Page 8. Khoảng lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Dẫu chúng ta chẳng thể hiểu được tâm tư của nhau ?...

Hôm nay tôi buồn, nhưng ánh nắng mùa thu rất đẹp, chẳng dám hi vọng trời xanh kia đổ một cơn mưa rào bất chợt cho xuôi cùng cõi lòng tan nát. Màu vàng ruộm không rõ là rực rỡ hay nhạt nhòa chiếu xuống nền đất sạch sẽ, phả chút ấm áp vào cơ thể có chút mất đi những cảm nhận xúc giác của tôi. À, tôi không bị liệt đâu, nhưng lý trí đau đớn cho tôi biết bản thân đang chìm vào những nỗi buồn đến mức đánh mất bản thân giữa khung cảnh ồn ào, tấp nập nơi bến xe đông đúc. 

Dẫu chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi len lói giữa ngàn đau thương, tôi vẫn chưa từng thấy người ấy dành cho mình sự ưu ái đặc biệt nào cả.

Ngày hôm nay không có Ngọc bên cạnh. Có lẽ vì đã cảm nhận được sự cô đơn trống trải trong lòng mình quá lâu, mà sự xuất hiện của cô bạn hiểu chuyện ấy cũng chưa đủ tô điểm thêm những sắc màu rực rỡ cho cuộc sống vô vị, tẻ nhạt của mình ; nên tôi đành tìm đến Đạt. Chúng tôi đã không gặp mặt nhau một tuần, bởi mẹ cậu đi công tác xa đã trở về, vậy đã có người đưa đón cậu ấy đi học mỗi ngày rồi. Khoảnh khắc Đạt nhắn cho tôi chuyện sẽ không còn phải đi xe buýt nữa, vào đúng lúc 12 giờ trong một buổi đêm tĩnh lặng, tôi liền cảm thấy ngay cả ông trời cũng thật quá thiên vị khi ban tặng cho tôi cô bạn mới và lấy đi người đã ở bên tôi suốt một năm trời nhiều sóng gió đằng đẵng. 

 Nhưng cậu ấy vẫn ở đây với tôi, chỉ cần vậy là đủ.

''Tức là, mày thích nó, và con bé kia cũng vậy ?''

''Hiểu thế cũng được.''

''Sao mày khóc ?''

''Tao không biết.''

Ừ, đúng rồi, ai mà biết được chứ.

 Rõ ràng là cậu còn chưa hồi đáp lại người ta, thế thì vì cớ gì mà tôi lại tuyệt vọng ?

 Những dòng cảm xúc không thể dồn nén đã theo từng bước chân của tôi mọi lúc, khiến trí não tôi chẳng thể nào thoát khỏi cơn ác mộng về một ngày Thành đáp trả lại tình cảm của cô bé khối dưới kia. 

Thực lòng mà nói, người ta hơn tôi ở cái lòng can đảm, hơn ở cái nhan sắc, thậm chí hơn cả sự may mắn nữa. Yêu đương ở lứa tuổi này cũng đâu cần suy nghĩ nhiều.

 Tôi đã tình cờ gặp cô bé ấy ở cổng trường một lần, là Ngọc chỉ cho tôi. Một em gái có mái tóc ngắn ngang vai, cặp kính tròn hài hòa với khuôn mặt xinh xắn, vóc dáng nhỏ con nhanh nhẹn gợi cho người ta một sức sống tươi trẻ như sunlight bạc hà chanh tươi mới có khả năng diệt khuẩn tốt hơn 100 lần và tẩy bay dầu mỡ trên chén đĩa. 

Mà tôi lại không được như thế. Tôi thuộc tuýp người trầm tính, thỉnh thoảng sẽ nói nhiều một chút, cực kỳ ghét đám đông ; và những tâm tư không thể giãi bày lúc nào cũng giấu kín trong cõi lòng, hoặc ẩn nấp ngay sau nụ cười tươi rói treo trên khóe môi gượng gạo.

 Phải đấy, tôi không nổi bật, chính xác là mờ nhạt một cách vô lý. Kiểu như có đứng trước mọi người múa may các thể loại thì vẫn không được chú ý ấy.

Nhưng tôi cũng không muốn thấy bản thân thất bại. Thứ đã là của mình thì sẽ là của mình, nhượng bộ chính là hèn nhát.

''Nói chuyện gì dễ nghe hơn đi. Đừng nói là mày gặp tao chỉ để nói về thằng đấy thôi nhé ?''

''À, không-''

 Tôi định lên tiếng, nhưng trong lòng đã sớm không muốn trả lời cậu thêm bất cứ điều gì nữa. 

 Cái thóp của bản thân đã bị nắm rõ như lòng bàn tay, một đứa vốn dĩ ngạo mạn như tôi không thể làm gì để chữa cho cái lòng tự tôn cao ngất ngưởng kia nữa. Những chuyện nên cất giấu trong lòng vẫn là nên cất giấu, làm gì có ai thích nghe người khác than thở mãi đâu ?

 Thế nên tôi nhìn Đạt, một ánh nhìn tuy chẳng có ẩn ý gì, nhưng tôi muốn nó thay cho lời đáp lại cậu. 

 Tôi sợ tổn thương, cũng sợ làm người khác tổn thương nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro