Chapter 5: Clean All Bombs

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5. Chiến dịch TPST_CAB-001

_

Hanbin nặng nề bước ra phòng khách, tóc cũng đã được sấy khô, anh đang nghỉ không biết có nên gọi cho Byeongseop để hắn mang đến cho anh một ít thuốc không, nhưng lại nhớ đến anh đang giận Byeongseop, cũng chặn hắn luôn rồi, nếu bây giờ mà gọi cho hắn thì thật mất mặt. Lúc này Jaewon cũng đã ăn xong, cậu đang ngồi ở sofa xem tin tức, đầu ghế bên kia động một cái, Jaewon không cần nghĩ cũng biết người tới là ai.

"Tôi tưởng anh ngủ luôn rồi chứ."

Hanbin xoa xoa tóc mình tựa đầu ra sau: "Ngủ thì ngủ thôi."

Jaewon lúc này mới quay lại nhìn Hanbin: "Tôi không muốn ngủ chung."

"Thật trùng hợp tôi cũng vậy, nên cậu có thể ngủ sofa."

Jaewon hơi lớn tiếng: "Đây là nhà của tôi."

Hanbin vẫn giữ nguyên tư thế chỉ có đầu là hơi nghiêng qua nhìn Jaewon: "Sofa cũng của nhà cậu còn gì."

"Anh..."

Jaewon không phản bác lại được, đành ngậm miệng, cậu còn vừa mới thấy Hanbin đáng yêu xong, đúng là không nói trước được điều gì.

"Nhưng mà tôi là chủ nhà, anh chỉ là khách thôi."

"Vậy cậu đối xử với khách như vậy hả, để khách ngủ sofa."

"Tôi..."

Đúng lúc này trên TV cũng phát lên một bản tin đặc biệt thành công kết thúc cuộc tranh luận không có hồi kết của bọn họ. Tin tức đang phát về việc nhà riêng của Tổng Tư Lệnh cục tình báo trung ương bị đột nhập, Jaewon chưa kịp phản ứng lại đã nghe Hanbin nói: “A, ông chú này chiều nay tôi mới gặp mà.”

Jaewon lén liếc nhìn Hanbin, anh vừa mới ngồi thẳng dậy đã xoay qua phía Jaewon, khi hai luồng ánh mắt chạm nhau, dường như trong lòng cả hai cũng rộ lên những suy nghĩ riêng cho mình.

Trong bản tin, nữ biên tập viên mặc quân phục đang đưa tin: “Kính thưa quý vị và các bạn, vào chiều nay khoảng 13h, nhà riêng của Thủ tướng chính phủ kiêm tổng tư lệnh ông Kim đã bị đột nhập, theo báo cáo từ cảnh sát không có tài sản giá trị bị đánh cắp. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật khi có thông tin mới nhất. Tin tức độc quyền trên kênh An ninh TV trực thuộc bộ quốc phòng!"

Hanbin suýt xoa nói: "Nhà của Tổng Tư Lệnh mà cũng có thể bị đột nhập, thật không thể tin được."

Jeawon không phản bác, đúng như lời Hanbin, nhà của các lãnh đạo nhà nước đều có hệ thống chống trộm tối tân, nếu có thể đột nhập được vào nhà của Tổng Tư Lệnh thì chắc chắn có sự tiếp tay của tổ chức tội phạm công nghệ cao.

Trong chuyên khu tình báo, những chuyện thế này chắc chắn không thể thiếu được đội 10, các đặc nhiệm đều xuất thân từ cảnh sát hình sự chuyên phá các đường dây về tội phạm sử dụng công nghệ, còn về phần như đội 7, bọn họ thường chiến đấu trực tiếp ở chiến trường, chuyên môn về các loại bom mìn cũng thuộc top đầu.

Hanbin giống như đọc được suy nghĩ vậy, lúc này đột nhiên lên tiếng: "Nhắc mới nhớ, đội 7 của chúng ta chuyên về bom mìn nhỉ?

Không ngờ có thể gặp được cậu đấy, thần đồng Song Jaewon!

Còn nghe nói, vụ cài bom ở lò phản ứng hạt nhân nổi tiếng đó là cậu một mình phá giải."

Nhắc đến chuyện này lại giống như chạm vào vết thương đang rỉ máu của cậu, Jaewon lắc đầu: "Không phải một mình tôi, là tất cả chúng tôi cùng đồng lòng, tôi bước trên xác của đồng đội để hoàn thành nhiệm vụ."

“Ngầu thật, có thể kể cho tôi nghe không?”

Jaewon nhìn Hanbin, ký ức của ngày đó lại như thác đổ về.

Một năm trước_|

Sáng nay, các lãnh đạo cấp cao của nước B đồng loạt nhận được một tin nhắn của tổ chức khủng bố, về việc nhà máy hạt nhân ở ngoại ô thành phố Spring bị cài bom.

Cũng trong sáng đó, phía ban lãnh đạo của nhà máy thông báo lên cơ quan chức năng về việc một nhân viên đã đạp phải mìn trong khuôn viên nhà máy và thiệt mạng.

Bọn chúng còn gửi đến văn phòng chính phủ một bưu phẩm, bên trong có một đĩa nén, nội dung của đĩa nén là hình ảnh vị trí của nhà máy được chụp từ vệ tinh, cuối video có một thư khiêu chiến, nếu trong vòng 24h không tháo được hết số bom bọn chúng đã cài bí mật trong nhà máy thì tất cả sẽ đi về với tro bụi, phải nói lò phản ứng là nguồn phát điện cho cả thành phố và các vùng lân cận, nhưng điều đáng nói là nó được mệnh danh như một quả bom nguyên  tử. Nếu phát nổ cả thành phố và các vùng lân cận sẽ hoàn toàn bị xóa sổ, hậu quả nghiêm trọng thế nào không cần nói cũng có thể lường trước được.

Ngày hôm đó, sau khi nhận được lời thách thức 24h, nhà máy hạt nhân lập tức ngừng hoạt động, vì tình nghi có nội gián, tất cả nhân viên làm việc trong nhà máy đều bị đưa về đồn cảnh sát, để tiến hành lấy lời khai, lãnh đạo nhà nước lập tức mở cuộc họp khẩn, điều động hai đội đặc nhiệm có chuyên môn về bom mìn trong cục tình báo trung ương đi kiểm tra, bộ quốc phòng đề xuất triển khai một chiến dịch thăm dò sơ bộ với số hiệu TPST_CAB-001.

Lúc này đội 7 mới được ký quyết định thành lập được gần nửa năm, đa số người trong đội đều là người mới trong đó có cả Hyuk và Jaewon, chỉ có vài người có kinh nghiệm thực tiễn được tách ra từ đội 5.

Lúc đó Jaewon mới tốt nghiệp đã được phân lên chuyên khu tình báo và là một thành viên chính thức trong đội 7 mới, còn Hyuk tốt nghiệp trước một năm, nhưng một năm đó cậu đã rèn rũa làm một chiến sĩ ở phòng quản lý vật tư - chuyên khu hậu cần, khi có thông báo ký quyết định thành lập đội 7 mới, không biết lúc đó Hyuk đã vui mừng thế nào, cậu ngay lập tức nộp đơn xin thi tuyển lên chuyên khu tình báo. 

Tất nhiên là Huyk phải tranh sứt đầu mẻ trán mới có thể lên được đội 7, Hyuk liều mạng như vậy cũng là vì khi còn nhỏ, cậu và Jaewon - hai đứa trẻ mồ côi cha giơ tay móc ngoéo trước bộ đồng phục của cha mình, hứa rằng sau này lớn lên cũng sẽ mặc trên người bộ đồng phục thế này, nối tiếp bước của cha.

“Hứa nhé, nhất định chúng ta sẽ làm được nhé, ai bỏ cuộc sẽ làm con rùa rụt đầu.”

Và cuối cùng thì lời hứa của hai anh em cũng được thực hiện, không ai phải làm rùa rụt đầu. Sau khi Jaewon tốt nghiệp hai anh em gặp lại nhau ở đội 7, trở thành một người lính thực thụ.

Ngay trong buổi sáng hôm đó, chiến dịch sơ bộ ngay lập tức được thực hiện, các chiến sĩ nhanh chóng chuẩn bị trang thiết bị, cả trụ sợ cũng bật báo động cấp 4/5, các đội kỹ thuật cũng sẵn sàng hỗ trợ, đội 7 đang đứng trước sân vừa nghe hiệu lệnh đã lập tức lên xe xuất phát đến nhà máy hạt nhân ở ngoại ô thành phố.

Bây giờ, Hyuk và Jaewon mặc trên người bộ đồng phục đặc nhiệm, cùng ngồi trên một chiếc xe đến nơi làm nhiệm vụ, hai người họ bây giờ mới ý thức được mình đã chính thức bước vào con đường của cha đã chọn và ngã xuống.

“Cảm giác viết tên vào giấy báo tử của chính mình như thế nào?”

Hyuk và Jaewon ngẩng đầu lên, nhìn vào người vừa lên tiếng, anh là Cho SeungYoun - đội trưởng đầu tiên của đội 7 mới, lúc này Hyuk vẫn chỉ là một đội viên bình thường trong đội, anh nguyên là thành viên xuất sắc của đội 5, nhưng khi đội 7 mới thành lập, anh và một số đồng chí khác được thuyên chuyển qua đồng thời anh cũng được bổ nhiệm làm đội trưởng của đội 7 mới.

Hyuk lần đầu được ra trận, tay vẫn còn hơi run: “Cảm giác rất vi diệu.”

Mỗi một người khi ra trận đều có giấy báo tử được viết sẵn, nếu hi sinh thì tờ giấy này sẽ được gửi về cho người thân.

Lại nói, thành tích của Bonhyuk không quá xuất sắc, cũng không phải thần đồng như Jaewon, khi còn ngồi trên ghế nhà trường Jaewon đã thường xuyên được ra ngoài làm nhiệm vụ với các tiền bối thì cậu chỉ có thể nỗ lực gấp đôi thậm chí gấp ba. Từ khi lên được chuyên khu tình báo đây là lần đầu tiên cậu được chính thức nhận một nhiệm vụ tầm cỡ thế này.

“Anh, không sao đâu, em bảo vệ anh.”

Jaewon ngồi ở đối diện vỗ lên bàn tay có phần run rẩy của Hyuk, đội trưởng ngồi cạnh Hyuk cũng choàng tay lên vai Hyuk vỗ mấy cái: “Là một người lính không được phép tự ti, cũng không được nhụt chí!"

Cho SeungYoun nói rồi ngẩng đầu nhìn các đồng đội của mình, trên xe hầu như đều là các đặc nhiệm trẻ tuổi lần đầu ra trận, quản lý một đội toàn là người mới cũng là một thử thách dành cho đội trưởng như anh, Cho SeungYoun nói tiếp: "Các em có biết bản thân mình đã vượt qua bao nhiêu người để có vị trí ngày hôm nay không, không được để những cố gắng đó của các em trở nên vô ích.

Ở đời thường các em có thể em rất tầm thường nhưng đã ra chiến trường là một người lính thì các em không còn tầm thường nữa.”

Hyuk ngước lên nhìn đội trưởng, những người khác cũng nhìn anh, ngay cả Jaewon cũng tấm tắc gật đầu đồng ý.

Vào lúc này Hyuk cảm giác tâm trí đột nhiên sáng bừng, là cảm giác được giác ngộ đúng không, khoảnh khắc đó cậu nghĩ đội trưởng nhà mình giống như một vị thần ở đâu đó đã đến nhân gian để cứu rỗi những sinh linh bé bỏng như cậu vậy.

“Nó đang nói chính mình đấy.”

Lúc này, những anh lớn từ đội 5 được chuyển qua cùng đợt với Cho SeungYoun đột nhiên lên tiếng.

“Phải đó, mấy nhóc không biết lần đầu ra trận nó còn khóc nhè đâu haha.”

“Nó hồi hộp quá còn quên cả rút chốt lựu đạn đã ném đi cơ.”

“Hahaha...”

Cho SeungYoun xấu hổ lập tức quát lên: “Bọn mày không để cho tao chút mặt mũi nào luôn đúng không.”

Hyuk bật cười, đột nhiên bao nhiêu căng thẳng cũng như tiêu tan hết đi: “Cảm ơn các anh.”

“Nào, phấn chấn lên, chỉ cần chú mày sống qua đợt này là chẳng biết sợ là gì nữa đâu.”

Cho SeungYoun nghe vậy lập tức ném cái găng tay vào người vừa nói: “Mày động viên kiểu gì thế.”

Người kia ném lại găng tay cho Cho SeungYoun: “Tao là lính chứ có phải nhà văn như mày đâu, nghĩ gì nói đó.”

Cho SeungYoun chụp lấy găng tay, rồi tăng âm lượng: “Không sao đâu, lần đầu ai chẳng vậy." Sau đó ghé vào thì thầm với Hyuk: "Cứ đi theo anh, không phải sợ.”

Hyuk gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em không sợ, em chỉ căng thẳng...”

Lúc này, hai chiếc xe chở đội 7 cũng đã đến nơi dừng lại và dừng lại trước cổng lớn của nhà máy, toàn đội nhanh chóng xuống xe, xếp ngay ngắn thành hai hàng, phía trên có một chiếc trực thăng cũng đúng lúc thả các đặc nhiệm đội 5 xuống nóc nhà, đây là những tay lão làng trong việc phá gỡ bom mìn, theo lệnh bọn họ sẽ tiếp cận lò phản ứng bằng hai đường.

“Cả đội theo phân công tiếp cận mục tiêu, chúng ta lần này đến để kiểm tra thăm dò, nếu phát hiện có bất thường phải lập tức thông báo, không được phép tự ý hành động.”

Cả đội đồng thanh đáp: “Rõ!”

Cả đội đeo mặt nạ, gắn in-aer và khởi động thiết bị được đeo ở tay, sau đó tách ra các hướng bắt đầu thăm dò, riêng Cho SeungYoun dẫn theo Hyuk và Jaewon chạy thẳng vào trong, ba người tiếp cận căn phòng mở sẵn cửa đầu tiên. Sau khi xác nhận trước cửa không cài bất cứ loại bom lạ nào, ba người mới bước vào.

Jaewon theo kinh nghiệm tích lũy từ các đợt thực hiện nhiệm vụ trước, bắt đầu quan sát bao quát căn phòng, nơi này khá rộng, ở chính giữa có đặt một vật hình ống nối với trần nhà có bán kính khoảng 2m, xung quanh được lắp bàn điều khiển đang nhấp nháy màu đỏ.

Xác nhận không có bom, Jaewon quay lại gật đầu với đội trưởng và Hyuk, bọn họ đang định tiếp tục tản ra thì bên trong có vài người mặc áo blue trắng, trên mặt có đeo mặt nạ phòng độc bước ra từ cánh cửa bên hông, trên cổ đeo một tấm thẻ được quân đội cấp để hỗ trợ chuyên môn cho các đặc nhiệm.

“Các anh là đặc nhiệm của cục tình báo đúng chứ?”

Người đàn ông dẫn đầu tuy đã có mặt nạ che đi khuôn mặt nhưng râu tóc bạc phơ cũng chẳng thể che đi được, ông ta ôn tồn lên tiếng, đi sau ông ta vẫn còn hai người trẻ tuổi, Cho SeungYoun lúc này mới lên tiếng: “Đúng vậy, còn các ông là chuyên gia hỗ trợ?”

“Phải phải, lúc nãy vừa thấy các cậu tôi đã vội vàng xuống đón.”

Cho SeungYoun gật đầu nói tiếp: “Vậy tốt rồi, những nơi trọng yếu của lò phản ứng là ở đâu, mau đưa chúng tôi tới đó.”

Ông ta suy nghĩ chốc lát rồi mới đáp lại: “Nơi trọng yếu thì rất nhiều, chỉ sợ chúng ta không đi hết được.”

“Không cần lo, ông cứ nói vị trí cho chúng tôi, các đồng đội của tôi sẽ chia nhau đi xem thử.”

“À vậy được, ở tầng ba khu phía đông tòa B, tòa C khu phía tây,..."

Sau một hồi kể lể, ba người nghe xong mà toát mồ hôi, tóm lại cái nhà máy hạt nhân này chỗ nào cũng là điểm trong yếu hay sao, lúc này đội trưởng Cho cũng nhận được thông tin lực lượng cảnh sát cũng đang trên đường đến yểm trợ, nhưng nơi này là ngoại ô, di chuyển ra đây cũng cần thời gian, Cho SeungYoun lau mồ hôi nói: “Hai cậu liên lạc cho những người khác trong đội đến những địa điểm trọng yếu kiểm tra, tôi sẽ hỏi đội 5 xin hộ trợ.”

“Rõ.”

Hyuk mở bản ghi chép trên thiết bị ra, mở công cụ trình chiếu để chiếu lên không trung một cửa sổ, những vị trí đánh dấu đã phân công người đi, nhưng vẫn còn rất nhiều vị trí phải kiểm tra: “Đội trưởng, còn quá nhiều, sợ rằng chúng ta sẽ không kịp kiểm tra hết trong vòng một ngày.”

Cho SeungYoun ngồi xổm xuống nhìn lên hình ảnh trình chiếu: “Cậu liên hệ cho đội kỹ thuật, bảo họ gửi cho chúng ta bản đồ thiết kế 3D của nhà máy ngay.”

“Rõ.”

Đúng lúc này trên màn hình trình chiếu hiển thị cuộc gọi, là Ahn Hyeongseop của đội kỹ thuật số 6. Hyuk khẽ nhìn Cho SeungYoun rồi bất đắc dĩ bắt máy.

“Hyuk à, khụ khụ, anh nghe nói em đã lên đường làm nhiệm vụ khụ khụ.”

Cho SeungYoun và Jaewon ở bên cạnh cũng không biết nên nói gì, chuyện Ahn Hyeongseop cực kỳ yêu thích Koo Bonhyuk là chuyện mà ai trong chuyên khu tình báo cũng biết. 

Hyeongseop đang dán miếng hạ sốt, vừa ho vừa nói, hôm nay trùng hợp Hyeongseop bị cảm nên đã xin nghỉ phép, nhưng quỷ tha ma bắt ngay hôm anh xin nghỉ lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, thân là đội trưởng anh sao có thể làm ngơ, Hyeongseop khoác vội cái áo khoác chạy ra ngoài để đến trụ sở: “Anh khụ khụ đang đến trụ sở rồi.”

“Tôi biết rồi, nếu không có gì bây giờ tôi phải liên lạc về trụ sở...”

Chưa để Hyuk nói xong Hyeongseop đã vừa ho vừa nói: “Em cần giúp gì, nói với anh.”

Lúc này Cho SeungYoun bổng nhiên ghé mặt vào camera của Hyuk: “Chào đồng chí, chúng tôi hiện đang cần gấp bản đồ thiết kế 3D của nhà máy, nếu được phiền đồng chí gửi cho chúng tôi ngay lập tức.”

Hyeongseop cũng không bất ngờ với sự xuất hiện của Cho SeungYoun, dùng thái độ hoàn toàn khác khi nói chuyện với Hyuk để trả lời: “Không thành vấn đề.”

Hyeongseop ngồi vào trong xe, ho mấy cái mới bắt đầu mở máy tính cá nhân ra, chưa qua bao lâu thiết bị của Hyuk đã nhận được 1 tệp tin.

“Đã xong rồi, các đồng chí xem tạm thứ này đi, đợi đến trụ sở tôi sẽ gửi bản nâng cấp.”

“Được rồi, cảm ơn đồng chí.”

Sau đó thì Hyuk cũng không khách sáo nói với Hyeongseop: "Anh phải lái xe rồi tôi ngắt kết nối đây"

Sau đó Hyuk mở tệp tin lên, cả ba người cùng im lặng, đúng là con mọt công nghệ hàng đầu của trụ sở, năng lực không thể xem nhẹ.

“Gửi bản đồ này cho những người khác, sau đó chia ra hành động.”

“Rõ!”

Cho SeungYoun kéo theo ông lão chuyên gia đi lên cầu thang, bắt đầu xem xét khu vực trọng yếu đầu tiên: “Ông đi theo tôi một lúc.”

Hai người phía sau cũng định đi theo thì đã bị Cho SeungYoun cản lại, vừa chỉ vào Hyuk và Jaewon mà nói: “Hai người hướng dẫn cho bọn họ, tôi không ăn thịt ông ta được đâu mà lo.”

Hai người kia dừng lại nhìn nhau, Cho SeungYoun và ông lão chuyên gia cũng đã đi lên lầu, Jaewon vội vã kéo theo một người đi theo mình, bỏ lại Hyuk và người mặc áo trắng còn lại giữa căn phòng rộng lớn.

Hyuk lúc này vẫn đang nhìn theo ông lão kia, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, đang thất thần thì người áo trắng kia cất tiếng bằng chất giọng trầm khàn của mình: “Tôi họ Seol, cậu muốn xem ở đâu trước, tôi đưa cậu đi.”

Hyuk cũng bất ngờ quay lại, phát hiện mọi người đã đi hết rồi, nhưng rất nhanh chóng đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn người họ Seol nói: “Vậy phiền anh Seol dẫn tôi đến địa điểm này.”

Hyuk chỉ vào một vị trí trên bản đồ, Seol xác nhận một chút sau đó đưa Hyuk đi.

Lúc này Jaewon đã kéo theo người chạy đến một đoạn hành lang, nhưng phía trước tối đen như mực, chỉ có vài bóng đèn led nhấp nháy đỏ lòe. Người mặc đồ trắng đi theo cậu cũng không biết chuyện gì, nơi này bình thường đều rất sáng. Jaewon thầm chửi trong lòng, cậu mở thiết bị rồi liên lạc về trụ sở.

“Jaewon đội 7 yêu cầu trợ giúp.”

Sóng ở đây rất yếu, phải mất một lúc mới liên lạc về được: “XX đội kỹ thuật số 4 nghe, đồng chí cần hỗ trợ gì?”

“Tôi đang ở hành lang tầng ba tòa A, xin hỗ trợ bật đèn hành lang.”

Có một số loại bom chỉ cần có người bước lại gần cũng sẽ tự động phát nổ.

“Xin đồng chí đợi một lúc, chúng tôi vẫn đang tìm cách thâm nhập vào hệ thống của nhà máy, hiện tại đang gặp một chút sự cố.”

#

End Chapter 5_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro