4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   "Bao năm ta sẽ vẫn đợi, dù cho năm tháng phai nhòa ta sẽ vẫn đợi, đợi đến khi nàng lại về bên ta."
**************************************************************

Một giọng nói ngọt ngào khẽ cất lên khiến thiếu niên bên cạnh đã bất giác nhìn lên bầu trời đêm:  

-Huyền ca ca, muội muốn nhìn thấy một trời tuyết rơi.

Vị thiếu niên trìu mến nhìn cô bé bên cạnh và hứa rằng khi cô lớn sẽ dẫn cô đến nơi có thể nhìn thấy tuyết.

- Thật sự?

- Ừ, đương nhiên là thật.
____________________________________

Giữa sa mạc cát vàng trải dài bất tận,30 vạn quân của Trịnh Quốc bao vây cửa thành Mục Quốc. Tình thế có thể nói rằng chính là ngàn cân treo sợi tóc,chỉ cần một lời hạ lệnh hai Quốc có thể giao tranh đến máu chảy thành sông.

Trên cao, Mục Huyền đứng trên thành nhìn xuống khung cảnh phía dưới, mày kiếm nhăn lại, trong lòng ngũ vị khó nói, nhìn đến người phụ nữ yêu mị đang nằm trên chiếc ghế Quý Phi mà quân lính vác. Bộ dạng quyến rũ mê người khiến cho người khác nhìn vào là muốn chiếm đoạt, mày liễu mắt hạnh, đôi môi đỏ hồng cười duyên dáng, tay trắng ngọc vân vê lọn tóc bên vai của mình. Nàng nhìn người đàn ông cao cao tại thượng phía trên cao kia, nhìn đôi mày kiếm của chàng nhăn lại nàng không khỏi cười quyến rũ nói:  

-Huyền, lâu rồi không gặp. Chàng vẫn khỏe chứ? Người ta rất nhớ chàng nha.

-......

-Chàng vì sao lại nhìn ta như vậy? Hay là......chàng cũng rất nhớ ta? Hửm?

Nàng vân vê lọn tóc, mắt hạnh lưu luyến không rời nhìn chàng.

-Đối với ta,muội như là muội muội.

Chàng bình thản trả lời. Ánh mắt bình thản nhưng cũng pha chút gì đó làm cho người ta không tài nào đoán được chàng đang nghĩ gì.  

- Câm miệng,ta không muốn nghe từ đó. 

Nàng giận dữ bật ngồi dậy nói lớn. Ánh mắt giận dữ nhìn thấy mày kiếm kia càng nhíu chặt hơn thì chợt bật cười rồi nhìn chàng nói:  

-Đối với chàng là như vậy, như đối với ta chàng không phải huynh. Ta biết chàng biết ta yêu chàng, ta cũng biết chàng chỉ luôn xem ta là muội muội. Nhưng ta không quan tâm, chỉ cần chàng nói chàng yêu ta dù chỉ một lời nói dối thì coi như hôm nay, Mục Quốc sẽ không bị diệt vong.

-Nguyệt nhi, muội cần gì phải như vậy. Ta chỉ luôn xem muội là muội muội mình không thể nào yêu. Muội không thể nào cố chấp như vậy, Nguyệt nhi muội quay đầu đi, ta sẽ nương tình lúc trước muội là người ta luôn hết tâm yêu thương mà tha cho việc muội làm hôm nay.

Chàng dịu dàng khuyên nhủ,khuôn mặt nhẹ nhàng tuấn tú, bạch y trắng muốt bay trong gió, tóc đen huyền được cột gọn lại dài như thác đổ xuống tận eo, khung cảnh yên bình lại ấm áp như muốn khuyên nhủ ai kia cố chấp. Chàng vẫn như vậy, vẫn ấm áp làm cho người ta đau lòng, chính vì quá dịu dàng, quá ôn nhu, quá hiểu lòng mà làm cho nàng càng lún sâu khó thoát, làm cho nàng phải đi đến bước đường cùng của ngày hôm nay.  

-Ha ha ha, nương tình? Ta đầu hàng rồi, chàng sẽ làm gì ta?-nàng trào phúng cười lớn hỏi ngược lại.

-Ta sẽ phong muội làm hoàng muội của ta.

-Ha nực cười, ta không cần. Cái ta cần là tình yêu của chàng, còn lại ta không cần gì cả.

-Hồ đồ, muội sao lại phải cố chấp như vậy chứ?!!-Chàng mất kiên nhẫn quát lớn, lòng phập phòng giận dữ với sự cố chấp của nàng.

-Chàng quát ta, chàng lấy tư cách gì mà quát ta. Vì ai mà ta thành ra cái dạng này chứ? Vì ai, không phải là vì chàng sao. Ta nhà tan cửa nát, tướng phủ chỉ trong một đêm mà chế 118 mạng người chỉ còn ta sống sót, lúc đó ta thống khổ thì chàng đang ở đâu? Chàng là đang cùng ả Tâm Nhiên đó thành thân. Ha ha thật nực cười, chuyện đời thật không như ta mơ tưởng, ta 5 tuổi vào cung, chơi thân với chàng từ nhỏ, hai chúng ta lúc đó thật hạnh phúc,thật vui vẻ.

Như rồi bỗng ả xuất hiện phá hoại sự hạnh phúc đó của ta, ả cướp chàng từ tay ta. Ta cô đơn, lạc lỏng, khốn khổ khi không còn ai cùng ta vui vẻ nữa, chàng bỏ ta một mình chỉ cùng ả thâm tình, hoàng thái hậu lúc trước thật thích ta nay lại vì người ta nói ta ngang bướng mà chuyển sang thích ả.

Ta thật hận, ta hận tất cả những người khiến ta đau khổ. Ta trở về tướng phủ sau 2 tháng đơn độc, mới về được 3 ngày thì tướng phủ lại bị Trịnh Quốc hãm hại giết cả nhà ta, vì sao? Vì sao ai cũng bỏ ta mà đi, vì sao chứ ta có làm gì nên tội. Bọn hắn không giết ta, mà mang ta về làm nô lệ, ta bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần đến khốn khổ thì lúc đó chàng đang ở đâu, đang làm gì? Chàng nói chàng xem ta như muội muội mà đối đãi thế thì ta khổ sở đau đớn thì tại sao không đến giải thoát cho ta.

Ha ha ta hận, mang nỗi hận từng bước chịu đựng cho đến bây giờ thì sao, ta đã có thể leo lên đến được vị trí Quý Phi Trịnh Quốc này, ta dại gì mà không làm những việc mà ta muốn chứ?

Cái ta muốn bây giờ là giết chết ả rồi sẽ mang chàng đi, chỉ cần chàng đồng ý cùng ta bỏ đi, ta cũng không làm Quý Phi nữa, cùng nhau đi đến một nơi thật xa chỉ có hai ta, cùng nhau sống và cùng nhau đi đến cuối cuộc đời, như thế nào?  

Lệ ướt cả khóe mi, lan ra khuôn mặt kiều mĩ khiến cho người ta thương xót, nàng bình tĩnh lại tinh thần sau một hồi hận ý. Nhẹ nhàng nói ý nghĩ của mình.  

-......

Mục Huyền im lặng không nói gì, chỉ đứng yên đó nhìn nàng. Không phải không đồng ý, mà là không thể đồng ý, chàng không thể.  

- Hạ tên- Chàng nói, ánh mắt vẫn như có như không nhìn nàng.

-Xin lỗi, ta không thể- Muội cứ thế hận ta đi, hận đến đâu cũng được. Nhưng ta không thể nào bỏ lại cả giang sơn xã tắc này đi cùng muội được, như vậy không phải ta cũng phản quốc rồi sao, như vậy không phải ta thất hứa với phụ hoàng với mẫu hậu sao.

Với lại, ta không thể làm cho muội tổn thương, ta không thể yêu chính là không thể yêu, đối với ta muội vẫn như trước, vẫn rất nhỏ bé, vẫn rất bướng bỉnh lại hay nghịch ngợm hay bày trò, muội bây giờ cũng như vậy chỉ cần ta vẫn nhỏ nhẹ khuyên nhủ muội vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà không nghịch nữa. Nguyệt nhi, ta xin lỗi.  

-Hạ tên- Vị tướng bên cạnh nghe hoàng thượng ra lệnh, lớn giọng ra lệnh cho quân lính.

Quân lính nghe lệnh lập tức một tràng mưa tên lao xuống phía dưới bắn vào quân lính của Trịnh Quốc.  

-Bảo vệ Quý Phi.

Một vị tướng thấy vậy lao ra dùng kiếm chém tên nói, quân lính nghe vậy bao vây lại che chắn cho nàng. Tần Nguyệt mắt vẫn mở lớn không thể tin, tim đập liên hồi, đầu ngục xuống, bờ vai gầy yếu của nàng run rẩy vạt áo bị nàng nắm chặt lại đến nhăn nhúm.  

Bỗng nàng ngửa mặt lên trời cười to, cười đến điên dại, lệ tràn ra khóe mi càng lúc càng nhiều làm cho phía trước nàng như mờ ảo, ánh mắt đỏ bừng nhìn lên trời cao cười thương tiếc. Chàng cuối cùng vẫn là không chọn ta sao?

-Mục Huyền, nếu như chàng đã chọn như vậy, thì đừng bao giờ hối hận.

Nàng lạnh lùng nhìn chàng, tay nắm thành quyền:  

- Tiến lên cho ta.

-Lệnh đã hạ, quân đâu tiến lên.

Lời vừa dứt quân lính như kiến chạy về phía trước.

Đầu rơi, máu chảy, tang thương không thể nói thành lời chính là khung cảnh đang diễn ra ở đây. Tần Nguyệt vận khinh công tay cầm thanh kiếm bên cạnh rút ra lao như tên bắn chém chết cả 20 quân lính Mục Quốc. "Mục Huyền nếu như đây là điều mà chàng muốn thì ta sẽ ban cho chàng"

Mục Huyền thấy vậy cũng rút kiếm bên hông bay xuống giết giặc. Tần Nguyệt mặt đối mặt nhìn chàng, hai người không ai một lời với ai, Mục Huyền nhanh thi triển kiếm pháp hướng Tần Nguyệt đánh tới, nàng đỡ đòn rồi lại phản công.

Hai bên giao chiến, chàng vì nước, nàng vì chàng. Cả hai tương tàn lẫn nhau, lòng lại khó nói nên lời chỉ biết đánh lại đánh. Hai bên không phân thắng bại, đã 1 canh giờ trôi qua.  

Quân lính chết rất nhiều, bi thảm vô cùng. Trịnh Quốc đang rất thắng thế, Tần Nguyệt nhìn xung quanh rồi lấy từ trong áo ra một chiếc khăn lụa trắng ra ném lên trời, trên không trung xuất hiện 12 hắc y nhân xông ra giết chết quân của Trịnh Quốc, thân thủ của họ rất nhanh nhạy thủ pháp lại chính xác đến đến từng milimet không lệnh một phân, có thể biết là được đào tạo rất khắc khe. Quân của Trịnh Quốc bị giết hết phân nửa, yếu thế dần, một đám thì chết, một đám thì buông cờ bỏ chạy, một đám thì xin hàng. Tình thế thật sự rất hỗn loạn.  

-Mục Huyền....

Tiếng gọi non nớt từ trên cao vang lên, khiến cho Mục Huyền phân tâm nhìn lên. 

-Tâm Nhiên!!!- Chàng sửng sốt,vì sao nàng lại ra đây.

-Tiện nhân- Tần Nguyệt thấy Tâm Nhiên thì giận dữ, lấy tên phóng về phía của Tâm Nhiên, tên đâm xuyên qua vai nàng ta, Tâm Nhiên hét lên đau đớn rồi ngã khụy xuống đất.

-Tần Nguyệt, sao muội lại làm vậy?- Chàng quát lớn,hận đến đỏ mắt nhìn Tần Nguyệt.

-Ha ha, vì sao ta không thể làm vậy, chẳng phải ta đã nói ta đến chính là muốn giết chết ả ta sao. Sao hả, đau lòng? Ta chỉ tiếc vì sao lại phóng hụt kia kìa, kì này sẽ không hụt như trước nữa đâu.

Tần Nguyệt cầm tên trong tay chuẩn bị phóng thì đột nhiên cảm thấy cơ thể bị đâm đến đau. Mắt mở lớn run run nhìn xuống thanh trường kiếm sắc bén đang đâm xuyên qua mình lại nhìn về phía người đang cầm nó. Mục Huyền,chàng...

Mục Huyền cũng không thể tin được mình tại sao lại đâm nàng, Tần Nguyệt phun ra một bụm máu rồi ngã xuống, Mục Huyền thấy vậy hoảng hốt lại đỡ nàng.

-Nguyệt nhi.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro