Page 1. Mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tôi thích cậu.

                                                     ✿ starry night 

 Tình yêu, có lẽ luôn là hai thế giới song song. Một thế giới màu hồng lãng mạn nhìn đâu đâu cũng thấy hạnh phúc, một thế giới chỉ ngập tràn nước mắt và bi thương xám xịt. Hệt như một thanh chocolate hảo hạng, quên đi cái ngọt có lẽ đầu lưỡi ta sẽ lập tức cảm nhận được vị đắng - mà cái hương vị chết tiệt này lại vô tình trở thành thứ tạo nên thương hiệu - và tôi cho rằng, đó chính là tình yêu.

 Tình yêu tuổi học trò cũng như vậy, tồn tại với hai mặt trái ngược, áp đảo lẫn nhau.

 Tôi là Huyền, Phương Huyền, tháng 9 năm 2018 trở thành học sinh lớp 7, tháng 5 năm 2021 tốt nghiệp cấp 2, theo học tại một  ngôi trường trung học cơ sở giữa lòng thủ đô Hà Nội ngàn năm văn hiến.

 Và khi nói đến điều này, tôi cũng chỉ là một con cá bống rơi vào tấm lưới của người dân chài vùng biển khơi xanh ngát.

Cứ như thế, cuốn nhật ký này dần trở nên giống như trong tiểu thuyết ngôn tình,

nhưng nó có một cái kết buồn.

 Ngày đầu tiên trong 4 năm cấp 2 của tôi diễn ra rất tẻ nhạt.

 Giữa sân trường ồn ào náo nhiệt, từng tốp học sinh tụm lại thành vô số nhóm nhỏ bàn tán sôi nổi, cả những vị phụ huynh nào tay áo, tay mũ, cầm học bạ của con em mình sốt ruột oán thán, ''Chẳng lẽ nhà trường lại bắt học sinh đứng đây tới sáng mai ?'' sau gần 1 tiếng tập trung giữa mùa hạ nóng rực. Không ngoại lệ nhưng bằng một thứ sức sống rất dồi dào, đủ để tôi cất tiếng gọi cô bạn thân thiết nhất của mình - một thiếu nữ nhỏ bé đúng nghĩa và đang lạc giữa dòng người đông đúc. Hệt như giữa chúng tôi có thần giao cách cảm, nhỏ lập tức nhìn thấy tôi đang chới với vì bị xô đẩy, vội vã bước về phía tôi thật nhanh :

''Huyền, mày tìm được lớp chưa ?''

''Chưa...Chỗ kia chúng nó chen lấn ghê lắm, tao không dám nhảy vào đâu.''

''Nhỏ phải có võ, như tao này. Tao biết tao ở lớp nào rồi.'' _ Thu Giang nhìn tôi cười vui vẻ, tôi cảm thấy nụ cười đó chẳng khác so với hồi tiểu học là bao. Vẫn là nét ngây ngô của lứa tuổi niên thiếu, thứ mà mãi sau này tôi mới cảm thấy nuối tiếc.

''Nhưng tao cao hơn mày tận 10cm, tao không nhỏ, nên tao không có võ.''

''Trước hết là đừng lôi chiều cao ra đùa với tao. Tao học lớp 6A5 đấy.''

 Tôi có chút ngạc nhiên khi nghe tên lớp. Không hiểu sao, tôi có cảm tưởng cái tên này rất quan trọng và đặc biệt đối với tôi, giống như một tiếng chuông lớn vang dội bên tai vậy.

Là một điềm báo, tôi đã thực sự tìm thấy tên của mình trong danh sách lớp học đó.

Học sinh ai cũng thích được ngồi cạnh bạn thân, còn giáo viên thì không. Ngay khi vừa cùng Thu Giang yên vị trên bộ bàn ghế còn phảng phất mùi sơn cuối phòng học, nữ giáo viên trên bục giảng lập tức chuyển chỗ chúng tôi lên đầu và còn tách bàn kiểu so le. Thu Giang thấp hơn tôi (gần nửa cái đầu) nên được xếp ngồi bàn trên cùng với một cậu bạn có nước da ngăm ngăm, còn bạn cùng bàn của tôi là một bạn nam da trắng. Da trắng và da ngăm, lúc ngồi dính lấy nhau trông cứ như thanh socola hai màu, vừa ngọt vừa đắng. 

Như tình yêu vậy.

 Cô giáo có mái tóc ngắn và đeo cặp kính gọng vuông mang khí phách trẻ trung và tươi sáng, dáng người nhỏ gọn năng động hợp với cái tên 'Dung'. Vậy là cô Dung sẽ là giáo viên chủ nhiệm của tôi, gắn bó với tôi suốt 4 năm trung học cơ sở.

 Tôi cũng nghĩ vậy với người bạn cùng bàn của mình. Dường như bằng với tất cả dũng khí, tôi thực sự quay sang nhìn cậu ấy, coi như là làm quen trước để về sau khỏi bỡ ngỡ.

Đó cũng là khoảnh khắc tôi nhận ra, bạn cùng bàn của tôi cứ như là học sinh lớp 3 vậy.

Bé nhỏ, còi cọc, hai cánh tay xương xẩu bơi giữa ống tay áo sơ mi rộng thùng thình.

 Sau đó tôi vội vàng rời sự tập trung khỏi cậu ấy, bởi việc nhìn thấy một người xa lạ trong tầm gần  khiến tôi có chút không quen.  Nhưng phải đến lúc cậu ta vỗ vai tôi, chỉ tay vào một câu hỏi dễ ợt trong tờ phiếu tổng hợp tiếng việt vừa được phát, tôi mới nhận ra cậu ta đẹp trai vãi. 

Lúc đó, là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu. Cậu có làn da trắng, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen nhánh quăn quăn như chàng hoàng tử trong cổ tích bước ra. Tôi có cảm giác thật lạ khi nhìn cậu, và rồi cậu ấy đáp lại ánh mắt của tôi bằng chất giọng lơ lớ của cậu con trai chưa tới tuổi dậy thì :

''Bài này làm như nào ?''

À, cậu ấy tên là Thành, Nhật Thành. Là tôi chủ động hỏi đó, nhưng tôi hỏi 3 lần mới nhớ được tên cậu, còn cậu cứ nhìn chằm chằm nhãn vở của tôi rồi đọc thành tiếng dõng dạc :

''Nguyễn Phương Huyền.''

 Như thể đó là lần đầu tiên nghe được cái tên mình, tôi vội vã gật đầu rồi quay ngoắt đi để cậu không thấy ý cười đang hiện hữu ngày một rõ hơn trên khuôn mặt non nớt. Ngày ấy, tôi nào biết thế nào là 'lòng tự trọng' chứ.

Cuối giờ ngày hôm đó Giang nói với tôi, cậu bạn da đen ngồi với nhỏ cũng tên là Thành, Minh Thành. Còn bạn nam ngồi với Thư tên là Khôi. Tuy chúng tôi mới gắn bó với nhau chỉ vài ngày, nhưng tôi tự tin khẳng định rằng, giữa tôi và người bạn cùng bàn bé nhỏ này có một mối tương quan rất chặt chẽ mà tôi không tài nào đoán ra nổi.

 Không phải tình bạn. Thư và Thành, ngay tuần đầu tiên gặp đã dễ dàng bắt chuyện làm quen, thậm chí còn thân thiết hơn tôi với cậu gấp ngàn lần. Hay khi nói về Giang và cái bạn nam da đen tên Minh Thành kia, tuy có chút dở người nhưng đều ngây ngô, hài hước, rất giỏi pha trò và hay trêu chọc tôi. Có một lần, cậu ta hỏi :

''Mày thích tao không ?''

Ở độ tuổi đó thì làm quái gì biết đến yêuthích chứ.

Thế nên tôi mỉm cười, đáp lại :''Nếu có thì chắc là cuối năm lớp 9 tao sẽ trả lời.''

Trong những ngày tháng đầu tiên của năm cấp 2, tôi vẫn thể hiện nhiều cá tính lố lăng không ai hiểu trước mặt mọi người, từ đó thu về một sự chú ý nho nhỏ. Nhưng trong mắt Thành, dù nói ra điều này là không đúng, thực sự tôi đã luôn nghĩ rằng cậu ấy thích Thư.

 Bí mật thầm kín ấy rốt cuộc cũng lộ ra, may mắn người biết được là Giang. Nhỏ ấy kín mồm kín miệng, ít nhất chuyện tôi thích cậu ấy cũng sẽ mãi mãi chìm trong lãng quên và ngộ nhận. Một đứa trẻ như tôi khi ấy sao có thể hiểu rằng, tình yêu tuổi học trò là thứ vĩnh viễn không thể che giấu chứ.

 Nhất là khi bản thân đã đắm say từ những giây phút đầu tiên.

 Thả hồn vào những bản nhạc piano du dương với âm hưởng đơn giản, tôi cũng chẳng biết rằng, mối quan hệ tưởng chừng tốt đẹp này rồi sẽ đi đến hồi kết, giống như khoảnh khắc ngọn gió lạnh nào đó đột ngột lan tỏa giữa mùa hè nóng rực lửa. 

 Bởi vì cả hai cùng ích kỷ, cùng hách dịch, cùng kiêu căng, cùng một lòng tự tôn giữ cho bản thân mình cái tôi cao nhất.

Ngày ấy, 10/9/2017, chỉ sau lễ khai giảng 5 ngày, và trước 2 ngày sinh nhật của tôi ; chính tôi kết thúc những chuỗi ngày bên cạnh mối tình đầu ngọt ngào ấy.

 Thành ném quyển vở nháp về phía tôi. Nhận thức tôi hiểu rõ, cậu ấy làm vậy chỉ để trêu chọc và 'trả thù' lúc tôi đánh cậu trong giờ Ngoại Ngữ vừa rồi. Cũng chẳng ai có thể ngờ, góc cạnh sắc bén của cuốn vở ấy - trong phút chốc liền trở thành lưỡi dao gai góc - va trúng vào khóe trên mắt trái của tôi. 

Ấy thế mà, trước đó cậu còn mỉm cười với tôi.

Một nụ cười tàn nhẫn, dùng đúng nghĩa với một đứa trẻ ương ngạnh.

Cơn đau đến choáng váng lập tức bủa vây lấy tâm trí, hệt như cơn bão đánh úp đổ bộ vào đất liền, tôi ôm mặt ngồi thụp xuống bàn, nhanh chóng gây sự chú ý đến những người bạn cùng lớp.

''Sao đấy, Huyền ?''

 Giang là người lo lắng nhất, tôi cho rằng như thế. Nhỏ hốt hoảng chạy đến phía tôi, cố gắng gỡ tay tôi ra khỏi vết thương đang có dấu hiệu xuất huyết. Trong lúc tôi vẫn còn loạn óc vì cơn đau, nước mắt đắng chát lại không ngừng ứa ra, hòa lẫn chất lỏng màu đỏ bết dính lên khuôn mặt. Giang dìu tôi ra nhà vệ sinh. Trước tấm gương phản chiếu thân ảnh thảm hại của tôi, mắt tôi trợn to, vừa là kinh ngạc trước vết thương, vừa cảm thấy nhục nhã đến không tưởng. Bằng tất cả niềm phẫn nộ của bản thân, xem kìa, tôi đã làm gì được ngoài khóc nức nở ? Tôi phải tựa vào người Giang để đứng cho vững, những người bạn cùng lớp tiểu học cũ xúng quanh quyết định sẽ gọi bố tôi đón thay vì để tôi tự đi xe buýt về. Nhìn cách họ vững vàng nói ra những gì tôi vừa chịu đựng suốt 20 phút chờ giáo viên, tôi thấy thật cảm phục sự mạnh mẽ ấy.

Một sức sống tuyệt đẹp, thứ mà mãi sau này tôi mới cảm nhận được.

Tình bạn.

_____________________

Chúc mng đọc truyện vui vẻ nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro