Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gửi video cho Đường Đường, Cố Dữ Miên liền bắt đầu chuẩn bị quay quảng cáo. Hôm nay là thứ sáu, bốn giờ chiều chính là thời điểm hẹn với nhà quảng cáo.

"Địa điểm là tòa nhà Ngân Hà ở quận C..." Cố Dữ Miên thu dọn một cái túi nhỏ đựng bình sữa trẻ em, các loại bình nước nóng, sau đó ôm gấu trúc con lên: "Viên Viên, hôm nay đi ra ngoài với anh, lát nửa vất vả cho em rồi."

Lần trước đưa Tiểu Tuyết Báo đi học, còn chưa tới một giờ đồng hồ liền rời đi, Cố Dữ Miên mới dám để Bánh Trôi nhỏ ở nhà một mình, lần này ít nhất cũng phải mấy giờ đồng hồ quay quảng cáo, Cố Dữ Miên nghĩ nghĩ, vẫn là mang theo gấu trúc con.

"Nha?" Gấu trúc con ngơ ngác cầm cái bình sữa, khi Cố Dữ Miên ôm lên, nó cười cười, dùng đầu tròn xoa xoa gò má Cố Dữ Miên, căn bản không hiểu Cố Dữ Miên đang nói cái gì.

"Đúng rồi, phải nhờ trường học gửi báo tuyết nhỏ đến tòa nhà Ngân Hà, không có ai ở nhà."

Từ khi đi học hơn một tuần, Cố Dữ Miên mỗi ngày đều tận lực đến đón báo tuyết nhỏ, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhờ nhà trường. Học phí bao gồm phí đi lại, cho nên không có vấn đề gì.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Cố Dữ Miên mang gấu trúc con theo. Cậu cùng gấu trúc con lên đường.

Nửa giờ sau, tòa nhà Ngân Hà.

Cánh cửa xoay, sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng và sảnh của tòa nhà Ngân Hà nhìn hoành tráng và sáng sủa. Đây là nơi chụp quảng cáo và chụp ảnh tạp chí chính ở khu vực hạ thành. Có rất nhiều nam nữ đẹp ra vào. Hoặc đủ loại động vật có ngoại hình xuất sắc và giữ nguyên hình dáng ban đầu.

Ngay cả ở một nơi có giá trị nhan sắc cao như vậy, dung mạo của Cố Dữ Miên lại phi thường xuất chúng —— hoặc cũng có thể là bởi vì khí chất đặc biệt.

Chính Cố Dữ Miên cũng không biết, cậu yên lặng đứng không nói lời nào, có một loại cảm giác lắng đọng trong nội tâm những năm qua, lông mi của cậu rũ xuống như lông quạ, vừa nhẹ nhàng lại vừa có cảm giác khiến người ta mê mẩn.

Cậu ôm gấu trúc con đã biến thành con người chờ vài phút ở sảnh, tỷ lệ hoàn vốn gần như 100%.

Có người tiến đến đưa danh thiếp, hỏi cậu có ký hợp đồng với công ty kinh tế không, bao nhiêu tuổi, có muốn làm thực tập sinh không. Biết cậu là con người đối phương rất sốc, điều này khiến Cố Dữ Miên rất xấu hổ.

"Cậu Cố phải không, xin mời đi theo tôi." Là nhân viên được nhóm quảng cáo cử đến đón cậu giải vây giúp, người nọ liếc nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang ngủ trong lòng cậu hỏi: "Đây là con của cậu Cố? Có cần người chăm không?"

Vì hoàn cảnh đặc biệt, Cố Dữ Miên không thể để hai đứa nhỏ ở nhà một mình như thế không tốt, không tìm được ai có khả năng nhờ vả đành phải mang tới studio, cậu trước tiên nói chuyện.

"Xin lỗi, nếu có thể, hi vọng Viên Viên có thể ở trong tầm mắt của tôi." Cố Dữ Miên gật đầu.

Các nhân viên đối với Cố Dữ Miên có một tình cảm không thể giải thích được. Khi họ nhìn thấy Cố Dữ Miên một mình bế con, họ lập tức tưởng tượng rằng vợ cậu chết vì bệnh tật, người cha đơn thân không còn cách nào khác là phải nuôi con trai mình, để nuôi dạy con trai, ông bố đơn thân phải phát sóng trực tiếp cực khổ kiếm tiền, không khỏi ngừng thở dài:

"Được, tôi sẽ nhờ trợ lý sinh hoạt bên chúng tôi chăm sóc đứa trẻ, cô ấy có kinh nghiệm."

Hai người bước vào thang máy nói chuyện phiếm, ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một người bước vào. Người đàn ông trông giống như một người đàn ông trung niên với những nếp nhăn trên trán và vẻ mặt nghiêm túc, đang nói chuyện điện thoại:

"...À, vâng... đó là từ Tucker, lẽ ra anh ta phải được đẩy ra khỏi viên nang cứu hộ... Cái gì , bản ghi lại bị xóa rồi?!"

Nghe thấy ba chữ 'tinh cầu Tucker', Cố Dữ Miên theo bản năng vểnh tai lên. Nhìn thấy trong thang máy còn có người, người đàn ông không nói chuyện nữa, cúp điện thoại.

"Từ tiên sinh." Nhân viên chào hỏi người đàn ông này.

Nhị Thập Tứ Nồi đã bị mất tích từ lâu. Từ Khắc đang ở trong một mớ hỗn độn, không có tâm trạng để lịch sự, tùy ý gật đầu. Ánh mắt lướt qua nhân viên và Cố Dữ Miên, dừng lại ở đứa bé trong tay Cố Dữ Miên và nhanh chóng rời đi.

Từ Khắc là người quản lý của Nhị Thập Tứ Nồi.

Mang đến một ngôi sao nổi tiếng như Nhị Thập Tứ Nồi là đỉnh cao trong sự nghiệp của anh ta, nó cũng mang lại cho anh ta vô số danh tiếng, lợi ích và vinh dự, nhưng gần đây anh ta đã gặp phải một cuộc khủng hoảng chưa từng có.

Vốn đã có manh mối, nhưng một tuần trước, tất cả các tài liệu và hồ sơ liên quan đột nhiên bị xóa, manh mối lại bị cắt đứt. Nhị Thập Tứ Nồi đã mất tích lâu như vậy, theo lý phải báo án, nhưng...

Công chúng nhất định sẽ biết nếu gọi cảnh sát, các loại dư luận sẽ làm tổn hại đến danh tiếng và giá trị thương mại của Nhị Thập Tứ Nồi, hơn nữa báo án cũn không nhất định tìm thấy. Cuối cùng, vẫn là Từ Khắc từ bỏ tiếp tục bí mật tìm kiếm.

Có thể thấy anh ta đã lên lịch đầy đủ như thế nào cho Nhị Thập Tứ Nồi trước đó, sau hai tháng quay liên tục, bạn sẽ biết, so với một người đại diện quan tâm đến các nghệ sĩ, Từ Khắc giống một doanh nhân biết nghĩ đến lợi ích của bản thân hơn.

"......"

Cố Dữ Miên và những người khác ra khỏi thang máy ở tầng mười ba, Cố Dữ Miên không khỏi quay đầu nhìn lại.

Các nhân viên nhìn cậu tò mò giải thích: "Đó là ông Từ, rất nghiêm khắc... nhưng cũng rất lợi hại. Ông ấy đã đưa ra siêu sao nổi tiếng nhất hiện nay."

"Siêu sao nổi tiếng nhất?"

"Đúng vậy, Danny." Những người trong giới fans không thích gọi trực tiếp Nhị Thập Tứ Nồi bằng tên thật của anh, vì nó quá quê mùa. Danny là tên của nhân vật trong bộ phim nổi tiếng của Nhị Thập Tứ Nồi, sau này trở thành biệt danh của Nhị Thập Tứ Nồi.

Các nhân viên hếch cằm về phía tấm biển quảng cáo khổng lồ bên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút tự hào: "A."

Cố Dữ Miên nhìn thoáng qua biển quảng cáo, thật bất ngờ, siêu sao nổi tiếng hóa ra là một cậu bé tám, chín tuổi, mặc quần yếm và một cặp kính mát, đang quảng cáo cho một thương hiệu cao cấp nào đó.

"Rất dễ thương." Cố Dữ Miên chọc vào gò má mềm mại của đứa trẻ đang ngủ, Bánh Trôi nhỏ khịt mũi thổi ra một bong bóng nước mũi. "Cậu nhìn xem đi, Bánh Trôi bé nhỏ thoạt nhìn có chút giống đại minh tinh này."

"Cậu đừng nói, lông mày cùng đôi mắt thực sự là một chút giống nhau." Các nhân viên cười ha ha: "Con của cậu cũng rất dễ thương, có vẻ phúc hậu."

Cố Dữ Miên đột nhiên trở nên vui vẻ, ôm Bánh Trôi nhỏ đi lên, ước gì nhân viên có thể nói thêm vài câu. Khi người khác ca ngợi nhóc nhà cậu thì cậu vui hơn nhiều so với khen cậu, điểm này mọi phụ huynh khắp thiên hà đều giống nhau.

Trường quay đã được thiết lập, nhưng đạo diễn dường như bị trì hoãn bởi gì đó vẫn chưa đến, điều phối viên liếc nhìn cậu và nói: "Streamer từ Tinh Không đã đến, nghệ sĩ trang điểm.....oh, cậu ấy không cần trang điểm, không có việc gì."

Cố Dữ Miên: "?"

"Cậu lớn lên như này, liền không cần lãng phí kem nền của chúng tôi nữa." Người bên cạnh Cố Dữ Miên ân cần giải thích.

Cố Dữ Miên: "..." Không có chuyện gì.

Kịch bản đã gửi cho Cố Dữ Miên trước hai ngày, cậu xem qua rất nhiều lần, lúc này mở tài liệu trên quang não và bắt đầu xem trong khi chờ đợi. Sau khi đợi một lúc, đạo diễn không đến, nhưng quang não của cậu có tin nhắn mới.

"Xin chào?"

"Toà nhà Ngân Hà đúng không? Tôi tiện đường đem nhóc con qua đó." Bên kia im lặng một lúc, nói: "Gần đến rồi, cậu đi xuống tầng dưới."

Cố Dữ Miên còn chưa kịp phản ứng: "Thực xin lỗi, ngài là?"

"......"

Đầu bên kia điện thoại, trên trán Finnick mồ hôi lạnh nhỏ xuống —— những lời này vừa nói ra, áp lực không khí xung quanh cơ thể hoàng đế mắt thường có thể nhìn thấy, môi mỏng mím chặt, vừa mới kết thúc một cuộc họp video, vốn đã bị mấy lão già trong nội các đó chọc tức rồi, nhưng hiện tại chủ sợ hãi......

"Sóc Hàn." Người đàn ông lạnh lùng nói: "Quên?"

Cố Dữ Miên nhớ tới, nhưng lần này cậu bị oan, nhìn xung quanh, cầm điện thoại di động đi tới cầu thang, ấn thang máy:

"Sóc tiên sinh, tôi không có quên. Là bởi vì anh nói với tôi quá ít, nhất thời tôi nghe không rõ —— không phiền nếu về sau anh nói với tôi nhiều hơn."

Sóc Hàn: "......"

Về sau?

Con người của hắn ... cậu muốn bám lấy hắn đến thế sao?

Sóc Hàn một tay nắm quang não, mí mắt lười biếng mà rũ xuống, bề ngoài vẫn là không chút để ý, một chút thỏa mãn hiện lên trong đôi mắt màu lam vô tình lộ ra.

Nó giống như một con thú sắp nổi giận đột nhiên được xoa dịu ngay lập tức, lộ ra một chút biểu cảm hài lòng của một con mèo lớn

Finnick: "......"

Cảm thấy một lần nữa, cậu Cố này, EQ thực sự cao. Khả năng xử lý khủng hoảng xuất sắc.

Năm phút sau.

"Tuyết Đoàn."

Báo tuyết nhỏ ngồi ở quầy lễ tân chờ Cố Dữ Miên, giống như mèo chiêu tài, uể oải ngáp một cái, vừa liếc qua liền lập tức khiến Cố Dữ Miên cảm thấy đáng yêu.

Trong lòng Cố Dữ Miên còn đang ôm Bánh Trôi nhỏ đang ngủ, làm báo tuyết nhỏ nhảy lên vai cậu, sau đó hỏi cô nhân viên lễ tân với vẻ nghi ngờ:

"Tiên sinh mang theo con tôi đã rời đi rồi à?"

Cô gái sửng sốt. Tiên sinh? Có nghĩa là người đàn ông nhìn giống đại công tước Finnick với một người đeo kính râm? Cô gật đầu: "Vâng chỉ mới đi thôi."

"Vậy à, cám ơn cô." Cố Dữ Miên gật đầu, lại mang theo bọn nhỏ đi thang máy.

Cậu không khỏi thở dài. Cậu muốn đích thân cảm ơn. Chẳng lẽ đối phương thật sự tức giận?

Khi cậu quay lại tầng mười ba, đạo diễn đã đến rồi. Bề ngoài của đạo diễn là một phụ nữ thành thục với mái tóc xoăn đôi môi đỏ, nhìn qua cũng không có như trong truyền thuyết kén chọn cùng ý tứ, nhưng Cố Dữ Miên liếc mắt nhìn liền cảm giác không được thân thiện.

"Cố Dữ Miên." Cô tùy ý lật xem tư liệu của Cố Dữ Miên, sau đó ném nó sang một bên: "Streamer con người đúng không? Độc thân nuôi con, yo, nhóm quần thể dễ bị tổn thương."

"Trước khi bộ phim bắt đầu, hãy để tôi nói một điều, cho dù cậu có thuộc nhóm dễ bị tổn thương hay không, không có đèn xanh nào dành cho cậu. Tôi không quan tâm cậu có nổi tiếng trên mạng hay không, nếu cậu không đạt được kỳ vọng của tôi, hãy cút ra ngoài."

Cố Dữ Miên: "......"

Nhân viên xung quanh lập tức ném ra ánh mắt đau khổ, đồng tình hoặc đồng cảm.

Báo tuyết nhỏ ngồi ở trên vai Cố Dữ Miên đầu tiên là không cao hứng, ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn đạo diễn, Cố Dữ Miên rất nhanh liền trấn an nó.

Trên thực tế, đạo diễn nói không sai, Cố Dữ Miên suy đoán, đại khái là đại biểu tiếng lòng cho rất nhiều người.

Thật đúng là không sai.

Lúc này, nhóm thảo luận nội bộ của đoàn quảng cáo cũng liên tục gửi lời nhắc nhở — có đạo diễn Diêm Vương đang ngồi trực tiếp trong này như vậy, mọi người không dám lớn tiếng trong công việc nên lặng lẽ lập nhóm buôn chuyện.

【 Nàng Tiên Hươu (Ánh sáng): Streamer này đã bị đạo diễn Na đánh khi mới đến đây, khổ quá orz 】

【 Anna (Trang điểm): Tôi thích anh ấy lắm, tôi gần như không giấu nổi cái đuôi của mình khi đến gần anh ấy vừa rồi. Tôi thực sự muốn có phương thức liên lạc! Nhưng có một câu hỏi, mọi người nghĩ anh ấy có thể kéo dài bao nhiêu phút? Kỷ lục của ngôi sao nhỏ lần trước là nửa giờ. 】

【 Lam Lam (Hậu cần): Mặc dù cậu ấy trông đẹp trai nhưng tôi thực sự không có cảm giác gì với con người và còn có chút ghét, lời nói của đạo diễn Na không thô lỗ. Nhiều con người không có bản lĩnh còn ỷ vào quần thể yếu thế để tìm kiếm sự ưu đãi ở khắp mọi nơi. ps, tôi đoán là hai mươi phút. 】

【 Cá Muối (Đạo cụ): 35 phút. ]

......

Cố Dữ Miên cẩn thận nghe yêu cầu của đạo diễn cùng diễn giải sau, liền chuẩn bị một chút, bắt đầu quay phim. Ngưỡng quay quảng cáo thời đại tinh tế cũng được hạ xuống, hệ thống tự động bắt góc và điều chỉnh, không yêu cầu cao về vị trí của diễn viên.

Lần đầu quay.

Đây là một quảng cáo nhằm quảng bá một hệ thống nhà bếp hoàn toàn tự động và studio được thiết lập hoàn chỉnh để trông giống như một nhà bếp bán mở ở nhà. Cố Dữ Miên mang tạp dề mặc vào, đem hành, gừng, tỏi, củ cải cùng các loại nguyên liệu thịt bày ở trước mặt.

Phương thức quay là quay clip hoàn chỉnh trước rồi lồng tiếng, chỉnh sửa và xử lý sau.

Con dao xoay một vòng giữa các ngón tay của Cố Dữ Miên, cậu mỉm cười trước ống kính: "Xin chào mọi người, hôm nay tôi đến đây để làm bữa tối cho các bạn nhỏ nhà tôi. Món ăn này tên là sườn xào chua ngọt."

Đây là món mà cậu đã thảo luận trước với đoàn làm phim. Hệ thống nhà bếp đã được thiết lập.

Cố Dữ Miên đã rửa sạch sườn được chuẩn bị dự phòng trước đó, cho vào nồi, để hệ thống nhà bếp tự động đổ đầy nước vào nồi, sau đó cậu lấy cái muỗng lớn vớt bọt đi. Hành lá và gừng đã sơ chế trước. Hành lá rửa sạch cắt khúc, gừng cắt lát xếp gọn gàng vào thố để dùng sau.

Sau khi hệ thống bếp tự động đổ nước đun sườn ra ngoài, lại thêm nước vào, Cố Dữ Miên nheo mắt nhìn màn hình đèn của hệ thống nhà bếp bên cạnh quầy nấu ăn, nói: "Cảm ơn."

Hai chữ "cảm ơn" xuất hiện trên màn hình.

Sau khi thêm nước vào nồi, nó dần dần bắt đầu nóng lên. Cố Dữ Miên sau đó cho sườn vào, bỏ hành lá và gừng thái lát vào, đun tiếp trong thời gian đã định.

"Khi sườn đang nấu, chúng ta làm nước trái cây."

Người phụ trách quay phim đang đeo một thiết bị ba chiều và chăm chú quan sát hình ảnh. Còn đạo diễn hơi ngả người ra sau, vẻ mặt không rõ ràng.

Cậu đổ rượu nấu ăn, ba thìa nước tương nhạt, một ít đường trắng và giấm, sau đó thêm một lượng nước thích hợp, đảo đều, khi nghe tiếng Ding Dong vang lên là sườn heo đã chín đủ thời gian. Cố Dữ Miên tẩm ướp gia vị cho chúng một cách nhanh chóng.

Với sự trợ giúp của hệ thống nhà bếp, mọi bước được tiến hành nhanh chóng. Cố Dữ Miên di chuyển không vội vã, cậu xử lý mọi thứ một cách nhanh gọn. Khi được xem những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh cầm dao cắt hành, gừng, tỏi cũng là một loại hưởng thụ.

Cố Dữ Miên cho một lượng dầu ô liu vừa đủ vào chảo nóng, trực tiếp chiên sườn cho đến khi hơi vàng cả hai mặt, sườn được tẩm ướp khi tiếp xúc với dầu nóng phát ra tiếng xèo xèo. Mùi chua chua ngọt ngọt quyện với mùi thơm của sườn chiên hơi giòn trên bề mặt.

Ngay cả những người không đeo thiết bị ba chiều tại hiện trường cũng có thể ngửi thấy trực tiếp.

【 Anna (Trang điểm): Hiện tại đã có chút thơm, nước miếng không tự chủ được tiết ra. 】

【 Pudding Meo (Hỗ trợ quay phim): Tôi chỉ đeo một thiết bị ba chiều. Khi cậu ấy cười và nói lời cảm ơn với màn hình của hệ thống nhà bếp, tôi thực sự rất sốc! Cảm giác như nhịp tim của tôi chậm lại một chút, thật dễ thương, Tôi hy vọng biên tập chỉnh sửa có thể giữ được ảnh này. 】

【 Nàng Tiên Hươu (Ánh sáng): Tôi thực sự đói!! Và chỉ cần nhìn động tác của cậu ấy là tôi cảm thấy thoải mái, tôi muốn sống cùng cậu ấy, tôi sẽ có một bữa ăn thịnh soạn sau khi tan sở. 】

【 Cá Muối (Đạo cụ): Đã gần năm phút rồi, còn chưa bị hô cắt, chẳng lẽ có thể chỉ làm một lần? 】

Hiện tại trước mắt tiến triển tựa hồ rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi không tin được.

Nhưng mà sự thật lại không phải như thế. Người phụ trách quay phim chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ mặt của đạo diễn là biết cô ấy đã nghĩ đến việc khi nào nên kêu cắt, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng mà...

"Tôi nghĩ tôi có thể xem lại." Người phụ trách hạ giọng, phát lại một giây nào đó cho đạo diễn xem: "Ở đây, tương tác với hệ thống nhà bếp không có trong kịch bản. Kết quả tốt, phải không?"

Cậu trong màn hình, ánh chiều tà vàng đỏ từ bên cạnh chiếu vào, thanh niên áo trắng cầm trong tay một chiếc thìa lớn, hơi nghiêng người, cảm ơn màn hình với một nụ cười.

Cố Dữ Miên trời sinh vẻ đẹp trai như khói, mặt trời lặn làm nhòe đuôi mắt lông mày, hơi nước bốc lên, toàn bộ bức tranh có một vẻ đẹp chuyển động khác thường.

Đặc biệt là hệ thống nhà bếp, chỉ cần hai ba giây tương tác đột nhiên đưa hệ thống khái niệm lạnh lùng trở nên sống động.

Cảm giác về cuộc sống, bầu không khí nhân văn và cảm giác về công nghệ đều không thiếu.

Đạo diễn: "Không cần thiết, thật lãng phí thời gian."

Hai ba giây kia đúng là không tệ, nhưng chung quy không đáp ứng được mong đợi của coi.

Mà lúc này, lại xảy ra sự cố. 'Loài bạch tạng' mà Cố Dữ Miên mang theo không màng bị trợ lý chặn lại, nó từ bên cạnh chậm rãi tiến vào máy quay, cái đuôi xẹt qua mắt cá chân Cố Dữ Miên, đột nhiên nhảy lên bàn bếp, sau đó uể oải nhảy lên vai Cố Dữ Miên.

Đạo diễn: "......"

Cô đã mệt mỏi và cáu kỉnh sau một thời gian dài làm việc với quảng cáo này, ăn đồ ăn nhanh trong nhiều ngày và chỉ muốn kết thúc công việc. Cô không khỏi nhéo nhéo sống mũi, âm thanh tắc ở trong cổ họng, tay đã giơ lên ​​——

Trong máy quay, Cố Dữ Miên lấy ra miếng sườn vàng được chiến giòn. Cho trực tiếp đường phèn vào nồi, đun lửa nhỏ đến khi đường chuyển màu nâu sẫm và cho giấm gạo hòa quyện vào nhau tạo thành nước chua ngọt, nước chua ngọt trong suốt trải một lớp trong nồi, cho sườn đã chiên vào nồi xào sơ, nêm thêm 1/2 thìa muối cho đậm đà.

Cổ tay Cố Dữ Miên khẽ nhúc nhích, để sườn được nước sốt chua ngọt bao phủ đều, cuối cùng đun nước sốt trên lửa lớn, khi nước được lấy ra, cuối cùng thêm một thìa giấm, bày ra đĩa, đã sắp hoàn thành.

Màu sắc của cả món ăn tươi sáng và hấp dẫn, sườn xào chua ngọt kèm theo tiếng sủi bọt của dầu nóng còn sót lại trong không khí, chỉ cần hít một hơi thôi cũng có thể khiến những kẻ háu ăn động lòng!

"......"

Đạo diễn buông tay.

Không, không thể hô cắt. Chỉ riêng món ăn này thôi, ít nhất đợi cậu bày ra...

Cô nuốt nước bọt, từ từ ngồi trở lại vị trí ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro