CHƯƠNG 49: CÓ LẼ TÔI ĐÃ SAY RỒI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.

CHƯƠNG 49: CÓ LẼ TÔI ĐÃ SAY RỒI!

Cố Hải được Bạch Lạc Nhân đưa về nhà, Bạch Hán Kỳ đang ở đầu hẻm nói chuyện với mọi người, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân với Cố Hải trở về, lập tức thu dọn bàn ghế, khóe mắt cười hiện ra nếp nhăn.

“Đại Hải ở lại đây ăn cơm đi, đừng về.”

Bạch Lạc Nhân liếc nhìn Bạch Hán Kỳ, ý tứ ra hiệu cực kì rõ ràng, ba mời cậu ta làm gì chứ? Con người cậu ta nghe không hiểu mấy lời khách khí đâu, ba mời cậu ta một câu cậu ta chắc chắn sẽ ở lại ăn cơm.

“Được thôi ạ! Chú đã mời con như vậy rồi, con cũng sẽ ngại nếu đi về ạ.”

Quả nhiên như vậy mà!

Bạch Lạc Nhân nhíu chặt hai hàng chân mày, ánh mắt tràn đầy thù địch nhìn Bạch Hán Kỳ.

“Hôm nay là thím Trâu con làm cơm, không tiếp đãi cậu ấy được rồi.”

“Không cần để thím Trâu mời cơm cậu ta, đổi sang ba làm đi!”

Bạch Hán Kỳ đứng ở chổ đất bằng phẳng sững sờ một lúc, đây rốt cuộc là khen ba hay là mắng ba đây?

Lúc Cố Hải đi vào phòng bếp, thím Trâu đang cán bột, cây gậy cán bột vừa to vừa thô nghiền tới nghiền lui trên mặt, sau khi bằng phẳng thì xếp thành lớp, ding ding ding...kỹ thuật đều đặn và cẩn thận, trong lúc nói chuyện thì cục bột đã được cắt xong, từng cái từng cái giống hệt nhau, độ dài tương đương, căn bản nhìn không ra là nhào bằng tay, hoàn toàn ngang ngửa với trình độ làm bằng máy.

“Thím ơi, kỹ thuật của thím quả thật là lợi hại, luyện tập nhiều lần rồi sao thím?”

Thím Trâu cười dịu dàng, “Cái này còn cần luyện tập sao? Làm cơm hai mươi mấy năm, thì ai cũng biết làm cả.”

“Có cần cháu giúp thím một tay không?”

“Không cần đâu, con về phòng làm bài tập đi, thím sẽ xong ngay thôi.”

Cố Hải nhìn thấy trên thớt có hai miếng dưa leo, ăn vào rất giòn, nhịn không được khen ngợi mấy câu.

“Thím ơi dưa leo này là mua ở đâu ạ? Mùi vị cũng không xoàng nha.”

“Cái này là do nhà thím trồng, về nhà thím chọn cho con một túi, con mang về cho ba mẹ một ít ăn thử. Dưa leo nhà trồng không có xịt thuốc, ăn cũng yên tâm hơn.”

“Được ạ, tí nữa con qua nhà thím chọn ạ!”

Trong lúc nói cười, thím Trâu đã cắt xong dưa leo xếp lên, từng hàng dưa leo xếp thẳng tắp, nhìn như những miếng vải nhỏ nằm trên mâm, bên cạnh là thịt chiên nước tương cắt hạt lựu, mùi nước tương đậm đà, thịt cắt hạt lưu nhìn tươi roi rói, thức ăn bên cạnh cũng rất phong phú, có đậu nành, lá hương thung (giống rau thơm bên mình), củ cải sợi...đặt cạnh nhau màu sắc nhìn rất hấp dẫn, mắt nhìn thấy là lập tức cảm thấy thèm ăn.

“Thím ơi, hay là con giúp thím nếm thử?”

“Cậu đã làm xong chưa hả?”

Đôi đũa của Cố Hải chưa kịp đụng tới sợi mì, liền nghe thấy tiếng trách móc ở ngoài cửa, “Đi ra đây làm việc nhà mau lên! Cậu tính ăn mà không phụ à?”

Thím Trâu nhìn thấy bóng dáng Cố Hải với Bạch Lạc Nhân thật vui vẻ, hai đứa trẻ này sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Lúc ăn cơm, Cố Hải uống một chai bia, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ với bà nội Bạch, bà nội Bạch lần này đã tìm thấy tri kỷ, ăn xong cơm vẫn còn kéo Cố Hải không cho về, chỉ vào đống rơm trong sân hưng phấn nói với Cố Hải: “Đống hoa màu này đều là do đồng chí Lưu Thiếu Kỳ mang cho chúng ta trồng đấy.”

Cố Hải: “...”

Bạch Lạc Nhân kéo tay bà nội Bạch lại, nhẹ nhàng khuyên giải, “Bà nội, bà phải rửa chân. Đi, theo con về phòng!”

Nhân lúc Bạch Lạc Nhân đi lấy vải cọ chân lại, Cố Hải túm cậu lại.

“Cậu xem bà cậu hứng thú như vậy, chính là không muốn để tôi về.”

Bạch Lạc Nhân hung hăng đập vào bả vai Cố Hải một cái.

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi!”

Ở trong sân tản bộ hai vòng, Cố Hải đi đến cửa phòng của bà nội Bạch, yên lặng nhìn vào ánh đèn mù mờ bên trong. Bóng đèn này không biết đã dùng bao lâu rồi, độ sáng còn không bằng màn hình điện thoại, nhưng Cố Hải nhìn thấy chụp đèn với người ngồi bên dưới đèn, đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp. Đây mới là gia đình, buổi tối ở nhà không cần phải mở đèn sáng như bàn ngày, chỉ cần mờ mờ tối tối là được, hình bóng của người thân ở trên tường không ngừng rút ngắn mà kéo dài ra.

Ông nội Bạch uống một ly rượu, lúc này sớm đã đi ngủ rồi, tiếng ngáy như có như không bay vào tai Cố Hải. Bà nội Bạch vẫn nói nhiều như trước, ngồi trước mặt bà là cháu nội bảo bối của bà, đang kiên nhẫn rửa chân cho bà.
Có lúc Cố Hải cảm thấy Bạch Lạc Nhân rất lạnh lùng, có lúc lại cảm thấy cậu ấy có mùi vị người thân. 

Cậu ấy đối với người ngoài lúc lạnh lúc nóng, thân sơ rõ ràng, lúc cậu ta lạnh lùng, thì người khác sẽ cảm thấy cậu ấy so với đỉnh thái dương hoàn toàn khác nhau, nhưng những lúc cậu ta thỉnh thoảng trở nên nhiệt tình, thì trong tim người khác có bao nhiêu băng tuyết tích tụ cũng có thể trong chớp mắt liền tan chảy ra. Đây là một kiểu người, từng phút từng giây đều nắm giữ tâm tình của người khác, cậu tiến cậu ta lùi, lúc cậu lùi thì cậu ta lại quay đầu nhìn cậu, khiến cho linh hồn cậu không thể thoát ra, cho dù cậu và cậu ta đều là con trai như nhau, hai người chỉ là bạn bè, nhưng thiếu đi người này, cuộc sống của cậu sẽ thay đổi không còn hoàn chỉnh nữa.

Ngoài ma túy ra, Cố Hải không nghĩ ra được bất cứ từ gì để hình dung về Bạch Lạc Nhân.

Lúc Bạch Lạc Nhân từ trong phòng bà nội Bạch bước ra, xung quanh đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chó sủa thỉnh thoảng vang lên, thím Trâu không biết đã về từ lúc nào, vật dụng trong sân đã được sắp xếp gọn gàng, bên trong lều được che bằng tấm vải nhựa, Bạch Hán Kỳ đang chà rửa thân thể mệt mỏi của mình, Bạch Lạc Nhân quay về phòng mình.

Đèn trong phòng không biết được ai mở lên, Bạch Lạc Nhân vừa bước vào phòng đã ngẩn ra.

Cố Hải đã cởi giày, đang nằm trên giường của Bạch Lạc Nhân, gối đầu lên cái gối của cậu, đắp mền của cậu, nằm gọn gàng trên giường, không hề có một chút gì gọi là lạ chỗ.

“Cậu cút về nhà cho tôi!”

Bạch Lạc Nhân đá Cố Hải một cú.

Cố Hải nghe thấy âm thanh hỗn độn, chỉ hé một mắt nhìn, trợn mắt sáng choang ra nhìn.

“Tôi uống say rồi!”

Bạch Lạc Nhân đen mặt, “Cậu bớt giả vờ đi! Mới uống có một chai, cậu lừa ai hả? Mau ngồi dậy!”

“Dậy không nổi!”

“Đừng để tôi làm cậu mất mặt!”

Bạch Lạc Nhân cúi người xuống kéo Cố Hải, nhưng lại bị cậu ra dùng sức kéo cậu lên giường, chiếc giường gỗ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, Cố Hải dễ dàng dùng lực siết chặt hai bả vai Bạch Lạc Nhân lại, hai chân liều mạng áp chế Bạch Lạc Nhân, trong mắt giống như có một tia say rượu lượn quanh, chậm chạp uốn lượn trên người Bạch Lạc Nhân, lưu luyến không rời, khiến người ta rét run nhưng lại không dám bỏ ra.

Thân thể Bạch Lạc Nhân có chút cứng lại.

Cố Hải ngập ngừng nhìn vào ánh mắt của Bạch Lạc Nhân, đầu cúi xuống hung hăng nện vào vai Bạch Lạc Nhân, hai hàm răng mài sát vào nhau.

“Tôi có lẽ...say thật rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro