Chương 9: Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay trở về sớm một chút, đến lúc đó đi chặt ít trúc đem về để ta dựng rào lan can ở ngoài sân."

Vốn dĩ là tính dựng ở trong viện nhưng sân nhà lại khá hẹp, dù sao bên ngoài cũng trống trơn rộng rãi vừa không vướng víu lại còn thuận tiện.

Đồng Sơn đang sắp xếp sọt bánh bao, nghe Quan thị nói những lời vô cớ này, khó hiểu quay đầu lại: "Cha, ngài buộc rào lan can làm gì?"

Quan thị đang nhàn rỗi không có việc gì lựa đậu mua từ trấn trên, khẽ nhấc mí mắt nhìn về phía nàng nói: "Ta cả ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, nhàn rỗi không bằng trồng chút rau củ không phải tốt hơn sao?"

Đã nhiều ngày nay ông nghĩ tìm hàng xóm xung quanh cùng trò chuyện tán gẫu một chút cũng ổn, thế nhưng nam nhân trong nhà những người đó không phải ở bên ngoài giúp thê chủ nhà mình bận rộn công việc đồng áng, thì cũng là cả ngày ở trong phòng buồn bực thêu thùa may vá nam hồng.

Dù sao ông cũng không muốn lúc nhàn rỗi lại chỉ ngồi thêu hàng đống những vật kia, còn không bằng làm chút việc trồng trọt.

"À..." Đồng Sơn tất nhiên sẽ không phản đối, bản thân cha nàng là một người không thích rảnh rỗi, trước kia khi ở trên trấn còn có thể giúp nàng cùng nhau bán bánh bao, hiện tại một mình ông ở cái chỗ này không có chỗ nào đi qua đi lại tất nhiên sẽ khiến ông khó chịu bức bối.

"Vậy cha có muốn con lên trấn mua vài hạt giống đem về không ạ?"

"Không cần không cần."Quan thị khoát tay áo với nàng, híp mắt nhỏ giọng chỉ ra bên ngoài: "Lần trước ta mới nhìn thấy phu lang của thôn trưởng mua rất nhiều loại hạt giống, đến lúc đấy ta qua đó mượn hắn là được.

Lần trước chính là bởi vì ông nhìn thấy A Đan mua mới nhớ tới chuyện này.

"..." Động tác của Đồng Sơn khựng lại, chần chờ một chút nói: "Cái này... hình như không tốt lắm đâu?" Người ta mua, còn ông lại đi mượn không tránh khỏi bị người ta nói này nói nọ.

Da mặt cha nàng dày lên, quả nhiên là cái gì cũng dám mượn.

Quan thị bĩu môi: "Ta cũng không biết bao nhiêu lần tặng bánh bao cùng dưa muối cho hắn, mượn một chút hạt giống nhỏ thì có làm sao?" Càng nói càng cảm thấy có lý, bánh bao kia cũng không thể tặng không được: "Hơn nữa ta chỉ mượn một chút, có tầm đấy hạt giống cũng không trồng được bao nhiêu hết.

Đồng Sơn vô lực phản bác, đối với Quan thị mà nói, chỉ cần ông cảm thấy có đạo lý, cho dù ngươi nói như thế nào thì đều là vô ích.

"Được, hôm nay con trở về sớm một chút là được."

"Ừm." Quan thị đem một hạt đậu bị hỏng lấy ra, còn không yên tâm nhắc lại một lần nữa: "Cho dù bán không hết cũng không sao, giữ lại lấy về ăn cũng được, đến lúc đó cũng đừng lỡ thời gian khéo lại muộn."

"Con biết rồi cha."

Sau khi thu thập xong, Đồng Sơn đeo hai sọt bánh bao đi về phía cửa thôn, nhưng lại nhìn thấy phía cổng thôn một bóng dáng có chút quen mắt.

Chỉ thấy một nam tử dáng người thon dài gầy gò đứng ở nơi đó, bên cạnh hắn còn có một nữ tử trung niên lớn tuổi hơn một chút, hai người giống như đang nói cái gì đó.

Nữ tử không ngừng xua tay với nam tử, xa xa Đồng Sơn đều có thể cảm nhận được cảm xúc không kiên nhẫn của nữ tử.

Đồng Sơn cúi đầu, trầm mặc đi ngang qua bọn họ, lời nói của hai người cũng truyền vào tai nàng.

Thanh âm nam tử cùng hình dáng của hắn đều nhu hòa như nhau, cho dù thái độ nữ tử tràn ngập không kiên nhẫn, hắn vẫn mềm giọng ôn nhu như cũ: "Ta cũng bất đắc dĩ mới như vậy, làm phiền A Cửu tỷ lại giúp Hoài Khanh lần này, Hoài Khanh nhất định cảm kích vô cùng."

"Ai, Hoài Khanh không phải là ta không giúp ngươi, ngược lại ta cũng đã giúp ngươi nhiều lần còn không phải sao? Chính là bởi vì giúp ngươi, ta cũng không biết là đã bị con hổ đực nhà ta đánh bao nhiêu lần rồi!" Người được gọi là A Cửu tỷ kia cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng thái độ lại phi thường kiên định cự tuyệt: "Ngươi đó, lại đi tìm người khác giúp ngươi đi, ta thật sự không giúp được nữa!"

Giang Hoài Khanh cầm trong tay giỏ đồ nam hồng được thêu vô cùng tốt và trang sức tinh xảo của mình, nghe được lời nói của nữ tử, mất mát rũ xuống con ngươi, mím môi mỏng lần nữa nhẹ giọng khẩn cầu: "Lại giúp Hoài Khanh bán những thứ này đi, chờ sau khi bán xong ta nhất định không bạc đãi A Cửu tỷ."

Đồng Sơn nghe tới đây lúc này mới hiểu được, vốn là nam tử kia nhờ nữ tử kia đem đồ vật hắn đã làm đi lên trấn bán.

Ở thời đại này, nam tử không được độc thân một mình ra ngoài, giống như những tiểu công tử trên trấn ngược lại thì ít nhiều cũng có sai vặt gia nô bên cạnh đi cùng, còn trong thôn này, nếu trong nhà không có nữ tử đi theo thì tuyệt đối không được một mình đến trấn trên.

Chứ đừng nói là đến trấn bán đồ, bày quán bên đường bán có rất ít nam tử, trừ phi là trước cửa trấn có thê chủ hoặc nữ nhi đi cùng mới được.

A Cửu tỷ kia tiếc là hắn nói thế nào cũng không đồng ý, một bên khoát tay một bên đi về phía trong thôn.

Giang Hoài Khanh nhìn bóng lưng nữ tử nhỏ dần, cuối cùng mất mát rũ mắt, đem đồ vật trong tay nắm chặt, thân ảnh gầy gò tràn ngập cảm giác tịch mịch.

Đồng Sơn vốn ra khỏi cửa thôn lại nhất thời sững sờ ở chỗ đó, thân ảnh mất mát của nam tử làm cho đáy lòng nàng nổi lên chút gợn sóng.

Nàng há miệng thở dốc, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể mím chặt môi.

Mắt thấy bóng lưng cô đơn của nam tử đi vào thôn, Đồng Sơn cuối cùng vẫn nhịn không được gọi hắn lại: "Chờ một chút!"

Thân ảnh nam tử dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía nàng.

Đồng Sơn nhất thời bị nam tử nhìn có chút luống cuống, gãi gãi đầu: "Ngươi... ngươi sẽ mang những thứ này đến trấn trên để bán sao?

Giang Hoài Khanh mím môi, con ngươi ôn nhuận hơi rũ xuống, khẽ gật đầu.

"Nếu, nếu như ngươi không ngại, ta có thể giúp ngươi mang đi bán." Nói xong không biết là sợ hắn hiểu lầm, hay là sợ mình quá đường đột, vội vàng giải thích với hắn: "Dù sao ta cũng là thuận đường!"

Dường như không nghĩ tới nữ tử lại chủ động yêu cầu giúp hắn, Giang Hoài Khanh khẽ ngước mắt nhìn về phía nàng.

"Ngươi... thật sự muốn giúp ta bán?" Đồng Sơn gật đầu, cúi đầu có chút mất tự nhiên nói: "Không có việc gì, dù sao ta cũng thuận đường..."

Chỉ cần không bị cha nàng biết được là tốt rồi.

Khuôn mặt thanh tú của nam tử trong nháy mắt nở nụ cười, cực kỳ mừng rỡ nói lời cảm tạ: "Đa tạ cô nương. Nói xong hướng nàng đến gần một chút, lúc này hắn tựa hồ mới chú ý tới mặt nàng, kinh ngạc nói: "Là cô nương ngươi...?"

Nụ cười trên mặt thêm phần chân thành tha thiết, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng nhu hòa: "Cô nương thật là người tốt, đều đã giúp Hoài Khanh hai lần."

Đồng Sơn bị hắn nói như vậy có chút ngượng ngùng, đối với hắn mím ra một nụ cười yếu ớt, hai tròng mắt lóe ra vẻ mất tự nhiên, nhìn chằm chằm vào giỏ trang sức trong tay hắn, chính là cố ý lại không nhìn vào hắn.

Nam tử cười khẽ một tiếng đưa đồ trong tay qua cho nàng: "Vậy xin làm phiền cô nương, cái giỏ nhỏ kia bán năm văn những thứ khác thì bán ba văn là được rồi." Giá cả vô cùng hợp lý.

"Ừm." Đồng Sơn khẽ đáp một tiếng, tiếp nhận đồ vật trên tay hắn, đặt lên trên cái gùi.

Bên môi Giang Hoài Khanh chứa ý cười, một đôi con ngươi ôn nhuận nhìn nàng: "Không biết nên xưng hô cô nương như thế nào?"

Nữ tử bị ánh mắt của hắn nhìn đầu càng cúi thấp xuống, gãi gãi vành tai có hơi phiếm hồng, ấp úng nói: "Ta, ta gọi là Đồng Sơn..."

"Hoài Khanh ở chỗ này tạ ơn Đồng Sơn cô nương..."

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, chỉ cảm thấy khi nam tử nói ra tên của nàng, thanh âm lại càng nhẹ đi vài phần, mang theo một tia ý tứ ái muội không rõ ràng.

Làm cho Đồng Sơn tim đập càng thêm dồn dập, nàng vội vàng nghiêng mắt nhìn chỗ khác, thanh âm đột nhiên lên cao: "Lúc đó ta nên đi đâu đem tiền bạc đã bán đưa cho ngươi?" Dứt lời, âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi.

Thanh âm đột nhiên cao vút của nữ tử cũng không có dọa đến Giang Hoài Khanh, ngược lại làm cho ý cười trong mắt hắn càng sâu.

"Ừm..." Nam tử nhíu đôi mày thanh tú, bộ dáng trầm ngâm suy nghĩ, hắn chần chờ một chút: "Không bằng, Đồng Sơn cô nương nói cho Hoài Khanh ngươi ở nơi nào trong thôn, đến lúc đó ta sẽ đi lấy, điều này sẽ giúp cô nương không phải phiền toái..."

Không đợi hắn nói xong, Đồng Sơn kinh hãi xua tay: "Đừng đừng đừng!" Nếu để cho cha biết được, còn chẳng phải sẽ cằn nhằn nàng không dứt luôn sao.

"Lúc đó ta sẽ qua buổi trưa, đại khái giờ Mùi* trở về, đến lúc đó ngươi ở chỗ này chờ ta là tốt rồi.

(Giờ Mùi: Từ 13h-15h)

Nam tử tất nhiên đồng ý, ôn nhu cùng nàng cảm tạ...

...

Đến trấn Đồng Sơn vừa mới buông đồ xuống liền đã có người tới hỏi.

"Đồng Sơn lấy cho ta ba cái túi bánh bao." Người tới là một vị khách quen thường mua bánh bao ở chỗ nàng, thanh âm vang dội vừa dứt đã liếc thấy cái sọt đựng đồ vật trang sức nam hồng ở bên cạnh, hứng trí dạt dào trêu chọc nói: "Ôi, sao lại còn bán luôn mấy thứ đồ chơi nhỏ dỗ dành nam tử vui vẻ này?"

Đồng Sơn đem ba cái túi bánh gói xong đưa cho nàng ta, nghe thanh âm trêu chọc của nàng như vậy trên mặt có chút khô khan, thật thà nở nụ cười hai tiếng: "Chỉ là giúp người trong thôn bán mà thôi."

"Tiểu tình lang?" Thanh âm của nữ tử càng thêm ái muội.

"Không, không phải!" Trên mặt Đồng Sơn càng thêm khô rát, liên tục lắc đầu: "Chỉ là thuận đường bán cho người ta mà thôi, nhưng chớ làm ô uế thanh danh của người khác."

Tuy nói nàng ta cũng không biết người là ai, nhưng rốt cuộc vẫn làm cho trong lòng Đồng Sơn có chút khó chịu.

"A, ta hiểu rõ hiểu rõ." Nữ tử tất nhiên là không tin, trước khi đi còn nháy mắt mập mờ với nàng. Như thế nào cũng không giống bộ dáng thật sự hiểu được.

Kế tiếp tới đây cũng là một số khách quen hay mua ở chỗ này, nhìn thấy rổ trang sức hôm nay xuất hiện bên cạnh nàng thì toàn là chế nhạo trêu chọc.

Đồng Sơn thở dài, không thể giải thích.

Bất quá qua nửa ngày cũng bán không tệ, đồ đạc của hắn cũng đã bán hết, chỉ là bánh bao của nàng còn lại một chút.

Đồng Sơn nhớ kỹ lời Quan thị dặn dò trước khi ra khỏi cửa, bánh bao còn thừa lại nàng cũng không bán, vội vàng trở về trước giờ Mùi.

Đợi đến khi đầu nàng đầy mồ hôi trở lại cổng thôn, liền nhìn thấy nam tử đứng dưới bóng râm ở cửa thôn.

Nàng thở hổn hển đi qua, đặt cái sọt xuống lấy từ trong túi xách phần tiền bạc kia đưa cho hắn: "Tất cả đồ đạc của ngươi đều bán hết, ngươi tính toán lại ngân lượng có chính xác hay không."

Giang Hoài Khanh nhận lấy tiền bạc cũng không có kiểm tra, chỉ trực tiếp đem gần một nửa chia cho nàng: "Đây là cho Đồng Sơn cô nương."

"...sao lại cho tôi?" Nam tử ôn nhuận có chút đáng yêu nhẹ nghiêng đầu, lời nói cực kỳ đương nhiên: "Tất nhiên là tạ lễ cho Đồng Sơn cô nương rồi."

"Không cần, ngươi tự mình cầm lấy đi." Dứt lời, Đồng Sơn trực tiếp gánh sọt đi vào thôn, mới đi được vài bước rồi ngừng lại, do dự quay đầu lại nói với nam tử ở phía sau: "Ngày sau... nếu không ai nguyện ý giúp ngươi, ta đến lúc đó có thể thuận đường giúp ngươi cũng được."

Giang Hoài Khanh sửng sốt, chờ thời điểm hắn kịp phản ứng lại, thân ảnh nữ tử đã biến mất ở cửa thôn.

Rũ mắt nhìn đồng tiền bạc trong tay, nam tử đột nhiên khẽ cười ra tiếng, con ngươi ôn nhuận lóe ra ánh sáng dịu dàng.

Lúc Đồng Sơn về đến nhà thì không thấy bóng dáng Quan thị đâu, nghĩ hẳn là lại đến nhà người khác rồi.

Nàng lấy một ít bánh bao còn dư vào trong bếp, suy nghĩ một chút bèn gói mấy cái túi bánh ra cửa.

Hôm nay nàng không nhìn thấy Khai Hạ mở sạp hàng, dù sao bánh còn lại hôm nay cũng ăn không hết, không bằng lấy mấy cái cho nàng ấy cũng tốt.

Đồng Sơn dọc theo đường làng rẽ mấy vòng, đi tới cửa Diệp gia.

Giơ tay lên gõ cửa.

Cót két, cửa từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của thiếu niên.

Thiếu niên cười đến tươi sáng động lòng người: "Đồng Sơn tỷ tỷ sao lại tới đây?"

------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nam phụ cũng không phải là một nam nhân tốt lành gì_(:_」 ∠)_ Cảm ơn bạn đã bỏ phiếu bá vương cho tôi hoặc tưới nước dinh dưỡng thiên thần nhỏ oh ~

Mị: Nói chung thì đừng trông chờ gì vào nam phụ hết :)) đều là bên trong một đằng bên ngoài một nẻo như mẻ nam 9 thôi.
À và cũng nói luôn là bộ này mình làm một mình cho nên là tốc độ ra chap tương đương độ chịu đau của cột sống mình nên hơi chậm, mọi người thông cảm tí nha hihi :3
Ây mà tui để xưng hô "ông" của cha Đồng Sơn thì cũng không hẳn là già quá đâu nha, tầm tuổi vàng của nam tử trung niên ý. Cơ mà để ông cho gọn lẹ, để "hắn" thì lặp với những người khác nhiều quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro