CHƯƠNG 169: ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI TA LỪA CHẠY MẤT!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Lâu rồi không có cmt nói chuyện với mọi người nhỉ, ước gì thời gian một ngày có hơn 24h để có thể làm được nhiều việc hơn :((*

QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.

CHƯƠNG 169: ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI TA LỪA CHẠY MẤT!

Ở trên máy bay giày vò mười hai tiếng đồng hồ, Cố Hải mới đến San Francisco.

Người đón ở sân bay là tài xế của Cố Dương, rất cung kính xách lấy hành lý trong tay Cố Hải qua, nói hai câu khách khí, liền đem Cố Hải đón xe. Lúc xe chạy trên đường, Cố Hải gấp gáp hướng sang tài xế hỏi: "Anh tôi đâu?"

"Cậu ấy có rất nhiều công việc phải xử lý, không đến được."

"Tình hình bên đây thế nào?"

Tài xế lộ ra sắc mặt lo lắng, "Không tiện nói."

Cố Hải cũng thôi không tiếp tục hỏi, xe hơi chạy thẳng đến nơi ở của Cố Dương, ra mở cửa là một cô bảo mẫu còn trẻ, cô ta dẫn Cố Hải đi đến phòng làm việc của Cố Dương.

Cố Hải đẩy cửa đi vào, Cố Dương đang nhắm mắt dựa lên ghế sofa, trên mặt lộ rõ ra vẻ tiều tụy. Nhìn thấy Cố Hải đi vào, Cố Dương hơi hơi hé mắt ra một đường hẹp nhỏ, quơ quơ tay ra hiệu Cố Hải ngồi xuống bên cạnh mình.

Sau khi Cố Hải ngồi xuống, nghe được câu đầu tiên của Cố Dương nói chính là: "Sự việc xử lý đã gần xong rồi."

Cố Hải bật ngửa hét to lên, "Vậy anh còn kêu em qua làm gì?"

Cố Dương hoàn toàn mở mắt ra, nhìn chằm chằm Cố Hải, một năm không gặp rồi, tên tiểu tử này dường như lại cao thêm rồi, góc cạnh trên mặt càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, có chút mùi vị đàn ông trưởng thành.

"Anh bên đây có rất nhiều việc vặt vãnh, cần phải có một người giúp anh xử lý."

"Anh không phải có trợ thủ sao? Em đối với công việc của anh một chút cũng không biết, em có giúp anh làm cái gì chứ? Anh đây không phải là lãng phí thời gian của em sao? Sớm biết vậy em đã không qua đây!"

Tay của Cố Dương đặt lên trên cổ của Cố Hải, ánh mắt âm u lạnh lẽo quét lên gương mặt của Cố Hải.

"Em có thể có việc gì hả? Đi học? Làm bài tập? Anh đây là việc lớn liên quan đến mạng người, nếu có chút sơ suất, em đã không nhìn thấy anh rồi. Người dưới quyền anh tuy là có rất nhiều, nhưng thật sự đến lúc thời cơ quan trọng, một người anh cũng không dám dùng. Anh thà rằng lao dịch cho gia đình, cứ xem như đem sự việc làm hỏng, cũng tốt hơn so với bị người ta bán đứng."

Cố Hải dần dần thu lại tính khí của mình, bày vẻ mặt nghiêm túc hướng sang Cố Dương hỏi: "Việc này bác hai em biết không?"

"Không dám cho ông ấy biết, ông già tính tình rất cương trực, anh nếu như tự mình có thể ép xuống, thì cố hết sức để không kinh động đến ông ấy."

"Tiếp theo anh dự định làm sao?"

"Việc này nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ."

Cố Hải sắc mặt căng cứng, "Tham ô còn không tính là chuyện lớn sao? Anh cho rằng đây là Trung Quốc sao!"

Cố Dương đè cánh tay Cố Hải lại, ra hiệu cạu nói chuyện chú ý đúng mực, ở đây không chừng có che giấu máy quay.

"Thật ra cũng không tính chính xác là tham ô, nói trắng ra chính là có người muốn chỉnh anh, anh chính là không lấy một phân tiền nào, bọn họ cũng vẫn như thường tìm ra đầy đủ chứng cứ chỉnh cho anh sụp đổ. Anh dự định về nước một chuyến, tránh đầu sóng ngọn gió, bên này tạm thời tìm người ứng phó, nếu thật sự không được anh lại nghĩ biện pháp khác."

"Anh muốn về nước? Thời gian bao lâu?" Cố Hải hỏi.

Cố Dương trầm mặc một lúc lâu, thản nhiên đáp lại: "Không chắc chắn, dù sao thì thời gian cũng không ngắn đâu."

"Anh nếu như ở một năm rưỡi, bác hai em có thể không biết sao?"

"Không sao, nếu như có mau chóng giải quyết anh cứ xem như nghỉ phép, nếu như cần một khoảng thời gian, anh sẽ gạt bọn họ nói chi nhánh công ty tiếp nhận một hạng mục, cần phải ở trong nước hoàn thành."

"Anh đừng quên, anh vẫn đang đi học đó, anh là học sinh tại chức đó."

Cố Dương thở dài một hơi, "Trường học bên này coi như dễ nói rồi, quan trọng là chi nhánh bên đó, thật khiến người ta đau đầu."

Cố Hải nghịch điện thoại rồi hỏi: "Vậy anh kêu em qua đây là giúp anh làm cái gì hả?"

Cố Dương chỉ chỉ đám văn kiện trên bàn làm việc, ý tứ quá rõ ràng.

"Anh phải đem toàn bộ thủ tục làm xong xuôi mới có thể an ổn mà về nước, chi nhánh bên kia vẫn còn ứ đọng một vài việc, anh phải đúng hạn hoàn thành, hợp đồng đã ký rồi, tiền trái hợp đồng cũng đủ nuôi em một đời. Bây giờ mọi thứ tạp nham tùm lum chất thành một đống, lại đang trong thời kỳ nhạy cảm này, anh không dám tùy tiện tìm người đến giúp được."

Cố Hải gật gật đầu, trước mắt vấn đề cậu quan tâm vẫn là cần phải tốn thời gian bao lâu.

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Cố Dương bất đắc dĩ bĩu bĩu môi, "Em gấp gáp, anh càng gấp gáp hơn em, càng ở lâu thêm một khắc là lại càng nguy hiểm thêm một phần. Nhưng sự việc cần thiết phải xử lý gọn gang, hơi có chút bỏ sót, khả năng sẽ phiền phức càng lớn, cho nên chúng ta phải nhanh chóng cầu mong ổn định."

"Được rồi, đừng làu bàu nữa, trực tiếp nói với em cụ thể phải làm gì đi." Cố Hải vẫn gấp gáp hơn Cố Dương.

Cố Dương đem điện thoại của Cố Hải cầm qua, rút sim bên trong ra, bẻ gãy trước mặt của Cố Hải. Cố Hải nào có ngờ được Cố Dương sẽ làm cách này, một chút phòng bị cũng không có, đợi đến lúc cậu phản ứng lại được thì sim điện thoại đã bị hủy rồi.

"Fuck, anh muốn làm gì hả?!!" Cố Hải trong chớp mắt nổi giận.

Cố Dương thái độ lạnh lùng kiên quyết nói với Cố Hải, "Anh muốn dùng hết sức có thể để chặn tất cả các trang thiết bị truyền tin, điện thoại của em hệ thống phòng chống nghe trộm quá yếu, chúng ta bây giờ chỉ có một điện thoại bàn chuyên dụng thôi, ngoại trừ gọi điện thoại cần thiết, thì bất cứ lúc nào cũng đừng chạm đến điện thoại đó. Vì sự an toàn tuyệt đối của anh cậu, em tạm thời hi sinh một chút đi."

Cố Hải tức giận túm lấy cổ áo của Cố Dương, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta.

"Em hi sinh không được!!!"

"Không có ai rời xe điện thoại mà không thể sống hết." Cố Dương hờ hững quét qua nhìn mặt Cố Hải, "Bây giờ giữ điện thoại đối với em, với anh đều không có bất cứ lợi ích gì, có điện thoại sẽ làm chậm lại rất lớn hiệu suất làm việc của em, sẽ kéo dài thời gian hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta. Em có muốn hay không rời chỗ này sớm một chút hả? Muốn thì cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài, kiên kiên định định làm việc cho anh!"

Hai mắt đỏ ngầu của Cố Hải giống như cây đinh lạnh lừng cứng rắn, từng tấc từng tấc đâm vào ổ tim của Cố Dương.

"Đương nhiên, em có thể quay về bây giờ, anh tuyệt đối không ngăn cản em."

Lúc Cố Hải cầm văn kiện lên, cảm giác nhớ nhung cứ không kịp phòng bị như vậy mà tàn sát bừa bãi nới đáy lòng.

Vợ đáng yêu, đáng thương, đáng đau lòng của tôi, chồng đây tạm thời không về được, ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, ngàn vạn lần đừng để người khác cướp chạy mất.

Bạch Lạc Nhân ở trong ổ nhỏ chờ đợi hai ngày, luôn đợi điện thoại của Cố Hải, bởi vì hiểu được giờ giấc kém gần năm tiếng, sợ Cố Hải đêm khuya đột nhiên gọi điện thoại sẽ làm ồn ào nghỉ ngơi của người nhà, cho nên Bạch Lạc Nhân không có về nhà. Trong hai đêm này ngủ thật sự không được ổn định, lật tới lật lui, mỗi ngày sáng sớm thức dậy chuyện đầu tiên chính là nhìn điện thoại, nhưng vẫn là không có bất cứ hồi âm nào.

Điện thoại của Cố Hải sớm đã gọi không được, Bạch Lạc Nhân lật lật, đột nhiên nhìn thấy số của Cố Dương.

Mình lúc nào lại lưu số của anh ta chứ?

Bạch Lạc Nhân rất buồn bực, thử bấm gọi, vậy mà thật sự gọi được.

Vốn dĩ Bạch Lạc Nhân muốn nhanh chóng tắt máy, bởi vì lúc này ở San Francisco đã là ban đêm, sợ làm phiền người ta nghỉ ngơi. Kết quả Cố Dương rất nhanh đã nghe máy, giọng nói nghe ra vẫn rất có tinh thần.

Bạch Lạc Nhân vẫn chưa nói gì, Cố Dương đã mở miệng trước.

"Cố Hải đàn ở chỗ tôi, mọi thứ đều tốt, không cần nhớ nhung nó."

Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lúc lâu, vẫn là mở miệng hỏi: "Điện thoại cậu ấy sao gọi không được?"

"Điện thoại bị tôi giữ rồi, ở đây xảy ra chút chuyện, không tiện liên lạc với bên ngoài."

Bạch Lạc Nhân nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Dương.

"Tôi sẽ không chủ động gọi điện thoại nữa, có tình huống gì thì nói với tôi một tiếng, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi."

"Có thể có tình huống gì chứ? Giọng điệu của Cố Dương đột nhiên ôn nhu lại một chút, "Có cần tôi gọi nó dậy nghe điện thoại hay không? Nó vừa mới ngủ được một lúc thôi."

Bạch Lạc Nhân kéo kéo khóe miệng, "Anh đã nói như vậy rồi, tôi còn có thể nói "cần" sao?"

Nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, qua loa thu xếp mấy thứ đồ đạc.

Về nhà!

Một khắc cũng không ở được nữa!!

Đây là một khoảng thời gian tự do nhất trong một năm này của Bạch Lạc Nhân, giờ tự học sáng lại bắt đầu đi trễ, lên lớp lại bắt đầu ngủ, bàn phía sau không có người, nhất cử nhất động, mỗi một lời nói, một hành động đều không cần phải ràng buộc bản thân...thuận tiện nhất chính là có thể tùy tiện cùng người khác bắt chuyện, trò chuyện với người khác, sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của ai đó.

Tuy rằng ngày tháng này là trống rỗng và nhạt nhẽo, nhưng Bạch Lạc Nhân sẽ lấy mấy chuyện lộn xộn để lấp vào chỗ trống của mình, thời gian cũng có thể chịu đựng kéo dài mà trôi qua.

Tan học, Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai Vưu Kỳ.

"Cùng nhau đi đi."

Vưu Kỳ kinh ngạc một chút, lập tức đáp: "Được."

Hai người cùng nhau đi ra cổng trường, bước chân của Bạch Lạc Nhân ngừng lại một chút, bước chân của Vưu Kỳ vẫn tiếp tục như trước.

"Cậu không đợi Dương Mãnh sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Vưu Kỳ bất đắc dĩ móc móc khóe miệng, "Cậu còn chê "nhân khí" hai chúng ta không đủ mạnh sao?"

"Lần trước ở cổng trường nhìn thấy, cậu với Dương Mãnh không phải là đi cùng nhau sao?"

"Đó là ngẫu nhiên đụng phải thôi."

Vưu Kỳ vừa nói xong, Dương Mãnh hô lên một tiếng.

"Nhân tử!"

Bạch Lạc Nhân nhìn nhìn Vưu Kỳ, cười cười không rõ ý tứ, "Thật là đủ ngẫu nhiên."

Vưu Kỳ cũng im lặng, tổng cộng là hai lần tình cờ gặp, đều là để Bạch Lạc Nhân bắt gặp.

Dương Mãnh, cậu thật biết chọn đúng thời điểm!

Ba người cùng nhau đi trên đường về nhà, nói rất nhiều chuyện, nói chuyện trời nam biển bắc. Bạch Lạc Nhân vốn dĩ không thích nói chuyện, nhưng gần đây trống rỗng quá độ, nhào vô chen thêm vài câu, kết quả càng nói càng ăn ý. Đi qua một phố ăn vặt, Bạch Lạc Nhân chủ động mở miệng, "Hôm nay chúng ta đừng về nhà ăn, tìm một chỗ quẩy một bữa đi, tôi mời."

Dương Mãnh với Vưu Kỳ nhìn nhau cười, tiện nghi nhặt được ngại gì mà không chiếm?

Ba người đi vào một quán ăn, gọi rất nhiều món, cũng kêu rất nhiều bia, cứ như vậy mà vừa ăn vừa uống, chớp mắt đã hơn chín giờ.

Vưu Kỳ nhìn nhìn đồ ăn, phải khử hết.

Bạch Lạc Nhân nhìn một chia bia rỗng mà ngây người ra, không biết nghĩ cái gì, Dương Mãnh đã nằm bò lên bàn ngủ.

Vưu Kỳ vỗ vỗ Dương Mãnh hai cái, Dương Mãnh không phản ứng.

Bạch Lạc Nhân nói: "Hay là gọi xe đưa cậu ta về nhà đi."

"Ba cậu ta nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta không phải sẽ đánh cậu ta sao?" Vưu Kỳ mặt đầy lo lắng.

Bạch Lạc Nhân rất chắc chắn nói với Vưu Kỳ, "Yên tâm, ba cậu ta nếu thật sự nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, sẽ rất tự hào đó, cứ việc đưa về nhà đi."

Vưu Kỳ nghe theo ý kiến của Bạch Lạc Nhân, đi ra ngoài gọi một chiếc taxi, đem Dương Mãnh nhét vào trong xe, bản thân cũng ngồi lên xe, vẫy gọi Bạch Lạc Nhân: "Lên xe đi."

Bạch Lạc Nhân lắc lắc đầu, "Tôi đi bộ về nhà."

"Có xe không ngồi đi bộ làm gì hả?" Vưu Kỳ buồn bực, "Nhà cậu với nhà Dương Mãnh không phải cách một cái ngõ sao?"

Bạch Lạc Nhân không để ý tới Vưu Kỳ, bản thân cứ nhắm hướng đông mà đi.

Vưu Kỳ ở trên xe phân vân một chú, móc tiền ra nhét cho tài xế, lại nói địa chỉ cụ thể, căn dặn lái xe nhất định phải đem Dương Mãnh đưa về đến nhà. Sau đó liền xuống xe, đuổi theo hướng của Bạch Lạc Nhân.

Bước chân của Bạch Lạc Nhân có hơi lung lay, cậu là một trong ba người uống nhiều nhất.

Vưu Kỳ đi đến bên cạnh cậu, Bạch Lạc Nhân trực tiếp vươn cánh tay ra vắt lên vai Vưu Kỳ, gần như là đem trọng lượng của nửa người đè lên người Vưu Kỳ, để cho mình bước đi thoải mái một chút.

Vưu Kỳ rất rộng lượng, cứ như vậy đỡ Bạch Lạc Nhân đi về trước.

Bạch Lạc Nhân mở miệng hỏi: "Chỗ cậu thuê cách xa vậy sao?"

"Không xa, cách nhà cậu rất gần, hai chúng ta có thể cùng nhau về nhà."

Bạch Lạc Nhân nấc cục một cái, lắc lắc đầu, cười ha ha nói: "Đi, đi đến chỗ cậu xem đi."

"Cậu không về nhà sao? Đã hơn chín giờ rồi."

Bạch Lạc Nhân vẻ mặt ngẩn ra một chút, ngây ngốc lắc lắc đầu.

"Tạm không về nhà đâu, lòng đang loạn!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro