CHƯƠNG 47: TIỂU BẠCH KHẨU CHIẾN LÃO CỐ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.

CHƯƠNG 47: TIỂU BẠCH KHẨU CHIẾN LÃO CỐ.

Lại là một tiết giảng bài thi.

Giáo viên hóa học bày ra gương mặt cứng ngắc, lạnh lùng liếc nhìn xuống dưới, “Có câu nào không hiểu không?”

“Câu một ạ...”

Học sinh trong lớp lác đác lên tiếng.

Hai chân mày giáo viên hóa học dựng thẳng lên, bộ mặt hung dữ, giọng điệu như muốn phá núi.

“Câu một còn không biết? Hả? Ai không biết? Giơ tay tôi nhìn xem!”

Không có ai dám giơ tay lên.

Giáo viên hóa lại mở miệng hỏi, “Được rồi, câu này coi như bỏ qua, còn câu nào không biết làm không?”

“Câu bốn ạ?”

“Câu bốn còn không biết?” Lại là một tiếng gào thét, “Tôi giảng bao nhiêu lần rồi? Câu này vậy mà lại có người không biết làm? Nếu như ai không biết, tiết sau tìm chổ nào không có người, tự đánh vào mặt mình mấy cái, lần sau sẽ biết làm.”

Trong lớp không ai lên tiếng.

“Còn câu nào không biết nữa?”

Tiếng nói yếu ớt vang lên, “Câu mười ạ.”

“Câu mười?” Giáo viên hóa chống nạnh hai tay, tức giận trừng đám học sinh bên dưới, dáng vẻ như hận không thể rèn sắt thành thép, “Câu này còn chưa rõ ràng sao? Hả? Câu A đúng không? Rõ ràng là sai! Câu B đúng không? Sao thể đúng được chứ? Lại nhìn câu D, ngay cả tên ngốc cũng sẽ không chọn. Cho nên chọn câu gì, câu C! Câu này còn phải giảng sao?”

“...”

“Còn câu nào không biết không?”

Học sinh trong lớp đồng thanh trả lời: “Không có ạ, hiểu hết rồi ạ.”

Giáo viên hóa lập tức đập tay lên bàn, tiếng hét tức giận như sóng thần quét vào tai mỗi học sinh trong lớp.

“Không có câu nào không biết? Không có câu nào không biết vậy mấy em đến lớp làm gì? Không có câu nào không biết vậy sao không có ai được điểm tuyệt đối?”

“...”

Một giọng nói vang lên, cửa phía trước bị mở ra.

“Cô Trần, xin lỗi, làm phiền cô một chút, tôi muốn tìm một học sinh.”

Giọng nói trong trẻo của La Hiểu Du phát ra, lập tức khiến cho trong lớp đang chết lặng có một làn gió xuân thổi qua, khiến cho toàn bộ ánh mắt mọi người nhìn cô tha thiết, hi vọng người mà cô tìm là mình.

Giáo viên hóa trầm mặc ừ một tiếng, giống như rất ghét bị người khác cắt ngang tiết học của mình.

“Bạch Lạc Nhân, em ra đây một chút.”

Bạch Lạc Nhân đi ra phía sau, bị La Hiểu Du mang đi xuống lầu, Bạch Lạc Nhân không hỏi là ai muốn tìm mình, La Hiểu Du cũng không mở miệng nói, nhưng từ sắc mặt nghiêm túc của La Hiểu Du có thể nhìn ra, người lần này đến tìm Bạch Lạc Nhân nhất định không phải là người tầm thường, trong lòng Bạch Lạc Nhân đã đoán được đại khái.

Một chiếc xe quân đội yên lặng đậu dưới bóng cây râm mát, mặt Bạch Lạc Nhân không biểu lộ cảm xúc gì bước đi qua.

“Mời vào.”

Có người mở cửa xe cho Bạch Lạc Nhân, dáng vẻ cung kính.

Bạch Lạc Nhân không hề có bất cứ sợ hãi nào, trực tiếp lên xe, cậu được hai sĩ quan đưa cậu đến một quán trà.

Bộ quân trang trên người Cố Uy Đình phẳng phiu, đang ngồi nghiêm trang đợi Bạch Lạc Nhân.

“Báo cáo thủ trưởng, người đã đưa đến an toàn.”

"Hai người ra ngoài đi.”

Trong phòng tỏa ra hương trà nhè nhẹ, Bạch Lạc Nhân trầm mặc quan sát Cố Uy Đình, trong mắt không hề có bất cứ sự thay đổi hứng thú nào.

“Qua đây ngồi đi, con trai.”

Hiếm thấy trong giọng nói của Cố Uy Đình có được mấy phần hòa nhã.

Bạch Lạc Nhân ung dung tự tại ngồi xuống đối diện với Cố Uy Đình, vẫn như trước không nói tiếng nào.

Cố Uy Đình đơn giản quan sát Bạch Lạc Nhân một lần, trong lòng có mấy phần tương đối kinh ngạc. Bình thường mà nói, một đứa con trai mười sáu, mười bảy tuổi nhìn thấy ông như vậy đều sẽ sợ sệt, nhưng Bạch Lạc Nhân một chút cũng không hề sợ, quần áo cậu giản dị không hề có bất cứ thái độ khúm núm, trong ánh mắt thể hiện sự kiên cường, kiên nhẫn, khiến cho Cố Uy Đình không thể không có ý tán thưởng.

Muốn hỏi ấn tượng đầu tiên của Bạch Lạc Nhân đối với Cố Uy Đình thế nào thì chỉ có một điều.

Lão gia tử này sao càng nhìn càng thấy quen mắt như vậy?

“Chắc hẳn con cũng đoán được ta tới tìm con để làm gì rồi, ta là chồng hiện giờ của mẹ con, cũng chính là cha dượng của con. Trước đây mẹ con có tìm con rồi, muốn con chuyển về ở chung với chúng ta, kết quả là bị con cự tuyệt. Ta cũng đoán được sẽ có kết quả này, cho nên hôm nay ta tới tìm con, không hề có ý muốn can thiệp vào cuộc sống của con, chỉ là xem ta như bậc trưởng bối đưa ra lời khuyên về cuộc sống với việc học của con thôi.”

Bạch Lạc Nhân không nghe ra bất cứ mùi vị lời khuyên nào, chỉ toàn là mùi vị ra lệnh rõ ràng. Cho dù Cố Uy Đình có tỏ ra hòa nhã cỡ nào, thì trong mắt Bạch Lạc Nhân cũng đều là dáng vẻ của người đứng trên cao nhìn xuống.

“Cảm ơn ạ.”

Chỉ là hai chữ ngắn gọn.

Cố Uy Đình không để ý sự lạnh nhạt của Bạch Lạc Nhân với mình, tiếp tục truyền dạy những đạo lý đúng đắn của ông ấy.

“Con trai thì không nên có điểm không chịu thừa nhận và bướng bỉnh như vậy, về điểm này con rất giống con trai ta. Thật sự mà nói con biết, con và con trai ta đều cùng tuổi, nó cũng rất bướng bỉnh, luôn luôn không nghe lọt những lời khuyên của ta, không cân nhắc đến thiệt hơn của bản thân, nhưng lại có thể đưa ra những nhận định  sắc bén. Chúng ta đều là đàn ông, cuộc sống của chúng ta tuyệt đối không chỉ vỏn vẹn có nữ nhi tình trường, cho dù là vì ba con, con cũng không nên để bản thân con hạn chế trong môi trường sống như vậy, con cho rằng như vậy là tận lực chịu trách nhiệm với ba con sao, thật ra đó chỉ là một kiểu biến tướng của sự sa ngã mà thôi.”

Bạch Lạc Nhân ung dung bưng chén trà nhỏ lên uống một ngụm, hương thơm đậm đà, thực sự là trà ngon.

“Ta có thể vì con tạo ra một môi trường sống tốt hơn, đây là nghĩa vụ của ta, con có thể không chấp nhận sống chung với bọn ta, nhưng con không thể cự tuyệt một cơ hội tốt này. Nếu như con là một người thông minh, con không nên căm ghét mẹ mình như vậy, con có thể lấy đi những thứ mẹ con có, cố gắng bù đắp cho bản thân những năm thiếu hụt đã qua. Đây không phải là sự ban tặng hay thương hại, mà là con nên có, con không biết quý trọng chỉ có thể nói rõ rằng con chưa đủ trưởng thành, chứ không thể nói rằng con có khí chất.”

“Tôi nghĩ, ông hiểu lầm rồi.”

“Hả?” Mắt Cố Uy Đình lộ ra vẻ nghi ngờ, “Ta hiểu lầm cái gì chứ?”

“Tôi trước giờ chưa cho rằng phải đòi cái gì của Khương Viên, bởi vì tôi căn bản không có xem bà ấy là mẹ mình.”

Cố Uy Đình trầm mặc.

Bạch Lạc Nhân đứng dậy, dùng ánh mắt tỏ ý lễ phép với Cố Uy Đình, “Nếu như không có gì nói nữa, tôi xin phép về trường.”

“Có xem bà ấy là mẹ hay không, chỉ có bản thân cậu biết rõ.”

Giọng nói của Cố Uy Đình ở phía sau Bạch Lạc Nhân âm u vang lên, giọng nói không sâu nhưng từng chữ lại đâm vào người.

“Con nếu như có một ngày thành tài, người hưởng lợi nhất định không phải là ta và mẹ con, con nên cân nhắc kỹ càng.”

“Cám ơn ông.” Bạch Lạc Nhân ung dung cười, “Tôi cho rằng nếu như tôi là một nhân tài, thì không phải đi bất cứ đường tắt nào, tôi cũng có thể thành tài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro