phần 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
188
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 188: Ghi danh trường học!
Nhìn Tạ Nghị như quỷ say xỉn từ trên xe huyền phù té xuống, Lăng Lan đang chờ bên cạnh nhìn thì nhịn không được mà nhăn mày. Chẳng lẽ thằng nhỏ này bị cô đã kích quá sâu nên tâm linh bị tổn thương sao???
Cô hồ nghi mà nhìn thoáng qua Tề Long, trong mắt tất cả đều là dò hỏi: Nha, các cậu không phải nói gia hỏa này da mặt rất dày sao? Như thế nào mới hơi chút đả kích liền biến thành cái bộ dạng quỷ này?
Tề Long nhận được Lăng Lan dò hỏi quyết đoán lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Đương nhiên, sau khi Lăng Lan dời đi thì trong lòng Tề Long âm thầm nói: "Kia cũng phải xem đối mặt với ai chứ, nếu gặp phải người có lực sát thương khủng bố như cậu thì cho dù mặt dày cũng có được lợi ích gì đâu, chả đỡ được một chiêu.
Nghĩ đến đây Tề Long nhịn không được mà chảy nước đồng tình mà liếc nhìn Tạ Nghị một cái, người bạn nhỏ bé này của cậu đã bị Lăng Lan lão Đại đả kích thiếu chút nữa hỏng mất rồi...... Nhớ trước đây, anh cũng phải chịu đựng như vậy!
"Tạ Nghị, chẳng lẽ cậu chuẩn bị dùng loại trạng thái này đi khảo hạch trường đệ nhất nam tử trường quân giáo sao?" Tạ Nghị đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng quen thuộc tức khắc bừng tỉnh lại đây.
Chỉ thấy Lăng Lan đang lạnh lùng mà nhìn cậu, trong mắt lạnh lẽo làm cậu nhịn không được mà khẽ run thân thể, cậu cảm giác mình đang chịu áp bách giống như khi đối mặt với các giáo viên lúc mới vào trường, cậu đã lâu rồi không cảm giác được cái cảm giác này.
"Nếu cậu không qua được ở chỗ này thì cậu liền thật sự không có tư cách trở thành thành viên của tiểu đội chúng tớ." Lăng Lan cảnh cáo làm Tạ Nghị thu liễm tâm tình, căn bản không có tâm tư lại suy nghĩ lung tung, rối loạn tâm tình. Cậu chỉ có một ý niệm chính là không thể thất bại ở đây, cậu nhất định phải thi vào được trường đệ nhất nam tử quân giáo, sau đó chứng minh chính mình, cậu có tư cách trở thành thành viên của tiểu đội.
Nhìn Tạ Nghị khôi phục bình thường, trong lòng Lăng Lan hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu là bởi vì lời nói của cô làm cho Tạ Nghị mắc phải sai lầm trong cuộc thi vào trường quân giáo thì đó chính là tội nghiệt của cô.
Mấy người đi tới nơi khảo hạch chuyên chúc dành riêng cho trường nam tử đệ nhất quân giáo, lúc này, nơi này đã tụ tập gần như tất cả học sinh nam năm mười của học viện đồng quân trung tâm. Mỗi người đều có ba cơ hội khảo hạch, tất cả học sinh nam đều đem cơ hội đầu tiên để khảo hạch vào trường đệ nhất nam tử trường giáo, đó là vùng đất mà tất cả nam sinh đều mộng tưởng muốn tiến vào, cho nên dù biết cơ hội được vào đó là rất nhỏ nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn tới nơi này.
Bọn Tề Long cũng bắt đầu xếp vào hàng người nối dài. Bất quá đội ngũ đi trước cực nhanh, rất nhanh liền đến phiên bọn họ. Đám người Tề Long giơ tay phải lên để lộ liên lạc khí của chính mình, nhắm ngay quang não của trường đệ nhất quân giáo để ghi danh, chỉ nghe tích một tiếng, trên màn hình ảo, tư liệu cùng với thành tích, vinh dự của bọn họ đều được hiện ra.
Sau khi nhận được sự xác nhận của đương sự, quang não hạ nút xác nhận xuống trong hộp quang não, đồng thời thông tin của họ cũng được gởi tới tới cơ sở dữ liệu của trường đệ nhất quân giáo. Sau đó cả bọn cùng chờ liên lạc khí nhận lại thông báo xác nhận.
Rất nhanh. Bọn họ liên lạc khí liền nhận được phản hồi từ trường nam tử đệ nhất quân giáo, đó là một dãy số để đi vào khảo hạch. Bây giờ bọn họ chỉ còn chờ thông báo về thời gian tham gia khảo hạch.
Năm người làm xong này hết thảy chỉ còn chờ Lăng Lan đưa tư liệu vào, nhưng Lăng Lan lại không làm như vậy mà ý bảo bọn Tề Long nhanh chạy lấy người. Không cần ảnh hưởng người sau báo danh.
Hành động ngoài dự đoán này của Lăng Lan làm Tề Long cực kỳ khiếp sợ, hỏi ngay tại chỗ: "Lão Đại, cậu vì sao không ghi danh vào trường đệ nhất nam tử quân giáo?"
"Chúng ta qua bên kia nói tốt hơn." Bởi vì Tề Long đặt câu hỏi làm cho bọn họ trở thành tiêu điểm khiến Lăng Lan có chút bất đắc dĩ.
"A...... Đó chính là Lăng Lan, người tạm nghỉ học ba năm trước đây." Mọi người phát hiện Lăng Lan thì bắt đầu kích động lên, đấu đại giới năm đó chính là do Lăng Lan khơi mào, cũng bởi vì hành động này của cậu mới có thể khiến cho những học sinh không thức tỉnh thiên phú có cơ hội thức tỉnh. Phải nói, năm bảy năm đó, giờ đã là học sinh năm mười, có rất nhiều người cực kỳ cảm kích Lăng Lan.
"Vua không ngai của chúng ta đã trở lại...." Người này rõ ràng là một người cực kỳ ngưỡng mộ Lăng Lan, vẻ mặt kinh hỉ mà hô.
"Vừa rồi tớ giống như nghe thấy Lăng Lan không ghi danh trường đệ nhất nam tử quân giáo? Đây là có chuyện gì?" Có người đã nghe được Tề Long đặt câu hỏi thì kinh ngạc mà dò hỏi nguyên nhân.
Ở trong mắt bọn họ, người có cơ hội lớn để vào trường đệ nhất nam tử quân giáo chỉ có đám học sinh ban một, mà Lăng Lan chính là vị vua của ban một, cậu ta không tiến vào trường đệ nhất nam tử quân giáo thì ai tiến?
"Chẳng lẽ vết thương lúc ấy của Lăng Lan còn không tốt sao?" Người nào đó đặt câu hỏi, cả không gian ghi danh như yên tĩnh lại rồi bỗng bùng nổ. Chả lẽ thật là như thế?
Tề Long nghe nói như thế thì như nghĩ tới cái gì, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Lăng Lan nhìn tình thế có chút mất khống chế thì nhanh chóng ý bảo bọn Tề Long rời đi nơi này trước rồi nói chuyện, chỗ này không phải là nơi tốt để nói chuyện phiếm.
Mấy người nhanh chóng rời đi hiện trường ghi danh, phải biết rằng thông báo về thời gian khảo hạch sẽ trực tiếp phát đến liên lạc khí thí sinh, không nhất định phải một hai chờ ở hiện trường, chỉ cần thời điểm khảo hạch không đến trễ là được.
Sáu người đi vào một nơi tương đối an tĩnh, lúc này Lăng Lan mới nói: "Kỳ thật lựa chọn không ghi danh nam tử đệ nhất trường quân đội cũng là quyết định sau khi tớ suy nghĩ cặn kẻ."
"Chẳng lẽ thân thể lão Đại thật sự còn không khôi phục hoàn toàn?" Tề Long nôn nóng hỏi. Lúc trước bác sĩ của học viện từng phán đoán rằng phải mất từ bốn đến năm năm mới có thể khôi phục lại hoàn toàn, nhưng cậu cho rằng, với lão Đại thì chỉ cần ba năm là có thể trở lại như trước, không nghĩ tới sự thật vẫn không như mình vẫn tưởng.
"Ân, còn cần một năm nữa, mà mấu chốt là trong một năm này nếu không tu dưỡng tốt, cơ thể sẽ lưu lại tai họa ngầm, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới kiếp sống trở thành cơ giáp sĩ trong tương lai." Lăng Lan quyết đoán khuyếch đại chuyện bị trương, cho dù bây giờ cô mạnh như con trâu thì cũng phải nói mình chỉ là một củ cải trắng, lúc nào cũng có thể bị tàn phá.
"Các cậu cũng biết, năm thứ nhât của trường đệ nhất nam tử quân giáo có chương trình rèn luyện vô cùng tàn khốc, nếu không hợp cách liền sẽ bị trực tiếp thôi học. Bác sĩ của nhà tớ chẩn đoán rằng trong một năm này tớ không được luyện tập quá sức, thân thể tớ không thể chịu nổi được, nếu đã biết rõ như thế tớ cũng chỉ có thể từ bỏ không ghi danh."
Lăng Lan đương nhiên sẽ không sợ cái gọi là huấn luyện thể năng tàn khốc gì gì đó, cô không vào trường đệ nhất quân giáo này hoàn toàn là bởi vì cô và mẹ Lam Lạc Phượng đều không tự tin có thể giấu được giới tính của mình trong suốt sáu năm theo học.
Chỉ nói tới cuộc kiểm tra thân thể mỗi năm một lần ở trường cũng là một cửa khó vượt qua rồi, huống chi còn có các bài huấn luyện thể năng hình thể, cô sợ nếu mình bị vạch trần giới tính thì cô thật sự không dậy nổi!
Đương nhiên, liền tính không bị chuyện giới tính ảnh hưởng thì ấn theo tình huống hiện tại của Lăng Lan cũng không thích hợp tiến vào trại tập trung yêu nghiệt trường đệ nhất nam tử quân giáo, phải biết rằng một khi tiến vào nơi đó thì sẽ trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ Liên Bang, mà cô thì hoàn toàn không muốn điểm này, cô muốn tốt nhất là mọi người hoàn toàn quên đi sự tồn tại của mình, như vậy mới có cơ hội khôi phục thân phận con gái.
Lam Lạc Phượng cũng không muốn con gái của mình vĩnh viễn sống với thân phận đàn ông, mẹ Lam luyến tiếc. Cho nên, để có thể hoàn thành mục đích này, mẹ Lam quyết định ghi danh vào trường quân giáo xa nhất ở tinh hệ Minh Hoàng Tinh.
Đó là một hành tinh chuyên dùng để phát triển nông nghiệp. Phong cảnh ở đó tuyệt đẹp, khí hậu ôn hòa, mà trường quân đội ở đó cũng không tốt, ở đó chơi mấy năm là có thể nhận được văn bằng tương quan. Tuy trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Lăng Lan cũng không muốn mẹ Lam phải lo lắng nên cũng liền đồng ý.
Đương nhiên Lăng Lan vẫn động tay động chân một chút, không ghi danh chuyên ngành thực vật mà lựa chọn chuyên ngành tu sửa cơ giáp. Lăng Lan cũng đã tìm hiểu qua học viện kia, tuy rằng có tên là Học viện Duy tu cơ giáp nhưng trong đó cũng có ngành điều khiển cơ giáp, tuy chỉ nhận 50 người, nhưng Lăng Lan tin tưởng, chỉ với việc cô là học sinh ban 1 của học viện đồng quân thì học viện kia tuyệt đối không từ chối cô.
Nhóm người Tề Long nghe tình huống của Lăng Lan xong thì tâm tình cũng không còn kích động nữa.
Hàn Kế Quân nhịn không được hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị ghi danh nào trường quân đội nào?" Những trường quân đội khác cũng không nghiêm khắc như trường đệ nhất nam tử quân giáo.
"Tớ chuẩn bị ghi danh vào học viện duy tu cơ giáp ở hành tinh Minh Hoàng." Câu trả lời của Lăng Lan lại lần nữa làm cho bọn họ khiếp sợ.
"Duy tu cơ giáp? Lão Đại cậu có phải nói giỡn hay không?" Tề Long càng kinh nhảy dựng lên, không thể tin tưởng.
Khả năng điều khiển cơ giáp cường của Lăng Lan cậu vẫn luôn không quên. Ở thế giới ảo, cậu thử điều khiển cơ giáp đấu cùng với cơ giáp vương bài của Nhật Mộ, và kết quả là thua thẩm hại. Điều này cànng làm Tề Long thêm rõ ràng năng lực thực tế của Lăng Lan yêu nghiệt như thế nào. Nếu lão Đại đi học viện duy tu thì cậu cảm thấy thế giới này hoàn toàn bị điên đảo rồi.
Ánh mắt Lăng Lan lạnh lùng hung hăng mà liếc mắt nhìn Tề Long một cái: "Học viện duy tu cơ giáp không chỉ đơn giản là duy tu cơ giáp, nó cũng có ngành điều khiển."
Những lời này cuối cùng cũng làm thần phách mấy người trở về vị trí cũ, lão Đại không đi làm một công binh sửa chữa cơ giáp làm bọn họ cảm thấy mình như sống lại.
"Vậy ngành điều khiển cơ giáp của trường đó có tốt không?" Hàn Kế Quân vẫn như cũ tràn ngập nghi vấn.
Lăng Lan trả lời lại làm người minh bạch vì sao Lan lão Đại bọn họ lại lựa chọn tới đó học tập: "Qua loa đại khái thì không có trở ngại gì, nhưng nơi đó là nơi thích hợp để dưỡng thương nhất, khí hậu ôn hòa, phong cảnh tuyệt đẹp, chất lượng không khí đạt tới cao cấp nhất a+, bác sĩ nhà tớ nói qua, nơi đó có thể làm thân thể tớ được thả lỏng tốt nhất, hoàn toàn ngăn chặn tất cả tai họa ngầm. Hơn nữa chương trình học cũng tương đối nhẹ nhàng, có thể lựa chọn môn học, như vậy ngay trong năm thứ nhất tớ có thể lựa chọn mấy môn lý thuyết để có thể ở nhà dưỡng thương, còn chương trình học điều khiển cơ giáp thực tế thì có thể đặt ở năm hai ......" Lăng Lan nói nơi này mặt lộ bất đắc dĩ, "Cũng chỉ có ở học đó thì tớ mới có thể tự do sắp đặt thời gian, cho nên nơi đó là thích hợp với tớ nhất......"
Lăng Lan phát hiện cô thật sự có khiếu nói dối, nói tới mức chính cô cũng tin vào những điều mình đang nói.
Nhìn ánh mắt của năm người vẫn mất mát như cũ Lăng Lan liền nói tiếp: "Hơn nữa, không phải nói tớ đi đến nơi đó liền không trở lại. Trường đệ nhất nam tử quân giáo mỗi năm đều có thí sinh chuyển vào, học sinh ưu tú ở học viện khác có thể thông qua thông quan khảo hạch để ghi danh vào trường một lần nữa, chờ thân thể khôi phục tớ, tớ sẽ trở về."
Hiện tại phải trấn an bọn họ trước, về sau thì để sau này tính...... Lăng Lan quyết định đi một bước tính một bước, hiện tại phải để đám Tề Long tập trung tinh thần để tham dự khảo hạch vào trường đệ nhất quân giáo. Phải biết rằng chỉ có ở trường đệ nhất nam tử quân giáo thì bọn họ mới có cơ hội tốt để phát triển, tuyệt đối không thể bởi vì cô mà ảnh hưởng đến tiền đồ bọn họ.
Quả nhiên Lăng Lan nói làm tinh thần mấy người Tề Long trở lại. Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, lúc này đây Lan lão Đại không ghi danh trường đệ nhất nam tử quân giáo được liền không có nghĩa sau này cậu không thể vào, cơ hội vẫn còn, tuy rằng sẽ khó hơn hiện tại rất nhiều nhưng Lăng Lan là ai? Cậu ấy chính là lão Đại của bọn họ, khẳng định có thể vượt qua dễ dàng.
Không thể không nói, mấy người Tề Long có một niềm tin mù quáng đối với Lăng Lan, bọn họ đều cảm thấy chỉ cần Lan lão Đại muốn thì liền không có gì là làm không thành.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: info@||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
189
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 189: Chiến hỏa tái khởi!
Cứ như vậy, mấy người Tề Long tinh thần phấn chấn mà đi khảo hạch trường đệ nhất nam tử quân giáo, mà Lăng Lan lại đi về phía trường quân giáo mà mình muốn ghi danh, nơi này không có một bóng người, cơ hồ không có học sinh nào của học viện đồng quân trung tâm lựa chọn ghi danh nơi này.
Học viện này là gần như là học viện chuyên về tu dưỡng cơ giáp lạc hậu nhất Liên Bang, kỳ thực học viện đồng quân trung tâm cũng không muốn học sinh của trường mình ghi danh vào trường này, nếu không phải Liên Bang quy định cần phải công khai công bằng, không thể từ chối những trường lạc hậu thì học viện đồng quân trung tâm tuyệt đối sẽ đem trường quân đội này đuổi khỏi trung tâm khảo hạch của học viện, không cho nó có cơ hội được bước vào học viện.
Lăng Lan thong thả ung dung mà lựa chọn ghi danh, rất nhanh cô đã lựa chọn xong chuyên ngành của mình, không lâu sau, liên lạc khí của Lăng Lan liền thu được hồi âm của đối phương.
Lăng Lan mở ra, vừa thấy liền không khỏi ngẩn người, hai chữ "MIỄN KHẢO" trực tiếp đập vào mi mắt. Không nghĩ tới đối phương thế nhưng trực tiếp miễn khảo cho cô, có thể thấy được cô ghi danh vào thì học viện này kinh hỉ cỡ nào, bọn họ rất sợ Lăng Lan là nhất thời xúc động cho nên căn bản không nghĩ đểLăng Lan có thời gian suy xét, trực tiếp bắt về.
Có thể miễn khảo đương nhiên là chuyện tốt, Lăng Lan quyết đoán ấn nút xác nhận, tư liệu hồ sơ của cô theo sự xác nhận được đưa vào quang não của học viện duy tu.... Làm xong hết thảy, Lăng Lan liền trực tiếp chạy về nơi ghi danh của trường đệ nhất nam tử quân giáo ghi chờ kết quả khảo hạch của đám Tề Long.
Mà lúc này, ở biên giới của Liên Bang xa xôi, trên chiến trường nơi đế quốc Nhật Mộ đang cùng Liên Bang giao chiến, lại một cuộc chiến thông thường chính thức mở ra.
Chỉ thấy trên chiến trường, tinh hạm hai phương đang tấn công từ xa, vô số cơ giáp trung cấp cao cấp đang từ trong tinh hạm xuất ra, che hết toàn bộ sao trời, tiếng kêu động cơ của hơn mấy vạn cơ giáp như muốn xé rách toàn bộ sao trời.
Cơ giáp hai quốc tạo thành đội hình rồi lựa chọn đối thủ của mình để lao vào chém giết. Từ khi khoa học phát triển đến nay, những cơ giáp đã trở thành những vũ khí cơ bản trong chiến trường, thậm chí nó còn quyết định cuối cùng sự thắng bại cuối cùng của trận chiến. Vì vậy, mỗi quốc gia đều ra sức bồi dưỡng những cơ giáp sư sĩ, bọn họ là quân chủ lực, là vũ khí chiếm tầm quan trọng nhất.
Mỗi lần chiến tranh là kịch liệt và tàn khốc, một khi chiến tranh phát sinh, một lượng lớn cơ giáp sĩ sẽ ngã xuống nơi chiến trường, cho nên cơ giáp sĩ cũng là binh chủng có tỷ lệ tử vong cao nhất. Nhưng cho dù như thế, mỗi người, mỗi đứa trẻ của Liên Bang đều nuôi giấc mơ trở thành cơ giáp sĩ, bởi vì theo bọn họ, chỉ có cơ giáp sĩ mới có thể chân chính khống chế sinh mệnh của chính mình, với điều khiển bạn đủ cường.
Và bây giờ cũng đang diễn ra một trận chiến như bình thường. Nhưng cho dù như thế cũng có vô số cơ giáp sĩ đã ngã xuống tại nơi này, từng ngọn lửa phát ra do cơ giáp bị phá hủy như pháo hoa lộng lẫy nổ trên sao trời, nó cũng giống như bài ca phúng điếu dành cho chủ nhân của nó.
Tại hạm trưởng chỉ huy tổng của Liên Bang, mọi người trong bộ chỉ huy vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chiến trường, kiên nhẫn chờ đợi kết cục của cơ giáp cuối cùng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cuộc chiến này chấm dứt.
Không phải bọn họ không muốn an bài chiến thuật để giảm bớt thương vong, nhưng những cuộc chiến tranh thông thường này lúc nào cũng gặp những đối thủ cũ, bọn họ cũng liền quen thuộc thủ đoạn lẫn nhau, những trận chiến như thế này chỉ dùng để so sánh xem thực lực của hai bên bên nào mạnh hơn thôi.
"Bên trái tinh hạm đối phương có động tác dị thường!" Lúc này, trong bộ chỉ huy đột nhiên vang lên tiếng báo cáo của người phụ trách theo dõi khu vực đó.
"Kéo gần hình ảnh!" Người chỉ huy tối cao của đội phòng hộ biên giới Liên Bang, thiếu tướng Đường Húc, đã thường trú ở nơi này sáu năm nghe báo cáo liền lập tức ra lệnh. Đường Húc năm nay bốn mươi ba tuổi, cũng được coi như là một trong số ít những thiếu tướng kiệt xuất của Liên Bang, bởi vì ông có thủ đoạn ngoan cường, bảo đảm biên giới Liên Bang an ổn mấy năm.
Theo mệnh lệnh của ông, trong màn hình lớn của bộ chỉ huy nhanh chóng xuất hiện hình ảnh được phóng đại của tinh hạm đối phương, bọn họ nhìn thấy chỗ đặt khẩu pháo bắn cơ giáp của đối phương, một cơ giáp đang yên lặng mà được bắn ra ngoài.
Người chiến sĩ cực kỳ biết rõ nhiệm vụ của mình là gì liền nhanh chóng kéo gần hình ảnh, hình ảnh gần của cơ giáp đó hiện rõ trên màn hình, đặc biệt là bị trí cánh tay, đang càng lúc càng được phóng lớn, một hàng chữ số với chữ S đi đầu và những con số đằng sau làm mọi người trong phòng chỉ huy xôn xao, ngay cả những tướng lãnh cao cấp nhìn thấy số hiệu của cơ giáp này cũng nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.
"Nhật Mộ thế nhưng đem binh đoàn đặc chủng vương bài của bọn họ xuất chiến!" Các loại cơ giáp vương bài của Nhật Mộ trên cơ bản được chia theo chữ cái, X, S, Y, Z. Trong đó Z thuộc đội vương bài cơ giáp mạnh nhất, X thuộc đội kém nhất, thực lực của bọn họ cùng cấp với vương bài cơ giáp của Liên Bang. Lần này đối phương phái đến tiểu đội đặc chủng vương bài cấp S như vậy bọn họ đã mạnh hơn trăm cơ giáp của bộ đội Liên Bang.
Đường Húc biết tình thế không chấp nhận ông có nửa điểm do dự, cậu lập tức mệnh lệnh nói: "Mệnh lệnh đội vương bài cơ giáp long đằng xuất kích!"
Mỗi hạm đội đều có một đội vương bài cơ giáp áp trận, bọn họ là chiến lực cao nhất của Liên Bang, trừ phi là thời khắc cấp thiết, bọn họ không được phái ra ngoài bởi vì chỉ cần tổn thất một người trong tiểu đội này thì thực lực của Liên Bang lại giảm đi một chút, Đường Húc cũng đau lòng vạn phần khi có người của tiểu đội này hy sinh. Nhưng ông cũng biết, dùng cơ giáp bình thường để đấu với cơ giáp bình thường, còn với vương bài cao cấp, chỉ có vương bài cao cấp mới có thể đối phó được.
Hạm đội hữu phía sau, một trận tinh tế mẫu hạm chính huyền ngừng ở nơi đó, an tĩnh nhưng có vẻ có chút hung hãn, mà mẫu hạm trong bụng, chính chờ đợi một chi chờ xuất phát cơ giáp bộ đội, đúng là này chi viện cho biên cương phòng hộ vệ hạm đội áp trận vương bài cơ giáp bộ đội -- long đằng!
Lúc này bọn họ đang nghiêm túc mà ngồi trong cơ giáp chính mình, phân bố từng người trong từng thông đạo (khẩu pháo), chặt chẽ chú ý tình hìnhchiến trường phía trước.
Đột nhiên, toàn bộ mẫu hạm vang lên tiếng chuông cảnh báo chiến đấu, thanh âm bén nhọn đâm thủng sự yên lặng, tất cả vương bài sư sĩ theo bản năng mà xiết chặt cần điều khiển trong tay, tiếng chuông này đại biểu trận chiến của bọn họ bắt đầu.
Bọn họ đã chờ lâu lắm rồi, mỗi lần chiến đấu bắt đầu bọn họ vẫn luôn chờ được xuất phát nhưng cuối cùng lại không có cơ hội ra trận. Nếu không phải sự tu dưỡng trung quân đã thâm nhập cốt tủy bọn họ, mỗi lần chiến đấu đều nghiêm cẩn chấp hành đợi mệnh lệnh từ bộ chỉ huy, thì với nhiều lần căng thẳng nhưng không thể ra chiến trường như bọn họ rất dẽ dàng sinh ra cảm giác mệt mỏi, dẫn đến những cảm xúc tiêu cực.
Bất quá, sở hữu vương bài sư sĩ rõ ràng, nếu yêu cầu bọn họ xuất kích thì kẻ địch nhất định là cùng đẳng cấp vương bài sư sĩ, đây sẽ là một hồi chiến tranh tàn khốc về những người có thực lực bằng nhau, yêu cầu mỗi người trong bọn họ phải dùng sinh mệnh của mình để chứng minh ai mới là vương giả chân chính.
"Mệnh lệnh, Long Đằng vương bài cơ giáp xuất kích, hướng Tây Nam, tọa độ: 1245, 2340!" Tất cả sư sĩ của vương bài cơ giáp Long Đằng đều nhận được lệnh này trong kênh công công, được nhận lệnh trực tiếp từ bộ chỉ huy.
"8001, 8002, 8003, 8004, 8005, chuẩn bị ổn thoả hết thảy, thỉnh cầu xuất kích!" Ở các khẩu pháo bắn ra, JMC phụ trách điều khiển đường đi cho các cơ giáp nghe tiếng nói của vương bài sư sĩ.
"Kiểm tra đo lường, trang bị đầy đủ. Động lực bình thường, cho phép bắn ra, 3, 2, 1...... Phóng!" JMC phụ trách vương bài cơ giáp nhanh chóng kiểm tra liền làm ra cho phép thỉnh cầu bắn ra của sư sĩ.
"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!" Tiếng bắn ra liên tục vang lên, hai sườn mẫu hạm, năm khẩu pháo bắn ra đem những vương bài sư sĩ bắn ra ngoài vùng sao trời.
"8011, 8012, 8013...... Thỉnh cầu xuất kích!"
"8021, 8022, 8023...... Thỉnh cầu xuất kích!"
Từng hàng vương bài cơ giáp được bắn ra sao trời...... Lúc này, các kênh công cộng của các cơ giáp bận rộn vô cùng, trận đánh này bọn họ không chỉ đánh từng người mà là hợp lực chiến đấu, cần phải tạo đội hình để đón đánh kẻ thù.
"8011 gọi 8001. Máy bay yểm trợ số thỉnh cầu tiến vào đội hình......"
"8021 gọi 8001. Máy bay yểm trợ số 2 thỉnh cầu tiến vào đội hình......"
Cứ như vậy, mỗi khi một đội hình được tạo xong thì bọn họ liền liên hệ với bộ chỉ huy để lấy vị trí của kẻ thù mà lao đi.
"Chết tiệt, đối phương hành động làm sao lại nhanh như vậy?" Trong chủ hạm của Nhật Mộ, một người đầu tóc hoa râm mang cấp bậc tướng quân nhìn thấy từng đội hình của Liên Bang bay ra chặn đánh đội quân đặc chủng vương bài của bọn họ thì nhìn không được tức giận mắng.
"Tướng quân, tin tưởng cơ giáp sư sĩ của chúng ta sẽ không thua những người đó." Một tham mưu trẻ tuổi đứng bên cạnh cong lưng nói, tuy cong lưng nhưng thái độ cũng vô cùng kiêu ngạo. Dù sao lần này bọn họ cũng phái ra đội vương bài cơ giáp cấp S, đó chính là đội đặc chủng mà tới bây giờ vẫn đánh đâu thắng đó của bọn họ, hắn tự tin họ có thể giải quyết những con cá nhỏ kia một cách dễ dàng.
"Thanh Mộc, không cần xem thường bọn họ, Hoa Hạ Liên Bang vẫn luôn là tử địch của chúng ta. Vạn năm nay, mỗi khi xảy ra chiến tranh, không phải là ta chết thì chính là người chết, lịch sử đau thương đã ghi lại vô số trận thua của chúng ta chính là vì quá xem thường bọn họ, chúng ta cần phải rút kinh nghiệm từ những trận thua này. Chỉ cần phát sinh chiến tranh chính là cậu chết tớ sống. Trong lịch sử, chúng tớ rất nhiều lần bởi vì xem thường bọn họ, mà nếm mùi thất bại, cho chúng tớ đế quốc mang đến thật lớn tổn thất, chúng tớ cần thiết hấp thụ này đó giáo huấn." Tướng quân là một người cẩn thận, ông không giống với những người trong quốc nội mù quáng tự tin, thật cho rằng Liên Bang Hoa Hạ cường đại chỉ là một cái giàn hoa.
"Tướng quân, ngài nói rất có đạo lý. Bất quá, Hoa Hạ Liên Bang đã không còn là Hoa Hạ trước đây, mười sáu năm trước, ngay khi thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu của bọn họ chết dưới tay những dũng sĩ của chúng ta thì bọn họ đã trở thành nỏ mạnh hết đà rồi, thắng lợi vĩnh viễn thuộc về Nhật Mộ đế quốc." Tham mưu Thanh Mộc lúc này vẻ mặt kiêu ngạo, Lăng Tiêu bị bọn họ thành công giết chết chính là vinh quang trong lòng mỗi quân dân Nhật Mộ.
Là những tân quân nhân của đế quốc Nhật Mộ, từ nhỏ bọn họ đã trưởng thành với niềm vinh dự giết chết được thần cấp sư sĩ mạnh nhất của Hoa Hạ Liên Bang Lăng Tiêu, trong quan niệm của bọn họ, Hoa Hạ Liên Bang đã bị thua, không có lực lượng để phản kháng bọn họ, đại đế quốc Nhật Mộ tuyệt đối sẽ thắng lợi đến cuối cùng, đem toàn diện Hoa Hạ Liên Bang chiếm lĩnh.
"Thật là như vậy sao?" Tướng quân biểu tình nghiêm túc mà nhìn chằm chằm màn hình lớn, ông không tin Hoa Hạ Liên Bang thật sự một chút nội tình đều không có, huống chi, bọn họ còn có những thần cấp sư sĩ khác, tuy rằng những người đó vẫn luôn lánh đời không ra, nhưng nếu Hoa Hạ Liên Bang thật tới nước vạn kiếp bất phục thì những người đáng sợ đó sẽ xuất hiện. Mà đế quốc bọn họ lại chỉ có chín vị đại thần cơ vương, xét về nhân số căn bản không thể chống đỡ.
"Cần phải kéo dài thời gian, chỉ cần chờ những vị thần cấp sư sĩ của Liên Bang già tới 200 tuổi thì bọn họ liền ra tay...." Trong lòng tướng quân âm thầm tính toán, chỉ cần thần cấp sư sĩ của đối phương chết đi một hai vị thì như vậy trên mặt chiến lực. đế quốc bọn họ liền không ở thế hạ phong nữa, lúc đó chính là thời khắc của đại đế quốc Nhật Mộ bọn họ toàn tuyến tiến công.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: info@||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
190
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 190: Cơ giáp thần bí trong lỗ đen!?
"Thanh Mộc, thông báo cho đội vương bài, toàn lực đối phó với vương bài sư sĩ của bọn họ!" Nếu đánh lén không có tác dụng vậy thì đơn giản vận dụng hết sức mạnh, đối đầu với vương bài của bọn họ, dù sao mục đích của trận đánh này chính là làm giảm bớt sức chiến đấu của địch, tướng quân quyết đoán ra lệnh.
"Dạ!" Thanh Mộc nhận được mệnh lệnh thì vẻ kiêu ngạo trên mặt tức khắc thu liễm, cung kính mà nghiêm khom lưng. Sau đó xoay người đem mệnh lệnh này truyền đạt cho những chiến sĩ đang chiến đấu.
Mà lúc này, nhóm chiến sĩ Long Đằng đầu tiên đã bắt đầu cho trận chiến chém giết tàn khốc.
Trong lúc bộ chỉ huy của hai đội quân đang kiên nhẫn chờ xem tiến triển của trận đấu giữa hai quân đoàn vương bài thì ngay giữa vị trí trận chiến, một nguồn năng lượng vô hình cực mạnh đang hình thành.
Tại bộ chỉ Liên Bang, một người binh lính đang theo dõi trận chiến bỗng nhiên hô lên.
Người chiến sĩ bên cạnh bị tiếng hô của đồng đội làm hoảng sợ vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cậu nhìn xem, đó là cái gì?" Người binh lính đó nhanh chóng đem điểm dị thường mà mình phát hiện phóng đại, một điểm đen cực kỳ đột ngột xuất hiện.
Cậu ta có cảm giác điểm đen này có chút đáng sợ nên đem hình ảnh của nó phóng đại đến mức tối đa, hình ảnh của nó rốt cuộc cũng rõ ràng. Ở vị trí trung tâm của điểm đen, một dòng khí chảy ngược đang được hình thành, càng quỷ dị hơn là điểm đen đó đang không ngừng mở rộng phạm vi của mình.
"Này chẳng lẽ là...... lỗ đen!" Hiện tượng xuất hiện dòng chảy ngược làm cho ánh mắt cậu ta chợt léo rồi bật thốt lên.
"Phát sinh chuyện gì?" Người thượng úy phụ trách phòng điều khiển nghe có giọng nói thì nhanh chóng chạy tới.
"Trưởng quan, là lỗ đen, vị trí trung tâm của trận chiến xuất hiện lỗ đen, mau lệnh cho bọn họ lui lại." Người binh lính sắc mặt đã sợ tới mức tái nhợt. Lỗ đen được xem là điểm kết thúc của tất cả mọi thứ, một khi bị lỗ đen nuốt chững thì không ai có thể chạy ra. Cho nên mỗi khi phát hiện lỗ đen xuất hiện thì cho dù hai phương đang chiến đấu hăng máu cũng phải ngừng chiến, ăn ý mà thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng.
Thượng úy cũng thấy rõ ràng điểm đen mà binh lính phóng đại ở mức tối đa. Chỉ trong khoảng thời gian này, nguyên bản điểm đen nhỏ như một ngón tay giờ đã khuếch trương thành một cái động nhỏ có đường kính khoảng hai mươi ba mươi centimet. Tốc độ khuếch trương của lỗ đen cực kỳ nhanh, có thể dự kiến trong khoảng thời gian ngắn, nó sẽ hình thành một lỗ đen cực lớn. Lúc ấy, những chiến sĩ đang có mặt ở chiến trường nơi này liền không có biến pháp thoát khỏi mối nguy hiểm này.
Thượng úy biết tình huống khẩn cấp liền nhanh chóng đánh về phía quang não của mình, khởi động trình tự khẩn cấp của quang não trong thời gian chiến tranh! Đương nhiên loại trình tự này là không thể xằng bậy, một khi phát hiện loạn dùng thì nhất định sẽ bị đưa lên toà án quân sự để chịu sự trừng phạt.
"Trình tự khẩn cấp trong thời gian chiến tranh tự khởi động thành công. Mời lựa hạng mục cần thiết!" Tiếng quang não lạnh băng mà hỏi.
"Mở kênh toàn quân. Ta phải tiến hành thông cáo toàn quân!" Dù thời gian khởi động chỉ mất mấy giây nhưng trên trán của người thượng úy cũng xuất hiện mồ hôi đầm đìa, tốc độ tăng trưởng của hố đen quá nhanh, anh ta sợ không còn kịp.
"Chuyển kênh toàn quân, thành công!" Lúc quang não nói ra những lời này thì thượng úy liền ấn nút thông báo đến toàn quân: "Hiện tại khẩn cấp thông báo với toàn quân, trung tâm của trận chiến, lỗ đen đang hình thành, yêu cầu tất cả cơ giáp sĩ lập tức lui về, tất cả cơ giáp sĩ lập tức lui về!"
"Thông cáo khẩn đến toàn quân lần nữa, tại tâm của trận chiến, lỗ đen đã hình thành! Yêu cầu tất cả cơ giáp sĩ lập tức lui về, tất cả cơ giáp sĩ lập tức lui về!!"
Thông cáo đột ngột này khiến cho toàn quân Liên Bang ồ lên, lúc này bộ chỉ huy cũng nhận được hình ảnh lỗ đen truyền tới, quan chỉ huy tối cao không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp ra tín hiệu cho tất cả tinh hạm lập tức lui về phía sau.
Mà lúc này, tại tâm của cuộc chiến, lỗ đen đã khuếch đại lớn thành thành cái động ba bốn mét, dòng khí chảy ngược muốn cuốn mọi thứ vào nó cũng ngày càng mạnh hơn, đặc biệt là những cơ giáp vương bài ở gần đó, mọi người khẩn trương mà dừng trận chiến của mình, cực kỳ sợ hãi mà nhìn cái động càng lúc càng lớn, lực cắn nuốt cũng càng ngày càng mạnh.
Mọi người đều biết lỗ đen đại biểu cho cái gì, đó là tai nạn, tử vong, cùng hủy diệt hết thảy căn nguyên.
"Là lỗ đen a, mọi người lui lại nhanh lên!" Lỗ đen đã xuất hiện rõ rằng như thế, nhóm cơ giáp sĩ của Nhật Mộ không cần đợi tín hiệu từ tinh hạm mẫu liền nhanh chóng lui ra sau.
Lúc này, tất cả cơ giáp sĩ của hai quốc gia đã không còn có thể tiếp tục chiến đấu, tất cả cơ giáp nhanh chóng hướng về tinh hạm ở bốn phía mà bay, ai cũng sợ chỉ chậm một chút liền bị lỗ đen cắn nuốt.
Nhưng vẫn chậm, lỗ đen đã khuếch trương được tới đường kính hơn mười mét, đột nhiên nó nổ bùm, sau đó lỗ đen giống bị lực lượng gì mở ra, lập tức biến thành một lỗ đen có đường kính lên tới hơn trăm mét, lực cắn nuốt của lỗ đen cũng mạnh hơn gấp trăm lần.
"Đáng chết, thêm mã lực, động cơ đẩy lên 120%!" Những cơ giáp sĩ gần lỗ đen nhất càng ngày càng cảm giác được sức mạnh của lỗ đen, bọn họ phản ứng cực nhanh, giảm năng lượng từ những hoạt động khác, đưa năng lượng về phía động cơ của cơ giáp rồi đẩy nó động cơ đạt đến 120% với ý đồ thoát khỏi lực hút của lỗ đen, nhưng biện pháp này cũng không thể kéo dài bởi vì một khi để quá lâu thì thân thể của cơ giáp sư sẽ xuất hiện những thương tổn vĩnh viễn không thể hồi phục.
Những cơ giáp sĩ phản ứng nhanh còn tính là may mắn chút, tuy rằng trả giá bằng việc phá hư động cơ những vẫn có thể chạy thoát phạm vi cắn nuốt của lỗ đen, giữ được một mạng, nhưng có rất nhiều cơ giáp sĩ lại không có phản ứng nhanh như vậy, bọn họ bị chậm nửa nhịp cũng đồng thời đã mất hoàn toàn đường sống, trực tiếp bị cổ năng lực mạnh mẽ này cắn nuốt, kết quả chờ đợi bọn họ chính là việc cơ giáp bị nổ tung do chịu lực tác động quá mạnh từ bên ngoài.
Dưới sự đáng sợ của tự nhiên giữa lòng vũ trụ này, cho dù là những người có thực lực mạnh mẽ, chúa tể chiến trường vương bài sư sĩ cũng chỉ được xem là những đứa trẻ nhỏ không có sức kháng cự.
Tuy rằng đại bộ phần vương bài sư sĩ đều phản ứng rất tránh được phạm vi cắn nuốt của lỗ đen, nhưng vì lỗ đen xuất hiện ở ngay giữa trung tâm của chiến trường của các vương bài sư sĩ nên cũng có không ít vương bài sư sĩ bị lỗ đen vô tình hút vào.
Đối mặt với loại tình huống này, hai quốc gia chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những cơ giáp sĩ ưu tú của mình bị lỗ đen cắn nuốt, thậm chí có những cơ giáp chưa bị cắn nuốt nhưng do lực cắn nuốt của lỗ đen quá lớn đã khiến cho cơ giáp bị nổ mạnh, trở thành một mảnh bụi nhỏ trong vùng sao trời rộng lớn đó.
"8217, cậu cỗ gắng duy trì cho tôi!" Một chi tiểu đội của đội vương bài Liên Bang cũng đồng dạng xảy ra nguy cơ, trưởng máy 8207 phản ứng rất nhanh, gần như ngay lập tức trốn ra được phạm vi cắn nuốt mạnh mẽ của trung tâm lỗ đen, bây giờ chỉ cần cơ giáp không xảy ra vấn đề thì anh ta chắc chắn có thể sông.
Nhưng máy bay yểm trợ 8217 ở gần lỗ đen hơn 10 mét lại không may mắn như 8207, cơ giáp của 8217 vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng mạnh mẽ của lỗ đen, mà mấu chốt là hai động cơ của 8217 đã có một cái bị quá tải mà nổ tung, điều này khiến cho tốc độ bay của 8217 không thể mạnh được, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cơ giáp của 8217 đang dần dần kéo lùi ra sau.
Làm trưởng máy của8217, 8207 nhìn máy bay yểm trợ 8217 xuất hiện nguy cơ lớn liền không hề nghĩ ngợi, trực tiếp điều khiển cơ giáp quay lại nắm cánh tay phải của đối phương.
"Đội trưởng!" Ngay thời điểm nguy hiểm như vậy mà đội trường không màng an nguy của chính mình tới trợ cứu khiến hai mắt 8217 đỏ đậm, cậu liều mạng ra lệnh cho quang não tăng động cơ lên mức tối đa, hy vọng mượn lực kéo của đội trưởng mà tránh được một kiếp này.
Liền như vậy giằng co trong ba mươi giây thì cậu nhìn thấy một cơ giáp gần đó vì động cơ mà nổ tung, cậu biết mình cũng không có hy vọng nữa.
"Đừng từ bỏ!" Liền biết khả năng chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm này là không lớn nhưng 8027 vẫn như cũ không lựa chọn buông tay.
"Đội trưởng, buông ra đi!" 8217 cắn răng nói, cậu không thể lôi kéo đội trưởng cùng chết.
"Không, 8227 đã hy sinh. Tôi tuyệt không có thể nhìn người anh em cuối cùng cũng hy sinh!" 8207 trực tiếp cự tuyệt.
Dù tình hình đã tới mức này nhưng 8207 vẫn không chịu buông tay, trong lòng vẫn tâm niệm không được từ bỏ! 8217 chảy nước mắt nói: "Đội trưởng, mau buông tay ...... Chẳng lẽ anh tưởng cùng em chết sao?"
"Anh em đều chết rồi, tôi sống còn có ý nghĩa gì? Chúng ta từng nói nếu một ngày nào đó chúng ta cùng nhau chết nơi sau trường thì kiếp sau lại sẽ làm anh em, bây giờ 8227 hy sinh, chỉ còn lại hai chúng ta, cho dù chết thì 3 anh em chúng ta cũng có thể đoàn tụ nơi âm phủ." 8207 cười nói, có thể cùng các huynh đệ cùng đi chết, đó cũng là một loại hạnh phúc.
"Đội trưởng!" hai mắt 8217 tuy rằng chảy nước mắt nhưng lại nở nụ cười, "Cám ơn anh nhiều năm như vậy đã chiếu cố, trở thành máy bay yểm trợ số 1 của anh là may mắn của em." Vừa nói xong, 8217 vươn tay trái rút kiếm tia sáng phía sau lưng ra, trong tiếng hô lớn của 8207 quyết đoán chém về phía tay phải của cơ giáp mình....
"Bá!" một tiếng, cánh tay phải của cơ giáp theo tiếng mà rơi, 8207 bởi vì đột nhiên mất trọng lượng trong tay, động cơ phụ tải trực tiếp khiến 8207 bay ra khỏi phạm vi cắn nuốt của lỗ đen.
"8217!" mắt 8207 rưng rưng, tê tâm liệt phế mà hô, người anh em cuối cùng của anh ta đã dùng phương thức kịch liệt như vậy kết thúc chính mình, đồng thời cứu lấy anh ta...
Ngực 8207 đau nhức, không suy nghĩ gì mà trực tiếp lao về phía lỗ đen, đúng lúc này, 8102 trực tiếp chạy ra chắn lại: "8207, cậu bình tĩnh một chút cho tôi!"
"Đó là huynh đệ của tôi!" 8207 rốt cuộc khóc rống lên.
"Kia cũng là huynh đệ của tôi!" 8102 lạnh lùng nói, "Cậu nhớ kỹ cho tôi, sinh mệnh hiện tại của cậu không phải chỉ là một mình cậu mà còn là của 217 nữa."
Câu nói này làm cho 8207 chấn động, thân máy bay nguyên bản còn muốn giãy giụa tức khắc yên lặng.
Đúng lúc này, máy bay yểm trợ 8122 của8102 đột nhiên kinh hô: "Đội trưởng, mau xem, trong tâm lỗ đen có thứ gì đang cố gắng bay ra ......"
8102 quyết đoán nhìn lại, đích xác, ở trong tâm lỗ đen, một thứ gì đó đang chậm rãi từ trong lực cắn nuốt của lỗ đen lao ra, tuy rằng tốc độ cực chậm nhưng quả thật là đang dần dần thoát ly tâm của lỗ đen: "Sao có thể?"
Tất cả mọi người biết, trung tâm lỗ đen là nơi có lực cắn nuốt khủng bố nhất, tuyệt đối không có bất luận lực lượng dì có thể chống cự để đi ra, đến tột cùng là thứ gì mà có thể chống cự lại loại cắn nuốt đó rồi chậm rãi từ giữa nó rời đi chứ.
8102 đem hình ảnh nơi đó trực tiếp kéo gần, trong tâm lỗ đen quả nhiên có một cơ giáp thần bí đang ở gian khổ mà hoạt động, ý đồ rời khỏi phạm vi cắn nuốt của lỗ đen. Cả thân máy của giá cơ giáp thần bí kia đã bị vô số vết thương, thậm chí có mấy chỗ đã bị phá hư chỉ còn lại khung máy, thế nhưng nó lại là cơ giáp tạo thành kỳ tích trước nay chưa từng xuất hiện.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
191
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 191: Khả năng đáng sợ của thần cấp sư sĩ!
Bất quá, một giây tiếp theo, 8102 liền phát hiện ra một thứ khiến anh ta cực kỳ kinh hỉ, bên tay trái của đối phương, một cơ giáp bị mất cánh tay đang được giữ lại, cơ giáp đó chính là 8217 vừa tự chặt tay mình và bị lỗ đen cắn nuốt.
"Nhìn cánh tay trái của cơ giáp kia, có phải đó chính là 8217 không?"8102 khó nhịn vui mừng hỏi ra tiếng, tuy rằng biết chính mình không nhìn lầm nhưng phần kinh hỉ làm anh ta có chút hoài nghi, nguyên bản chiến hữu hẳn phải chết nay lại còn có cơ hội trở lại bên người?
8102 hỏi làm 8207 như bị tiêm máu gà, cả người lên tinh thần, anh ta nhanh chóng điều khiển cơ giáp kéo hình ảnh nơi lỗ đen phóng to lên rồi lập tức kinh hỉ hô: "Là cậu ấy, là cậu ấy, là 8217!"
"Chiếc cơ giáp kia các cậu có cảm giác hình thức có chút quen thuộc hay không?" Máy bay yểm trợ 8112 của 8102 đương nhiên cũng thấy được, chẳng qua anh ta lại phát hiện ra một vấn đề còn quan trọng hơn.
"Là cơ giáp của Liên Bang chúng ta, tôi nhìn thấy trên cánh tay phải của đối phương có hình đồ đằng ngũ giác màu vàng. Đó là ký hiệu chuyên dùng cho Liên Bang chúng ta." Một cơ giáp đứng bên cạnh 8122 nói.
Mà giờ phút này, trong tâm của lỗ đen, sau khi trải qua một khoảng thời gian liều mạng chống đỡ với lực cắn nuốt của lỗ đen, giá cơ giáp thần bí cuối cùng cũng thoát được vị trí trung tâm của lỗ đen, có lẽ do cách xa vị trí trung tâm nên tốc độ của giá cơ giáp thần bí đó càng nhanh, bộ dạng của cơ giáp càng hiện lên rõ ràng trước mắt quân hai phe.
Cơ giáp thần bí này còn lớn hơn vương bài cơ giáp một vòng, là một cơ giáp vô cùng to lớn, để có thể điều khiển loại cơ giáp này cần yêu cầu rất cao, cách tạo hình của cơ giáp cũng tương đối cũ, trên thân cơ giáp có vô số vết thương, điều này có thể chứng minh cơ giáp đó đã trải qua một trận đánh vô cùng gian khổ.
Cứ việc toàn bộ thân máy bay của giá thần bí cơ giáp kia có vẻ cổ xưa rách nát, nhưng đồ đằng nơi ngực cơ giáp lại đẹp đến không ngờ, hình phượng hoàng dục hỏa trùng sinh từ trong bể lửa, nhẹ nhàng mà tung cánh bay, hấp thụ sức nóng quanh mình. Hình đồ đằng này làm cho tất cả chiến sĩ Liên Bang đều cảm thấy vô cùng quen thuộc, cảm giác quen thuộc này pháp ra từ sâu trong nội tâm mỗi người....
"Hỏa phượng hoàng! Đây là Hỏa phượng hoàng dục hỏa trùng sinh!" Trong kênh công cộng, không biết ai kinh hô ra một câu này.
"Là Lăng Tiêu, là Lăng Tiêu thiếu tướng!" Mọi người giống như bị đánh tỉnh, sôi nổi hò hét lên, đồ đằng Hỏa phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, Liên Bang chỉ có một nhân tài có thể được đánh dấu đó, đó chính là thần cấp sư sĩ thiếu tướng! Lăng Tiêu Mà Lăng Tiêu thiếu tướng quả nhiên như con Hỏa phượng hoàng kia, dục hỏa trùng sinh, trở về Liên Bang!
"Không sai, là Lăng Tiêu thiếu tướng. Cơ giáp kia tôi đã từng nhìn thấy trên sách giáo khoa, chính là Belief, là cơ giáp thần cấp Belief!" Có người cũng nhận ra hình dáng cũ kỹ của cơ giáp kia chính là thần cấp cơ giáp Belief trong truyền thuyết.
Như vậy có thể giải thích vì sao cơ giáp đó có thể thoát loại cực cắn nuốt cực mạnh của tâm lỗ đen, chỉ có thần cấp cơ giáp mới có thể làm được điều này.
Ở bên kia, người của đế quốc Nhật Mộ cũng nhận ra cơ giáp đang từ từ bay ra từ tâm lỗ đen chính là thần cấp cơ giáp sĩ Lăng Tiêu đã từng bị bọn họ tiêu diệt.
Đối mặt với hình ảnh này, trong hạm chỉ huy của đế quốc Nhật Mộ, tham mưu trưởng Thanh Mộc vẫn luôn giám sát tình hình chiến trường sợ đến ngây dại: "Sao có thể? Sao có thể? Lăng Tiêu không phải bị dũng sĩ của chúng đánh chết sao? Vì sao hắn còn sống, còn đột nhiên xuất hiện từ trong lỗ đen chứ?" Hắn cảm giác kiêu ngạo trong lòng chính mình bị vỡ tan tành, niềm tự tin luôn giữ vững trong lòng bỗng bị phát hiện là dối trá, trong thời gian ngắn hắn không thể tiếp thu được: "Không, đây tuyệt đối không phải là sự thật, chắn chắn là ảo giác!"
"Bang" một tiếng, trên mặt bị Thanh Mộc một cánh tay đánh mạnh xuống, vị tướng quân đứng bên cạnh trực tiếp cho hắn ta một tát khiến hắn tỉnh lại: "Còn sống thì như thế nào, bây giờ giết hắn là một chuyện vô cùng dễ dàng!"
Tướng quân là một người quyết đoán, ông biết một khi Lăng Tiêu trở về Hoa Hạ thì chiến lực của Liên bang nhất định sẽ đạt tới độ cao hơn xưa vô cùng, đây là chuyện mà đế quốc Nhật Mộ bọn họ không thể thừa nhận.
Tướng quân trong mắt thoáng hiện tia hung ác, ông nhanh chóng đi vào kênh toàn quân, hạ mệnh lệnh: "Bất kể phải trả giá nào, giết thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu!"
Theo mệnh lệnh này, hồ nghi trong lòng binh sĩ đế quốc Nhật Mộ đã có được đáp án, cơ giáp thần bí sắp thoát khỏi lỗ đen kia chính là Lăng Tiêu Belief.
"Giết Lăng Tiêu! Giết Lăng Tiêu! Giết Lăng Tiêu! Giết Lăng Tiêu!" Quân nhân của đế quốc Nhật Mộ đã bị giáo dục tẩy não, việc thành công giết chết Lăng Tiêu chính là tấm bia chiến tích cực lớn trong lòng bọn họ, bọn họ tuyệt đối không cho phép phần vinh quang này bị phá hủy. Tất cả quân lính của đế quốc Nhật Mộ đồng thời điều khiển cơ giáp tiến về phía lỗ đen, tất cả đều đồng thời vung vũ khí của mình lên, điên cuồng bắn về tâm lỗ đen.
"Đáng giận, bọn họ muốn giết Lăng Tiêu thiếu tướng!" Loại hành động đê tiện này của đế quốc Nhật Mộ đã chọc giận các chiến sĩ Liên Bang đang ở bên ngoài khẩn trương chờ Lăng Tiêu thoát ra.
"Bảo vệ Lăng Tiêu thiếu tướng!" Đường Húc thiếu tướng thấy một màn như vậy thì nhịn không được hô lớn trong kênh công cộng.
Lăng Tiêu là vũ khí chung cực của Liên Bang bọn họ, là thần bảo hộ của bọn họ, tuyệt đối không thể để Lăng Tiêu bị thêm tổn thương ngoài ý muốn nào.
"Bảo vệ Lăng Tiêu thiếu tướng!"
"Bảo vệ Lăng Tiêu thiếu tướng!"
"Bảo vệ Lăng Tiêu thiếu tướng!"
Theo từng tiếng rống giận này, sở hữu quân nhân Liên Bang đều giơ vũ khí trong tay lên, bắt đầu chặn đường công kích của đối phương. Rất nhiều cơ giáp sĩ thậm chí lao về phía đường ranh giới của vùng cắn nuốt của lỗ đen, hình thành một tường phòng hộ cơ giáp nghiêm mật, dùng cơ giáp của chính mình để ngăn cản lửa đạn của kẻ địch.
Bọn họ biết rõ làm như vậy rất có thể làm cho bọn họ phải trả giá bằng sinh mệnh, nhưng bọn họ không sợ hãi, bởi vì bọn họ phải bảo vệ thần tượng của toàn quân bọn họ, thần cấp sư sĩ -- Lăng Tiêu thiếu tướng.
Vì thế, mỗi một lần chùm tia bắn tới thì lại có một loạt cơ giáp trong bức tường phòng hộ của Liên Bang bị nổ tung do bước vào phạm vi cắn nuốt của lỗ đen, cho dù vậy thì sau vụ nổ, ngay lập tức sẽ có những cơ giáp Liên Bang khác tiến vào, bức tường phòng hộ cơ giáp lại được hoàn chỉnh.
Đương nhiên cơ giáp sĩ của đế quốc Nhật Mộ cũng không dễ chịu, cơ giáp sĩ Liên Bang đồng dạng phản kích kịch liệt, chùm tia sáng gần như đồng thời nổ vang. Lại một vòng chiến đấu mới bắt đầu, cho dù là cơ giáp sĩ hay không phải làm cơ giáp sĩ, cho dù là những cơ giáp không còn có thể di chuyển nhanh chóng cũng lao vào trận chiến, trận đánh này đã không còn cái gọi là thủ đoạn hay đội hình gì nữa, hai phương giống như rối gỗ, không ngừng lao vào bắn giết lẫn nhau. Trận chiến này cũng khiến cho hai phương hy sinh vô số cơ giáp sĩ, tất cả chỉ vì một mục tiêu, Lăng Tiêu.
Liên Bang cơ giáp sĩ không biết chặn bao nhiêu đường công kích, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, rốt cuộc bọn họ nghe được một tiếng hô hân hoan trong kênh công cộng: "Lăng Tiêu thiếu tướng đã thành công thoát ly lỗ đen!"
Nghe thấy tin tức này, tất cả cơ giáp sĩ Liên Bang đều có loại vui mừng từ cõi chết sống lại.
Lúc này, trong kênh công cộng, một giọng nói cực kỳ ôn hòa vang lên: "Cảm ơn các anh em đã bảo vệ." Giọng nói này làm cho mọi người kích động không thôi, Đường Húc cũng đồng dạng như vậy, hốc mắt ông nóng lên khi nghe giọng nói quen thuộc của người đã bị cho là "hy sinh" từ gần mười bảy năm trước.
Lăng Tiêu đem 8217 trong tay giao cho một vị cơ giáp sĩ Liên Bang rồi điều khiển Belief bay vút về phía trước, trực tiếp dừng lại ở phía trên tinh hạm của Liên Bang.
"Hệ thống thần phạt mở ra!" Lăng Tiêu nhàn nhạt nói.
"Belief nhận mệnh lệnh, thần phạt mở ra!" Belief và Lăng Tiêu phối hợp cực kỳ ăn ý, không đến một giây, sau lưng Belief đột nhiên nở rộ ra mười hai đường cánh chim, sau đó cánh chim nhanh chóng hấp thu năng lượng, đạt tới đỉnh.
Lăng Tiêu điều khiển cơ giáp Belief, điều chỉnh hướng bay của mười hai cánh chim hướng về phía giàn quân của Nhật Mộ.
Lăng Tiêu quyết đoán bấm cò súng, mười hai đường ánh sáng cực mạnh quét về phía cơ giáp của Nhật Mộ khiến cho cả vùng sao trời như bừng sang. Tất cả các cơ giáp sĩ Liên Bang đều cảm thấy tầm mắt của mình luồng ánh sáng làm cho chói rát cả mắt, không thể mở mắt nhìn chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi mười hai đường ánh sáng cực mạnh này biến mất thì tầm mắt của mọi người mới có thể khôi phục, lúc này, bọn họ đều đồng thời phát hiện, trong hàng ngũ thẳng tắp hồi nãy của đế quốc Nhật Mộ, có mười hai chỗ trống bỗng nhiên xuất hiện, trống vắng hoàn toàn không có bất cứ thứ tàn bụi nào.
Đây là đòn tấn công gì? Thật là đáng sợ! Tầm mắt mọi người lại trở về cơ giáp của Lăng Tiêu, lúc này mọi người mới phát hiện, cơ giáp Belief của Lăng Tiêu đã thay đổi dáng vẻ, sau lưng cơ giáp có mười hai chiếc cánh chim, mỗi cái cánh đẹp tuyệt vời như quyến rũ trái tim con người, làm cho bọn họ có ảo giác đang nhìn thấy thiên sứ.
Trên cánh chim lúc này đang ngưng kết một lớp năng lượng màu trắng, nó từ từ, từ từ sáng lên, thiếu chút nữa làm bỏng rát đôi mắt mọi người. Không chỉ như thế, một cổ năng lượng khổng lồ bắt đầu phát ra ở đỉnh cánh chim ......
Lúc này, mười hai đường cánh chim đồng thời điều chỉnh phương hướng, vẫn như cũ chỉ về phía cơ giáp của Nhật Mộ, chỉ là lúc này, hướng công kích đã hơi khác biệt.
Rất nhanh, mười hai đường tia sáng lại lần nữa phóng ra, chờ chùm tia sáng biến mất thì lại có mười hai khoảng trống xuất hiện.
Hai lần công kích vô cùng đơn giản điều có thể tiêu diệt gần hai ngàn cơ giáp của Nhật Mộ, tuy rằng đại bộ phận chỉ là cơ giáp trung cao cấp, nhưng cũng có không ít vương bài cơ giáp. Nhưng vô luận loại cơ giáp nào, đối mặt với loại công kích đáng sợ này, bọn họ hoàn toàn không có khả năng đánh trả
"Chết tiệt, nhất định phải giết Lăng Tiêu!" Nhìn thấy lực đánh cực kỳ đáng sợ của thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu, tướng quân càng biết không thể để Lăng Tiêu tồn tại, nếu không đế quốc Nhật Mộ nhất định sẽ bị hủy diệt, "Tất cả chủ pháo của tinh hạm nhắm về phía Lăng Tiêu, đánh chết hắn cho tôi, nhất định phải xử lý Lăng Tiêu!"
Tướng quân rất rõ ràng, cho dù hôm nay bọn họ bị diệt toàn bộ ở chỗ này, thì chỉ cần có thể thành công đánh chết Lăng Tiêu, cái gì đều đáng giá. Vì đế quốc, hết thảy hy sinh đều là đáng giá.
"Không tốt, đối phương muốn đập nồi dìm thuyền." Quân hạm của địch có dị động đương nhiên bị bộ chỉ huy của Liên Bang phát hiện, bọn họ có chút luống cuống, phải biết rằng chủ pháo của tinh hạm có uy lực cực kỳ khủng bố, cho dù mẫu hạm tinh tế chắc chắn đến thế nào cũng không ngăn được ba đường công kích của nó.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]

Email: [email protected]
||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
192
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 192: Đệ nhất nguyên soái!
"Mọi người điều khiển tinh hạm bay lên, ngăn chặn đường bắn của bọn họ, không được để bọn họ có cơ hội bắn pháo chủ!" Đường Húc hét to trong kênh công cộng. Lúc này ông không thể không liều mạng được, cho dù phải hy sinh thì tất cả đều đáng giá. Y theo mệnh lệnh này, tất cả tinh hạm của Liên Bang bắt đầu hành động, đáng tiếc tinh hạm quá mức to lớn và cồng kềnh nên việc di chuyển không dể dàng chút nào.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong cuộc chiến giữa các đế quốc, tuy rằng tinh hạm có chủ pháo mạnh vô cùng nhưng lại không thể trở thành vai chính của trận chiến. So với những cơ giáp có thể di chuyển linh hoạt thì tinh hạm giống như một đứa trẻ to bự cực kỳ cồng kềnh và ngu ngốc, nó căn bản không thích ứng được với sự thay đổi cần có trong những trấn chiến. Nếu không phải thân tinh hạm được bảo vệ rất chắc chắn, mà sức công phá của cơ giáp đối với tấm chắn bảo vệ thật không đáng nói thì những chiếc tinh hạm này chắc chắn là những nhân vật rời khỏi trận chiến sớm nhất.
"Khóa trụ Lăng Tiêu, bắn!" Một trong những tinh hạm của Nhật Mộ thành công trong việc khóa mục tiêu liền lập tức ra lệnh bắn.
"Bùm!" Một tiếng vang lớn, lửa đạn của chủ pháo trực tiếp đánh trúng Belief và Lăng Tiêu, ánh lửa và khói đặc bắn ra bốn phía, hoàn toàn bao phủ cơ giáp Belief của Lăng Tiêu.
Trên tinh hạm của chủ pháo, người vừa bắn phát vừa rồi thấy thế hưng phấn mà nhảy lên, hô to: "Tôi đã đánh trúng hắn, tôi đánh trúng hắn." Nếu Lăng Tiêu chết ở trong tay hắn, hắn chính là anh hùng của đế quốc Nhật Mộ!
Khói đặc tiêu tán, ánh lửa biến mất! Lúc cơ giáp Belief hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt mọi người thì niềm hưng phấn của người bắn pháo bị bóp nát, tiếng hoan hô của mọi người trong tinh hạm bị tắc trong họng, vẻ mặt không thể tin. Ai cũng biết lực uy lực của chủ pháo của tinh hạm đáng sợ đến thế nào, thế mà cơ giáp của Lăng Tiêu lại giống như không chịu bất cứ tổn thương nào.
Quân nhân Liên Bang cũng còn đang mê mang, không hiểu vì sao Lăng Tiêu Belief có thể lông tóc vô thương dưới sức mạnh cực đại của lửa đạn pháo chủ, có người nhanh mắt liền nhận ra xung quanh Belief ẩn ẩn có một vòng ánh sáng ngũ sắc thì lập tức lĩnh ngộ: "Là thần thuẫn, là hệ thống thần thuẫn của thần cấp cơ giáp!"
Thần cấp cơ giáp sở dĩ có thể được gọi là thần cấp cơ giáp chính là bởi vì quang não của cơ giáp có mấy hệ thống dung lượng cực lớn mà quang não của cơ giáp bình thường không thể chịu được, một trong số đó chính là hệ thống thần thuẫn, nó có thể vận dụng năng lượng nguyên rồi sinh ra một quang thuẫn có cường độ gần như hoàn mỹ để bảo vệ cơ giáp. Có thể nói, trước mắt, chưa có thứ vũ khí nào được nhân loại nghiên cứu ra có thể đánh bại bức tường phòng hộ cực kỳ chắc chắn này. Đương nhiên hệ thống thần thuẫn cũng không phải không có nhược điểm. Nhược điểm chí mạng của nó chính là nguồn năng lượng bị tiêu hao quá lớn, thần cấp cơ giáp có thể nói là có nguồn năng lượng vô tận nhưng cũng chỉ có thể duy trì hệ thống này trong vòng ba phút ngắn ngủn.
Cơ giáp Belief của Lăng Tiêu sau khi chịu đợt tấn công của chủ pháo thì không lựa chọn tiếp tục đứng yên một chỗ làm bia ngắm nữa mà bắt đầu động, chỉ thấy cơ giáp Belief đột nhiên vặn vẹp một chút rồi một khắc tiếp theo, nó đã xuất hiện bên tinh hạm của Nhật Mộ.
"Là hệ thống thần phong!" Đây lại là một hệ thống dành riêng cho cơ giáp thần cấp, một khi mở ra thì có thể đạt được tốc độ gấp 4 lần so với tốc độ ánh sáng, có thể gọi là độn thổ chân chính.
Mà lúc này, đã xuất hiện ở bên cạnh tinh hạm, Lăng Tiêu nhanh chóng rút thanh kiếm từ sau lưng ra, cánh tay phải nắm chặt chuôi kiếm, một thanh kiếm ánh sáng dài gần trong mét xuất hiện giữa vùng sao trời trống rỗng.
Lăng Tiêu nắm chặt thanh kiếm lớn rồi mạnh mẽ mà vung về phía tinh hạm kia....
Cánh tay cầm kiếm hạ xuống, Lăng Tiêu không nhìn cơ giáp kia như thế nào mà trực tiếp đem cự kiếm cắm lại ra sau lưng. Sau đó, bốn phía xung quanh cơ giáp Belief lại xuất hiện vặn vẹo lần nữa, nó lại xuất hiện ở trước mặt quân địch một lần nữa.
Đúng lúc này, con tàu tinh hạm kia đột nhiên phân liệt ra, những người bên trong bởi vì thân tàu đột nhiên tạc nứt mà không hề phòng bị gì, bị lực hút của vũ trụ hút ra bay tứ tung, chính thức trở thành rác rưởi giữa sao trời, nháy mắt tử vong.
Trận chém giết của Lăng Tiêu cũng không như vậy mà dừng lại, Belief nhanh chóng bay vào đội ngũ của quân địch như vào chốn không người, hai tay cầm hai thanh đao nhỏ, là vũ khí bình thường mà tất cả cơ giáp được trang bị, giết định đơn giản như đang cắt dưa hấu, vung tay không ngừng. Sử dụng tốc độ từ hệ thống thần phong, điều khiển cơ giáp bằng những tuyệt chiêu của cơ giáp thần cấp, những bước chân quỷ mị, lúc ẩn lúc hiện. Chỉ trong chớp mắt, Lăng Tiêu đã phá huỷ mấy chục cơ giáp của, trong đó thậm chí có không ít vương bài cơ giáp.
Lúc này mọi người đã minh bạch vì người cả thế giới này đều truyền lưu truyền thuyết về chúa tể chiến tranh của thần cấp sư sĩ, bởi vì căn bản không có người nào có thể ngăn được đòn công kích của thần cấp sư sĩ, cùng không có bất cứ hệ thống phòng ngự nào có thể chống được sức tàn phá ghê gớm của đòn đánh từ thần cấp cơ giáp. Có lẽ chỉ có thể dựa vào những năng lượng thiên nhiên như lỗ đen (cái này sắp được loại ra vì Belief mới từ đó bay ra) hay năng lượng nổ cực mạnh của năng lượng nguyên thủy (điều này còn đặt dấu chấm hỏi), hoặc là năng lượng từ vụ nỗ liên hoàn giữa các tinh cầu (chuyện này gần như không có khả năng phát sinh) vân vân mới có thể có khả năng giải quyết thần cấp sư sĩ.
Tướng quân của đế quốc Nhật Mộ thấy một màn như vậy liền biết hôm nay tuyệt đối không đạt được mục tiêu, cho dù hy sinh tất cả mọi người thì cũng không có biện pháp đem Lăng Tiêu giết chết ở nơi đây. Mắt thấy không còn hy vọng, ông nhanh chóng quyết định ra lệnh lui quân, trước tiên ông cần phải đem thông tin Lăng Tiêu còn sống báo về cho đế đô.
Đội quân của đế quốc Nhật Mộ rút lui nhanh chóng, rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh, nhìn đối phương xám xịt mà bỏ trốn, tất cả các chiến sĩ Liên Bang đều hoan hô! Bọn họ hoan hô vì chiến thắng trong trận chiến tranh này, cũng hoan hô vì thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu trở về.
"Phó quân đoàn trưởng quân đoàn thứ bảy của Liên Bang Lăng Tiêu thỉnh cầu được tạm thời tiến vào tinh hạm!" Giọng nói của Lăng Tiêu được chuyển vào kênh công cộng của toàn quân, hướng đối phương đưa ra thỉnh cầu được tiến vào.
Đường Húc hít một hơi thật sau, cố nén kích động trong lòng ấn nút trò chuyện nói: "Chỉ huy bộ đội biên phòng tầng phòng hộ thứu nhất Đường Húc cho phép Lăng Tiêu thiếu tướng tiến vào tinh hạm." Theo một tiếng này, một mệnh lệnh được dẫn từ tinh hạm đưa vào đầu não của Belief.
Lăng Tiêu điều khiển cơ giáp Belief chậm rãi đáp xuống đến theo hướng dẫn từ tinh hạm, dọc theo đường vào nhanh chóng tiến vào bên trong tinh hạm.
Lăng Tiêu điều khiển cực kỳ tinh chuẩn, chuẩn xác mà ngừng ở đường dừng lại, trong kênh của cơ giáp, một giọng nói ôn nhu điềm mỹ vang lên: "Lăng Tiêu thiếu tướng, chào ngài, tôi là JMC hướng dẫn ngài đưa cơ giáp tiến vào bộ khóa cơ giáp. Xin thực hiện theo chỉ thị của tôi."
"Đã rõ!" Giọng nói điềm mỹ có chút quen thuộc làm Lăng Tiêu sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại, giọng nói kia khiến ông nhớ tới Lam Lạc Phượng, lúc trước Lam Lạc Phượng chính là JMC chuyên chúc của ông, ông đã gần mười bảy năm chưa được gặp được cô, không biết cô hiện tại thế nào? Còn có Lăng Lan con của bọn họ...... trong lòng Lăng Tiêu bỗng sinh ra cảm giác hoảng sợ, trong lòng thấp thỏm.
Dưới sự hướng dẫn của JMC, Lăng Tiêu điều khiển cơ giáp chuẩn xác nhập vào tinh hạm, theo hệ thống vận chuyển, cơ giáp được đưa vào khoang cơ giáp của tinh hạm.
Lăng Tiêu đóng quang não của cơ giáp, mở cửa khoang, lúc này, toàn bộ khoang cơ giáp đã đứng đầy binh lính Liên Bang, có nam có nữ, bọn họ đều muốn nhìn xem Lăng Tiêu thiếu tướng, đây chính là người đã hy sinh mười bảy năm trước, chính là nhân vật anh hùng trong truyền thuyết.
Lăng Tiêu đã sớm quen ánh mắt như vậy, ông vẫn luôn là thiên chi kiêu tử, tuyệt thế yêu nghiệt, một đường được người sùng bái, tuy rằng rời Liên Bang mười bảy năm nhưng loại ánh mắt này ông cũng không xa lạ.
Lăng Tiêu bước xuống thang máy chuyên dụng đáp xuống đất, lúc này ông mới phát hiện cơ giáp của mình đã cũ nát tới mức nào, nhưng dù cũ nát, ông vẫn thấy nó không hề mất phong thái bắt mắt một chút nào, ông nở nụ ôn hòa ưu nhã cùng với khuôn mặt tuấn tú, nụ cười khiến cho tất cả các nữ binh đều đỏ mặt im lặng, tim đập không ngừng hận không thể xông lên ôm ấp để lưu lại cho riêng mình một ký ức đẹp.
Bất quá này cũng chỉ dám nghĩ thôi, bọn họ căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng Lăng Tiêu thiếu tướng thoạt nhìn ưu nhã ôn hòa như vậy, giống như một chính nhân quân tử, nhưng chính loại năng lực thần kỳ này lại các cô ngo ngoe rục rịch, làm các cô không dám làm ra hành vi quá kích.
"Lăng Tiêu thiếu tướng, hoan nghênh cậu trở về!" Đường Húc đã chạy tới khoang chứa cơ giáp của tinh hạm, nhìn Lăng Tiêu xuống tới mặt đất thì xông lên, bắt lấy cánh tay Lăng Tiêu kích động nói.
Mười bảy năm trước hai người đã từng gặp qua vài lần, cũng từng nói chuyện với nhau mấy lần, đáng tiếc từ lúc Lăng Tiêu "hy sinh", quan hệ của hai người bọn họ liền hoàn toàn chấm dứt, lúc trước, khi nghe tin Lăng Tiêu, Đường Húc cảm thấy thương tiếc vô cùng, cảm thấy mình đã mất đi một người chiến hữu chung chí hướng.
"Đường Húc thiếu tướng, đã lâu không gặp!" Lăng Tiêu trước khi tiếp đón đối phương liền liếc mắt nhìn huân chương đính lên áo trước rồi mới chào. Mười bảy năm trôi qua cũng đủ làm cho quân hàm của những người bạn ngày xưa của ông thay vô cùng, không biết bây giờ, những kẻ thù của ông có tăng cấp bậc giống như đồng đội của ông không? Trong nháy mắt, tia sát khí xuất hiện trong đôi mắt của Lăng Tiêu.
Đường Húc tuy rằng rất muốn nói với Lăng Tiêu cái gì đó, nhưng cố tình cái gì cũng nói không ra lời, ông chỉ có thể nặng nề mà lắc lắc tay Lăng Tiêu, tuy rằng ông biết bây giờ bọn họ cần phải chào theo nghi thức quân đội mới hợp lý.
Lăng Tiêu nhìn lướt qua những người chung quanh lộ ra ý cười khổ: "Nếu có thể, xin hãy an bài cho tôi một nơi để nghỉ ngơi, tôi đã sống trong cái lỗ đen kia một khoảng thời gian rất lâu, thể xác và tinh thần thật sự đều mệt mỏi."
Đường Húc bị nhắc nhở nhanh chóng gật đầu nói: "Được, tôi lập tức chuẩn bị!" tinh thần Lăng Tiêu mỏi mệt chứng minh việc thoát ra lỗ đen không hề đơn giản giống như bọn họ vừa nhìn thấy, khẳng định phải trả một cái giá cực lớn.
Cứ như vậy, Lăng Tiêu tạm thời điều dưỡng tại tinh hạm của bộ đội biên phòng của phía Tây Liên Bang, mà Cơ giáp Belief bởi vì vấn đề kỹ thuật và tài liệu nên không thể tiến hành duy tu, chỉ có thể chờ Lăng Tiêu trở về Doha mới có thể duy tu và bảo dưỡng được.
Mà lúc này, Lăng Lan đang chờ năm người Tề Long tham gia khảo hạch vào trường đệ nhất quân giáo hoàn toàn không biết gì về một người quân nhân đang trên đường về nhà sau gần mười bảy năm....
Một vòng sau, tại tổng bộ của quân đoàn đệ nhất, nơi ở của Đệ Nhất Nguyên soái Liên Bang, một người vào báo với Nguyên soái có khách đang chờ.
Nguyên soái tiến vào phòng khách, đập vào mắt ông là một người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, người đó khoảng hai bảy, hai tám tuổi hoặc có thể là trên ba mười rồi, khuôn mặt tuấn tiếu, nở nụ cười như có như không. Bất quá, bởi vì cả người mặc bộ đồng phục màu trắng mới tinh, nếp gấp rõ rằng khiến người đàn ông đó càng thêm phần khí thế bức người, bớt đi một phần hơi thở ôn hòa, và cũng nhiều thêm một phần uy nghiêm.
"Lăng Tiêu, cậu còn sống, thật sự là quá tốt!" Nguyên soái vừa thấy đối phương liền kích động mà nói, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.
Lăng Tiêu nhìn thya nguyên soái tới lập tức đứng thẳng lên, đoan chính làm một nghi thức chào theo kiểu quân đội với đối phương: "Nguyên soái, đã lâu không thấy!"

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro