TG1 - Tổng tài ngạo kiều đại lang cẩu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: TG1 - Tổng tài ngạo kiều đại lang cẩu (3)

Ánh mắt bọn họ nhìn Thiên Thu đều mang theo vẻ chán ghét.

“Gặp một chút chuyện liền cắt cổ tay tự sát, thiếu nữ hiện tại thật già mồm mà.”

“Thực sự là...... Không nhìn ra, còn bị người bao nuôi nha!”

Một số người thường thích đứng ở vị trí đạo đức cao, dùng tam quan bản thân đi đánh giá những người khác, đứng đấy nói chuyện không đau eo.

Tên gọi tắt là anh hùng bàn phím.

Bọn họ không cần bàn phím, dựa vào mồm mép liền có thể trách mắng người khác đến khi nở hoa mộ xanh cỏ.

Triệu Tuyết Hoa trong lòng đắc ý, “Mọi người không nên hiểu lầm, cô ấy...... cô ấy cũng là không còn cách nào!”

Lời này nhìn như phản bác, trên thực tế càng bôi càng đen.

【Tôi đề nghị cô ta có thể đổi tên.】

“Tên gì?”

【Tên Triệu Bạch Liên.】

“……Mi giống như rất ưa thích lấy ngoại hiệu cho người khác.”

Vinh Diệu quan tâm cô sẽ gọi là tiểu tỷ tỷ.

Đến phiên Triệu Tuyết Hoa lại đổi tên thành Triệu Bạch Liên.

【Làm sao có thể, tôi là hệ thống chính trực lại tích cực hướng lên nha!】

“Ha.” Thiên Thu tin quỷ cũng không tin lời nói này.

Triệu Tuyết Hoa còn đang cùng người xung quanh nói chuyện.

“Cô gái nhỏ à, cô cũng không cần phải cùng cái loại người này lăn lộn chung với nhau, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cẩn thận bị cô ta hại chết!”

Ngữ khí trong giọng nói Triệu Tuyết Hoa mang theo sốt ruột: “Người không thể nói như vậy, Tiêu Tiêu là cô gái tốt! Cô ấy chỉ là rất ưa thích những cái túi xách kia, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện……”

“Không hiểu chuyện chính là dùng để lấy cớ sao? Mẹ của cô ta không nên sinh ra cô ta, nếu là tôi, đã sớm đem cô ta dìm chết trong bồn cầu!”

Đẳng cấp của Triệu Tuyết Hoa thật sự là cao.

Cô ta một bên giải thích, một bên lại đem toàn bộ ‘chân tướng’ phun ra trước mặt mọi người.

Khắc họa sinh động hình tượng Tiêu Bảo Bối——

Vì xa xỉ phẩm không tiếc bán mình, cũng vì điều này mà cắt cổ tay tự sát, là kẻ hư vinh hám giàu.

Những người kia ngữ khí càng lúc càng thêm kích động, hận không thể tự mình đem Thiên Thu cách đó không xa đuổi ra phòng bệnh.

Triệu Tuyết Hoa trong lòng đắc ý, quay đầu nói với Thiên Thu: “Tiêu Tiêu, cậu vẫn là mau mau giải thích đi!”

Thiên Thu miễn cưỡng nhìn cô ta một chút, quay đầu nhìn về phía y tá, môi mỏng câu lên mang theo ý cười hời hợt, giọng nói ôn nhu hỏi:

“Trong bệnh viện có thể mang sủng vật sao?”

“Đương nhiên không thể.”

“Vậy tại sao có con gì đó chạy vào sủa loạn, quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”

“Có ý gì……” Y tá sững sờ, vô ý thức nhìn về phía Triệu Tuyết Hoa.

Triệu Tuyết Hoa sắc mặt trầm xuống, Tiêu Bảo Bối rõ ràng ám chỉ cô ta!

“Tiêu Tiêu, cậu sao có thể quá đáng như vậy!! Tớ rõ ràng mới vừa rồi còn giúp cậu nói chuyện.”

“Nói giúp ta? Thực sự là cám ơn ý tốt của cô, mở miệng ngậm miệng một tiếng bao nuôi.”

“Cậu hiểu lầm tớ, trong mắt cậu tớ chính là người xấu sao!?”

Thiên Thu khóe môi có chút đè ép, ngữ khí nghiêm túc không ít: “Đương nhiên không phải.”

Triệu Tuyết Hoa nhẹ nhàng thở ra.

Tiếng nói lười biếng lần thứ hai vang lên: “Súc sinh, sao có thể cùng người đánh đồng với nhau.”

Sắc mặt cô ta hoàn toàn cứng đờ.

“Tiêu Bảo Bối, tôi xem cô như là chị em tốt, cô lại khinh người quá đáng!”

Chị em tốt, hóa ra chính là ở sau lưng đâm nhau vài nhát?

“Nếu ngươi đã bệnh không nhẹ, thì xuống lầu dưới chính là nơi tiêm phòng vắc-xin chó dại, đề nghị mi nên đi qua đó nhìn xem.”

Triệu Tuyết Hoa cũng lười giả bộ tiếp nữa: “Được lắm, nếu mày đã xé rách da mặt, ha hả, vậy sau này đừng hòng mà tới cầu tao!”

Ở trong mắt cô ta, Tiêu Bảo Bối chính là bại tướng dưới tay mình, không còn có đường xoay người.

Hiện tại cô còn không đem mình để vào mắt, về sau cho cô khóc đủ!

Có điều, trước lúc rời đi, Triệu Tuyết Hoa khoe khoang vài câu, nói ra:

“A, đúng rồi!”

“Lần trước cái người săn tìm ngôi sao kia không phải tìm mày nói chuyện sao?”

“Thật là đáng tiếc, tao đã cùng công ty bọn họ ký hợp đồng rồi!”

Cô ta từng chữ đều nhấn cực mạnh, muốn thấy được bộ dạng đối phương biến đổi sắc mặt giơ tay dậm chân.

Thiên Thu vẫn bình tĩnh như cũ, tư thái ưu nhã dựa vào phía sau một chút, có chút thở dài: “Xem ra xuân tới rồi, sủa lên còn không ngừng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro