Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mọi người đã biết, gia tộc Nồi là gia tộc duy nhất trong toàn bộ tinh tế gần gũi với con người.

Có lẽ bởi vì tổ tiên là con người, cho dù địa vị của con người trong thế giới tinh tế đang ngày càng sa sút, nhưng nhà họ Nồi chưa bao giờ phân biệt đối xử hay loại trừ con người, thậm chí sẽ cố gắng giúp đỡ nếu có thể.

"Đương nhiên không ngại!" Lục Tuyết đổi một cái nĩa mới đưa cho Nhị Thập Tứ Nồi, "Anh ăn thử đi, ừm... có thể không ngon lắm, nhưng tôi thấy cũng ngon."

Trông gấu trúc rất dễ thương và mũm mĩm, ngồi bên cạnh Lục Tuyết, đôi chân ngắn ngủn không thể chạm đất, anh cầm cái nĩa bằng đôi tay mềm mại của mình và gắp một miếng, một lúc sau, đôi mắt tròn xoe hơi mở to.

"Ăn ngon quá đi!!"

Hơn nữa, trong một lúc, anh cảm thấy mùi vị đó quen thuộc một cách khó hiểu, như thể nó cộng hưởng với một loại tình yêu và sự gần gũi nào đó được thừa hưởng từ dòng máu của anh.

"Thật sự?"

"Thật sự! Tôi có thể lại ăn một chút không?"
Nhị Thập Tứ Nồi gặm nĩa trong tư thế gặm tre, nhịn không được lại nếm vài lần nữa.

Vài phút sau.

"A." Nhị Thập Tứ Oa dùng đệm thịt của mình xoa bụng mềm, cảm thấy mỹ mãn đến liền dùng giọng quê nhà nói chuyện: "Ăn rất ngon, đây là đầu bếp nào làm vậy? Có lẽ tôi sẽ mời cậu ấy về."

Lục Tuyết phát hiện Nhị Thập Tứ Nồi thật sự rất gần gũi. Mặc dù họ là những siêu sao nổi tiếng nhất, nhưng họ không hống hách chút nào, giống như những người bạn bình thường.

Cô nói: "Ồ, đây không phải là đầu bếp, mà là một streamer con người."

"Streamer?" Nhị Thập Tứ Nồi sửng sốt:

"Đúng vậy, Cậu ấy ở tinh cầu Tucker, họ Cố."

Nhị Thập Tứ Nồi giống như biến thành máy đọc lại: "Cố?"

Lục Tuyết gật đầu, sau một lúc, cô cũng nhận ra: "...... Hả?"

Con người bây giờ ít như vậy, hơn nữa phần lớn đều sống ở tầng thấp hơn, rải rác ở các tinh cầu ngoài rìa.

Chỉ có một ít gia tộc con người tiến vào tinh cầu Thủ Đô, trong đó Cố gia mới có thể chen vào vốn trải qua nhiều đời làm ăn, ở thành thị có thể coi là một người khá giả, đương nhiên, ở trong mắt người thành thị thượng lưu, như vậy vẫn là chưa đủ.

Cố Dữ Miên là con người, lại họ Cố, điều này thực sự khiến mọi người phải suy nghĩ về nó.

Nhưng cậu là con của gia đình Cố, làm sao có thể đến tinh cầu Tucker một mình? Họ đồng thời nghĩ về vấn đề này.

Một lát sau, Nhị Thập Tứ Nồi cào cào đầu mình, nhịn không được hỏi:

"Cái kia. . . Streamer này. Cậu ấy livestream như thế nào?"

Dù sao cũng là siêu sao tinh tế, Nhị Thập Tứ Nồi lịch trình rất dày. Gần đây, sau khi bắt đầu công việc đầu xuân, lịch trình đã bùng nổ, không có thời gian để ngủ chứ đừng nói đến giải trí.

Nhưng nếu chỉ xem livestream trong mười phút, người đại diện chắc không nói gì đâu?

Khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, Cố Dưx Miên không biết rằng mình đã lập được nhiều kỷ lục trong ngành phát sóng trực tiếp ở tinh cầu Tucker. Một triệu tinh tệ, ngay cả sau khi chia sẻ với nền tảng, vẫn còn bốn trăm ngàn. Cậu nhìn bốn trăm ngàn được chuyển vào tài khoản của mình và cảm thấy thế giới này không còn là thật nữa.

Cậu làm cái gì? Làm sao một đêm chuyển vào biệt thự, lại trở nên giàu có?

"Anh xứng sao?" Câj vùi đầu vào cái cổ đầy lông của báo tuyết nhỏ, đau lòng nói:

"Đoàn Đoàn, anh không xứng. "

Báo tuyết nhỏ: "........"

Nó từ trên cao nhìn xuống con người, một lát sau vươn móng vuốt ấn trên trán của cậu, nó nói đáng giá, ai dám phản đối?

Cố Dữ Miên thực sự có lương tâm bị xáo trộn và do dự trong nửa phút, click mở quan não để gửi tin nhắn thoại cho Sóc.

"Xin chào, tôi là Cố Dữ Miên, streamer của Tinh Không, ngài vừa ném một trăm pháo hoa cho tôi trong chương trình phát sóng trực tiếp. Tâm ý tôi nhận nhưng tiền thì rất hổ thẹn, nếu tiện tôi trả lại cho ngài."

Tin nhắn vừa được chuyển đi, Cố Dữ Miên liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng đinh tai nhức óc, cùng lúc đó, quang não hình thắt nó trên cổ báo tuyết nhỏ lập lòe.

Cố Dữ Miên: "?"

Báo tuyết nhỏ: "........"

Chết tiệt.

Sau cuộc gặp gỡ với Finnick lần trước, xử lý một số việc. Hắn đã thay thế bộ não quang học bằng cấu hình ban đầu, chỉ để tránh việc Cố Dữ Miên phát hiện ra sự bất thường. Ngoại hình và các thiết lập cơ bản vẫn nhất quán với não quang của trẻ con. khi não quang của trẻ con nhận được một tin nhắn văn bản mới, sẽ có một tiếng bíp và đèn flash rất rõ ràng.

May mắn thay, Cố Dữ Miên không liên tưởng Sóc là báo tuyết nhỏ.

"Nhận được một tin nhắn văn bản mới?" Cố Dữ Miên ôm báo tuyết nhỏ, móng vuốt báo tuyết cảm thấy rất mới lạ: "Chẳng lẽ là tin nhắn rác? Em biết đọc không? Có muốn anh giúp ——"

Báo tuyết nhoe chán ghét đẩy đầu cậu, nhảy từ trên vai Cố Dữ Miện nhảy xuống, ​​dùng móng vuốt mở cửa hoa viên từ lầu cao nhất đến lầu dưới, rời đi.

Cố Dữ Miên: ". . . . . . "

Cậu thở dài một hơi.

Đứa trẻ có phải hay không là yêu sớm? Giai đoạn nổi loạn? Không lẽ nổi giận với người thân.

Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ của Cố Dữ Miên bị gián đoạn bởi sự nhắc nhở của bộ quang não.

【 Sóc: Không. 】

Phương thức liên lạc phổ biến nhất được sử dụng trong thời đại này là video ảo mô phỏng, có thể trực tiếp chiếu hình người. Tiếp theo là giọng nói, đã rất ít người phát gửi tin nhắn nữa.

Cố Dữ Miên nhìn nơi biển xa, thaymột cách khác:

"Rất cảm ơn vì đã thích tôi."

Bất kể là gia đình như thế nào, một triệu cũng không phải là số tiền nhỏ đúng không? Hơn nữa độ tuổi trung bình của những người xem phát sóng trực tiếp cũng không cao, còn có không người lớn thậm chí là trẻ vị thành niên.

Sau nửa phút.

【 Sóc: Không cần cảm ơn. 】

Cố Dữ Miên: "......"

"Xin lỗi, nói chuyện với tôi có tiện không?"

Cố Dữ Miên cảm thấy đối phương không hiểu mình, do dự một chút, bấm mở cuộc gọi trực tuyến—bên kia có thể không tiện. Cho dù đó là một cuộc gọi video hay một cuộc gọi điện thoại, phải không?

Tiếng bíp ngày càng dài hơn, và nó vang lên trong suốt một phút.

Đang định cúp điện thoại thì đã có người bắt máy. Sóc bên kia hình như cũng ở gần biển, Cố Dữ Miên gần như có thể nghe được sóng gió nhẹ nhàng phía sau.

Hai người nhất thời không nói chuyện, một lát sau, đối phương lên tiếng trước:

"Có vấn đề gì sao?"

Giọng nói dễ nghe đến lạ lùng.

Thanh âm trầm thấp giống như một loại đàn Cello* đắt tiền nào đó, lướt qua bên tai khiến người ta có cảm giác như đang uống một ly rượu êm dịu hơi say, giọng nói của hắn trầm thấp đến mức dường như có thể nghe thấy một chút khẩn trương mất tự nhiên cùng lưu luyến.

Cố Dữ Miên đột nhiên quên mình muốn nói cái gì.

Đàn Cello:

Micrô truyền đến hơi thở của hai người, trầm trầm hòa quyện trong màn đêm dịu dàng.

"Tôi hiểu rồi." Một lúc sau, Cố Dữ Miên bất đắc dĩ cười cười: "Vậy ít nhất... Cho phép tôi nói lời cảm ơn, ngài Sóc. Tối nay ngài có thích salad không? Tôi sẽ gửi riêng cho ngài một phần."

Cố Dữ Miên quyết định nghiêm túc làm món salad này.

Sóc nhắm mắt lại và nói: "Được."

Cố Dữ Miên : "Nếu không có việc gì ——"

không ngờ Sóc nghe thấy lời này, cắt ngang Cố Dữ Miên : "Đừng cúp máy. "

Cố Dữ Miên hơi sửng sốt. Ở đầu bên kia điện thoại, khóe môi ai đó hơi mím, cũng không giải thích gì thêm.

Căn nhà hai tầng này có quang cảnh biển đẹp nhất trong toàn bộ Hải Dật, được bao quanh bởi ba mặt giáp biển nên trong quá trình thiết kế ban đầu, nhiều công trình sân thượng được tạo ra để thuận tiện cho việc ngắm biển, lúc này, một ly rượu vodka được đặt trên lan can ban công tầng hai.

Người đàn ông dùng ngón tay khớp xương rõ ràng cầm ly rượu , tay kia gõ nhẹ vào thành thềm.

Gió biển tan vào màn đêm thổi nhè nhẹ. Con người bên kia điện thoại đang thở nông và đều.

Đây là khoảnh khắc hiếm có trong đời.

Hắn nhìn chằm chằm màu nhạt rượu, một lúc lâu sau mới uống một ngụm, hơi hơi nhíu mày.

Không bằng rượu Cố Dữ Miên uống, cảm giác yên tĩnh rất kỳ quái, Cố Dữ Miên thậm chí có chút buồn ngủ, một tay ôm quang não, cậu đang phân tâm suy nghĩ, Tuyết Đoàn đi đâu rồi? Không lén lút uống rượu đi?

Câj nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trên tầng cao nhất ra, bước xuống cầu thang.

Cố Dữ Miên ở lầu hai xoay một vòng lớn, lại nhìn sân thượng, cũng không thấy báo tuyết nhỏ đâu cả, cậu nhìn thấy hai cái tủ rượu trong phòng khách lầu một hình như đã bị đụng vào, nhất thời có chút nghi hoặc, giương giọng nói:

"Tuyết Đoàn? Trên sân thượng à?"

Sóc: "......"

Cố Dữ Miên đi vào sân thượng, không khí đình trệ một giây.

Cậu giật mình——

Đập vào mắt cậu thứ đầu tiên chính là ly rượu trên lan can, sau đó Cố Dữ Miên thấy tiểu tổ tông của cậu ngồi ngay ngắn ở trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, tựa hồ tất cả ly rượu đều không có liên quan gì tới bản thân.

"Nhóc quỷ này." Cố Dữ Miên nhéo nhéo mặt báo tuyết nhỏ: "Trẻ nhỏ uống nhiều rượu sẽ ngốc, nhóc muốn ngốc sao?"

Báo tuyết nhỏ lạnh lùng liếc cậu một cái.

"Giả bộ cũng khá đấy." Cố Dữ Miên nhìn đáy ly rượu còn sót lại chút chất lỏng, ngửi ngửi nói:

"Vodka? Bạn nhỏ Cố Tuyết Đoàn của tôi, cuộc sống cấm uống rượu của nhóc chính thức bắt đầu, một lát anh sẽ khoá tủ rượu lại."

Báo tuyết nhỏ: "......"

Cố Dữ Miên bị báo tuyết nhỏ lén lút uống rượu chọc giận, bắt đầu giảng đạo, báo tuyết nhỏ cũng thờ ơ nghe.

Cố Dữ Miên dần dần cảm thấy, báo tuyết nhỏ khả năng là cố ý, bởi vì Cố Dữ Miên càng nói nhiều, nó tuy rằng vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng cái đuôi dài của nó lại trìu mến ngoắc ngoắc cổ tay Cố Dữ Miên, tựa hồ Cố Dữ Miên càng lo lắng trách móc, chứng tỏ rằng cậu yêu nó.

Sau một lùa, Cố Dữ Miên nhớ rằng vừa rồi cậu đang nói chuyện điện thoại với người khác.

Cậu nhìn xuống quang não, không biết vào lúc nào, cuộc gọi với Sóc đã bị cúp bởi bên kia.

Đêm đó.

Sau khi Cố Dữ Miên ngủ thiếp đi, một tin nhắn đã được gửi đến não quang học của báo tuyết nhỏ:

" Finnick: Bệ hạ, lần này điều tra kỹ lưỡng đã rõ ràng. Như ngài đã đoán, người thừa kế ban đầu của gia tộc Cố thực sự là Thiếu gia Cố Dữ Miên, cha của cậu ấy đã qua đời khi cậu ấy mới mười tám tuổi. Sở dĩ thiếu gia Cố, người được cho là thừa kế tài sản của gia tộc, lại bị buộc phải một mình đến tinh cầu Tucker là vì những thành viên khác trong gia đình họ Cố cư xử vô cùng đáng khinh, nói ra bốn chữ "rất đáng khinh", nhà họ Cố là quả nhiên ti tiện, bọn họ....."

Có thể làm cho Finnick nói ra ba chữ " rất đáng khinh" này, nhà họ Cố chính xác là đèn cạn dầu.

Màn hình phản chiếu trong con ngươi màu lam xám của con báo tuyết nhỏ, nó hơi híp mắt lại, cẩn thận dò từng chữ từng câu, sau mấy ngày ăn ngủ tốt như vậy, sáng nay, Cố Dữ Miên bất ngờ nhận được thông báo rằng cậu đã lọt vào danh sách rút gọn cho hạng mục hỗ trợ streamer mới.

Trong hạng mục hỗ trợ streamer mới, tinh cầu Tucker chỉ có một suất, nhưng những người lọt vào vòng chung kết đã lọt vào danh sách đề của mười streamer. Ai giành được vị trí cuối cùng sẽ được đánh giá dựa trên mức độ phổ biến trung bình và truyền miệng của buổi phát sóng trực tiếp trong vài ngày tới.

"Nếu thành công đạt được vị trí đề cử, sẽ được đến hai mươi ngàn tinh tệ tiền thưởng, nhiều quảng cáo, chuyên chúc đề cử vị trí phúc lợi, đồng thời streamer có thể đến tinh cầu Thủ Đô để giao tiếp với những streamer mới từ tất cả các tinh cầu và cạnh tranh trong vòng tiếp theo (chi phí đi lại sẽ được hoàn trả đầy đủ)."

Nhân viên công tác nói.

Nghe thấy hai chữ "Đi tinh cầu Thủ Đô." Cố Dữ Miên không có cảm giác gì, nhưng lỗ tai báo tuyết nhỏ lại động đậy, nó đang uể oải ngủ gật, lúc này tỉnh lại, đầu tiên là nhảy lên vai Cố Dữ Miên, sau đó nghiêm túc đẩy miếng đệm thịt nhỏ đẩy đầu của cậu, đã suy nghĩ thật lâu tìm cái cớ dụ Cố Dữ Miên đi tinh cầu Thủ Đô, hiện tại hắn thật sự buồn ngủ, lại có người đưa cho hắn gối đầu.

Vị trí này phải lấy được!

____________________________________
Lúc đầu edit cũm dữ dằn, năng suất lắm 2 chương / ngày. Giờ lười quá 4 ngày rồi chưa edit được chương mới quá mệt mỏi 🛌

Từ chương 1 tới giờ tui chưa thèm beta lại nên nhờ mọi người cmt đoạn sai chính tả ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro