phần 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
329
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 328: Hư năng lực giả!
Ý kiến của Lý Lan Phong làm mọi người trong tiểu đội sáng ngời ánh mắt, Hàn Kế Quân nhìn Lý Lan Phong một cái thật sâu, lại lần nữa cảm giác được áp lực vô hình mà đối phương mang lại cho mình.
Lăng Lan lập tức đánh nhịp, liền dùng phương pháp của Lý Lan Phong, Tề Long cùng Tạ Nghi là hai người cười tráng nhất tiểu đội, thân hình tương đối to lớn, có dáng vẻ quân nhân. Hai người nhanh chóng thay đồng phục của hai quân nhân kia sau đó ra đứng hai bên cửa. Trừ Lăng Lan và Lý Lan Phong, những người khác mang theo hai quân nhân hôn mê trốn vào trong thông đạo.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lăng Lan và Lý Lan Phong bắt đầu thay đổi đồng phục, vốn đang mặt đồ đen, đồng phục của hai người chậm rãi biến thành đồng phục của quân nhân ở căn cứ, giống như đúc với đồng phục của Tề Long và Tạ Nghi, điểm khác biệt duy nhất chính là huân chương của hai người. Lăng Lan lựa chọn là quân hàm thiếu tá, mà Lý Lan Phong thông minh lựa chọn đại uý, vẻ mặt cung kính mà đứng sau Lăng Lan nữa bước.
Hành động này làm ấn trước của Lý Lan Phong trong lòng các thành viên của tiểu đội Lăng Lan lại lần nữa tăng lên, phải nói, Lý Lan Phong không lúc nào không xoát độ hảo cảm của các thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan.
Lúc chuẩn bị ổn thoả xong, Lăng Lan liền chỉ huy tiểu Tứ mở ra cửa. Cánh cửa tự động mở ra, Lăng Lan ngạo nghễ bước vào trong, mà Lý Lan Phong cung kính lại nghiêm cẩn mà đi theo sau Lăng Lan.
Mà hai người Tề Long cùng Tạ Nghi đưa lưng về phía cửa, đứng thẳng tắp ở hai bên, đồng thời làm một cái chào theo tiêu chuẩn quân đội, thẳng cho đến khi hai người Lăng Lan tiến vào cửa, lúc này mới để tay xuống, mọi thứ thoạt nhìn như bình thường.
Hai quân nhân bên trong đối với việc cửa đột nhiên bị mở ra, có ai quân nhân tiến vào thì tức khắc sửng sốt. Bọn họ hồ nghi mà liếc mắt nhìn nhau, bởi vì bọn họ không có nhận được thông báo của cấp trên nhưng bây giờ lại có người tến vào.
Bất quá hình động tác chào đúng chuẩn của hai người cảnh giới ngoài cửa, hai người cũng không dám phán đoán bậy bạ. Có lẽ là vì có tình huống khẩn cấp nên thông báo mới chưa được gửi đến. Bất quá cả hai vẫn nghiêm túc làm đúng theo quy định, một người nói: “Khẩu lệnh!”
Lý Lan Phong lúc này đã vào trong cùng Lăng Lan, nghe đối phương hỏi khẩu lệnh thì trong lòng anh khẽ chùng xuống. Bước chân không khỏi mà chậm lại. Chỉ có Lăng Lan vẫn bước đi những bước vững vàng như cũ, giống như không bị câu hỏi của đối phương ảnh hướng, tiếp tục kiên định đi trước, cũng ngẩng đầu lên. Dùng tầm mắt cực kỳ lạnh lẽo nghênh đón hai người đối diện.
“Ừm, biểu hiện rất tốt.” Lăng Lan nói, nhàn nhạt mà khích lệ làm mày hai người kia nhăn lại, cô lại tiến lên một bước, đứng trước mặt hai người sắc mặt biến đổi, tiếp tục nói, “Khẩu lệnh là……”
Nghe thấy hai chữ khẩu lệnh, khuôn mặt khẩn trương của hai người kia tức khắc hoãn, đúng lúc này, cả người Lăng Lan như liệp báo đột nhiên nhào tới, nháy mắt liền đến trước mặt hai người.
Chỉ thấy tay cô mở ra, đột nhiên mạnh mẽ bắn ra, đôi tay cô rung lên, hai đạo hàn quang ở không trung chợt lóe. Sau đó cô lao lên, cuốn lấy tay của hai người đối diện rồi dùng sức đẩy bọn họ ra sau khỏi vị trí đang đứng.
Lăng Lan công kích thoạt nhìn phức tạp nhưng nháy mắt đã hoàn thành.
Đòn tấn công quá mức đột ngột là hai người kia căn bản không có thời gian phản ứng, bị Lăng Lan cuốn lấy tay rồi bị đẩy ra sau. Lúc hai người sắp va vào nhau trên không trung thì Lăng Lan bước một bước xa, đi tới phía trước, vững vàng mà tiếp được hai người kia.
Lúc này, hai người kia sớm đã hôn mê bất tỉnh. Lăng Lan lặng yên không tiếng động mà đưa bọn họ đặt ở trên mặt đất.
Lý Lan Phong lúc này mới chạy tới bên người Lăng Lan, nhìn hành động cực nhanh và mạnh của Lăng Lan, Lý Lan Phong cảm thấy suy sụp, bất luận là điều khiển cơ giáp hay thể thuật, anh đều kém hơn Thỏ con. Xem ra để trở thành người kề vai sát cánh chiến đấu bên Thỏ con, anh còn phải nỗ lực thêm mới được.
“Vừa mới rõ ràng cậu đã dùng kim gây tê đâm trúng bọn họ, vì sao còn muốn đánh bay bọn họ?”Dù tốc độ của Lý Lan Phong kém Lăng Lan, nhưng nhãn lực cực tốt, hoàn toàn thấy rõ động tác trong nháy mắt kia của Lăng Lan.
Lăng Lan không có trả lời, chỉ là ý bảo Lý Lan Phong đi xem chỗ đứng của hai người kia. Lý Lan Phong hồ nghi mà đi qua, cong lưng nghiêm túc xem xét, sắc mặt đột biến. Nguyên lai vị trí đứng của hai người kia có trang bị chuông cảnh báo.
Trên thực tế, hai người quân nhân này nhìn như đang đứng thẳng vững vàng, nhưng kỳ thật gót chân bọn họ đang nhấc lên không chạm đất, bọn họ chỉ đứng bằng nửa bàn chân, chỉ cần phát hiện không thích hợp, gót chân dẫm xuống thì lập tức có thể khởi động chuông cảnh báo.
Loại trang bị này cực kỳ bí ẩn, không dễ dàng bị người phát hiện, thậm chí có thể cam đoan nếu người cảnh giới phản ứng chậm, bị người khác giết chết, thì khẳng định thân thể sẽ mất khống chế mà ngã ra sau, lúc đó, chuông cảnh báo vẫn được khởi động.
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lý Lan Phong, Lăng Lan cũng lặng yên lau sạch cái trán toát mồ hôi lạnh. Kỳ thật, ngay từ đầu cô cũng không biết chuông cảnh báo sẽ được đặt ở vị trí này, nếu không phải tiểu Tứ đúng lúc nhắc nhở khi cô vừa tấn công thì Lăng Lan nhất định sẽ mắc mưu, cho dù thành công giết chết hai người này thì cũng chạy không thoát chuông cảnh báo bị khởi động, cuối cùng bọn họ chỉ có thể bị, bất lực trở về.
Thấy Lăng Lan thành công đánh bại hai quân nhân cảnh giới bên trong, bọn Tề Long liền tiến vào, lúc nhìn thấy nơi ngụy trang đặt chuông cảnh báo thì cũng sợ không thôi, cảm thán loại thiết kế này thật biến thái, nhưng thật ra Thường Tân Nguyên rất có hứng thú đối với loại thiết kế này, anh quỳ rạp trên đất nghiên cứu, miệng lẩm bẩm tựa hồ đang tính toán cái gì.
Bọn họ không thể ở lại quá lâu nên lúc đi, Thường Tân Nguyên lưu luyến mà nhìn vị trí đặt chuông cảnh báo không rời, bọn Lăng Lan tiếp tục lẻn vào bên trong.
Một đường này đi có vẻ khó khăn nhưng càng về sau càng dễ dàng, có lẽ người đứng đầu căn cứ này quá tin vào thiết kế cảnh báo nên những trạm kiểm soát sau không quá phức tạp và biến thái. Lăng Lan đi một đường vô cùng dễ dàng, nhanh chóng đến vị trí trung tâm của căn cứ.
Lăng Lan mang các đội viên đi tới nơi này liền dừng lại, bởi vì vị trí tiếp theo chính là phạm vi theo dõi của hư năng lực giả. Tiểu Tứ đã sớm báo cho Lăng Lan rằng căn cứ này có hai hư năng lực giả tọa trấn, chỉ cần bọn họ vừa tiến vào phạm vi theo dõi liền sẽ bị tấn công vô tình, trực tiếp giết chết. Mà lúc này, Lăng Lan lại không biết nên giải thích với các đồng bọn như thế nào về việc cô biết có hư năng lực giả.
Chỉ có hư năng lực giả mới có thể cảm ứng hư năng lực giả, mà ai có thể cảm ứng được trước, liền xem ai có hư năng lực mạnh hơn. Mà năng lực hacker cùng hư năng lực là hai loại năng lực hoàn toàn tương phản, cơ hồ không thể cùng thức tỉnh trên cùng một người. Cho dù có ngoài ý muốn đồng thời thức tỉnh thì cũng không có biện pháp làm hai loại năng lực đồng thời mạnh lên.
Bởi vì càng mạnh, lực đối kháng của hai loại năng lực này lại càng lớn, Liên Bang từng làm một thực nghiệm, giúp người đồng thời thức tỉnh hai loại năng lực này cùng tăng sức mạnh, nhưng kết quả cuối cùng là người đó không chịu nổi loại đối kháng này, não vực bị hai loại sức mạnh phá hủy, cuối cùng trở thành người thực vật không thể tỉnh lại nữa.
Từ đây, Liên Bang liền hạn chế, cho dù có người thức tỉnh hai loại năng lực này thì cũng chỉ có thể lựa chọn một cái để phát triển. Những tri thức này đều được các giáo viên trong học viện đồng quân thông báo ngay từ đầu, bọn Tề Long nhất định sẽ biết những kiến thức đó, cô không có biện pháp giải thích vì sao mình lại đồng thời có được hai loại sức mạnh này. Chỉ có thể nói, tiểu Tứ tồn tại quá mức bưu hãn, làm Lăng Lan muốn dùng một lý do hợp lý để giải thích cũng đều không được.
Đang ở lúc này, bị thân thủ của Lăng Lan đả kích có chút trầm mặc sắc mặt Lý Lan Phong đột nhiên hơi hơi ngưng trọng, anh tựa hồ cảm ứng được cái gì, lập tức gián đoạn tinh thần liên kết của mấy Lăng Lan. Trong lúc mọi người ngạc nhiên thì Lăng Lan nhận ra, trên người Lý Lan Phong đang có một cổ hơi thở cực kỳ nguy hiểm chậm rãi tràn ra.
Tất cả mọi người đều cảm giác được không thoải mái, tinh thần lực của mỗi người đều chấn động kịch liệt, thậm chí có cảm giác hơi thở bị nuốt hết, tinh thần lực của Lăng Lan đột nhiên bạo trướng, nhanh chóng đem tinh thần lực bảy người bao lại.
Có Lăng Lan bảo hộ, tinh thần của bảy người lực lập tức ổn định rất nhiều, mọi người kinh nghi bất định, chỉ có Hàn Kế Quân sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Lý Lan Phong, cậu tựa hồ nghĩ tới cái gì.
Lý Lan Phong lúc này vô pháp bận tâm tình huống đồng bọn, anh cảm giác được hai cổ năng lượng nguy hiểm ở ngay phía trước, nó cùng loại với hư năng lực của anh, tựa hồ bọn họ kém hơn anh một chút, từ việc bọn họ còn chưa phát hiện anh tồn tại là có thể chứng minh điểm này.
Nhưng Lý Lan Phong vẫn chưa thả lỏng, bởi vì đối phương có hai người, Lý Lan Phong không rõ ràng mình có thể chống lại hai người này bảo vệ tất cả mọi người trong tiểu đội hay không. Vì sợ đối phương phát hiện, anh nhanh chóng thu liễm hư năng lực của mình. Sắc mặt ngưng trọng mà nhìn về phía Lăng Lan thấp giọng nói: “Thỏ con, bên trong có hai hư năng lực giả, năng lực rất mạnh, một khi tiến vào phạm vi theo dõi của bọn họ thì liền bị công kích, chúng ta rất có thể nguy hiểm đến sinh mệnh.”
Nếu đấu với một người thì anh còn có tin tưởng vận khí tốt đánh tan được đối phương, nhưng hai người, Lý Lan Phong liền không nắm chắc. Rốt cuộc hư năng lực giả bên trong chỉ kém anh một đường, nếu hai người phối hợp ăn ý, anh cho dù muốn bảo vệ mọi người cũng chỉ có thể lực bất tong tâm.
Nguyên bản Lý Lan Phong từng hoài nghi Lăng Lan cũng có hư năng lực, nhưng nhìn năng lực hacker của Lăng Lan, Lý Lan Phong liền không ôm bao hy vọng Lăng Lan có hư năng lực. Những thứ Lăng Lan biết, Lý Lan Phong cũng biết, hacker cùng hư năng lực không có khả năng đồng thời tồn tại, lại không thể đồng thời trở nên cường đại, Lý Lan Phong cũng biết. Có lẽ lúc trước Lăng Lan có được hai loại năng lực này, và lựa chọn phát triển năng lực hacker mà không phải hư năng lực, điều này làm cho Lý Lan Phong có chút tiếc nuối.
Bởi vì hư năng lực giả cơ hồ đều bị Liên Bang khống chế, Lý Lan Phong làm người thừa kế số một tại Lý gia, đương nhiên không có khả năng trở thành con rối của quân bộ, đặc biệt là sau khi ông của Lý Lan Phong phát hiện anh có tinh thần lực thập phần độc đáo, rất có thể chính là hư năng lực giả trong truyền thuyết, ông nhanh chóng phong tỏa tin tức. Đây cũng nguyên nhân Lý Lan Phong không bị quân bộ phát hiện.


||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
330
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 329: Thỉnh chiến!
Mà Lý Lan Phong nhiều năm như vậy cũng không gặp đồng loại ở thế giới ảo, điều này làm anh cảm thấy tịch mịch vô cùng, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi anh gặp Lăng Lan và chưa phát hiện Lăng Lan là Thỏ con, anh lại chú ý tới Lăng Lan như vậy, thậm chí bỏ công đi tìm tòi.
“Anh không phải là hacker, anh là hư năng lực giả.” Trong khi nhóm tiểu đồng bọn đang khiếp sợ vì điều Lý Lan Phong vừa nói, Hàn Kế Quân đột nhiên mở miệng thấp giọng hỏi.
Hàn Kế Quân nói làm những người khác trong tiểu đội chấn động, bọn họ đều rõ ràng hư năng lực giả ở thế giới ảo đại biểu cái gì, khó trách bọn vừa rồi bọn họ lại cảm thấy có nguy hiểm rất lớn đang ở bên cạnh, chỉ sợ hơi thở nguy hiểm vừa rồi chính là hư năng lực.
Lý Lan Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi là hư năng lực giả, vì che dấu năng lực, cho nên đã nói dối với mọi người, thật xin lỗi.”
“Chuyện này tớ đã biết, các cậu cũng biết hư năng lực giả lưu lạc dân gian gần như không có, cho nên vì anh toàn của con Báo, tớ không để con Báo nói chuyện này.” Lăng Lan đột nhiên mở miệng nói, “Tớ hy vọng chuyện này dừng ở đây, mọi người hẳn là hiểu nếu con Báo bị người khác phát hiện là hư năng lực giả thì mạng sống của cậu ấy nhất định sẽ nguy hiểm.”
Lăng Lan nói làm mọi người cả kinh lại lần nữa, quả thật hư năng lực giả vẫn luôn là đối tượng ám sát hàng đầu của những quốc gia đối địch của Liên Bang, chỉ cần phát hiện thân phận chân thật của hư năng lực giả thì bọn họ không tiếc bất luận đại giới gì đều phải giết chết. Đây cũng là nguyên nhân vì sao quân bộ Liên Bang lại khống chế tất cả hư năng lực giả, Liên Bang cần bảo hộ những hư năng lực giả đó, đương nhiên cũng có một bộ phận nguyên nhân là Liên Bang sợ những hư năng lực giả đó sẽ tạo ra những huyết án kinh thiên.
Ở thế giới ảo, hư năng lực giả chính là Tử Thần, trừ bỏ đồng dạng là hư năng lực giả, không ai có thể chống đỡ với hư năng lực giả. Cho dù là những chiến sĩ cường đại trong thế giới hiện thực, hay những lãnh tụ có quyền có thế thì ở thế giới ảo, ở trước mặt hư năng lực giả, những người đó cũng giống như những đứa trẻ không có năng lực tự bảo vệ, tùy đối phương chém giết.
Cho nên những nhân vật cấp các quốc gia vừa sợ vừa yêu hư năng lực giả, yêu vì bọn họ có thể trở thành vũ khí uy hiếp địch quốc, lại sợ bọn họ ngược lại làm thương tổn chính mình. Đây cũng là bi kịch của những hư năng lực giả cả đời không có tự do. Không có người đương quyền nguyện ý mặc kệ những người có năng lực khủng bố tự do bên ngoài. Vì an toàn bản thân, bọn họ tất nhiên sẽ lựa chọn khống chế, thậm chí là vô tình giết chết!
“Được, lão đại!” Tất cả mọi người suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Lăng Lan, mà Lý Lan Phong lựa chọn tiết lộ bí mật để báo nguy cho bọn họ, kỳ thật đây cũng là hành động đem sinh mệnh giao phó cho bọn họ, là tín nhiệm mà Lý Lan Phong đối với mọi người. Điều này làm cho đám Tề Long cảm động không thôi, cũng từ nơi này bắt đầu, đám Tề Long chân chính đem Lý Lan Phong trở thành đồng bọn của mình, mà không phải là bạn của lão Đại.
Hàn Kế Quân phức tạp mà nhìn Lý Lan Phong một cái, trong lòng cực kỳ bội phục Lý Lan Phong, lợi dụng hết thảy để có thể đạt được sự đồng tình của các đồng bọn, lấy tốc độ cực nhanh dung nhập vào trong tiểu đội. Lúc này, trong lòng cậu có dự cảm, Lý Lan Phong rất có thể sẽ là đối thủ trang vị trí của cậu…
Hàn Kế Quân âm thầm nhéo tay mình tự cổ vũ mình phải cố gắng lên, không thể bại dưới tay một người nửa đường gia nhập được, chức quân sư chắc chắn phải nằm trong tay Hàn Kế Quân!
Nghe Lăng Lan ủng hộ, trong lòng Lý Lan Phong cực kỳ cảm kích. Anh biết rõ, anh chưa từng nói với Lăng Lan mình là hư năng lực giả.
Đây hẳn chính là tình bạn tri kỷ mà trong sách vẫn thường nhắc tới, ở thời điểm mấu chốt sẽ trợ giúp bạn, bao dung bạn, bảo vệ bạn. Trái tim Lý Lan Phong lại đập mạnh lần nữa, cảm ấm áp không thể nói thành lời lại tràn ngập trong lòng.
Đang lúc mọi người đang suy nghĩ có nên tiếp tục làm nhiệm vụ hay không thì Lăng Lan biểu tình thận trọng mà hỏi Lý Lan Phong: “Báo con, cậu có thể kháng được hai người hư năng lực không?” Có thể chống cự hư năng lực cũng chỉ có thể là hư năng lực giả, Lăng Lan cho dù có Tiểu Tứ là thần trong thế giới ảo, nhưng vẫn muốn hỏi Lý Lan Phong một chút, rốt cuộc người đang đối kháng với hư năng lực giả trước mặt mọi người chính là Lý Lan Phong.
Lý Lan Phong nghiêm túc mà nghĩ, sau đó trả lời: “Phòng ngự đơn thuần hẳn là không có vấn đề, chỉ là thành viên tiểu đội tương đối nhiều. Một khi phân tán, tôi sợ chính mình sơ hở, sẽ bị đối phương bắt được.” Ngụ ý là phòng thủ không có vấn đề, chỉ là người có chút nhiều, mà phạm vi phòng ngự lại không rộng, một khi vượt qua phạm vi phòng ngự, anh vô pháp cam đoan vạn vô nhất thất mà đem đội viên bảo vệ hoàn toàn.
Lăng Lan chờ chính là những lời này, cô quyết định để bọn Tề Long chờ ở nơi này, cô cùng Lý Lan Phong đi vào tìm đến cùng.
Quyết định này lại bị những thành viên khác của tiểu đội kiên quyết phản đối, bọn họ tỏ vẻ cũng muốn đi theo Lăng Lan cùng nhau vào. Cũng hứa hẹn sẽ nghe theo lệnh, một bước không rời Lý Lan Phong.
Lý Lan Phong nhìn thành viên tiểu đội không ai muốn lùi bước tức khắc hào hùng vạn trượng mở miệng nói: “Thỏ con, tôi sẽ đem hết toàn lực bảo hộ bọn họ, để cho bọn họ vào đi.”
Lăng Lan ngẫm lại còn có tiểu Tứ bên cạnh, hẳn là sẽ không có vấn đề lớn gì, liền gật đầu đồng ý.
Lăng Lan mang theo mọi người đi vào, gặp một cánh cửa lớn thì dừng lại. Người đứng canh ngoài cửa không còn là hai người lính nữa mà là cả một trung đội, khoảng mười lăm người.
Bên trong cánh cửa, sáu khẩu súng phân ra hai bên đặt trên tường đang hướng ra cửa, cách đó khoảng 30m nữa, có sáu quân nhân được võ trang vũ khí hạng nặng đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cửa lớn, ngoài ra còn có ba người đang ẩn núp trong góc chết của vách tường, vị trí đứng của ba người này vô cùng bí mật, chỉ cần bọn họ khôn g bước ra thì không ai có thể phát hiện ra bọn họ.
Mà Lăng Lan cũng không sợ bọn họ kéo còi cảnh báo, bởi vì một khi tiến vào, hư năng lực giả liền phát hiện bọn họ, kéo hay không kéo còi cảnh báo đều sẽ bại lộ.
Mà bọn họ bây giờ trừ việc ứng phó với những hư năng lực giả còn phải ứng phó với những kẻ địch không nằm trong tính toán kia, đó chính là chiến sĩ cơ giáp. Tinh thần dùng chung của Lăng Lan lập tức đưa tình cảnh bên trong cho mọi người, không gian bên trong rất rộng, cao khoảng năm mươi mét, điều này chứng minh bên trong có thể có ẩn chứa đoàn cơ giáp sĩ.
Mọi người đem tất cả những khả năng có thể xảy ra ra nghiên cứu, đồng thời thảo luận nên đối phó với tình huống trước mắt như thế nào. Sáu khẩu súng máy đó nhất định do Lan lão Đại đối phó, cũng chỉ có Lăng Lan mới có khả năng đồng thời bắn ra ám khí giải quyết sáu người điều khiển sáu cây súng đó.
Lý Lan Phong phải đối kháng hai hư năng lực giả, vừa tiến vào liền phải toàn lực ứng phó, không có biện pháp ra tay công kích. Cho nên, đối phó những quân nhân đang mang vũ khí hạng nặng đó phải nhờ vào những người khác giải quyết.
Năm người Tề Long đương nhiên không có vấn đề, từ nhỏ đã bị Lăng Lan ngược đãi nên cho dù là người yếu nhất như Hàn Kế Quân cũng có thể dư sức đối kháng với một quân nhân chính quy. Nhưng mà mấu chốt là trong đó có tới sáu người, mà bọn họ không thể đồng thời đối phó với hơn một người, cho dù giải quyết được người này thì người kia cũng có thời gian để nổ súng bắn.
Tề Long nghiêm túc suy tư một chút, cảm giác vẫn là để mình làm, đang muốn mở miệng nói người còn lại để cậu đối phó thì Lý Thì Du vẫn luôn ở bên cạnh bàng quang đột nhiên thỉnh chiến: “Người thứ sáu để tôi đối phó.”
Đây là lần đầu Lý Thì Du tiên chủ động mở miệng làm chút gì, mọi người kinh ngạc vạn phần, sôi nổi nhìn về phía Lý Thì Du. Ánh mắt nóng rực của các đội viên làm Lý Thì Du có chút không khoẻ, khuôn mặt trắng nõn tức khắc hiện lên một tia đỏ ửng.
“Thì Du học trưởng là quân y chuyên nghiệp, năng lực cách đấu có phải có chút nhược hay không? Nếu vạn nhất bị thương hoặc xảy ra chuyện, tiểu đội tổn thất rất lớn, tớ cho rằng không ổn.” Tạ Nghi cái người đầu tiên phản đối, bọn họ bị thương còn có Lý Thì Du hỗ trợ trị liệu, nếu Lý Thì Du bị thương, bọn họ liền bó tay không có biện pháp.
Tạ Nghi nói làm những người khác yên lặng gật đầu, cho rằng thứ sáu người để Lý Thì Du ra tay cũng không thỏa đáng, Thường Tân Nguyên giật giật miệng, vừa định nói để mình thì Lý Thì Du đã lạnh lùng mà phản bác nói: “Tuy rằng tôi là một người quân y, nhưng kỹ thuật cách đấu cũng không kém.”
Vẻ bình tĩnh trong đôi mắt Lý Thì Du lúc này tản ra ngọn lửa phẫn nộ, Tạ Nghi nói làm anh cảm thấy đã chịu vũ nhục. Lúc phản bác, biểu tình mang theo kiêu ngạo, biểu tình này rất quen thuộc, thời điểm Lý Anh Kiệt kiêu ngạo sẽ lộ ra biểu tình như vậy, điều này làm cho bọn Tề Long không hẹn mà cùng mà quay đầu đi chỗ khác, không nỡ nhìn thẳng: Quả nhiên là người Lý gia, trong xương cốt vẫn là kiêu ngạo.
“Khụ khụ, kỳ thật cách đấu năng lực của Thì Du thiếu gia rất tốt, Lý gia chúng tôi từ nhỏ đã bồi dưỡng kỹ năng cách đấu cho người thừa kế, năng lực cách đấucủa Thì Du thiếu gia theo tôi biết còn mạnh hơn thiếu gia Anh Kiệt nhiều.” Lý Lan Phong đột nhiên cười ngắt lời, biểu tình thoạt nhìn chân thành vô cùng, tựa hồ vì Lý Thì Du giải thích cái gì, nhưng Lăng Lan vẫn cảm giác được một tia không khoẻ, không tự chủ được mà nổi lên một lớp nổi da gà.
“Nếu chúng ta đều là một chiến đội, về sau đã kêu Thì Du đi.” Lý Thì Du cảm kích mà nhìn Lý Lan Phong một cái, sau đó nghiêm túc mà nói với Lý Lan Phong. Lý Thì Du kỳ thật vô cùng phản cảm với cách gọi thiếu gia, chỉ là trước kia ở trường quân đội anh không có biện pháp nói thẳng cự tuyệt, dù sao tôn nghiêm của trực hệ Lý gia còn đó, không thể bị thay đổi, nhưng hiện tại nếu trở thành đồng đội, Lý Thì Du liền cảm thấy không nên lại xưng hô như vậy.
Lý Lan Phong nghe vậy nở nụ cười, anh gật đầu nói: “Vậy được rồi, Thì Du.”
Lúc nói những lời này, Lăng Lan mẫn cảm mà nhận thấy tâm tình Lý Lan Phong thực vui sướng.
Nhìn Lý Thì Du một lòng muốn khiêu chiến, Lý Lan Phong giúp đỡ, mấy người Tề Long cũng không tốt mở miệng cự tuyệt, vì thế nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi lão Đại nhà mình ra quyết định cuối cùng.
Lăng Lan thấy thế liền gật gật đầu nói: “Nếu Thì Du học trưởng nắm chắc, như vậy liền quyết định vậy đi.” Cô biểu tình đột nhiên nghiêm túc, “Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh, Lý Thì Du, sáu người đối phương liền giao cho các cậu, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.”
“Dạ, lão Đại!” “Vâng, đội trưởng!” Cho dù câu trả lời có khác biệt nhưng tất cả mọi người đều đồng thời trả lời, cho tới giờ Lý Thì Du vẫn không có biện pháp gọi Lăng Lan là lão Đại như bọn Lăng Lan.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...

Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
331
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 330: Thường Tân Nguyên trong mắt chiến đội Lăng Thiên!
Lúc này, Thường Tân Nguyên vẫn luôn đứng ở bên cạnh không có cơ hội ngắt lời đột nhiên nói: “Trước từ từ, tôi có mấy thứ muốn cho các cậu.”
Thường Tân Nguyên đưa tay vào túi và lấy ra sáu mâm tròn nhỏ tựa như kính cầm tay ném cho sáu người Tề Long, đồng thời giải thích nói: “Đây là quang thuẫn mini do tôi làm, năng lượng bên trong chỉ có thể chống lại một lần vũ khí hạng nặng tấn công. Những thứ các cậu mang theo tuy rằng rất tốt, nhưng thời khắc mấu chốt, thứ này cũng có thể có tác dụng bảo vệ các cậu.”
Sau đó Thường Tân Nguyên thuyết minh cách sử dụng quang thuẫn mini như thế nào, trang bị ngoài ý muốn xuất hiện làm mọi người kinh hỉ không thôi, có thể nhiều thêm một thứ bảo hộ, đương nhiên là tốt, nhiệm vụ đã làm tới bước này, mắt thấy sắp thành công, ai cũng không muốn chết trở về.
Tề Long hưng phấn mà vỗ vỗ bả vai Thường Tân Nguyên, lực lượng quá lớn thiếu chút nữa đem Thường Tân Nguyên đánh ngã xuống đất, trong miệng mạnh mẽ khích lệ những phát minh nhỏ của Thường Tân Nguyên, cầu đưa ra yêu cầu, nếu Thường Tân Nguyên có rảnh thì nên làm những thứ hữu dụng như vậy, giống như cái quang thuẫn mini này, tốt nhất cho bọn họ mỗi người đều được trang bị mấy chục cái.
Đối với loại yêu cầu có chút hơi quá của Tề Long, Thường Tân Nguyên cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại thật cao hứng, nhếch môi nở nụ cười. Tề Long nói như vậy, liền tỏ vẻ Thường Tân Nguyên anh hữu dụng đối với tiểu đội, thành viên tiểu đội cần anh, điều này khiến cho anh cảm thấy được an ủi trong lòng.
Một đường này Thường Tân Nguyên đã biết mỗi thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan đều rất mạnh, cho dù là điều khiển cơ giáp hay thể thuật đều cao hơn những chiến đội thông thường, đương nhiên cũng mạnh hơn anh rất nhiều. Điều này làm cho Thường Tân Nguyên có chút tự ti, thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có thể ở lại tiểu đội hay không, trở thành một thành viên chân chính.
Tình cảm chân thành, thân như anh em của các thành viên trong tiểu đội là cho người vẫn luôn lẻ loi một mình như Thường Tân Nguyên hâm mộ không thôi. Nếu nói ngay từ đầu Thường Tân Nguyên gia nhập tiểu đội Lăng Lan là bởi vì không có lựa chọn, có chút vạn bất đắc dĩ, bởi vì bỏ qua tiểu đội Lăng Lan, anh rất có thể không có cơ hội gia nhập chiến đội khác. Hiện thực tàn khốc tình này làm cho anh không thể không thử một lần. Lúc Lăng Lan nhận được nhiệm vụ cấp SSS, anh quả thật do dự, nhưng Thường Tân Nguyên cũng không phải một người gặp khó khăn liền từ bỏ, nếu không lúc trước cũng sẽ không đối kháng với Lôi vương ba năm. Cuối cùng anh lựa chọn cùng mấy người Lăng Lan nỗ lực.
Trong khoảng thời gian làm nhiệm vụ, anh biết được cái gì là tình cảm giữa những thành viên trong chiến đội, Lan lão đại cho dù luôn lạnh nhạt, cũng có chút bá đạo ( đây là cảm nhận của Thường Tân Nguyên, kỳ thật Lăng Lan một chút cũng không bá đạo, cô chỉ là quen diện than), lúc ở chung áp lực rất lớn, thậm chí chỉ cần nhìn vào tầm mắt của Lan lão đại anh liền cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Anh biết trên người cường giả đều có một loại khí thế, chỉ là chưa bao giờ giống Lan lão đại vậy. Áp lực vô cùng nặng, nếu như lúc trước Lôi Vương cũng có loại khí thế này thì lúc đó anh đã sớm không thể duy trì mà thần phục rồi.
Nhưng cho dù bá đạo, lãnh khốc như vậy thì ở thời khắc mấu chốt, Lan lão đại vĩnh viễn đứng ở đằng trước, vì bọn họ che đậy mưa gió. Giống như lần bão từ bùng nổ đó, Lan lão đại quyết đoán áp trận, bảo hộ bọn họ an toàn tiến vào chủ hạm, mà lần đó, Lan lão đại thiếu chút nữa chết trong bão từ.
Thường Tân Nguyên rất rõ ràng, Lan lão đại không phải diễn trò. Cậu huấn luyện bọn Tề Long thực nghiêm khắc, thậm chí có chút tàn khốc, tuyệt đối là một nghiêm sư. Rất nhiều lần, Thường Tân Nguyên đều cảm thấy bọn Tề Long muốn sống không được. Nhưng cậu một lần cũng không dừng tay, Lan lão đại một khi rảnh liền tìm Lý Thì Du nghiên cứu thuốc để tăng cao tố chất thân thể của đội viên, mà tất cả những điều này đều là vì muốn mọi người có thể sống sót, cho dù là ở thế giới cơ giáp hay thế giới thực, bọn họ đều phải ra chiến trường.
Lan lão đại là một lão đại có trách nhiệm, càng xứng với chức vụ đội trưởng của chiến đội. Đi theo một lão Đại như vậy, anh không cần lo lắng ngày sau sẽ bị đẩy ra làm một kẻ chết thay. Những chuyện diễn trong khoảng thời gian này tích tích lại làm anh cùng bọn Tề Long giống nhau, bắt đầu sùng bái Lan lão đại ……
Mà Tề Long, Lạc Lãng, là chủ phó chiến tiểu đội, vô luận cơ giáp vẫn là thể thuật đều siêu cường, đương nhiên cùng Lan lão đại là không thể so sánh. Lúc trước hai người chính là hai trong năm người đối đầu với Lôi Đình trên võ đài, trong đó Lạc Lãng thắng người mạnh thứ ba của Lôi Đình, mà Tề Long đánh ngang tay với người mạnh thứ hai, chỉ là cuối cùng thua cuộc, những tư liệu này đều là do Lý Thì Du nói cho anh, phải biết rằng lúc trước anh một lòng một dạ đặt ở việc cải tạo cơ giáp, đối với những việc phát sinh trong trường quân đội cũng không rõ ràng, bao gồm cả trận chiến lôi đài kia.
Tạ Nghi thật nhiệt tình, cậu là người đầu tiên trong tiểu đội chủ động nói chuyện với anh, làm người nhiệt tình rộng rãi, cùng anh ở chung cực kỳ hòa hợp. Nhưng năng lực cách đấu của Tạ Nghi cũng không kém Lạc Lãng bao nhiêu, trong chiến đội thông thường, chủ chiến cùng phó chiến mạnh nhất, những người còn lại tiêu chuẩn sẽ kém một chút, nhưng tại chiến đội của Lăng Lan, cơ hồ thực lực mỗi người đều như nhau. Ấn theo thực lực Tạ Nghi, ở chiến đội khác cho dù không làm chủ chiến thì làm phó chiến cũng dư dả, mà ở tiểu đội Lăng Lan, bởi vì cạnh tranh quá mức kịch liệt, cường giả như mây, Tạ Nghi chỉ có thể làm người phụ đánh cánh ở chiến đội.
Hàn Kế Quân ngày thường thoạt nhìn thực nghiêm túc, tựa hồ không dễ ở chung, mà trong ánh mắt cậu vẫn luôn anh lên tia sáng tên là tính kế. Thường Tân Nguyên đối với loại quân sư này vẫn luôn có chút sợ, không dám tới gần. Chỉ là một khi Lan lão đại không có hoặc khoanh tay đứng nhìn thì Hàn Kế Quân liền sẽ tự động tiếp nhận trách nhiệm chỉ huy chiến đội, chế định chiến thuật, tiến hành an bài, làm tiểu đội bảo trì tốt.
Lúc Lan lão đại mất liên lạc, Hàn Kế Quân liền chứng minh mình vô cùng phù hợp với vị trí này. Lúc không thể biết được tin tức chính xác của Lan lão đại, cậu đã lớn mật mà quyết định sử dụng tư liệu giả. Cho dù việc này là do Thường Tân Nguyên kiến nghị, nhưng Thường Tân Nguyên cũng không dám làm, sau khi thành công vượt qua đợt kiểm tra thông tin lúc vừa vào căn cứ, Thường Tân Nguyên liền thập phần bội phục sự lớn mật cùng quả quyết của Hàn Kế Quân, cùng với loại tín nhiệm kiên định dành cho Lan lão đại……
Mà Lâm Trung Khanh bình thường thực không đáng chú ý, thậm chí có chút giống người ẩn hình, không nói một tiếng mà làm chuyện của mình, ngay từ đầu làm Thường Tân Nguyên có chút bỏ qua. Nhưng về sau khi tiểu đội xuất phát, mỗi lần Lan lão đại muốn biết vật tư còn bao nhiêu thì sẽ dò hỏi Lâm Trung Khanh, lúc này Thường Tân Nguyên mới biết vị Lâm Trung Khanh là hậu cần của tiểu đội.
Sự thật chứng minh, Lâm Trung Khanh làm hậu cần thực hoàn mỹ, một khi tiểu đội yêu cầu gì, cậu tựa như Doraemon trong truyền thuyết, cuồn cuộn không ngừng mà lấy ra vật tư thỏa mãn yêu cầu mọi người. Có thể thấy cậu đối với mỗi thành viên tiểu đội là cực kỳ hiểu biết, biết bọn họ yêu cầu cái gì. Đặc biệt làm Thường Tân Nguyên kinh ngạc chính là, anh, Lý Thì Du, Lý Lan Phong vừa mới gia nhập, nhưng trong thời gian ngắn Lâm Trung Khanh liền biết một ít thói quen của bọn họ, đối với vật tư mà bọn họ muốn cũng có chuẩn bị…
Lý Thì Du và anh nhập đội cùng nhau, nhưng bọn Tề Long tựa hồ rất quen thuộc với Lý Thì Du, ngay từ đầu lúc không biết thân phận chân thật, Thường Tân Nguyên theo cuộc nói chuyện của bọn họ cũng biết bọn họ đã quen biết ở trong hiện thực. Lý Thì Du có chút cao ngạo, nhưng dựa vào vị trí thủ tịch xuất sắc, Thường Tân Nguyên không cảm thấy có cái gì không tốt, người có tài hoa thì kiêu ngạo một chút thật bình thường. Có lẽ vì cũng là người chuyên nghiên cứu giống anh nên Lý Thì Du cũng khá đơn thuần, thậm chí ở trong mắt anh, nội tâm người này mềm vô cùng, cho nên bất tri bất giác Lan lão đại nói gì thì làm nấy, cuối cùng không thể nói lại.
Có lẽ cảm thấy Lý Thì Du có chút đáng thương, Thường Tân Nguyên thường xuyên cùng nói chuyện phiếm, có lẽ đều là người mới, có lẽ bọn họ đều làm nghiên cứu, có lẽ đối phương cảm giác được thiện ý của anh nên hai người bọn họ ở chung cực tốt, rất có tiếng nói chung, đây cũng nguyên nhân vì sao anh biết sự tích của bọn Tề Long, trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Thì Du đã có về công tích vĩ đại đó.
Nhân vật Thường Tân Nguyên nghĩ mãi không ra chính là Lý Lan Phong, thái độ của người đó cực hảo, thường xuyên lộ ra tươi cười ôn hòa, đối với mỗi người trong tiểu đội đều cực kỳ tôn trọng, nhìn như dễ kết giao, nhưng Thường Tân Nguyên lại không dám tiếp cận quá gần, cứ cảm thấy không an toàn, không an ổn giống như ở bên cạnh Lý Thì Du vậy, đây hẳn là bởi vì Lý Lan Phong là hư năng lực giả, tự thân mang theo một loại hơi thở nguy hiểm tiềm tàng. Thường Tân Nguyên cuối cùng chỉ có thể dùng lý do này để thuyết phục chính mình.
Tóm lại, trong khoảng thời gian này ở tiểu đội, Thường Tân Nguyên quá thực rất vui vẻ, bị Lôi Vương áp bách ba năm, vẫn luôn cô đơn u sầu, anh thập phần quý trọng đoạn thời gian ngắn ngủi mà vui vẻ ngày, Thường Tân Nguyên luyến tiếc mất đi, anh thật sự rất muốn gia nhập tiểu đội, trở thành một thành viên cố định mà không phải một khách qua đường. Vì thế, Thường Tân Nguyên trong những ngày này thường xuyên lo được lo mất, sợ hãi hy vọng của mình sẽ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Tề Long yêu cầu quá phận anh lại cao hứng như vậy, điều này làm cho anh cảm giác mình lại dung hợp vào tiểu đội thêm một chút. Thường Tân Nguyên cao hứng, lại nghĩ đến Lan lão đại phải đối phó với sáu quân nhân điều khiển súng máy mà chỉ có thể sử dụng kim tiêm mini của Lý Thì Du. Thường Tân Nguyên nhớ rất rõ vừa rồi Lan lão đại đã dùng hết hai cây kim, hiện tại trên người cậu ta khẳng định chỉ có một cây.
Thường Tân Nguyên nghĩ đến đây, nhanh chóng lấy từ trong túi của mình ba cây kim đưa cho Lăng Lan rồi nói: “Lan lão đại, tôi nhớ cậu chỉ còn lại một cây cuối cùng, phải đối phó kia sáu người thì còn thiếu năm cây nữa, ở đây tôi có ba cây, cậu cầm đi.”
Thường Tân Nguyên nói như nhắc nhở mọi người, mọi người vội vàng lục túi xem mình còn gì không rồi đem cho lão Đại dùng.
Lăng Lan một đầu hắc tuyến nhận ba cây kim mà Thường Tân Nguyên đưa, cô không thể nói, chỉ cần có tài liệu, tiểu Tứ có thể nháy mắt chế tạo ra vô số kim gây tê giống vậy……
Lý Lan Phong cũng định lấy kim của mình ra đưa cho Lăng Lan thì bị Lý Thì Du giành trước.
“Đội trưởng, thứ này tôi không dùng, cho cậu.” Lý Thì Du quyết đoán đem ba cây kim mini của mình đưa cho Lăng Lan.
Lăng Lan chỉ là lấy hai cây rồi nhàn nhạt mà nói: “Chờ một chút, anh liền cần.”
Lăng Lan nói làm Lý Thì Du sửng sốt, Tề Long cười choàng tay qua cổ Lý Thì Du: “Chúng ta phải đối phó với sáu người, muốn nháy mắt hạ gục bọn họ thì đương nhiên anh không thể thiếu kim gây mê rồi.”
Tề Long nhắc nhở làm Lý Thì Du bừng tỉnh, anh liền không cưỡng cầu, thu cây kim cuối cùng lại rồi đem nó kẹp ở giữa khe hở ngón tay, chuẩn bị tùy thời sử dụng.

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
332
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 331: Bug tồn tại
Edit: Tuyết Dung Hoa
Nhìn thất tất cả đội viên cho dù là cũ hay mới đều hoàn hảo đứng ở đây, khoé miệng Lăng Lan lại lần nữa nhếch lên. Sau đó sắc mặt đột nhiên phát lạnh, mệnh lệnh nói: “Chuẩn bị hành động.”
Mọi người lập tức đứng thẳng thân mình, khuôn mặt vẫn đang nhẹ nhàng vui cười tức khắc trở nên bình tĩnh nghiêm túc, không khí đang nhẹ nhàng cũng biến mất trong nháy mắt.
Lý Lan Phong liếc nhìn Lăng Lan, trong tâm lại lần nữa bội phục, anh từng gia nhập rất nhiều chiến đội lâm thời, nhưng chỉ có chiến đội của Lăng Lan là có hiệu suất cao nhất, lúc giải trí nhẹ nhàng thì ai cũng đều thả lỏng, nhưng tới thời khắc mấu chốt các đội viên tuyệt đối không kéo chân sau, cảm xúc thay đổi thực hoàn mỹ. Giống như vừa rồi, Lăng Lan ra lệnh một tiếng, các đội viên cũng có thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu. Tâm tính cùng kinh nghiệm này thường chỉ có lão binh mới có thể có được, mà các thiếu niên này nhỏ hơn anh ba tuổi đã có thể làm được, điều này làm cho Lý Lan Phong lần nữa cảm nhận được nguy cơ, nếu không nỗ lực biến cường, một ngày nào đó, anh sẽ bị những người này bỏ rơi.
Lý Lan Phong cảm nhận được áp lực đồng thời lại thấy may mắn, may mắn anh sớm tìm được Thỏ con, cũng đã gia nhập vào chiến đội của cậu ấy. Anh tin tưởng, chỉ cần bọn họ nỗ lực không ngừng, tiếp tục trưởng thành, Lăng Thiên chiến đội nhất định sẽ trở thành chiến đội cường đại nhất của Liên Bang, anh tin tưởng Lăng Lan, anh tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng những thiếu niên này.
Nếu tương lai thật sự gặp phải người được gọi là Vương…… Anh cũng không tin, dưới sự trợ giúp của Thỏ con, anh lại phải chịu đựng khuất nhục như vậy…… Lý Lan Phong đột nhiên nắm chặt nắm tay, anh nhất định có thể nghịch thiên sửa mệnh!
Tất cả đều chuẩn bị thoả đáng, Lăng Lan liền mang theo các đội viên phân làm hai đội, nấp ở hai bên sườn của cửa lớn, sau đó phân phó Tiểu Tứ mở cửa ra.
Cửa bị mở ra đột ngột, người bên trong tức khắc sửng sốt, mà tiểu đội Lăng Lan đang nấp ở hai bên sườn vừa nghe Lăng Lan hô một tiếng chiến đấu, lập tức như mãnh hổ đánh về phía mục tiêu của mình.
Lăng Lan đầu tàu gương mẫu, mỗi tay còn cầm ba ống kim mini, chân phải cô dẫm một cái, toàn bộ thân thể liền bay lên trời. Ở giữa không trung, đôi tay cô mạnh mẽ vung lên, sáu ống kim mini liền như đạn pháo bay tới phía của sáu người ở hai bên vách tường.
Lăng Lan có mười phần nắm chắc sẽ không thất thủ. Bởi vì lúc này cô đang sử dụng tinh thần lực dẫn đường, sáu ống kim mini này sẽ đi theo lộ tuyến cô đặt ra, chuẩn xác đâm trúng vào sáu tay xạ kích đáng nấp bên trong vách tường.
Sáu âm thanh thảm thiết mới vừa vang lên liền nhanh chóng biến mất, vì sao lần này lại có âm thanh? Thật sự là vì bọn họ ẩn nấp quá kĩ hầu như không lộ thân thể, vì bảo đảm bắn trúng đối phương, Lăng Lan lựa chọn bắn vào đôi mắt, đó chính là cơ quan yếu nhất của cơ thể. Ai bảo người nhắm bắn thường phải mở lớn đôi mắt để nhìn chằm chằm vào mục tiêu chứ. Dựa theo lộ tuyến bắn, đôi mắt là nơi dễ dàng bị bắn trúng nhất.
Liền thấy sáu cái ống kim mini trực tiếp xuyên qua tâm bắn, sau đó không lưu tình chút nào mà đâm trúng vào đôi mắt xạ kích, mà đôi mắt là cơ quan vô cùng mẫn cảm của cơ thể, cũng là nơi có phản xạ thần kinh nhanh nhất. Cho nên trước khi bọn họ chịu tác dụng của thuốc tê mới phát ra tiếng kêu thất thanh như vậy, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt liền bị thuốc tê bá đạo của Lý Thì Du ảnh hưởng, hơn nữa đôi mắt còn cách não bộ gần nhất. Vì vậy trong nháy mắt đối phương liền ngất đi, đây cũng là lí do tiếng kêu vừa mới phát ra liền nhanh chóng biến mất.
Cùng lúc đó, sáu người Tề Long đang theo sau Lăng Lan liền nhảy ra, ngay lúc Lăng Lan bay vụt lên, sáu người cũng đồng thời lướt qua cô nhanh chóng chạy về phía trước, hung ác mà đánh về phía sáu gã quân nhân được trang bị vũ khí nhiệt.
“Có địch tập kích!” Nhìn thấy sáu người hung ác hướng bọn họ đánh tới. Liền tính là người trì độn cũng biết đây là địch không phải bạn, một người trong đó nhanh chóng hô to thông báo cho mọi người, đồng thời cũng giơ vũ khí trong tay lên nhắm vào sáu người đang lao tới chuẩn bị bắn. Nhưng vũ khí nhiệt tuy rằng hỏa lực hung mãnh bá đạo nhưng khi sử dụng lại không tiện tay, thua xa về sự nhẹ nhàng và nhanh nhẹn của súng ánh sáng, đây cũng là lí do bọn Tề Long dám trực tiếp nhào lên như vậy, bọn họ đoán được lúc đối phương lâm vào hấp tấp, liền không thể đúng lúc công kích.
Lúc bọn Tề Long đang ra tay, đột nhiên một âm thanh đinh tai nhức óc nổ vang trong không gian trống trải, toàn bộ trung tâm căn cứ đều bị âm thanh sắc bén này chiếm cứ. Đám người Lăng Lan rất rõ ràng, chắc chắn là do ba gã quân nhân đang tránh ở góc chết làm, cũng chỉ có bọn họ là có thời gian đi làm chuyện này. Bất quá cũng không sao cả, bởi vì một khi tiến vào nơi này là không có khả năng không bị bại lộ.
Sáu người Tề Long tốc độ công kích cực nhanh, những quân nhân kia còn chưa kịp bóp cò vũ khí nhiệt liền bị bọn Tề Long công kích. Sáu người Tề Long biết tình huống nguy cấp, vừa lên tới liền sử dụng sát chiêu mạnh nhất của từng người.
Mắt thấy chính mình sắp bị đánh trúng, còn cảm nhận được tiếng xé gió hung ác từ nắm tay, điều này chứng minh một khi bị đánh trúng, không chết cũng bị trọng thương. Theo bản năng, sáu gã quân nhân lựa chọn né tránh mà không phải công kích, chẳng qua cho dù bọn họ né tránh, cũng không né tránh được kim tiêm kẹp trong khe hở ngón tay.
Chỉ là đơn giản cọ qua, kim tiêm cắt qua gương mặt bọn họ, một đường máu dài lập tức hiện lên trên khuôn mặt, nhưng loại vết thương nhỏ này trong mắt quân nhân bọn họ không đáng kể chút nào, bọn họ vừa định nâng vũ khí lên cướp cò bỗng phát hiện cánh tay của mình trở nên vô lực. Hơn nữa miệng vết thương thế không cảm giác được đau đớn……
Độc sao? Không, là thuốc gây tê, bọn họ cảm giác cả người mình bắt đầu chết lặng, rốt cuộc không thể động đậy…… Mà lúc này, liền nhìn thấy sáu người kia giơ tay lên hung ác mà đâm xuống.
Đúng vậy, là đâm, bởi vì bọn họ thấy rõ ràng, trong tay đối phương đang cầm một ống kim mini, ống kim lại lần nữa đâm trúng bọn họ, mà một giây sau, bọn họ liền lâm vào trong bóng tối……
Lý Thì Du nhìn thấy những người vốn đang bất động đứng thẳng sau khi trúng thuốc tê liền hôn mê ngã xuống. Anh phát hiện, dùng thuốc để giải quyết kẻ địch so với chiến đấu trực diện dễ dàng hơn rất nhiều...Theo bản năng, anh nhìn những ống kim sạch sẽ chưa sử dụng, như suy tư điều gì, có lẽ anh sẽ thay đổi phong cách chiến đấu của mình, đều là đánh bại kẻ địch, vì sao lại không chọn cách nhẹ nhàng một chút, anh hẳn có thể đem những gì mình học được áp dụng vào trong chiến đấu?
Không chờ Lý Thì Du nghĩ nhiều, một hơi thở nguy hiểm đột nhiên bao phủ lên người bọn họ, có lẽ là do kinh nghiệm, cũng có lẽ là do bọn họ đã quen thuộc với Hư năng lực của Lý Lan Phong nên mọi người mới cảm nhận được, ngay lúc này đây, Lý Lan Phong nhanh chóng mở ra Hư năng lực.
Liền thấy giây tiếp theo, thân thể Lý Lan Phong đột nhiên chấn động. Liền tính bọn Tề Long nhìn không thấy, sờ không được, cũng biết vừa rồi Hư năng lực giả của kẻ địch tiến hành công kích bọn họ, mà Lý Lan Phong đang bảo hộ bọn họ.
Khu vực trung tâm căn cứ, bên trong một mật thất trang hoàng hoa lệ, có hai gã áo đen nhắm mắt đang ngồi, một người trong đó thân thể đột nhiên lắc lư, trong miệng phát ra một tiếng kêu rên. Hắn mở mắt ra, sắc mặt trở nên tái nhợt, phẫn nộ nói: “Cái đám D2 kia, không phải nói rằng tất cả những người Liên Bang phái tới đây để điều tra, bao gồm cả Hư năng lực giả đều bị dẫn tới bẫy rập bên kia sao? Vì sao nơi này lại bị công kích, lại còn có một Hư năng lực giả thực lực cường đại ở đây cơ chứ?”
Một người khác nghe vậy ngạc nhiên mở ra mắt: “Carter, cậu có chắc không?” Vừa rồi công kích, hắn cũng không có gia nhập. Bởi vì chỉ có chín người, hắn cho rằng đồng bạn của hắn có thể nhẹ nhàng giải quyết nhóm người này, không thể tưởng được đồng bạn của hắn lại thất bại, hơn nữa cùng đối phương giao chiến còn rơi vào thế hạ phong.
“Đúng vậy, Hư năng lực của đối phương mạnh hơn tôi, công kích của tôi bị hắn chặn lại. Pitt, lần này chúng ta hợp tác, nhất định phải làm cho bọn họ có đến mà không có về.”
“Được!” Pitt cùng Carter thực lực không sai biệt lắm, nếu đối phương mạnh hơn Carter, một mình hắn cũng không thể đánh bại được đối phương. Nhưng hắn tin tưởng. Chỉ cần hai người bọn họ cùng lúc công kích, nhất định có thể đánh bại được vị Hư năng lực giả cường đại này.
Nghĩ đến bọn họ có thể đánh chết một Hư năng lực giả cường đại như vậy, trong lòng Pitt liền kích động không thôi, chỉ cần hắn lập được công lớn này, quân hàm của hắn có lẽ sẽ được thăng lên một bậc…… trong mắt Pitt hiện lên một tia tham lam.
Pitt tự tin như vậy là bởi vì hai người bọn họ đã làm cộng sự mười mấy năm, phối hợp mười phần ăn ý, Hư năng lực giả chết trên tay bọn họ cũng có vài người. Pitt không cho rằng vị Hư năng lực giả này có thể ngăn cản được đòn công kích của bọn họ.
Nhìn thấy Lý Lan Phong đứng thẳng bất động, sắc mặt ngưng trọng liền biết cuộc chiến tàn khốc giữa các Hư năng lực giả đã bắt đầu, đám người Tề Long cho dù được Lý Lan Phong bảo hộ thì vẫn cảm giác được một loại áp lực vô hình, tinh thần lực của bọn họ bị một loại năng lượng kỳ quái ngăn chặn, làm cho bọn họ cực kỳ khó chịu. Theo thời gian trôi qua, sắc mặt bọn Tề Long bắt đầu trở nên tái nhợt, liền tính Lý Lan Phong dốc toàn lực chống cự, nhưng Hư năng lực của đối phương vẫn ảnh hưởng ít nhiều đến bọn Tề Long.
Mà Hư năng lực này, khiến cho bọn họ cảm giác được nguy hiểm, giống như có thứ gì muốn cắn nuốt linh hồn bọn họ. Tinh thần lực tương đối yếu một chút như Thường Tân Nguyên đã bắt đầu bưng đầu, lộ ra vẻ mặt thống khổ, ngã ngồi xuống đất.
Hư năng lực chỉ mới ảnh hưởng đến bọn họ một chút, còn chưa chịu tấn công trực tiếp đã khiến cho người ta thống khổ như vậy, cho tới giờ bọn Tề Long mới chân chính cảm nhận được sự khủng bố của Hư năng lực giả. Quả nhiên ở trong thế giới giả thuyết, bọn họ là Tử Thần, loại thủ đoạn công kích đến từ linh hồn này bọn họ căn bản không có năng lực phản kháng.
Nhìn thấy mọi người đều đã hiểu biết sự đáng sợ của Hư năng lực giả, Lăng Lan lúc này mới mở ra tinh thần lực, bảo hộ tinh thần lực cho bọn Tề Long. Có tinh thần lực của Lăng Lan bảo hộ, sắc mặc bọn Tề Long mới chuyển biến tốt đẹp.
Sở dĩ Lăng Lan ngay từ đầu không sử dùng tinh thần lực để bảo hộ bọn Tề Long là vì để cho bọn họ cảm nhận được sự khủng bố của Hư năng lực giả, làm cho bọn họ về sau đừng tưởng rằng bọn họ có thể chống lại Hư năng lực giả. Trước khi đạt tới Vương cấp sư sĩ, bất luận là kẻ nào ở trước mặt Hư năng lực giả đều là trẻ con tay không tấc sắt, mặc người đánh giết.
Lăng Lan nhớ rất rõ ràng, cha già nhà mình đã nói qua, Hư năng lực giả ở thế giới giả thuyết là một loại BUG tồn tại, chỉ có những người sử dụng được tinh thần lực phóng thích ra ngoài như Vương cấp sư sĩ mới có thể chống cự, bởi vì phóng thích tinh thần lực là yêu cầu quan trọng nhất để thăng làm Thần cấp sư sĩ. Cho nên, Thần cấp sư sĩ cũng không sợ Hư năng lực giả, bởi vì bọn họ cũng giống như nhau, đều là sự tồn tại của thần.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
333
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 332: Thiên phú cải tạo!
Edit: Tuyết Dung Hoa
“Lão đại, tình huống Báo con hình như không ổn” Chứng kiến Lý Lan Phong cùng hai Hư năng lực giả đại chiến, Tiểu Tứ rất nhanh tìm được chỗ ẩn núp của đối phương, chỉ là liên tục đối chiến nhiều lần, Lý Lan Phong chiến đấu một mình dần dần rơi vào thế bất lợi, tình huống đã có chút không ổn.
“Cậu ta còn có thể duy trì bao lâu?” Lăng Lan cau mày, không nghĩ tới Hư năng lực của đối phương lại mạnh đến thế, cô còn nghĩ rằng Lý Lan Phong chuyên phòng ngự như vậy còn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian dài.
Tiểu Tứ hung hăng mà liếc nhìn Lăng Lan một cái, chiến đấu giữa Hư năng lực giả nào có đơn giản như lão đại tưởng tượng. Lý Lan Phong tuy có Hư năng lực cường đại, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm thực chiến, thủ pháp tấn công mười phần non nớt, đây cũng là lí do anh rơi vào thế bất lợi nhanh như vậy, nếu không bằng thực lực của Lý Lan Phong, chỉ dốc toàn lực phòng thủ hoàn toàn có thể duy trì được cục diện không phân thắng bại.
“Chủ yếu là do kinh nghiệm của anh ta không đủ, chưa từng chiến đấu với Hư năng lực giả, hơn nữa hai người kia lại phối hợp rất ăn ý, cho nên Báo con của cô mới bị quản chế khắp nơi thế. Bất quá, Báo con cũng rất thông minh, thế nhưng ở trong chiến đấu sửa đúng sai lầm, tự mình nghiên cứu ra thủ pháp cho bản thân, tuy rằng tình huống có chút không ổn, nhưng nếu muốn đánh bại anh ta hoàn toàn, hai người kia còn phải tốn chút thời gian.” Tiểu Tứ nói cho Lăng Lan nghe tình huống thực tế.
Lăng Lan nghe vậy nhíu nhíu mày, cô có chút không chắc chắn, rốt cuộc là nên cho Tiểu Tứ giúp Báo con thu phục hai Hư năng lực giả kia, hay là tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, cho Báo con dùng hết khả năng chiến đấu với Hư năng lực giả để lấy kinh nghiệm.
“Tiểu Tứ, tình huống của căn cứ như thế nào? Đối phương có phái thêm người tới đây hay không?” Lăng Lan hỏi Tiểu Tứ. Nếu như đối phương phái thêm người tới, cô liền bảo Tiểu Tứ ra tay hỗ trợ, dù sao bọn họ cũng chỉ có 9 người, không thể nào chống lại toàn bộ căn cứ Tấn Long, thời gian cấp bách, không chấp nhận bọn họ có nửa điểm lãng phí.
“A, đang muốn nói cho lão đại tin tức này đây.” Tiểu Tứ bừng tỉnh trả lời, “Căn cứ Tấn Long không bị kinh động, ngoại trừ người chỉ huy của nơi này đã liên lạc với bên ngoài, cũng không có động tĩnh nào khác, hơn nữa người mà bọn họ liên hệ cũng không phải là Chỉ huy tối cao của căn cứ Tấn Long”
“Xem ra, căn cứ Tấn Long quả thật có vấn đề, không biết những người này đến từ thế lực nào……” Lăng Lan âm thầm trầm tư. Vừa lên tới liền đuổi tận giết tuyệt bọn họ, những Hư năng lực giả này rất có thể không phải của quân bộ Liên Bang mà là do địch quốc phái tới, hoặc cũng có thể là đến từ những tổ chức chống đối với Liên Bang.
Bọn họ tất nhiên cũng sợ bại lộ chính mình cho nên không dám gây động tĩnh lớn, đây cũng là lí do vì sao căn cứ Tấn Long không bị kinh động, bọn họ cũng sợ bị đầu não phát hiện vấn đề ( Nhưng chắc bọn họ không biết đầu não đã biết nơi này có vấn đề).
Mà mục đích chuyến đi này của Lăng Lan là tìm hiểu xem căn cứ Tấn Long đã xảy ra chuyện gì? Muốn biết rõ điều này, tất nhiên phải biết được thân thế của những Hư năng lực giả thần bí này rốt cuộc đến là từ thế lực nào. Nghĩ lại, nhiệm vụ mà đầu não muốn giao phó có lẽ cũng là như vậy đi.
“Còn có, đầu não đã bí mật phái điều tra viên tới, nhưng bọn họ bị lừa vào trong bẫy rập, cũng đang chiến đấu. Cho nên nơi này tạm thời sẽ không tăng thêm Hư năng lực giả.” Tiểu Tứ đột nhiên mở miệng đánh gãy Lăng Lan suy tư, “Bất quá, có một tin tức xấu, cho dù bên ngoài không có động tĩnh, nhưng bảo hộ căn cứ này có ba chiến đội cơ giáp, hai đội trong đó đang đi tới đây, khoảng một phút nữa sẽ chạy tới.”
“Băng” một tiếng, nghe được tin tức này Lăng Lan thật sự tức giận, trực tiếp búng tay một cái. Hung tợn bắn trúng trán của Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, ngươi thật đáng chết, vì sao không sớm nói cho ta biết?”
Tiểu Tứ bị bắn đau mà bưng trán, ủy khuất nói: “Hiện tại nói cũng không có trễ mà...”
Tuy rằng Tiểu Tứ nói còn có lý, nhưng Lăng Lan cũng không tiếp tục để ý Tiểu Tứ đang ngồi kia uỷ khuất, nhóc Tiểu Tứ này mới vừa lơi lỏng một chút liền ngứa da mà không làm việc đàng hoàng, nhất định phải hung hăng dạy dỗ một phen, thế mới có thể đáng tin cậy một chút. Lăng Lan rất hoài nghi thực ra Tiểu Tứ là một trí năng thể thích chịu ngược.
Lăng Lan quyết đoán vứt Tiểu Tứ ra sau đầu, đối với mọi người trong tiểu đội mệnh lệnh: “Toàn thể thành viên lên cơ giáp. Chuẩn bị chiến đấu!”
Mệnh lệnh của Lăng Lan rất đột ngột, nhưng bọn Tề Long đã quá quen thuộc với việc Lăng Lan bất ngờ ra lệnh, trong nháy mắt đã lấy ra cơ giáp. Lý Thì Du cùng Thường Tân Nguyên dù sao cũng gia nhập không lâu cho nên bị sửng sốt chậm hơn bọn Tề Long một nhịp, bất quá bọn họ phản ứng rất nhanh, lập tức làm theo năm người Tề Long lấy cơ giáp.
Mà Lý Lan Phong đang ngoan cường chiến đấu cùng hai gã Hư năng thì nhanh chóng dồn sức phóng thích năng lượng, toàn lực phòng thủ, sau khi đảm bảo an toàn mới lấy ra cơ giáp của mình.
Khi mọi người mới vừa ngồi vào trong cơ giáp, liền cảm nhận được mặt đất kịch liệt chấn động, lúc này họ mới biết, lão đại nhà mình vì sao kêu bọn họ sử dụng cơ giáp. Chấn động mạnh như vậy có thể xác định có không ít cơ giáp đang đi tới nơi này. Chấn động càng ngày càng mạnh, mọi người cũng đã sẵn sàng chiến đấu, tay phải cầm vũ khí lạnh, tay trái giơ súng ánh sáng, chỉ cần Lăng Lan ra lệnh một tiếng, liền nổ súng tấn công.
Ba mươi giây trôi qua, khoảng chừng hai mươi giá cơ giáp từ xa xuất hiện. Lăng Lan bình tĩnh mà ước định khoảng cách, yên lặng tính toán thời gian tốt nhất để tấn công.
Khi đối phương còn cách mười mét, Lăng Lan đột nhiên hô to: “Bắn!”
Theo mệnh lệnh vang lên, mọi người lập tức giơ lên súng ánh sáng, nhắm chuẩn mục tiêu, nhấn cò. Tám khẩu súng hầu như đồng thời bắn ra tám chùm tia sáng, nhắm thẳng vào máy bay địch.
“Mở ra quang thuẫn!” Nhìn thấy đối phương bắn ra chùm tia sáng, nhóm cơ giáp của căn cứ nhanh chóng mở ra quang thuẫn ngăn cản. Bọn họ đông hơn đối phương gấp hai ba lần, đối phương cho dù tấn cống, mỗi lần cũng chỉ phát ra được một chùm tia sáng, chưa chắc là sẽ đánh trúng bọn họ, mà cho dù đánh trúng, cũng chỉ trúng có một phát, nếu đồng thời bị đánh trúng hai lần thì hôm nay đúng là số con rệp.
Mà quang thuẫn có thể ngăn cản năng lượng công kích của chùm tia sáng ba lần mà không bị hư tổn gì, cho nên những cơ giáp này không hề lựa chọn né tránh mà là mạnh mẽ trực tiếp xông lên, chuẩn bị lấy thịt đè người tiêu diệt toàn bộ những phần tử bạo động xâm lấn căn cứ.
“Phanh!” Một tiếng vang lớn, một cơ giáp của căn cứ đột nhiên bạo liệt nổ, thậm chí còn làm cho cơ giáp chiến hữu bên cạnh bị thương. Theo sát, cách đó không xa, một giá cơ giáp khác cũng bị nổ tung, chỉ là không gây kinh hoàng ngạc nhiên bằng giá cơ giáp kia.
“Sao lại thế này?” Trong đầu các Cơ giáp sĩ khác của căn cứ đột nhiên hiện lên vấn đề này, nhưng thời gian cấp bách không cho phép bọn họ tiếp tục suy nghĩ, trên chiến trường, hy sinh là cực kỳ bình thường. Bọn họ chỉ có thể mang theo nghi vấn, tiếp tục hướng về phía trước.
Lăng Lan có chút ngạc nhiên nhìn Thường Tân Nguyên, cơ giáp mà Thường Tân Nguyên đang điều khiển bây giờ không phải là cơ giáp cao cấp của quân đội Liên Bang mà là trung cấp cơ giáp của chính bản thân anh. Giá cơ giáp này đã được Thường Tân Nguyên tiến hành cải tạo. Tuy rằng bên ngoài không thấy có biến hóa gì lớn, nhưng hệ thống vũ khí bên trong đã được nâng cấp rất nhiều. Lúc phá hư chiến hạm vận tải, Lăng Lan đã từng chứng kiến.
Lăng Lan biết thiên phú cải tạo cơ giáp của Thường Tân Nguyên rất mạnh cho nên mới làm Lôi Vương chú ý, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn uy hiếp cưỡng ép Thường Tân Nguyên gia nhập đội ngũ. Cô cho rằng mình đã rất hiểu Thường Tân Nguyên, nhưng hiện tại xem ra, cô vẫn xem thường thiên phú cải tạo của đối phương.
Lăng Lan không nghĩ tới, Thường Tân Nguyên không chỉ có giỏi về cải tạo cơ giáp, mà cải tạo vũ khí cũng yêu nghiệt như vậy. Lúc trước cải tạo bộ phận pháo quấy nhiễu của cơ giáp từ một vũ khí không có nhiều lực sát thương, thực râu ria không quan trọng thành một pháo laser có uy lực cực đại, tuy rằng bởi vì tầm bắn quá ngắn nên bị Thường Tân Nguyên phán định là cải tạo không thành công, nhưng ở trong lòng Lăng Lan, đây tuyệt đối là một chiêu sát thủ khủng bố.
Thử nghĩ xem, khi cơ giáp cận chiến, sẽ không ai lại phòng thủ một vũ khí tầm thường như pháo quấy nhiễu, bởi vì cho dù bị pháo quấy nhiễu tấn công cũng chỉ gây ra trên cơ giáp một vết đạn nhợt nhạt. Nó không thể gây thương tổn cho cơ giáp, càng đừng nói là gây thương tổn cho Cơ giáp sĩ bên trong cơ giáp.
Cho nên, sẽ không có người phòng bị điểm này, thử nghĩ, nếu lúc ấy, đột nhiên phóng ra một tia pháo laser……Uy lực của tia pháo laser gấp mấy chục lần uy lực của pháo quấy nhiễu, không hề nghi ngờ, một khi bị bắn trúng, Cơ giáp sĩ không chết thì cũng đi nửa cái mạng. Cho nên, Thường Tân Nguyên tiếc nuối pháo laser bị vấn đề về tầm bắn ngắn, nhưng ở trong mắt Lăng Lan, căn bản là không thành vấn đề.
Chỉ là lúc ấy tình huống khẩn cấp, Lăng Lan cũng không có cơ hội giải thích cho Thường Tân Nguyên. Lăng Lan cho rằng pháo laser đã là thiết kế tốt nhất của Thường Tân Nguyên, không nghĩ tới, Thường Tân Nguyên lại cho cô một niềm vui lớn như vậy. Người lập công đầu tiên làm cho máy bay địch phát nổ chính là người thoạt nhìn năng lực chiến đấu kém cỏi nhất Thường Tân Nguyên.
Giống nhau đều là súng ánh sáng, nhưng chùm tia sáng mà Thường Tân Nguyên bắn ra không có màu trắng như chùm tia sáng bình thường, mà là một chùm tia sáng màu tím kỳ dị. Chùm tia sáng này có thể trong nháy mắt tiêu diệt năng lượng của quang thuẫn, làm cho cơ giáp phát nổ. Thậm chí ở thời điểm phát nổ, Lăng Lan còn nhìn thấy một tia sáng màu tím lúc ẩn lúc hiện bên trong ánh lửa....
Mà một giá cơ giáp khác phát nổ là thành quả của Lăng Lan, Tề Long sáu người hợp tác ăn ý, năm người Tề Long cũng không tấn công lung tung, mà là đi theo lựa chọn của Lăng Lan, cùng lão đại nhà mình hợp tác công kích, sáu chùm tia sáng đồng thời bắn trúng cơ giáp kia, năng lượng của quang thuẫn cũng không có cách nào ngăn cản, kết quả đương nhiên là bị nổ tung hủy diệt.
Trên chiến trường nháy mắt vạn biến, căn bản không cho phép phân tâm. Ngoài trừ Lăng Lan phát hiện được uy lực súng ánh sáng của Thường Tân Nguyên, những người khác đều chưa phát hiện ra. Bọn Tề Long chỉ là âm thầm may mắn, ở lần tấn công đầu tiên đã có thể may mắn đánh tan hai chiếc cơ giáp, điều này là cực kỳ có lợi cho bọn họ.
Còn bên đội cơ giáp của căn cứ, mới đó đã tổn thất hai cơ giáp, cho dù là đội trưởng hay là đội viên đều vô cùng phẫn nộ mà đánh trả. Súng ánh sáng cuồng xả, so sánh với đối phương làm bừa, mấy người Tề Long lại dùng bước nện cực kỳ xảo diệu né tránh từng chùm tia sáng bắn tới bọn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro