Hắn là người tốt (1): Đoạn tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Thư nguyệt im lặng nhấp son môi, màu son đỏ đậm làm nàng thoạt nhìn càng đoan trang, khóe môi hơi cong lên lại là bộ dáng dịu dàng hợp lòng người.

Trong lòng Lục Trúc hơi chua xót, hốc mắt nhịn không được liền đỏ lên.

Lâu Thư Nguyệt buông son môi rồi rửa tay, mặt mày giãn ra, thanh âm không nhanh không chậm hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Trúc hơi hơi nghẹn ngào, lời nói còn mang theo tiếng khóc nức nở lại không để nước mắt rơi xuống, "Nô tỳ không có việc gì, tiểu thư, chúng ta đi thôi."

Lâu Thư Nguyệt vẫy tay, Lục Trúc cúi người xuống, khăn tay mang theo mùi hương hoa trà dịu dàng lướt qua khóe mắt.

"Lục Trúc nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, đỏ mắt đi ra ngoài không sợ bị người ta chê cười sao?"

Tiểu thư nhà nàng là tiểu thư tốt nhất trên đời này, chỉ bởi vì... Chỉ bởi vì nghe theo ý của phu nhân mà gả đến đây, hiện giờ sao lại thành thế này...

Tính tình của Cửu Thu không tốt, hiện tại mỗi ngày đều trầm mặt thế nhưng lại vừa lúc đe dọa trừng mắt nhìn nhóm tiểu nha hoàn.

"Đã gả vào năm năm còn không có con nối dõi, nàng ta không cảm thấy hổ thẹn sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, muốn nàng ta nạp thiếp nàng ta còn không muốn, đã không thể sinh con lại còn ghen tị, thôi tính là chúng ta xui xẻo mới gặp phải chủ mẫu như vậy."

"Chuyện này nếu ở nông thôn, nói thô tục một chút đã gọi là chiếm..."

Nếu lúc vừa mới gả vào, Lâu Thư Nguyệt còn sẽ bởi vì những lời nói này mà tự mình nhìn nhận lại.

Có phải có nơi nào nàng làm không tốt, không làm cho phu quân thích cho nên đến nay vẫn không chịu viên phòng.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nàng vẫn nhớ rõ cảm giác ghê tởm khi bắt gặp phu quân của nàng và một nam nhân khác lăn thành một đoàn ở trên giường, nam nhân luôn có khuôn mặt tuấn tú khi đó mang theo vẻ diễm mị vui thích làm người buồn nôn, thanh âm ngọt ngấy đến mức làm người ta ghê tởm.

Hắn còn không cảm thấy hổ thẹn, vì sao nàng lại phải xấu hổ?

"Tức phụ của lão tam đúng là càng ngày càng có giá, sao vậy? Lần tới có phải phải để lão bà tử ta cho người đến mời ba lần bốn lượt thì ngươi mới bằng lòng tiến vào hay không?"

Lời này quá nặng, Lâu Thư Nguyệt chết lặng uốn gối hành lễ: "Là tức phụ đến muộn, mong mẫu thân đừng tức giận."

An đại phu nhân che miệng cười, khi buông tay áo trong đôi mắt đã hiện lên sự quan tâm: "Có phải thân mình đệ muội không được khỏe hay không? Có muốn tìm lang trung khám một chút không?"

An nhị phu nhân không thèm che giấu ác ý, "Còn có thể là bệnh gì, chỉ có thể là liên quan đến con nối dõi, đệ muội cũng đừng có giấu bệnh sợ thầy nữa, tóm lại là hài nhi của tam thúc càng quan trọng, nếu ngươi thật sự không muốn thì tốt xấu gì cũng nạp cho tam thúc vài người biết điều chứ? Ngươi không thể sinh thì vẫn có người khác có thể sinh, ngươi nói nhị tẩu nói đúng không?"

An lão phu nhân nhìn đến tam nhi tức này liền tức giận, vốn là vì thấy tính tình nàng ta hiền lương thục đức mới cầu thú cho con trai thứ ba của bà ta, nghĩ rằng cưới vợ phải cưới vợ hiền để gia trạch hòa thuận, như thế là không thể tốt hơn.

Nhưng ai biết được thanh danh này đều là nàng ta giả vờ, nàng ta gả đến được một năm không có động tĩnh, bà ta cũng chưa nói cái gì còn an ủi nàng ta, nói nàng ta nếu không có việc gì thì nên đi bái Tống Tử Quan Âm, tới năm thứ hai vẫn là không có động tĩnh gì.

Con dâu thứ hai của bà ta đều đã sinh đứa con trai thứ ba, bà ta không thể không vội, nói bóng nói gió làm nàng ta nạp cho con trai thứ ba một phòng thiếp thất, nàng ta lại luôn thoái thác.

Thoái thác một năm, khi nhắc đến chuyện này nàng ta liền nói thẳng là đã bàn bạc qua với phu quân, hắn không cần.

Trong lòng An lão phu nhân nổi lên một trận lửa giận, phu quân nàng ta không cần thì nàng ta có thể yên tâm thoải mái không cho nạp phải không?

Không được, hôm nay nhất định phải làm nàng ta nạp cho lão tam một phòng thiếp thất!

An lão phu nhân hừ một tiếng: "Nhị tẩu ngươi nói có lý, nếu ngươi có thể sinh thì ta tự nhiên cũng không bức ngươi, nhưng ngươi nhìn toàn kinh thành xem, có phụ nhân nhà ai đã gả đi được năm năm mà vẫn không có hài tử không hả? Còn không phải chỉ có An gia chúng ta, chỉ có tam phòng của ngươi!"

Lâu Thư Nguyệt ghê tởm An Vũ Nghiệp, An Vũ Nghiệp cũng biết, lúc trước còn sẽ làm bộ làm dáng mà ngủ cùng giường với nàng, sau đó cũng không từng vào sân của nàng.

Hắn căn bản là không thèm để ý con nối dõi, hoặc nói là, nam nhân kia không cho phép hắn có con nối dõi.

Tình huống như vậy thì sao nàng có thể lại hại một nữ tử vô tội khác?

Cho dù là thân phận gì, các nàng cũng đều nên có một phu quân bình thường.

An Vũ Nghiệp không phải.

An lão phu nhân nói nửa ngày, Lâu Thư Nguyệt lại giống như cái đầu gỗ, không nói một lời nào, bà ta càng tức giận: "Tức phụ lão tam, ngươi có nghe thấy không!"

Đuôi mắt bà ta đảo qua Lục Trúc, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không yên tâm người ngoài, không yên tâm người ta chọn, ta thấy Lục Trúc bên cạnh ngươi cũng không tồi, trực tiếp nâng nàng ta thành di nương đi."

Móng tay Lâu Thư Nguyệt đã đâm vào trong lòng bàn tay, có lẽ đã có tơ máu chảy ra, nàng ngước mắt cười dịu dàng: "Mẫu thân quá để mắt Lục Trúc rồi, làm sao nàng ấy xứng đôi với phu quân được chứ? Hơn nữa con dâu đã hứa gả Lúc Trúc ra ngoài, nếu mẫu thân thật sự gấp không bằng chờ buổi tối phu quân trở về, con dâu sẽ bàn bạc với phu quân một lần nữa, chọn một người?"

Nàng ta có thể nhả ra như vậy, đối lập với quá khứ đã là lui rất nhiều bước.

An lão phu nhân rất vừa lòng, quả nhiên không thể hòa nhã với nàng ta, bức ép một chút không phải nàng ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời sao?

Sớm nên làm như thế.

Lâu Thư Nguyệt lập tức muốn ra cửa, Cửu Thu không kịp sai người chuẩn bị xe ngựa, chỉ có thể đi theo ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa, Lâu Thư Nguyệt mới có thể thở dốc.

Nàng không về nhà mẹ đẻ mà đi đến một quán trà.

Lục Trúc đi sát theo nàng, sau khi nàng ngồi liền quỳ xuống: "Nếu như làm thế có thể làm lão phu nhân không làm khó ngài, nô tỳ nguyện ý."

Ánh mắt Lâu Thư Nguyệt lạnh như sương tuyết, Cửu Thu nâng Lục Trúc đứng dậy mắng: "Nhi tử của bà ta là cái đức hạnh gì bà ta không biết sao? Loại người như vậy còn muốn có hài tử, nếu không bà ta tự mình sinh cho nhi tử của bà ta đi!"

Lục Trúc nghĩ cô gia nhà mình là dạng người như thế nào lại cảm thấy đau buồn, yên lặng rơi nước mắt.

Cửu Thu không thể nuốt xuống cơn tức này: "Tiểu thư, không hòa ly là không được! Không thể tiếp tục nhẫn nhịn!"

Lục Trúc khóc lớn hơn: "Ngươi nói thật nhẹ nhàng, tiểu thư muốn hòa li phu nhân có thể đồng ý sao?"

Lúc trước hôn sự này chính là phu nhân nhà các nàng vô cùng vui mừng, tiểu thư nhà nàng gả đi được một năm không có con nối dõi, phu nhân còn oán trách tiểu thư không biết cố gắng, thậm chí muốn tiểu thư nhà nàng chủ động nạp thiếp cho người nọ.

Tiểu thư nói ra chuyện chưa viên phòng, phu nhân lại ghét bỏ tiểu thư quá cứng nhắc, không có mị lực của phụ nhân cho nên mới làm con rể của bà không thích.

Ngay cả xuân cung đồ và cấm dược đều được bà đưa đến, căn bản không suy xét đến mặt mũi của tiểu thư nhà nàng, rốt cuộc bà ấy nghĩ nữ nhi của bà là thứ gì?

Dòng dõi An gia cao hơn Lâu gia không ít, nương nàng vẫn luôn muốn nữ nhi gả cao, dùng trăm phương nghìn kế để gả nàng vào An gia.

Không biết nếu ngay từ đầu nương nàng biết An gia là cái hố lửa thì bà ấy có thể bám lấy An phủ không bỏ như vậy hay không.

Lâu Thư Nguyệt buông chén trà, cẩn thận nhìn Lục Trúc, "Lục Trúc, ta không thể giữ ngươi lại nữa."

Nàng nói đã hứa gả Lục Trúc cho người ta, vậy phải nhanh chóng gả Lục Trúc ra ngoài.

Hôm nay An lão phu nhân nói như vậy hiển nhiên là không chỉ nghĩ tới chuyện này một lần, nếu vẫn giữ Lục Trúc ở lại trong phủ chỉ sợ bà ta còn sẽ nói muốn Lục Trúc làm thiếp, lấy mỹ danh là người của nàng sẽ làm nàng yên tâm.

Chính bởi vì là người của nàng nên nàng mới không thể để nàng ấy làm thiếp.

Làm thiếp của An Vũ Nghiệp, càng không được.

"Loảng xoảng——"

"Ai da, ngại quá đi nhầm, vị phu nhân này, xin lỗi."

Lòng bàn tay Ngu Thịnh Niên đã ra mồ hôi nhưng trên mặt vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ bất cần đời.

Hôm nay cũng là vừa khéo, hắn đang ngồi ở quán trà này giết thời gian với người khác, khóe mắt thoáng nhìn thấy nàng lên lầu.

Đợi như vậy một lát mới không kìm lòng được làm bộ đi nhầm đẩy cửa gian phòng này.

Hắn đã rất lâu không nhìn thấy nàng.

Lâu Thư Nguyệt biết hắn, ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành, phụ thân là Hoài An Hầu, thường ngày trêu chó chọi gà giục ngựa, rất không yên phận.

Nhưng mà là người tốt.

Nàng gật đầu, Ngu Thịnh Niên biết chính mình nên đóng cửa lại nhưng tay lại không nghe sai bảo.

"Vị phu nhân này... Ta nhìn ngươi giống như... Có chút quen mắt?"

Bọn họ thực sự đã từng gặp qua, hắn hẳn là không nhớ rõ, Lâu Thư Nguyệt lễ phép cười nhạt: "Ba tháng trước, vào tết Đoan Ngọ."

Ngu Thịnh Niên tùy ý gợi ra đề tài câu chuyện không nghĩ tới nàng thật sự nhớ rõ chính mình, có chút vui mừng, hắn khắc chế cảm xúc, không làm chính mình lộ ra vẻ mặt khác thường: "Thì ra là thế, chúng ta thật có duyên."

Lời này có hơi đường đột, Cửu Thu nhăn mày lại, Lâu Thư Nguyệt rũ mắt: "Thế tử còn có chuyện gì khác sao?"

Ngu Thịnh Niên nghe ra nàng muốn mời hắn rời đi, cười ngượng một chút: "Khụ... Cũng không có việc gì... Ta đây đi trước, bằng hữu còn đang chờ ta."

Bằng hữu bị bỏ rơi:.....?

Cửa được đóng lại một lần nữa, Cửu Thu đi cài then cửa, Lục Trúc lại quỳ xuống lần nữa: "Tiểu thư, nô tỳ đi theo ngài từ lúc sáu tuổi, ngài đi nơi nào nô tỳ cũng phải đi theo, nô tỳ..."

Lâu Thư Nguyệt đặt một ngón tay ở trước môi, Lục trúc im tiếng, nước mắt vẫn còn đang chảy dài.

"Lục Trúc, ta sẽ không hại ngươi, cũng không thể hại ngươi."

An bài xong Lục Trúc, Lâu Thư Nguyệt nhìn ánh nến lay động, dựa vào gối mềm, nhắm mắt lại.

"Cửu Thu, nương của ta có hồi âm không?"

Cửu Thu không đành lòng trả lời, lần đó tiểu thư nhà nàng gặp được chuyện đó xong liền trở về nhà mẹ đẻ, tiểu thư muốn hòa ly.

"Hòa ly cái gì? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Có thể hiểu chuyện một chút hay không? Phu quân của ngươi có nơi nào không tốt? Hả? An gia có nơi nào không tốt? Ngươi hòa ly có thể tìm được nhà chồng như thế nào, ngươi nói cho ta? Hôn sự với An gia là ta dùng trăm phương nghìn kế mới định ra cho người, ngươi không cần sinh sự, cố gắng sinh hoạt, có biết hay không?"

Lâu Thư Nguyệt ở nhà mẹ đẻ không được mấy ngày đã bị chính mẫu thân vội vàng đuổi về.

An Vũ Nghiệp thấy nàng cũng không nói một câu, chỉ có khóe môi hình như hơi nhếch lên một chút.

Hắn ta đã tính kế tốt.

Hắn ta chọn nàng, đoán chắc nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn, nếu không phát hiện, hắn ta tiêu dao tự tại, tất cả trách mắng đều là của nàng. Nếu bị phát hiện, nàng không thể hòa ly, nếu dám nói ra, hắn ta cũng có thể trả đũa.

Loại chuyện như đoạn tụ này chỉ có bắt gian trên giường mới xem như có thể hoàn toàn nhận định, nếu không cho dù nàng nói như thế nào cũng chỉ là oán phụ khuê phòng ác ý hãm hại.

Lâu Thư Nguyệt lấy thư lòa ly đã có chút cũ nát ở dưới gối đầu ra, nhìn một hồi lâu lại để về chỗ cũ.

Nàng không cam lòng.

Luôn muốn hắn phải trả giá đại giới.

Dựa vào cái gì An Vũ Nghiệp hắn chính là nam nhân tốt giữ mình trong sạch tình thâm ý trọng, Lâu Thư Nguyệt nàng lại là đố phụ vô dụng.

An lão phu nhân đợi hai ngày cũng không chờ được tin tức của tam nhi tức bên kia, lại gọi riêng nàng qua.

"Tức phụ lão tam à, sao ngươi lại thế này? Hôm nay đã là mấy ngày rồi, một chút việc nhỏ như vậy cũng không làm xong?"

Lâu Thư Nguyệt cong môi, thanh âm nhẹ nhàng: "Mẫu thân, cũng phải cẩn thận một chút, nếu chọn phải chọn người tốt, cũng không thể tùy tiện chọn hai người đưa cho phu quân chứ?"

Nàng ta nói cũng đúng, An lão phu nhân lại trầm mặt nói mấy câu, lúc này mới thả Lâu Thư Nguyệt đi.

Lâu Thư Nguyệt phái người nhìn chằm chằm An Vũ Nghiệp, liền nhìn chằm chằm một tháng, xác định quy luật hẹn ước của hắn và nhân tình mới hạ thiếp mới cho mấy phu nhân nhà khác.

Nàng là đố phụ giả nhưng có người lại là đố phụ thật, cho dù thật hay giả thì vẫn luôn bị đặt cùng một chỗ mà nói, thường xuyên qua lại cũng trở nên quen thuộc.

An lão phu nhân lại đợi mấy ngày vẫn không đợi được tức phụ của lão tam có hành động gì, trong lòng bà ta tức giận, còn chưa làm cái gì lại nhận được tin nói mấy ngày này Tam phu nhân luôn ra cửa.

Nàng ta không ở trong phủ chọn người cho phu quân còn ra cửa làm cái gì? Chẳng lẽ đi bái Tống Tử Quan Âm?

An lão phu nhân tìm người đi theo nàng ta ra ngoài, thời điểm người nọ trở về lại nghiêng ngả lảo đảo chạy về.

Nàng ta có cơ hội ra phủ liền lười biếng đi đường vòng trở về nhà gặp cha mẹ, lúc trở về có đi qua một rừng cây.

Nàng ta nhìn thấy tam thiếu gia nhà mình đang làm chuyện đó với một nam nhân.

"Lão phu nhân.... Lão phu nhân... Làm sao nô tỳ dám lừa ngài..."

An lão phu nhân không thể tin được chính mình vừa nghe thấy cái gì, con thứ ba của bà ta vậy mà là đoạn tụ?!

Bà ta ngã ngồi ở trên ghế, nhớ tới tam nhi tức của bà ta lúc mới được gả vào cũng hiền lương hiếu thuận, sau đó liền thay đổi.

Là khi nào bắt đầu thay đổi?

Nàng ta biết từ khi nào?

An lão phu nhân không biết, bà ta lấy ví do vì nha hoàn này nói "chuyện quan trọng" nên làm những người khác lui xuống, hiện tại nơi này chỉ có hai người bọn họ biết chuyện này.

Không thể giữ lại nàng ta.

An lão phu nhân trước làm nàng ta trở thành nha hoàn nhất đẳng, nhìn nàng ta đi xa lại gọi ma ma của chính mình, nói nhỏ một hồi.

Bà ta gặp ác mộng mấy ngày liên tục, bà ta mơ thấy nhi tử của chính mình bị người vạch trần, bị vạn người thóa mạ.

Không được... Lâu Thư Nguyệt cũng biết chuyện này....

Đầu thất (*) của nhà hoàn kia đều đã qua, Lâu Thư Nguyệt nên xử trí như thế nào?

(*) đầu thất là ngày thứ bảy sau khi chết

Bà ta nghe nói Lâu Thư Nguyệt hạ thiệp cho phu nhân của mấy nhà khác, dự cảm không tốt càng ngày càng nghiêm trọng.

Lâu Thư Nguyệt cũng không thể giữ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro