phần 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 298: Cái giá phải trả của cơ duyên
04/09/2017
Edit: Phi Nguyệt
00:00 / 00:00

"Nói như vậy là, nếu con muốn đưa các bạn của mình tiến xa hơn thì cần phải bố trí đội viên sao cho hợp lý nhất phải không?" Lăng Lan nhíu mày, xem ra cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Lúc này Lăng Lan cảm thấy thông suốt mọi việc: Vì sao Lâm Trung Khanh và Hàn Kế Quân lại chọn các chuyên ngành khác mặc dù năng lực điều khiển cơ giáp của bọn họ đều không kém Tạ Nghị hoặc Lạc Lãng bao nhiêu. Phải biết rằng, trong thế giới cơ giáp ảo, bọn họ đều đạt tới trình độ cơ giáp sĩ cao cấp, thì ra bọn họ đều hiểu kết cấu của một chiến đội như thế nào nên mới lựa chọn những chức nghiệp phù hợp với chiến đội trong tương lai, chỉ có lão đại là cô đây đến bây giờ vẫn ù ù cạc cạc.

"Điều đó rất cần thiết, ví dụ như người đàn anh mà con nhắc tới đã chế tạo ra món vũ khí này, đo cũng là một đối tượng cực tốt. Để chế tạo ra một món vũ khí xuất sắc như vậy thì cậu ta phải nắm vô cùng chắc các loại tài liệu, ở phương diện chế tạo cậu ta tuyệt đối là một thiên tài, cậu ta có thể giúp chiến đội của con tăng gấp đôi sức chiến đấu, thậm chí còn cao hơn nữa." Lăng Tiêu tiếp tục nói, "Nếu cậu ta chưa gia nhập chiến đội khác thì cha kiến nghị con nên ra tay sớm một chút đi, loại thiên tài này chỉ có thể gặp mà không thể cầu."

"Vâng, con sẽ suy nghĩ về vấn đề này." Đối với chuyện lập chiến đội, Lăng Lan vẫn muốn nghe một chút ý kiến của bọn Tề Long, dù sao cô cũng muốn nhận được sự đồng ý của họ.

Lăng Lan bỗng nhớ đến vị thủ tịch Lý Thì Du đang học chuyên ngành quân y kia, trước đây cô chỉ cảm giác tay nghề chữa trị của đối phương không tồi nên muốn cùng đối phương tạo mối quan hệ tốt đẹp để ngày sau đội viên của cô bị thương thì sẽ nhờ đến anh ta. Hiện giờ xem ra phải thay đổi phương châm, suy nghĩ lại một phen mới được.

Lăng Lan còn nhớ rõ những học sinh chuyên ngành quân y đều không được gia nhập chiến đội. Họ thuộc về nhóm trung lập, phỏng chừng vị thủ tịch Lý Thì Du này cũng đồng dạng như thế. Lăng Lan quyết định cho dù như thế nào cũng đều phải đem anh ta lừa tới tay, a không, là nắm trong tay mới đúng. Cũng không đúng, phải là cướp vào tay! Lăng Lan âm thầm xiết chặt nắm tay, loại thiên tài này không thể để thoát khỏi lòng bàn tay được.

Vốn cũng không quá để ý đến Lý Thì Du, những sau khi được nhắc nhở, Lăng Lan liền đem Lý Thì Du nhớ kỹ.

Lúc này, Lý Thì Du đang chìm trong một nghiên cứu mới ở Trung Tâm Nghiên Cứu Quân Y còn không biết, tương lai của anh ở lúc anh không biết đã bị Lăng Lan quyết định! Thật bi ai!

"Nếu con thật muốn thành lập chiến đội thì đích xác phải suy xét một chút." Lăng Tiêu nói, vừa rồi ông bỗng cảm giác được khí lãnh vô cùng truyền ra từ trong cơ giáp của Lăng Lan, ông nhịn không được mà cười khổ.

Đám nhỏ đó chính là những người bạn đã lớn lên cùng Lăng Lan, chắc con gái cũng không thể bỏ rơi bọn chúng được. Lăng Tiêu lúc này không biết là nên kiêu ngạo hay là chua xót, ông hẳn là phải yêu thương, sủng ái, đặt con gái trong lòng bàn tay mới đúng, con gái ông không nên trở thành một người khí phách, lãnh khốc như bây giờ, thậm chí còn uy phong, bưu hãn hơn ông lúc còn trong trường quân đội trước đây....

Đây thật sự là con gái giống như lời vợ yêu nói sao? Lăng Tiêu có chút không xác định, ông thật muốn lập tức gọi điện cho vợ yêu nhà mình để xác nhận lại xem có phải trước đây bà ấy sinh ra một cô con gái hay không? Không biết có phải bởi vì vợ ông muốn con gái quá cho nên mới đem con trai nói thành con gái hay không?

Ý nghĩ này chợt léo thì ngay lập tức bị Lăng Tiêu ném đi, bởi vì chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh, ông nghĩ ra được ý nghĩ này thì ông thật sự là quá ngốc rồi, nếu mà còn thật sự gọi điện cho vợ thì có khi ông còn bị vợ đuổi ra phòng ngủ tới nữa năm ấy chứ....

"Đương nhiên thành viên chiến đội có hai loại phương thức, một loại là thành viên cố định, đó là những người không cần phải thông qua khảo nghiệm, là những người mà con tín nhiệm, loại thứ hai là thành viên lâm thời, bọn họ không đáng tin cậy thì có thể lựa chọn ký hợp đồng để nhập đội, giống như ở trường quân đội có thể thu nhận một ít thành viên cho chiến đội, tới khi tốt nghiệp thì ước hẹn trong hợp đồng sẽ tự động hủy bỏ."

Lăng Tiêu đem những suy nghĩ rối loạn vớ vẫn trong đầu quét đi vứt sạch sẽ, tiếp theo liền nói về chủ mới, đem những kiến thức cần thiết về chiến đội truyền lại cho Lăng Lan, "Các chiến đội trừ những thành viên cố định thì phần lớn đầu là những thành viên được ký hợp đồng để vào, bởi vì ai cũng không thể cam đoan tương lai mình có thể tìm thêm những thành viên tốt hơn hay không, ngoài ra còn có một bộ phận các thành viên tuy không phải là những người sẽ đồng tiến đồng lùi với chiến đội, bởi vì dù sao bây giờ bọn họ cũng chỉ mới là học sinh trường quân đội, tương lai bọn họ có thể lựa chọn khác nhau và nếu họ rời đi thì cũng không ảnh hưởng quá lớn đến chiến đội. Nhưng với những thành viên cố định thì việc bọn họ rời khỏi chiến đội sẽ khiến cho chiến đội bị ảnh hưởng rất lớn, ngoài ra điều này còn có nghĩa là năng lực khống chế của đội trưởng không cao, ánh mắt nhìn người cũng có vấn đề, trong quân đội, điều này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai thăng chức của người đội trưởng. Đương nhiên điểm này đối với con thì ảnh hưởng không lớn, con cảm thấy vừa lòng, muốn nhận liền nhận, không cần cố kỵ."

Lăng Lan tương lai khẳng định sẽ tới quân đoàn của Lăng Tiêu, chỉ cần không làm chuyện sai gì, làm từng bước để lên chức thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Lại nói, hai vợ chồng Lăng Tiêu và Lam Lạc Phượng rất ăn ý, chỉ biết cố gắng làm phai nhạt sự tồn tại của một nam sinh tên Lăng Lan, sẽ không để cô biểu hiện quá xuất sắc trong quân đoàn, cho nên cho dù tương lai chiến đội của Lăng Lan thật sự tách ra thì đối với tương lai của Lăng Lan cũng không có gì ảnh hưởng.

"Chiến đội ổn định thật sự thì thường thường đều là sau khi tiến vào quân đoàn, cho nên đội trưởng tổ chức chiến đội đại đa số lựa chọn ký hợp đồng lâm thời, chờ đến khi tiến vào quân đoàn thì lại thành lập chiến đội ổn định." Lăng Tiêu đem những lưu ý khi thành lập chiến đội đều nói một lần.

Lăng Lan có điều hiểu được gật gật đầu, Lăng Tiêu lại hỏi: "Đúng rồi, những người bọn của con đều lựa chọn điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp sao?"

"Dạ không, Lâm Trung Khanh lựa chọn hậu cần, Hàn Kế Quân lựa chọn chỉ huy tinh hạm, Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi và con giống nhau, lựa chọn điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp." Lăng Lan nghe Lăng Tiêu hỏi liền lập tức đem ngành họ chuyên ngành của các đồng bọn nói ra.

Lăng Tiêu nghe vậy ánh mắt chợt lóe, trong lòng vì con gái nhà mình cao hứng, đám nhỏ đó thật sự muốn thành lập một chiến đội hoàn mỹ: "Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi có năng lực cách đấu rất mạnh phải không? Hơn nữa thiên phú thức tỉnh tương đối thích hợp điều khiển cơ giáp?"

"Dạ, nếu so với Lâm Trung Khanh và Hàn Kế Quân thì quả thật là như thế." Lăng Lan gật đầu nói.

Lăng Tiêu vui mừng nói: "Như vậy xem ra chiến đội của con chỉ còn thiếu một tham mưu chiến lược, một bác sĩ và một người sửa chữa cơ giáp. Một vị cải tạo, chế tạo thì rất khó mà có được, nếu không thể tìm thấy một người ưu tú thì cha nghĩ con nên tìm một người có trình độ cao siêu là được, người như vậy thì có nhiều chỗ dùng hơn so với những người cải tạo cơ giáp bình thường. Còn lại thì con có thể tìm thêm những người có năng lực điều khiển cơ giáp tốt để thêm vào, như vậy là được."

"Tham mưu chiến lược thì không cần, Hàn Kế Quân học chuyên ngành hai chính là ngành này, cậu ấy vốn đã rất ưu tú ở phương diện này, chỉ là vì tương lai của chiến đội mà lựa chọn chỉ huy tinh hạm." Lăng Lan đem tình huống của Hàn Kế Quân nói cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hết chỗ nói, thật không biết hình dung vận khí của Lăng Lan tốt như thế nào, trong số những người bạn cùng lớn lên lại có thiên tài ưu tú như vậy, một người hai việc, như vậy chiến đội chỉ còn thiếu một hậu cần, áp lực sẽ nhẹ hơn rất nhiều. Có thể nói, cùng là chiến đội mười người thì chiến đội của Lăng LAn chắc chắn mạnh hơn những chiến đội khác nhiều.

"Lăng Lan, phải quý trọng những người bạn này, bọn họ thật sự rất không tồi." Lăng Tiêu nghiêm mặt nói, nếu các đội viên đều cùng cố gắng vì chiến đội thì làm đội trưởng chiến đội, Lăng Lan phải quý trọng những thành viên này.

Lăng Lan nghe vậy khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nặng nề mà gật đầu nói: "Yên tâm, cha, bọn họ là những người bạn quan trọng nhất của con, con nhất định sẽ quý trọng họ."

Lăng Lan nói xong, ánh mắt liền mị mị, trong lòng tính toán làm thế nào để mời một vị cải tạo cơ giáp vào đội, mặc kệ nói như thế nào, ở cơ giáp thế giới nhận thức 'Cơ vô bất tu' quả thật không tồi, hơn nữa đối phương cũng ở trường đệ nhất nam sinh, là người thích hợp nhất. Lúc trước chỉ là muốn kết cái thiện duyên, hiện tại nghĩ đến, lần đánh chủ ý này đích xác thật quá tốt, lập tức giải quyết thay cô một vị trí vô cùng quan trọng trong chiến đội.

Lúc này, trong thư viện ở thành Tín Dương, 'Cơ vô bất tu' đang nghiên cứu về một bản vẻ thiết bị mới bỗng cảm giác lạnh lẽo toàn thân, anh cảnh giác mà ngẩng đầu, âm thầm quan sát những người cũng đang cúi đầu đọc sách, nghiên cứu bản vẻ trong tay giống mình. Dù sao anh cũng đã đắc tội với Lôi Vương, không biết đối phương có phái người tới Dương Thành tìm anh gây phiền toái hay không......

Nhưng anh ngó trái ngó phải một lúc nhưng trước sau vẫn không phát hiện điều lạ gì...... Chẳng lẽ gần đây quá mệt mỏi cho nên anh có ảo giác sao? 'Cơ vô bất tu' quyết định đóng bản vẽ nghiên cứu trong tay, phải nghỉ ngơi một chút, miễn cho nghi thần nghi quỷ làm ảnh hưởng đến hiệu suất......

Lăng Lan nghĩ đến đây, không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người đang xem trận chiến nãy giờ,hai người này có phải cũng có duyên với cô hay không?

Lăng Lan tâm niệm vừa động liền hỏi Lăng Tiêu: "Cha, ID của hai cơ giáp kia là gì?"

"Vì sao lại hỏi ID của bọn hắn? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Tiêu nhíu nhíu mày, ông cho phép bọn họ quan sát trận chiến chỉ bởi vì ông nghĩ tới chữ duyên, nhưng điều đó không có nghĩa là ông để yên cho bọn họ nếu bọn quấy nhiễu đến quá trình học tập của con gái ông.

nghĩ nhìn đến bọn họ quấy nhiễu đến hắn nữ nhi học tập.

"Không có, con chỉ là nghĩ không biết tương lai bọn họ có thể trở thành thành viên của chiến đội của con hay không, dù sao hôm nay bọn họ cũng có duyên với chúng ta." Lăng Lan lạnh buốt mà nói, "Cơ duyên cũng không phải là tốt như vậy, có lẽ hẳn là để bọn họ trả giá một ít gì đó cho chữ duyên này."

Ách...... Đây là con gái của ông sao? Quá âm hiểm xảo trá rồi? Lăng Tiêu không đành lòng mà nhìn thoáng qua hai cơ giáp vô tội không biết chuyện gì đang phát sinh kia, nhưng trong lòng ông lại quyết đoán tán thưởng con gái nhà mình: Nha, quả nhiên là con gái ông, làm chuyện gì cũng phải có lại mới làm.

"Cơ giáp màu đen là 'Đánh ra tương lai', cơ giáp cao cấp gọi là 'Niệm thiên từ người'." Lăng Tiêu không chút do dự đem ID hai người nói cho con gái nhà mình, dùng hành động thực tế để ủng hộ quyết định của con gái.

Nhìn hai cơ giáp trên lôi đài đang tạm dừng giao chiến mà liếc mắt nhìn mình một cái, trong lòng Lý Lan Phong và Triệu Tuấn cả kinh, chẳng lẽ đối phương muốn đuổi bọn họ đi sao? Triệu Tuấn thậm chí còn chấp tay hành lễ cầu nguyện trong khoang điều khiển mà khấn: Thần a, ngàn vạn đừng để bọn họ đuổi chúng con!

Hai người đang thấp thỏm thì hai cơ giáp trên lôi đài đồng thời quay đầu đi, cơ giáp trung cấp đột nhiên nhảy ra sau một cái, kéo khoảng cách gần hơn với cơ giáp Vương cấp, xem ra một vòng đấu mới lại sắp bắt đầu rồi.

"Làm tớ giật cả mình, còn tưởng rằng chúng ta thật sự phải bị trục xuất rồi chứ." Triệu Tuấn lúc này như mới sống sót sau tai nạn mà buông bàn tay, vẻ mặt nghĩ mà sợ nói.

"Không biết vì sao tớ cứ cảm giác có chút không yên ổn." trong lòng Lý Lan Phong không biết vì sao lại có một cảm giác nguy hiểm đang lan tràn ra.
doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Cao Cấp Cơ Giáp Sĩ?
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 299: Cao cấp cơ giáp sĩ?
04/09/2017
"Như thế nào, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn đem chúng ta đuổi đi ra ngoài?" Mới vừa yên lòng Triệu Thuân lại lần nữa nhắc tới tâm tới, vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Không phải, nếu bọn họ đến bây giờ đều không có đuổi chúng ta đi, về sau cũng sẽ không. Chỉ là ta tổng cảm thấy, chúng ta tiếp tục đãi đi xuống, rất có thể sẽ trả giá cái gì đại đại giới cũng nói không chừng......" Lý Lan Phong thanh âm cực nhẹ, tựa hồ ở lầm bầm lầu bầu, hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng nói không nên lời cái nguyên cớ tới.

"Nhưng cho dù thật sự trả giá đại giới, cậu nguyện ý từ bỏ sao?" Triệu Thuân không tin Lý Lan Phong thật sự bỏ được chủ động rời đi.

"Đương nhiên không muốn, liền tính trả giá đại đại giới, tớ cũng muốn lưu lại xem trận đấu này." Lý Lan Phong quyết đoán trả lời, sau đó liền nở nụ cười khổ.

Làm người trong một gia đình có gia thế số một, Lý gia đương nhiên cũng có vài vị vương cấp sư sĩ phục vụ, nhưng dù thân phận của anh là gì, anh cũng không có tư cách nhận được sự chỉ điểm của những người đó, vì vậy, với dụ hoặc trước mắt, anh đương nhiên không thể cự tuyệt, đặc biệt là khi anh muốn trở thành chủ nhân của đời mình, càng không thể từ bỏ.

"Cho nên, chúng ta cần gì phải suy xét chuyện tương lai, nắm chắc cơ hội bây giờ để quan sát mới tốt." Triệu Thuân không cho là đúng mà cười nói.

"Đúng!" Lý Lan Phong không tiếng động mà nở nụ cười, bắt đầu kiểm điểm chính mình vì sao lại suy nghĩ nhiều như vậy, cái thói quen xấu hình thành từ lâu nay thật sự muốn sửa cũng không phải nói là được. Nghĩ đến đây, Lý Lan Phong nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, biểu tình bắt đầu mờ mịt lên.

"Mau xem, cơ giáp trung cấp lên!" Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói lớn của Triệu Thuân, may mắn bọn họ dùng trò chuyện riêng, nếu không chỉ bằng câu nói vừa rồi Triệu Thuân thì bọn họ tuyệt đối sẽ bị chủ nhân của phòng này đuổi ra ngoài.

Lý Lan Phong nhanh chóng thu liễm tâm thần, chuyên chú nhìn lên lôi đài, chỉ thấy cơ giáp trung cấp đích quả thật hành động, nhưng cơ giáp trung cấp không lựa chọn trực tiếp tiến công mà là chạy quanh trên lôi đài. Tốc độ của cơ giáp trung cấp càng lúc càng lúc càng nhanh, cuối cùng bóng dáng cơ giáp như trở thành một đạo ánh sáng lướt đi trên lôi đài.

"Sao có thể? Đây là kỹ thuật mà chỉ có cơ giáp sĩ cao cấp mới có thể nắm được, kỹ thuật bước lướt quang ảnh......" Thấy một màn như vậy, Triệu Thuân không thể tin tưởng mà kinh hô.

Ánh mắt Lý Lan Phong tức khắc co rụt lại, chẳng lẽ người điều khiển giá cơ giáp trung cấp này là một vị cao cấp cơ giáp sĩ sao? Phải biết rằng có rất nhiều kỹ thuật chỉ có thể thi triển khi được thực hiện ở cơ giáp tương ứng với cấp bậc, giống như bước lướt quang ảnh, nó là một loại kỹ năng mà chỉ có cơ giáp cao cấp mới có, như vậy làm sao cơ giáp trung cấp có thể thực hiện được?

Không biết vì sao, lúc này trong đầu Lý Lan Phong nhớ đến cơ giáp thỏ, rõ rằng chỉ là cơ giáp thực tập nhưng đối phương lại có rất nhiều động tác, kỹ thuật vượt qua sự hạn chế của cơ giáp thực tập,thậm chí có thể phát huy những động tác, kỹ thuật đó đến mức cao nhất, không...thậm chí còn vượt phần cực hạn nữa....Chẳng lẽ người điều khiển cơ giáp trung cấp này lại là một người kiệt xuất, có khả năng điều khiển cơ giáp yêu nghiệt sao?

"Không, sẽ không...... Cơ giáp thỏ là cơ giáp độc nhất vô nhị." Lý Lan Phong lắc lắc đầu, đem ý tưởng trong đầu đuổi đi ra ngoài. Anh sẽ không thừa nhận có người có thể giống như cơ giáp thỏ!

Đang lúc hai người đang quan sát trận đấu nghi ngờ đầy bụng thì cơ giáp trung cấp sau khi chạy trên lôi đài mấy vòng rất cuộc tấn công lần nữa.

Bước lướt quang ảnh là một loại kỹ năng né tránh, đồng thời cũng nó một kỹ năng mê hoặc, làm tầm mắt của đối thủ xuất hiện hình ảnh giả, khiến cho camera của đối thủ xuất hiện hiện tượng lùi lại, tuy chỉ hiện tượng này chỉ xuất hiện vài giây, nhưng trong những trận chiến bằng cơ giáp tính thời gian bằng giây thì chỉ với vài giây này, người thực hiện bước quang ảnh có lẽ sẽ nắm được cơ hội để dành thắng lợi.

Cho nên khi Triệu Thuân và Lý Lan Phong thấy rõ ràng động tác tấn công của cơ giáp trung cấp thì nó đã đứng sau lưng cơ giáp vương cấp, hai tay vung lên đem thanh đao đen bóng sắc bén chém xuống.

Tiếng gió bị xé rách vang dội khắp căn phòng đã chứng mình lực của một đao này vô cùng mạnh. Đối mặt với một chiêu này, cơ giáp cương bài vẫn không sứt mẻ gì như cũ.

Mắt thấy một đao của cơ giáp trung cấp sắp sửa chém tới vai của cơ giáp vương cấp, hai người Triệu Thuân và Lý Lan Phong cho dù biết rõ vương cấp sư sĩ sẽ không có khả năng bị chém, nhưng loại dưới tình huống kề bên nguy hiểm, bọn họ không tự chủ được mà kinh hô lên: "A!"

"Phanh!" Một tiếng trầm vang. Vương cấp sư sĩ chỉ hơi hơi nghiêng người, nâng cánh tay phải lên, liền đem một đao kia chặn lại. Hóa ra trên cánh tay của cơ giáp vương cấp được trang bị quang thuẫn, không biết nó được khởi động lúc nào nhưng lúc này, nó đã chặn được một đường chém của cơ giáp trung cấp. Lực cản bất ngờ sinh ra một lực phản cực lớn là cơ giáp trung cấp bị bắn ngược ra sau.

Hai người đều cho rằng lần tấn công không có hiệu quả vừa rồi của cơ giáp trung cấp sẽ khiến nó bị đánh ngược bay ra sau và rơi xuống sàn đấu, nhưng đúng lúc này, động cơ đẩy của cơ giáp vốn đang im lặng đột nhiên nổ lớn, tốc độ đẩy của cơ giáp phản ngược với tốc độ bắn ra khiến cho hai lực như trung hòa lại làm cơ giáp dừng bị bay ra, hai chân cơ giáp trung cấp đột nhiên xoay tròn, hung ác mà đá xuống cơ giáp vương cấp đang ở phía dưới.

"Gió xoáy treo cổ!" Triệu Thuân, Lý Lan Phong thấy thế lại lần nữa kinh hô lên, chiêu thức này chính là kỹ thuật dành riêng cho cơ giáp sĩ cao cấp.

Nhưng một chiêu ngoài dự đoán này bị vương cấp sư sĩ hóa giải dễ dàng. Chỉ thấy vương cấp sư sĩ kia quyết đoán giơ tay lên, chỉ cần nhìn cơ giáp trung cấp một cái liền biết điểm yếu của chiêu thức gió xoáy treo cổ nằm ở đâu, cánh tay đơn giản mà nắm chặt lấy cổ chân của cơ giáp trung cấp. Sau đó thoải mái mà nhún người xuống lấy đà rồi đem cơ giáp trung cấp ném bay ra ngoài.

"Phanh!" Một tiếng vang lớn, cơ giáp trung cấp vững chắc mà rơi khỏi lôi đài, sau đó lăn ra sau mấy vòng.

Trong nháy mắt rơi xuống mắt đất, chấn động do va chạm làm cho hai người Triệu Thuân Lý Lan Phong đang đứng ở một góc trong phòng cũng cảm thấy chấn động mãnh liệt.Loại lực lượng khủng bố này làm cho sắc mặt hai người biến đổi, bọn họ tin chắc người trực tiếp thừa nhận cổ lực lượng kia chắc chắn không dễ chịu.

Hai người cho rằng cơ giáp trung cấp sẽ dừng lại, bởi vì cho dù thân thể có cường tráng đến mức nào thì với lực đánh cực đại vừa rồi, ai cũng sẽ lựa chọn nằm trên mặt đất vài giây để khôi phục. Nhưng bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, cơ giáp trung cấp kia lăn ra sau mấy mét còn chưa dừng lại thì lại lần nữa hành động, hai tay của cơ giáp đột nhiên đánh xuống mặt đất một cái, toàn bộ cơ giáp theo cổ lực lượng này mà bay lên trời.

Cùng lúc đó, cơ giáp động cơ lại lần nữa mở ra, lúc này đây thuận theo lực gia tốc của cơ giáp, cơ giáp trung cấp lại hung ác mà đánh về phía vương cấp sư sĩ, vũ khí lạnh trong tay như mưa rền gió dữ mà chém về phía vương cấp sư sĩ, liền thấy cơ giáp trung cấp kia ở chung quanh vương cấp cơ giáp thoán động, không ai có thể đoán được vị trí đánh của cơ giáp là ở đâu, loại phương thức vận động bất quy tắc này làm sắc mặt Triệu Thuân và Lý Lan Phong biến đổi lại lần nữa.

Lúc này bọn họ đã xác định, thực lực của người điều khiển cơ giáp trung cấp kia chắc chắn không chỉ là trung cấp, không thể nghi ngờ là đã lên cao cấp cơ giáp sĩ. Bởi vì loại phương thức vận động bất quy tắc này có yêu cầu tốc độ vô cùng cao, thậm chí là khủng bố, tuyệt đối không phải chỉ một cơ giáp trung cấp nho nhỏ có thể thực hiện được.

Trong lòng Lý Lan Phong không khỏi mà thầm nghĩ, nếu anh cũng điều khiển cơ giáp trung cấp thì không biết mình có thể thực hiện những kỹ thuật của cơ giáp cao cấp hoàn mỹ như người kia hay không? Suy xét đến điểm cực hạn của cơ giáp trung cấp, Lý Lan Phong phát hiện điều này rất khó, có lẽ anh có thể làm được, nhưng chắc chắn không có biện pháp biểu hiện nhuần nhuyễn như đối phương, thong dong mà tự nhiên. Điều này không phải có nghĩa là năng lực điều khiển của đối phương đã lợi hại hơn anh rất nhiều sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Lan Phong ẩn ẩn có chút mất mát, từng người từng người thiên tài điều khiển cơ giáp đều xuất hiện quanh anh, mà với thiên phú điều khiển cơ giáp bình thường, anh thật sự có thể nghịch thiên sửa mệnh sao?

"Đúng, thiên phú quả thật rất quan trọng, nhưng cơ sở và nỗ lực so thiên phú càng quan trọng hơn. Nếu cậu có thể đem các động tác của mỗi cấp bậc rèn luyện đến cực hạn thì tớ tin, cậu sẽ không kém hơn đám có thiên phú đó chút nào..." Lúc trước, cơ giáp thỏ đã từng nói như vậy, nó như là lời cổ động luôn hiện hữu trong lòng Lý Lan Phong, anh đột nhiên chấn động: Đúng vậy, thiên phú của anh có lẽ không đủ, nhưng anh sẽ vẫn luôn nỗ lực, mỗi một động tác cơ bảnvanh đều phải luyện đến như bản năng của mình, tuy rằng càng lên cao càng khó luyện, nhưng anh chưa bao giờ quên cơ giáp thỏ đã từng nói, nó chính là trụ cột cho tinh thần không ngừng cố gắng của anh!

"Yên tâm, tớ sẽ không bị những thiên tài đè đầu mãi, tớ sẽ nỗ lực hơn bọn họ, khi chúng ta gặp lại, tớ hy vọng chính mình sẽ không phải từ dưới mà nhìn lên như bây giờ nữa." Lý Lan Phong âm thầm nắm chặt nắm tay, niềm tin vốn bị cơ giáp trung cấp đã kích nay lại khôi phục lần nữa.

Anh có thể bại bởi con thỏ, nhưng không thể bại bởi những người khác, cho dù là người có thiên phú yêu nghiệt như vị điều khiển cơ giáp trung cấp trước mắt, người đó cũng không đả kích niềm tin của anh, abg sẽ không thua đối phương.

Trên lôi đài, tiếng đánh nhau phanh phanh phanh không dừng lại, thậm chí còn vang lên không ngừng, càng lúc càng nhiều. Triệu Thuân và Lý Lan Phong cho dù xem có chút mơ mơ hồ hồ nhưng cũng biết vị vương cấp sư sĩ này đã đem tất cả những công kích bất quy tắc của cơ giáp trung cấp chặn lại.

Cứ như vậy, cơ giáp trung cấp đã tấn công không ngừng suốt một phút, tuy một phút không phải là nhiều nhưng Triệu Thuân và Lý Lan Phong cũng hiểu được, thời gian một phút đồng hồ này, tốc độ tay của người điều khiển cơ giáp trung cấp tuyệt đối phải giữ ở trạng thái cao nhất, cho dù là người đã đạt tới đặc cấp sư sĩ như Triệu Thuân thì lúc này cũng nhịn không được mà run lên, giống như cảm thấy ngón tay của mình đang co rút đau đớn.

Phải biết rằng, những động tác này có yêu cầu rất cao đối với cơ giáp sĩ, giống như loại cơ giáp bình thường như cơ giáp trung cấp, muốn hoàn thành những kỹ năng cao cấp thì cần phải dựa vào năng lực của người điều khiển để đền bù. Cho nên Triệu Thuân hoài nghi người cơ giáp sĩ này có phải ngón tay rút gân hay không, cho nên mới không có cảm giác đau đớn.

Chờ cơ giáp trung cấp kia rơi xuống đất thì trong lòng Triệu Thuân và Lý Lan Phong nhịn không được thở ra một hơi, nghĩ thầm người nãy sẽ nghỉ ngơi một chút. Không nghĩ tới cơ giáp trung cấp vừa mới rơi xuống đất liền lại hành động lần nữa, thi triển bước lướt quang ảnh hướng về phía vương cấp cơ giáp......

"Trời ơi, chẳng lẽ hắn ta không mệt sao?" Triệu Thuân nhịn không được phun tào, chẳng lẽ người điều khiển cơ giáp trung cấp kia là người máy hình thành sao?

"Nếu cấp bậc thật sự của đối phương không phải là trung cấp thì sao?" Lý Lan Phong bình tĩnh mà trả lời.

Cho dù cơ giáp trung cấp chỉ biểu hiện ra ngoài năng lực của mình chỉ mới tới cao cấp nhưng Lý Lan Phong không cho rằng thực lực của đối phương chỉ mới tới loại trình độ này, anh thậm chí cho rằng đối phương chỉ sợ đã tới đặc cấp sư sĩ, thậm chí vương bài sư sĩ cũng có khả năng.
doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Sai Lầm Của Lăng Lan!
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 300: Sai lầm của Lăng Lan!
06/09/2017
Beta: Beheonhoxinh
00:00 / 00:00

Tuy kiểu phán đoán này khiến trong lòng Lý Lan Phong không hề thấy thoải mái chút nào, cảm giác chênh lệch quá lớn sẽ khiến anh vất vả khi đuổi theo, nhưng anh sẽ không vì vậy mà không công nhận thực lực của đối phương.

"Không có khả năng đi......" Triệu Tuấn kinh ngạc mà trả lời, cùng Vương cấp sư sĩ đấu, cho dù chỉ là chỉ đạo chiến thì lấy dùng cơ giáp trung cấp để đấu với vương cấp không thể nghi ngờ là một loại vũ nhục.

"Có lẽ, ở đây còn có thâm ý gì khác cũng không chừng." Lý Lan Phong vuốt cằm bắt đầu suy tư lên.

"Thâm ý gì ?" Triệu Tuấn khó hiểu hỏi.

"Có thể là việc dùng cơ giáp cấp thấp thực hiến các kỹ thuật cao cấp có thể có lợi cho việc lĩnh hội những kỹ năng cao cấp?" Lý Lan Phong quá thật đã tưởng tượng quá nhiều, dùng một ít lý do để thuyết phục bản thân. Giống như bây giờ, anh quyết định sau khi xem xong cuộc chiến sẽ đổi một cơ giáp trung cấp để thực hiện các kỹ năng cao cấp để thử xem có trợ giúp gì trong việc nâng cao kỹ thuật của mình hay không?

Căn cứ vào thực lực cùng tốc độ tay trước mắt, Lý Lan Phong đã đạt được tiêu chuẩn của đặc cấp sư sĩ, sở dĩ anh chưa chính thức thăng cấp là vì anh còn cảm thấy có một vài động tác của cao cấp cơ giáp sĩ anh chưa hoàn toàn thuần thục, anh vẫn luôn ghi nhớ lời khuyên của cơ giáp thỏ lúc trước, không luyện đến cực hạn thì không nên tiến thêm một bậc.

Cứ tưởng đây là do bản thân chưa luyện đủ thời gian, hiện tại xem ra rất có thể là do anh đã chưa hiểu thấu triệt. Anh nghiêm túc suy nghĩ, chắc là nên đổi phương thức thử xem.

Mà đương sự lúc này lại vô tư không biết rằng do cô thi triển vượt cấp mới khiến Lý Lan Phong đang quan chiến bỗng nổi lên ý tưởng thay đổi phương pháp luyện tập, làm cho anh có lĩnh ngộ mới đối với những khống chế trụ cột.

"Lăng Lan, đến bây giờ con còn chưa nhận ra sao vấn đề của mình sao?"

Thời điểm Lăng Lan ở trong khoang khống chế cơ giáp vận dụng bước lướt quang ảnh để tấn công Lăng Tiêu thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của cha già nhà mình. Khác hẳn với vẻ luôn bao dung cùng tán thành cô mọi lúc mọi nơi, giờ này trong giọng nói của ông lại mang đầy vẻ lạnh lùng và trách cứ.

Cô giật mình kinh hãi, động tác công kích không thể dừng lại. Ấy vậy mà Lăng Tiêu hết sức thoải mái đánh qua một chưởng. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, khuỷu tay của cơ giáp dính đòn, hệ thống cánh tay phải của cơ giáp đã bị phá hủy.

Vũ khí lạnh trong tay trực tiếp rơi loảng xoảng trên mặt đất.

Cô nhảy lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với cha Lăng, yên lặng đứng đó nghiêm túc suy nghĩ ý tứ câu hỏi vừa rồi của ông.

"Lăng Lan, đánh lâu vậy mà con vẫn chưa nhận ra vấn đề của bản thân sao?" Trong khoang cơ giáp, tiếng cha Lăng chất vấn vang vọng lần nữa.

"Có vấn đề sao?" Cô lầm bầm lầu bầu tự hỏi, thật sự không hiểu được vấn đề ở đâu, mặc dù dùng kỹ năng cao cấp trên cơ giáp trung cấp khiến cô có chút cố sức, nhưng quả thật cô đã làm cho sức chiến đấu của cơ giáp thăng lên mấy lần, bằng không lấy năng lực của trung cấp cơ giáp đã bị vương cấp đánh ngã từ đâu rồi.

"Có phải con đang nghĩ đến sức chiến đấu của cơ giáp đã tăng hay không?" Lăng Tiêu hỏi. Chỉ liếc mắt một cái ông đã nhìn ra ý tưởng của cô con gái cưng rồi.

"Đúng vậy!" Cô thành thật trả lời.

"Có thật sự đúng như con tưởng vậy không?" Lăng Tiêu tiếp tục hỏi khiến Lăng Lan ngây ngẩn, dùng kỹ năng cao cấp sẽ làm tăng uy lực của cơ giáp, không lẽ cô đã sai sao?

"Con kiểm tra lại xem cơ giáp đã bị tổn hao đến mức nào?" Lăng Tiêu nhẹ thở dài một hơi, chống tay xoa xoa mi tâm.

Bản thân ông làm cha thật là thất bại mà, nếu không phải chủ ý của Lăng Lan đưa ra nhờ ông chỉ điểm một chút về khống chế cơ giáp thì ông sẽ không bao giờ biết con gái nhà mình đang đi một con đường vòng trong lý giải khống chế. Xem ra, muốn làm một người tận chức thì ông còn phải học nhiều, may là ông phát hiện sớm, không tính là quá trễ.

Lăng Tiêu nhìn thoáng cơ giáp trung cấp đang im lặng qua màn hình. Trong lòng biết chắc chỉ cần cục cưng nhà mình lĩnh ngộ được sai lầm thì kỹ năng khống chế tất nhiên sẽ được đề thăng rất nhiều. Nghĩ đến đây, ông không nhịn được mà bừng bừng kiêu ngạo. Nhìn đi, đây là con gái cưng của Lăng Tiêu ông đó, cho dù là con gái nhưng lại kế thừa thiên phú khống chế cơ giáp của ông, tương lai nó nhất định sẽ là nữ cơ giáp sĩ mạnh nhất!

Lăng Tiêu rất kỳ vọng vào con gái. Ông tin chắc con gái sẽ trở thành vương bài cơ giáp sư, dĩ nhiên là ông toàn lực bồi dưỡng rồi, nghĩ đến con mình trở thành đệ nhất vương cấp sư sĩ Liên bang ông liền không nhịn được khẽ run thân thể, cho dù ông là thần cấp sư sĩ nhưng nếu có thể chứng kiến được con gái có thể làm nên lịch sử, ông thấy vô cùng kích động.

Được rồi, mong mọi người thông cảm cho tâm tình của bậc cha mẹ. Dù là thần cấp sư sĩ thì lúc này Lăng Tiêu cũng chỉ là một người cha yêu thương con gái mình hết mực mà thôi.

Nghe câu hỏi của cha, cô nhanh chóng hỏi Tiểu Tứ về tình huống của cơ giáp trước mắt.

Tiểu Tứ nhanh chóng nói, dù nó đã cố gắng toàn lực để duy trì cân bằng cơ giáp nhưng do Lăng Lan nhiều lần sử dụng kỹ năng cao cấp nên cơ giáp đã hư hao hết 32.77%, nói cách khác nếu cô tiếp tục đấu như vậy thì cơ giáp chỉ có thể tiếp tục duy trì không quá ba phút nữa.

"Đã hư hao 32.77%." Cô không nghĩ đến tổn thất lớn vậy, có chút sa sút nói đáp án với cha Lăng.

Lăng Tiêu hơi nhíu mày có chút kinh ngạc, cứ tưởng con mình điên cuồng sử dụng các động tác cao cấp nên cơ giáp bị hao tổn ít nhất cũng phải trên 40% chứ, không nghĩ tới chỉ mới hư hao hơn 30%, xem ra con gái rất trân trọng cơ giáp, đối với các tính năng đều đã điều chỉnh gần như hoàn mỹ nên mới có thể để tổn thất đạt ở mức thấp như thế.

Ông hết sức vừa lòng. Chỉ có trân trọng cơ giáp thì người điều khiển mới phát huy nhuần nhuyễn thực lực của cơ giáp. Con gái nhà ông cũng không cần mình nhắc nhở vậy mà tự lĩnh ngộ được điều này, cái này chứng minh con ông trời sinh chính là một cơ giáp sĩ ưu tú.

Cha Lăng tội nghiệp không biết rằng con gái ông không hề tốt đẹp như trong suy nghĩ của ông. Sở dĩ tổn hại ít vậy hoàn toàn là nhờ tay nghề điều khiển của cô tốt, còn có thêm Tiểu Tứ toàn lực bảo dưỡng. Có điều, Tiểu Tứ cũng được xem là một phần của Lăng Lan, cho nên cũng là năng của Lăng Lan, cho nên Lăng Tiêu vui như vậy cũng không sai.

"Dựa theo mức tổn hại của cơ giáp thì con chỉ có thể duy trì nhiều nhất khoảng ba phút, không lẽ con nghĩ rằng trong ba phút đó sẽ đánh bại được cha?" Cho dù trong lòng rất vui mừng vì tiến bộ của con gái nhưng ngoài mặt, Lăng Tiêu vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, hiện tại ông không phải là một ông bố hiền lành mà là một người thầy nghiêm khắc. Nếu tiểu Lan của ông xuất hiện vấn đề trong khống chế cơ giáp thì ông phải giúp con biết rõ sai lầm ở đâu cũng như giúp con nhớ để đừng tái phạm trong tương lai.

"Không hề. Cho dù cha có đứng yên không phòng thủ thì trong ba phút con cũng vẫn không thể đánh bại được" Cô rất rõ ràng cách biệt về thực lực giữa hai cha con, chỉ có điều cô hy vọng có thể đánh trúng được một lần ... Ước mơ nhỏ nhoi của cô coi bộ không khả thi rồi, ngay từ đầu đã bị khí thế của cha ép đến không thở nổi...

"Con chỉ là muốn cho cha xem những kỹ năng mà con đang nắm giữ. Tất nhiên, nếu có thể thì cũng muốn đánh trúng cha một lần" Cô thành thật khai báo.

"Con cho rằng có thể làm được?" Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, mũi chân dí dí xuống đất chỗ bản thân đứng thẳng. Lăng Lan theo bản năng liếc qua lập tức ngưng trệ, khuôn mặt lạnh nhạt nhất thời nâng cấp thành lạnh lẽo.

"Thấy rõ chưa?" Cha Lăng lạnh lùng hỏi.

"Dạ, là con cuồng vọng!" Cô chua xót trả lời. Cô thấy rõ, cho dù bản thân cố gắng dùng hết tâm cơ để thi triển công kích, nhưng cha Lăng chưa hề để vào trong mắt. Thậm chí ngay cả di chuyển cũng lười. Từ đầu đến giờ ông vẫn đứng yên một chỗ, chân chưa từng nhấc lên khỏi mặt đất.

"Muốn thắng cũng không có vấn đề, vấn đề nằm ở trong con. Lần đầu dùng tuyệt kỹ mà không có hiệu quả tại sao lại chấp mê bất ngộ không chịu buông tha? Con biết rõ dùng kỹ năng cao cấp không những khiến bản thân con trả giá mà ngay cả cơ giáp của con cũng bị tổn hại nghiêm trọng... Cuối cùng, không cần người khác đánh bại con, chính con đã bại bởi chính mình rồi. Đây có phải là điều mà một cơ giáp sĩ nên làm?" Lăng Tiêu mặt lạnh hỏi.

Câu hỏi của cha Lăng khiến Lăng Lan hổ thẹn cúi đầu, cha Lăng nói không sai, khống chế cơ giáp ngoại trừ yếu tố cần thiết là thiên phú và năng lực thì bình tĩnh là điều không thể thiếu. Điều này quan hệ đến cục diện chiến đấu để phán đoán và ứng phó. Nếu hành động thiếu bình tĩnh sẽ khiến người điều khiển cơ giáp gặp nguy hiểm, đồng thời cũng liên lụy đến đồng đội. Mà biểu hiện vừa rồi của cô chính là một chuỗi hành động không tỉnh táo. Cô lúc đó chỉ có một mong mỏi duy nhất là đánh trúng cha Lăng một cái, đó là thần cấp sư sĩ, là thần trong thế giới cơ giáp đó...

"Còn một điểm quan trọng hơn mà con đã quên, trong truyền thừa, chắc cha có nhấn mạnh, bất luận là kỹ năng gì thì trụ cột mới là quan trọng nhất" Cha Lăng rất hài lòng khi Lăng Lan thừa nhận sai sót, ông thở nhẹ một hơi, khẩu khí cũng dịu đi không ít.

"Vừa rồi không phải là động tác trụ cột trong khống chế cơ giáp cao cấp sao?" Cô kinh ngạc hỏi.

"Những động tác vừa rồi là động tác trụ cột sao? Đó là những động tác được nghiên cứu dành riêng cho cơ giáp cao cấp, nếu bây giờ con dùng cơ giáp cao cấp cha còn miễn cưỡng đồng ý quan điểm của con. Nhưng bây giờ con đang dùng cơ giáp cao cấp sao?" Cha Lăng hỏi ngược lại lần nữa.

Lăng Lan bị hỏi đến á khẩu. Có lẽ đối với cao cấp cơ giáp mà nói thì đây là trụ cột, nhưng đối với cơ giáp trung cấp thì đây tuyệt đối là những kỹ năng thuộc loại có yêu cầu cao, quả thật không có quan hệ nào với trụ cột khống chế.

doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Chân Lý Khống Chế
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 301: Chân lý khống chế
07/09/2017
Thấy Lăng Lan đã tỉnh ngộ, Lăng Tiêu tiếp tục nói "Còn nữa, nếu muốn cơ giáp phát huy chiến lực lớn nhất thì nhất định phải dùng đến các chiêu thức hoa lệ đó sao? Lăng Lan, con có nghĩ tới vấn đề này chưa?"
00:00 / 00:00

Nghe vậy Lăng Lan thoáng hoang mang, không phải dùng những chiêu thức có độ khó cao thì kẻ địch càng khó đối phó với mình sao? Đây chính là tiêu chuẩn được cộng đồng cơ giáp tán thành mà, sao lúc này cha Lăng lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ giới cơ giáp đã sai lầm rồi sao? Hoặc là do Lăng Tiêu nghĩ sai?

Cô trực tiếp bác bỏ ý nghĩ Lăng Tiêu sai, nếu lý giải của Lăng Tiêu có vấn đề thì làm sao mà ông đạt được đến thần cấp sư sĩ chứ. Nghĩ đến việc Liên bang thiếu thần cấp sư sĩ đến nghiêm trọng, Lăng Lan không khỏi nghĩ thầm "Chẳng lẽ phương pháp khống chế cơ giáp được toàn thế giới đồng ý lại sai sao? Cho nên người có thể thăng đến Thần cấp sư sĩ rất ít, mà cha cô may mắn giác ngộ nên có sự lý giải giải chính xác, từ đó mới có thể thăng tới thần cấp khi tuổi còn trẻ như vậy, Thần cấp sư sĩ trẻ tuổi nhất toàn Liên Bang."

Nghĩ đến khả năng này, cả người Lăng Lan khẽ run, có vẻ cô sắp tiếp xúc đến chân lý khống chế cơ giáp chân chính. Khó trách người ta hay nói, chân lý vĩnh viễn luôn nằm trong tay của số ít người...

Nhìn hai mắt con gái tỏa ra thần thái rực rỡ, Lăng Tiêu biết con mình đã suy nghĩ cẩn thận, ông tiếp tục chỉ điểm "Con chắc là đã nghe qua "tỉnh phiền giản lược" rồi chứ? Trong cơ giáp khống chế cũng có thể dùng bốn chữ này để biểu đạt"

"Có phải ý là động tác đơn giản nhất mới mang đến uy lực lớn nhất?" Lăng Lan nhíu mày hỏi lại.

"Đúng, nhưng con nói vẫn chưa hết ý, phải nói là chỉ có đem khống chế cơ giáp trở thành một phần của cơ thể con, tiêu hao sức lực ít nhất mà phát huy ra uy lực lớn nhất mới là yêu cầu người khống chế phải làm được" Lăng Tiêu nói ra những gì mình hiểu "Còn nữa, những kỹ năng cao cấp cũng không phải không quan trọng, nhưng nó chỉ được dùng cho những tình huống đặc biệt như là lúc tính mạng nguy hiểm, liên quan đến sống chết. Còn bình thường, nếu có thể dùng khống chế trụ cột đơn giản để giải quyết đối thủ thì cần gì phải lãng phí chứ sức lực cho các kỹ năng cao cấp chứ?"

Lúc trước, khi ông thoát khỏi hố đen, đối mặt với kẻ địch bao vây trùng trùng, ông chỉ có thể sử dụng kỹ năng cao cấp nhất của mình để khiến cho kẻ địch kinh sợ, là hiện thực buộc ông phải sử dụng chiêu thức hoa lệ đó, nhưng khả năng tiêu hao năng lượng của chiêu thức đó lại làm ông đau lòng gần chết, cho dù cơ giáp thần cấp có thể bổ sung năng lượng từ tinh tú xung quanh nhưng sau khi phát ra kỹ năng có uy lực quần công hai lần thì đã khiến cho cơ giáp của ông tiêu hao đến mức báo động đỏ... Nhưng Liên bang lại đạt được thắng lợi cuối cùng cho nên tiêu phí này, Lăng Tiêu coi như đáng giá.

Vì có liên quan đến đại cục nên ông mới khống chế như vậy, còn nếu đối mặt với những kẻ tép riêu, Lăng Tiêu khẳng định không bao giờ làm ra lựa chọn đó. Phải biết rầng, đối với người khống chế cơ giáp mà nói, một khi cơ giáp hao phí hết năng lượng thì cũng đồng nghĩa với sự tử vong. Đây không phải là chuyện mà một cơ giáp sĩ ưu tú nên làm, một cơ giáp sĩ ưu tú phải vừa giải quyết đối phương, đồng thời có phải bảo vệ chính mình. Chỉ có giữ được mạng sống thì mới có thể giết thêm nhiều kẻ địch hơn nữa.

Lăng Tiêu không hề tác thành việc trở thành người anh hùng huy hoàng chỉ trong một phút, điều đó không đáng giá, chỉ có sống sót mới là vương đạo của một cơ giáp sĩ ưu tú, tất nhiên không tính những kẻ đào binh.

Khi thấy con mình đi theo con đường tăng uy lực kiểu hoa lệ, làm cha, Lăng Tiêu ngay lập tức nhìn ra vấn đề. Đây cũng là bệnh chung của cơ giáp sĩ toàn Liên bang, mọi người đều cho rằng chỉ có uy lực cực đại của chiêu thức mới đại biểu cho cơ giáp sĩ cường đại. Trên thực tế, ý tưởng này rất sai lầm. Trên chiến trường, những chiến sĩ sống sót cuối cùng thoạt nhìn đều có thực lực phổ thông, lại có trụ cột vững chắc mới dần trưởng thành trở thành cường giả một phương.

Còn những thiên tài kinh diễm, có được vô số kỹ năng cao cấp hoa lệ, nhưng lại sớm lụi tàn trên chiến trường. Nguyên nhân là do hao phí hết tài nguyên hoặc hỏng cơ giáp mà cuối cùng bị địch giết chết.

Lời nói của Lăng Tiêu làm Lăng Lan bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Chính xác, dù đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ nhất thì mấu chốt vẫn là bảo vệ được chính mình. Còn kiểu sống thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt thì không phải kiểu sống mà cô hướng tới, từ trước đến nay Lăng Lan nghĩ chỉ cần an ổn tự do sống sót là được, cô không muốn mình trở thành một người được khắc trên tấm bia ghi công những anh hùng đã hy sinh vì tổ quốc.

Suy nghĩ cẩn thận, cô nghiêm túc nói với cha "Dạ vâng, về sau con sẽ thay đổi phương thức tác chiến. Cảm ơn cha đã chỉ điểm". Để bản thân khống chế cơ giáp sống sót qua chiến trường mới là yêu cầu của cô, mới đáng giá!

Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng Lăng Lan biết đây chính là điều tâm đắc nhất trong khống chế cơ giáp của cha Lăng hơn ba mươi năm qua, cực kỳ trân quý. Ở trong đó, Lăng Lan cảm nhận được tình cảm yêu thương nồng đậm của cha, điều đó khiến lòng cô vô cùng cảm động. Nhưng cô từ trước đến giờ đều lạnh lùng nên không thể làm ra những hành động quá mức nhiệt tình, chỉ có thể nói ra một tiếng cảm tạ đơn sơ.

"Tốt, đã rõ là được rồi. Bây giờ con thi triển trụ cột khống chế cho cha xem, hy vọng đừng có làm cha quá thất vọng!" Lăng Tiêu đương nhiên cảm nhận được sự cảm kích từ câu nói của Lăng Lan, khóe miệng ông đầy ý cười, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm khắc như cũ. Lúc này, vì để cho tương lai con gái sống sót trên chiến trường ông chỉ có thể lựa chọn làm một nghiêm sư thay vì một từ phụ.

"Vâng, cha" Lăng Lan trả lời. Sau đó cơ giáp liền làm ra một tư thế cực kỳ đơn giản mà mọi ngươi ai ai cũng biết.

Đang đứng bên ngoài xem, hai người Lý Lan Phong và Triệu Thuân thấy trung cấp cơ giáp bỗng nhiên thay đổi phương thức tấn công, từ kỹ năng hoa lệ phức tạp chuyển thành đơn giản trụ cột dễ hiểu."Lan Phong, có phải họ đã chuyển sang khảo hạch động tác trụ cột?" Triệu Thuân nhìn những động tác quen đến mức không thể quen hơn, nhịn không được nghi ngờ hỏi.

Lý Lan Phong quyết đoán trả lời "Đúng vậy!" Động tác trụ cột là những động tác mà anh quen thuộc nhất, đó là những thứ mà anh đã luyện tập cùng với cơ giáp thỏ, thậm chí hai người còn cùng nhau luận bàn rất nhiều lần xem ai nhanh hơn, hoàn mỹ hơn. Không nghĩ đến sau nhiều năm, anh lại nhìn thấy hình ảnh xưa kia, khiến anh nhớ lại cảnh xưa mình thường vụng trộm xem cơ giáp thỏ luyện tập...

Trong khi Lý Lan Phong hoảng hốt, thì cơ giáp trung cấp bắt đầu động. Sử dụng kỹ thuật cơ bản ngoại bát bôn chạy, là kỹ năng trụ cột chuyên dùng để chạy nhanh, đồng thời nó có thể làm cơ giáp thi triển thêm một chiêu thức khác. Có điều kỹ thuật này không được các cơ giáp sĩ ưa chuộng vì trông rất thô lỗ khó coi, cho dù kỹ năng có hai năng lực là tốc độ và né tránh thì mọi người vẫn vô ý bỏ qua không luyện.

Về sau, lại càng là những kỷ năng cao hơn như ảo ảnh lưu quang, Gamma xoay chuyển, những kỹ năng này lại càng khó "được" các cơ giáp sĩ cao cấp thực hiện.

"Không thể nào. Tốc độ của cậu ta làm sao mà nhanh được như vậy?" Triệu Thuân đột nhiên la to khiến Lý Lan Phong đang chìm trong hoảng hốt cũng phải bừng tỉnh. Anh chăm chú nhìn nhìn, quả nhiên, trung cấp cơ giáp đang sử dụng kỹ năng trụ cột ngoại bát bôn chạy. Mà tốc độ đó cũng không chậm hơn tốc độ cùng lắc mình của anh la bao, thậm chí có thể nói còn cao hơn một bậc, đây cũng là lý do khiến Triệu Thuân kinh hô.

"Tấn công rồi, đây là thuật mãnh đánh đơn giản nhất mà". Chỉ thấy trung cấp cơ giáp dùng thuật bôn chạy chạy vòng quanh vương cấp sư sĩ rồi đột ngột vươn hai nấm đấm, lưu loát mà đánh về phía đầu của đối phương, không có nửa phần ngụy trang.

"Công kích đơn giản vậy làm sao đánh trúng đối phương được?" Triệu Thuân oán hận nói, rõ ràng là có thể dùng những kỹ thuật phức tạp hơn nhưng lại đi dùng chiêu thức không có hiệu quả này.

Quả nhiên, vương cấp cơ giáp nâng một tay lên chặn lại, lúc này tay của trung cấp cơ giáp vừa chạm liền thu về, ngay lập tức hai chân hung hăng đạp mạnh qua... Thoạt nhìn phương thức dùng tay để tấn công không có ngụy trang gì nhưng kỳ thật nó chính là đòn ngụy trang, sát chiêu chân chính của cơ giáp trung cấp thật sự đến từ hai chân.

"Đây là trụ cột thải đạp thuật! Trời, đến cùng là cậu ta muốn làm gì?" Triệu Thuân nhịn không được ôm đầu khóc thét, anh muốn xem một trận chiến chỉ đạo chứ không phải là một trận khảo hạch trụ cột, cái này mà là công kích sao?

Bình thường Lý Lan Phong sẽ luôn trả lời những câu hỏi cho Triệu Thuân, nhưng lúc này anh lại im lặng dị thường. Trong khoang khống chế, vẻ mặt Lý Lan Phong đầy vẻ khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được...

"Đây là thói quen công kích của cơ giáp thỏ, cũng chính là sáng tạo độc đáo của riêng cậu ấy, một khi gặp vấn đề khó thì cậu ấy hay xuất ra chiêu này..." Chiêu thức quen thuộc bảy năm trước lại hiện về trước mắt khiến Lý Lan Phong thập phần kích động đồng thời cũng một bụng hồ nghi...

Lăng Lan bất ngờ tung chân làm Lăng Tiêu có chút ngoài ý muốn, bởi vì thải đạp thuật không phải là kỹ năng công kích mà là phối hợp với ngoại bát bôn chạy, một kỹ năng trụ cột thay đổi phương hướng kết hợp với tốc độ. Kể từ khi ngoại bát bôn chạy không có người sử dụng thì thải đạp thuật cũng bị cơ giáp sĩ lãng quên.

Thấy con mình sử dụng thải đạp thuật Lăng Tiêu cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, nhưng vấn đề ở chỗ là Lăng Lan đã thay đổi kỹ thuật này, đem thải đạp thuật dung hợp thành đòn công kích mới là điều khiến Lăng Tiêu kinh ngạc, thậm chí là một loại kinh hỉ. Điều này nói lên con gái của ông đã nắm giữ động tác trụ cột đến mức cực hạn nên mới thành công thay đổi nó thành một kỹ thuật tấn công sao? Hay có thể nói, trong truyền thừa của ông, Lăng Lan đã luôn ghi nhớ trong lòng, học trụ cột cực kỳ vững chắc.

"Không sai!" Cha Lăng không hề keo kiệt khen ngợi con nhà mình, hai tay đón chân Lăng Lan đang đạp tới.

"Oành" Vang lên một tiếng nổ, trung cấp cơ giáp vì va chạm mà bay ngược ra ngoài, Lăng Tiêu cũng vì lực lượng kinh người của thải đạp thuật mà thân thể hơi lay động một chút.

"Cái này không đơn giản chỉ là thải đạp thuật..." Lăng Tiêu kinh ngạc. Không lẽ con gái ông có tăng thêm một ít kỹ năng đặc biệt nào vào trong chiêu thức hay sao?

Không đợi Lăng Tiêu hết kinh ngạc, một việc càng đáng kinh ngạc hơn đã diễn ra, tốc độ bay ngược ra ngoài của cơ giáp trung cấp còn nhanh hơn so với tốc độ tấn công vừa rồi, trên không trung, Lăng Lan làm một cú xoay người, không thèm khống chế cơ giáp, tùy ý bay tới hướng bức tường của mật thất ...

Chương 302: Bảy năm trước

"A a a, cậu ta sắp tông tường rồi!" Cho dù đang bất mãn vì phải xem cuộc chiến khảo hạch động tác trụ cột, Triệu Thuân vẫn lo lắng kinh hô khi thấy cơ giáp trung cấp đang bay về phía bức tường với tốc độ cao.
00:00 / 00:00

Chỉ có Lăng Tiêu và Lý Lan Phong ánh mắt đồng thời chợt lóe, nhưng ý nghĩ lại không đồng nhất.

Cha Lăng biết rõ con mình không hề yếu, ông tin chắc con gái sẽ không biểu diễn tiết mục tông tường thảm khốc cho mình xem. Còn trong lòng Lý Lan Phong thì chắc canh đây chính là kỹ năng "Thỏ thiên đặng" của cơ giáp thỏ. Thông thường, ở thời điểm dùng tốc độ cao có vẻ như là không khống chế được, cơ giáp thỏ sẽ xài chiêu này để thay đổi cục diện.

Quả nhiên, khi cơ giáp trung cấp sắp va vào thì cơ giáp liền xoay người, đem đùi hung hăng đập vào vách. Chỉ nghe "Oành" một tiếng nổ, toàn bộ căn phòng kịch liệt bừng sáng, suýt chút đem hai tên đang quan chiến chấn bay.

Mà cơ giáp trung cấp nương theo lực lượng chấn ngược trở lại, tựa như tia chớp đánh về hướng vương cấp cơ giáp đang đứng ở trung tâm lôi đài.

Triệu Thuân cùng Lý Lan Phong cũng nhanh chóng ổn định lại cơ giáp, khi bọn họ đứng vững thì quay nhìn về phía lôi đài đã thấy cơ giáp trung cấp đang xẹt qua xẹt lại như thiểm điện trong mật thất.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Tiếng hai cơ giáp va chạm nhau kịch liệt như mưa rền gió dữ. Một cơ giáp nhanh như điện khiến người xem không nhận ra được quỹ tích vận động, còn cơ giáp còn lại thì bất động, vững như Thái Sơn đứng giữa lôi đài, gặp chiêu chiết chiêu...

"Đây là thải đạp thuật, giẫm lên vô số lần..." Triệu Thuân nhìn chăm chú hơn mười giây liền thấy mắt mình chát chát, thậm chí còn có một tia đau đớn, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ đôi mắt. Lúc này, tốc độ của cơ giáp trung cấp đã vượt qua tốc độ mà thị lực có thể chấp nhận được.

"Ừ, là thải đạp thuật..." Nhưng đó không đơn giản là thải đạp thuật, bằng không vương cấp cơ giáp cũng không lặng lẽ thay đổi tư thế đứng ở đó. Do Triệu Thuân sơ suất không để ý chứ Lý Lan Phong vẫn thấy rõ, ban đầu cơ giáp đứng thẳng, lúc này cũng đã tách hai chân ra, đầu gối hơi gấp khúc, đây là tư thế chuyên dụng để ổn định thân thể. Có thể thấy được, cơ giáp trung cấp đánh lên vương cấp cơ giáp một lực lượng rất lớn, khiến cho cơ giáp vương cấp không thể không xuống tấn tiến hành phòng ngự.

Mà người có thể đem thải đạp thuật vận dụng thành thạo như vậy, trong trí nhớ của Lý Lan Phong chỉ có mỗi cơ giáp thỏ là làm được. Chẳng lẽ người mà anh tìm kiếm suốt bao năm qua lại chính là vị cơ giáp trung cấp sĩ này hay sao? Với thực lực của cơ giáp thỏ thì khẳng định là sẽ không có chuyện đến giờ vẫn là cơ giáp trung cấp. Lý Lan Phong thấy nghi vấn của mình dường như sắp có lời giải, ấy vậy mà lại sinh ra thêm nhiều nghi vấn mới...

Đang lúc Triệu Thuân dụi dụi mắt, Lý Lan Phong nghi hoặc ngẫm nghĩ thì hai cơ giáp kia tiếp tục va chạm kịch liệt lần nữa. Cơ giáp trung cấp rơi xuống một góc đài, theo quán tính bay về trước năm bước mới ổn định thân thể đứng vững lại.

Có lẽ đã quá quen với việc tăng và giảm tốc độ nên cơ giáp trung cấp cũng rất thoải mái, không gặp bất cứ khó khăn nào. Điều này chứng minh tình huống đã được cơ giáp trung cấp tính toán ra từ trước.

Hai người đang quan chiến nhìn nhau, không hiểu vì sao dưới tình thế tốt vậy mà cơ giáp trung cấp lại ngừng tấn công. Tinh thần Lý Lan Phong hơi động, anh nhớ cơ giáp thỏ từng nói qua, loại giẫm đạp tốc độ cao này đối với cơ giáp tổn hại rất lớn, cơ giáp thực tập duy trì không được lâu, không lẽ cơ giáp trung cấp cũng vậy?

"Con đã nhận ra?" Lăng Tiêu mặt đầy ý cười vừa thu lại tư thế phòng thủ vừa hỏi con gái.

"Vâng, cảm ơn cha đã chỉ điểm" Lăng Lan cảm kích trả lời. Vừa rồi cô vận dụng động tác quen thuộc lưu loát vô cùng, thậm chí là cực kỳ tùy ý.

Mặc kệ tốc độ cao vẫn là lực công kích lớn, không hề kém hơn so với dùng kỹ năng cao cấp. Do khống chế còn dư lực nên không phải dốc hết sức như khi dùng kỹ năng cao cấp, đồng thời cơ giáp cũng không cần phải gánh vác cường độ cao nên không hề tổn hại gì.

Lúc này Lăng Lan khắc sâu lĩnh ngộ ý nghĩa về câu nói lúc trước của cha Lăng, cô hoàn toàn ngừng công kích vì mục đích đã đạt được, đánh nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì, chỉ tổ tốn thời gian vô ích.

Lăng Tiêu nghe con gái nói thì ý cười càng đậm, ông biết rõ con ông đã làm sáng tỏ vấn đề, lần nữa chứng minh năng lực lĩnh ngộ của con gái nhà ông tuyệt đối là siêu cấp.

"Thải đạp thuật của con hẳn là có thêm một ít kỹ năng đặc thù, sao con lại nghĩ đến điểm này?" Lăng Tiêu cực kỳ tò mò, phải biết rằng lúc nhập môn khống chế cơ giáp, cơ giáp sĩ chỉ biết cứng nhắc hoàn thành khóa học, chẳng bao giờ tiến hành dung hợp các kỹ năng khác. Con ông làm được điều này không thể không làm ông kinh ngạc, lúc trước ông cũng không có làm được như vậy.

"Nhân duyên trùng hợp thôi. Lúc trước, khi con vừa học khống chế cơ giáp, con có gặp một người bạn cũng vừa nhập môn, anh ta là một thiên tài, mỗi động tác đều làm hoàn mỹ vô cùng nhuần nhuyễn. Thành tích của anh ta rất tốt, con so với anh thì kém xa. Con không phục, tại sao anh ta làm được mà con không làm được nên quyết định đề cao tốc độ cùng các động tác khác luyện đến hoàn mỹ. Trong lúc vô tình con đem kỹ năng dùng chân trong thể thuật áp dụng lên cơ giáp, không nghĩ đến hiệu quả rất khả quan, vì thế liền nghiêm túc nghiên cứu... " Cô giấu mất một phần sự thật, đem sự tình lúc trước quen cơ giáp báo kể cho Lăng Tiêu nghe...

Trong lúc kể, cô cũng hiểu ra, mình đối với khảo hạch khống chế trụ cột có thể dễ dàng thuận buồm xuôi gió nắm vững đều là nhờ công lao của cơ giáp báo. Có đối phương làm bạn khiến giai đoạn luyện tập buồn tẻ đã trở nên thú vị hơn. Nhắc tới mới nhớ, trong trụ cột khống chế cũng chỉ có mỗi đoạn khảo hạch trụ cột này là cô nắm vững nhất, nó tựa như một bản năng của chính cô, vì vậy mà khi Lăng Tiêu yêu cầu, cô không hề nghĩ ngợi đã lựa chọn nó để thi triển.

Sau khi hiểu rõ, Lăng Tiêu liền chuẩn bị logout. Tuy ông không để ý đến thành tích khảo hạch quân giáo, nhưng là người dẫn đầu đoàn khảo hạch, ông phải quan tâm đến thành tích một chút, nếu không sẽ bị cao tầng quân giáo nghĩ Quân đoàn Hai mươi ba của ông không xem trọng Đệ nhất nam sinh Quân giáo... Vì tương lai có thể dễ dàng đưa con gái cưng nhà mình về Quân đoàn Hai mươi ba, ông cũng sẽ duy trì mối quan hệ tốt với Quân giáo.

Cha Lăng sau khi tạm biệt xong thì logout tại chỗ. Lần tới nếu đăng nhập, cơ giáp sẽ tự động xuất hiện ở sảnh của tiệm cơ giáp cách đấu này. Lăng Lan có yêu cầu chỉ đạo thì ông cũng sẽ không tốn sức để đi kiếm...

Lý Lan Phong thấy vương cấp cơ giáp biến mất liền biết bọn họ phải rời đi rồi. Trong một giây xúc động, anh lập tức tiến lên chuyển sang kênh thường trò chuyện "Xin chào! Cậu có thể chờ một chút được không?"

Lăng Lan cũng dư định logout, nghe vậy liền tạm dừng, ngẩng đầu nhìn cơ giáp cao cấp vừa lên tiếng.

Thấy cơ giáp trung cấp trầm mặc nhìn mình chăm chú, Lý Lan Phong chần chờ một chút nhưng vẫn kiên định hỏi, bởi vì anh không muốn mất cơ hội một lần nữa "Xin hỏi, bảy năm trước, cậu có từng đi qua thế giới ảo ở Kinh đô Hành tinh Xanh hay không?"

"Hành tinh Xanh? Kinh đô?" Lăng Lan vẻ mặt mờ mịt hỏi. Bảy năm trước, quả thật cô và Tiểu Tứ từng vụng trộm trốn đến một thế giới ảo, nhưng mà khi đó Tiểu Tứ hình như là đưa cô đến Kinh đô của Hành tinh Doha mà.

"Á, lão đại... Tôi quên nói cho cô biết, lúc trước chúng ta đi thành Kinh đô, không cẩn thận chọn nhầm Hành tinh Xanh ..." Nghe cao cấp cơ giáp hỏi, Tiểu Tứ ngại ngùng khai thật với Lăng Lan.

Cô nghe thế liền cảnh giác "Anh ta làm sao biết được bảy năm trước chúng ta từng đi Hành tinh Xanh? Chẳng lẽ ta làm lộ sơ hở ở chỗ nào sao?"

Tiểu Tứ vừa nghe cũng khẩn trương lên. Đúng vậy, lúc đó nó và lão đại vụng trộm chuồn đi làm sao có thể bị người khác phát hiện? Tiểu Tứ lập tức cảm ứng lực lượng tinh thần của đối phương...

"Hửm?" Lý Lan Phong hơi nhíu mày, anh có cảm giác xung quanh có chút khác thường, có điều lại không thể nói ra nguyên cớ. Anh cẩn thận trực tiếp dùng hư năng lực bảo hộ tinh thần lực của mình ngay. Không cần biết anh có đa tâm hay không, trước hết bảo vệ chắc bản thân cái đã.

"A... năng lượng này rất quen thuộc..." Tiểu Tứ cảm nhận được hư năng lực của bạn học Lý, nhất thời kinh hô một tiếng, nhanh chóng trở về ý thức hải của Lăng Lan. Anh lập tức lục lọi kho tin tức về năng lượng, đối chiếu xong thì phát hiện ra đó là cơ giáp báo và cũng chính là hư năng lực giả mà lúc trước bọn họ từng gặp gỡ.

"Lão đại, là người quen!" Tiểu Tứ kích động trả lời. Do Lăng Lan đã cấm nó chủ động tra xét tinh thần lực người khác nên Lý Lan Phong ở đây đã lâu mà Tiểu Tứ cũng không phát hiện ra. Tất nhiên một phần cũng là do nó đang giúp đỡ Lăng Lan khống chế cơ giáp, không rãnh mà dòm ngó lung tung.

"Ai?" Cô tò mò nhíu mày hỏi.

"Cơ giáp báo, cũng chính là hư năng lực giả mà chúng ta gặp khi xem cách đấu đó". Tiểu Tứ hưng phấn trả lời.

"Là anh ta..." Lăng Lan ngạc nhiên. Có cần linh dữ vậy không. Mới vừa nói về anh ta với cha Lăng, không nghĩ tới vậy mà anh tại lại xuất hiện thật. Xem ra cô cùng cơ giáp báo này đúng là có duyên phận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro