Chương 50: Phó Gia Gia Đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, mẹ ơi, là con khốn kia, là con khốn kia đã hại con!!!" Phó Vỹ nhào vào lòng Phó phu nhân, khóc lóc một trận.

Phó phu nhân ôm con gái vào lòng, đau lòng không thôi: "Con gái ngoan của mẹ, mẹ sẽ không để con phải chịu oan ức một cách vô ích đâu."

"Mẹ... "

Phó phu nhân lau nước mắt cho cô ta, nhẹ nhàng nói: "Con ngoan, sảy ra chuyện gì thì phải thật bình tĩnh. Bây giờ con phải nghĩ xem nên giải thích với ông nội làm sao chứ không phải ngồi khóc lóc như vậy."

"Vâng." Phó Vỹ lau sạch nước mắt, con ngươi tràn ngập sự ác độc.

Con ranh Tưởng Kỳ Kỳ đó từ lúc bước vào cửa đã gây rắc rối cho cô ta. Cô ta không thể để con ranh đó đạt được ý định.

~~~

Sau khi tạm biệt Long Dật, trái tim Tưởng Kỳ Kỳ rốt cuộc cũng thả lỏng xuống.

Cô ta bước trên đường, gió lạnh buốt giá thổi qua, Tưởng Kỳ Kỳ kéo chặt hai mép áo lại.

Đến bây giờ, cô ta vẫn còn hoang mang không biết, rốt cuộc bản thân là Tưởng Khiết (tên thật) hay là Tưởng Kỳ Kỳ.

Nhưng cô ta vẫn nhớ được cha mẹ cô ta ở hiện đại, cô ta vẫn nhớ được những kỷ niệm khi cô ta còn ở trường lớp, nhớ khi cô ta hãnh diện đứng trên sân khấu nhận tấm bằng thạc sĩ hóa học trẻ tuổi nhất.

Lúc đó, cô ta tưởng rằng sẽ được sống một cuộc sống tự do, một cuộc sống không có lo lắng, ràng buộc.

Nhưng, cô ta không ngờ tới là, chỉ vì một sự cố ngoài ý muốn mà xuyên tới cái thế giới này.

Từ nhỏ tới giờ lúc nào cũng phải sống trong sợ hãi, nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi.

Cô ta không phải nữ chính, cô ta không có bàn tay vàng của nữ chính, không có số mệnh nghịch thiên như nữ chính.

Tưởng Kỳ Kỳ thật sự muốn từ bỏ rồi. Cô ta muốn về thế giới của cô ta, muốn về bên ba mẹ cô ta.

Mải suy nghĩ, Tưởng Kỳ Kỳ không nhìn thấy được đằng sau mình đang lao tới một chiếc xe.

Chiếc xe chạy vượt qua Tưởng Kỳ Kỳ, rồi chặn cô ta lại.

Tưởng Kỳ Kỳ có vẻ như đã phát hiện ra cái xe, cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa, lùi lại một bước, đề phòng.

Từ trong xe mở cửa ra là một người đàn ông, trên người mặc một bộ vest màu xám xanh.

Hắn tiến tới trước mặt Tưởng Kỳ Kỳ, hơi cúi người xuống: "Tưởng tiểu thư, Long thiếu sai tôi đưa cô về Phó gia."

Tưởng Kỳ Kỳ nhận ra người này. Là Nhược Dạ.

Nếu Ma Lạt là cánh tay phải của Long Dật thì hắn ta là cánh tay trái của Long Dật.

Tưởng Kỳ Kỳ gật đầu.

Nhược Dạ cúi nhẹ đầu lần nữa, tiến đến mở cánh cửa sau cho Tưởng Kỳ Kỳ.

Đợi Tưởng Kỳ Kỳ ngồi vào trong xe xong xuôi, hắn mới bắt đầu lái xe.

~~~~~~

Phó gia.

Tường Kỳ Kỳ ngước nhìn cánh cửa nặng nề trước mặt, lại quay lại nhìn người đàn ông đang đứng trước ô tô.

Tưởng Kỳ Kỳ mỉm cười nói với hắn: "Nhược tiên sinh, cám ơn, anh có thể về."

Nhược Dạ vẫn đứng ở đó, có chút lắc đầu: "Long thiếu ra lệnh, phải nhìn Tưởng tiểu thư vào khuất cửa lớn Phó gia mới có thể trở về Cửu Nguyệt Xích Diệu."

Nhược Dạ trả lời như một cái máy được lập trình sẵn, Tưởng Kỳ Kỳ cũng không thấy ngạc nhiên lắm điều này.

Trong nguyên tác, Nhược Dạ là một đứa trẻ mồ côi được đưa vào trại nô lệ, sau một quá trình đào tạo đã thành công thắng những đứa trẻ còn lại, tiến đến bên cạnh Long Dật.

Mộng Tích cái tiểu thuyết này có dành một cuốn phiên ngoại nói về các nhân vật trong truyện, nhưng vì đó là bản số lượng có hạn, với lại lúc đó gần tới mùa thi nên Tương Kỳ Kỳ không quan trọng lắm.

Sớm biết có ngày hôm nay thì cô ta đã đọc cuốn phiên ngoại đó rồi.

Tưởng Kỳ Kỳ thở dài, ấn nút trên cánh cửa.

"Ai vậy?"

"Là tôi."

"Là Tưởng tiểu thư sao? Tôi sẽ cho xe ra đón cô ngay bây giờ."

Một phút sau, cửa lớn Phó gia mở ra, một chiếc xe nhỏ bốn chỗ ra đón Tưởng Kỳ Kỳ.

Khi Tưởng Kỳ Kỳ bước vào xe, Nhược Dạ vẫn còn nhìn cô. Chỉ là ánh mắt hắn không có một chút hồn sắc nào.

Cánh cửa lớn đóng vào, nhìn bóng dáng chiếc xe khuất dần, sau đó Nhược Dạ mới cứng nhắc lái xe về căn cứ.

"Nhiệm vụ... hoàn thành... "

~~~~~~

Về phòng.

Tưởng Kỳ Kỳ vừa vào phòng, Tưởng phu nhân đã tiến đến hỏi cô ta: "Nghe nói chuyện tối hôm nay là con làm có đúng không?"

Tưởng Kỳ Kỳ nhìn bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con không làm gì hết."

Tưởng phu nhân thở phào: "Vậy là tốt rồi. Con đừng xung đột với phu nhân nhiều quá, phải biết nghe lời, mẹ chỉ cần con sống vui vẻ khỏe mạnh là được rồi, con biết không?"

Tưởng Kỳ Kỳ vỗ lưng bà: "Vâng ạ, con biết rồi. Mẹ đi ngủ sớm đi được không."

Tưởng phu nhân gật đầu, "Con gái cũng nên ngủ sớm đi, nếu không sau này sẽ nhiều nếp nhăn và quầng thâm đó."

"Dạ."

Tưởng Kỳ Kỳ nhìn Tưởng phu nhân đi ra khỏi cửa, bà mẹ này của cô thật sự rất tốt, nhưng thật sự tính tình rất hiền lành, nói khó nghe hơn là quá nhu nhược.

Tưởng Kỳ Kỳ ngáp dài, tắt đèn.

Ngày mai nghĩ tiếp vậy.

~~~~

Sáng hôm sau.

Như mọi ngày, Lâm Tích Vũ tiếp tục thức dậy, mở cửa sổ chào đón ngày mới.

Na Na tiến vào, đẩy một xe hàng, bên trên là nước rửa mặt và bữa sáng.

Lâm Tích Vũ vừa ăn sáng, vừa suy nghĩ cách trêu đùa Tạ Dịch Vương.

Ăn uống xong xuôi, Lâm Tích Vũ diện bộ đồng phục của trường Lôi Cung, sau đó bước nhanh xuống lầu.

Lâm Tích Phong đang đọc báo, thấy Lâm Tích Vũ đi xuống liền mỉm cười: "Tiểu Vũ, chào buổi sáng!"

Lâm Tích Vũ cũng cười đến ngọt ngào, nhào tới bên cạnh Lâm Tích Phong: "Anh trai, chào buổi sáng."

Lâm Tích Phong đặt báo lên bàn, đứng dậy, sau đó bế Lâm Tích Vũ lên xoay một vòng.

Lâm Tích Vũ thích đến cười Khanh khách, thuận tiện hôn má Lâm Tích Phong một cái.

Lâm Tích Phong có vẻ thụ sủng nhược kinh, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay Tiểu Vũ có vẻ rất vui?"

Lâm Tích Vũ gật đầu, ôm cổ Lâm Tích Phong: "Đúng là rất vui."

Lâm Tích Phong bế Lâm Tích Vũ ra ngoài. Tiểu Phương cầm cặp cho hai người, vội vã chạy ra mở cửa xe.

Đợi hai người vào chỗ ngồi xong xuôi, Tiểu Phương bắt đầu lái xe về hướng đến Lôi Cung.

——————

Cầu cmt!

Cầu vote!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro