phần 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...

Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
375
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 373: Đồng quy vu tận
Edit: Phi Nguyệt
Nếu đối diện là một cơ giáp sĩ có kỹ thuật điều khiển tầm thường, hoặc là một Vương bài sư sĩ thiếu kinh nghiệm chiến đấu thì có lẽ hắn đã xử lý được, nhưng đáng tiếc đối thủ trước mắt hắn lại không phải hai dạng này. Lăng Lan là một đối thủ có đầy đủ cả kỹ thuật lẫn kinh nghiệm chiến đấu phong phú được tôi luyện nhiều năm trong không gian học tập.
Ngay tại lúc gã Vương bài sư sĩ vừa bật người lên, phía sau lưng của hắn lại nhận thêm một đòn nặng nề nữa, lực lượng của đòn này lớn hơn nhiều so với đòn trước đó khiến cơ giáp của hắn ngã xấp xuống đất, không còn cơ hội đứng lên.
Tiếng "Bành!" lớn vang lên, chiếc cơ giáp nện thẳng lên mặt đất làm vô số bụi bặm văng lên không trung. Tiếng động lớn khiến các phi thuyền chiến đấu cạnh đó phải chú ý tới. Nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, hai cơ giáp đặc cấp bỗng ngẩn người, rồi cùng hét lên: "Đội trưởng!!!" Sự phân tâm làm động tác tránh né của họ thoáng dừng lại.
Không ai bảo với ai, Lý Thì Du, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh đang chiến đấu với một cơ giáp sĩ đặc cấp, bên kia có Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi cùng phối hợp đấu với tên cơ giáp sĩ đặc cấp còn lại, thấy động tác của đối phương thoáng chậm, cả bọn cùng biết cơ hội của họ đã đến.
Người có tốc độ phản ứng nhanh nhất là Tề Long, cậu có được thiên phú cảm giác nên phát hiện ra sơ hở của đối phương trước tiên nên liền nhào tới, dùng kiếm ánh sáng hung hăng bổ về phía đối thủ, vì đang bị phân tâm nên cơ giáp sĩ đặc cấp không tránh thoát được đòn này và bị đánh bật về phía sau, nhân lúc đối phương chưa kịp hoàn hồn, nhát kiếm thứ hai của Tề Long đã chém tới khoang điều khiển cơ giáp.
"Tê...." Âm thanh va chạm chói tai giữa kiếm ánh sáng và lá chắn phòng hộ lập tức vang lên, nơi tiếp xúc bắn ra những tia lửa điện.
Thời điểm bị đánh trúng, gương mặt của tên điều khiển cơ giáp đặc cấp nháy mắt biến sắc, lòng hắn hoảng sợ, nhưng nhìn thấy lá chắn phòng vệ của cơ giáp làm việc khá tốt nên lập tức tỉnh táo lại. Thấy đối phương cắn răng ghì kiếm ánh sáng hòng làm tiêu hao hết năng lượng của hắn, hắn biết cơ hội phản kích của mình đã tới, trong mắt thoáng ánh lên nét hung ác, hắn điều khiển tay phải của cơ giáp bổ kiếm ánh sáng về phía đối phương.
"Bành!"
Kiếm ánh sáng còn chưa kịp vung lên một nửa thì đã bị chặn lại, một cơ giáp sĩ khác dùng kiếm chặn đường kiếm của hắn, không chỉ như thế, đối phương còn nâng tay còn lại lên, chĩa súng laser về phía khoang điều khiển của hắn, họng súng khổng lồ hiện ra trước mắt làm lòng người sợ hãi.
Họng súng tóe ra tia sáng trắng xóa, nặng nề đập trúng cơ giáp của hắn, cho dù cơ giáp đặc cấp có lực phòng ngự cao hơn cơ giáp cao cấp, một phát súng này vốn không làm hao tổn bao nhiêu năng lượng của hắn, nhưng rõ ràng đối phương không hề có ý định chỉ bắn một phát súng, nếu hắn không thể thoát khỏi hai người này thì kết quả cuối cùng chắc chắn năng lượng lá chắn phòng hộ của hắn sẽ bị hao hết và hắn sẽ phải bỏ mình ở đây.
Không ai muốn chết, hắn cũng không muốn, hắn biết lúc này chỉ có nhanh chóng lùi lại phía sau mới có cơ hội thoát khỏi gọng kìm của hai người này, mở ra một con đường sống, thế là hắn mở tất cả các động cơ, kéo tốc độ lên cực hạn, chỉ cần một giây thôi là hắn có thể hoàn toàn thoát được thế công kích... Trong khoang điều khiển vang lên tiếng nhắc nhở tốc độ đã đạt cực hạn, cơ giáp phi thuyền đột ngột bay giật lùi thẳng về phía sau, mắt thấy cơ giáp phi thuyền của mình thoát khỏi gọng kìm của kiếm ánh sáng, hắn biết đối phương dù có liều mạng mở ra động cơ cũng không thể đuổi kịp tốc độ của hắn.
Tên đặc cấp sư sĩ rốt cuộc cũng thở dài một hơi, hắn biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần thoát được nguy cơ lần này, hắn nhất định sẽ giết mấy tên nhóc hỗn láo kia... Đúng lúc đó, phía sau lưng cơ giáp của hắn đột nhiên va chạm mạnh với một vật, cú va chạm khiến hành động lùi về phía sau bị dừng lại. Nhân lúc này thanh kiếm ánh sáng trước mặt lập tức công kích tới, và súng laser cũng tiếp tục bóp cò bắn liên tiếp về phía hắn.
"Tốt lắm, Tạ Nghi!" Tề Long không nhịn được hét to lên, thì ra người vừa ngăn chặn sau lưng cơ giáp phi thuyền chính là Tạ Nghi. Khi Tạ Nghi vòng ra sau lưng kẻ địch định đánh một đòn vào phía sau thì đột nhiên phát hiện đối phương lùi nhanh lại, cậu ta lập tức đổi đòn công kích, nghiêng người, dùng chính cơ giáp của mình làm khiên chắn khiến gã cơ giáp đặc cấp phải dừng lại.
Bị giáp công hai mặt trước sau, cho dù năng lượng phòng ngự của cơ giáp đặc cấp có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi hai thanh kiếm ánh sáng cùng súng laser điên cuồng công kích, ánh sáng từ lá chắn phòng hộ dần ảm đạm và cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tề Long dứt khoát vứt thanh kiếm ánh sáng không còn mấy năng lượng trong tay, từ hai bên đùi của cơ giáp lấy ra hai lưỡi đao điện từ, hung hăng đâm thẳng vào khoang điều khiển của đối phương.
Đã không có lá chắn phòng hộ bảo vệ, cho dù là đặc cấp sư sĩ cũng không thể ngăn cản lưỡi đao điện từ.
"A...." Gã đặc cấp sư sĩ hét lên một tiếng thảm thiết, Tề Long chọn vị trí rất chuẩn xác, đâm trúng ngay chỗ hiểm của đối thủ. Gã đặc cấp sư sĩ biết mình khó lòng qua khỏi bèn cười một tiếng thê lương rồi dứt khoát đè tay vào hệ thống tự hủy.
Cảm giác của Tề Long vô cùng nhạy, khi đối phương vừa chạm vào nút tự hủy, cảm thấy nguy cơ sắp xảy ra, cậu ta vội vàng hô to: "Tránh mau!"
Ba người không hẹn mà cùng chạy về ba hướng khác biệt, vừa tránh được vài mét, bộ cơ giáp đặc cấp kia lập tức nổ tung, sức ép của vụ nổ rất mạnh, cho dù cả ba trong nháy mắt đều mở ra mức cao nhất của lá chắn phòng hộ cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu được năng lượng bạo phát, ba cơ giáp mất khống chế bắn thẳng xuống mặt đất.
Trong đó, người thảm nhất chính là Tạ Nghi bởi cậu ta đang đứng chặn đường lùi của cơ giáp đặc cấp nên là người né tránh muộn nhất, cậu ta bị nổ bay đến trong rừng rậm, cơ giáp liên tục đụng gãy vô số cây lớn rồi mới rơi xuống đất.
Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi mặc dù thắng thảm nhưng cuối cùng họ cũng giải quyết được gã cơ giáp sĩ đặc cấp kia. Không còn Lý Lan Phong, bọn họ chỉ còn lại Lý Thì Du, Lâm Trung Khanh, Hàn Kế Quân, ba người đang vây công một gã cơ giáp sĩ đặc cấp khác, tình huống của họ vô cùng chật vật. Cũng may nhờ có Lăng Lan đánh bại Vương bài sư sĩ khiến gã cơ giáp sĩ đặc cấp sợ hãi dừng lại mới giúp bọn họ có thời gian hồi phục ngắn ngủi.
Qua trận chiến đấu này, cả ba đều biết kinh nghiệm chiến đấu giữa họ và một cơ giáp sĩ đặc cấp có khoảng cách chênh lệch lớn như thế nào. Lúc đầu nếu không có Lý Lan Phong liều mạng cứu giúp thì có người trong số họ đã chết rồi, nhưng cũng chính vì thế mà chủ lực tấn công Lý Lan Phong lại bị hạ gục.
Lý Thì Du nhìn tên cơ giáp đặc cấp trước mặt, trong lòng thầm giận mình quá vô dụng không thể cứu được anh họ cả, cũng không cứu được người họ hàng Lý Lan Phong, nếu năng lực điều khiển cơ giáp của anh ta mạnh hơn thì Lý Lan Phong đã không vì bảo vệ bọn họ mà... Lúc này Lý Thì Du thực sự mong rằng hai chùm tia sáng vừa rồi không đánh trúng Lý Lan Phong, mặc dù anh ta biết đây có lẽ chỉ là hy vọng xa vời...
Cũng giống như anh ta, Hàn Kế Quân đang thở dốc trong khoang điều khiển cơ giáp cũng thấy giận chính mình, nói cho cùng Lý Lan Phong cũng chỉ vì cứu cậu ta mới bị đánh rơi xuống đất và lâm vào hiểm cảnh, nhẽ ra cậu ta mới phải là người bị ngã xuống đất và nhận hai chùm tia sáng kia mới đúng, nhưng cuối cùng Lý Lan Phong lại là người đỡ cho cậu ta. Nói thực, ngay từ đầu Hàn Kế Quân vẫn luôn hoài nghi lý do vì sao Lý Lan Phong lại gia nhập đoàn Tân Sinh, nhưng lúc này cậu ta không còn nghĩ như vậy nữa, thử nghĩ mà xem có tên gian tế nào đến ẩn núp trong thế lực của đối thủ mà còn có thể vô tư chết thay cho đối thủ? Hàn Kế Quân nghĩ mình thật sự đã hiểu lầm Lý Lan Phong rồi.
Còn Lâm Trung Khanh nhìn chằm chằm vào tên đặc cấp cơ giáp kia, trong thời gian nghỉ ngơi lấy sức, cậu ta cũng đang tự hỏi nếu mình lâm vào tình cảnh đó thì có thể làm ra được lựa chọn như Lý Lan Phong hay không?
Lâm Trung Khanh phát hiện cậu ta không thể nào trả lời có một cách dứt khoát, điều này khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ. Lý Lan Phong mới gia nhập tiểu đội mà đã có thể xem bọn họ như anh em huynh đệ, không tiếc hy sinh thân mình để bảo vệ bọn họ. Chính cậu ta đi theo Lan lão đại lâu như vậy lại không thể dứt khoát... Đây chính là sự chênh lệch giữa cậu ta và Lý Lan Phong sao? Anh ấy luôn đối xử với mọi người chân thành và vô tư giống như nụ cười tỏa nắng của anh ấy vậy, một người như vậy không phải là người trong lòng mang đầy bóng tối u ám và vô số tính toán từ phòng thí nghiệm bước ra như cậu ta có thể so sánh được.
Thật làm cho người khác phải đố kỵ!
Lâm Trung Khanh cười khổ nghĩ, Lý Lan Phong cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với Lan lão đại. Lan lão đại không nói lời nào, chỉ cần ngồi một chỗ cũng tỏa ra thứ khí thế bá đạo, một ánh mắt cũng làm lòng người sinh ra sợ hãi, anh ấy khiến lòng người đi theo mình cảm thấy yên ổn, không sợ hãi, không lùi bước hay do dự trước mọi hoàn cảnh. Anh ấy giống như một thanh Định Hải thần châm, đứng bên cạnh anh ấy không còn lo sợ bất cứ điều gì. Chỉ cần kiên định đi theo Lan lão đại, anh ấy có thể dẫn mọi người đi đến một khoảng trời riêng, đây chính là năng lượng của kẻ đứng đầu, để cho người ta không tự chủ mà tin phục, ký thác hi vọng và theo sát bước chân của anh ấy.
Còn Lý Lan Phong, lần đầu tiên gặp mặt người này giống như một anh trai nhà bên vậy, ấm áp và vô cùng thân thiết làm không ai có thể cự tuyệt được, khuôn mặt luôn nở nụ cười của anh ấy khiến người đối diện sinh ra lòng hảo cảm, trong lúc vô tình, anh ấy đã lặng yên có được sự tín nhiệm của người khác và xem anh ấy như người thân, bạn bè quan trọng nhất. Giống như bây giờ, ngay cả người ít tiếp xúc với Lý Lan Phong như cậu ta cũng đã hoàn toàn tiếp nhận đối phương. Đương nhiên hành động của anh ấy thực sự để cậu ta không còn biết nói hơn gì được nữa.
Có một số người trời sinh đã có bản lĩnh khiến người khác yêu thích, giống như Lý Lan Phong!
Những ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Lâm Trung Khanh, thời gian nghỉ ngơi ít ỏi sắp hết. Vì bên đội của Tề Long triển khai công kích đối phương quá mãnh liệt nên gã đặc cấp sư sĩ đang đối đầu cùng bọn họ thấy tình huống không ổn, muốn sang đó tiếp ứng, nhưng bọn Lý Thì Du làm sao có thể để đối phương làm thế, không cần suy nghĩ, bọn họ nhanh chóng vọt tới chặn đường đi của gã cơ giáp sĩ đặc cấp.
Ba người bên Lý Thì Du vận dụng hết khả năng cuối cùng cũng chặn được gã cơ giáp sĩ đặc cấp kia trong vòng mấy chục giây, mà khoảng thời gian này cũng đủ khiến một gã cơ giáp sĩ đặc cấp khác xong đời.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:



Chương 374: Hắn còn sống!
Nhìn thấy đồng đội của mình phải tự bạo bỏ mình, cơ giáp đặc cấp còn lại rốt cuộc bạo phát, hai mắt hắn đỏ đậm, nhìn những cơ giáp này dây dưa bám trụ không cho hắn đi cứu đồng đội thì sát ý trong lòng hắn đã đạt đến đỉnh điểm, hắn nhất định phải giết chết tiểu đội nhỏ này báo thù cho đồng đội đã hy sinh của mình.
Phẫn nộ sẽ làm người ta sinh ra hai kết quả, một là bởi vì phẫn nộ mà mất đi bình tĩnh, làm sức chiến đấu không thể phát huy được, loại phẫn nộ này gọi là thể phụ, là loại mà Cơ giáp sĩ bình thường đều toàn lực trốn tránh, mà loại còn lại là bởi vì phẫn nộ mà làm sức chiến đấu của mình tăng lên gấp bội, loại phẫn nộ này được gọi là thể bạo. Khi cơ giáp sĩ đạt tới Đặc cấp sư sĩ thì sẽ được tiến hành bồi dưỡng loại thể bạo này......
Cho nên, tên Đặc cấp sư sĩ này dưới sự phẫn nộ, sức chiến đấu của hắn tăng lên gấp bội, điều này làm cho ba người Lý Thì Du, Hàn Kế Quân vốn đang rơi vào thế hạ phong trở nên cực kỳ nguy hiểm......
"Cẩn thận, Lý Thì Du......" Nhìn Hàn Kế Quân bị đối phương đánh bay, Lý Thì Du vừa mới chuẩn bị tiếp ứng liền nghe Lâm Trung Khanh ở một bên hoảng sợ hô lớn.
Lúc này Lý Thì Du mới phát hiện không biết từ khi nào đặc cấp cơ giáp kia đã đi đến trước mặt mình, có lẽ vừa rồi khi lực chú ý của anh đang đặt trên người Hàn Kế Quân nên không phát hiện kịp thời điểm này, cho dù Lâm Trung Khanh lớn tiếng nhắc nhở thì anh cũng phát hiện chính mình đã không có thời gian né tránh......
Lý Thì Du cắn răng đem quang thuẫn cơ giáp mở đến cực đại, chuẩn bị cứng rắn nhận công kích của đối phương......
"Phanh" một tiếng, Lý Thì Du chỉ cảm thấy cơ giáp của mình bị một lực thật lớn phá huỷ, cả người bay lên mất cân bằng, va chạm gây chấn động cơ giáp làm hai mắt Lý Thì Du rơi vào tình trạng không thể nhìn thấy trong thời gian ngắn.
Thế nhưng những năm gần đây, Lý Thì Du đã lặng lẽ tiêm vào cơ thể mình thuốc thay đổi gen nên tố chất thân thể chỉ kém loại quái thai như Tề Long một chút, vậy nên chỉ trong thời gian nửa giây, anh liền có thể hồi phục. Mất đi cân bằng Lý Thì Du cũng không hoảng loạn, anh bình tĩnh mà huy động ngón tay, thao tác cơ giáp nhằm khống chế cơ giáp với tốc độ nhanh nhất.
Lý Thì Du rất rõ ràng, chỉ có khống chế được cơ giáp mới có cơ hội phản kích. Lúc Lý Thì Du bình tĩnh chuyên chú thao tác cũng không quên dùng khóe mắt chú ý tình hình xung quanh cơ giáp. Anh cần phải nắm rõ tình huống bên ngoài, bao gồm kẻ thù có theo vào vòng công kích hay không......
Đang chú ý tình hình, tay anh đột nhiên dừng một chút, vốn dĩ hai mắt đang bình tĩnh đột nhiên biến hồng, trong hốc mắt trở nên ướt át. Thì ra, một cơ giáp khác đang dùng kiếm quang chặn lại đặc cấp cơ giáp kia....
Lý Lan Phong! Cậu ta còn sống! Điều này thật sự quá tốt! Lý Thì Du lần đầu tiên cảm giác vui sướng thì ra là đơn giản như vậy!
Lúc này trên mặt đất, vương bài sư sĩ gặp đòn tấn công nghiêm trọng từ phía sau lưng, quang não cơ giáp lại phát ra âm thanh cảnh báo: "Cảnh cáo, hệ thống điều khiển cơ giáp bị hư hại 60%. Nguy hiểm, nguy hiểm, xin lập tức lui lại, xin lập tức lui lại!"
Vương bài sư sĩ nghe được tiếng quang não cảnh báo, ảo não mà gõ trên bàn phím. Đúng lúc này,trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, trong lòng cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có ập đến, nháy mắt trên trán mồ hôi lạnh toát ra. Có lẽ ngay tại thời khắc sinh tử, tốc độ tần suất thao tác ngón tay của hắn đã vượt qua giới hạn ban đầu của bản thân ......
Vương bài cơ giáp vốn đang ngã nằm xuống đất đột nhiên đứng dậy điên cuồng phóng ra ngoài, Lăng Lan dùng sức đâm mạnh kiếm xuống. Trực tiếp mà nhẹ nhàng cắm sâu đến 2m vào mặt đất, đây là kết quả do Lăng Lan trong nháy mắt thu lực, nếu không có khả năng sẽ đâm sâu đến tận chuôi kiếm.
Vương bài sư sĩ may mắn tránh được một kiếp, nhìn trên cao chỉ còn lại một chiếc đặc cấp cơ giáp liền biết một chiếc cơ giáp có lẽ đã gặp chuyện không may. Hắn cười khổ nói: "Ông đã sớm biết hai người kia căn bản không đánh trúng học sinh của ông." Nếu không đối phương không có khả năng bình tĩnh như vậy, mà hắn lại ở lúc ấy lơi lỏng, đây cũng là nguyên nhân thứ nhất hắn thất bại. Nghĩ đến đây, trong lòng Vương bài sư sĩ hối hận không thôi, nếu lúc trước chính hắn cũng có thể bình tĩnh lại, có lẽ kết quả sẽ không giống như thế này.
Cho đến lúc này, Vương bài sư sĩ còn cho rằng đối thủ của hắn là Vương bài Đường Ngọc,tinh anh của Liên Bang, mà cao cấp cơ giáp kia chính là Kiều Đình.
Lăng Lan không trả lời, chỉ đem kiếm từ trong khe đất rút ra, thời điểm cô làm động tác này, tầm mắt lạnh băng của cô cũng không rời khỏi Vương bài cơ giáp một phút nào, khi chưa hoàn toàn đánh bại đối phương, Lăng Lan sẽ không thả lỏng cảnh giác, cô sẽ không giống như đối phương phạm vào sai lầm cấp thấp này.
" Học sinh của ông thật không tệ, không nghĩ tới ba người phối hợp là có thể đánh bại đội viên của tôi, đó chính là Đặc cấp sư sĩ, so với học sinh của ông cao hơn một cấp bậc...... Mà tôi cũng thua ở trong tay của ông, ông quả nhiên không hổ là vương bài tinh anh của Liên Bang, kỹ thuật của tôi không bằng người." Vương bài sư sĩ cũng không để ý Lăng Lan lạnh nhạt, hắn tiếp tục nói, nhìn dáng vẻ phảng phất như đã từ bỏ giãy dụa cuối cùng, bó tay chịu trói.
Lăng Lan thấy thế, tâm thần không khỏi vừa động, cô đem kiếm bên tay phải dựng trên mặt đất, tay trái đồng thời đặt ở trên chuôi kiếm, giống như đang chống một cái trượng, tựa hồ tuyên bố cô cũng đã không có chiến ý......
Vốn không khí đang khẩn trương lại bởi vì động tác của Lăng Lan mà lập tức biến mất. Không ngờ, ngay tại lúc này, toàn bộ cơ thể của vương bài cơ giáp đột nhiên phóng lên, hung ác nhào về phía Lăng Lan ......
Thì ra những lời nói mà hắn nói ra bên ngoài lúc nãy đều là vì làm Lăng Lan thả lỏng cảnh giác. Bọn họ nếu tham gia tấn công Hành tinh Mới thì đã sớm chuẩn bị tâm lý vì nước hy sinh, cho nên dù thất bại thì sẽ cùng đối phương đồng quy vô tận chứ không bó tay chịu trói.
Nhìn đến đối phương đột nhiên tấn công, Lăng Lan không có nửa điểm kinh hoảng luống cuống, thì ra nhìn cô như đang có động tác thả lỏng nhưng kỳ thật là phối hợp đối phương biểu diễn, từ lúc bắt đầu cô đã không nghĩ tới sẽ buông tha kẻ thù này...... Bất kỳ kẻ thù nào muốn thương tổn đồng bọn của cô, cô đều sẽ không nương tay.
Chỉ thấy đôi tay cô vốn dĩ đang cầm đuôi chuôi kiếm đột nhiên hướng về phía trước vung lên, cự kiếm cùng cơ giáp lại kịch liệt va chạm lần nữa phát ra một tiếng vang lớn, hai người cùng giằng co sau mấy giây, đột nhiên lại cùng nhau văng ra......
Không, chỉ có vương bài cơ giáp bị cự kiếm hung hăng mà đẩy trở về, mà cơ giáp của Lăng Lan dùng động cơ của cơ giáp làm lực đẩy cũng nhanh chóng lùi về phía sau, nháy mắt kéo khoảng cách với đối phương đến mấy chục mét......
"Phanh!" Một tiếng nổ mạnh vang lên thật lớn, Vương bài cơ giáp bị Lăng Lan đẩy lùi toàn bộ bạo liệt, biến thành vô số mảnh nhỏ, bay vụt ra ngoài.
Thì ra, đối phương rất rõ ràng hắn đã không còn bất kỳ phần thắng nào nhưng lại không muốn bị đối thủ cứ thế giết chết cho nên lựa chọn tự bạo, muốn cùng Lăng Lan đồng quy vu tận. May mắn, trước tiên Lăng Lan đã cảm giác được nguy hiểm, lúc đánh đối phương xong thì cũng đồng thời nhanh chóng khởi động cơ giáp lui về phía sau tránh thoát một kiếp này.
Nhưng năng lượng mà Vương bài cơ giáp tự bạo làm sao có thể so sánh với cơ giáp bình thường được, vậy nên cho dù Lăng Lan lui thực nhanh chóng nhưng cũng không hoàn toàn thoát khỏi phạm vi bùng nổ, năng lượng nổ mạnh vẫn làm Lăng Lan bị thương. Cô chỉ cảm thấy ngực mình như bị tảng đá lớn đánh trúng, yết hầu dội lên vị tanh ngọt, Lăng Lan không tự chủ được mà phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ màn hình loé sáng trước mắt......
"Lão đại, chị không sao chứ." Nhìn Lăng Lan bị thương, Tiểu Tứ kinh hoảng mà kêu lên.
Lăng Lan lập tức vận chuyển "Dưỡng thân khí quyết", cảm giác ngực nặng nề muốn phun nhanh chóng biến mất, cả người thoải mái hơn, cô biết chỉ là bị một chút nội thương cũng không phải quá nghiêm trọng, vì thế an ủi Tiểu Tứ: "Không có việc gì, chỉ là bị dư chấn một chút, phun ra chút máu, ngược lại thoải mái hơn nhiều."
Nghe Lăng Lan trả lời, Tiểu Tứ tức khắc yên lòng. Lăng Lan bình thường trở lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng không trung......
"Tề Long bọn họ không có việc gì đi." Lăng Lan đương nhiên biết bởi vì đặc cấp cơ giáp tự bạo mà ba người Tề Long đã bị nổ bay, tuy rằng lúc ấy Tiểu Tứ đã báo cáo bọn Tề Long không có việc gì nhưng trong lòng Lăng Lan vẫn có chút lo lắng, chỉ là lúc ấy đang cùng Vương bài sư sĩ chiến đấu không thể kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi Tiểu Tứ, lúc này rốt cuộc có thời gian.
"Không có việc gì, chỉ là bị chấn động đến hôn mê......" Tiểu Tứ đã tiến vào cơ giáp bọn họ kiểm tra qua tình huống ba người Tề Long, Tạ Nghi là thảm nhất, bất quá đều là bị thương ngoài, không chết được cho nên Tiểu Tứ cũng không có đem tâm tư đặt ở ba người bọn họ, hiện tại làm Tiểu Tứ cảm thấy hứng thú chính là Lý Lan Phong đang ở không trung chiến đấu: "Lão đại, Báo con của chị giống như thăng cấp."
Cái gì của cô? Lăng Lan liếc qua một cái mắt lạnh, cảnh cáo Tiểu Tứ không được nói bậy, đáng tiếc, Tiểu Tứ có đôi khi thật sự thực trì độn, một chút cũng chưa cảm giác ánh mắt lạnh lẽo như đao của Lăng Lan, vẻ mặt ngu ngốc mà tiếp tục nói: "Năng lực thao tác hiện tại của anh ta so với lúc đầu thì lợi hại hơn rồi, xem ra thời khắc sinh tử, Báo con nhà chị đột phát tiềm năng, thăng cấp thành công. Quả nhiên cùng chị giống nhau, đều là biến thái, không phải người một nhà không vào cùng một cửa." Tiểu Tứ cảm thán.
Bởi vì những người ngay trong thời khắc sinh tử mà có thể kích phát tiềm năng để thuận lợi thăng cấp thì không thể nghi ngờ đều là những người có thiên phú yêu nghiệt, loại thăng cấp này so với những thăng cấp bình thường khác càng khó có được, bởi những gì mà người đó lĩnh ngộ được so với thăng cấp bình thường càng thêm nhiều, càng thêm khắc sâu. Có thể nói, những người có thể lĩnh ngộ thăng cấp được thì trên cơ bản đều có thể thuận lợi thăng cấp đến cấp tiếp theo, nói cách khác, chỉ cần tích luỹ đủ kinh nghiệm, Lý Lan Phong xác định vững chắc có thể trở thành Vương bài sư sĩ, điều này làm cho nhóm cơ giáp cả đời dừng chân ở cơ giáp sư sĩ không thể bước chân lên vương bài sư sĩ hâm mộ vô cùng......
Lăng Lan vốn dĩ nghe Lý Lan Phong thăng cấp trong lòng thật cao hứng, nhưng câu nói cuối cùng của Tiểu Tứ, lại làm cô có chút buồn bực. Lăng Lan không chút khách khí mà ở trên trán Tiểu Tứ búng một, khinh thường nói: "Cậu từ đâu biết được mấy lời bậy bạ này, hả?" Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này không biết lời này ý chỉ là vợ chồng sao?
Tiểu Tứ đột nhiên bị bắn một búng tay thì mười phần vô tội mà vuốt cái trán, chớp chớp mắt to, không biết lão đại nhà mình vì cái gì lại muốn bạo hành gia đình với nó?
Tiểu Tứ với biểu tình ngu ngốc này làm Lăng Lan không còn lời nào để nói, cùng gia hoả này sinh khí thì cũng không tốt, có khi nó lại học được những từ này trong quyển sách cổ nào đó rồi nữa hiểu nữa không liền đem ra ngoài dùng loạn không biết chừng......
Lăng Lan quyết định không chấp nhặt với Tiểu Tứ, cô nghiêm túc mà quan sát cơ giáp trong màn hình, Lý Lan Phong cùng đặc cấp cơ giáp chiến đấu trên không trung, nhìn mấy lượt đánh sau, liền tán thành nói: "Tiểu Tứ, em nói không sai,vừa rồi trong thời khắc sinh tử, cậu ta đã thăng cấp thành công, có lẽ đây cũng là nguyên nhân cậu ta có thể thoát được hai khẩu súng kia......Chỉ đáng tiếc là nếu hiện tại cậu ta đang điều khiển đặc cấp cơ giáp thì bây giờ tình huống sẽ không giống vậy." Lý Lan Phong tuy rằng chặn được tấn công của đặc cấp cơ giáp, nhưng chênh lệch giữa hai cơ giáp vẫn làm Lý Lan Phong rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể bị động phòng chánh

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
377
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 375: Thể chất có vấn đề?
"Nếu vậy, đối phương muốn giết cậu ta cũng không dễ dàng, Báo con nhà chị còn có thể duy trì thật lâu. Hơn nữa, xung quanh không có kẻ thù nào khác, đây là một cơ hội tốt, Báo con nhà chị sau khi đánh một hồi lâu thì càng có thể dễ dàng tìm ra phong cách đánh riêng cho chính mình."
Không có kẻ thù khác ở phụ cận, Tiểu Tứ cũng nhẹ nhàng, không biết lấy kẹo que từ nơi nào ra, một bên liếm kẹo que một bên phát biểu ý kiến của mình. Tiểu Tứ vẫn luôn cùng đạo sư số 3 giao lưu ý kiến về cơ giáp, lúc này lời nói ra có chút giống phong cách của đạo sư số 3, đương nhiên trước hết phải làm lơ cây kẹo que trong tay nó cùng dáng người nửa mét và khuôn mặt ấu trĩ.
Lăng Lan đồng ý với ý kiến Tiểu Tứ mười phần, điều này không thể nghi ngờ là cơ hội cho Báo con tăng năng lực, cô quyết định trước khoanh tay đứng nhìn vì thế phân phó Tiểu Tứ nói: "Tiểu Tứ, chú ý chặt chẽ tình huống xung quanh, nếu có kẻ thù tới gần lập tức cho chị biết." Nói xong, Lăng Lan nắm lấy cự kiếm, nếu thực sự có kẻ thù tới gần, vì đảm baỏ các đồng bọn an toàn, cô nhất định phải ra tay.
Tiểu Tứ nghe vậy lập tức vỗ ngực cam đoan, tất cả cứ giao cho nó phụ trách.
Lăng Lan nghĩ tuy rằng Tiểu Tứ thường thường làm ra một ít chuyện vớ vẫn nhưng trong những việc đại sự, nó chưa từng phụ tín nhiệm của cô, vì thế cũng yên lòng, cô nhanh chóng thao tác cơ giáp chớp động một cái liền lập tức biến mất mà không dưới một giây sau liền xuất hiện ở cạnh Lạc Lãng với khoảng cách gần nhất.
Tuy rằng Tiểu Tứ tỏ vẻ rằng, bọn Tề Long không có vấn đề gì, chỉ là bị năng lượng tự bạo chấn động đến hôn mê, nhưng Lăng Lan vẫn không yên tâm, vì thế cô quyết định tự mình kiểm tra một phen.
Mà lúc này, 5 chiếc cơ giáp đang chiến đấu trên không trung kỳ thật đã biến thành Lý Lan Phong cùng đặc cấp cơ giáp đối chiến. Lý Thì Du, Hàn Kế Quân cùng Lâm Trung Khanh ba người căn bản không thể lại gần hai người chiến đấu, nhiều nhất chỉ có thể ở nơi xa tìm kiếm cơ hội bắn súng ánh sáng tới viện trợ Lý Lan Phong.
Sở dĩ tạo thành loại cục diện này đầu tiên là bởi vì năng lực của đối thủ tăng lên gấp bội, bọn họ không thể lại giống như ngay từ đầu tiến lên ngăn cản. Bọn họ lúc này nếu tiến lên đi kháng chiến chống lại tuyệt đối sẽ bị đối phương một kiếm đẩy lùi. Tại lực lượng cao hơn, bọn họ đã không có cách nào chống đỡ với đặc cấp cơ giáp này.
Thứ hai cũng là vì Lý Lan Phong một lần nữa trở về. Sức chiến đấu dường như thẳng tắp bay lên, cho dù thao tác chỉ là cao cấp cơ giáp nhưng ở trên lực lượng cùng kỹ xảo cũng không thấp hơn so với đối phương chút nào. Rất nhiều lần bọn họ không cẩn thận lâm vào nguy cơ đều là dựa vào Lý Lan Phong cường thế đến cứu viện mà thoát ly hiểm cảnh, những việc này đã làm cho bọn họ rõ ràng, chiến đấu lúc này bọn họ đã không có biện pháp nhúng tay vào.
Trải qua một hai phút, Lý Lan Phong rốt cuộc thích ứng lực lượng cũng như tần suất công kích của đối phương. Cục diện so với lúc đầu đảo ngược rất nhiều, điều này làm cho gánh nặng trong lòng ba người Lý Thù Du chỉ có thể bắn súng sánh sáng từ nơi xa được giải thoát, bọn họ thực sợ hãi Lý Lan Phong một mình đối kháng Đặc cấp sư sĩ sẽ xuất hiện tình hình nguy hiểm, cái này làm cho bọn họ vẫn luôn kinh hồn táng đảm.
Lăng Lan vừa đến bên Lạc Lãng, nhìn đến cơ giáp Lạc Lãng bị năng lượng tự bạo của đặc cấp cơ giáp làm cho ánh huỳnh quang của quang thuẫn bên ngoài cơ giáp dường như không thể thấy được. Toàn bộ cơ giáp có vẻ ảm đạm không ánh sáng. Bên ngoài cơ giáp che kín vô số vết thương, có nông có sâu,thậm chí có vài đạo vết thương sâu đến độ có thể mơ hồ thấy được những linh kiện rậm rạp bên trong,nhưng đáng được ăn mừng chính là nơi có giá trị phòng ngự yếu nhất là khoang điều khiển không xuất hiện bất kỳ vết thương trí mạng nào, điều này làm cho tâm tình Lăng Lan tức khắc buông lỏng, biết Lạc Lãng sẽ không gặp vấn đề gì lớn.
Đúng lúc này, Tiểu Tứ vẫn luôn chú ý tình hình chiến đấu trên không trung đột nhiên ánh mắt sáng ngời nói cho Lăng Lan bên trong khoang thao tác của Lạc Lãng có phản ứng.
Lăng Lan nghe vậy, lập tức chuyển kênh đối thoại cho Lạc Lãng, hô: "Lạc Lãng, nghe được hãy trả lời."
"Lão đại......" Sau khi kêu gọi vài tiếng, rốt cuộc thanh âm suy yếu của Lạc Lãng ở đầu bên kia kênh đối thoại vang lên.
"Có bị thương hay không, muốn Lý Thì Du trị liệu một chút hay không." Lăng Lan quan tâm hỏi.
"Không cần, lão đại, Thì Du học trưởng trước khi xuất phát đã cho chúng ta mấy liều thuốc cấp cứu làm dự phòng, vừa rồi tớ đã uống xong, hiện tại cảm giác khá hơn nhiều."Thanh âm Lạc Lãng so với ban đầu hữu lực rất nhiều, chứng minh tình huống của cậu quả thực chuyển biến tốt đẹp.
Biết Lạc Lãng không có việc gì, Lăng Lan đang muốn đi xem tình huống của Tề Long cách 50m, cô còn chưa hành động, liền thấy cơ giáp của Tề Long đột nhiên ngồi dậy.
Lăng Lan trong lòng vui vẻ, giây tiếp theo liền tới bên người Tề Long: "Tề Long, cậu cảm giác thế nào?"
Tiểu Tứ nói thương thế của Tề Long cùng Lạc Lãng không khác biệt lắm, hiện tại xem ra thể chất yêu nghiệt của Tề Long quả nhiên không phải giả, Lạc Lãng bị thương phải dựa vào thuốc cấp cứu mới chậm rãi khôi phục, mà tình huống của Tề Long rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, Tề Long trả lời chứng minh điểm này: "Không có việc gì, lão đại, tớ chính là hôn mê một chút, thân thể không bị thương gì." Tề Long lớn giọng hữu lực chứng minh hiện tại cậu vẫn thực khoẻ mạnh như cũ ......
"Nếu không có việc gì chúng ta cùng đi xem Tạ Nghi thôi, phỏng chừng Tạ Nghi lần này bị thương không nhẹ." Lăng Lan lo lắng nhất chính là Tạ Nghi nên liền phân phó Tề Long. Hai người thực nhanh chóng đi vào trong rừng rậm tìm Tạ Nghị, bởi vì năng lượng nổ mạnh mà Tạ Nghị nằm trên một cây đại thụ che trời.
Sự thật chứng minh Lăng Lan suy đoán không sai, Tạ Nghi quả nhiên là người bi thảm nhất. Khoảng cách với cơ giáp tự bạo gần nhất, phải thừa nhận năng lượng nổ mạnh nhiều nhất, ngay sau đó lại là va chạm liên tục làm cơ giáp Tạ Nghị rách nát kinh khủng. Toàn bộ cơ giáp đã không có quang thuẫn nên cũng không có ánh huỳnh quang, bày ra màu sắc thật của bản thân cơ giáp, xám xịt một mảnh.
Mà cơ giáp càng là không cách nào đảm bảo hoàn chỉnh, sóng vai bên cánh tay trái bị đứt gãy lộ ra đầu sợi toe toé lửa điện do đứt gãy, đùi phải càng thảm hơn,bị năng lượng nổ mạnh dập nát, mà trên khoang thao tác cũng đã gồ ghề lồi lõm, tại chỗ giáp ranh, thậm chí có một vết thương sâu thật sâu, nhìn thấy ghê sợ......
Nhìn thấy vết thương đáng sợ trên khoang thao tác, sắc mặt Tề Long đột nhiên biến đổi, cậu lập tức thao tác cơ giáp làm cơ giáp theo tư thế ngồi xổm, sau đó nhanh chóng mở cửa khoang thao tác của mình, không kịp chờ đợi giàn giáo trượt xuống liền lựa chọn trực tiếp nhảy từ cửa khoang thao tác xuống đất.
Rơi xuống đất, Tề Long thuận thế lăn xuống làm tan đi lực lượng khi rơi, sau đó cả người từ trên mặt đất bắn lên, tay chân cùng sử dụng, bò lên trên khoang thao tác của Tạ Nghị.
Mỗi một đội viên của tiểu đội đều đặt mật mã của khoang thao tác giống nhau. Nguyên nhân thiết lập như vậy chính là sợ xuất hiện tình huống như trên cần đồng đội cứu trợ. Liền thấy năm ngón tay Tề Long đặt trên một bộ vị nào đó trên khoang thao tác nhấn nhấn rồi đột nhiên dùng sức vặn bung một cái khoá nhỏ để lộ ra một vật cần phải nhập số theo thứ tự.
Cậu nhanh chóng nhập vào một chuỗi số ở trên đó liền nghe "Két" một tiếng, khoang thao tác bên trong mở ra, cửa khoang thao tác ngay sau đó tự động văng ra, lộ ra một cái lối để người ra vào.
Tề Long lập tức thò người đi vào, không bao lâu cậu liền đem Tạ Nghi ôm ra. Tạ Nghi lúc này đã hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn lưu lại vết máu bởi vì bị thương mà phun ra, thoạt nhìn là bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
"Tình huống Tạ Nghi thế nào?" Lăng Lan thấy thế lập tức lo lắng hỏi.
"Còn tốt, chỉ là bị nội thương, vừa rồi tớ đã đem thuốc của Thì Du học trưởng cho Tạ Nghi uống, hẳn là không có việc gì." Tề Long lúc này sắc mặt tốt hơn một chút, vừa rồi đi vào, nhìn sắc mặt trắng bệch cơ hồ không có chút hô hấp của Tạ Nghi cậu thật sự sợ hãi. Người này chính là người đã đi bên cạnh không rời bọn họ trong suốt ba năm qua.
Bất quá, thuốc cấp cứu của Thì Du học trưởng thật không sai,vừa uống xong không đến vài giây sắc mặt Tạ Nghi liền tốt hơn rất nhiều, hô hấp cũng vững vàng hơn, xem ra về sau liền phải giao hảo tốt cùng Thì Du học trưởng mới được. Tề Long nhìn đến Lý Thì Du đang tìm cơ hội xạ kích trên không trung liền nghĩ vậy.
Biết Tạ Nghi không có việc gì, Lăng Lan cũng liền yên tâm, cô phân phó Tề Long chiếu cố tốt Tạ Nghi.
"Đã biết, lão đại." Tề Long thận trọng trả lời. Cậu đi trở về cơ giáp của mình, bước lên giàn giáo, ôm Tạ Nghi tiến vào cơ giáp của mình, thật cẩn thận mà đem Tạ Nghi đặt ở ghế phó bên cạnh mình rồi dùng đai an toàn cột chắc.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, Tề Long lúc này mới đóng cửa khoang thao tác rồi chậm rãi đưa cơ giáp lên không trung, Tề Long rất rõ ràng, từ giờ trở đi, cậu không chỉ chiến đấu vì chính mình mà còn là vì bảo vệ Tạ Nghi mà chiến đấu. Cậu cần phải đảm bảo cơ giáp của mình không thể bị đánh rơi, bởi vì ở trong cơ giáp, trừ bỏ chính cậu còn có Tạ Nghi tồn tại.
"Tạ Nghi, chúng ta nhất định sẽ sống sót". Ánh mắt Tề Long thoáng hiện tia tàn nhẫn, cậu thấp giọng tự nói như là nói cho Tạ Nghi nghe,đồng thời cũng nói cho chính mình nghe
Tề Long đang chuyên chú thao tác cơ giáp cũng không có chú ý tới, Tạ Nghi đang hôn mê ở bên cạnh phát ra một thanh âm dường như không thể nghe thấy -- Ừ!
Tạ Nghi được chuyển tới bên trong cơ giáp Tề Long điều này làm cho Lăng Lan an tâm không ít, giải quyết tốt sự tình ba người Tề Long, Lăng Lan rốt cuộc đem toàn bộ lực chú ý tập trung tới người Lý Lan Phong đang chiến đấu trên không trung.
"Ồ? Thế cuối cùng lại hoà nhau?" Lăng Lan có chút ngạc nhiên, thời điểm cô đi kiểm tra Lạc Lãng Lý Lan Phong còn ở vào thế hạ phong, chỉ có sức chống cự không có khả năng trở tay.
"Đúng vậy, lão đại, Báo con nhà cô đối với khả năng thao tác thât sự rất có thiên phú, rất nhanh liền thích ứng năng lực sau khi thăng cấp, hơn nữa đem năng lực tiềm tàng của cơ giáp cao cấp đều bộc phát hết." Tiểu Tứ vẫn luôn chú ý Lý Lan Phong chiến đấu, nhìn lão đại nhà mình kinh ngạc liền mở miệng giải thích nói.
"Ừm, thiên phú của Báo con quả thực rất tốt." Lúc trước cô đã biết điểm này khi hai người cùng nhau luyện tập thao tác cơ sở, cô là bởi vì có dụng cụ gian lận như không gian học tập có được thời gian luyện tập nhiều lần, nhưng đến cuối cùng thành tích của cô chỉ tốt hơn so với Báo con một chút. Nếu như không có bàn tay vàng này, có lẽ, lúc trước cô liền bại bởi Báo con.
Tiểu Tứ nghe được Lăng Lan nói tình hình thực tế, tức khắc cười rạng rỡ, bất qúa rất nhanh, nó nhăn khuôn mặt bánh bao lại, lông mày khẽ nhăn khó hiểu nói: "Tuy nhiên Báo con của cô thể chất dường như có chút vấn đề."
Lăng Lan nhướng mày: "Lời này là có ý gì?"
"Thể lực của Báo con nhà cô dường như tiêu hao hết...... Anh ta nhiều nhất chỉ có thể duy trì chiến đấu được hai phút nữa." Tiểu Tứ vẫn luôn theo dõi Lý Lan Phong nên đối với tình trạng của anh thập phần rõ ràng.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
378
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 376: Đừng bại bởi chính mình!
Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan khẽ cau mày, quả thật lúc chiến đội làm nhiệm vụ ở thế giới ảo, cô cũng phát hiện Báo con có nhược điểm này, thể chất Báo con tựa hồ kém hơn cả người thường, đến tột cùng là có chuyện như thế nào?
Phải biết rằng hiện tại ở Liên Bang, cho dù người có thể chất bình thường thì chỉ cần hấp thụ thuốc kích phát gen cấp C trở lên cũng có thể duy trì chiến đấu ở cường độ cao trong vòng nửa giờ, nhưng Báo con từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ cộng thêm thời gian bay đến đây thì nhiều nhất cũng chí mới mười phút..
Lại nói, Báo con trước mắt chỉ điều khiển một cơ giáp cao cấp, những cơ giáp dưới cao cấp (bao gồm cơ giáp cao cấp) thì lực cắn trả lại cơ thể người điều khiển là rất nhỏ. Nó không giống đặc cấp trở lên, bởi vì có được phong cách chiến đấu của riêng mình nên lực phản phệ sẽ tùy thuộc vào độ thuần thục...... Đây cũng là lý do vì sao càng lên cao, yêu cầu đối với thể chất của người điều khiển cơ giáp càng cao.
Nếu là không giải quyết vấn đề này, cho dù Báo con có được thực lực điều khiển Vương bài sư sĩ thì cũng không có biện pháp điều khiển Vương bài cơ giáp...... Lăng Lan nghĩ đến khả năng này mày nhăn càng chặt.
Lúc này, trong khoang điều khiển, Lý Lan Phong cả người đã mồ hôi đầm đìa, giống như người mới từ trong nước bò ra, cả người ướt đẫm, bởi vì trong khoang điều khiển có thiết bị tự động điều khiển nhiệt độ nên mồ hôi mà anh đổ ra rất nhanh bị bốc hơi, toàn bộ khoang điều khiển bị sương mù mồ hôi bao phủ. Anh kịch liệt thở phì phò, tinh thần bắt đầu mỏi mệt, không chỉ có như thế, thân thể anh cũng mệt mỏi vô lực. Vừa rồi phải điều khiển cơ giáp trong trạng thái chiến đấu ở cường độ cao vài phút mà thể lực của anh đã tiêu hao gần hết.
"Đáng giận!" Lý Lan Phong nhịn không được mở miệng mắng một tiếng, đã chiến đấu đến trình độ này, anh thật sự không nghĩ bởi vì vấn đề thể lực mà thất bại. Anh lúc này so với trước kia càng thống hận thân thể rách nát bẩm sinh của chính mình, nếu có thể lựa chọn, anh tuyệt đối không muốn trở thành Hư năng lực giả, anh càng muốn có được thân thể khỏe mạnh, trở thành một người điều khiển cơ giáp ưu tú, được trở thành chiến sĩ tự do, vĩnh viễn đứng ở bên người của Thỏ con.
"Không được sao?" Lý Lan Phong cảm giác đôi tay chính mình bắt đầu mất khống chế, có mấy động tác anh muốn làm nhưng ngón tay lại không nghe mệnh lệnh mà bãi công. Anh theo bản năng nhìn phía dưới màn hình, ở nơi đó lúc này đang có một cơ giáp yên lặng mà nhìn bọn họ chiến đấu.
Lý Lan Phong biết đó là cơ giáp của Thỏ con, ngoại hình quen thuộc đến mức anh có thể nói ra tất cả những trang bị được thiết kế bên trong, bởi vìcơ giáp kia chính là cơ giáp mà anh khát vọng có được nhất-- Cận Chiến Bác Mệnh Chi Cương! Không nghĩ tới Thỏ con của anh đã đạt tới trình độ này......
Trong lòng Lý Lan Phong nhanh chóng thổi qua tia chua xót, ngẫm lại cũng phải, thời gian bảy năm, dựa theo thiên phú điều khiển cơ giáp do ông trời cơ giáp, Thỏ con sao có thể chỉ điều khiển cơ giáp trung cấp cấp thấp như trong thế giới ảo chứ....
"Khoảng cách giữa mình và Thỏ con càng ngày càng xa......" Lý Lan Phong đột nhiên nản lòng, anh thật sự có tư cách đứng ở bên Thỏ con sao? Có lẽ đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, là một giấc mộng đẹp giữa ban ngày, kỳ thật, anh căn bản là không xứng......
Đang lúc Lý Lan Phong nản lòng tang chí muốn từ bỏ thì kênh đối thoại cơ giáp đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Thỏ con: "Đừng bại bởi chính mình."
Đừng bại bởi chính mình...... Những lời nói này như tiếng sấm kinh thiên động địa dội vào bên tai Lý Lan Phong, anh tựa hồ trở về thời điểm lúc bọn họ mới quen nhau, lúc ấy mỗi ngày bọn họ đều luyện tập những động tác cơ bản buồn tẻ, vĩnh viễn là chạy vội, tránh né, bay vọt...... Cho dù là người có nghị lực đến thế nào, hay tính tình bình tĩnh bình tĩnh như Thỏ con cũng sẽ ở thời khắc nào đó mà trở nên bực bội, thường thường ở lúc ấy, Thỏ con sẽ nóng giận hô: A, đừng bại bởi chính mình. Mình có thể làm được!
Ngay sau đó, Thỏ con sẽ càng điên cuồng mà tiến hành những động tác đó, mà anh chính là bởi vì những hành động đó của Thỏ con mà kiên trì tiếp, đi theo Thỏ con tiếp tục rèn luyện. Có lẽ câu nói kia là Thỏ con tự nói với chính mình, nhưng đối với Lý Lan Phong, anh đem những lời này trở thành là câu nói mà Thỏ con muốn nói với anh. Mấy năm gần đây, mỗi lần anh phiền lòng muốn từ bỏ thì đáy lòng tự nhiên mà hiện lên những lời này, những lời này thúc giục anh tiếp tục đi trước, gặp khó khăn cũng không dám có ý niệm từ bỏ.
Sau bảy năm, lúc này lại lần nữa nghe câu nói đó từ miệng Thỏ con, tâm Lý Lan Phong đột nhiên chấn động, một dòng nước ấm chạy toàn thân, anh cảm giác sự mỏi mệt vừa rồi đem anh áp đảo tựa hồ bị làn nước này đuổi đi, toàn thân tràn ngập động lực......
"Đúng vậy, mình làm sao có thể bại trong tay chính mình chứ, nếu chính mình nhận thua, mình làm sao có tư cách nói muốn nghịch thiên sửa mệnh, muốn đường đường chính chính mà đứng ở bên người Thỏ con chứ." trong lòng Lý Lan Phong phỉ nhổ chính mình mềm yếu, đôi mắt nguyên bản mê mang tức khắc trở nên kiên định, tốc độ tay vốn đã chậm lại lại được đề cao, thậm chí càng lúc càng nhanh, cuối cùng thế nhưng nhanh đến mức không thấy rõ ngón tay nữa, chỉ còn thấy tầng tầng điệp ảnh như một bông hoa chậm rãi nở rộ.
Vốn đang đánh cân sức với hai chiếc cơ giáp kia nhưng bởi vì một khắc Lý Lan Phong muốn từ mà cơ giáp Lý Lan Phong liền rơi vào thế bị động, không còn có thể tranh phong như ban đầu nữa mà dần dần rơi vào thế hạ phong, thậm chí rất nhanh chỉ có thể toàn diện phòng thủ, mà không thể trở tay.
Lý Thì Du, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh tuy rằng không biết vì sao Lý Lan Phong lập tức diệt khí thế, trở nên chật vật nhưng nhìn tình huống này cũng biết tình huống của Lý Lan Phong chỉ sợ không ổn, trong lòng bọn họ trầm xuống, nguyên bản bình tĩnh xạ kích, lúc này cũng bắt đầu trở nên hấp tấp.
Đối thủ của Lý Lan Phong là một cơ giáp sư đặc cấp có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hắn vừa nhìn thấy đối thủ đột nhiên dừng công kích thì sững sốt nhưng rất nhanh liền nhận ra đối phương khả năng không còn thể lực nữa. Tuy rằng tình huống này tới có chút nhanh khiến hắn còn chuẩn bị không đủ, nhưng hắn tin tưởng vào phán đoán của chính mình, không thể bỏ lỡ cơ hội này, hắn bắt đầu điên cuồng tấn công.
Cơ giáp của Lý Lan Phong dù đã phòng thủ toàn diện nhưng đối mặt với đặc cấp cơ giáp cao hơn mình một bậc đang điên cuồng công kích thì anh cũng chỉ có thể duy trì mấy chục giây rồi cũng không duy trì nổi nữa.
Toàn bộ cơ giáp bị đối phương công kích đến mức lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp bị đánh bại, trong lòng ba người Lý Thì Du nôn nóng nhưng lại không có biện pháp gì tới giúp Lý Lan Phong giải quyết khốn cảnh này, bọn họ chỉ có thể liều mạng xạ kích, ý đồ vãn hồi bại cục của Lý Lan Phong ......
"Dừng ở đây!" Dưới sự tấn công điên cuồng, cơ giáp của Lý Lan Phong rốt cuộc lộ ra một nhược điểm trí mạng, Đặc cấp sư sĩ đã sớm chờ đợi giờ khắc này thấy thế khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh tàn khốc, hắn vô tình mà giơ kiếm quang lên, hung hãn chém về phía Lý Lan Phong.
"Cẩn thận!" Các đội viên chung quanh thấy thế chỉ có thể hô lên một tiếng nhắc nhở này. Mà Lý Thì Du càng kinh đến nhịn không được nhắm hai mắt lại, anh không dám nhìn đồng đội của mình, thậm chí còn là con cháu Lý gia nhà anh cứ như thế bị chiết cánh......
"Phanh!" Hai thanh kiếm quang hung hăng mà va chạm rồi bắn ra vô số tia lửa điện, nguyên bản cơ giáp cao cấp phản ứng trì độn nhưng tại thời khắc nguy hiểm này lại phản ứng cực kỳ nhanh chóng, tốc độ đó tuyệt đối vượt qua tốc độ bình thường của anh đến hai lần, cũng bởi vì như thế mà Lý Lan Phong có thể chặn lại chiêu nguy hiểm nhất này, tự cứu chính mình.
"Quá tuyệt vời, Lan Phong học trưởng!" Mấy người Tề Long đang xem trận chiến thấy một màn như vậy tức khắc hưng phấn mà khen hay.
Lý Thì Du nghe được tiếng hoan hô của mọi người liền vội mở to mắt, nhìn Lý Lan Phong vẫn như cũ không việc gì tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nháy mắt vừa rồi Lý Thì Du thật sự cảm giác tuyệt vọng.
"Cho dù tiêu hao hết thể năng, vô pháp tiếp tục chiến đấu, mày cũng phải chiến thắng đối thủ, dùng sự thật nói cho Thỏ con, Lý Lan Phong mày tuyệt đối không phải kẻ yếu." trong mắt Lý Lan Phong bốc cháy lên chiến ý vô tận, nản lòng tang chí lúc trước sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, anh đột nhiên hét lớn một tiếng, đem động cơ kéo lên tới mức tối đa rồi hung hăng lao về phía đối phương...
"Đáng chết." Đối phương nhìn đến đòn công kích không cần sống của Lý Lan Phong thì trong miệng nhịn không được mắng một tiếng, đồng thời điều khiển cơ giáp tiến hành né tránh, hắn không nghĩ tới cục diện sẽ trở nên như vậy, cùng đối phương đồng quy vu tận.
Nếu là có thể, hắn hy vọng sau khi thành công giết chết đối phương thì nhanh chóng đào tẩu...... Hắn không quên cơ giáp vương cấp phía dưới đang như hổ rình mồi trông lên đây, đội trưởng của hắn cũng đã chết trong tay đối phương, hắn chỉ hy vọng giá Vương bài cơ giáp cận chiến phía dưới không có đủ năng lượng để tiến hành bay lên không trung.
Đặc cấp cơ giáp chủ ý vô cùng tốt, nghĩ sau khi né tránh đòn va chạm của Lý Lan Phong thì lại tiến hành phản kích lần nữa, nhưng hắn không nghĩ tới ngay lúc hắn lựa chọn né tránh thì ưu thế của hắn đã không còn sót chút nào.
Lý Lan Phong nhìn đối phương né tránh, trong mắt hiện lên tia hàn quang, anh thao tác cơ giáp đột nhiên thay đổi phương hướng, Như Ảnh Theo Gió xuất hiện bám sát theo phương hướng của đặc cấp sư sĩ. Đặc cấp sư sĩ thấy một màn như vậy lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, biết chính mình trúng kế, đối phương nhìn như muốn hung mãnh va chạm kỳ thật chỉ là dụ chiêu, mục đích thật sự của đối phương kỳ thật chính là muốn nắm giữ quyền chủ động.
Cứ như vậy, Lý Lan Phong thành công mà dán sát vào đặc cấp cơ giáp, không chút khách khí mà giơ kiếm quang lên hướng đối phương tiến hành công kích như cuồng phong mưa rào, có lẽ do tốc độ tay đã đột phá nên tần suất tấn công và tốc độ của cơ giáp đã vượt qua lúc này, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho đặc cấp cơ giáp kia bó tay không biện pháp, luống cuống tay chân, đặc cấp sư sĩ giờ phút này chỉ cảm thấy trước mắt đều là bóng dáng kiếm quang, hắn chỉ có liều mạng né tránh, ngăn cản, lại né tránh, lại ngăn cản.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn đặc cấp cơ giáp lâm vào khốn cảnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn quả thật vô cùng phong phú, biết giờ phút này chính mình thập phần nguy hiểm nên vừa chống đỡ đồng thời đem năng lượng quang thuẫn cơ giáp mở đến lớn nhất, như vậy cho dù không cẩn thận trúng kiếm của đối phương thì bằng giá trị phòng ngự của quang thuẫn vẫn có thể nhẹ nhàng kháng được.
"Phanh" một tiếng, đặc cấp sư sĩ chỉ cảm thấy khoang điều khiển của mình bị đánh một đòn cực mạnh, lực quá mạnh làm cho ngực hắn như bị đá đánh trúng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cảm giác tanh ngọt trào lên yết hầu......
'Oa' một tiếng, đặc cấp sư sĩ phun ra một ngụm máu tươi nhiễm hồng cả bàn điều khiển trước mặt.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
379
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 377: Lựa chọn của Lăng Lan!
Bất quá cũng chính vì một ngụm máu này mà ý thức của Đặc cấp sư sĩ nhanh chóng thanh minh, sau khi tỉnh táo lại, hành động đầu tiên của hắn chính là lùi ra sau thực nhanh, ý đồ thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương. Bởi vì đến bây giờ hắn vẫn không suy nghĩ cẩn thận một kích vừa rồi vì sao mình lại trúng đòn, đó tuyệt đối không phải chiêu thức kiếm quang công kích bình thường.
Đặc cấp sư sĩ như trở thành nhân vật cho câu "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", tiểu đội Lăng Lan đang xem trận đấu đều nhìn ra một chiêu vừa rồi là do đầu gối của cơ giáp Lý Lan Phong đánh ra. Đầu gối mang theo lực đẩy của cơ giáp trực tiếp đụng vào khoang thao tác của đặc cấp cơ giáp.
Nếu không phải cấp bậc cơ giáp có chênh lệch, hơn nữa đặc cấp cơ giáp đã đem năng lượng của quang thuẫn mở tối đa chứ nếu không với một kích vừa rồi, đặc cấp sư sĩ chắc chắn không chỉ phun một ngụm máu mà còn bị thương đến sinh mạng. Bất quá, bởi vì đòn công kích vừa rồi đã đánh trúng vào bộ phận yếu nhất cơ giáp nên vẫn làm Đặc cấp sư sĩ kia bị chút nội thương.
Đặc cấp sư sĩ bức thiết muốn kéo khoảng cách vãn hồi cục diện bị động nhưng Lý Lan Phong sao có thể để đối phương thực hiện được. Lý Lan Phong giờ phút này đã bất chấp tất cả để tiêu diệt đối thủ của mình, cho dù thân thể có bị hỏng hoàn toàn do chịu áp lực siêu phụ tải do điều khiển cơ giáp.
Vì hoàn thành mục tiêu này, khi Lý Lan Phong nhìn thấy đối phương lui cực nhanh về phía sau liền nhìn chăm chăm đối phương đồng thời mở động cơ phó lên mức công suất tối đa. Trong quá trình điều khiển cơ giáp, loại hành vi này là bị cấm, bởi vì một khi mở công suất ở mức đối đa thì sẽ xuất hiện hiện tượng siêu phụ tải, như vậy thì cho dù là cơ giáp cao cấp cũng chỉ có thể duy trì trong vòng ba bốn phút ngắn ngủi, một khi vượt qua cực hạn, cơ giáp tất nhiên sẽ xuất hiện tổn thương. Thời gian siêu phụ tải càng dài thì mức độ hư hại của cơ giáp càng lớn, thậm chí có thể hỏng hoàn toàn khi đang chiến đấu...
Bất quá, nếu muốn đem cơ giáp thao tác đến mức siêu phụ tải thì cũng không phải dễ dàng, nếu tốc độ tay không đạt thì cho dù muốn siêu phụ tải cũng là không tưởng. Nếu trước kia Lý Lan Phong chỉ có thể miễn cưỡng đem các hạng động lực của cơ giáp tăng lên tới 100%, thì bây giờ khi vượt qua được tuyệt cảnh, anh đã đột phá cực hạn chính mình, bao gồm cả tốc độ tay cho nên bây giờ anh đã đem cơ giáp phát huy đến 120%, cũng chính là điều kiện để cơ giáp đạt tới siêu phụ tải.
Quả nhiên, dưới sự điều khiển toàn lực của Lý Lan Phong, cho dù hai cơ giáp có chênh lệch về cấp bậc nhưng bởi vì siêu phụ tải mà Lý Lan Phong có thể đền bù chênh lệch đó.
Giống như là từ dưới nhìn lên trên, hai cơ giáp cơ hồ không cách nhau là mấy, một cơ giáp thì điên cuồng mà lui về phía sau, một cơ giáp khác thì hung ác truy kích.
Không chỉ có như thế, ở trên đường truy đuổi, Lý Lan Phong không quên dùng kiếm điên cuồng mà công kích đối thủ. Lý Lan Phong không biết nguồn lực đột nhiên xuất hiện này đến tột cùng có thể duy trì bao lâu, nhưng anh rất rõ ràng, một khi cổ duy trì này dùng hết thì anh liền không còn có thể lực để tiếp tục thao tác cơ giáp chiến đấu......
"Báo con nhà chị tuyệt đối là người điên." Nhìn đến lúc này, Tiểu Tứ rốt cuộc nhịn không được mở miệng phun tào nói, rõ ràng đã không có thể lực thế mà còn có thể dựa vào một cổ ý chí không chịu thua duy trì tiếp, hơn nữa lực công kích so với ngay từ đầu còn cường đại hơn.
"Ừ, không nghĩ tới cậu ấy lại có loại điên cuồng giống Tề Long." Tề Long là chiến đấu cuồng, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, cậu ấy rất dễ dàng lâm vào trạng thái hưng phấn, thân thể tự nhiên hiện lực lượng vô cùng vô tận, cho dù Lăng Lan muốn đánh bại Tề Long cũng phải hao hết thể lực mới có thể làm được. Nguyên bản cho rằng loại kỳ ba này chỉ có ở trên người Tề Long, không nghĩ tới bây giờ mới phát hiện Lý Lan Phong cũng có...
Lăng Lan không khỏi mà âm thầm lắc đầu, cô đều thu những người nào a, Báo con rõ ràng thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, ôn hòa nho nhã, không nghĩ tới ở trên chiến đấu lại có loại điên cường không kém Tề Long ...... Nghĩ đến tương lai mình có khả năng sẽ mang theo một đám người vừa lên chiến trường liền sẽ biến thân thành những kẻ cuồng chiến đấu thì thái dương Lăng Lan liền giật không ngừng...
Lăng Lan thực nhanh đem hình ảnh này vứt ra sau đầu quyết định chuyện tương lai để tương lai lại tính.
Không thể không nói có đôi khi Lăng Lan là rất có tinh thần.
Bất quá Lăng Lan thực nhanh nghĩ đến thể chất suy yếu hơn người thường của Báo con, tâm tình vốn vui sướng tức khắc trầm lại, nếu không giải quyết vấn đề thể chất yếu ớt thì cho dù Báo con có thao tác, kỹ thuật tốt đến mức nào cũng không có biện pháp điều khiển Vương bài cơ giáp, Lăng Lan rất rõ ràng Báo con nhà mình tuyệt đối không thể thừa nhận lực phản ngược của Vương bài cơ giáp.
Có lẽ do Tiểu Tứ nói quá nhiều câu "Báo con nhà cô" nên trong lúc vô tri vô giác, Lăng Lan cũng gọi Lý Lan Phong là Báo con nhà cô, đồng thời cũng quên sửa cách nói của tiểu Tứ...
Không thể không nói thói quen là một điều vô cùng đáng sợ, nó sẽ làm người ta trong lúc không hề đề phòng mà tiếp thu, chờ đến lúc phát hiện ra thói quen đó thì cũng đã trở thành một loại tồn tại không thể vứt bỏ, cho dù muốn thay đổi thì cũng không có cách nào....
Lăng Lan bên này vì thể chất của Lý Lan Phong mà ưu sầu thì trên không trung, Đặc cấp sư sĩ đem động cơ của giáp mình mở ở mức tối đa để thoát khỏi truy kích của Lý Lan Phong. Cũng bởi vì quá chú tâm điều khiển cơ giáp chạy trốn cho nên dưới sự công kích điên cuồng của Lý Lan Phong, đặc cấp sư sĩ sơ sẩy bị đá trúng một cú.
Quang thuẫn của cơ giáp bởi vì chịu đòn quá mạnh mà năng lượng nhanh chóng giả sút, mắt thấy năng lượng của cơ giáp không thể lại duy trì quang thuẫn ở mức lớn nhất, Đặc cấp sư sĩ liền biết chính mình đã không có đường lui, cần phải phản kích. Nếu không, hắn sẽ bị loại công kích này của đối phương làm tiêu hao hết năng lượng rồi rớt xuống đất.
"A!" Đặc cấp sư sĩ phát ra một tiếng gầm giận dữ, gặp phải tuyệt cảnh, hắn không thể không liều chết một lần. Hắn quyết đoán không chạy trốn nữa, đôi tay nắm chặt kiếm quang trong tay, nhắm ngay đối phương mà chém đến.
"Phanh" một tiếng vang lớn, hai thanh kiếm quang hung hăng mà va chạm vào nhau, có lẽ hai người đều dùng hết lực lượng của cơ giáp nên khi hai thanh kiếm quang va chạm trong nháy mắt xuất hiện vặn vẹo, tia lửa vẩy ra khắp mọi nơi. Trong khung trời đêm đen tối, tia lửa bắt ra từ hay thanh kiếp nháy mắt làm khung trời sáng trưng.
Tia lửa còn chưa tàn thì ngay sau đó, một tiếng vang lớn lại vang lên, tiếng vang này còn vang dội hơn tiếng hai thanh kiếm va vào nhau vừa rồi gấp mấy lần, hai chiếc cơ giáp lúc này đã hung hăng mà va chạm vào nhau.
Ba người Lý Thì Du nhìn hai chiến cơ giáp đang chiến đấu trên không trung mà cảm thấy chấn động, thậm chí còn cảm giác được khi hai chiếc cơ giáp chạm vào nhau đã truyền đến lực chấn động đến kinh người.
Hai người giằng co mấy giây rồi đột nhiên bắn ra về phía sau, nháy mắt kéo khoảng cách ra hơn ba mươi mét, đây là quán tính sau khi va chạm vào nhau. Vốn đang tiêu hao rất nhiều năng lượng để mở quang thuẫn, sau lần va chạm này, ánh sáng xung quanh bộ cơ giáp Đặc cấp sư sĩ trở nên ảm đạm không ánh sáng. Bất quá cơ giáp Lý Lan Phong cũng tốt hơn là bao, cho dù quang thuẫn cũng đã mở ở mức tối đa nhưng do chênh lệch về cấp bậc, lần va chạm này cũng là cho năng lượng của cơ giáp Lý Lan Phong tiêu hao gần hết, ánh sáng của quang thuẫn cũng trở nên ảm đạm.
Đặc cấp cơ giáp bị văng ra cố gắng đem cơ giáp ổn định lại, ngay khi nhìn thấy cơ giáp của Lý Lan Phong cũng không tốt hơn mình là bao thì trong lòng vui mừng tột cùng, hắn biết đây là cơ hội của mình, vì thế hắn quyết đoán giơ kiếm quang trong tay lên, điều khiển cơ giáp điên cuồng mà đánh tới cơ giáp đang mất cân bằng đối diện đồng thời miệng hô lớn: "Mày đi chết đi!"
Lăng Lan thấy thế sắc mặt hơi đổi, cô quyết đoán rút khẩu súng luôn gắn nơi eo ra rồi làm một động tác vươn tay nhắm ngay cơ giáp đang lao về phía Lý Lan Phong.
Tuy rằng Lăng Lan điều khiển cơ giáp cận chiến Vương bài nhưng cận chiến không có nghĩa là không có vũ khí viễn trình, chỉ là vũ khí viễn trình của cơ giáp cận chiến có tầm bắn tương đối ngắn, không thể dài như súng trường ánh sáng hay súng ngắn tia sáng. Bất quá với khoảng cách giữa cô vào cơ giáp kia thì khẩu súng viễn trình cũng đã là đủ rồi.
Tuy rằng nói Lăng Lan tương đối thích cận chiến nhưng khả năng xạ kích của cô cũng tốt vô cùng, tuy rằng so ra kém với những thiên tài yêu nghiệt chuyên về viễn trình nhưng nếu so với những tay công kích viễn trình bình thường thì khả năng của cô cũng vượt lên một bậc.
Bất quá trong khoảnh khắc cô muốn nhấn còn thì ánh mắt đột nhiên chợt lóe, nháy mắt không hạ cò nữa. Kỹ năng cận chiến quen thuộc, cô đột nhiên phát hiện Lý Lan Phong nhìn như mất cân bằng nhưng thật ra lại đang bày một động tác vô cùng quen thuộc, toàn bộ cơ giáp có khuynh hướng nghiêng người ......
Tay không nhập đao sắc! Đương nhiên động tác mà Lý Lan Phong bày ra đã là trải qua cải tiến, nhưng hoả nhãn kim tinh của Lăng Lan vẫn nhận ra rõ ràng, tư thế có thay đổi như thế nào thì những điểm nhấn chủ chốt cũng không thể thay đổi, xem ra Lý Lan Phong chuẩn bị một đòng công kích cuối cùng.
Khi Lăng Lan nhìn thấy một màn này thì trong lòng xuất hiện hai lựa chọn, một là tiếp tục xạ kích, cơ giáp không có quang thuẫn bảo hộ thì chỉ cần cô liên tục bắn ba phát là có thể bắn thủ khoang điều khiển và kết thúc trận đấu, nhưng lựa chọn thứ hai là tin tưởng Báo con, tin Báo con có thể hoàn thành đòn cuối cùng công kích, tuy rằng dưới cái nhìn của Lăng Lan thì xác suất thành công của Báo con nhiều nhất chỉ có sáu thành......
Nếu Lăng Lan vẫn là Lăng Lan kiếp trước thì tất nhiên cô sẽ lựa chọn tiếp tục xạ kích, cô tuyệt đối sẽ không đánh cược, thói quên đem những người mình coi trọng bảo vệ dưới đôi cánh, nhưng kiếp này bởi vì bị các loại biến thái của không gian học tập tra tấn cùng rèn luyện đã làm cô học được cái lãnh khốc vô tình cùng với quyết đoán. Hai ý niệm trong đầu Lăng Lan vừa chuyển, cô liền quyết đoán lựa chọn cái thứ hai, chỉ cần vượt qua năm mươi phần trăm Lăng Lan liền dám cược, cô tin tưởng Báo con nếu thành công thì sẽ lại lần nữa trưởng thành, khoảng cách tới Vương bài sư sĩ càng gần hơn.
Liền tính Lý Lan Phong bởi vậy mà nguy hiểm đến tính mạng thì lý trí của Lăng Lan vẫn tin rằng lần cược này chính là vì tương lai của đối phương, cho dù mạo hiểm cũng là đáng giá....

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Em Dám Quên Tôi
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai
Cô Dâu Siêu Quậy
Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Vĩnh Sinh
Đặc Công Tà Phi
Lục Tiên
Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang
Đấu La Đại Lục 2
Đạo Mộ Bút Ký
Lão sư! Buông tha tôi đi
Shock Tình
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]

Cô Dâu Siêu Quậy
Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Vĩnh Sinh
Đặc Công Tà Phi
Lục Tiên
Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang
Đấu La Đại Lục 2
Đạo Mộ Bút Ký
Lão sư! Buông tha tôi đi
Shock Tình
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
<<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Em Dám Quên Tôi
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai
Cô Dâu Siêu Quậy
Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Vĩnh Sinh
Đặc Công Tà Phi
Lục Tiên
Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang
Đấu La Đại Lục 2
Đạo Mộ Bút Ký
Lão sư! Buông tha tôi đi
Shock Tình
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro