2 [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Nếu có thể, xin mưa hãy ngừng rơi...
   Hãy kéo dài thời gian hơn nữa để em có thể bên anh..."
******************************************************
5 năm sau.

Tử Ngạn trở về, vào một ngày mưa tầm tả, anh xuất hiện trước mặt tôi, vai áo đẫm nước, mỉm cười với tôi:

- Anh trở về rồi, anh nhớ em.

Từ hôm đấy tôi và anh sống cùng với nhau. Tôi rất mong anh sẽ cầu hôn tôi.

Thời gian cứ thế qua đi, đã 1 năm rồi anh vẫn chưa cầu hôn tôi, cũng không có ý định tiến tới hôn nhân.

Một ngày nào đó của tháng 9, ngoài khung cửa sổ mưa rơi rầm rã, Tử Ngạn ngất đi trong vòng tay tôi.

Giây phút ấy, tôi rất sợ hãi. Hóa ra, anh trở về, chính là biết bản thân chỉ còn hai năm để sống, sau những năm điều trị ở Mỹ, cuối cùng cũng phải bất lực trước số mệnh. Anh nói:

- Anh thật tiếc khoảng thời gian 5 năm kia, nếu biết trước không thể thay đổi được số mệnh, anh sẽ không rời đi, sẽ ở lại bên em, mang em đi khắp thế giới.

Rồi những lần Tử Ngạn ngất đi càng nhiều hơn. Vào một ngày, nửa đêm tôi chạy sang phòng anh, đeo vào tay anh 1 chiếc nhẫn:

- Tử Ngạn, bây giờ xem như anh là chồng của em rồi.

Tử Ngạn trừng mắt với tôi, anh đẩy tôi ra:

- Chuyện gì anh cũng có thể chiều em, riêng chuyện này thì không được, anh xin lỗi.

Tôi mím môi:

- Không được cũng phải được, tiền bạc của anh, nhà của anh, tài sản của anh, em đều muốn.

Tử Ngạn nhướng mày, nhìn tôi cười khổ:

- Vậy anh viết di chúc để lại hết cho em.

Anh vẫn như vậy, có thể bao dung cả bản tính tham lam của tôi, được một người yêu là như thế đấy, cho dù tôi có ngang ngược, cố chấp, ích kỷ, tham lam, anh vẫn sẽ bao dung cho tôi. Tôi ôm chặt lấy Tử Ngạn, nghẹn ngào nói:

- Cả anh nữa, em cũng muốn anh.

Lần thứ n Tống Ngạn chiều theo sự cố chấp của tôi, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất chúng tôi lên giường với nhau.

Ngày hôm sau, khi tôi cầm tờ đăng ký kết hôn, cũng là lần đầu tiên tôi thấy Tử Ngạn khóc, anh ngồi một mình trong phòng, lặng lẽ khóc, vì đau đớn, vì bất lực, vì thương tôi. Những ngày sau đó Tử Ngạn chỉ ôm tôi ngủ.

Lại một ngày mưa nữa, tôi thấy Tử Ngạn gục mình trên bàn, bên cạnh là một mẩu giấy viết mấy chữ siêu vẹo "Yêu em mãi mãi, Tô Ngải"

Sợ hãi, lo lắng, hốt hoảng là những cảm xúc của tôi bây giờ. Nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ riêng của anh. Sau một giờ, bác sĩ điều trị của anh lắc đầu, ông ta nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi đứng như một con rối trân trân nhìn anh, dường như tôi nghĩ, chỉ cần nhìn anh như thế, bất chợt lúc nào đó anh sẽ mở mắt nhìn tôi, đã rất nhiều lần như vậy rồi.

Tôi không biết mình đã trải qua như thế nào, nhưng hiện tại tôi đang nằm bên cạnh anh, Tử Ngạn lạnh quá, tôi choàng người ôm lấy anh. Trên người anh có một mùi hương rất nồng. Bốn bề yên tĩnh quá, tôi không nhìn thấy Tử Ngạn, chỉ có thể ôm anh, có tiếng động mạnh, phía trên ánh sáng chiếu vào mặt tôi, tôi hoảng hồn nhìn đám người lạ mặt, sợ hãi ôm lấy Tử Ngạn.Cả đám người dùng sức lôi tôi ra, tôi bất lực chỉ có thể hét tên anh, Tử Ngạn, Tử Ngạn của tôi, anh ấy là chồng tôi, bọn họ mang Tử Ngạn của tôi đi đâu mất rồi?Cả căn nhà rộng lớn, có rất nhiều người, gặp ai tôi cũng hỏi "Có thấy Tống Ngạn của tôi không?". Bọn họ đều nói anh ấy bận rồi, rất nhanh sẽ đến thăm tôi.

Từ khi nào Tử Ngạn quên mất tôi rồi, tôi nhớ anh rất nhiều, ngồi khóc cạn nước mắt mà vẫn chỉ có một mình. Tôi đau đớn bấu chặt những ngón tay, cô đơn đến tưởng chừng như chết đi rồi.

Một ngày nào đó vào tháng 9, mưa rơi rì rào, Tống Ngạn quả thật đến thăm tôi, anh ấy còn đưa tôi đi, vẫn bộ dáng cao gầy ấy, quen thuộc như trong ký ức của tôi, anh mỉm cười với tôi "Đừng khóc, anh ở đây" .

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro