đón học sinh của học viện đồng quân, họ chỉ có thể dời lại, đè xuống. Họ sợ nếu người dân biết bọn họ đem những hạt giống ưu tú của khắp Liên Bang tới hành tinh Ma Thú để thí luyện thì sự phản đối, bạo động trong nước càng thêm kịch liệt.
Bất quá cũng may nhờ vào tình thế này của Liên Bang mà bí mật của Lăng Lan có thể tiếp tục giữ như trước, bởi vì nếu như để học viện đồng quân phái tinh hạm đến đón học sinh về thì học viện sẽ biết thiên chi kiều tử hàng đầu của họ bị trọng thương, như vậy học viện nhất định sẽ phái đội ngũ chữa bệnh chuyên nghiệp đến chăm sóc Lăng Lan, như vậy bí mật về giới tính mà cô che dấu sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. (tin tức học viện đồng quân nhận được: 50 học sinh, 0 chết, 0 mất tính, 29 an toàn, 21 bị thương-không ảnh hưởng đến mạng sống)
Đây cũng là nguyên nhân học viện nguyện ý để học sinh của mình tiếp tục ở tinh cầu Ma Thú lâu như vậy, nếu một trong những học sinh có người bị thương tổn đến tính mạng thì cho dù có bị ngăn cản đến thế nào, viện trưởng cũng nhất định phái tinh hạm đến đón học sinh của mình về.
Cứ như vậy, đám người Lăng Lan an toàn trở lại học viện, Lăng Lan chào tạm biệt với mọi người rồi quay trở lại biệt thự dành cho mình.
Nhìn xuyên qua cánh cửa biệt thự quen thuộc, một bóng dáng mỹ lệ nôn nóng ngẩng đầu ngóng nhìn...
Lăng Lan cảm giác hốc mắt mình có chút đã ươn ướt, cô lại một lần nữa cảm thấy chua xót khi nhìn thấy người nhà đang ngóng đợi mình... Loại cảm giác từng xuất hiện trước đây rất lâu khiến cô nghĩ rằng mình đã quên đi nó.
"Mẹ!" Lăng Lan thấy Lam Lạc Phượng đã nhìn thấy mình thì hô lớn một tiếng. Nhìn Lam Lạc Phượng dùng tốc độ không phải của người thường giống như một cơn gió lao đến, gắt gao ôm cô vào lòng.
"Lăng Lan, con thật sự đã trở lại rồi, thật tốt quá! Mẹ nhớ con muốn chết." Vẫn là khuôn mặt tươi cười khi nhìn cô, nhưng giọng nói của Lam Lạc Phượng lúc này lại mang theo sự kích động cùng nghẹn ngào, tỏ vẻ nửa nửa năm qua mẹ Lam không lúc nào không lo lắng.
Lăng Lan phát hiện mẹ Lam vẫn luôn chưa quên chuyện cha cô đã mất như thế nào, cho nên bà vẫn luôn sợ cô cũng giống như cha Lăng rời khỏi bà. Nếu nói cái chết của Lăng Tiêu đã mang đi một nửa linh hồn của mẹ Lam thì một nửa linh hồn còn lại không thể nghi ngờ chính là trên người cô, nếu cô thật sự bất hạnh không trở lại, chỉ sợ Lam Lạc Phượng sẽ không chút do dự đi theo cô, bởi vì mất đi cô thì mẹ Lam cũng đã không có linh hồn để có thể sống sót nữa.
Lăng Lan bị tình thương nồng đậm từ mẹ Lam Lạc Phượng làm cảm động mà không nói được gì, cô dùng sức mà ôm lấy Lam Lạc Phượng, nước mắt yên lặng chảy xuống: "Mẹ, thực xin lỗi, đã làm mẹ lo lắng."
Kiếp trước, cha mẹ tuy rằng thương cô nhưng bởi vì cô bị bệnh không ngừng, học cũng từ từ từ bỏ cô, dùng tất cả tình thương dành cho em trai, tình cảm còn sót lại dành cho cô cũng dần dần nhạt mờ sau những lần trị liệu không có hiệu quả. Cô không trách họ, đây là bản năng của con người, để không làm mình thương tâm nên chủ động rời xa, mà cô cũng chủ động làm phai nhạt phần tình cảm này.
Cho nên, cái chết của Lăng Lan ở kiếp trước thật ra lại là một giải thoát đối với cha mẹ, em trai cô, bi thương quả thật có nhưng càng nhiều hơn là cảm giác được giải thoát, có thể buông xuống một gánh nặng.
Kiếp này Lăng Lan vẫn luôn keo kiệt với tình cảm của chính mình, bởi vì cô cũng sợ chính mình sẽ bị thương. Đối với Lam Lạc Phượng, cô kính yêu thì có nhưng thân mật thì không. Bởi vì chính cô đã chiếm cứ thân thể của đứa con Lam Lạc Phượng, cô cần phải gánh vác phần trách nhiệm này. Còn ấn tượng về Lăng Tiêu trong lòng cô, nó cũng chỉ đến từ những lời nói của Lam Lạc Phượng, không có tình cảm gì. Đó chính là một phần lý do cô không muốn nói cho bọn Tề Long cha cô là Lăng Tiêu, bởi vì cô chưa bao giờ cho rằng mình chính là con của Lăng Tiêu.
Nhưng là, khi Lăng Lan cảm nhận rõ ràng thân thể của Lam Lạc Phượng đang run rẩy, cảm nhận được sự lo lắng sợ hãi luôn được che dấu hoàn hảo cũng với một cảm giác mãnh liệt không thể nói thành lời bao trùm thì cô không thể áp chế cảm xúc của mình nữa, cô muốn nói với mẹ Lam một câu xin lỗi.
Một tiếng xin lỗi này cũng chỉ có Lăng Lan hiểu nó có nghĩa là gì, không chỉ đơn thuần vì chuyện mình bị thương mà còn vì hơn mười năm nay cô vẫn luôn kháng cự tình yêu của mẹ từ Lam Lạc Phượng, cô thật có lỗi vì với tình cảm đó.
Có lẽ Lăng Lan nhiệt tình đáp lại làm Lam Lạc Phượng kinh ngạc, cô nhanh chóng thu liễm cảm xúc của mình, tiền gần đến xem kỹ Lăng Lan, cẩn thận đánh giá, lo lắng hỏi: "Con không sao chứ?"
Lăng Lan vỗ vỗ ngực mình nói: "Hết thảy đều mạnh khỏe, ăn hết 20 phần bò bít tết cũng không có vấn đề gì." Nếu như đã toàn tâm tiếp thụ tình cảm của Lăm Lạc Phượng thì Lăng Lan cũng muốn thay đổi thái độ của mình, vui cười, chăm sóc cho Lam Lạc Phượng nhiều hơn

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
156
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 156: Vì sao phải chết?
"Vậy là tốt rồi, con có biết biểu cảm của con phong phú hơn trước đây rất nhiều hay không? Nếu không sao thì mẹ yên tâm rồi?" Lam Lạc Phượng thỏa mãn vỗ vỗ khuôn mặt đáng yêu tiểu chính thái của Lăng Lan rồi kéo tay cô đi vào biệt thự.
Mà Lăng Lan lại bởi vì câu nói của Lam Lạc Phượng mà chấn động trong lòng, hóa ra những thay đổi của cô đều khiến Lam Lạc Phượng chú ý, sở dĩ không hỏi nhiều cũng bởi vì mẹ Lam lựa chọn tin tưởng cô.
Cũng chỉ có người mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương con mới để ý những chi tiết nhỏ nhặt đó, tuy Lam Lạc Phượng không thể quan tâm đến thành học tập cũng, cũng không quan tâm đến tương lai của cô giống như những gia đình khác, nhưng nghĩ lại từ lúc cô sinh ra đến giờ, trong sinh hoạt, cô chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái với những đồ vật quanh mình, nếu có thứ gì khiến cô không thoải mái thì bất tri bất giác, nó sẽ tự động biến mất, đây chắc chắn là do Lam Lạc Phượng làm, mẹ Lam không muốn cô phải chịu ủy khuất.
Càng cảm nhận được tình thương của Lam Lạc Phượng, Lăng Lan càng cảm thấy áy náy, cô dùng sức mà nhéo nhéo tay Lam Lạc Phượng để hấp dẫn sự chú ý.
Lăng Lan lại nở một nụ cười đáng yêu mười phần nhìn mẹ Lam nói: "Mẹ ơi, vừa rồi con đã nói con yêu mẹ chưa??"
Lam Lạc Phượng kinh hỉ mà che miệng lại, Lăng Lan từ nhỏ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, áp lực rất lớn, lúc còn nhỏ còn hay tươi cười chọc ghẹo người khác nhưng càng lớn dần càng trở nên lạnh lùng, cả người lúc nào cũng tỏa ra hơi thở người muốn sống chớ lại gần khiến Lam Lạc Phượng vừa đau lòng vừa hối hận vô và, nếu lúc trước lựa chọn buông tha cho quân công của Lăng Tiêu thì có phải bây giờ Lăng Lan đã không trở nên thế này.
Sau này khi Lăng Lan chân chính trở thành gia chủ Lăng gia, bắt đầu gánh vách trách nhiệm của Lăng gia thì Lăng Lan càng không thích mở miệng, đương nhiên để làm Lăng Lan có thể nói nhiều hơn, Lam Lạc Phượng cũng từng giả ngây giả dại mà quấn quýt si mê Lăng Lan để Lăng Lan nói chuyện hoặc là nói yêu mình, nhưng cuối và chỉ nhận được những câu nói có lệ khiến Lam Lạc Phượng thương tâm vô và.
Bây giờ nhìn Lăng Lan chủ động mở miệng, trong lòng Lam Lạc Phượng không khỏi mừng rỡ, mẹ Lam vẫn luôn sợ bởi vì Lăng Lan phải giả trai mà tâm lý sinh ra vặn vẹo, giờ nhìn con thoải mái tươi cười còn mang theo vẻ nghịch ngợm của trẻ nhỏ chứng tỏ Lăng Lan mọi mặt đều bình thường khiến Lam Lạc Phượng càng thêm vui mừng.
"Thật là đáng tiếc, Lăng Lan. Vừa rồi con đã quên nói câu này với mẹ đấy." Lam Lạc Phượng cười đáp lại, hai mắt không cách nào khống chế mà rơi xuống hai giọt nước trong suốt, một giọt trùng hợp rơi xuống mu bàn tay Lăng Lan.
Lăng Lan nhìn chăm chú giọt nước mắt đang đọng trên bàn tay mình rồi ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Mẹ, con yêu me! Về sau con sẽ nhận nhiệm vụ của ba, mỗi ngày đều sẽ nói với mẹ một câu Con yêu mẹ!"
"Lăng Lan, mẹ cũng rất yêu con!" Lam Lạc Phượng lại lần nữa ôm chặt Lăng Lan, hai mắt đẫm nước mông lung nhìn về phía không trung, tựa hồ nhìn thấy Lăng Tiêu đang mỉm cười nhìn mình, vui vẻ vì có người thay anh nói yêu mình.
"Cám ơn anh, Lăng Tiêu. Anh đã để lại lại cho em bảo bối trân quý nhất, Lăng Lan của chúng ta!"
Lăng Lan và Lam Lạc Phượng tổ chức một bữa tiệc lớn ở trong biệt thự, Lăng Lan đem một vài câu chuyện thú vị trên hành tinh Ma Thú kể cho Lam Lạc Phượng, đương nhiên mấy chuyện này đã được có chọn lựa cẩn thận và cũng không đề cập đến chuyện mình đã từng bị thương để tránh mẹ Lam lo lắng, dù sao cô cũng về đến nhà rồi, nói những chuyện đó cũng chỉ khiến cho mẹ lo lắng.
Cô lại kể cho Lam Lạc Phượng nghe về những tiểu đệ của mình, mẹ Lam đối với chuyện này cảm thấy cực kỳ hứng thú, lập tức yêu cầu Lăng Lan chiều mai sau giờ học phải dẫn bạn về cùng ăn tối để cho mình xem mắt.
Lăng Lan tức khắc chảy xuống mấy đường hắc tuyến, cái gì gọi là xem mắt chứ? Mẹ cô nghĩ những tiểu đệ đó thành cái gì vậy? Bất quá nếu như để cho mẹ phải thất vọng thì Lăng Lan không muốn chút nào, suy nghĩ tới lui, cuối cùng Lăng Lan chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đạt được đáp án mà mình mong muốn, Lam Lạc Phượng tức khắc lại được bơm đầy máu mà sống lại, hưng phấn lớn tiếng hô quản gia Lăng Nhất Nam cùng nhau nghiên cứu thực đơn cho buổi cơm chiều mai chiêu đãi khách của Lăng Lan. Nhìn mẹ Lăng lại trở nên tràn đầy sức sống thì Lăng Lan cũng bất đắc dĩ mà cảm thấy vui vẻ, cho dù có phiền phức một chút nhưng để mẹ vui lòng, cô chỉ có thể nhẫn nại.Lăng Lan đột nhiên nghĩ đến có phải cha mình cùng từng thua dưới tay mẹ như cô bây giờ không?
Ngẫm lại cũng rất có khả năng, bởi vì những hành động vừa rồi của mẹ Lam vận dụng vô cùng thuần thục, tuyệt đối không phải được sử dụng lần đầu, mà có thể làm mẹ Lam tích lũy được nhiều kinh nghiệm như thế thì trừ cha Lăng Tiêu của cô cơ hồ không có khả năng là người khác.
Lăng Nhất Nam vừa nghe Lan thiếu gia muốn mời bạn về nhà ăn cơm thì cũng kích động, lập tức cùng mẹ Lam bàn bạc nên chuẩn bị những gì, bởi vì đây là lần đầu tiên Lăng Lan mời bạn học tới nhà làm khách...... Tuy rằng nơi này chỉ là chỗ dừng chân cho học sinh học viện trung tâm, những chỗ này cũng là chỗ ở lâm thời của bọn họ không phải sao?
Nhìn hai người phụ nữ không ngừng khẩn trương lớn tiếng thảo luận ngày mai nên dùng món gì thì Lăng Lan liền biết bây giờ cô đã trở thành thành phần dư thừa, cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà rời nhà ăn, bước vào thế giới ảo internet rồi tìm bọn Tề Long đang ở trên tuyến sẵn báo cho bọn họ ngày mai sang nhà mình ăn cơm rồi im lặng đi vào truyền thừa của Lăng Tiêu.
Cùng lúc đó, tiểu Tứ cũng tạo ra một Lăng Lan giả dạo chơi ở nơi khác, chứng mình Lăng Lan không đến gần không gian truyền thừa.
Lúc này đây, khi tiến vào không gian truyền thừa, Lăng Lan không cần phải trải qua những khảo nghiệm phức tạp giống như trước kia mà cô được trực tiếp đưa đến nhà cũ của Lăng gia. Lăng Lan quen cửa quen nẻo mà đi tới thư phòng, đem cửa phòng đẩy ra liền nhìn thấy Lăng Tiêu đang ngồi sau bàn làm việc viết chữ gì, nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lăng Lan liền lộ ra nụ cười ấm áp nói: "Lăng Lan, con đã đến rồi?"
Ngay sau đó ông lại nói: "Xem ra con đã đạt được yêu cầu tiếp theo của truyền thừa, một khi đã như vậy con liền biểu hiện cho ta xem đi." Nói xong, ông nhẹ tay đặt một vật lên bàn, 6 viên trân châu óng ánh xuất hiện.
Lăng Lan không nhìn mấy hạt châu đặt trên bàn mà yên lặng nhìn mặt Lăng Tiêu, nhìn khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười ấm áp. Lần đầu gặp mặt cô không cảm giác được gì, nhưng lúc này khi nhìn thấy một lần nữa, trong lòng Lăng Lan bỗng cảm thấy buồn bực vô cùng, hận không thể tiến lên đánh nát khuôn mặt tươi cười giả dối đó.
Trong khoảng thời gian này, Lăng Lan đã thực hiểu cái gì gọi là thần cấp sư sĩ, cô rất rõ ràng cấp bậc gần bước tới thần này tuyệt đối không dễ dàng chết như vậy, cho dù năng lượng của thông đạo bạo động thì với tốc độ gần như đạt tới vận tốc ánh sáng của cơ giáp thần cấp, Lăng Tiêu cũng có thể tránh được dễ dàng, vì sao không thể không thoát được chứ.
Đến tột và vì cái gì khiến Lăng Tiêu tư nguyện vứt bỏ Lam Lạc Phượng và cô mà lựa chọn cái chết chứ?
"Vì sao phải chết?" Lăng Lan chầm chậm nói từng chữ, đem nghi vấn trong lòng ra hỏi.
Lăng Tiêu sửng sốt, tựa hồ không nghĩ Lăng Lan sẽ hỏi như vậy.
"Tôi hỏi ông vì sao lại lựa chọn đi tìm chết?" Lăng Lan bi phẫn mà nói lớn, một người phụ nữ tốt đẹp như Lam Lạc Phượng vì sao phải vì Lăng Tiêu mà thương tâm? Rõ ràng biết không có mình thì Lam Lạc Phượng sẽ không có hạnh phúc, cho dù có con cũng sẽ mất đi ánh sáng rực rỡ nhưng vì sao vẫn đi tìm chết...
Lăng Tiêu cười khổ, hơi thở vẫn ấm áp như cũ khiến người khác không thể trách cứ: "Cha là quân nhân, mệnh lệnh từ quân bộ, cha không thể không tuân lệnh! Hơn nữa cha chưa từng nghĩ đi tìm chết, cha hy vọng mình có thể sống sót......"
Lăng Tiêu trầm mặc một chút, sau đó nói tiếp: "Ta không biết lúc con tiến vào truyền thừa này thì ta đã chết hay chưa. Nhưng ta muốn nói cho con biết ta sẽ không bao giờ lựa chọn con đường tự sát, cũng sẽ không mặc cho số phận định đoạt, chỉ cần có hy vọng sống thì cho dù gian nan như thế nào ta cũng có thể kiên trì, tận dụng mọi cơ hội."
"Một khi đã như vậy, vì cái gì ông còn chết?" Thần cấp sư sĩ, chẳng lẽ chỉ bằng một phần năng lượng bạo động trong thông đạo không người có thể nghiên cứu ra liền có thể đem thần cấp Lăng Tiêu tiêu diệt sao?
"Ta không biết, chỉ là ta cảm giác được có nguy hiểm đang tới! Lăng Lan, khi thực lực của con người đạt tới một mức nhất định thì họ có năng lực biết trước nguy hiểm của mình, cho nên ta đã chuẩn bị không gian truyền thừa này, đây chỉ là do ta tính toán mà ra, không có nghĩa là ta đã thật sự chết..." Nụ cười của Lăng Tiêu dần tắt, "Đương nhiên cũng có khả năng, ta thật sự đã chết!" Khí thế trên người Lăng Tiêu đột nhiên bùng nổ, lúc này Lăng Lan mới cảm giác được áp bách là thần cấp sư sĩ mang lại là đáng sợ đến cỡ nào.
May mắn, khí thế của Lăng Tiêu chỉ là chợt lóe qua, nhưng cho dù là trong nháy mắt thì cả người Lăng Lan cũng tẩm ướt mồ hôi, trong nháy mắt kia, cô thậm chí có loại cảm giác chính mình sẽ chết dưới áp lực của cổ năng lực này.
"Nguyên bản chúng ta muốn một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa tiêu diệt Nhật Mộ, vừa tìm ra con sâu đang ẩn nấp trong hệ thống quân chính của Liên Bang, chỉ là không ai nghĩ tới con sâu kia lại có đào sâu, được địa vị cao như vậy, rất có thể kế hoạch của chúng ta đã bị đối phương biết được rồi lập kế khác, đánh ngược về phía chúng ta. Chính là giống như đánh cờ, kém một chiêu, thua cũng không oan, chỉ là con phải cẩn thận, đối phương rất có thể sẽ chém tận giết tuyệt." Lăng Tiêu hơi hơi lộ ra một chút tin tức "Đương nhiên, ta cũng đã an bài một chút, nếu những người đó không phản bội lời thề lúc trước, có lẽ con có thể an toàn mà trưởng thành, cũng có thể có được truyền thừa của ta."
Lăng Tiêu nói tới đây liền cười nhạo một tiếng nói: "Người chết như đèn tắt, những người đó có thể vì ta mà mạo hiểm hay không thì ai cũng không biết, điều này không phải là thứ mà ta có thể khống chế. Cho nên Lăng Lan, con phải nhớ kỹ, người nào cũng đều không thể dựa vào, chỉ có chính mình mạnh lên mới là sự thật đáng tin cậy nhất, đương nhiên, những tri thức khác cũng không thể nào thiếu, nếu Lăng Tiêu ta thật sự đã chết thì chỉ có thể nói ta đã chết dưới thết kế của kẻ thù."
Lăng Lan không nghĩ tới Lăng Tiêu đã sớm nghĩ tới điểm này, cũng đã chuẩn bị sẵn những việc có liên quan, chỉ là cuối cùng vẫn có những chuyện diễn ra ngoài dự kiến của ông làm kế hoạch của ông không có tác dụng.
Lăng Tiêu nói những lời này làm khó chịu trong lòng Lăng Lan dần dần biến mất, giống như Lăng Tiêu nói, đây không phải là chuyện hắn có thể khống chế.
Cô đi lên trước, tay vươn ra lướt qua sáu viên trân châu ở trên bàn, sáu viên châu tức khắc biến mất không thấy. Sau đó liền thấy giữa mấy ngón tay của Lăng Lan xuất hiện 4 viên châu, hai viên còn lại nằm ở trong lòng bàn tay kia.
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, chỉ với một động tác kia ông liền biết tốc độ tay của Lăng Lan đã đạt tới yêu cầu thấp nhất của ông.
Lăng Lan không nhìn thần thái của Lăng Tiêu, mấy ngón tay cô hợp lại bắt đàu chuyển động, ngón tay cô dần dần biến mất, thay vào đó là từng tầng điệp ảnh xuất hiện, vô số tiếng leng keng leng keng thanh thúy vang lên trong lòng bàn tay cô, cực kỳ dễ nghe, dần dần, tiếng leng keng thanh biến thành tiếng leng keng kịch liệt, giống như tiếng mưa rền gió dữ, liên tiếp không ngừng. Có thể thấy tốc độ tay của Lăng Lan đã đạt tới tốc độ đáng sợ.
:
Chương 157: Thiên phú thức tỉnh!







Ánh mắt Lăng Tiêu vừa lòng nhìn, tốc độ tay của Lăng Lan quả thật đã đạt tới yêu cầu của ông, hơn nữa so với ông yêu cầu còn cao hơn một tầng, đang lúc Lăng Tiêu muốn mở lời thì tiếng va chạm của mấy viên trân châu lại nhanh hơn, thậm chí còn sinh ra mấy tiếng đinh tai...
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt tươi cười của Lăng Lan nhịn không được mà biến đổi, nếu không phải sợ quấy rầy đến Lăng Lan thì ông đã hô lớn lên rồi, bởi vì tốc độ tay bây giờ của Lăng Lan đã đạt tới mức hóa không, đây chính là yêu cầu để cơ giáp sĩ tiến vào cấp bậc vương bài, con trai ông không chưa qua 10 tuổi đâu...
"Phốc" một tiếng trầm vang, ngón tay Lăng Lan đột nhiên dừng lại, cả người như thanh tỉnh từ cảnh giới vừa rồi, cô nhíu nhíu mày mở lòng bàn tay thì phát hiện bốn viên châu trong tay đã biến thành bột phấn.
"Bốp bốp bốp......" Lăng Lan nghe thấy tiếng vỗ tay xuất hiện bên cạnh thì ngẩng đầu lên nhìn, là Lăng Tiêu đang từ từ vỗ tay, ông cười nói: "Lăng Lan, thực không tồi, thế nhưng con đã đạt tới cảnh giới của vô."
"Vô?" Lăng Lan hoang mang hỏi, việc luyện tập cơ giáp không phải cô tự mình mày mò học hỏi thì cũng là do học được từ những đạo sư trong không gian học tập, vì thế không có ai giải thích cho cô những tiêu chuẩn được đặt ra ở thế giới này, mà nguyên bản tiểu Tứ phải thu thập những thông tin này nhưng vì nó nghĩ lão Đại của mình chỉ cần học theo tiêu chuẩn của Mộng Đa nên cuối cùng cũng bỏ qua thông tin này.
Lăng Tiêu tựa hồ đã chuẩn bị có câu hỏi này nên khi nghe Lăng Lan liền giải thích: "Tốc độ tay trong điều khiển có giáp được chia ra thành 5 giai đoạn, Nguyên-tốc độ cơ sở-bậc thấp nhất mà những cơ giáp sĩ cấp bậc thực tập và cơ giáp cấp bậc thấp phải đạt được, Cần-cấp cao hơn Nguyên, chỉ cần cố gắng chăm học, khổ luyện thì đều có thể đạt tới cấp độ này- những cơ giáp sĩ trung cấp phải đạt tới mức này, Cực-đại biểu cho cơ giáp sĩ cao cấp, như vậy có nghĩa tốc độ tay đã đến cực hạn của cơ thể nhân loại, Ảnh- thuộc về cấp bậc đặc cấp sư sĩ, đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ những cơ giáp sĩ khi đạt tới cấp bậc này thành công thăng cấp thành vương bài sư sĩ, và Vô- tốc độ tiêu chuẩn để trở thành vương bài sư sĩ... Yêu cầu mà cha đặt cho con chỉ là Cực, không nghĩ với con vừa lên thì lại cho cha một kinh hỉ lớn như vậy."
Lăng Lan nghiêm túc nghe Lăng Tiêu giải thích, trầm mặc một chút hỏi: "Vô, như vậy trên nó còn có cấp bậc nào cao hơn nữa không? Còn ......" hai mắt Lăng Lan nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, "Tốc độ của ông đã tới cấp bậc nào?"
Lăng Tiêu trầm mặc một chút sau đó mở miệng nói: "Trên Vô là Hình...... Bất quá, nói đến chuyện này với con vẫn còn quá sớm, con không cần phải biết những thứ này." Lăng Tiêu chỉ nói cách gọi rồi cũng không thuyết minh tỉ mỉ, kỹ càng.
"Vậy còn ông?" Lăng Lan chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy vấn. Vấn đề sau mới là thứ mà cô coi trọng.
Lăng Tiêu nhàn nhạt mà nhìn Lăng Lan. Lăng Lan không chút khách khí nhìn lại. Trong ánh mắt tràn ngập ý không thỏa hiệp.
Lăng Tiêu thở dài thật sâu: "Tốc độ tay của cha là Không..." Khẩu khí có chút sủng nịch, giống như vì tính tình quật cường của con mình mà có chút bất đắc dĩ.
"Là tốc độ cao nhất của tay." Lăng Lan quyết đoán nói, nếu không Lăng Tiêu cũng không thành thần cấp sư sĩ được.
Lăng Tiêu lắc đầu nói: "Cực hạn của con người là không ai có thể biết được, có thể bây giờ là cực hạn, nhưng nó thật sự là cực hạn chân chính sao? Tương lai là một điều mà không ai có thể nói trước được...." Hai mắt Lăng Tiêu trống rỗng như nhớ tới cái gì.
Lăng Lan như suy tư mà gật gật đầu, ở kiếp trước cô căn bản không có nghĩ đến con người có thể phát triển mạnh đến mức độ này, chỉ cần nhìn đơn giản về sức mạnh của thân thể cũng đã mạnh hơn kiếp trước mấy chục lần... Giống như đại lực sĩ ở kiếp trước cũng chỉ có sức mạnh bằng một đứa trẻ mười tuổi ở thế giới này. Có thể thấy, vạn năm tới, nhân loại có thể đột phá giới hạn của cơ thể vô số lần.
Lăng Tiêu nháy mắt hồi thần. Ông cảm giác Lăng Lan đã không còn vấn đề để hỏi nữa liền tiếp tục nói: "Nếu con đã đạt tới yêu cầu của cha, như vậy truyền thừa thứ hai liền giao cho con."
Lăng Tiêu nói xong trực tiếp vung tay lên đối với Lăng Lan, Lăng Lan liền cảm thấy mình bị một cổ năng lực cực kỳ mạnh mẽ đẩy ra, sau đó cấp tốc rớt xuống, giống như mất khống chế mà rơi từ trên cao xuống.
Lăng Lan sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tuy rằng cô đã trải qua một khoảng thời gian dài để khổ luyện khắc phục chứng sợ độ cao. Nhưng đối mặt với loại tình huống này cũng không thể không mất khống chế mà cảm thấy da đầu tê dại. Nếu không phải cô xác định cha Lăng không có gì ác ý gì với mình thì đã la hét thất thanh rồi, nhưng cho dù như thế, cô cũng bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Lăng Lan lọt vào một khu vực màu xám, một mảnh sương mù mênh mông, nhìn không thấy hoàn cảnh xung quanh, đang lúc Lăng Lan hồ nghi không hiểu gì thì vô số tin tức và hình ảnh trân quý như đang liều mạng xâm nhập vào đầu cô...... Số liệu, động tác, khẩu quyết, kinh nghiệm, tất cả những thứ Lăng Tiêu học được, những ý thức khi điều khiển, kinh nghiệm chiến đấu, và các loại giác ngộ, toàn bộ đều nhét vào trong cái đầu nhỏ của Lăng Lan.
"Chờ con hiểu đạo lý thì lại đến tìm ta......" Trước khi hôn mê Lăng Lan chỉ nghe được Lăng Tiêu nói mấy câu này sau đó hoàn toàn hôn mê......
Trước khi hôn mê, Lăng Lan ít nhất nhớ mình đã hung hăng dực ngón tay giữa cho cha già nhà mình nhìn. Hừ...chỉ là truyền thừa thôi mà còn bá đạo như vậy, thật quá đáng mà!
Thật là đứa trẻ quật cường! Lạc Phượng, em đã nuôi con của chúng ta thật tốt!
Lúc Lăng Lan tỉnh lại đã là buổi sáng của ngày hôm sau, cô từ khoang mô phỏng leo ra, gãi gãi đầu đi về phòng mình để nghỉ ngơi thêm một chút. Đương nhiên, cách sinh hoạt của cô cũng khiến mẹ Lam lo lắng, bất quá mẹ Lam vẫn lựa chọn tin tưởng con của mình, cho rằng Lăng Lan có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Sau khi ngủ một giấc thật đã cùng với sự trợ giúp của tiểu Tứ đem những thông tin không dùng được niêm phong ở góc sâu nhất trong óc, tinh thần Lăng Lan tỉnh táo mười phần phát hiện, truyền thừa thứ 2 này của Lăng Tiêu chủ yếu đánh vào việc tu luyện tinh thần lực và khả năng không chế, đây là mấu chốt để thăng cấp trở thành vương bài sư sĩ.
Đặc biệt là sau mười tuổi, tinh thần lực sẽ xuất hiện biến dị...... Nó sẽ ảnh hưởng đến phương hướng phát triển tương lai của mình.
"Tiểu Tứ, ngươi có biết chuyện tinh thần biến dị hay không?" Lăng Lan đột nhiên phát hiện vào thời khắc mấu chốt này, cô không hiểu gì cả.
"Thế giới này quả thật có cách nói đó, bất quá theo cách nói ở Mộng Đa thì đây chính là một loại thiên phú mà bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể thức tỉnh. Sau 10 tuổi, con người bắt đầu trở nên thành thục, các bộ phận của cơ thể bắt đầu vận hành theo lịch trình, tinh thần lực nguyên bản phát triển chậm chạp cũng tiến vào giai đoạn tăng trưởng nhanh chóng đồng thời thiên phú của cơ thể cũng thức tỉnh, loại thiên phú thức tỉnh này được thế giới này gọi là tinh thần biến dị." Tiểu Tứ đem tư liệu nghiên cứu của thế giới mình cho Lăng Lan xem.
"Như vậy nói tinh thần biến dị là một chuyện tốt." Lăng Lan tức khắc thả lỏng tâm tình.
"Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng không nhất định là chuyện tốt." Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan nhíu nhíu mày, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
"Muốn xét xem thiên phú thức tỉnh là tốt hay xấu thì phải xét xem thiên phú đó là gì, không phải thiên phú nào cũng phù hợp cho việc điều khiển cơ giáp."
"Ồ? Nói như thế nào?" Lăng Lan tò mò.
"Có chút thiên phú, giống như tà âm, phi thiên chi vũ, nhất tiếu khuynh thành ......" Tiểu Tứ bắt đầu đọc những tư liệu mà nó thu thập.
"Thuyết mình kỹ càng một chút, ngươi nói cái tên, ta làm sao mà biết được?" Lăng Lan tức giận mà liếc xéo tiểu Tứ một cái, vì nó lười biếng mà bất mãn.
Tiểu Tứ bắn qua một cái xem thường, rõ ràng là chỉ cần tên thôi cũng có thể hiểu mà, lão Đại cứ muốn phức tạp hóa vấn đề, nó trề môi lên: "Kỳ thật cũng rất đơn giản, tà âm chính là thiên phú thức tỉnh về phương diện thanh âm, giọng nói của người có tà âm có thể vô thanh vô tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thậm chí say mê trong đó. Phi thiên chi vũ là một loại ngôn ngữ cơ thể, có thể khiến người khác lâm vào giấc mơ, như mơ như thật. Còn cái nhất tiếu khuynh thành ...... Ha ha, kỳ thật lão Đại, thiên phú mà cô thức tỉnh rất có thể là loại này." Tiểu Tứ che miệng cười trộm, đương nhiên cũng bị Lăng Lan vì thẹn quá thành giận mà bóp méo hai má, gia bạo một lần......
Tiểu Tứ thật vất vả tránh thoát khỏi ma chưởng của Lăng Lan, lúc này mới ai oán nói: "Thật là hung tàn, không phải kêu nói thật sao......" Nhìn Lăng Lan lại trừng mắt tới, nó liền chạy nhanh thu liễm, không dám chơi đùa nữa, thái độ nghiêm túc tiếp tục nói, "Những thiên phú này chỉ là những thiên phú phù hợp để giải trí, rất nhiều ca sĩ, vũ công đều thức tỉnh những thiên phú này."
"Cũng giống như người có hư năng lực hacker tiến hóa mà chúng ta đã gặp mấy năm trước, đó cũng là một thiên phú thức tỉnh, chẳng qua năng lực mà người người đó thức tỉnh là năng lực hủy diệt ở thế giới ảo thôi." Tiểu Tứ đưa ra một ví dụ cực kỳ quen thuộc để thuyết minh cho Lăng Lan.
Cuối cùng tiểu Tứ nhìn thoáng qua Lăng Lan vui cười nói: "Kỳ thật, lão Đại cũng đã thức tỉnh thiên phú rồi."
"Cái gì?" Lăng Lan kinh hô, "Vì sao ta lại không biết?"
"Chẳng lẽ lão Đại cô vẫn không phát hiện mỗi lần liếc mắt một cái, cô liền nhìn thấy nhược điểm của đối thủ sao" Tiểu Tứ bĩu môi, khinh bỉ nhà mình lão Đại ngu ngốc.
Lăng Lan bừng tỉnh, khó trách mỗi lần cô học cách đấu thì chỉ cần nhìn một cái liền có thể thấy được nhược điểm của đối phương. Cho dù là ở tinh cầu Ma Thú, khi chiến đấu sinh tử với đế quốc Nhật Mộ, cô cũng có loại cảm giác này nên mới có thể thuận lợi mà thiết kế cạm bẩy khiến đối phương nhảy vào, cuối cùng dành được thắng lợi.
"Đây là thiên phú của lão Đại! Chẳng qua thiên phú này còn chưa thức tỉnh hoàn toàn thôi, còn phải tiếp tục nỗ lực. Đúng rồi, tiểu đệ số 2 của lão Đại (tiểu đệ số 1 đương nhiên là tiểu Tứ nó), thằng nhóc tên Tề Long đó, cái trực giác dã thú mà cậu ta có cũng là một loại thiên phú thức tỉnh..." Tiểu Tứ tiếp tục tung tin nóng.
"Hóa ra Tề Long cũng thức tỉnh thiên phú!" Lăng Lan cảm thán, đột nhiên kinh ngạc kêu lên, "Không đúng, trực giác dã thú của Tề Long không phải đã có từ nhỏ sao, mà không phải thiên phú chỉ xuất hiện sau mười tuổi mà."
"Lão Đại ngốc, ở những đứa trẻ có năng lực hơn người thì thiên phú có thể thức tỉnh sớm, giống như lão Đại, giống như Tề Long, đều thuộc loại này. Bất quá, việc thiên phú thức tỉnh sớm tương đối hiếm, đại bộ phận vẫn là sau mười tuổi mới bắt đầu. Hơn nữa cho dù thiên phú thức tỉnh sớm cũng không chắc có thể bị phát hiện, trừ phi thay đổi cực kỳ rõ ràng thì mới bị người khác phát hiện, giống như thiên phú của lão Đại và Tề Long, cả hai người đều thức tỉnh sớm nhưng lại thuộc loại bí ẩn, không rõ ràng nên bị mọi người xung quanh xem nhẹ....Nếu như tiểu Tứ không nói, chắc chắn lão Đại cũng không nghĩ ra đâu!" Tiểu Tứ khinh thường địa đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro