phần 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
319
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 318: Tiến vào chủ hạm!
“Bởi vì tôi là một hacker.” Lý Lan Phong không chút do dự đem một thân phận khác của mình nói cho mọi người.
Lăng Lan nghe đến đó, động tác trong tay hoãn hoãn, nhưng rất nhanh lại kiên định mà chém xuống, trong khoảng thời gian này, cô cũng đã phá được thêm mấy chục tầng của cánh cửa, tình huống của thanh kiếm Bất Hối mà cô cầm trên tay cũng đang có tình huống không ổn, nhưng lúc này Lăng Lan không có thời gian đi đau lòng, dù sao khi đối mặt với nguy hiểm liên quan đến tánh mạng, hết thảy còn lại đều là mây bay.
“Nếu các người không tin, có thể dò hỏi phòng khống chế chiến hạm vận tải.” Lý Lan Phong nhìn mọi người nửa tin nửa ngờ, thập phần bình tĩnh mà kiến nghị nói.
Ngay lập tức, không ít cơ giáp dừng hoạt động trong tay lại, bắt đầu liên lạc phòng khống chế chiến hạm, sau khi được xác nhận tình huống hiện tại, tất cả mọi người kinh hoảng.
Tay đặc cấp sư sĩ sau khi hỏi phòng khống chế chiến hạm liền hỏi Lý Lan Phong: “Cho dù không thể thoát khỏi phạm vi khống chế của bão từ thì sao, chỉ bằng nguồn năng lượng nhỏ của cơ giáp thì cũng không thể nào vượt được phạm vi của bão, như vậy còn không bằng ở lại trên chiến hạm, càng an toàn hơn.”
“Đáng tiếc, vận tốc của chiến hạm quá chậm……” Lý Lan Phong nghe hỏi thì trả lời, đặc cấp sư sĩ tựa hồ nghĩ tới cái gì, thu hồi vũ khí trong tay rồi nói với Lăng Lang: “Ở đây tôi có một khẩu súng ánh sáng, có lẽ sẽ giúp được một chút.”
Lăng Lan quyết đoán lui lại ý bảo đặc cấp sư sĩ tiến lên, có thể tiết kiệm một giây, bọn họ liền an toàn nhiều hơn một phần.
Đặc cấp sư sĩ quyết đoán đem khẩu súng treo sau lưng ra, nhắm ngay vị trí mà Lăng Lan đã phá nãy giờ rồi liên tiếp nổ súng, anh ta không chút bủn xỉn mà giữ nguyên hành động bắn ra, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, toàn bộ năng lượng của khẩu súng đã bị sử dụng hết.
Lúc này, vị trí phá trên cánh cửa đã bị phá gần bảy tám phần, Lăng Lan đang chuẩn bị tiến lên tiếp tục phá cừa thì Cơ Vô Bất Tu đột nhiên mở miệng nói: “Để tôi thử lại xem.”
Lăng Lan ngạc nhiên, Cơ Vô Bất Tu còn có át chủ bài sao? Thoạt nhìn thiên tài cải tạo quả nhiên không thể coi thường.
Chỉ thấy hai quả đạn pháo từ đầu cơ giáp phóng ra, đây là pháo quấy nhiễu được trang bị sẵn trên cơ giáp, mà loại vũ khí kém nhất được trang bị cho cơ giáp, tất cả các cơ giáp đều ít khi sử dụng loại pháo này. Không nghĩ tới Cơ Vô Bất Tu lại lựa chọn dùng nó để công kích.
Tay đặc cấp sư sĩ lộ ra một tia thất vọng, chỉ có mày Lăng Lan giương lên, bởi vì cô thấy rất rõ ràng, loại pháo bắn ra từ phần đầu của Cơ Vô Bất Tu tuyệt đối không phải loại pháo quấy nhiễu, cho dù ngoại hình có chút tương tự, nhưng hoả nhãn kim tinh của Lăng Lan vẫn như cũ, nháy mắt nhìn ra chỗ bất đồng.
Quả nhiên, khi pháo đánh trúng cánh cửa thì một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, nó át luôn tiếng kinh hô của những cơ giáp có mặt trên chiến hạm.
Cửa khoang nổ mạnh một tiếng, vết nứt bắt đầu lan rộng ra. Lăng Lan thấy thế liền quyết đoán mà ra chân, đem cửa khoang đá văng ra ngoài.
Áp suất trong khoang thuyền bị thay đổi đột ngột, không ít cơ giáp không đứng vững mà đập lên thành chiến hạm, thậm chí có những cơ giáp do đứng quá gần cửa nên ngay lập tức bị cuốn bay ra ngoài, trở thành một ngôi sao trong vũ trụ, chợt léo rồi vụt tắt.
Lăng Lan nhìn những người bị cuốn ra khỏi chiến hạm bay vào vũ trụ, nhìn bóng dáng họ dần mất hút rồi lóe lên ánh sáng tím, cô biết những người đó đã kết thúc sinh mệnh trong cơn bão từ, lúc này cô quay lại nhìn đồng bọn của mình, tất cả đều đã lui lại phía sau.
“Dùng toàn năng lượng đẩy xuống động cơ, mở tốc độ tối đa của cơ giáp.” Lăng Lan ra lệnh rồi cùng tiểu đội của mình lao ra khỏi chiến hạm vận chuyển.
“Tên đặc cấp sư sĩ kia đi theo chúng ta.” Vẫn luôn đứng áp trận đằng sau, Tạ Nghị nhanh chóng nhắc nhở mọi người.
“Không cần phải quan tâm đến hắn ta.” Lăng Lan ném xuống một câu, cô nhìn tốc độ đã dần dần chậm lại của Cơ Vô Bất Tu liền phân phó Tề Long: “Cận Chiến, nhớ hỗ trợ Cơ Vô Bất Tu.” Tốc độ của những người khác hiện tại xem ra cũng chưa có vấn đề gì.
“Tiểu Tứ, chủ hạm chỉ huy còn cách chúng ta bao xa?” Lăng Lan hỏi Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ trả lời: “Với tốc độ hiện tại của chúng ta thì chỉ cần mười chín phút bốn mươi bảy giây là có thể đuổi kịp. Bất quá, nhắc nhở lão Đại một chút, bão từ có thể nổ trước thời gian dự đoán.”
“Ngươi đoán còn bao lâu nữa?” Lăng Lan chau mày.
“Rất có thể chỉ còn mười tám phút.” Tiểu Tứ trực tiếp đem thời gian mình mới tính được báo lại với Lăng Lan, bởi vì đây chỉ là thế giới ảo nên Tiểu Tứ dù lo lắng nhưng cũng không quá mức.
Thật xui xẻo! Lăng Lan nghe Tiểu Tứ trả lời nhịn không được thô lỗ nói một câu. Tuy rằng ở thế giới ảo tử vong không phải là chuyện lớn gì, chỉ là rớt chút cấp bậc và tích phân, cùng lắm thì làm lại từ đầu, nhưng Lăng Lan không muốn bởi vì như vậy mà từ bỏ, trong lòng cô đem tất cả những chuyện xảy ra ở thế giới ảo đều trở thành thật, đặt nó giống như những nhiệm vụ mà cô vẫn thường làm trong không gian học tập. Chỉ có dùng loại ý tưởng này để bức bách chính mình thì mới có thể tìm được đường sống, hoàn thành những nhiệm vụ căn bản không thể thực hiện.
Còn có một chút, Lăng Lan cũng không hy vọng các bạn nhỏ của cô sẽ dưỡng ra loại tâm tình không sợ chết trong thế giới ảo. Phải biết rằng, khi tiến vào chiến trường thật sự thì loại tâm tính này chính là một tai họa ngầm rất lớn. Chỉ có khắc cốt ghi tâm việc sinh mạng chỉ có một thì mọi người mới có thể cẩn trọng, cẩn thận, cố gắng tìm con đường để được sống tiếp.
Lăng Lan tin tưởng, thế giới ảo sở dĩ làm chân thật như thế, trừng phát khi tử vong nghiêm trọng như thế chính là vì mong các cơ giáp sĩ quý trong sinh mệnh trong thế giới ảo. Trên thực tế, thế giới ảo quả thật đã làm được điều này, vì không phải gặp tình huống bất đắc dĩ, ai cũng luyến tiếc từ bỏ sinh mệnh chính mình, đây cũng là lý do vì sao khi Lăng Lan phá cửa hạm vận chuyển, các chiến sĩ lại mãnh liệt oán hận đến như vậy.
“Bây giờ tất cả các cơ giáp hãy mở động cơ phụ siêu tải để tăng tốc độ lên mức nhanh nhất.” Lăng Lan quyết đoán hạ mệnh lệnh mới nhất, cho dù bây giờ cơ giáp có bị hư hao thì chỉ cần còn sống, tất cả đều là đáng giá.
“Được, lão đại!” Không có bất luận ai dị nghị, đồng thời hoàn thành thao tác của chính mình, tăng tốc độ của cơ giáp.
Mà Tề Long cùng Lạc Lãng không cần Lăng Lan phân phó, một trái một phải trực tiếp ôm lấy Cơ Vô Bất Tu. Động cơ đồng thời nổ vang, cùng nhau vọt lên trước trong vũ trụ.
Lý Lan Phong thấy thế ánh mắt chợt lóe, trong lòng anh thầm than đội viên của Thỏ con quả thật rất ăn ý, phần ăn ý này bây giờ anh không thể nào làm được, nhưng anh không chút nào nhụt chí, một ngày nào đó, anh có thể làm được điểm này.
Trước khi Lăng Lan hạ mệnh lệnh thì đã cho Tiểu Tứ đem lộ tuyến của chủ hạm chỉ huy chia cho mọi người trong tiểu đội, chỉ cần không phải là người mù đường thì chắc chắn không thể bay sai hướng.
Tên đặc cấp sư sĩ vẫn luôn bám sát phía sau tiểu đội Lăng Lan nhìn tiểu đội đằng trước lại tăng tốc lần nữa thì nhịn không được thầm mắng một tiếng, hắn không cần suy nghĩ lại lần nữa tăng tốc. Ngay từ đầu, tuy tiểu đội của Lăng Lan đã tăng tốc độ tối đa nhưng đối với cơ giáp đặc cấp mà nói, tốc độ đó vẫn có thể đuổi kịp, nhưng lúc này, khi nhìn thấy nhóm người đằng trước đang dần dần xa, tên đặc cấp sư sĩ cảm giác mình như không thể theo kịp dù đã cố gắng hết sức, thậm chí bởi vì phản ứng trễ mà bị đối phương bỏ xa một đoạn lớn. Trong lòng hắn âm thầm may mắn, may mắn chính mình là đặc cấp sư sĩ, nếu là cao cấp cơ giáp sĩ, chỉ sợ cũng này bị đối phương bỏ rơi.
Động cơ phụ siêu tải sau khi hoạt động được mười lăm phút thì cơ giáp của mọi người trong tiểu đội bắt đầu xuất hiện tình trạng hư hao, từ 15% đến 20%, nhưng với tốc độ hiện tại, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng của chủ hạm chỉ huy. Trong lòng mọi người không khỏi mà vui sướng, chỉ cần tiến hạm vào chủ hạm chỉ huy thì có nghĩa là bọn họ đã thoát khỏi hiểm cảnh,
Phút thứ 17, mọi người đã có thể tiếp cận chủ hạm, lúc này, một cánh cửa ở đuôi chủ hạm bắt đầu mở ra, nếu không phải Lăng Lan lại gửi một thông tin về vị trí của cánh cửa này thì có lẽ không ai trong tiểu đội phát hiện.
“Tình Nghĩa Vô Giá đi vào trước.” Lăng Lan dựa theo vị trí bay của mọi người trong tiểu đội mà sắp xếp thứ tự bay vào của mỗi người.
Người đầu tiên đi vào kỳ thật là người gặp nhiều nguy hiểm nhất, bởi vì không ai biết được tình huống trong đó là như thế nào, nhưng khi Lý Thì Du nhận được mệnh lệnh của Lăng Lan thì không hề nghĩ ngợi, trực tiếp điều khiển cơ giáp nhắm ngay cửa rồi giống như đạn pháo lao vào. Khi hai chân cơ giáp chạm vào đường trượt của cánh cửa, lửa bừng văng tung téo, giống như vì giảm tốc độ, Lý Thì Du đã dùng lòng bàn chân để tăng ma xát, chỉ là tốc độ khi sử dụng hệ thống siêu phụ tải quá nhanh, cho dù đã tăng ma sát nhưng tốc độ cũng không giảm bao nhiêu.
Mắt thấy cơ giáp của mình sắp đụng vào cánh cửa phong hộ thứ hai thì cánh cửa đó như cảm thấy được nguy hiểm mà bỗng mở ra, Lý Thì Du cứ như thế mà trượt đi vào. Cho dù tình huống của mình bây giờ không được khả quan nhưng Lý Thì Du vẫn chú ý tình huống phía sau mình, anh nghe được Lăng Lan mệnh lệnh Lăng Thiên Thùng Đựng Đồ chuẩn bị là người tiến vào tiếp theo.
Rất nhanh, Lý Thì Du trượt tới cánh cửa phòng hộ thứ ba, giống như khi gặp cánh cửa phòng hộ thứ hai, cánh cửa thứ ba này khi sắp đụng phải cũng tự động mở ra.
Lý Thì Du lúc này đã không có cách nào lại phân tâm xem xét tình huống phía sau, bởi vì qua hết ba cánh cửa phòng hộ thì cũng chính là đã tiến vào bên trong tinh hạm, đã tới sân tập họp của cơ giáp khi bắn ra ngoài vũ trụ.
Quả nhiên, khi anh phóng qua cánh cửa phòng hộ thứ ba thì nhìn thấy những biểu tình quỷ dị của những nhân viên công tác trên chủ hạm đang đứng ở hai bên sường, xem ra bọn họ vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy có cơ giáp tiến vào chủ hạm mà không có bất kỳ thông báo nào.
Thực nhanh, toàn trường phát ra tiếng thét chói tai, không ít nhân viên công tác nhảy xuống từ cơ giáp mà mình sửa chữa để chạy tới xem đến cùng có chuyện gì đang xảy ra.
Cánh cửa cuối cùng chính là lớp lót được hình thành từ nhiều sợi dây lo so nhằm phòng ngừa tình trạng cơ giáp do mất kiểm soát mà đánh trúng là hư chủ hạm. Lý Thì Du nặng nề mà đâm vào hàng dây, may mắn không chịu quá nhiều chấn động.
Không chần chờ, Lý Thì Du nương theo lực bắn ngược của lò xo mà bay ra sau tránh qua một bên, anh cũng không quên đằng sau còn có Lăng Thiên Bao Vây cũng đang tiến vào, anh thật sự không muốn trở thành lớp “thịt lót” cho người ta….
Lúc này, JMC của chủ hạm chỉ huy nhận được thông báo có người bất hợp pháp tiến vào chủ hạm thì lớn tiếng chất vấn: “Các người là ai, từ đâu tới?” Đồng thời, Lý Thì Du còn nhìn thấy không ít nhân viên công tác tay cầm vũ khí, vẻ mặt khẩn trương mà nhắm ngay Lý Thì Du.
“Không tốt, mặt sau còn có cơ giáp, tránh mau.” Không đợi Lý Thì Du trả lời, tiếng ma sát khủng bố từ phía sau liền truyền tới, những nhân viên công tác rất nhanh liền nhận ra, không chỉ có một cơ giáp đang trái phép đi vào chủ hạm của bọn họ.
Nhân viên công tác rất rõ ràng, những cơ giáp dùng tốc độ cao để tiến vào cửa thì không thể tự không chế được, nếu người điều khiển những cơ giáp đó không cẩn thận thì rất có thể trực tiếp làm cho những nhân viên như bọn họ chết hoặc bị thương, vì an toàn cho mạng sốc của chính mình, bọn họ cũng bất chấp có Lý Thì Du, tất cả nhanh chóng trốn vào khu vực an toàn.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
320
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 319: Vũ khí bí mật!
Edit: Tuyết Dung Hoa
Beta: Beheonhoxinh
Giây tiếp theo, cơ giáp của Lâm Trung Khanh đồng dạng đâm vào bên trong, cậu cũng giống như Lý Thì Du phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, điều khiển cơ giáp vọt qua một bên. Bởi vì đằng sau còn có bảy đồng bọn đang chờ để tiến vào.
Cứ thế một người rồi lại một người an toàn đột nhập vào bên trong chủ hạm, nhìn thấy "Cơ vô bất tu" dưới sự trợ giúp của Tề Long cũng thuận lợi đi vào, trong lòng Lăng Lan không khỏi buông lỏng, chỉ cần quân hạm lại phi hành thêm mấy phút đồng hồ là có thể thoát ly phạm vi nguy hiểm mà Tiểu Tứ đã tính.
Nhìn năng lượng cơ giáp đã gần cạn kiệt, Lăng Lan đối với người duy nhất còn lưu lại bên người "Niệm thiên từ người" nói: “Con Báo, cậu vào trước đi.” Có lẽ là tin vào năng lực của con báo nên Lăng Lan để "Niệm thiên từ người" là người cuối cùng ở lại bên mình.
"Niệm thiên từ người" trả lời một tiếng: “Được.” Nhưng không đợi anh điều khiển cơ giáp đi vào, tên đặc cấp sư sĩ vẫn luôn đi theo sau bọn họ đột nhiên điên cuồng tăng tốc, lướt qua bọn họ, bay nhanh về phía cửa rồi nhanh chóng trượt vào.
“Là Đặc cấp sư sĩ kia, thật quá vô sỉ.” Lý Lan Phong thấy thế, nhịn không được mở miệng mắng, đi theo bọn họ đến nơi này còn chưa tính, lại còn không hiểu được phép lịch sự cứ như vậy mà vô sỉ chen ngang.
Lăng Lan thấy thế cau mày, không nghĩ tới Đặc cấp sư sĩ kia lại lựa chọn thời gian trùng hợp như vậy, mười giây vừa rồi chính là khoảng thời gian tốt nhất, thật là đáng tiếc, con báo lần này bị trì hoãn chỉ có thể tiếp tục chờ. Mỗi một cơ giáp nhảy xuống thì cơ giáp tiếp theo phải cách mười giây mới có thể tiếp tục. Nếu không các cơ giáp sẽ dễ dàng va chạm lẫn nhau, một khi xảy ra va chạm, người điều khiển rất có thể sẽ bị trọng thương thậm chí là tử vong. Lăng Lan tuy rằng tức giận chiếc cơ giáp kia làm ra chuyện như vậy, nhưng cũng không vì vậy mà nóng vội mệnh lệnh con báo làm bừa.
Vì thế, Lăng Lan liền nói: “Con báo, chờ mười giây nữa đi.”
Hai người vừa tăng tốc bay theo quân hạm chỉ huy vừa chờ đợi mười giây trôi qua. Thời gian trôi qua, mười giây cũng sắp hết, Lăng Lan đang muốn mở miệng nói "Niệm thiên từ người" đi xuống thì liền nghe được trong không gian ý thức, Tiểu Tứ đột nhiên cả kinh kêu lên: “Lão đại, không tốt. Bão từ muốn nổ.”
“Cái gì? Không phải nói là mười tám phút sao? Còn vài giây nữa mà.” Lăng Lan nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, trăm triệu không nghĩ tới, thời gian Tiểu Tứ phỏng đoán lại trễ mất vài giây.
Không chờ Tiểu Tứ trả lời, Lăng Lan liền nghe trong khoang điều khiển vang lên từng đợt sóng từ quấy nhiễu. Quả nhiên, bão từ đã bùng nổ, nếu không sẽ không có việc bọn họ đã cách tâm bão từ xa như vậy mà lại phải chịu đựng sự quấy nhiễu cường đại đến thế.
Lăng Lan và Lý Lan Phong không hẹn mà cùng quay đầu lại, ở đằng xa, một màn sương mù màu tím giống như pháo hoa nở rộ, bùng nổ tạo thành vô số chấm nhỏ như những bông hoa tím, sôi nổi khuếch tán ra xung quanh, mỹ lệ đến vô cùng, làm cho người ta không thể tin được ở trong Tinh Không lại có một cảnh sắc mỹ lệ như vậy.
Nhưng Lăng Lan cùng Lý Lan Phong cũng không có cảm giác được vẻ đẹp đó. Bọn họ hoảng sợ nhìn những nơi mà dải hoa tím đó bao phủ, không còn lưu lại bất cứ thứ gì, chúng nó tràn lan với tốc độ cực nhanh, bắt đầu cắn nuốt những chiến hạm vận tải đi sau cùng. Ví như chiến hạm đã chở Lăng Lan lúc trước, tất cả đều biến thành một phần bụi bặm trong Tinh Không, không lưu một chút dấu vết.
"Thỏ con, cậu đi trước đi.” Lăng Lan còn không mở miệng nói con Báo đi trước, thì con Báo đó dành nói rồi đột nhiên dùng sức đem Lăng Lan bên người đẩy đến cửa của chủ hạm.
Năng lượng của cơ giáp bọn họ đã xuất hiện báo động đỏ do cạn, cho dù là cơn bão từ phía sau hay là năng lượng của chính cơ giáp thì cũng đều không cho phép bọn họ tiếp tục bay trên vũ trụ nữa.
Lý Lan Phong tin tưởng, bằng năng lực điều khiển của Thỏ con, cho dù không trở tay kịp thì cũng có thể an ổn mà tiến vào cửa của chủ hạm. Lúc này, trong đầu Lý Lan Phong chỉ có một ý niệm, cho dù có phải dừng bước tại đây thì cũng không thể lãng phí nổ lực của Thỏ con.
Lăng Lan không phòng bị, bị Lý Lan Phong đẩy hướng của vào chủ hạm, nhưng Lăng Lan là người có khả năng phản ứng nhanh nhẹn cỡ nào, lúc bị đẩy ra, cô liền nhanh chóng duỗi tay, túm chặt Con Báo. Sau một cái xoay người, cả người cô đã bay qua đầu của cơ giáp Báo con, đồng thời nâng hai chân lên, giẫm mạnh lên thân cơ giáp của con Báo …
Đây chính là tuyệt chiêu quen thuộc nhất của Thỏ con, Thỏ Thiên Đặng cải tiến. Bởi vì cú giẫm này, cơ giáp Báo con như đạn pháo bay về phía cửa khẩu, anh nhìn cơ giáp thỏ rồi dùng phần năng lượng còn sót lại cuối cùng của cơ giáp bay về phía Thỏ con, không khống chế được mà trào nước mắt.
Lại một lần, anh liên lụy con thỏ, lại một lần, anh cảm nhận được thống khổ của kẻ yếu.
Trong lòng Lý Lan Phong tuyệt vọng, những năm gần đây anh liều mạng tra tấn chính mình, hết sức để mạnh lên, mặc dù có một bộ phận nguyên nhân là vì muốn nghịch thiên sửa mệnh, nhưng anh biết, nguyên nhân chân chính anh muốn biến cường chính là muốn có một ngày có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Thỏ con, nhưng hiện tại xem ra, tất cả chỉ là chê cười, anh vẫn yếu như cũ, vẫn không có tư cách cùng Thỏ con kề vai chiến đấu, cho dù làm tấm mộc, Thỏ con cũng chướng mắt……
Lý Lan Phong thống hận chính mình vô năng, anh chỉ mở mắt thật lớn, trơ mắt nhìn cơ giáp thỏ đang cách mình ngày càng xa nhưng càng gần với cơn sóng triều màu cùng, tựa như chỉ cần một giây tiếp theo là bị bão từ hoàn toàn cắn nuốt……
Đúng lúc này, Lý Lan Phong đôi mắt vốn ẩm ướt trừng lớn bỗng trợn lên, vẻ mặt không thể tin.
Liền thấy cơ giáp trung cấp hình thỏ kia đột nhiên nháy mắt biến thành một cơ giáp vô cùng mỹ lệ đường hoàng, cho dù đứng giữa biển triều màu tím cũng không thể che dấu sự lộng lẫy của cơ giáp đó.
Cơ giáp này Lý Lan Phong quá quen thuộc, chính là cơ giáp vương cấp đã hướng dẫn Thỏ con lần trước, cơ giáp duy nhất thế giới—— Như Ảnh Theo Gió!
Lăng Lan nháy mắt đổi cơ giáp mới, nháy mắt mở ra tất cả động cơ của cơ giáp, khoảng cách giữa cô và con Báo dưới mắt nhìn của cơ giáp trung cấp, cao cấp thì phải mất 5,6 giây, nhưng với cơ giáp vương cấp thì chỉ cần một giây là đủ, tích tắc, Lăng Lan liền chạy tới Lý Lan Phong bên người.
Lăng Lan túm lấy cơ giáp con Báo tức muốn hộc máu nói: “Con báo đáng chết, cậu muốn tự sát có phải hay không?” Bởi vì có vũ khí bí mật mà cha cho nên Lăng Lan mới bình tĩnh mà để con báo đi vào trước, thế nhưng người này lại không hiểu được nỗi khổ tâm của cô, mang bộ dạng như muốn chết, quyết tâm nhường đường sống cho cô."
Lý Lan Phong cười cười vừa định đáp lại Lăng Lan, lại nhìn đến phía sau Lăng Lan, làn sóng hoa tím đang nhanh chóng mà dữ dội ập đến, vội kinh hoảng hô: “Thỏ con, cẩn thận!”
Lăng Lan đột nhiên xoay người, đồng thời lấy ra nguyên năng lượng trân quý có được ở tinh cầu x192, ngón tay bắt đầu nhảy. Ngay tại thời điểm cực kì nguy cấp, tốc độ tay của Lăng Lan lại lần nữa phá vỡ cực hạn, thành lập một kỉ lục cực hạn mới.
Trước kia bởi vì điều khiển cơ giáp cấp thấp nên tốc độ tay Lăng Lan vẫn duy trì ở mức tiêu chuẩn, cứ việc Lăng Lan biết bản thân mấy năm nay có sự tiến bộ, nhưng bởi vì điều kiện hạn chế, cũng không biết là tiến bộ đến mức nào, mà hiện tại, việc điều khiển Vương cấp cơ giáp làm cho tốc độ tay vẫn luôn bị hạn chế của Lăng Lan rốt cuộc cũng được bộc phát.
“Hướng mạch vương thuẫn.” Lăng Lan lựa chọn chính là kỹ năng được trang bị đặc biệt cho Vương cấp cơ giáp, trong miệng không quên hô: “Con báo, ôm chặt!”
Lăng Lan từ khi có được "Như ảnh theo gió" liền tìm hiểu những trang bị đặc thù của Vương cấp cơ giáp, đương nhiên cha Lăng cũng cho cô tất cả những tư liệu của "Như ảnh theo gió", hơn nữa còn được Tiểu Tứ bổ sung, có thể nói, hiểu biết của Lăng Lan đối với "Như ảnh theo gió" cũng không thua kém những Vương cấp sư sĩ khác.
Hướng mạch vương thuẫn là một thiết bị cường lực dùng để bảo hộ, cho dù kém hơn so với trang bị của Thần cấp cơ giáp, nhưng ở Liên Bang, nó cũng thuộc về đỉnh cấp trong tất cả các trang thiết bị bảo hộ, so với thiết bị bảo hộ của quân hạm còn mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa hướng mạch vương thuẫn còn là một tấm chắn mà dưới sự điều khiển của Cơ giáp sư có thể tự do phóng lớn hay thu nhỏ phạm vi bảo hộ.
Lăng Lan không chỉ nghĩ bảo hộ cô cùng con báo, đồng thời còn nghĩ bảo hộ các đồng bọn nhỏ đang ở trong chủ hạm. Trên thực tế, nếu chủ hạm bị bão từ này cắn nuốt, thì cho dù là Lăng Lan có được Vương cấp cơ giáp cũng không có biện pháp duy trì đến căn cứ Tấn Long, cơ giáp đã sắp tới cực hạn, không thể lại tiếp tục phi hành trong thời gian dài.
Lăng Lan điều khiển Vương cấp cơ giáp, chỉ thấy một vệt sáng trắng được phóng lên cao, trong nháy mắt hình thành một tấm chắn với đường kính vài km, cứ việc hướng mạch vương thuẫn thoạt nhìn rất lớn, nhưng cũng chỉ có thể bảo hộ phía đuôi của quân hạm, đây đã là cực hạn của Lăng Lan, tấm chắn phạm vi lớn hay nhỏ phụ thuộc rất nhiều vào cấp bậc của người điều khiển. Năng lực điều khiển của Lăng Lan thực tế còn chưa đạt tới Vương cấp, bây giờ cô đang vượt cấp điều khiển cơ giáp, cho nên một số công năng đặc thù của Vương cấp cơ giáp cũng không thể phát huy toàn bộ, hướng mạch vương thuẫn đồng dạng như vậy.
Trên thực tế, Lăng Lan có thể tạo ra một tấm chắn có phạm vi như vậy là tuyệt đối không dễ dàng, trên đài điều khiển cơ giáp đã nhiễm loang lổ máu, vượt cấp thao tác là phải trả giá lớn. Lăng Lan dường như không cảm giác được đau đớn ở ngón tay, trong lòng cô bây giờ chỉ có một ý niệm đó chính là tiểu đội của mình tuyệt đối không thể chết ở nơi này.
“Oanh” một tiếng vang lớn, hướng mạch vương thuẫn cùng sóng triều màu tím hung hăng va chạm vào nhau. Lăng Lan bị chấn động, không thể khống chế mà phun ra một ngụm máu tươi, hướng mạch vương thuẫn vốn đang sáng ngời tức khắc tối sầm lại.
Lăng Lan cắn nát đôi môi của mình, dùng đau nhức duy trì ý thức thanh tỉnh, cô biết mình duy trì được hướng mạch vương thuẫn nhiều thêm một giây thì sinh mệnh của các đồng bọn liền thêm một phần đảm bảo.
Ngay lúc Lăng Lan mở ra hướng mạch vương thuẫn, Lý Lan Phong đã nghe theo Lăng Lan phân phó, ôm chặt lấy Lăng Lan. Lúc hướng mạch vương thuẫn cùng bão từ hung hăng va chạm, hai chiếc cơ giáp của bọn họ bị uy lực của bão từ hung ác đẩy về phía đuôi chủ hạm.
Lúc này, Lý Lan Phong cực kỳ bình tĩnh, anh chỉ kiên định mà ôm lấy Thỏ con, hôm nay cho dù cùng Thỏ con chết trong trận bão từ này, anh cũng sẽ không buông tay Thỏ con của mình, đúng vậy, anh đã từng bỏ qua cơ hội kết bạn cùng Thỏ con, cho nên lần này cho dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không buông tay……
“Phanh phanh phanh……” Cơ giáp trực tiếp đâm vào đuôi chủ hạm, Lý Lan Phong ở phía sau nên thừa nhận toàn bộ lực va chạm liền không khống chế được mà phun ra một ngụm máu tươi, va chạm mãnh liệt làm cho anh bị trọng thương, nhưng là anh vẫn gắt gao mà ôm lấy con thỏ, kiên định dùng thân cơ giáp của mình làm "thịt lót" cho Thỏ con.
Bão từ cuối cùng vẫn đuổi kịp chủ hạm chỉ huy, cùng đuôi của chủ hạm tiếp xúc, liền nghe được ở phía đuôi chủ hạm bắt đầu kịch liệt phát ra những tiếng nổ mạnh, dưới ảnh hưởng khủng bố của bão từ, cho dù Lăng Lan dùng hết toàn lực duy trì hướng mạch vương thuẫn để triệt tiêu năng lượng bão từ thì cũng không có biện pháp ngăn cản vận mệnh cuối cùng của chủ hạm, toàn bộ phía đuôi chủ hạm hoàn toàn không thể thoát được, rốt cuộc đuôi chủ hạm cũng bị bão từ nổ tung phá vỡ thành mảnh nhỏ...

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
321
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 320: Thức tỉnh!
Edit: Tuyết Dung Hoa
Không biết đã trải qua bao lâu, Lăng Lan cuối cùng cũng tỉnh lại, phát hiện trước mắt là một mảnh tối đen âm u thì không khỏi sửng sốt, nếu không phải còn cảm giác được đai lưng an toàn đang đeo trên người, Lăng Lan còn tưởng rằng mình đã trở lại thế giới thực chứ không phải nằm trong khoang điều khiển của cơ giáp.
Phải biết rằng, chỉ cần có người thì khoang điều khiển cơ giáp sẽ luôn duy trì một nguồn sáng nhất định, trừ phi là cơ giáp xảy ra vấn đề, mới có thể xuất hiện tình trạng như bây giờ.
Lăng Lan vừa định cử động, liền cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, cô liền biết thế giới cơ giáp chắc chắn đã phán định cô đang trong tình trạng trọng thương. Nghĩ lại cũng đúng, đối mặt với bão từ có thể cắn nuốt tất cả mà sống sót đã là vạn phần may mắn, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu cũng là nhờ vào sự bảo hộ của Vương cấp cơ giáp.
Lăng Lan cố gắng chịu đựng đau nhức trên người, dựa theo ký ức trong đầu lần tìm nút khởi động cơ giáp rồi ấn xuống.
“Tích” một tiếng, âm thanh này làm cho Lăng Lan thở phào một phen, âm thanh quả thật như tiếng trời, bởi vì nó cho thấy cơ giáp còn có thể sử dụng bình thường. Rất nhanh màn hình sáng lên, cô trực tiếp tiến vào hệ thống điều khiển của cơ giáp. Cùng lúc đó, khoang điều khiển bừng sáng, tất cả động cơ vẫn hoàn hảo có thể hoạt động bình thường. Thì ra, cơ giáp chỉ vì không có ai điều khiển nên tự động tiến vào trạng thái chờ, tiết kiệm năng lượng, nếu ấn nút khởi động liền có thể nháy mắt khởi động lại.
Lăng Lan chưa quan tâm đến tình huống bên ngoài, trước hết lấy từ trong bao ra một chai thuốc rồi nhanh chóng uống vào chữa khỏi thương thế của mình, lúc này cả người mới cảm thấy đỡ hơn. Cũng may đây là trong thế giới giả thuyết nên thương thế mới khôi khôi phục nhanh chóng như vậy. Chứ nếu trong thế giới hiện thực, lấy tình trạng trọng thương của Lăng Lan muốn khôi phục lại tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Lăng Lan xử lý tốt thân thể của mình, lúc này mới có tâm tư xem xét hoàn cảnh xung quanh, phát hiện các cơ giáp chung quanh đồng dạng tối đen không ánh sáng, cô quyết đoán bật chế độ đèn của cơ giáp chiếu sáng bên ngoài, lúc này mới phát hiện, cơ giáp của cô đang trôi nổi giữa không trung, bên người còn có vô số phế tích kim loại nổi lơ lửng.
Lăng Lan thấy thế có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là cô đang ở đâu? Ký ức cuối cùng là cô dùng Vương cấp cơ giáp chặn lại bão từ. Sau đó bị va chạm vào quân hạm rồi hôn mê. Chẳng lẽ quân hạm cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh, biến thành phế tích trong Tinh Không sao? Nhưng nếu cô đang ở trong Tinh Không cũng không thể tối đen như vậy.
Ở bên trong Tinh Không vô tận, kỳ thật vẫn có ánh sáng nhất định. Cũng sẽ không xuất hiện tình huống tất cả mọi thứ đều đen nhánh như vậy, Lăng Lan quyết đoán bài trừ khả năng này.
Đang lúc Lăng Lan cảm thấy mờ mịt, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh khóc lóc thảm thiết: “Lão đại, cô rốt cuộc tỉnh, ô ô ô, thật sự là quá tốt.”
“Tiểu Tứ……” Trán Lăng Lan không khỏi trừu rút, cô chẳng qua chỉ hôn mê cũng không phải chết, biểu hiện này của Tiểu Tứ có phải làm quá rồi hay không?
Tựa hồ nhận ra lão đại bất mãn, Tiểu Tứ thút tha thút thít nói: “Lão đại, cô đã hôn mê một đêm, không có người để ý tới tôi, tôi rất sợ hãi a…..” Một đêm này đối với Tiểu Tứ thật đáng sợ, thật giống như lại bị nhốt trong phòng tối, thế giới tĩnh mịch không chút tiếng động thiếu chút nữa là nghẹn điên nó, điều này làm cho nó nhớ lại kiếp trước của Lăng Lan. Nó vẫn luôn một mình chờ đợi Lăng Lan có thể cảm nhận được mình, đáng tiếc là phải tới khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời, Lăng Lan mới nghe được âm thanh của nó, làm cho nó chờ đợi suốt 21 năm.
Tiểu Tứ sợ hãi lại phải trở lại quá khứ lần nữa, nó đã quen cùng Lăng Lan làm nũng, quen cùng Lăng Lan trò chuyện, Tiểu Tứ biết nó rốt cuộc không thể chịu đựng được sự cô tịch của lúc trước, nó tin tưởng, nếu Lăng Lan thật sự xảy ra chuyện. Nó nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn tự huỷ.
“Đừng sợ, không phải tôi đã tỉnh rồi sao? Ngươi phải tin tưởng lão đại chứ” Lăng Lan thấy thế, trong lòng liền mềm nhũn, trong không gian ý thức nhẹ nhàng mà xoa dịu Tiểu Tứ, an ủi nó không cần sợ hãi.
“Ừm ừm ừm, lão đại là giỏi nhất.” Tiểu Tứ nước mắt còn chưa kịp lau khô. Liền cứ như vậy mặt mũi tèm nhem nở nụ cười, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Lăng Lan thấy thế không khỏi mà trầm mặc, cô đột nhiên phát hiện, Tiểu Tứ đã không còn là một dãy số vạn năng trí tuệ mà giống như một con người thật sự, cũng có vui, buồn, thương tâm hay sợ hãi…
Lăng Lan im lặng mà vuốt ve Tiểu Tứ một lát, rốt cuộc cũng làm Tiểu Tứ bình tĩnh trở lại. Lăng Lan định điều khiển cơ giáp bay xung quanh kiểm tra, lại đột nhiên phát hiện cơ giáp của mình hình như bị thứ gì đó trói buộc. Lăng Lan cẩn thận quan sát mới phát hiện thì ra cô bị cơ giáp báo ôm lấy gắt gao, xem ra từ đầu cho đến giờ báo con chưa từng buông tay.
Nhìn cơ giáp báo con một chút động tĩnh đều không có, Lăng Lan trong lòng lo lắng, vội khẩn trương mà hô: “Báo con, báo con……”
“Anh ta không có việc gì, chỉ bị hôn mê thôi.” Tiểu Tứ đã bình tĩnh trở lại, thấy Lăng Lan nôn nóng như vậy liền nhanh chóng thông báo cho cô tình huống của đối phương.
Lăng Lan hồi tưởng khoảng khắc cuối cùng khi bão từ đánh bay hai người về phía quân hạm, toàn bộ lực lượng va chạm báo con đều thừa nhận hoàn toàn, trong lòng không khỏi áy náy nói: “Báo con là vì bảo hộ ta nên mới bị trọng thương như vậy……”
“Nếu không nhờ cô ở phía trước ngăn trở bão từ, kết cục của anh ta không chỉ là trọng thương mà là hoàn toàn bị huỷ diệt, phải là anh ta cảm kích cô mới đúng chứ.” Tiểu Tứ kỳ quái trả lời, ở trong mắt Tiểu Tứ, "Niệm thiên từ người" làm đệm lưng cho lão đại là sự trả giá cần thiết, vì cái gì mà lão đại phải áy náy còn muốn cảm kích đối phương cơ chứ.
Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan thật hết chỗ nói, cô cũng không biết phải giải thích với Tiểu Tứ như thế nào, chuyện này vốn không nên nhìn nhận như vậy…… Bất quá Tiểu Tứ là một người cố chấp, thông minh như Lăng Lan tự nhiên không tiếp tục đề tài này, cô nhanh chóng mở ra kênh trò chuyện kết nối với báo con, một tiếng lại một tiếng cố gắng gọi tỉnh báo con.
Lăng Lan rất rõ ràng, phải nhanh chóng đánh thức báo con, nếu báo con không được trị liệu kịp thời rất có thể sẽ bị thương nặng dẫn tới tử vong.
Có lẽ là do tiếng kêu có hiệu quả, chỉ chốc lát sau, Lăng Lan nghe được một tiếng rên rỉ yếu ớt, Lăng Lan vui mừng vội hô to: “Báo con, báo con, cậu không sao chứ.”
“Khụ khụ, tôi không có việc gì, thỏ con, cậu không có việc gì là tốt rồi.” Báo con rốt cuộc cũng trả lời, âm thanh nghe thực suy yếu, thoạt nhìn thương thế mười phần nghiêm trọng, thậm chí so với Lăng Lan còn nặng hơn. Nghĩ lại cũng phải, Lăng Lan tuy rằng bị trọng thương do phải ngăn cản bão từ nhưng bởi vì cơ giáp mà cô sử dụng là Vương cấp cơ giáp, mà sự bảo hộ của Vương cấp cơ giáp dành cho Cơ giáp sư so với những giá cao cấp cơ giáp khác là tốt hơn rất nhiều.
Chỉ chốc lát sau, giọng nói của báo con trở nên có lực hơn, anh hình như cũng nhận ra tình huống chung quang, liền hỏi Lăng Lan: “Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lăng Lan nhìn không gian đen tối trước mắt, nhịn không được cười khổ nói.
“Tôi chỉ biết là chúng ta cuối cùng cũng vào được trong quân hạm, chỉ là không biết hiện tại có còn ở bên trong hay không…” Lý Lan Phong vực dậy tinh thần trả lời.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một thi thể bay ngang qua cơ giáp của bọn họ, mà người nọ lại đang mặc quân phục nhân viên hậu cần của quân hạm, trên vai còn có thể thấy rõ ràng quân hàm. Xem ra, bọn họ quả thật đang ở bên trong quân hạm, nhưng mà điều này cũng chứng minh quân hạm đã bị phá huỷ rất trầm trọng.
Lăng Lan nghĩ vậy trong lòng không khỏi trầm xuống, nếu là quân hạm thật sự bị phá hủy hoàn toàn, chỉ dựa vào cơ giáp của bọn họ là không có biện pháp bay tới căn cứ Tấn Long, chẳng lẽ nỗ lực nhiều như vậy, kết quả cuối cùng chỉ là nhiệm vụ thất bại, các đồng bọn tử vong hay sao?
“Không có việc gì, chủ hạm chỉ huy tuy rằng tình huống bây giờ không tốt, nhưng các động cơ cơ bản còn chưa bị phá huỷ, vẫn có thể phi hành bình thường.” Tiểu Tứ cảm giác được sầu lo của Lăng Lan, lập tức trả lời, “Chẳng qua, vị trí hiện tại của lão đại là ở phía đuôi chủ hạm, bọn họ đã phong toả nửa thân sau của quân hạm cho nên nơi này mới rơi vào trạng thái trôi nổi.”
“Thế tình huống của bọn Tề Long thế nào?” Điều Lăng Lan lo lắng từ đầu cho tới giờ cũng chỉ là tình trạng của các đồng bọn.
“Vẫn chưa tìm hiểu đươc, bởi vì đuôi quân hạm đã bị phá huỷ hoàn toàn nên em cũng không có biện pháp lợi dụng chủ hạm để đột nhập vào hệ thống theo dõi tìm bọn họ". Tiểu Tứ tiếc nuối mà trả lời.
“Nếu chúng ta không có việc gì, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không sao.” Lăng Lan đối với các đồng bọn rất tin tưởng. Kỳ thật vào khoảng khắc cuối cùng đuôi tàu bị nổ mạnh, đối với những nhân viên hậu cần không có cơ giáp bảo hộ là một chiêu chí mạng, tất cả bọn họ đều bỏ mình sau vụ nổ ấy, những người có thể sống sót hầu như đều là Cơ giáp sĩ được sự bảo hộ của cơ giáp mà tránh thoát một kiếp.
“Thỏ con, tôi cảm nhận được hình như chúng ta đang di chuyển, có lẽ quân hạm còn chưa bị trận bão từ vừa rồi phá huỷ hoàn toàn." Lý Lan Phong tựa hồ đã nhận ra một ít tình huống, vội cùng Lăng Lan nói.
“Ừm, chúng ta xem xét tình huống trước mắt, thử đi tìm bọn Cận Chiến xem sao rồi sau đó mới tiếp tục tính tiếp.” Lăng Lan nhanh chóng ra quyết định, trước tiên đi tìm đội viên của mình, xem bọn họ có bị lạc trong khu vực phế tích này không.
Hai người điều khiển cơ giáp bay đi, có vô số thi thể bay sượt qua người bọn họ, nhìn sơ hầu như đều là những nhân viên hậu cần đã tử vong trong trận bão từ vừa rồi. Cứ việc Lăng Lan biết những nhân viên này chỉ là NPC nhưng tâm tình vẫn cảm thấy vô cùng trầm trọng. Bất quá Lăng Lan rất nhanh lấy lại tinh thần, cô bắt đầu suy nghĩ tình hình này có khi lại có lợi cho bọn họ, bởi vì những người biết bọn họ nhập cư trái phép đều đã hy sinh, bây giờ chỉ cần bọn họ thay đổi thân phận là có thể thuận lợi ẩn núp, dễ dàng nguỵ trang thành binh cơ giáp chính thức của chủ hạm.
Tìm một vòng cũng không phát hiện được bọn Tề Long, Lăng Lan vui mừng suy đoán chắc bọn họ đã tiến vào khu vực an toàn của quân hạm. Nhưng điều làm cho Lăng Lan bất ngờ nhất, là khi bọn họ vô tình chạm vào các cơ giáp đang trôi nổi giữa không trung thì hệ thống của cơ giáp lại sáng lên nhắc nhở bọn họ có muốn lấy cơ giáp này hay không, như vậy những cơ giáp còn hoàn hảo này người chơi có thể tự do nhận lấy.
Lăng Lan cùng Lý Lan Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, phải biết rằng muốn có được những cơ giáp này phải dùng rất nhiều điểm tích phân mới có thể đổi được, hơn nữa cơ giáp của Lý Lan Phong năng lượng đã cạn kiệt, nếu có thể lấy được một giá cơ giáp năng lượng đầy đủ để sử dụng thì không còn gì tốt hơn. Điều này đối với Lý Lan Phong chẳng khác nào là nắng hạn gặp mưa rào, quả thật là cực kỳ may mắn. Phải biết rằng một khi năng lượng khô kiệt, cơ giáp sẽ không có biện pháp hoạt động, đồng thời cũng không có cách nào duy trì dưỡng khí trong khoang điều khiển.
Hai người lựa chọn hai cơ giáp có chức năng tốt nhất thu vào trong túi, không phải là không muốn lấy thêm mà là cho dù lấy thêm cũng mang không nổi.
Mỗi một giá cơ giáp được cất trong không gian riêng của người chơi mỗi giờ cũng sẽ tự tiêu hao một mức năng lượng nhất định. Nếu như cứ tiếp tục để đó đến cuối cùng năng lượng cạn kiêt, cơ giáp sẽ trở thành một chiếc vỏ rỗng, hơn nữa giữ quá nhiều cơ giáp sẽ gia tăng trọng lượng, làm cho người chơi mệt mỏi. Đây cũng là cách thế giới cơ giáp phòng ngừa người chơi sưu tập quá nhiều cơ giáp, cuối cùng lại không thể chuyên tâm luyện tập điều khiển một giá cơ giáp cho nhuần nhuyễn.


Chương 321: Tình chiến hữu
Edit: Tuyết Dung Hoa
Lăng Lan nhìn cơ giáp quân dụng mà mình đã thu hoạch được, kế hoạch vốn có sẵn trong đầu lập tức rõ ràng lên, không tiếp tục chần chừ cô nhanh chóng liên lạc với báo con, giải thích cho đối phương nghe về ý tưởng của mình.
Lý Lan Phong vừa nghe, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, anh cho rằng đây là một chủ ý tuyệt vời. Trong lòng vừa tán đồng lại vừa cảm thấy kiêu ngạo: Nhìn đi, đây chính là bằng hữu của anh, cỡ nào thông minh, cỡ nào tài giỏi.
Hai người nhanh chóng thay đổi cơ giáp của mình thành cơ giáp quân dụng, sau đó mới điều khiển cơ giáp đi tới lỗ thông khí, chuẩn bị lẻn vào bên trong quân hạm.
Ngay lúc Lăng Lan đang phân phó Tiểu Tứ xem xét tình huống xung quanh coi có người hay không, quân hạm đột nhiên chạy chậm lại. Còn mơ hồ nghe được tiếng chuông cảnh báo phát ra khắp quân hạm.
“Sao lại thế này, Tiểu Tứ?” Lăng Lan vội hỏi Tiểu Tứ, hiện tại Lăng Lan chẳng khác gì người mù, tất cả những gì xảy ra bên ngoài đều phải nhờ vào Tiểu Tứ mới có thể biết được.
Tiểu Tứ lập tức trả lời: “Lão đại, radar có phản ứng, một vật thể bay không xác định đang bay cách chủ hạm chỉ huy 10km, hiện tại toàn bộ quân hạm đã tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, lúc này không thích hợp để chúng ta hành động.”
Lăng Lan nghe Tiểu Tứ nói xong, liền quyết định chờ một lát rồi lại hành động, mà Lý Lan Phong cũng cảm giác được hình như có chuyện gì xảy ra trong quân hạm nên đối với đề nghị của Lăng Lan là hoàn toàn ủng hộ, anh cũng muốn chờ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……
Bùng nổ bão từ mới vừa đi qua, ở căn cứ Tấn Long xa xôi liền nhận được sự thông báo khẩn cấp của đầu não, yêu cầu căn cứ lập tức phái hạm đội đến cứu hộ các tiểu đội còn sống sót trong khu vực tinh cầu x192, nhanh chóng đưa những nhóm thám hiểm và quân nhân còn sống sót về nơi trú ẩn an toàn.
Trong phòng chỉ huy căn cứ Tấn Long, một người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cả người gần như bị bóng tối che phủ đang hỏi một bóng dáng mông lung đối diện bằng một chất giọng nghèn nghẹn khó nghe: “D9, cậu cho rằng thông báo này có vấn đề?”
“D1, nhìn bề ngoài thông báo này rất bình thường, một khi xảy ra thảm hoạ gây thương vong, đầu não của cơ giáp tự nhiên sẽ thông báo cho các hạm đội gần đó đi cứu hộ, mà bão từ xảy ra ở x191 chúng ta cũng biết, nó chẳng qua là hiện tượng tự nhiên……” Các thiên tai ở thế giới cơ giáp thật ra đều dựa vào những thiên tai đã xảy ra trong hiện tại mà tái hiện lại. Trên thực tế, ở thế giới thực, bão từ quả thật đã xảy ra ở biên giới Warsaw, chỉ có điều nó không hung tàn như trong thế giới cơ giáp.
D9 nói tới đây liền dừng một chút, sau đó tiếp tục âm lãnh mà nói, “Mà hạm đội khai hoang kia cũng là ở ngay nơi đó làm nhiệm vụ....”
“Ý của cậu là đã không còn vấn đề gì lớn?” Ở bên trong bóng tối che dấu hết thảy biểu tình, D1 lại dùng âm thanh không cảm xúc của bản thân hỏi ngược lại.
“Cũng không hẳn như vậy, nếu vấn đề gì cũng không có thì mới vô cùng có vấn đề……” khóe miệng D9 lộ ra một tia mạt trào phúng, “Chúng ta ẩn núp tiến vào, nhất định không thể thả lỏng cảnh giác, cũng không ai biết được đầu não cơ giáp rốt cuộc có phát hiện được điều gì hay không."
“Như vậy. Thông báo lần này chúng ta không tiếp?” D1 tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên không thể, chúng ta vẫn phải như bình thường phái đội cứu viện đến, nếu không đầu não cơ giáp nhất định sẽ hoài nghi, mà kế hoạch của chúng ta còn cần thêm ít thời gian mới có thể hoàn thành, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót vào lúc này." D9 thẳng thắn phản đối nói, “Bão từ cường đại như vậy, dựa theo tình báo của chúng ta, hạm đội khai hoang kia căn bản không thể sống được…… Cho dù còn có người sống sót thì đặt dưới sự kiểm soát của chúng ta, chúng ta cũng yên tâm hơn."
Nói tới đây, D9 kiêu ngạo “Chúng ta đã bày thiên la địa võng ở căn cứ Tấn Long, dưới sự kiểm soát của chúng ta không ai có thể làm được điều gì mờ ám. Nếu đầu não cơ giáp thật sự muốn làm gì hay phái người nào tới, chúng ta cũng nhất định phát hiện đầu tiên."
“Một khi đã như vậy thì phái đội cứu viện đi, tôi cũng không muốn trước khi kế hoạch hoàn thành gây ra quá nhiều sóng gió." D1 nghe vậy liền nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống căn cứ.
Cùng ngày, một quân hạm tuần tra xuất phát từ căn cứ Tấn Long nhắm hướng tinh cầu x192 mà bay tới, rốt cuộc trải qua một ngày một đêm cuối cùng cũng gặp được chủ hạm chỉ huy đang cố kéo dài hơi tàn của hạm đội khai hoang.
Chủ hạm chỉ huy đã không có sức lực để chiến đấu, cho nên trước tiên thông qua kênh công cộng phát ra tín hiệu dò hỏi, đối phương cũng không chần chờ, rất nhanh hồi phục tin tức thông báo thân phận của bọn họ. Đến khi biết được đó là đội cứu viện của căn cứ Tấn Long phái tới, những Cơ giáp sĩ cùng với các nhân viên công tác còn sót lại của chủ hạm đều nhịn không được mà lệ nóng doanh tròng, phải biết rằng trong một ngày một đêm này, tinh thần của bọn họ vẫn luôn trong trạng thái dày vò lo âu, bọn họ không biết chiếc chủ hạm gần như bị phá huỷ hoàn toàn này có thể duy trì được bao lâu, tất cả mọi người cũng không muốn trở thành phế tích trong Tinh Không, tan thành cát bụi không còn chút dấu vết giống như các chiếm hạm khác.
Chỉ huy chủ hạm cùng sĩ quan phụ tá liếc nhìn lẫn nhau, ánh mắt cực kỳ phức tạp, có kích động có khẩn trương còn có một loại lạnh lẽo, nhưng thực nhanh biểu tình của hai người thay đổi biến thành mừng như điên, cùng với các quân nhân khác không chút khác biệt.
Bất quá sĩ quan phụ tá tuổi vẫn còn trẻ, tay của hắn nhịn không được mà nắm chặt lại, bởi vì một khi tiến vào căn cứ Tấn Long thì nhiệm vụ của bọn họ cũng chính thức bắt đầu.
Xét thấy chủ hạm nếu tiếp tục phi hành là hoàn toàn không an toàn, đội cứu viện sau khi cùng căn cứ liên hệ bàn bạc liền quyết định đưa toàn bộ những người còn sống sót chuyển dời lên quân hạm của bọn họ, sau đó mới di chuyển về căn cứ.
Mà hai người Lăng Lan và Lý Lan Phong thừa lúc lực chú ý của mọi người đều tập trung vào phương tiện dời đi, liền cho Tiểu Tứ bí mật mở ra lỗ thông khí lặng lẽ đột nhập vào trong quân hạm, rồi dựa theo con đường mà Tiểu Tứ chỉ dẫn nhanh chóng đi vào bên trong đại sảnh của quân hạm.
Lúc này trong đại sảnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến hai cửa khẩu ra vào, những Cơ giáp sĩ còn may mắn sống sót xếp thành hai hàng trước mỗi cửa, họ đang chờ tới lượt mình để di dời qua quân hạm của đội cứu viện, Lăng Lan cùng Lý Lan Phong yên lặng đi tới, không tiếng động mà đứng vào cuối hàng.
Người Cơ giáp sĩ đang đứng cuối hàng lại đột nhiên phát hiện có thêm hai cơ giáp mới xuất hiện, tò mò mà quay đầu nhìn nhìn hai người bọn họ. Hắn cũng không nghi ngờ gì, dù sao cơ giáp mà Lăng Lan và Lý Lan Phong đang điều khiển cũng là cơ giáp quân dụng chuyên dùng của quân hạm ( trên ngực cơ giáp còn có dấu hiệu của quân hạm), cùng lắm hắn chỉ hoài nghi tốc độ của hai người sao lại chậm như vậy, đến bây giờ mới ra xếp hàng, bất quá đây là chuyện riêng của người khác nên vị Cơ giáp sĩ này cũng không để trong lòng.
Thấy vị Cơ giáp sĩ kia chỉ nhìn bọn họ chứ không có hỏi nhiều, Lăng Lan cùng Lý Lan Phong đều thở phào một hơi, kế hoạch đột nhập vào của bọn họ rốt cuộc cũng thành công. Thực nhanh tới lượt bọn họ được di dời qua quân hạm cứu viện, đến khi an toàn đi vào đại sảnh, bọn họ liền nghe theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, điều khiển cơ giáp tiến tới băng ghế dài được an bài sẵn cho bọn họ, sau đó hai người cũng không rời khỏi cơ giáp mà tiếp tục ở lại trầm mặc im lặng.
Những Cơ giáp sĩ thuộc quân hạm của căn cứ Tấn Long thấy thế cũng không nghĩ nhiều, bởi vì rất nhiều Cơ giáp sĩ sau khi được chuyển dời qua đây đều là dáng vẻ như vậy, những Cơ giáp sĩ này nhiều giờ qua đều căng thẳng, khẩn trương, giờ đây đã được cứu viện, bọn họ cuối cùng cũng an toàn sống sót qua tai nạn, cảm xúc tự nhiên thả lỏng rất nhiều. Vì vậy có những Cơ giáp sĩ vừa tiến vào ghế dài liền trực tiếp hôn mê. Chỉ có một ít người thần kinh thô mới còn sức bò ra khỏi cơ giáp đi làm quen với các Cơ giáp sĩ cùng các nhân viên công tác của hạm đội Tấn Long.
Lăng Lan cùng Lý Lan Phong thoạt nhìn đều đã lâm vào hôn mê, nhân viên công tác thấy thế cũng rất săn sóc mà không lại quấy rày bọn họ. Trên thực tế, lúc này hai người Lăng Lan và Lý Lan Phong đang vô cùng khí thế mà bàn bạc ngất trời.
Thật ra Lăng Lan và Lý Lan Phong đã thay đổi cơ giáp, đáng lẽ kênh trò chuyện của tiểu đội cũng mất đi tác dụng, nhưng sự tồn tại của Tiểu Tứ đâu phải nói chơi, nháy mắt lại giúp Lăng Lan cùng Lý Lan Phong thành lập một kênh trò chuyện riêng dành cho hai bọn họ.
“Không biết bọn Cận Chiến có ở đây hay không? Biết đâu lại ở ngay trong đại sảnh này cũng không chừng? ” Lý Lan Phong quét nhìn một vòng chung quanh, thấy tất cả đều là các cơ giáp chung một dáng vẻ, nhịn không được lắc lắc đầu, anh thật sự không có biện pháp nhìn ra được đâu là thành viên của tiểu đội mình.
“Chỉ cần bọn họ còn sống, liền nhất định có thể tìm được, không cần sốt ruột.” Lăng Lan lại vô cùng bình tĩnh. Đối với đám người Tề Long, cô vẫn rất tin tưởng. Trải qua nhiều lần mạo hiểm, đoàn đội của bọn họ sẽ không bị loại việc nhỏ này làm khó. Hơn nữa đây cũng là khảo nghiệm của cô đối với bọn họ, trong tình huống không có cô, bọn họ rốt cuộc có thể dựa vào bản thân mà sinh tồn hay không.
Lúc này, bên trong một đại sảnh khác của quân hạm Tấn long, Tạ Nghi đã cùng các nhân viên công tác nơi này thành lập mối quan hệ tốt đẹp, khuôn mặt cậu tràn đầy tươi cười trở lại bên đồng đội, cùng đồng đội chia sẻ tin tức mà cậu đã thám thính được.
Bảy người Tề Long cũng không ngồi chờ trong cơ giáp mà là ra ngoài, bởi vì trang phục hiện tại họ đang mặc không phải là quần áo riêng của bọn họ mà là trang phục thao tác cơ giáp chính thức của Liên Bang, cùng các Cơ giáp sĩ của quân hạm chỉ huy giống nhau như đúc.
Nói ra cũng là nhờ vào vận may, ngay thời điểm bão từ bùng nổ, hai người Tề Long và Lạc Lãng phối hợp cực kỳ ăn ý cùng đột nhập vào bên trong quân hạm, quyết đoán bắt cóc hai đặc cấp cơ giáp, thừa lúc hai người họ còn chưa phản ứng kịp bắt bọn họ ra chắn phía trước, làm tấm mộc cho tiểu đội của mình, giúp tiểu đội ngăn cản đại bộ phận uy lực của bão từ, cũng nhờ vậy mà bọn họ mới có thể bình yên vượt qua nguy cơ lần này (đương nhiên, bọn Tề Long lại không biết rằng, bọn họ có thể sống sót là nhờ vào Lăng Lan đã ngăn chặn phần lớn uy lực của bão từ, nếu không chỉ dựa vào hai giá đặc cấp cơ giáp thì bọn họ cũng không có cơ hội sông sót đến bây giờ……).
Đương nhiên hai giá đặc cấp kia thực bi kịch, trực tiếp bị năng lượng còn sót lại của bão từ phá hủy, một phần cũng do đối phương phản ứng quá chậm, khởi động thiết bị phòng hộ chậm nửa giây, liền bởi vì nửa giây này mà Cơ giáp sĩ bên trong không thể chịu đựng được uy lực bão từ, trực tiếp bỏ mình.
Hành vi hung ác của Tề Long và Lạc Lãng làm cho hai người mới vừa gia nhập tiểu đội là "Cơ vô bất tu" cùng Lý Thì Du đều rùng mình, đặc biệt là Lý Thì Du, anh rốt cuộc phát hiện, tiểu đội mà anh gia nhập không chỉ có đội trưởng là phúc hắc vô sỉ, mà ngay cả đội viên cũng không phải là người tốt lành gì…… Nếu là anh, anh căn bản không thể lấy người vô tội làm tấm mộc……
Nhưng lí trí Lý Thì Du lại thừa nhận, lựa chọn Tề Long và Lạc Lãng là chính xác, bởi vì lựa chọn của bọn họ giúp cho tiểu đội sống sót. Lý Thì Du không quên, lúc bắt cóc hai đặc cấp cơ giáp kia, Tề Long trước tiên đẩy anh cùng "Cơ vô bất tu" ra sau cùng, ba người khác cùng Tề Long, Lạc Lãng phối hợp cực kỳ ăn ý, lập tức chắn ở phía trước bọn họ, nói cách khác, chỉ khi nào năm người bọn họ đều chết hết mới tới lượt anh và "Cơ vô bất tu".
Xong việc, tâm tình Lý Thì Du cực kỳ phức tạp, có ngạc nhiên, có không đành lòng nhưng càng nhiều lại là cảm động, trong thời gian ngắn cũng không nói lên lời chỉ trích Tề Long cùng Lạc Lãng…… Có lẽ đây là tình chiến hữu, trong lòng Lý Thì Du đột nhiên chấn động, anh phát hiện mình hình như lại hơi thích điều này.


||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
323
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 322: Sầu lo!
Edit: Tuyết Dung Hoa
Cũng nhờ vậy mà đám Tề Long đều may mắn sống sót, tất nhiên mọi người đều bị trọng thương do sức nổ của bão từ, đến lúc này thì phải nhắc đến chỗ tốt của Lý Thì Du, anh trực tiếp lấy ra một loại thuốc đặc biệt do chính mình mới nghiên cứu phân phát cho mỗi người, thương thế vốn cần một đến hai ngày mới có thể khôi phục, vậy mà sau khi dùng thuốc, chỉ vài phút sau vết thương liền khôi phục hơn phân nửa.
Bọn Tề Long vốn muốn quay lại đuôi quân hạm để tìm kiếm lão đại Lăng Lan và Niệm thiên từ nhân, nhưng năng lượng còn sót lại của bão từ và cơ giáp đã cạn kiệt năng lượng làm cho bọn họ không có cách nào quay lại đuôi quân hạm, ngay lúc bọn họ đang bó tay không biện pháp, Cơ vô bất tu lại phát hiện ra một bí mật, đó chính những giá cơ giáp không có người chơi chỉ cần không bị bão từ phá huỷ vượt quá 40%, bọn họ đều có thể thu nhận.
Biết được bí mật này, bảy người Tề Long mười phần kinh hỉ, chỉ cần có cơ giáp mới là bọn họ có cơ hội đi tìm Lan lão đại. Mọi người lại tản ra xung quanh điều tra một phen, tìm kiếm một hồi bọn họ phát hiện có mười mấy cơ giáp còn chưa bị phá huỷ nặng nề, vẫn có thể sử dụng được, bảy người liền nhanh chóng lựa chọn bảy cơ giáp tốt nhất để thay đổi, chuẩn bị xong xuôi mọi người vừa định quay lại đuôi quân hạm, liền nhìn thấy các Cơ giáp sĩ của quân hạm đang đi đến dò xét chung quanh với hi vọng tìm kiếm Cơ giáp sĩ còn sống sót.
Bão từ đã gây ra sự tổn hại rất lớn cho quân hạm, toàn bộ các nhân viên công tác ở phía đuôi quân hạm đều hy sinh, ngay cả một bộ phận nhân viên và các Cơ giáp sĩ ở khoang giữa của quân hạm cũng bị uy lực của vụ nổ mạnh mà tử vong, quả thật là thương vong nghiêm trọng.
Tuy rằng bộ chỉ huy quân hạm cho rằng sẽ không còn người sống sót ở khoang cuối, nhưng vẫn theo quy tắc mà phái một tiểu đội cơ giáp xuống đây dò xét một phen. Tề Long phát hiện tiểu đội cơ giáp thì liền muốn tránh đi, nhưng Hàn Kế Quân lại linh cơ ngăn cản, ngược lại mệnh lệnh cho các thành viên của tiểu đội đi tới tiếp đón.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy mấy người bọn họ, tiểu đội cơ giáp kia căn bản không hoài nghi, ngược lại còn vui mừng kích động muốn khóc, bọn họ vốn cho rằng các chiến hữu ở đuôi quân hạm đều đã hy sinh, không nghĩ tới lại còn có người sống sót…… Điều này làm cho bọn họ mừng rỡ như điên. Làm gì còn nghĩ tới việc xác minh thân phận của bọn Tề Long.
Cứ như vậy, bảy người Tề Long được đưa vào khu vực an toàn của quân hạm, phát hiện trên người bọn họ vết thương chồng chất, liền an bài bọn họ nằm trong khoang trị liệu một đêm.
Kỳ thật, Tề Long bọn họ có một sơ hở trí mạng, đó chính là trang phục bọn họ đang mặc chỉ là trang phục thao tác cơ giáp bình thường, so với trang phục thao tác cơ giáp chính thức của quân hạm vẫn có chút khác nhau. Bất quá bọn họ rất thông minh nhanh tay xé rách những kí hiệu dễ bị bại lộ, Tề Long càng mạnh tay xé rách gần hết, thân thể thiếu chút nữa là lộ hết ra ngoài. Đồng thời, bọn họ cũng đủ tàn nhẫn, quyết đoán đâm bị thương chính mình, làm cho máu nhiễm hồng cả bộ quần áo, hơn nữa miệng vết thương không ngừng đổ máu cũng làm nhân viên cứu trị xem nhẹ vấn đề trang phục, chỉ chú ý đến thương thế của bọn họ, cũng giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn, bọn họ được phát trang phục mới, bởi vì toàn bộ đuôi quân hạm đều bị phá huỷ, cho nên quần áo đồ dùng sinh hoạt của bọn họ đương nhiên không còn. Quân hạm cũng vì điều này mà suy xét một phen. Vì vậy bọn họ không chỉ được phát cho quân phục mới mà ngay trang phục thao tác cơ giáp cũng được phát cho một bộ, làm cho mấy người Tề Long cười thầm rốt cuộc cũng an toàn.
Đương nhiên, nguyên nhân làm cho các nhân viên hậu cần tin tưởng bọn họ là Cơ giáp sĩ của quân hạm là vì những nhân viên công tác ở đuôi quân hạm mà họ quen biết đều đã hy sinh, nên họ không phát hiện ra thân phận của bọn Tề Long, đây cũng là lí do mà bảy người Tề Long có thể dễ dàng lẻn vào trong quân hạm như vậy. Bởi vậy bọn họ theo bản năng cho rằng những Cơ giáp sĩ điều khiển cơ giáp thuộc về quân hạm, đương nhiên sẽ là người một nhà.
Bọn họ cũng không cho rằng sẽ có người vô thanh vô tức đột nhập vào quân hạm, cho nên không có người nghi ngờ thân phận của bọn Tề Long. Bọn họ chỉ nghĩ rằng chiến hữu ở đuôi quân hạm còn chưa bị diệt toàn quân, vẫn còn có người may mắn sống sót, điều này đối với bọn họ là một sự an ủi.
Còn có một nguyên nhân làm cho bọn họ qua loa buông tha Tề Long, chính là bọn họ không dám đối diện với ánh mắt dò hỏi cùng khẩn cầu của bảy người Tề Long. Bởi vì khi cứu hộ được nhóm người Tề Long, không khí trong quân hạm đã bắt đầu tan đi rất nhiều, mà quân hạm lại không có đủ năng lượng để duy trì không khí, vì đảm bảo sự an toàn cho những người còn sống, chỉ huy không thể không bỏ dở cứu hộ, đóng lại lỗ thông khí ở cuối đuôi quân hạm, phòng ngừa không khí tiếp tục bị tràn ra.
Tuy rằng bảy người Tề Long lần nữa khẩn cầu cứu hộ, khẳng định ở đuôi quân hạm còn có Cơ giáp sĩ sống sót, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không thành công tiếp cận đuôi quân hạm, thời gian không cho phép, bọn họ cần thiết phải nghĩ tới những người còn sống. Cho nên phải bắt buộc đóng lại lỗ thông khí, bỏ dở cứu hộ.
Biểu tình chờ đợi của bọn Tề Long làm cho những nhân viên cứu hộ vô cùng áy náy, họ trực giác thật xin lỗi các chiến hữu ở phía đuôi. Cho nên sau khi đưa bảy người Tề Long vào khoang điều dưỡng, liền theo bản năng mà tránh né bọn họ, không ai nguyện ý đi xác minh thân phận của bọn họ, bởi vì bọn họ sợ đối phương sẽ dò hỏi kết quả cứu hộ…… Cứ như vậy, bọn Tề Long lại may mắn tránh thoát khả năng bị vạch trần.
Không thể không nói, bọn Tề Long quả thực rất may mắn, trên quân hạm những quân nhân còn may mắn sống sót đều đang đau thương cho một nửa chiến hữu đã hy sinh của mình, cho nên đối với người sống sót cực kỳ ưu đãi, bỏ đi một ít các thủ tục xác nhận. Mà Chỉ huy khi nhận được báo cáo đã tìm thấy một số Cơ giáp sĩ may mắn sống sót ở đuôi quân hạm cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò các nhân viên công tác chú ý chăm sóc nhiều hơn cũng liền xong việc. Bởi vì lúc ấy, Chỉ huy đang bận lo lắng, hắn không biết chiếc quân hạm gần như bị phá huỷ hoàn toàn này có thể duy trì được bao lâu, không biết có thể bay nổi tới căn cứ Tấn Long hay không…..
“Đối phương thật sự là quân hạm cứu viện của căn cứ Tấn Long phái đến, như vậy có lẽ chúng ta sẽ thuận lợi tiến vào căn cứ Tấn Long… Chỉ là không biết hai người lão đại cùng Niệm thiên từ nhân hiện tại như thế nào, cũng không biết mọi thứ có bình an hay không……” Tạ Nghi nhỏ giọng nói, trong ánh mắt lại khó nén lo âu, không biết Lan lão đại có bình an sống sót sau trận bão từ kia không.
“Yên tâm, lão đại là người nào cơ chứ, nếu chúng ta đều có thể sống sót, lão đại liền nhất định có thể sống sót.” Lạc Lãng ánh mắt đầy kiên định chém đinh chặt sắt mà trả lời. Lạc Lãng là một trong những người ủng hộ cuồng nhiệt nhất của Lăng Lan, ở trong mắt Lạc Lãng, lão đại của cậu sẽ không bao giờ bị đánh bại, cho dù là bão từ khủng bố cũng không thể.
Hàn Kế Quân gật đầu nói: “Lạc Lãng nói không sai, lão đại nhất định không có việc gì, điều chúng ta nên làm bây giờ không phải là tiếp tục lo lắng cho tình hình của lão đại, mà phải làm sao cho đến khi lão đại tìm được chúng ta, tất cả mọi người đều đã an toàn ẩn núp tiến vào căn cứ Tấn Long.” Hàn Kế Quân cho rằng khó khăn còn ở phía sau, bọn họ cần phải sớm chuẩn bị, “Chờ đến khi đã sắp xếp yên ổn cho chúng ta, quân hạm chắc chắn sẽ tiến hành đăng kí tư liệu cho những người còn sống sót, mà chúng ta lại không biết thông tin của các thành viên trong quân hạm, đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ bị bại lộ.”
“Nếu có lão đại ở đây thì tốt quá, cậu ấy chính là một hacker, nhất định có thể tìm được tư liệu của các Cơ giáp sĩ ở đuôi quân hạm, có thể tìm cho chúng ta một thân phận thích hợp.” Trong mắt Lâm Trung Khanh hiện lên sự tiếc nuối, cậu cũng đã nghĩ tới việc này, quân hạm bây giờ còn chưa ổn định, quân nhân tử vong trong trận bão từ này là rất nhiều, thu thập tàn cục còn không kịp, căn bản không có tinh lực đi kiểm tra những người sống sót. Nhưng đến khi mọi thứ đã ổn định, mặc kệ là chỉ huy quân hạm vẫn là người lãnh đạo của căn cứ Tấn Long đều sẽ tiến hành xác minh thân phận và đúng như Hàn Kế Quân đã nói, tới lúc đó mọi thứ liền bại lộ.
Lâm Trung Khanh nói tới đây, nhịn không được mà cười khổ, cậu lại lần nữa phát hiện, Lan lão đại quả nhiên không gì không làm được, giống như chỉ cần có lão đại ở đó, cho dù là vấn đề gì cũng không còn là vấn đề, tất cả đều có thể dễ dàng giải quyết.
“Nói đến hacker, hình như tớ có nghe Niệm thiên từ nhân nói anh ta cũng là hacker, nếu có anh ta ở đây có lẽ cũng sẽ tìm được những tư liệu cần thiết……” Tạ Nghi nhớ đến những lời của Niệm thiên từ nhân lúc ở trên chiến hạm vận tải, có chút tiếc nuối mà nói.
“Đúng nha! Thật là xui xẻo, nếu như anh ta ở đây, chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều……” Tề Long nghe vậy có chút ảo não nói, “Sớm biết như vậy, nên cho Niệm thiên từ nhân là người đầu tiên tiến vào quân hạm.”
“Hiện tại nói những điều này đều đã quá muộn, còn không bằng bàn bạc lại lần nữa, suy nghĩ biện pháp ứng phó” Lý Thì Du trực tiếp đánh gãy lời nói của Tề Long, nhắc nhở mọi người đừng suy nghĩ miên man.
Hàn Kế Quân nghe vậy gật đầu nói: “Lý thủ tịch nói rất đúng, hai hacker duy nhất của tiểu đội đều không ở đây, cho nên con đường muốn dùng năng lực hacker để lấy trộm tư liệu là không có khả năng, chúng ta phải suy nghĩ biện pháp khác thôi.”
Mọi người bắt đầu trầm tư suy nghĩ, đáng tiếc lại nghĩ không ra được biện pháp nào tốt, Tạ Nghi nhìn Cơ vô bất tu- Thường Tân Nguyên, cũng chính là người trong trường quân đội lưu ban hai năm, hiện tại vẫn là học sinh năm hai, cũng là người bị Lôi Vương nhìn trúng, tình cảnh lại vô cùng khó khăn, vẻ mặt đang hoảng hốt mà nhìn góc nào đó.
Tạ Nghi nhìn theo hướng đó, lại phát hiện nơi đó ngoại trừ mấy cái mạng nhện cũng không có gì cả… Cậu hồ nghi mà nhìn Cơ vô bất tu - Thường Tân Nguyên, chẳng lẽ anh ta nghĩ ra được điều gì?
Thường Tân Nguyên giống như cảm nhận được tầm mắt cực nóng của Tạ Nghi, chậm rãi hồi phục lại tinh thần, anh ngượng ngùng mà cười, hỏi: “Tạ Nghi, cậu, có việc?”
“Anh cứ ngơ ngác nhìn một chỗ, có phải nghĩ ra được cái gì hay không?” Tạ Nghi tò mò hỏi.
Thường Tân Nguyên ngượng ngùng mà sờ sờ đầu: “Tôi không nghĩ ra điều gì cả, chỉ là không nghĩ tới, Lăng Thiên nhất tuyến thế nhưng lại là Lan lão đại, người đã từng đánh bại cơ giáp đoàn Lôi Đình, càng là không nghĩ tới, tôi sẽ gia nhập chiến đội của mọi người…… Điều này làm cho tôi cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy……”
Tạ Nghi tức khắc không nói gì, lúc trước bọn họ từ trong cơ giáp đi ra, vẻ mặt Thường Tân Nguyên rất bình tĩnh, còn tưởng rằng đối phương không quen biết bọn họ, bọn họ cũng không để trong lòng, không nghĩ tới Thường Tân Nguyên hoàn toàn biết lai lịch của bọn họ, chẳng qua, đến bây giờ mới xuất hiện một chút manh mối, rốt cuộc là anh ta ngụy trang quá tốt, vẫn là dây cung phản xạ quá trì độn cho nên tới bây giờ mới phản ứng???
Thường Tân Nguyên nói làm cho những người khác cũng không biết nói gì, bằng hữu à, đều đã qua một đêm, anh bây giờ mới cảm thán có phải đã quá muộn hay không.
Ánh mắt sắc bén của sáu người làm Cơ vô bất tu có chút co quắp, anh lại sờ đầu lần nữa, nói: “Kỳ thật, vừa rồi tôi còn nghĩ đến những lời mà Lan lão đại nói với chúng ta lúc xuất phát.” Bất tri bất giác, Thường Tân Nguyên cũng theo bọn Tề Long mà gọi Lăng Lan là Lan lão đại.

<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro