Chap 2: Đệ nhất mỹ nam Kinh đô Bách Lý Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở nơi cung cấm lạnh lẽo, cô đơn với những người bị lãng quên ở một góc nào đó. Thụy Lan quận chúa yêu thích ở Đào viên chơi đùa, thân ảnh nhỏ nhắn hoà vào giữa rừng đào, nhẹ nhàng bay múa. Hạ Thương thế tử ngồi trong đình tấu một khúc nhạc, đôi mắt nhìn nàng mãi không rời, hồn đều bị hút đi cả. Lúc này tiếng vỗ tay vang lên khiến cả hai giật mình như bừng tỉnh khỏi mộng tưởng.

"Biểu muội đúng là càng lớn càng xin đẹp" tam hoàng tử bước ra từ cổng viện, miệng buông ra lời trêu ghẹo khiến Thụy Lan đỏ mặt ngượng ngùng.

"Tham kiến Tam hoàng tử điện hạ..." Hạ Thương vội đứng lên hành lễ, chỉ là khi vừa muốn quỳ xuống lại bị Tam hoàng tử chặn lại, hắn dùng tay mình nâng y lên, cười nói không cần đa lễ.

Ánh mắt của hắn khi nhìn y lúc nào cũng ôn hoà ấm áp, lạ thay khi nó lại chỉ làm cho y cảm thấy sợ hãi cùng rét run. Đối với ánh mắt đó y thường giả vờ như không hiểu, không biết. Tam hoàng tử như đã hiểu những đối với y như thường, là một loại đối đãi đó. Thụy Lan quận chúa trải qua những ngày tháng nơi cấm cung làm sao có thể không hiểu? Chỉ là cô cũng giống như họ, là người muốn mãi ở trong ảo mộng của bạn thân mà trốn tránh.

Tam hoàng tử đến đây để tìm Thương Lan bàn về một cuốn điển tịch thú vị, Thụy Lan theo cung nữ của Hoàng hậu rời đi.

"Ngươi thích nàng?" Lời nói của y mang theo một chút ghen tuông đến bản thân y cũng khó phát hiện ra. Nhưng Hạ Thương nhạy cảm nhận thấy được, y cúi người lại muốn quỳ xuống

"Thần không dám, điện hạ..." Lần này hắn bước đến sát bên y, ngăn y quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo, tư thế muốn ôm người vào lòng nhưng lại bị y nhẹ nhàng tránh thoát.

"Khụ, được rồi, ta tin ngươi, không cần phải quỳ xuống nữa" hắn xấu hổ ho khan một tiếng, lấy ra từ trong áo cuốn điển tịch bản thân vất vả sưu tầm được đưa cho y, gương mặt tuấn có chút đỏ lên.

"Ta nghe nói ngươi thích nó, hôm nay vô tình nhìn thấy nên mang đến tặng ngươi"

"Tạ ơn Tam hoàng tử điện hạ" lần này y chỉ cúi người tạ ơn, không quỳ nữa.

Cả hai cứ im lặng ở đó xem điển tịch một lúc, hắn nhìn y chăm chú đến mức y cảm giác mặt mình muốn bị xuyên thủng mất. Ở bên ngoài lâu như thế cũng có chút lạnh, gương mặt khiến người khác si mê vì cái lạnh mà hiện lên một chút sắc hồng, càng thêm kiều diễm. Tim của hắn lại hẫng đi một nhịp, lý trí dường như muốn từ bỏ sự tồn tại của bản thân.

Hạ Thương rốt cục chịu không nổi mà đứng lên, có lẽ vì ngồi quá lâu nên y đứng lên không vững vàng, ngã vào lòng hắn. Tam hoàng tử Bách Lý Thành bất ngờ đón nhận thân ảnh mềm mại mang theo mùi hương của hoa đào, cảm giác lạnh lẽo từ tuyết đọng trên áo choàng thấm vào khiến y cũng thanh tỉnh lại một. Khoảng khắc vui sướng chưa được một khắc lại vội vã rời đi, nhìn y gấp rút cúi người cáo từ lại phóng như bay ra ngoài, tâm hắn có một chút hụt hẫng.

Ngồi ở đình nhỏ một lúc, sờ lấy Nguyệt cầm đã từng được y chạm qua, hắn nghĩ đến cảnh lúc nãy hẳn là đã bị tiểu biểu muội nhìn thấy.

"Biểu muội à biểu muội, ngươi thật đáng thương" tiếng cười của hắn vang vọng trong đình viện, vô cùng cuồng vọng.

Dường như hắn không để tâm đến hành động thất lễ của Hạ Thương, đưa tay ngửi lấy mùi hương lúc nãy, vẻ mặt tràn ngập si mê. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, một kẻ hầu vào quét dọn đình viện, nơi đó chỉ còn tuyết đọng lại mà thôi. Chỉ là từng có người nhìn thấy hắn cùng thư đồng của mình rời đi, thư đồng ôm lấy Nguyệt cầm còn trong tay hắn lại mang vật nhỏ đáng yêu của một người nào đó.

Hạ Thương sau khi rời đi đã vội đuổi theo thân ảnh mà y nhìn thấy lúc nãy, khi đi ngang qua ngự hoa viên lại thấy âm thanh đau đớn của Thụy Lan. Nàng bởi vì chạy quá nhanh mà vấp té, tay cùng chân đều bị thương, nước mắt luôn kìm nén bây giờ cũng đã rơi xuống. Lúc y tìm được nàng thì đã thấy cảnh lê hoa đái vũ, tâm như rỉ máu nhưng cũng tự hiểu lấy bản thân, nhắm mắt dằn lại đoạn tình ý sắp sửa tuôn trào rồi làm như vẻ bình thường. Ngồi xuống bế nàng lên, dịu dàng đưa nàng vào tiểu đình bên hồ băng để xem vết thương.

"Quận chúa có đau không?" Sau khi đặt nàng vào tiểu đình y lập tức tránh ra một khoảng cách, quan tâm hỏi về vết thương của nàng.

"Chỉ là vết thương nhỏ" Thụy Lan mặc dù trong lòng thầm trộm vui mừng khi y đã đuổi theo đến đây, nhưng trong giọng nói vẫn có chút giận dỗi khi y đứng cách nàng xa như vậy.

"Thần lập tức gọi cung nữ đến hộ tống Quận chúa" cởi áo choàng trên người khoác cho công chúa, y không yên tâm muốn mang người đến cùng thái y xem vết thương cho nàng.

Ánh mắt lo lắng không tin tưởng vào lời nói của nàng lại khiến nàng cảm thấy ngọt ngào, Thụy Lan thẹn thùng gật đầu.

- (*˘︶˘*).。*♡ _ ( ˘ ³˘)♥ _ (ㆁωㆁ) -

Tác giả: thông báo kia để cho vui thôi chứ mình chưa có bỏ truyện nha ~ và mình cũng không cần độc giả donate cho mình, các bạn chỉ cần vote và bình luận thôi ( ˘ ³˘)♥

Nam phụ lên sàn ~ Thành cưa cưa siêu cấp đẹp zai (。ノω\。)

Chú thích nho nhỏ là Hoàng hậu nương nương là đệ nhất mỹ nhân nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro