Page 3. Sau cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau cơn mưa trời lại sáng.

 Tháng 8 hoa phượng chưa hẳn đã tàn, thậm chí còn nở rộ thật rực rỡ dưới ánh nắng gắt gỏng của mùa hạ. Tôi khóa cửa nhà, êm ái nện gót trong đôi giày vốn đã chai sạn bởi những chuyến hành trình 'ngao du' quanh phố phường Hà Nội. Như mang xúc giác của một con người, chúng  quen mùi vị cái nắng, cái gió, cái làn khói bụi phảng phất trong không khí nhộn nhịp, tấp nập. Kỳ nghỉ hè của năm lớp 6 đã khép lại, hôm nay chính là ngày đầu tiên của năm học lớp 7. Tôi mang trên lưng chiếc cặp sách không tới nỗi cũ kĩ, mái tóc buộc gọn gàng, tâm trạng hứng khởi trước những thú vui mới mẻ của một năm học đầy triển vọng mới.

 Bầu trời xanh, yên bình và sạch sẽ. Bến xe buýt tầm giờ này cũng không tới nỗi đông đúc, đủ để tôi có thể thoải mái đứng nghịch điện thoại trong khi chờ bạn đồng hành của tôi tới.

''Ê Đạt, ông cũng đi xe buýt đúng không ?''

''Ừ. Sao ?''

''Thế thì tôi với ông kiểu gì cũng gặp nhau lúc 6h30 sáng mai.''

''Bà là đứa hay đeo cặp tím à ?''

''Còn ông là thằng ngày nào cũng mặc hoodie chùm kín đầu.''

 Điều khá bất ngờ sau khi chúng tôi gặp nhau gần công viên ngày hôm đó là cùng lên một chuyến xe buýt, đi cùng một quãng đường và cùng lên một thang máy trong một tòa chung cư. Vừa hay đó là nhà tôi. Thoạt tiên, cậu ta hỏi trường và tuổi của tôi, sau đó tôi hỏi tên, và ngạc nhiên nhất là khi Đạt nói ngày nào cậu cũng đi xe buýt tới trường và ngày nào cũng gặp tôi, có điều tôi chỉ suốt ngày cắm mặt vào game con rắn ở cục gạch nên chả mấy nhận ra.

 Đương nhiên rằng chúng tôi không cùng một trường. Cứ cho là tôi học trường X đi, thì Đạt cậu ta học trường Y, cách trường X một cái ngã tư và quãng đường bộ không đáng kể. Tôi với Đạt đi học với nhau gần một học kỳ, hầu như ngày nào cũng cười cười nói nói giữa chốn đông người, thế nhưng vẫn chưa thể gọi là 'thân thiết' được.

Vì tôi biết, giữa chúng tôi tồn tại cái gọi là khác biệt giới tính. Ranh giới dù không lớn, nó vẫn đủ để khiến tôi cảnh giác và đối xử một cách chừng mực với cậu.

Để mối quan hệ này không giống như tôi với Thành.

''Hôm nay xuống sớm thế. Mày ăn sáng chưa ?''

''Tao ăn rồi.''

 Tôi tự tin về khoản phỏng đoán cảm xúc của đối phương qua vài cái nhìn, nên tôi nghĩ Đạt muốn rủ tôi lượn lờ mấy quán quanh phố gần trường cậu ấy. Chúng tôi cũng từng thử đến sớm để ăn sáng ở đó đôi lần, nhưng đại đa số tôi đều suýt đi học muộn chỉ vì phải chờ món quá lâu nên có lẽ sẽ không còn chuyện đó nữa, dù không thể phủ nhận rằng đồ ăn ở gần trường cậu thực sự là tuyệt phẩm. Gia đình tôi có truyền thống ăn sáng tại nhà, nếu cứ giả vờ bị muộn học để trốn bữa suốt ngày như vậy thì bố mẹ tôi sẽ càu nhàu nhiều đến chết mất.

 Sau khi bước xuống xe, tôi và Đạt tiếp tục đi bộ một quãng đường không xa. Tới đây rồi thì chúng tôi không nói chuyện nữa, khoảng cách giữa hai đứa cũng rất 'vừa đủ' để người quen đi qua đây đều không nhận ra chúng tôi. Điều đó đã được thỏa thuận trong những ngày đầu tiên tôi đi học cùng cậu ấy, khi Đạt nói bạn bè của cậu đi qua đường này khá nhiều và cậu không mong có người biết tới sự tồn tại của tôi, có lẽ tôi cũng vậy. 

Tôi đã luôn muốn giữ cậu ấy cho riêng mình. 

 Bởi vì những thứ của bản thân thì sẽ luôn là của bản thân. Nhượng bộ chính là hèn nhát.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro