Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong tưới cây xong, Cố Dữ Miên ngồi trên ban công hóng gió, đầu óc mơ hồ.

Con gấu trúc đầu tiên cậu nuôi sau khi làm nhân viên chăm sóc được đặt tên là Đại Oa, sau đó Đại Oa sinh ra một cặp song sinh tên là Nhị Oa và Tam Oa. Trước khi cậu bị tai nạn xe, những bé gấu trúc chỉ vừa mới cai sữa, chúng đều mũm mĩm và dính người.

Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với chúng sau đó.

Cố Dữ Miên đã nuôi gấu trúc trong một thời gian dài và tính cách của cậu cũng giống như chúng. Ấm áp, chậm chạp, cậu có thể ở trong trạng thái mê mẩn cả ngày khi rảnh rỗi.

Mười giờ tối, cậu đóng cửa ban công và vào trong nhà. Nền tảng Tinh Không hiệu suất không cao, và hợp đồng của cậu đến ngày mai mới có thể chính thức được ký kết, sau khi ký xong, cậu chính thức là một streamer. Cố Dữ Miên vừa từ ban công đi vào phòng, Tinh Không liền truyền tin tức đến quang não của cậu.

【Xuân này gặp em. Dự án hỗ trợ máy chủ mới của nền tảng phát sóng ngôi sao chính thức được khởi động! 】

Cố Dữ Miên click vào để xem chi tiết.

Hóa ra năm nay là kỷ niệm 10 năm thành lập nền tảng phát sóng trực tiếp Tinh Không, chính thức mở ra một loạt hoạt động cùng cuộc thi, và dự án hỗ trợ tân binh là một trong số đó. Dự án này sẽ cung cấp một loạt giảm giá cho những người mới đăng ký đủ điều kiện, bao gồm các vị trí được đề xuất, tiền thưởng, nâng cấp hợp đồng và thậm chí một số quảng cáo, đây cũng là một vấn đề lớn.

Một số tinh cầu không phát triển như tinh cầu Tucker chỉ có một vị trí. Các streamer mới đã đạt được vị trí đó có thể tham gia cuộc thi người mới được tổ chức tại tinh cầu thủ đô và cạnh tranh cho vị trí người nổi tiếng.

Không lâu sau khi sự kiện bắt đầu, nhiều streamer đã đăng ký tham gia. Cố Dữ Miên nhấp vào khu vực tham gia dự án hỗ trợ người mới của máy chủ Tucker, và thấy rằng người mới nổi tiếng nhất trong số họ đang livestream về đồ ăn và có 40.000 người đang xem.

"40.000 người. . . ."

Cố Dữ Miên không khỏi cứng miệng.

Trên tinh cầu Tucker đã rất ít người, thời điểm này có rất nhiều người đã ngủ, 40.000 người, streamer mới này thật sự rất ghê gớm.

Với một triệu lựa chọn như vậy, có vẻ như dự án hỗ trợ người mới này không phải là điều cậu nên nghĩ đến.

Cố Dữ Miên lúc đầu cũng không quá kỳ vọng, cho nên cũng không có thất vọng. Cậu xem phát sóng trực tiếp của người khác một lúc, rồi tắt đèn đi ngủ.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Bên trong chiếc phi cơ, thư ký lo lắng. Vị trí của bọn họ tỷ lệ thương vong tương đối cao, tính mạng an toàn hay không phụ thuộc vào cảm giác của quân vương, nhưng bây giờ, không biết Bệ hạ vui hay buồn.

Kể từ khi thanh niên loài người kia bước vào phòng, cậu không thể bị camera ghi hình được nữa và quá trình chiếu trên màn hình ánh sáng tự động kết thúc.

Phi cơ đã đến nơi, nhưng quân vương không có ý định ra ngoài.

Hắn cụp mí mắt, chán nản nhìn mu bàn tay của mình.

Trán thư ký đổ mồ hôi: "... Bệ hạ?"

Nước da của hoàng đế quá tái nhợt, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh qua da thịt trên mu bàn tay. Nhưng vào lúc này, mắt thường có thể thấy được, mạch máu bắt đầu từ xanh biến thành đỏ, giống như sắp bốc cháy.

Tinh thần lực của thư ký cũng không yếu, giờ phút này anh có thể cảm nhận được khí thế- một lượng năng lực quá mức đáng sợ, hoàn toàn áp chế tất cả sinh linh.

Điều này chắc chắn không bình thường.

Hoàng đế nhìn mạch máu đỏ sẫm, trầm mặc một lát, cười lạnh nói: "Hiện tượng phản tổ?"

Trong nháy mắt, thư ký đã bắt được chữ này. Hiện tượng phản tổ chỉ có ở hoàng tộc, được phát hiện bởi một số người sau khi trưởng thành. Được kích hoạt bởi những điều kiện đặc biệt ...

Không để thư ký nghĩ thêm điều gì xa hơn, trong vòng nửa phút, sức mạnh tinh thần quá mạnh mẽ của hoàng đế bộc phát ra một cách không thể che dấu, và thư ký dán chặt vào góc của chiếc phi cơ, cảm giác không thể thở được.

Một lớp băng nhanh chóng hình thành trong trạng thái lơ lửng, hệ thống thông minh bị sóng sinh học tấn công làm hỏng và nhiệt độ giảm xuống âm độ.

Những đám mây đen trên tinh cầu Tucker nhanh chóng tập trung lại đây, và một cơn mưa xối xả ập đến.

Nửa giờ sau.

Người phụ tá thận trọng gõ cửa của phi cơ. Toàn bộ hệ thống thông minh của phi cơ đã bị hỏng và biến thành một đống sắt vụn. Cuối cùng, họ phải mạnh tay cắt cánh cửa để lộ cảnh tượng bên trong.

Lớp băng dày lấp đầy toàn bộ không gian, thư ký bất tỉnh tại chỗ, không nhìn thấy hoàng đế, chỉ có một bộ não quang bị hư trên mặt đất.

Một số người có mặt sợ hãi, với những biểu cảm khác nhau. Có người hoảng sợ, có người bắt đầu âm thầm tính toán trong lòng, cuối cùng là phụ tá của quân vương nhiều năm qua đại công tước Finnick đưa ra quyết định:

"Phong tỏa tin tức, lập tức phái người đi tìm. "

Hôm sau.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hôm nay Cố Dữ Miên có thể ký kết hợp đồng. Cố Dữ Miên tiếp tục xem livestream, hôm nay cậu không còn chỉ là xem, mà còn ghi chép, học tập những streamer khác ứng phó các loại trường hợp khẩn cấp.

Bốn giờ chiều.

Sau khi rời Tinh Võng, Cố Dữ Miên vươn vai đi siêu thị mua nguyên liệu. Đồ ăn mang đi ở đây khá đắt, nhưng may mắn là giá các món ăn trong siêu thị tương đối vừa túi tiền. Tiền lương ở Tinh Không vẫn chưa có, số tiền cậu có không đến 200 tinh tệ, vì vậy cậu phải tiết kiệm tiền.

Siêu thị cách nơi ở của Cố Dữ Miên rất gần, vì vậy cậu không cần phải đi tàu bay. Khi cậu mới đến siêu thị, bên ngoài đột nhiên mưa to.

Siêu thị khá vắng vẻ, chỉ có một nhân viên đang ngồi ở khu vực đồ ăn, chán nản lướt điện thoại, tiếng Cố Dữ Miên đi vào làm cậu thanh niên kia hoảng hốt, cậu ta nhìn rất trẻ ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dữ Miên, ánh mắt lập tức trở nên quái dị cùng mê man.

Cố Dữ Miên: "?"

"Chào cậu." Cố Dữ Miên nói: "Ừm, tôi muốn mua..."

Cậu thanh niên lau tay lên tạp dề đang đeo, và đưa tay ra muốn bắt tay với Cố Dữ Miên: "Xin chào quý khách."

Cố Dữ Miên Không biết tại sao mình phải chào hỏi và bắt tay khi mua đồ ân, cậu chần chừ một lúc rồi đưa tay ra bắt tay với cậu thanh niên kia. Một giây sau, tay của cậu ta hóa thành móng vuốt, đặt ở trong lòng bàn tay của Cố Dữ Miên, Cố Dữ Miên không kịp thu tay về, nắm lấy bàn chân trước đầy lông xù.

Cậu nhân viên cảm thán: "Quá tuyệt dời!"

Cố Dữ Miên: "......"

"Thật xin lỗi, tôi nhất thời không nhịn được." Cậu nhân viên lập tức phản ứng lại, vội vàng xin lỗi, cậu ấy đối với hành vi không hợp lý của mình cũng rất kinh ngạc, hơn nữa bản thân còn đối mặt với loài người mà bọn họ vẫn luôn chán ghét.

Cố Dữ Miên xua tay nói không sao, cho nên cậu ta vẫn là xin lỗi nói. : "Cậu muốn mua gì? Tôi sẽ tìm nó cho cậu."

Cậu thanh niên này nói rất nhiều thấy Cố Dữ Miên cái gì cũng không hiểu, liền giúp cậu lựa chọn các loại nguyên liệu cùng gia vị, đồng thời phổ cập kiến thức.

Cố Dữ Miên mới biết, thức ăn và nguyên liệu trong thời đại tinh tế đã trải qua những thay đổi to lớn, điều này là đương nhiên.

Bởi vì động vật đã có trí thông minh, bao gồm cả động vật ban đầu được sử dụng làm gia súc để cung cấp thức ăn, tất nhiên là không thể giết chúng để lấy thịt. Thịt trong thời đại tinh tế đều là nhân tạo tạo thành, công nghệ rất thuần thục, mọi phương diện đều giống với thịt ban đầu, đều giống nhau, có thể đáp ứng các loại nhu cầu.

Cuối cùng mua xong đồ ăn, Cố Dữ Miên trở về nhà.

Vừa mở cửa ra, cậu có cảm giác thậy kỳ lạ.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa to ầm ĩ, trong nhà rất yên tĩnh, nhưng trong bóng tối tựa hồ có cái gì đó đang ẩn nấp.

Cố Dữ Miên cầm ô lui về phía sau một bước, sống lưng căng chặt, đột nhiên —— một bóng đen từ trong góc nhảy ra, sức nặng làm Cố Dữ Miên ngã xuống đất, đầu gõ vào sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, theo bản năng muốn kêu lên đau, sinh vật này giẫm lên trên người Cố Dữ Miên. Một chân để trên ngực, một chân đè ở trên môi cậu.

Tia chớp loé lên ánh sáng, Cố Dữ Miên nhờ ánh sáng đó có thể nhìn rõ ràng mọi thứ: màu lông bạc mềm mại, đệm lót mềm mại, đôi mắt xanh xám híp lại, cúi đầu nhìn hắn.

Là một con....báo tuyết con.

Cố Dữ Miên: "..."

Cậu còn cho rằng ở trong nhà mình giấu một quả bom nhỏ.

Đời trước Cố Dữ Miên tham gia cứu trợ một con báo tuyết hoang dã. Báo tuyết mẹ bị những kẻ trộm săn làm bị thương và không thể cứu trở về. Để lại hai con báo tuyết nhỏ, và Cố Dữ Miên đã chăm sóc chúng từ hai tháng đến hai tuổi, cậu có khá nhiều kinh nghiệm trong việc này.

Khi báo tuyết còn nhỏ, nó chỉ giống con mèo lớn hơn mà thôi.

"Cục cưng, mẹ em đâu?" Cố Dữ Miên bóp gáy báo tuyết nhỏ. Sau đó ôm nó, đặt trên sô pha, rồi mở đèn bàn: "Đừng sợ, đừng sợ, anh không có ác ý gì đâu"

Báo tuyết nhỏ híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu. Cố Dữ Miên không dám mở đèn, sợ làm nó sợ.

Động vật trong thời đại tinh tế đều có chỉ số thông minh cao. Cố Dữ Miên cảm thấy đây là con nhà ai bị lạc.

Báo tuyết nhỏ đột ngột nhảy từ ghế sô pha sang bàn ăn, móng vuốt của nó nhô ra khỏi miếng đệm, và mài trên bàn gỗ, như thể đang suy nghĩ xem nên tấn công từ đâu. Cơ thể cong về phía sau, trong tư thế tấn công, nhìn chằm chằm vào con người đối diện.

Bầu không khí căng thẳng.

Sau một lúc, Cố Dữ Miên hơi nhướng mày và đưa tay ra.

Bàn tay của cậu để dưới cằm của báo tuyết nhỏ, khéo léo gãi cằm, và nhẹ nhàng chuyển sang má và tai. Theo kinh nghiệm của cậu, động tác này rất thoải mái, trước đây phần lớn những con báo tuyết nhỏ cậu nuôi không được mười giây liền lật người để lộ bụng mềm mại cho cậu sờ.

Nhưng con báo tuyết nhỏ này chỉ mềm nhũn rồi cứng đờ trong giây lát, nhanh chóng quay người lại, hất tay cậu, ngồi dậy, tức giận nhìn cậu chằm chằm.

Tuy rằng còn nhỏ như vậy nhưng so với những thú con khác thù cũng lớn hơn một chút, tuy rằng biểu hiện nghiêm túc như vậy, nhưng nhìn lại có chút khí thế.

Được rồi.

"Rốt cuộc bé là con nhà ai?" Cố Dữ Miên gãi đầu: "Cũng không có quang não."

Nói đến đây, cậu đột nhiên ý thức được.

Ngày hôm qua Cố Dữ Miên vừa mới đọc qua tư liệu cơ bản của thời đại này, quang não là thứ quan trọng nhất đối với tất cả cư dân trong tinh tế, còn có chức năng xác minh thân phận, trẻ con sẽ có quang não ngay khi vừa được sinh ra. Xuất hiện trên cơ thể dưới dạng vòng cổ, đồng hồ, phụ kiện,....

Trừ khi đó là một đứa trẻ không nhà.

Cố Dữ Miên đổ một bát nước cho báo tuyết nhỏ, và thấy rằng nó không có định chạy loanh quanh, rồi lặng lẽ nhặt quang não của mình đi ra ban công, gọi cảnh sát.

Nó không nhất thiết phải là một đứa trẻ vô gia cư. Nếu như con báo tuyết nhỏ chỉ vô tình làm mất quang não thì sao? Lỡ bố mẹ đang rất sốt ruột phải làm sao?

"Anh cảnh sát, đúng rồi, hôm nay trong nhà tôi xuất hiện một đứa trẻ không rõ lai lịch.

"Xin lỗi, thưa cậu" cảnh sát. Bên kia cực kỳ ồn ào, và anh ta dường như đang loay hoay với việc gì đó, "Cậu có thể tìm bộ não quang học của bé và liên hệ với cha mẹ. Hiện tại chúng tôi đang rất bận rộn."

"Nhưng..."

"Tút——"

Quang não đã tắt.

Cố Dữ Miên không còn cách nào khác, cậu quay trở lại phòng khách, thấy báo tuyết nhỏ có vẻ buồn chán, cuộn tròn ở trên giường. Kê gối ngủ thiếp trên bàn ăn, nhìn qua thấy uống nước được một nữa.

Vì để làm cậu nhóc này thoải mái hơn, Cố Dữ Miên điều chỉnh điều hoà xuống 20 độ, ôm báo tuyết nhỏ cùng cái gối, nhẹ nhàng dời đến ghế tựa mềm mại, cái gối này là Cố Dữ Miên ngày hôm qua mới mua ở trên Tinh Võng.

Tiểu báo tuyết trong lúc ngủ ngửi ngón tay Cố Dữ Miên, do dự một chút, đột nhiên dùng hai chân trước ôm lấy ngón trỏ của cậu.

Cố Dữ Miên không nhịn được bật cười: "Vừa rồi nhóc còn muốn cào anh mà? Nhóc kiêu căng."

Báo tuyết nhỏ cũng không có buông tay cậu ra, Cố Dữ Miên mất một lúc lâu mới có thể đi vào phòng bếp. Cậu không thấy, ngay sau lưng, báo tuyết nhỏ vừa khó chịu vừa không vui nhắm mắt lại, khó khắn tìm được gối ôm có mùi của Cố Dữ Miên, lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Dù sao cũng không thể bỏ đói một đứa nhỏ được,  báo tuyết ở độ tuổi này đã cai sữa, có thể ăn thịt được, Cố Dữ Miên quyết định làm bữa tối cho nhóc con.

"Nói mới nhớ....."

Quang não của cậu thông báo có một tin nhắn mới, được gửi bởi nền tảng phát sóng trực tiếp Tinh Không, nói rằng hợp đồng của cậu đã được ký thành công và có thể bắt đầu livestream từ hôm nay.

Cố Dữ Miên nghĩ, không bằng hôm nay làm luôn đi?

Cậu đã đăng nhập vào nền tảng bằng tài khoản streamer, tạo một phòng livestream. Đặt camera của quang não lơ lửng trong không trung bắt đầu hoạt động. Camera siêu nhỏ này mắt thường không nhìn thấy được.

Cậu chọn cái bìa mặc định, về phần đặt tên cho căn phòng, Cố Dữ Miên thực sự không giỏi khoản này, cho nên cậu vắt óc chọn cái tên đó là làm bữa tối cho nhóc con ở nhà. Chế độ che mặc định, camera ngẫu nhiên chụp ảnh thời gian thực và tải lên.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cố Dữ Miên nhấn phần sáng tạo, và bắt đầu buổi livetream đầu tiên trong đời một cách lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro