phần 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...

Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
403
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 403: Màu đen!
Edit: Tuyết Dung Hoa
"Chỉ có người nào cải tạo thành công thì mới phát hiện được sự khác biệt giữa Vương bài cơ giáp đã qua cải tạo và Vương bài cơ giáp chính thống." Lăng Lan biểu tình đạm mạc mà giải thích, điều này lại làm cho các thành viên trong chiến đội thán phục, quả nhiên không hổ là Lan lão đại của bọn họ, cái gì cũng không thể giấu được.
Thường Tân Nguyên tâm phục khẩu phục gật đầu: "Lan lão đại, cậu nói không sai, tôi quả thật đã cải tạo thành công Vương bài cơ giáp, hôm nay tới đây chính là muốn nói cho cậu tin tức này, tôi muốn cậu thử tiến hành điều khiển một chút, sau đó thu thập số liệu kiểm nghiệm để hoàn thành bước điều chỉnh cuối cùng." Nói tới đây, Thường Tân Nguyên thẹn thùng mà gãi gãi đầu "Tuy rằng tôi cảm thấy mình đã cải tạo thành công, nhưng cũng chưa có người nào thử nghiệm cho ý kiến phản hồi, nên tôi cũng không dám khẳng định mình đã thật sự cải tạo thành công."
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cùng đi xem thôi." Tề Long là người thứ nhất kích động nhảy dựng lên, đây chính là Vương bài cơ giáp được cải tạo đầu tiên mà cậu nhìn đến, thật là làm cho người ta hưng phấn.
Lời nói của Tề Long đều được mọi người tán đồng, lúc này ba người Lâm Trung Khanh, Tạ Nghi, Lạc Lãng rốt cuộc cũng mang đồ ăn của mọi người lên, còn không đợi bọn họ buông đồ ăn xuống, mọi người đã giống như sói đói nhào tới bọn họ.
Ba người còn không kịp phản ứng thì đồ ăn trong tay đã bị cướp đoạt toàn bộ, chỉ còn chừa lại toàn khay trống. Bọn họ kinh ngạc nhìn thoáng qua nhau, trong mắt đều toàn là khó hiểu, chỉ mới có vài phút, đồng bạn của bọn họ đã đói đến trình độ này?
Kỳ thật, những đội viên biết được chân tướng liền không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào việc ăn cơm. Nếu không phải cần thiết ăn cơm để bổ sung năng lượng tiêu hao, bọn họ đã sớm trở về ký túc xá đăng nhập thế giới ảo rồi...
Hàn Kế Quân cho dù là đang ăn thực nhanh cũng vẫn duy trì dáng vẻ ưu nhã của mình, nhìn thấy ba tên ngốc còn đang đứng ngẩn người ở cửa, trong lòng liền hơi hơi thở dài một hơi, nói một câu:" Mau ăn cơm, chờ tí nữa mọi người đăng nhập thế giới ảo sẽ có kinh hỉ lớn."
Tề Long đang ngồi cạnh Hàn Kế Quân nghe vậy liền ngẩng đầu, đối với ba người Lâm Trung Khanh, Tạ Nghi, Lạc Lãng vội vã gật đầu tỏ vẻ bạn tốt của mình nói không sai, ánh mắt kia rõ ràng còn muốn nói cho bọn họ biết, không nhanh, bỏ qua đừng hối hận.
Lâm Trung Khanh tuy rằng không rõ kinh hỉ mà Hàn Kế Quân nói là gì nhưng cũng thừa hiểu có thể làm đồng bạn biến thành dáng vẻ này, kinh hỉ đến mức này tuyệt đối không nhỏ, vì thế, cậu ném cho Tạ Nghi và Lạc Lãng một ánh mắt, rồi ba người không chút do dự giống như đồng bọn hóa thân thành sói đói, nhanh chóng giải quyết bữa ăn của mình.
Không quá ba phút mọi người đã giải quyết xong cơm trưa, so sánh với những người khác chật vật, ăn như sói đói, Lăng Lan là người ưu nhã bình tĩnh nhất, nhưng người ra tay mau lẹ nhất cũng chính là cô, lượng ăn tuyệt đối là nhiều nhất...Điều này làm cho ánh mắt của các đội viên đều phóng ra một loại cảm xúc ai oán cực độ, lão đại, khi nào mới đem tuyệt chiêu này chia sẻ một chút cho mọi người a, bọn họ còn chưa có ăn no đâu...
Rất nhanh, thành viên chiến đội đã tập trung đến đại bản doanh của chiến đội Lăng Thiên ở thế giới cơ giáp, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ SSS cấp, chiến đội Lăng Thiên có được đại bản doanh của chính mình. Mà Lăng Lan vì mạnh mẽ bồi dưỡng Thường Tân Nguyên đã tiêu phí rất lớn tài lực vật lực, vì Thường Tân Nguyên mà xây dựng một viện nghiên cứu cải tạo cơ giáp tại chính bản doanh này.
Mọi người vừa tiến vào viện nghiên cứu liền tự động rời khỏi cơ giáp, viện nghiên cứu vẫn đang trống trải đột nhiên liền nhiều thêm mười người, nhưng cũng không làm người ta có bất kỳ cảm giác chật chội chen chúc gì. Mọi người còn chưa kịp khiếp sợ trước không gian to lớn của viện nghiên cứu đã bị giá cơ giáp uy vũ khổng lồ đang đứng sừng sững ngay giữa trung tâm hấp dẫn...
Giá cơ giáp trước mặt này vẫn mang màu sắc cơ bản của sắt thép, bởi vì lúc trước Lăng Lan lựa chọn là cơ giáp cận chiến nên Thường Tân Nguyên cũng cải tạo cơ giáp thiên về cận chiến. Dáng vẻ cơ giáp trở nên mười phần hung hãn, khác với những Vương bài cơ giáp khác thường thiên về thân hình thon dài tuyệt đẹp thì giá cơ giáp này lại theo đuổi một loại cực hạn dã man, đặc biệt là hai cánh tay của cơ giáp, rõ ràng thô tráng rất nhiều.
"Ôi trời, nhìn đi, ngoại hình này, lực lượng này, tớ thích chết mất."Tề Long vừa nhìn thấy đã bị cơ giáp này mê hoặc, hai mắt cậu sáng lên, không thể khống chế được mà chạy tới bên cơ giáp cẩn thận vuốt ve, trên mặt toát ra thần thái say mê làm cho những người khác cũng không khống chế được mà nổi cả da gà.
Tề Long vẫn luôn đi theo Lăng Lan, ở phương diện điều khiển cơ giáp, cậu cũng kế thừa phong cách của Lăng Lan, thích theo đuổi cận chiến công kích, cho nên đối với loại hình cơ giáp cận chiến mạnh mẽ này, cậu căn bản không có năng lực chống cự.
Biểu tình của Triệu Tuấn so với Tề Long cũng không khác biệt nhiều, nhưng do anh mới gia nhập tiểu đội không lâu, không tiện giống như Tề Long mà nhào lên, nếu không chỉ sợ người dám "dâm loạn" cơ giáp lại tăng thêm một người, may mắn, anh vì muốn gây ấn tượng tốt với đội trưởng nhà mình nên vẫn rất rất khắc chế. Đương nhiên cũng không thể không nói vì làm cho Triệu Tuấn tỉnh ngộ kịp thời, không phạm phải sai lầm luống cuống, một đạp kia của Lý Lan Phong là vô cùng dùng sức, thiếu chút nữa là dẫm nứt xương chân của Triệu Tuấn rồi.
Những người khác cũng đồng thời lộ ra biểu tình hâm mộ, ví dụ như Lạc Lãng. Nhưng mà Lạc Lãng hâm mộ thì hâm mộ, cũng không kích động giống như Tề Lòng và Triệu Tuấn, bởi vì cậu biết cậu không có thiên phú ở để sử dụng cận chiến cơ giáp, thân thể chính mình cậu tự nhiên hiểu rõ, tuy rằng thân thể cậu thoạt nhìn cũng giống như lão đại đều là thiên về hình thể gầy nhưng ở phương diện cường độ rõ ràng thua kém lão đại rất nhiều, nếu không phải còn có Lý Lan Phong lót đế, cậu đều sẽ hoài nghi có phải là do tính chất của song bào thai mà ảnh hưởng tới thể chất của chính mình....
Nhìn thấy tất cả mọi người trong chiến đội đều yêu thích giá cơ giáp này, tâm tình Thường Tân Nguyên hưng phấn vô cùng, anh liền nói với Lăng Lan: "Lan lão đại, bởi vì tôi không biết cậu thích màu sắc gì cho nên vẫn chưa tiến hành sơn màu cho lớp ngoài của cơ giáp. Hiện tại liền chờ cậu phân phó, muốn chuẩn bị màu sắc gì hay là lựa chọn những màu pha với nhau?"
Lăng Lan còn đang nghiên cứu ngoại hình của cơ giáp, quả nhiên cơ giáp đã qua cải tạo, so với những Vương bài cơ giáp thường khác khác biệt rất lớn, nếu không phải Thường Tân Nguyên nói với cô đây là Vương bài cơ giáp cải tạo, chỉ sợ cô cũng không đoán được cấp bậc của cơ giáp này, hiện tại nghe Thường Tân Nguyên dò hỏi, trong đầu cô đột nhiên suy nghĩ liền nói: "Màu đen là được rồi."
"Màu đen?" Lăng Lan nói làm cho những người khác trong chiến đội nhịn không được mà kinh hô lên, phải biết rằng Quân bộ Liên Bang đã quy định màu đen là màu sắc riêng của đặc cấp cơ giáp, những cơ giáp khác được cải tạo, ngoại trừ đặc cấp cơ giáp, mặt khác đều sẽ kiêng dè màu sắc này mà lựa chọn màu khác.
"Không phải rất có ý tứ sao? Nếu không có người cho rằng Vương bài cơ giáp có thể bị cải tạo, như vậy liền dùng màu sắc của đặc cấp cơ giáp làm cho người của Kiều Đình hiểu lầm đây chính là đặc cấp cơ giáp." Lăng Lan lạnh lùng trả lời, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, giống như không biết lời nói của chính mình là cỡ nào âm hiểm xảo trá..
"Quả nhiên là ý kiến hay." Lý Lan Phong là người thứ nhất tán đồng, vốn dĩ bản thân anh đã là một người phúc hắc, thích đâm sau lưng kẻ thù, mà quyết định của Lăng Lan rõ ràng nhắm vào Kiều Đình, anh đương nhiên hai tay hai chân tán đồng.
Kỳ thật lời nói của Lăng Lan rất rõ ràng, mọi người trong chiến đội cũng không phải là người trì độn, ánh mắt lóe sáng lên. Thường Tân Nguyên tuy rằng chuyên chú nghiên cứu, so với người khác cũng đơn thuần hơn rất nhiều, nhưng ý tứ của Lăng Lan rõ ràng như vậy anh vừa nghe cũng đã hiểu, hơn nữa anh chịu khổ từ Lôi Vương cũng không hề ít, hiện tại phát hiện cơ giáp mình cải tạo có thể hố Lôi Vương một phen, cả người liền lập tức hưng phấn, anh lớn tiếng trả lời: "Đã biết, lão đại, cứ để tôi, tôi tuyệt đối không để đối phương hoài nghi giá cơ giáp này không phải đặc cấp cơ giáp."
Anh kích động lập tức đi lên đài thực nghiệm bắt đầu điều chỉnh màu sắc.
Những người khác rất có hứng thú mà vây quanh lại, hứng thú dạt dào mà góp thêm kiến nghị cho Thường Tân Nguyên, ví dụ như cần thêm chi tiết này, nên loại bỏ chi tiết kia để làm cho cơ giáp càng giống đặc cấp cơ giáp, cũng không để ý bọn họ nói nhiều như vậy có thể làm cho Thường Tân Nguyên bối rối hay không.
Lăng Lan nhìn thấy mọi người đều hưng phấn đầy mặt, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, cô lại lần nữa cảm khái Lôi Vương sao lại bị nhiều người ghét đến như vậy? Ai cũng muốn hố hắn một phen, đúng là quá mức kiêu ngạo là không tốt a...
Chỉ có Triệu Tuấn là không có đi lên, anh nhìn thoáng qua Lan lão đại đang bình tĩnh đứng một bên, lại nhìn thoáng qua vẻ tính kế đầy mặt của Lý Lan Phong đang vô cùng ân cần trợ giúp Thường Tân Nguyên. Trong lòng rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Lý Lan Phong lại muốn anh gia nhập chiến đội của Lan lão đại. Nhìn xem hai người này cơ bản là cùng một loại người, nhưng mà so với Lý Lan Phong âm hiểm xảo trá, Lan lão đại mới chính là cao thủ chân chính phúc hắc...Giờ phút này trong lòng Triệu Tuấn cũng đã lĩnh ngộ sâu sắc, thoạt nhìn lạnh nhạt Lan lão đại, tuyệt đối không thể đắc tội.
Thường Tân Nguyên vốn nắm giữ rất vững nhưng phương diện tri thức về cải tạo cơ giáp, cho dù có nhiều quân sư quạt mo gây rối quấy nhiễu công việc, nhưng không quá hai mươi phút, anh cũng đã điều chế ra màu đen đặc trưng của đặc cấp cơ giáp.
Thường Tân Nguyên buông công tác, yêu cầu Lăng Lan thử tiến hành điều khiển cơ giáp, chỉ qua nửa ngày, Lăng Lan cũng đã hiểu biết cơ bản về giá cơ giáp được cải tạo này.
Giá cơ giáp này hầu như vứt bỏ uy lực tấn công từ xa, chỉ giữ lại một số vũ khí cơ bản dành cho viễn trình công kích, lại tăng cường uy lực ở phương diện cận chiến, lực lượng ở hai tay được đề cao thêm 1,5 lần, đừng xem thường chênh lệch nho nhỏ 0,5 này, một khi đánh giáp lá cà, nếu như đối phương chỉ nghĩ đấy thật sự là đặc cấp cơ giáp, hoặc là biết được chân tướng nhưng lại không chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nhiều ra 0,5 cũng có thể trực tiếp đánh rớt vũ khí của đối phương, lúc ấy, một cơ giáp không có vũ khí còn có thể trở thành đối thủ được sao? Điều này gần như là quyết định thắng lợi.
Không chỉ như vậy, động cơ vận động của cơ giáp cũng được đột phá đề cao, tuy rằng ngoại hình bên ngoài dã man bưu hãn, nhưng khả năng ứng biến vận hành của cơ giáp càng nhanh nhạy hơn những Vương bài cơ giáp khác, thậm chí còn vượt qua Vương bài cơ giáp tốc độ hình thú. Lăng Lan phát hiện, ngoại trừ động cơ chính và hai động cơ phụ, Thường Tân Nguyên còn thêm vào sau lưng cơ giáp một loạt động cơ mini phụ động lực, loại động cơ này tuy nhỏ nhưng lại trợ giúp cơ giáp vận động nhanh hơn, có thể thực hiện những động tác biến hóa rất nhỏ.
Trước kia từng có nhiều người muốn sử dụng động cơ mini vào cải tạo, nhưng bởi vì không có đủ động cơ mini mà phải gián việc đoạn nghiên cứu, Thường Tân Nguyên sau khi cùng tiểu đội Lăng Lan trải qua nhiệm vụ cấp SSS nên có được động cơ mini truyền kỳ này, nó giúp cho anh lần nữa đề cao khả năng vận động của cơ giáp, càng trợ giúp cho Lăng Lan sau này thiết kế ra vô số những động tác phối hợp cao lại có tính công kích lớn và uy lực vô cùng.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
404
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 404: Phản bội
Edit: Tuyết Dung Hoa
Tổng thể mà nói, lần này Thường Tân Nguyên cải tạo rất thành công nhưng, để phát huy hết tất cả những tiềm lực của cơ giáp thì cần có thêm thời gian, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể làm được. Lăng Lan biết, hiện tại cô không muốn xin nghỉ cũng không được. Để điều khiển được cơ giáp một cách thuần thục, ba ngày cuối cùng này cô và Thường Tân Nguyên cần phải ở lại viện nghiên cứu.
Cứ như vậy, Đoàn cơ giáp Lăng Thiên ngoại trừ Lăng Lan có việc xin nghỉ, những người khác vẫn học tập như bình thường. Đương nhiên, nếu có gì khác biệt thì đó chính là Lý Lan Phong xung phong nhận làm đối thủ của Lăng Lan cùng cô luyện tập. Vì thế, Lý Lan Phong mỗi ngày đều bị ngược thảm đến không nỡ nhìn, nhưng lại còn cam tâm tình nguyện, không hề có suy nghĩ lùi bước, loại kiên cường dẻo dai này thật làm cho đám người Tề Long vô cùng bái phục, bọn họ vẫn luôn bị Lan lão đại ngược thảm, tự nhiên hiểu rõ, làm đối thủ của Lan lão đại là một thể nghiệm đau đớn đến mức nào....
Một ngày cuối cùng trước đại quyết chiến, đoàn cơ giáp Lăng Thiên vẫn luôn im ắng rốt cuộc cũng có hành động. Tất cả đoàn trưởng và các đại đội trưởng đều xin nghỉ. Bởi vì đoàn cơ giáp Lăng Thiên và Lôi Đình công khai tái chiến nên trường quân đội cũng mở rộng đèn xanh, yêu cầu các thầy cô toàn lực phối hợp, bởi vậy các thầy cô cũng cực kỳ dứt khoát, tất cả mọi người đều được thông qua. Bên ngoài khoang đăng nhập thế giới giả thuyết, tâm phúc của Kiều Đình đã chờ sẵn bên ngoài, cửa khoang vừa mở ra, tâm phúc liền ân cần mà đưa qua khăn lông.
"Đã có thông tin xác thực?" Kiều Đình thuận tay tiếp nhận. Thấp giọng dò hỏi.
"Đúng vậy, đoàn trưởng, chúng ta đã lấy được danh sách xuất chiến chính xác của đoàn cơ giáp Lăng Thiên." Sắc mặt tâm phúc có chút ngưng trọng. Bọn họ vẫn luôn cho rằng thành viên xuất chiến của đoàn cơ giáp Lăng Thiên sẽ là các đoàn trưởng cùng các vị đại đội trưởng, không ngờ được, bọn họ lại thần không biết quỷ không hay thu được hai thành viên niên cấp 5. Mà một người trong đó chính là người xếp thứ 5 ở trường quân đội về chiến lực, điều này làm cho tâm tình của hắn có chút trầm trọng.
"Xuất hiện người mà chúng ta không nghĩ đến?" Kiều Đình đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn gương mặt trầm trọng của tâm phúc phản chiếu trong gương liền biết chắc chắn đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
"Đúng vậy. Danh sách đầy đủ em đã gửi vào máy liên lạc của đoàn trưởng, chờ chút nữa đoàn trưởng xem sẽ biết" Tâm phúc gật đầu nói.
Kiều Đình nghe vậy gật gật đầu. Hắn rửa mặt một phen, làm cho chính mình tỉnh táo một chút sau đó liền mở máy liên lạc, click mở danh sách xuất chiến của đoàn cơ giáp Lăng Thiên mà tâm phúc gửi tới. Người thứ hai danh sách là Tề Long, đây là người mà bọn họ đã suy nghĩ, nếu có thể trở thành đoàn trưởng thứ hai của đoàn cơ giáp Lăng Thiên, tự nhiên chính là người mạnh thứ hai dưới trướng Lăng Lan.
Người thứ ba, thứ tư bọn họ cũng đều đoán trước được, là đoàn trưởng thứ ba Vũ Cảnh và đoàn trưởng thứ tư Lý Anh Kiệt. Bốn đại đoàn trưởng của Lăng Thiên đều tham gia xuất chiến. Xem ra trận tái chiến lần này, đối phương cũng muốn toàn lực đánh một lần, cũng không hề chuẩn bị thuần phục nhận thua.
Kiều Đình nhìn đến nơi này. Trong lòng cười lạnh, như vậy là tốt nhất, đoàn cơ giáp Lăng Thiên toàn lực ứng chiến lại bị chính mình nhẹ nhàng nghiền áp mới có thể chứng minh thực lực của Kiều Đình hắn.
Nhưng mà, những cái tên tiếp theo xuất hiện trên danh sách lại làm cho Kiều Đình nhíu nhíu mày. Cũng không phải các đội trưởng như bọn họ đã suy nghĩ, ngoại trừ Lạc Lãng đã từng ứng chiến lôi đài làm hắn hơi hơi có ấn tượng, những người khác có vẻ có chút xa lạ. Kiều Đình rất nhanh hiểu rõ, những người này hẳn là thành viên của chiến đội Lăng Lan.
Kiều Đình nhìn đến đây, trong lòng đối với Lăng Lan đánh giá cao rất nhiều, Lăng Lan không lựa chọn các đội trưởng, mà lựa chọn các thành viên chiến đội, như vậy phối hợp chiến đấu sẽ ăn ý hơn rất nhiều, không thể nghi ngờ điều này có thể giúp cho chiến đội trong thời gian ngắn nhất đạt thành ăn ý, đề cao sức chiến đấu, đây quả thật chính là lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng, danh sách hơn mười người, bọn họ chỉ đoán trúng năm sáu người, những người còn lại đều nằm ngoài tính toán của bọn họ, nhưng Kiều Đình cũng chưa cảm thấy có áp lực gì, cho dù chiến đội của đối phương phối hợp ăn ý, nhưng những người này rốt cuộc chỉ là người mới, ở phương diện điều khiển cơ giáp không có quá nhiều kinh nghiệm, căn bản không theo kịp đội viên xuất chiến của Lôi Đình bọn họ, Kiều Đình không hiểu, tâm phúc của mình vì sao lại có sắc mặt ngưng trọng đến vậy?
Nhưng mà, Kiều Đình rất nhanh sẽ biết nguyên nhân, hai cái tên cuối cùng, cho dù Kiều Đình có trấn tĩnh tự nhiên, tinh tưởng tràn đầy, cũng không tránh khỏi trấn động.
"Triệu Tuấn, Lý Lan Phong!" Kiều Đình bật thốt lên hô ra, "Bọn họ không phải là người của Vô Cực sao? Tại sao lại gia nhập Lăng Thiên rồi?"
Tuy rằng Lý Lan Phong và Triệu Tuấn ở khai giảng liền cự tuyệt lời mời của Hàn Dục, nhưng tin tức này vẫn bị Hàn Dục phong tỏa. Cứ việc Hàn Dục cáu giận hai người cự tuyệt lời mời, nhưng cũng không muốn đối thủ cạnh tranh biết được tin tức này, đến lúc đó lại mời được hai viên đại tướng này, đây cũng là lý do làm Lôi Đình xem nhẹ hai người bọn họ.
Ở trong trường quân đội, tuy rằng giữa các thế lực với nhau có khả năng sẽ xuất hiện sự thay đổi các đoàn viên, nhưng loại thay đổi này phần lớn chỉ xuất hiện ở các đội viên cấp thấp nhất, những đội viên chân chính cấp cao thường sẽ không thay đổi thế lực, mà Triệu Tuấn là người có chiến lực đệ nhất của Vô Cực, Lý Lan Phong càng là thủ tịch quân sư, đều là những vị trí mấu chốt, người bình thường tự nhiên không có khả năng từ bỏ, cho dù mâu thuẫn quá sâu, thật sự muốn rời đi, đoàn đội cũng lợi dụng các loại thủ đoạn để ngăn chặn chuyện này phát sinh.
Phải nói, mối quan hệ hợp tác giữa Lý Lan Phong, Triệu Tuấn cùng Vô Cực vẫn chưa bị các thế lực khác biết được cho nên mới có hiểu lầm như vậy. Lúc trước, Lý Lan Phong lợi dụng lúc Vô Cực bức thiết muốn lấy được vị trí thế lực thứ ba ở trường quân đội liền cùng đối phương đàm phán kín để hai bên cùng có lợi, bây giờ Lý Lan Phong và Triệu Tuấn muốn rời khỏi Vô Cực căn bản không có bất cứ điều lệ gì ngăn cản hành vi của bọn họ, đây cũng là lý do là Hàn Dực thống hận ảo não, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi bó tay không biện pháp.
"Không nghĩ tới bọn họ lại có thể có được hai người này." Kiều Đình cau mày, xem ra, kế hoạch nhanh chóng giải quyết Lăng Thiên chỉ có thể ngâm nước nóng, có Triệu Tuấn ở đó, hắn khẳng định phải phí chút thời gian, hơn nữa còn có Lý Lan Phong đa mưu túc trí, rất thích tính kế sau lưng, trận chiến này chỉ sợ không đơn giản như hắn nghĩ.
"Ra lệnh tập hợp các đoàn viên xuất chiến, chúng ta cần chuẩn bị một ít an bài." Kiều Đình quyết đoán ra lệnh.
Tuy rằng đoàn cơ giáp Lăng Thiên tìm được Triệu Tuấn và Lý Lan Phong làm cho trận chiến này khó khăn một chút, nhưng cho dù thế nào, có Kiều Đình hắn ở đây, thắng lợi tuyệt đối sẽ thuộc về Lôi Đình, thuộc về Kiêu Đình hắn.
Chỉ là, nếu hắn muốn thắng thật đẹp, thật sạch sẽ lưu loát, nhất định phải làm một ít chuẩn bị. Kiều Đình lựa chọn lúc này để khiêu chiến đoàn cơ giáp Lăng Thiên chính là vì muốn dùng thực lực của hắn chấn động tất cả mọi người trong trường quân đội, nói cho bọn họ biết, vương của trường quân đội đã xuất hiện.
"Vâng, đoàn trưởng!" Nhìn thấy thần thái lóe sáng trong mắt Kiều Đình, cùng với dã tâm không chút nào che dấu, tâm phúc lại lần nữa bị đoàn trưởng của mình thuyết phục, đây mới chính là cường giả mà hắn muốn đi theo, cũng chỉ có người như vậy mới làm cho hắn thần phục.
"Còn có, cậu nói với người tiết lộ danh sách, trận đấu một khi kết thúc liền cho hắn một chức đội trưởng!" Kiều Đình không để bụng việc hắn ta đã từng phản bội Lăng Thiên, cũng không sợ người như vậy sẽ phản bội hắn, bởi vì chỉ cần hắn đủ mạnh, sẽ không có ai dám phản bội hắn.
"Tuân lệnh, đoàn trưởng, tôi sẽ đi thông báo cho hắn." Tâm phúc cúi đầu trả lời, ánh mắt nhanh chóng hiện lên một tia hâm mộ. Không nghĩ tới chỉ là trộm tiết lộ một phần danh sách lại có thể được đến chức đội trưởng của đoàn cơ giáp Lôi Đình. Người kia bán đứng đoàn cơ giáp của chính mình quả thật là một quyết định sáng suốt. Thay vì ở lại Lăng Thiên chưa biết tương lai sẽ như thế nào, còn không bằng bắt lấy cơ hội này cá thử một lần, hiện tại còn không phải là một bước lên trời.
Bên kia Lăng Lan liền trực tiếp mang theo 11 người tiến vào thế giới cơ giáp tiến hành luyện tập cách đấu. Mà các đại đội trưởng khác, Lăng Lan cũng phân phó xuống, mở một chỗ luyện tập kín, tiến hành luyện tập đối chiến.
Trải qua một ngày, 11 người cũng hiểu rõ tất cả các mệnh lệnh chiến đấu của Lăng Lan, lúc này cô mới thông báo cho mọi người giải tán, mà lần tập hợp tiếp theo, chính là trận chiến quyết định sinh tử của đoàn cơ giáp Lăng Thiên với đoàn cơ giáp Lôi Đình vào ngày mai.
Sau khi nhìn thấy các đội trưởng lục tục rời khỏi thế giới cơ giáp, Lăng Lan lúc này mới mang theo 11 người rời khỏi thế giới cơ giáp, về tới không gian hiện thực.
Mở khoang đăng nhập, năm người khác cũng đã ngồi dậy, Tề Long là người thứ nhất từ trong khoang nhảy dựng lên, nói: "Vũ Cảnh mới vừa nói cho tớ, cậu ấy sẽ cùng Lý Anh Kiệt tới chỗ chúng ta."
Lăng Lan nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, cô gật đầu nói: "Đã biết." Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi khoang đăng nhập, trở lại phòng mình, tắm rửa một phen, lúc này mới mang một thân khô mát đi vào bên trong đại sảnh.
Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt đã tới, xem ra bọn họ vừa rời khỏi thế giới cơ giáp liền lập tức chạy vội đến nơi này, Lâm Trung Khanh mang theo cà phê đã pha xong đổ cho mỗi người một ly, sau đó, lại vào phòng bếp, lấy ra một ly nước sôi để nguội đưa cho Lăng Lan.
Vũ Cảnh cầm lấy ly cà phê, nhấp một ngụm, tư vị chua xót ngập tràn trong khoang miệng giống như tâm tình của cậu lúc này.
"Tới gấp như vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Lan uống xong một ngụm nước sôi để nguội, buông ly nước, lúc này mới biểu tình đạm nhiên hỏi.
"Danh sách xuất chiến của chúng ta bị tiết lộ." Vũ Cảnh chua xót nói, trong mắt nhanh chóng hiện lên một mạt đau đớn.
Lăng Lan nghe vậy khấu khấu ngón tay của mình, trầm mặc mấy giây lúc sau tiếp tục hỏi: "Người phản bội là ai?"
Vũ Cảnh theo bản năng nhìn về phía Lý Anh Kiệt, Lý Anh Kiệt lúc này còn không chạm vào ly cà phê kia, sắc mặt mười phần âm trầm, hai đôi tay nắm chặt vào nhau, ngón tay hầu như cấu vào mu bàn tay, cả người không thể khống chế mà run rẩy.
"Là người của Lý Anh Kiệt." Lăng Lan vừa thấy còn cái gì mà không rõ, vốn dĩ cô cho rằng người phản bội sẽ là những người không phải là học viên của Học Viện Đồng Quân Trung Tâm, không ngờ được sẽ là người một nhà bên này làm ra.
"Tớ không thể tưởng được hắn ta lại làm như vậy......" Lý Anh Kiệt đột nhiên cúi đầu, cứ việc không nhìn thấy vẻ mặt của cậu nhưng từ âm thanh lại nghe được sự đau đớn như loài thú bị vây trong tuyệt cảnh, cho dù có là người kiêu căng bá đạo đến như thế nào thì khi bị người mình tín nhiệm phản bội cũng sẽ bị thương rất nặng, thậm chí còn không thể thừa nhận.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
405
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 405: Trận đấu bắt đầu
Edit: Phi Nguyệt
Dáng vẻ uể oải của Lý Anh Kiệt làm những người có mặt trong phòng khách trở nên im lặng, so với Vũ Cảnh đầy lo lắng thì Lăng Lan bình tĩnh hơn nhiều, cô gõ ngón tay lên cốc nước đang cầm tựa hồ như suy nghĩ điều gì.
Không bao lâu Lâm Trung Khanh xuất hiện sau khi đã dọn dẹp xong phòng bếp, cậu đi tới trước mặt Lý Anh Kiệt và đặt một cốc nước đá vẫn còn bốc khói lên bàn trà, khác với lúc vừa rồi, lần này Lâm Trung Khanh dùng lực hơi mạnh nên chiếc cốc va chạm với mặt bàn tạo thành âm thanh vang dội.
Tiếng vang này làm Lý Anh Kiệt bừng tỉnh, cậu ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn Lâm Trung Khanh, cậu hỏi bằng giọng quật cường: "Cả cậu cũng cười tôi có phải không?"
Lâm Trung Khanh nâng chiếc khay đang cầm trong tay, lạnh nhạt xoay người lấy đi ly café nóng trước mặt Lý Anh Kiệt, cậu không tỏ ra tức giận chỉ nói: "Có cái gì buồn cười? Với tính cách trước đây của cậu, nếu có người phản bội cũng không có gì kỳ quái."
Câu nói này của Lâm Trung Khanh đâm trúng nỗi đau của Lý Anh Kiệt làm cậu ta giận vô cùng, bao nhiêu sầu muộn trong lòng bay biến hết, Lý Anh Kiệt tức tối chỉ vào cốc café trên khay của Lâm Trung Khanh: "Cho dù trước kia tôi dùng nhiều thủ đoạn bắt nạt cậu nhưng cậu cũng không thể lấy ly café của tôi đi mất chứ, còn nữa, trời lạnh như vậy mà cậu còn cho tôi một cốc nước đá? Cậu như thế này không phải là lấy việc công trả thù việc riêng thì là gì?"
Lâm Trung Khanh không thèm để ý đến cơn giận dữ của Lý Anh Kiệt mà vẫn cắm đầu quay trở lại phòng bếp.
Lý Anh Kiệt quen thói phách lối, mặc dù phát hiện kẻ phản bội ở trong đội ngũ của mình cũng không gây quá nhiều ảnh hưởng tới cậu ta. Nhưng từ nhỏ đến lớn, con đường đi của cậu vẫn luôn rất thuận lợi, được người nhà chiều chuộng, được đàn em bên cạnh tâng bốc nên dưỡng thành tính cách tâm cao khí ngạo, bây giờ lại bị chính kẻ trước kia mình coi thường châm biếm lại nên cậu cảm thấy bị sỉ nhục, không thể chịu đựng được.
Thế là cậu không để ý đến Vũ Cảnh cùng Lăng Lan, máu nóng xông lên não lập tức đuổi theo Lâm Trung Khanh vào trong phòng bếp, muốn cãi nhau với Lâm Trung Khanh.
Cái tên Lâm Trung Khanh chết tiệt này không có đạo nghĩa gì cả, thấy đồng bạn như vậy là còn bỏ đá xuống giếng, quá, quá... con mẹ nó, quá hèn hạ mà.
Vũ Cảnh ngạc nhiên nhìn Lý Anh Kiệt vừa rồi còn ảo não giờ đã hăng hái bừng bừng chạy đuổi theo Lâm Trung Khanh vào tận phòng bếp. Vũ Cảnh liếc mắt về phía Lăng Lan đang ngồi trên ghế salon mà không biết phải làm sao. Mới vừa rồi cậu còn đang suy nghĩ phải làm sao để an ủi tên nhóc kia đấy.Vũ Cảnh bình tĩnh lại và nói: "Cũng đúng, chỉ không biết chuyện này có ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai hay không."
"Không sao, tớ không muốn lộ danh sách trước khi trận đấu bắt đầu là vì không muốn mọi chuyện phức tạp lên, nhưng cho dù có bị Lôi Đình biết cũng chẳng có vấn đề gì." Sát chiêu của cô không phải nằm ở bản danh sách kia, Lăng Lan chỉ lấy thật giả lẫn lộn tạo thành tấm màn sương mù che mắt để Lôi Đình thật sự nghĩ rằng đòn sát thủ của Lăng Tiêu chính là hai người kia mà thôi.
Vũ Cảnh nghe thế cũng cảm thấy yên lòng hơn. Lan lão đại hoặc là không hứa hẹn, một khi đã hứa hẹn chứng tỏ cậu ấy đã nắm chắc rồi.
Vũ Cảnh và Lăng Lan cùng quay lại chủ đề thương thảo những vấn đề cần chú ý trong trận đấu ngày mai.
Đột nhiên họ phát hiện tiếng tranh cãi ồn ào trong phòng bếp bỗng biến mất từ lúc nào, cả hai cùng ngạc nhiên nhìn về phía phòng bếp thì thấy Lý Anh Kiệt đang hằm hằm cầm chiếc khăn lau một cái cốc, lực sử dụng cứ như chiếc cốc kia là kẻ thù của cậu ta vậy.
Vũ Cảnh cảm thấy chiếc cốc kia rất quen mắt, vô tình liếc qua cốc café trên tay mình và nhận ra đó là cái gì.
"Đoàn trưởng Vũ, cậu có muốn uống thêm café không?" Lâm Trung Khanh nhìn thấy Vũ Cảnh đang nhìn cốc café trong tay mình, bèn nhấc bình café trên kệ xuống rồi bước ra ngoài.
"A, a, được, được..." Võ Cảnh trả lời một cách vô thức, cậu ta đưa cốc café ra mới phát hiện mình còn chưa uống được mấy ngụm, café trong cốc vẫn còn đầy, thế là ngượng ngùng bổ sung thêm một câu. "À, cái kia, cho thêm một chút nữa đi."
Lâm Trung Khanh giống như không phát hiện ra Vũ Cảnh đang xấu hổ, vẫn cực kì nghiêm túc đổ thêm café vào cốc của cậu ta, sau đó mang bình café quay trở lại phòng bếp.
"Tôi đã lau khô cốc rồi, lần này có thể cho tôi uống rồi chứ..." Lý Anh Kiệt thấy Lâm Trung Khanh quay trở lại bèn giơ chiếc cốc đã được lau sạch sẽ lên, ra hiệu Lâm Trung Khanh có thể rót café cho cậu ta.
Lâm Trung Khanh cong môi, đem bình café đặt lên kệ rồi lạnh lùng nói: "Muốn uống thì tự mình rót đi!"
Lý Anh Kiệt lại phát hỏa: "Vì sao? Vũ Cảnh là đoàn trưởng, tôi cũng là đoàn trưởng, vì sao cậu có thể rót cho cậu ta mà không rót cho tôi?"
"Kẻ phạm sai lầm như cậu mà còn muốn tôi rót café cho cậu à?" Lâm Trung Khanh bình tĩnh vứt lại câu này xong thì không để ý tới cái mặt đang đỏ đến mang tai của Lý Anh Kiệt nữa.
Lý Anh Kiệt siết hai nắm tay lại, dáng vẻ rất muốn đánh người.
"Cái tên đội trưởng đội hậu cần này, rốt cuộc là cậu muốn báo thù rửa hận tôi mà."
Vũ Cảnh không nhịn được lắc đầu cười khổ.
Lăng Lan ngẩng đầu nhìn Vũ Cảnh: "Lâm Trung Khanh không phải đang báo thù."
Thấy Vũ Cảnh ngạc nhiên, Lăng Lan cười nhẹ: "Chẳng lẽ cậu không cảm giác được Lý Anh Kiệt đã trở lại làm Lý Anh Kiệt phách lối kiêu ngạo như trước sao?"
Vũ Cảnh giật mình chuyển ánh mắt nhìn vào Lâm Trung Khanh đứng trong phòng bếp, một lần nữa cậu ta phát hiện ra mắt nhìn của mình còn kém lão đại rất nhiều. Vũ Cảnh luôn nghĩ hành vi của Lâm Trung Khanh là đang muốn chọc tức Lý Anh Kiệt để trả thù việc trước đây cậu ta bị Lý Anh Kiệt áp bức. Nhưng sau khi được Lan lão đại nhắc nhở cậu ta mới phát hiện thì ra Lâm Trung Khanh đang dùng kế khích tướng, giúp Lý Anh Kiệt tìm lại mục tiêu sống.
Ngẫm lại cảm thấy rất đúng, nếu Lâm Trung Khanh là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy thì đâu thể được đi theo Lan lão đại đến tận bây giờ. Xem ra trước đây cậu đã quá coi thường Lâm Trung Khanh rồi.
Quay trở lại với Lý Anh Kiệt, cậu có cảm giác mình với Lâm Trung Khanh kiếp trước chắc chắn là kẻ thù không đội trời chung với nhau nên kiếp này mới không thể hòa bình được một ngày, bị Lâm Trung Khanh kích thích đến mức sắp bùng nổ, may mắn cậu vẫn còn nhớ được mình đang đứng ở trên đất của Lan lão đại nên cố gắng khống chế cơn giận dữ trực trào, cuối cùng đành không cam lòng mà theo chân Vũ Cảnh rời khỏi biệt thự của nhóm Lăng Lan.
Trong đầu Lý Anh Kiệt lúc này chỉ nghĩ đến chuyện mình tuyệt đối không thể để cho Lâm Trung Khanh coi thường. Lý Anh Kiệt cậu trời sinh là một người kiêu ngạo, chẳng phải chỉ là một kẻ phản bội thôi hay sao? Cậu ta sẽ cho đối phương biết phản bội Lý Anh Kiệt này sẽ không còn được thấy tương lai đâu.
Vì thế cậu nhất định phải thắng trong trận đấu cơ giáp với Lôi Đình vào ngày mai, cậu ta muốn cho đối phương biết, không có cửa để cậu ta mất mặt và đoàn cơ giáp Lăng Thiên biến mất đâu.
Vốn Lý Anh Kiệt đang cảm thấy áp lực vì bị Lôi Vương Kiều Đình chèn ép, lại vì chuyện bị phản bội mà cảm thấy bực bội trong lòng, nay vì kế khích tướng của Lâm Trung Khanh này mà bao bực bị quét sạch hết. Lý Anh Kiệt đã quay trở lại làm một Lý Anh Kiệt không sợ trời không sợ đất như trước kia, cho dù Lôi Vương Kiều Đình có mạnh đến đâu, cậu ta cũng phải cắn cho hắn mất một miếng thịt.
Một đêm trôi qua yên bình, thời gian mau chóng đến 1 giờ chiều, lần đầu tiên trường đệ nhất nam sinh quân giáo quyết định cho toàn trường nghỉ một ngày để các học sinh đều được quan sát trận chiến giữa Lôi Đình và Lăng Thiên. Thậm chí các giáo viên còn giao nhiệm vụ cho các học viên phải viết một phần báo cáo cảm nhận sau khi xem trận đấu.
Trận đấu cơ giáp giữa đoàn Lăng Thiên và Lôi Đình là trận chiến giả lập nên sân thi đấu được lựa chọn ở trong thế giới cơ giáp ảo, nhưng trận đấu này được hệ thống đầu não chủ thiết lập nội bộ nên chỉ cho phép những học viên của trường đệ nhất nam sinh quân giáo được vào xem.
Tất cả mọi người, từ khán giả cho đến hai đội Lăng Thiên và Lôi Đình đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần chờ hệ thống đầu não thông báo là sẽ tiến vào bản đồ chiến đấu.
Để đảm bảo tính công bằng, chiến trường được hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên nên cả hai đội đều không biết mình sẽ chiến đấu ở trong địa hình như thế nào. So sánh với đoàn Lăng Thiên, đoàn Lôi Đình rõ ràng có kinh nghiệm hơn trong lĩnh vực này, dù sao bọn họ cũng đã trải qua vô số lần luyện tập chiến đấu nên có hiểu biết nhất định với các bản đồ trong hệ thống. Có thể nói, ngay từ lúc đặt chân vào bản đồ chiến đấu, họ đã có tư duy phải sắp xếp, ứng phó thế nào với đoàn Lăng Thiên.
Mười hai người xuất chiến bên đoàn Lăng Thiên đang nghỉ ngơi ở trong phòng chờ, khi Lăng Lan điều khiển chiếc cơ giáp đặc cấp mới được cải tạo xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều ồ lên ngạc nhiên. Cả Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt đều đoán Lăng Lan sẽ điều khiển một cơ giáp đặc cấp vì bọn họ biết cô đã lên đặc cấp sư sĩ từ lâu, lúc biết điều đó bọn họ đều vô cùng hâm mộ và thán phục. Quả nhiên Lan lão đại là người mạnh nhất trong số bọn họ.
Lần này đoàn cơ giáp Lăng Thiên có ba đặc cấp sư sĩ nên bọn Vũ Cảnh cũng an tâm hơn nhiều, mặc dù Lăng Lan luôn nói đoàn Lăng Thiên chưa chắc sẽ thua Lôi Đình, nhưng trong lòng bọn họ vẫn lo lắng bất an, bây giờ có thể buông lỏng tâm tình hơn một chút rồi.
Ngược lại, người bình tĩnh nhất lại là Lý Anh Kiệt, xem ra cậu ta bị Lâm Trung Khanh kích thích quá mức nên trong mắt lúc nào cũng hừng hực ý chí chiến đấu, giống như muốn dùng thực lực chứng minh Lý Anh Kiệt cậu không dễ dàng bị đánh bại.
Tất cả nhận được thông báo của hệ thống, ba phút sau bọn họ sẽ bị hệ thống tự động đưa vào chiến trường.
Lăng Lan lặng lẽ nhìn quanh một lượt 11 người trong phòng, cô nói: "Một lát nữa được dịch chuyển vào chiến trường, nếu tất cả được tập hợp cùng một chỗ thì chúng ta phải cùng thương lượng tốt chuyện chia cánh quân, còn nếu bị phân tán mỗi người một nơi thì chuyện cần làm trước tiên là phải ẩn núp kỹ, tôi sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với các cậu, những người nào ở vị trí gần nhau phải tập hợp thành một đội để hành động, địa hình có khả năng sẽ gây nhiều khó khăn cho chúng ta, mọi người phải chuẩn bị trước tâm lý."
Lời nhắc nhở của Lăng Lan làm tất cả đều giật mình, lập tức trả lời lại: "Đã biết, Lan lão đại."

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
406
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 406: Ngầm nhúng tay?
Edit: Phi Nguyệt
Ba phút trôi qua rất nhanh, tất cả đều cảm giác mình bị một lực rất mạnh hút vào hố đen, lực hút mạnh tới mức khiến tất cả đều choáng váng, trong thời gian ngắn không cách nào giữ được sự tỉnh táo.
Chỉ có Lăng Lan là ngoại lệ, cô đã sớm thích ứng với lực hút như thế này nên nhanh chóng điều chỉnh lại thần trí của mình, so với lực kéo thô bạo của không gian học tập thì lực hút của thế giới cơ giáp ảo nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vừa đặt chân xuống bản đồ chiến trường, Lăng Lan đã khôi phục sự tỉnh táo của mình.
Để đảm bảo tính công bằng vì những cơ giáp khi bị kéo vào chiến trường đều cần một khoảng thời gian để thích ứng, mỗi cơ giáp khi tiến vào chiến trường đều có mười giây bảo hộ, quanh thân cơ giáp tản ra một vòng sáng vô địch. Thời gian thích ứng của từng người không giống nhau, có người chỉ sau hai, ba giây là đã khôi phục lại sự tỉnh táo, có người cần bảy, tám giây, có những người qua hết mười giây vẫn không tỉnh trí lại sẽ bị hệ thống phán định không thích hợp điều khiển cơ giáp, vì sau khi mười giây bảo hộ qua đi, người đó rất dễ bị đối thủ đánh lén mà chết ngay tức khắc.
Những cơ giáp sĩ điều khiển cơ giáp cấp thấp nhất cũng cần có tinh thần lực cấp thấp phụ trợ, bình thường những người khôi phục thần trí chậm trên cơ bản đều là người có thiên phú tinh thần cực thấp, coi như không có tiềm lực phát triển về sau, tương đương tuyên bố người đó vô duyên với việc điều khiển cơ giáp.
Khung cảnh trước mặt mênh mông vô bờ với màu vàng của cát và màu xanh bao la của trời, trong khung cảnh này rất dễ phát hiện nếu có cơ giáp khác tới gần. Bản đồ chiến trường có rất ít nơi ẩn nấp tìm cơ hội đánh lén, có thể nói bản đồ này thích hợp với những cơ giáp sĩ có kinh nghiệm phong phú.
"Chiến trường này có lợi với đoàn Lôi Đình." Quan sát viên phụ trách trận đấu nhìn thấy địa đồ hiện ra trên màn hình bèn nói như vậy.
Anh ta hiểu rõ thực lực của đoàn Lôi Đình, biết lần này Kiều Đình dẫn theo các đội viên đều là cơ giáp sĩ có hai, ba năm kinh nghiệm chiến đấu nên thầm nghĩ những quân giáo sinh mới được tiếp xúc với cơ giáp như đoàn viên của đoàn Lăng Thiên sao có thể đấu được với họ.
Cho dù trong lòng anh ta ủng hộ đoàn Lăng Thiên nhưng khi nhìn thấy bản đồ này cũng thầm kêu hỏng bét ở trong lòng, vận khí của Lăng Thiên quá kém, hệ thống đầu não chủ thế nào lại rút trúng bản đồ này.
Lúc đó, tại một gian phòng bên trong khu nội bộ cao cấp của trường nam sinh quân giáo, trên màn hình lớn phát ra hình ảnh của trận đấu, trong phòng có khoảng gần hai mươi người đang nghiêm túc quan sát, khi bản đồ hiện lên trên màn hình, có vài người mỉm cười, nhưng cũng có mấy người phải cau mày.
Đường Ngọc lạnh lùng hỏi: "Hiệu trưởng... trường quân giáo thực sự không nhúng tay vào bản đồ này?"
"Tôi chỉ thiết lập trận đấu ở trạng thái công khai." Hiệu trưởng nói một cách bình tĩnh. "Cậu biết tôi cũng không có quyền lợi chỉ định bản đồ."
Đường Ngọc không nói gì nữa, nhưng trong mắt ông thoáng xuất hiện sự chán ghét, nếu đã ngầm nhúng tay thì dù thắng hay thua đều là sự sỉ nhục đối với cơ giáp sĩ như bọn họ.
"Chẳng lẽ cậu không thấy vui à. Đội trưởng bên Lôi Đình là Kiều Đình, cậu ta chẳng phải là đệ tử đắc ý nhất của cậu sao." Hiệu trưởng nói đùa.
"Lăng Lan, Tề Long, Lạc Lãng, Võ Cảnh, Lý Anh Kiệt, bắt đầu từ tháng sau chúng cũng là đệ tử của tôi, tôi tin tưởng ba năm sau, bọn chúng cũng sẽ trở thành đệ tử đắc ý của tôi..." Đường Ngọc đột nhiên quay đầu lại, nhíu mày, nói. "Đám học sinh tôi thu lần này đều ở trong đoàn cơ giáp Lăng Thiên, chỉ có một mình Kiều Đình thuộc đoàn cơ giáp Lôi Đình. Năm so với một, chẳng phải tôi nên đứng ở phía đoàn Lăng Thiên sao?"
"Cậu đang bênh vực thay đám đệ tử tương lai đấy à?" Hiệu trưởng cười cợt, đây cũng chính là tính cách mà ông thích nhất ở Đường Ngọc. Kiều Đình đã học với Đường Ngọc ba năm, nếu so về mặt tình cảm thì Đường Ngọc hẳn phải nghiêng về phía Kiều Đình, nhưng điều này không có nghĩa là Đường Ngọc chấp nhận loại hành vi ngầm nhúng tay để lợi ích nghiêng về một phía, dù người được lợi là đệ tử của ông ấy cũng không được.
"Tôi chỉ muốn được xem một trận tranh tài công bằng đặc sắc." Đường Ngọc nói tiếp, "Nhưng tôi cũng không cho rằng đoàn Lăng Thiên yếu đến mức không chịu nổi một kích."
Nhớ lại một năm trước, những đứa trẻ này vì muốn dành thắng lợi mà cho dù người đầy thương tích vẫn dựa vào sự kiên cường để đứng vững trên sàn thi đấu tới cùng, tinh thần quật cường không chịu thua đó thực sự khiến Đường Ngọc thán phục, đây cũng là lý do vì sao ông không để ý đến lời đề nghị của ban quản lý cấp cao trong trường, dù có phải phá vỡ thế cân bằng cũng quyết thu nhận năm người học sinh kia.
"Tôi cũng không cho rằng Lăng Thiên sẽ bị bại bởi một tấm bản đồ." Hiệu trưởng cũng đồng ý với cách nghĩ của ông khiến Đường Ngọc phải ngạc nhiên quay sang nhìn ông ấy.
Hiệu trưởng nở nụ cười đầy thâm ý, ánh mắt ông lấp lánh ánh sáng làm Đường Ngọc sững sờ, xem ra hiệu trưởng đang muốn thông qua trận đấu này để xác nhận chuyện gì đó... Đường Ngọc chuyển sự chú ý lên màn hình lớn, nhưng trong lòng lại đầy tâm sự nặng nề.
Lăng Lan chờ mười giây bảo hộ trôi qua, trong khoảng thời gian này cô quan sát ra-đa thấy trong phạm vi xung quanh chỉ có một mình cô. Lòng cô hiểu rõ, xem ra cô và Tiểu Tứ đã đoán đúng, trận đấu này được trường nam sinh quân giáo rất coi trọng nên không dùng cách thức như bình thường là tập hợp hai đội ở hai phía rồi cho lao vào chém giết đơn giản như vậy.
Lăng Lan hỏi thăm Tiểu Tứ: "Tiểu Tứ, cậu có thể tìm ra tọa độ của các đội viên khác và liên lạc được với họ không?"
Bản đồ trận địa này vốn có vẻ bất lợi với đoàn cơ giáp Lăng Thiên, nhưng nhờ máy gian lận vạn năng Tiểu Tứ mà thành ra ngược lại, nó lại có lợi với bọn họ nhất. Khác biệt với đoàn Lôi Đình lúc này còn đang loay hoay luống cuống mỗi thành viên chiến đấu một nơi thì nhờ có Tiểu Tứ hỗ trợ, đoàn Lăng Thiên đã có thể trong thời gian ngắn nhất tìm thấy đồng đội của mình.
"Không thành vấn đề!" Tiểu Tứ trả lời.
Một khi tiến vào thế giới ảo, Tiểu Tứ lập tức trở thành thần nắm giữ mọi thứ ở nơi đây, vì thế mà nó đặc biệt thích mạng thế giới ảo.
"Còn nữa, tìm cả tọa độ của kẻ địch." Lăng Lan bổ sung.
Lăng Lan đứng tại chỗ chờ đợi Tiểu Tứ tra tìm tin tức.
Lúc này, những khán giả xem trận đấu đã lựa chọn xong hình thức quan chiến. Những người quan sát trận đấu có thể lựa chọn ba góc nhìn: góc nhìn từ người khiêu chiến, góc nhìn từ người ứng chiến và góc nhìn của Thượng đế.
Góc nhìn từ người khiêu chiến là nhìn ở phía phe khiêu chiến, cũng chính là chiến đội Lôi Đình, người quan sát sẽ được lựa chọn góc nhìn từ 12 cơ giáp chiến trong đội, người xem và người điều khiển cơ giáp có cùng một tầm nhìn, thậm chí còn cảm nhận được cách đối phương đang điều khiển cơ giáp.
Phải có hơn một nửa quân giáo sinh chọn lựa góc nhìn của người khiêu chiến, trong đó hơn 70% chọn theo góc nhìn của Lôi Vương Kiều Đình. Với những học sinh trong trường, đây là cơ hội khó có được để họ trải nghiệm thủ pháp điều khiển của một Vương bài sư sĩ, không ai có thể kháng cự được sự mê hoặc này.
Rất ít người lựa chọn góc nhìn từ chiến đội của Lăng Thiên, ngoại trừ những thành viên không được tham gia chiến đấu của đoàn và những quân giáo sinh vụng trộm ủng hộ bọn họ ở bên ngoài thì không còn ai.
Những người lựa chọn đoàn Lăng Thiên không tập trung vào một người như bên Lôi Đình, họ phân tán đều ra cả 12 cơ giáp chiến của đoàn Lăng Thiên, nhưng tổng lượt lựa chọn góc nhìn từ cơ giáp của Lăng Lan vẫn nhiều nhất. Dù sao đội trưởng cũng là người mạnh nhất trong chiến đội, mà ở Liên bang người ta vẫn thường sùng bái kẻ mạnh hơn hết.
Còn góc nhìn Thượng đế chính là quan sát toàn bộ bản đồ, những ai chọn góc nhìn này đều có thể tự do lựa chọn góc nhìn của cả 24 cơ giáp chiến có trong bản đồ, đương nhiên góc nhìn của họ là người đứng xem bên ngoài, có thể nhìn thấy toàn cảnh cùng tình huống, sự phân bố của từng cơ giáp chứ không theo góc nhìn cố định của bất cứ cơ giáp nào.
Tất cả các quân giáo sinh đều đã chọn xong góc nhìn cho mình để quan sát trận đấu.
"Lão đại, tìm được rồi!" Tiểu Tứ thể hiện tọa độ của 11 đội viên còn lại trong đầu Lăng Lan, 12 điểm màu xanh lá xuất hiện trên bản đồ, trong đó vị trí của cô ở phía trên bên phải. Tiểu Tứ cũng thể hiện cả tọa độ của các thành viên trong chiến đội Lôi Đình bằng chấm màu đỏ.
Quả nhiên hệ thống đầu não chủ tách các đội ra ở các địa điểm xen kẽ, gần bên cạnh mình không những có đồng đội mà còn có cả kẻ địch, nếu không có Tiểu Tứ thì xác suất gặp kẻ địch hay đồng đội chỉ trông vào vận may mà thôi.
"Tiểu Tứ, gửi cho các thành viên còn lại tọa độ của mọi người cùng đối thủ, sau đó chọn một địa điểm gần nhất để tập hợp các đội viên lại." Lăng Lan ra lệnh.
Nếu chiến đội của Lăng Lan có thể tập hợp trước khi gặp địch thủ thì rõ ràng phe cô sẽ chiếm được ưu thế rất lớn. "Còn nữa, tìm vị trí của Kiều Đình."
Điều cần làm nhất bây giờ là phải cầm tù được Kiều Đình, chỉ cần Kiều Đình không có cơ hội ra tay với đội của cô thì cô tin rằng cho dù có gặp phải đội viên của đối thủ, các đội viên bên cô cũng có khả năng thắng.
"Tìm được rồi, lão đại." Tiểu Tứ nhanh chóng tìm thấy vị trí của Kiều Đình.
Lăng Lan nhíu mày, vị trí của Kiều Đình và cô cách nhau khá xa, như một đường chéo giữa bản đồ, nếu muốn đến chỗ của Kiều Đình, cô phải vượt qua ba, bốn cửa ải, ngược lại anh ta muốn giải quyết cô cũng không dễ dàng.
Xem ra đây là sắp xếp của hệ thống đầu não chủ vì không muốn xảy ra tình trạng hai đội trưởng đối đầu quá sớm, cho nên thả hai người vào hai vị trí cách xa nhau.
"Đây là muốn cho Kiều Đình có cơ hội thể hiện à?" Lăng Lan cười nhạt, xem ra hệ thống vẫn nghiêng về phía Lôi Đình, vì cả ba đặc cấp sư sĩ của chiến đội Lăng Thiên đều phân tán ở ba nơi xa Kiều Đình, dựa theo khoảng cách, chờ đến khi bọn họ đuổi đến nơi thì Kiều Đình đã kịp xử lý hết các đội viên khác rồi.
"Đã vậy, cứ chờ xem ai là người trụ lại đến cuối." Lăng Lan bỏ đi ý định ban đầu, nếu hệ thống đã cố ý thiên vị cho Kiều Đình thì trước tiên cứ để hắn ta tạo ra một chút danh tiếng đi. Hơn nữa trong lòng Lăng Lan cũng hi vọng các đội viên của mình có thể được một lần đối kháng với Vương bài sư sĩ, đây cũng là một kinh nghiệm quý báu cần trải qua, được thế thì dù có bị đánh thảm cũng đáng.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
407
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 407: Lăng Thiên số 7!
Tác giả: Nhữ Phu Nhân
Có được tin tức toạ độ của thành viên, các đội viên Lăng Thiên từ cẩn thận bắt đầu sôi nổi hành động, hành động này làm cho những người lựa chọn nhìn từ góc nhìn của đội viên Lăng Thiên kinh hô.
"Không nghĩ tới đoàn cơ giáp Lăng Thiên lại chọn hành động trước." Tân sinh mới vừa tiến vào trường quân đội cùng với học sinh năm hai đối với việc Lăng Thiên chủ động hành động tỏ vẻ thập phần phấn chấn.
So với những nét mặt đang lộ rõ nét vui mừng, vô pháp khống chế cảm xúc chính mình của học sinh năm 1,2, nhóm học sinh năm 3 năm 4 lại âm thầm lắc đầu, họ đều cho rằng đội viên của Lăng Thiên vẫn quá vội vàng, chưa thăm dò tình huống xung quanh đã mù quáng hành động.
Những quân giáo sinh lựa chọn thị giác thượng đế rất rõ ràng ở xung quanh đội viên Lăng Thiên đều có một hai đội viên Lôi Đình tồn tại, nếu không cẩn thận tiến vào phạm vi radar của bọn họ liền sẽ không có sự chuẩn bị kịp thời, gặp đối phương bắn tỉa thì sẽ vô cùng bất lợi cho đội viên Lăng Thiên.
Nhưng hành động của các đội viên Lăng Thiên khi đi tiếp làm nhóm học sinh kinh ngạc vạn phần, bởi vì bọn họ phát hiện, cứ hai đến ba cơ giáp Lăng Thiên đứng gần nhau thì không hẹn mà cùng lựa chọn đi về một hướng, đương nhiên có thể phát hiện điểm này đều là những người lựa chọn thị giác thượng đế, bọn họ lợi dụng để quan sát và phân tích hoàn cảnh xung quanh, bọn họ biết những người này chỉ cần không thay đổi phương hướng thì cuối cùng sẽ đụng tới nhau...... "Ồ, Lăng Thiên có phải gian lận hay không?" Thấy một màn như vậy, mọi người sôi nổi nghị luận, bọn họ vô pháp lý giải nếu không có gian lận, người đoàn cơ giáp Lăng Thiên sao có thể chuẩn xác đi về cùng một hướng như thế, thậm chí là hai ba cơ giáp cùng hành động đi về một hướng.
Nhóm quân giáo sinh nảy sinh hoài nghi liền hướng đầu não đưa ra nghi vấn của chính mình, đối với điểm này, đầu não rất nhanh cho đáp án: "Đoàn cơ giáp Lăng Thiên có được một thiết bị rất mạnh và trang bị này có thể tra tìm chuẩn xác toạ độ các đội viên trong đội cũng như đem toạ độ này báo cho các đội viên, đây cũng là lí do tại sao chiến đội cơ giáp Lăng Thiên có thể có phản ứng nhanh chóng như thế, đi về cùng một hướng.
Đương nhiên, đáp án này là do Tiểu Tứ cung cấp cho đầu não, dù sao đây cũng là một cuộc tái khiêu chiến, có chút đồ vật cần phải giải thích thoả đáng. May mắn trước đó Thường Tân Nguyên đem cơ giáp Lăng Lan tiến hành cải tạo lại, Tiểu Tứ liền lợi dụng thủ đoạn đem cơ giáp đã cải tạo trang bị thêm một thiết bị nghịch thiên trong truyền thuyết của thế giới cơ giáp này.
Chỉ có đoàn đội cường đại từ cấp sao trở lên mới có tư cách trang bị thiết bị định vị đội viên, không nghĩ tới đoàn cơ giáp Lăng Thiên vừa mới thành lập lại có vận may như vậy, có được một bảo bối nghịch thiên.
Nhóm học sinh lâu năm thế nhưng không cho rằng Lăng Thiên dựa vào nhiệm vụ mới có tư cách có trang bị này, rất có thể bọn họ trong lúc hoàn thành nhiệm vụ nào đó đã lựa chọn hình thức rút thăm trúng thưởng, vận khí đột nhiên bạo tăng nên mới được phần thưởng này.
Khi hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới cơ giáp, có vô số hình thức lựa chọn khen thưởng, người có siêu vận khí có được vũ khí trong truyền thuyết cũng không phải không có, cho nên nhóm quân giáo sinh cũng không hoài nghi gì, chỉ là hâm mộ vận khí của Lăng Thiên quá tốt.
Xem ra trận thi đấu này cũng không phải nghiêng về một phía như bọn họ tưởng tượng! Lúc này người xem chiến không hẹn mà cùng thay đổi ý tưởng ban đầu. Loại thay đổi này làm những học sinh bị ép ở lại khán đài xem thi đấu bắt đầu tinh thần phấn chấn lên, bọn họ chỉ thích xem những trận chiến không biết kết quả chứ không hề muốn mất thời gian để xem những trận chiến chưa đấu đã biết kết cục.
Rất nhanh, sự an tĩnh lại bị một bộ phận nhóm quân giáo sinh quan chiến đánh vỡ, bọn họ vô pháp khống chế mà phát ra tiếng kinh hô, thì ra, cơ giáp số 7 đã thập phần xui xẻo mà xuất hiện ngoài ý muốn, trên tuyến đường đụng phải cơ giáp số 9 của Lôi Đình, mhưng bởi vì khoảng cách hai người hơn 3000 mét nên không phát hiện lẫn nhau.
Nhưng dưới sự nhắc nhở của đầu não, những người quan chiến biết chỉ cần vài giây sau, khoảng cách hai người sẽ ngắn lại, lúc ấy, bọn họ tất nhiên sẽ phát hiện lẫn nhau.
"Xem ra trận chiến đầu tiên đã tới." Những người lựa chọn thị giác thượng đế kích động mà xiết chặt nắm tay, hưng phấn nghĩ đến.
Quả nhiên, qua vài giây, cơ hồ đồng thời, hai chiếc cơ giáp đều được radar của mình phát ra tiếng cảnh báo, cách khoảng 3000m xuất hiện một cơ giáp không rõ lai lịch.
Hai người đồng thời lựa chọn kéo vào hình ảnh màn hình cơ giáp, ngay khi nhìn thấy cơ giáp của đối phương phát ra tia sáng khác biệt thì liền biết đối phương là địch mà không phải ta.
Số 7 của Lăng Thiên không đình chỉ tốc độ, ngay lúc vận động, cậu nhanh chóng thao tác đôi tay cơ giáp hướng phía sau, tay trái lấy ra một khẩu súng ánh, cánh tay phải nắm chặt một thanh kiếm chùm tia sáng chuẩn bị chiến đấu.
Đồng dạng, bên kia, cơ giáp số 9 của Lôi Đình cũng chuẩn bị chiến đấu, động tác chuẩn bị chiến đấu của hai phe không chậm hơn nhau là mấy.
"Không nghĩ tới đội viên đoàn cơ giáp Lăng Thiên phản ứng nhanh như vậy." Từ lúc biết có cơ giáp đằng trước cho đến lúc xác định là địch hay là bạn, thời gian hai người phản ứng cơ hồ không sai biệt mấy, điều này làm cho nhóm quân giáo sinh quan chiến lại lần nữa kinh ngạc cảm thán, không thể tưởng được những thành viên của Lăng Thiên cũng không kém như bọn họ tưởng tượng.
Tại một căn phòng trong trường quân đội, Đường Ngọc thấy một màn như vậy, trong mắt liền ẩn hiện tia sáng lập loè, ông không cách nào khống chế mà mở ra máy liên lạc trên tay, bắt đầu tìm tòi tin tức của số 7 đoàn cơ giáp Lăng Thiên.
So sánh với học sinh ngộ nhận là phản ứng của hai người không sai biệt lắm, làm giáo viên, Đường Ngọc đương nhiên xem thực rõ ràng, tốc độ hành động của hai bên là bằng nhau, thậm chí động tác càng sạch sẽ lưu loát, không có một chút dư thừa. Không hề nghi ngờ,năng lực thao tác của số 7 Lăng Thiên tuyệt đối cao hơn một bậc so với cơ giáp số 9 Lôi Đình. Tân sinh mà có thể làm ra động tác còn hoàn mỹ hơn so với các đàn anh thì thiên phú của số 7 Lăng Thiên tuyệt đối thuộc về cấp thiên tài, Đường Ngọc không tránh được thấy cái mình thích là thèm.
"Lăng Thiên số 7:
Tên họ: Lâm Trung Khanh
Tành phần: Tự do bình dân
Tuổi: 17
Cấp bậc thể thuật: cao cấp tỉ mỉ
Cấp bậc điều khiển cơ giáp: cao cấp
Thành tích thao tác có giáp trung cấp cao cấp, ưu tú!"
Kỳ thật dùng phương pháp đơn giản để tìm thông tin thì cũng không nhận được nhiều tư liệu, muốn có tư liệu kỹ càng tỉ mỉ thì cần phải có được quyền hạn đi đến hồ sơ tuyệt mật của trường quân đội để lật xem.
Bất quá với chừng này tư liệu, Đường Ngọc cũng đã thấy đủ rồi. Ông khó nhịn kích động nói: "Không nghĩ tới đoàn cơ giáp Lăng Thiên ngoại trừ năm người ngoài kia còn có đội viên ưu tú như vậy." Có thể ở tuổi17 thăng thành cao cấp, hơn nữa thành tích thăng cấp được đầu não thế giới cơ giáp phán đoán ưu tú, thì đã chứng minh thao tác cơ sở của học sinh này thập phần vững chắc, đối với tương lai phát triển tuyệt đối là có lợi. Ông đặc biệt cảm thấy ngoài ý muốn chính là đối phương là bình dân tự do, những bình dân sẽ không có thiên phú thao tác tốt như vậy, xem ra đây thuộc về đột biến gien.
Điều này làm cho Đường Ngọc nghĩ tới chính mình. Ông tuy rằng không phải bình dân, nhưng so với bình dân thì chỉ cao hơn một bậc, nhưng ông có thể trở thành tinh anh Vương bài cũng thuộc về kết quả đột biến gien, ông có loại xúc động rất muốn nhận Lâm Trung Khanh, muốn nhìn xem tương lai Lâm Trung Khanh có thể giống ông trở thành Vương bài sư sĩ, thậm chí siêu việt chính mình hay không.
"Cậu bỏ được một trong năm người kia sao?" Hiệu trưởng nghe vậy hỏi ngược lại.
Đường Ngọc nghe vậy tức khắc cười khổ không khỏi mà thở dài một hơi, tuy rằng ông thực động tâm nhưng ông không có biện pháp từ bỏ ngay năm người mà ông lựa chọn từ đầu kia, năm đứa trẻ sắp trở thành học sinh của ông, thiên phú thao tác cơ giáp của bọn họ chắc chắn không kém hơn Lâm Trung Khanh, thậm chí còn tốt hơn: "Lần này có được nhiều thiên tài có thiên phú điều khiển cơ giáp thật, không biết nó lựa chọn ai làm đạo sư của mình?"
Đường Ngọc cho rằng thiên tài ưu tú như vậy tất nhiên là người thuộc ban thao tác chuyên nghiệp, cũng chỉ có ban thao tác chuyên nghiệp mới có thể ở năm hai tuyển chọn đạo sư cơ giáp, những chuyên nghiệp khấc cần chờ học kỳ 2 năm 2 mới có thể tiến hành học điều khiển cơ giáp, hơn nữa chỉ là môn học tự chọn, đao sư cơ giáp đối với học sinh cũng không phải rất coi trọng.
Đường Ngọc nổi hứng thú liền dùng máy liên lạc để tìm đạo sư cơ giáp của Lâm Trung Khanh, ông không nghĩ rằng lại xuất hiện một câu, "Không thể tìm thấy đáp án tương quan." Điều này làm cho ông thập phần kinh ngạc, bởi vì ông biết, tất cả học sinh ban thao tác cơ giáp chuyên nghiệp đều đã xác định nhóm đạo sư. Ông vốn muốn biết vị đạo sư nào mang Lâm Trung Khanh để có thể nhắc nhở vị người đó hãy bồi dưỡng đối phương này một chút, thiên tài như vậy đến ông đều tâm động, càng không nghĩ bởi vì đạo sư sơ sẩy mà huỷ hoại thiên tài có thiên phú như thế.
"Sao có thể?" Đường Ngọc nhịn không được mở miệng nghi ngờ, hiệu trưởng đột nhiên nghĩ tới cái gì nhắc nhở nói: "Cậu trước tra đối chiếu xem nó học ngành chuyên nghiệp gì."
Hiệu trưởng nhắc nhở làm Đường Ngọc tức khắc ngẩn ngơ, ông bắt đầu tra tìm ngành học chuyên nghiệp của Lâm Trung Khanh, rất nhanh, đáp làm Đường Ngọc ngây ngốc, vô pháp tin tưởng mà nhìn bốn chữ to kia -- cơ giáp hậu cần! Ban này chính là ban chỉ có học sinh trình độ thấp nhất chọn học ở trường này.
Hiệu trưởng nhìn Đường Ngọc choáng váng cả người tức khắc tò mò, ông vừa nhìn kết quả thì sau đó liền ngốc theo, có thiên phú thao tác cơ giáp mà lại chọn chuyên ngành hậy cần, này không phải giả đi!
"Tôi nghĩ, trường đệ nhất nam sinh quân giáo chúng ta có khiếm khuyết rất lớn trong việc lựa chọn phương thức chuyên nghiệp, hiệu trưởng, ngài hẳn là phải giải quyết chuyện này thật tốt." Đường Ngọc ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
Phải biết rằng khi ghi danh cơ giáp hậu cần thì thành tích cũng như yêu cầu đối với thân thể của mỗi học sinh đều rất thấp. Có lẽ, Lâm Trung Khanh này bởi vì vấn đề thành tích, bị đầu não trường quân đội phân đến cơ giáp hậu cần.
Mà cơ giáp hậu cần chuyên nghiệp yêu cầu đối với thao tác cơ giáp đồng dạng rất thấp, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được, sở hữu đạo sư cơ giáp đối với học sinh cơ giáp hậu cần chuyên nghiệp cũng chỉ đạo hoàn toàn qua loa cho xong, không chút nào để ý. Có thể đoán trước, để Lâm Trung Khanh tiếp tục lưu tại cơ giáp hậu cần thì thiên phú thao tác cơ giáp của cậu tuyệt đối sẽ bị hủy diệt, ông quyết không cho phép.
Hiệu trưởng nghe vậy gật gật đầu, đối với thiên tài thao tác cơ giáp vào nhầm cơ giáp hậu cần, ông cũng cảm giác đau lòng sâu sắc: "Chờ trận thi đấu này kết thúc, chúng ta tìm đứa trẻ dò hỏi một chút, nếu nó đồng ý, có thể phá lệ chuyển đến chuyên ngành thao tác cơ giáp chuyên nghiệp......" Nếu tập thể giáo viên trường quân đội yêu cầu ông phá lệ vận dụng quyền hạn hiệu trưởng đem trận chiến cơ giáp này định thành công khai thì ông cũng có thể lại vận dụng một chút quyền hạn hiệu trưởng để cho học sinh này đổi qua chuyên ngành tốt hơn, những người đó cũng không lý do phản đối.
"Nếu có thể, tôi muốn hiệu trưởng lại mở cái cửa sau, tôi muốn thêm vào danh ngạch một học sinh." Đường Ngọc thực vừa lòng quyết định của hiệu trưởng, đồng thời ông thập phần nghiêm túc khẩn cầu hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cười khổ: "Cậu đều không đành lòng làm thiên tài như vậy nok phủ bụi trần, không tiếc phá hư lệ thường, tôi làm sao có thể cự tuyệt đây."
Có hiệu trưởng hứa hẹn, Đường Ngọc rốt cuộc bỏ xuống lo lắng trong lòng, đem lực chú ý lại tập trung vào trận đấu của số 7 Lăng Thiên cùng với số 9 Lôi Đình.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Dưỡng Thú Thành Phi
Hoàng Tộc Đại Chu
Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
Cực Phẩm Tà Thiếu
Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản
Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn
Quyền Thần
Độc Gia Sủng Hôn
Sống Cùng Biểu Tỷ
S.C.I. Mê Án Tập
Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau
Chiến Thần Bất Bại
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
<<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Dưỡng Thú Thành Phi
Hoàng Tộc Đại Chu
Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
Cực Phẩm Tà Thiếu
Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản
Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn
Quyền Thần
Độc Gia Sủng Hôn
Sống Cùng Biểu Tỷ
S.C.I. Mê Án Tập
Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau
Chiến Thần Bất Bại
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
<<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Dưỡng Thú Thành Phi
Hoàng Tộc Đại Chu
Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
Cực Phẩm Tà Thiếu
Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản
Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn
Quyền Thần
Độc Gia Sủng Hôn
Sống Cùng Biểu Tỷ
S.C.I. Mê Án Tập
Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau
Chiến Thần Bất Bại
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro